Sí Dã

Chương 12

Lúc này những người trong sòng bạc nhìn thấy trận chiền đấu bằng súng thì đều hét to rồi cầm toàn bộ đồ vật của mình mà chạy đi. Trong sòng bạc chỉ còn người của Tề Kiêu, người của Địch Tạp và người của ông Liêu.

Ánh mắt Địch Tạp hung hăng như không làm chết anh thì sẽ không ngừng, Tề Kiêu biết rằng đây là sự sắp đặt của Đich Tạp, với lại thế lực hai bên đuổi đến quá nhanh, trong nhất thời Tề Kiêu không phân biệt được.

Không biết tình hình hiện tại của Nam Nhứ như thế nào, đã chạy ra thoát được chưa? Địch Tạp đến vào lúc này thật là khéo, người cũng là do gã sắp xếp, như vậy tình huống lúc này của Nam Nhứ cũng vô cùng nguy hiểm. Anh cũng không có thời gian nghĩ nhiều, bởi vì ông Liêu đã đứng ở trước mặt anh, Địch Tạp dùng súng chỉ vào anh, muốn anh phải giao người ra.

“Ông Liêu, cơ sở ngầm tôi sắp xếp bên ngoài phát hiện có người theo dõi, chúng tôi chia nhau ra đuổi theo.”

Ông Liêu nhìn Tang Kiệt đang áp chế người trong tay, Tang Kiệt nhìn ông ta gật đầu, tỏ ý lời nói của Tề Kiêu đều là sự thật, Địch Tạp cũng không thèm nghe lý do của anh: “Người kia đâu? Mày và Tang Kiệt đều ở đây, mày còn đưa súng cho cô ta, lão tam, đừng trách tao nghĩ nhiều, cô ta là nhân viên quân đội có bản lĩnh rất cao, mày giấu cô ta đi có mục đích gì?”

Việc anh đưa súng cho Nam Nhứ đúng là không phù hợp, trong lòng Tề Kiêu lo lắng, nhưng gương mặt thì vẫn bình thản, sự khiêu khích của Địch Tạp cũng không phải là lần một lần hai, rõ ràng là muốn giết anh, nhưng cũng cần phải có lý do. Lần này là anh và Nam Nhứ sai lầm, anh phải gánh vác: “Cô ấy là người của tôi, xảy ra chuyện gì hãy tính cho tôi.”

“Tính cho mày, cô ta đi theo mày một thời gian, nắm trong tay mọi thứ của chúng ta, thế là bọn tao đang khiêu khích với quân đội, mày có thể chịu trách nhiệm sao?”

Tề Kiêu đối mặt với ông Liêu, thái độ không kiêu ngạo cũng không siêm nịnh: “Ông Liêu, nếu như cô ấy chạy, con sẽ chịu trách nhiệm.”

“Mày chịu trách nhiệm, mạng của mày cũng chịu không nổi.” Địch Tạp nói xong thì đưa súng nhắm vào trán anh.

“Ông Liêu, có thể nói chuyện riêng không.” Anh phớt lờ khẩu súng của Địch Tạp, đối mặt với ông Liêu một cách thản nhiên.

ÔngLiêu hiểu tính cách của Tề Kiêu, ngoài mặt là bình tĩnh nhưng trong lòng nhất định là sóng dữ, trừ phi anh thật sự không sợ chết, nhưng ông ta cũng hiểu rõ, Tề Kiêu cũng không dám động thủ với mình. Ông ta vừa muốn tiến lên thì bị Địch Tạp ngăn cản: “Không nên đến gần.”

Ông Liêu đẩy Địch Tạp ra, Tề Kiêu duỗi hai tay ra bịểu thị trong tay mình không có vũ khí gì cả, sau đó đến bên tai ông Liêu: “’Số 4’ của Saila cần bán ra, nhà mua gọi là anh Tam, cuối tháng sẽ giao dịch.”

Ông Liêu nghe vâỵ thì nhìn về phía Tề Kiêu, tin tức quan trọng như thế thực sự đáng để ông ta mạo hiểm.

Tể Kiêu lui về sau hai bước, chờ ông Liêu lên tiếng, anh không thể không đưa tin tức này cho ông Liêu, anh phải cứu lấy mình, nếu như chết rồi thì tin tức về sau cũng không có nữa.

Nơi bắt nguồn kinh tế của các thế lực Tam Giác Vàng chủ yếu là ma túy, nếu như có thể cắt đứt lô hàng này, Đạo Đà sẽ đi theo con đường này, ông Liêu hỏi anh: “Có thể tìm được người không?”

Anh lắc đầu: “Đang đợi tin tức.”

Địch Tạp nhìn Tề Kiêu, không biết anh nói cái gì mà làm cho ông Liêu dao động, nhất thời trở nên luống cuống, gã một lòng muốn giết Tề Kiêu, lần này là muốn mượn chuyện của người phụ nữ kia, gã hận anh đồng thời muốn trừng trị người phụ nữ kia: “Mày muốn dùng chút thông tin đó để đổi lấy cô ta?”

Tề Kiêu biết rằng chuyện này rất khó vượt qua: “Địch Tạp, người của tôi, mà tôi không trông chừng được thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

“Mày lấy cái gì để chịu trách nhiệm?” Súng của Địch Tạp chọc vào trán anh.

Khi đó chỉ thấy Tề Kiêu nhanh như sét đánh giơ tay chế trụ Địch Tạp và dễ dàng đoạt được súng, cùng lúc này, Địch Tạp và thuộc hạ của ông Liêu hoảng loạn giơ súng về phía anh mà cảnh giác, Tề Kiêu cầm súng chỉ vào vai trái của mình: “Nếu như cô ấy chạy, tôi sẽ dùng súng này bồi thường.”

Anh quá biết rõ, ở đây không có ai sẽ thực sự tin vào ai, mà chỉ là sử dụng lợi ích, thứ ông Liêu muốn chính là năng lực của anh, vào sinh ra tử mà bán mạng cho ông ta. Nam Nhứ chạy khỏi tay anh là chuyện anh không thể thoái thác, sai lầm rơi vào bẫy của Địch Tạp, anh thừa nhận.

Hai bên đều không nhúc nhích, ông Liêu cũng không có nói gì, Tề Kiêu đang chờ ông ta lên tiếng.

Bầu không khí bị bóp nghẹt bởi sự yên lặng tĩnh mịch, Tề Kiêu không còn cách nào khác, tay để còi súng từ từ ép xuống, nếu như ông Liêu không lên tiếng, anh có thể kết thúc mọi việc bằng phát súng này, ngay cả anh may mắn nhặt được mạng về.

Bỗng nhiên, sau cửa có người tiến vào, trong sòng bạc với áp suất cực kỳ thấp thì tiếng bước chân đó phát ra rất rõ ràng, âm thanh đó từ xa đang tến lại gần, rất nhanh bóng dáng của Nam Nhứ xuất hiện giữa đám người, trong tay cô đang cầm súng, thấy trước mắt mọi người đang giơ súng về phía Tề Kiêu, rồi lại nhìn anh đang cầm súng chỉ vào vai trái của mình, cô liền hiểu rõ tình hình này không thể không liên quan đến cô.

Cô coi như không có ai mà tiến lên, đưa súng cho Tề Kiêu: “Không bắt được, chạy rồi.”

Mọi người đều rất kinh ngạc khi thấy Nam Nhứ quay trở lại, Địch Tạp nghiến răng, suýt chút nữa gã ta đã phun ra một ngụm nước bọt. Trong lòng thầm mắng thuộc hạ của Anna là một đám vô dụng, ngay cả một người phụ nữ cũng không bắt được.

Ông Liêu thấy Nam Nhứ quay trở lại, Tề Kiêu lại cung cấp tin tình báo quan trọng, trên mặt thu lại sự thâm trầm mà lộ ra một tia vui mừng, chậm rãi tiến lên, vươn tay gỡ khẩu súng trên vai Tề Kiêu xuống: “Đều là người mình, sau này cẩn thận chút.”

Tề Kiêu vẫn không ngờ được rằng Nam Nhứ sẽ quay trở lại, cô đã chạy ra khỏi phạm vi thế lực của anh, coi như đã được một nửa tự do, có cơ hội này để chạy thoát nhưng cô lại quay trở về. Nếu cô không quay trở lại, phát súng này rơi trên cơ thể anh thì Địch Tạp cũng chưa chắc sẽ dừng tay. Song Nam Nhứ quay lại cũng là chuyện tốt, nếu không lúc này cô ấy rơi vào tay Địch Tạp thì hậu quả thật khó lường.

Ông Liêu thấy Nam Nhứ trở lại, Địch Tạp chỉ trích Tề Kiêu để cho Nam Nhứ chạy đi là hoàn toàn không có căn cứ, ông ta trả lại súng cho Địch Tạp: “Đều là anh em, đừng làm tổn thương hòa khí.”

Địch Tạp nhận lấy súng, cũng không có cách nào chửi mắng, chỉ có thể trách người của Anna vô dụng.

Ông Liêu gọi Tề Kiêu đến một bên tránh tất cả mọi người: “Con theo dõi mọi động thái của Saila bên kia, nhanh chóng tra ra anh Tam kia là ai.”

“Con sẽ cố gắng hết sức, nhưng thân phận của người gọi là anh Tam đó đã được che giấu, hơn nữa cũng đã rời đi, rất khó tra ra.”

“Vậy ta để Đạo Đà đi tra.” Ông Liêu nói xong vỗ bả vai của Tề Kiêu, ánh mắt thì liếc về phía Nam Nhứ: “Trông cho chặt vào, nếu như thật sự chạy mất, con không mất nửa cái mạng thì mọi người cũng khó mà phục được.”

“Ông Liêu yên tâm, con tự có chừng mực.”

Ông Liêu lắc lắc đầu, ông ta cũng không hề tin rằng Tề Kiêu thật sự thích người phụ nữ này, còn về phần tại sao, chỉ cần người không chạy thì ông ta cũng không hỏi nhiều. Tề Kiêu làm việc đều mang đến lợi ích, cũng không thể không nể mặt anh. Tâm tư của ông Liêu kín đáo, ân huệ và uy nghiêm đều phải làm, Tề Kiêu đã cứu mạng ông ta, chỉ cần không vượt qua giới hạn của mình thì ông ta cũng sẽ không cần phải giết anh.

Nếu thật sự chạm vào giới hạn đó, cũng đừng trách ông ta không khách khí, thủ đoạn để đối phó người thì ông Liêu có rất nhiều.

Ông Liêu rời đi, Địch Tạp cũng không đạt được mục đích, chỉ có thể rời theo.

Ngoài cửa, gậy trong tay của ông Liêu đập vào chân của Địch Tạp, âm thanh không lớn nhưng mang theo sự hung ác: “Đừng cho là ta không biết hành động mờ ám của con, nếu con có được một nửa năng lực của nó, hôm nay nơi này sẽ không có nó đâu.”

Địch Tạp là do ông Liêu nuôi lớn, ông ta tin được gã cũng vì là đầu óc như thế này, ông Liêu lắc đầu, lên xe rời đi.

Địch Tạp lấy điện thoại di động ra gọi cho Anna: “Cô làm như nào vậy, lại để cho người chạy mất.”

Anna giậm chân căm hận, cô ta phái mười mấy người vây quanh khắp nơi, nhưng ngay cả bóng dáng người phụ nữ kia cũng không thấy, cho đến khi Địch Tạp gọi điện thoại, cô ta vẫn còn đang chờ bắt sống người phụ nữ kia: “Lần sau lại nghĩ biện pháp khác, tôi muốn Tề Kiêu, người phụ nữ đó anh muốn chơi thế nào thì chơi.”

“Cô tự mà đi nghĩ biện pháp.” Địch Tạp cúp điện thoại, nóng nảy đá một đá vào cửa xe, một đám người bên cạnh ai cũng hoảng sợ, lo gã phát điên rồi quay đầu lại cho người nào đó một phát súng.

Sau khi ông Liêu và Địch Tạp rời đi, Tề Kiêu liếc nhìn Nam Nhứ, rồi để cho Tang Kiệt thả người đang bị giam giữ ra, còn căn dặn Tang Kiệt sai thuộc hạ trông cho kĩ vào, đừng để xảy ra rắc rối gì.

Anh đi vào trong phòng, Nam Nhứ cũng theo phía sau anh, người của Tề Kiêu đều lo lắng chuyện vừa rồi, thấy anh không có chuyện gì mới yên tâm đi xuống, đi theo Tề Kiêu tốt hơn nhiều so với tên điên Đich Tạp kia, Tề Kiêu quản lý nghiêm khắc hơn chút, cái này không cho phép, cái kia không đồng ý, nhưng Địch Tạp lại là kẻ điên.

Sau khi Tang Kiệt quay trở về, hai người song song đứng sau lưng Tề Kiêu, Nam Nhứ chạy nửa tiếng đồng hồ, miệng có chút khát, sau mấy lần động tác nuốt, Tang Kiệt cầm đến một chai nước chưa mở nắp và đưa cho cô.

Nam Nhứ khó hiểu, ánh mắt anh ta đối với cô tại sao lại đột ngột thay đổi, sau đó cô nghĩ, chắc là do cô không nhân cơ hội chạy trốn nên anh ta mới yên tâm về cơ hơn.

Tề Kiêu bàn xong việc lên xe, Nam Nhứ ở bên cạnh anh, cảm giác được quanh thân anh tỏa ra khí lạnh.

Mãi đến khi trở lại ngọn núi, sau đó xe dừng lại, cô theo Tề Kiêu lên lầu.

Vừa mới vào cửa, bốp một tiếng, Tề Kiêu trực tiếp đè cô lên cánh cửa, sau lưng cô đụng phải vật rắn chắc, giữa lông mày anh có chút vẻ giận nhưng cũng không nồng đặc, nghiến răng nói: “Cô làm cái gì vậy?”

“Tại sao lại không chạy?” Anh hỏi cô, mấy chữ đó như được đẩy ra từ kẽ răng anh.

Nam Nhứ biết anh nhất định sẽ hỏi: “Tôi không chạy, trở lại giải trừ mối nguy cho anh, anh nên cảm ơn tôi mới đúng.” Cô nói xong, đưa tay ra đẩy anh, lòng bàn tay đặt lên lồng ngực rắn chắc của anh, anh lại không nhúc nhích tý nào: “Vì thế, sau này đối với tôi tốt hơn một chút, đừng hơi một tý là ‘động thủ’.”

“Tại sao không chạy? Cơ hội tốt như vậy cô có thể chạy đi.” Anh vẫn chất vấn cô.

“Trở về chịu chết, được rồi chứ.”

“Nói, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?”

Nam Nhứ cười khinh thường: “Phía sau có người nhìn chằm chằm, phía trước tôi đuổi theo người kia, rõ ràng là tôi đuổi theo gã ta nhưng gã lại lén lút theo dõi tôi, sau đó tôi phát hiện có mấy bóng người lấm la lấm lét, thế nên tôi biết đó là một cái bẫy.”

Cô nói xong, thở dài một hơi: “Đi theo anh, tôi biết mình sẽ không chết.”

Anh biết cô thông minh, những việc lén lút đó chưa chắc sẽ qua được mắt cô, đây là cơ hội duy nhất mà cô có thể chạy thoát, nhưng trong tình huống này, ai cũng sẽ buông lỏng cảnh giác và một lòng muốn sống, nhưng cô có thể giữ được lý trí như vậy, đúng là một cô gái thông minh.

Bỗng nhiên thấy anh bật cười một tiếng, cô biết đáy lòng anh không còn cảnh giác như vậy nữa, cô đưa ngón tay ra chọc vào vai trái của anh: “Hôm nay nếu như tôi không trở lại, nơi đây của anh đã ăn một viên đạn, không chừng sẽ hơn một viên. Vì thế chúng ta thảo luận về điều kiện đi.”

“Dám bàn điều kiện với tôi?” Anh chợt xấu xa cầm lấy tay của cô, bị cô né tránh: “Cô nói đi, điều kiện là gì?”

“Tôi biết anh không phải là người đại gian đại ác gì, nếu như tôi có cơ hội chạy đi thì anh đừng có ngăn cản.”

“Không được.” Anh thu lại nụ cười bỡn cợt, lạnh lùng nói.

“Tại sao? Tôi biết anh nhất định có việc muốn tự mình làm, nhưng tôi thì không thể.”

“Đi theo tôi, cô có thể sống, nếu rời đi thì rất khó sống sót.”

“Cho dù như vậy thì tôi cũng muốn thử.”

“Nam Nhứ.” Anh nâng giọng lên, từng chữ nặng nề mà cứng rắn.

“Tề Kiêu, tôi không muốn chết, nhưng tôi cũng không thể ở đây cả đời được, nếu mà như vậy, không bằng anh giết tôi đi.”

Cô dựa lưng vào cánh cửa, cơ thể anh hầu như ép vào cô, cô nhìn vào đáy mắt lạnh như băng của anh, nhớ tới anh cầm súng chỉ vào bờ vai của chính mình, bỗng nhiên trong lòng có chút không nỡ.

“Quên đi, coi như tôi chưa nói gì.” Dù sao chạy trốn cũng là chuyện của chính cô, anh cũng không thể thả cô đi, cô không biết vì sao trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác không muốn anh phải mạo hiểm, anh cứu cô và che chở cho cô, cô đều ghi nhớ tất cả.

“Chuyện ngày hôm nay đều do Địch Tạp sắp đặt, để cô chạy trốn và sau đó bắt cô lại. Thế nên, cô trở về bên cạnh tôi là an toàn nhất.”

Cô đoán được đó là một cái bẫy, không trúng kế là tốt rồi, nhưng mà cô cũng không phủ nhận lời nói của Tề Kiêu: “Mặc dù tôi tạm thời an toàn nhưng cũng không thể đảm bảo rằng một ngày nào đó sẽ không bị Địch Tạp bắn chết.”

Anh không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, trên gương mặt cứng rắn gợi lên nụ cười vô lại: “A, nguyên nhân cô không chạy, không phải là không nỡ xa tôi chứ?”

Nam Nhứ thật sự rất muốn đấm vào gương mặt rất đẹp trai đó của anh, trừng mắt nhìn: “Đầu óc của tôi rất minh mẫn.”

Đôi mắt đầy ý cười của Tề Kiêu khác với nụ cười giễu cợt như cười nhạo, không có một chút độ ấm nào trước đây mà là nụ cười phát ra từ tận trong trái tim, giống như ánh mặt trời tỏa ra một tia ấm áp.

Anh bỗng nhiên giơ tay, lòng bàn tay rơi xuống đỉnh đầu cô, giống như thuận tay sờ soạng hai cái: “Đồ ngốc.”
Bình Luận (0)
Comment