Sí Dã

Chương 16

Buổi tối, đoàn xe bên phía Địch Tạp hùng dũng nối đuôi nhau xuất phát, cô biết Địch Tạp ra ngoài; chẳng mấy chốc, Tề Kiêu cũng đứng dậy đi ra ngoài, không lâu sau dưới lầu truyền đến tiếng khởi động máy xe, cô đứng trước cửa sổ, nhìn chiếc xe của Tề Kiêu chạy càng lúc càng xa.

Đêm qua cô không ngủ, lúc này cũng không hề buồn ngủ, cô lo lắng cho Tề Kiêu, chắc chắn anh đã lén lút đi làm gì đó, nguy hiểm, tất cả câu từ trong đầu cô lúc này đều là nguy hiểm.

Cô vẫn luôn thấp thỏm, cho đến nửa đêm đúng bốn giờ, Tề Kiêu quay lại.

Anh vừa lên lầu đã nhìn thấy cô ngồi ở trên ghế, anh không nói gì, xoay người đi vào nhà vệ sinh, tắm một hơi rồi đi ra, bấy giờ Nam Nhứ vẫn còn ngồi ở đó.

“Không qua đây, thích chơi trò tình thú chứ gì, được thôi.” Anh nói xong, tiến lên trước vài bước, gập eo định ôm cô lên, Nam Nhứ vội vã nhảy xuống khỏi ghế tránh đi.

Cô nằm ở trên giường, Tề Kiêu đứng bên cửa sổ hút điếu thuốc, sau đó ngả xuống bên cạnh cô.

Anh nghiêng người nằm xoay lưng lại với cô, mượn ánh trăng sáng rực ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy trên lưng của anh là những vết dao sâu sâu cạn cạn, cô bất giác giơ tay lên, lúc phản ứng lại, tay đã chạm vào sống lưng của anh.

Thân thể Tề Kiêu cứng nhắc, anh mạnh mẽ xoay người lại, tốc độ nhanh đến nỗi cô chưa kịp phản ứng lại, anh đã đè cô ở dưới thân.

Anh nở nụ cười vô lại, “Nhớ tôi rồi?”

Cô biết anh cố ý, chỉ là đáy lòng có chút khó chịu, “Còn đau không?”

Giọng nói của cô rất khẽ, nhưng sức mạnh trong đó lại là vô tận.

Tề Kiêu rất muốn chặn cái miệng của cô lại, thật sự rất muốn, cái miệng nhỏ của cô, đừng nói những lời như thế nữa, anh sợ bản thân mình không khống chế được.

Anh buông đôi tay đang kìm hãm cô ra, trở mình nằm xuống một bên, “Ngủ đi, buồn ngủ muốn chết.”

Lúc trái tim con người bị đang đóng băng, bị dòng nước róc rách chảy qua thì sự ấm áp ấy không có ai có thể chống lại được, anh cũng như thế, trái tim của anh dù có cứng rắn như sắc đá đi nữa, cũng sẽ luôn hướng về sự ấm áp. Tề Kiêu trái lại hy vọng cô giống như trước kia, cảnh cáo mà nhìn chằm chằm vào anh, không nói một lời nào.

Anh kháng cự sự ấm áp, vùng vãy ra khỏi sự ấm áp này, bởi vì loại cảm giác ấy quá dễ khiến ta trở nên yếu ớt, cứ thế trầm luân.



Lúc Nam Nhứ và Tề Kiêu đi ra ngoài, trời đang mưa lất phất, không khí ẩm ướt, mùi hương của cỏ cây và bùn đất ùa đến trước mặt, cô đi theo sau lưng anh, không biết bắt đầu từ khi nào mà cô cứ luôn nhìn chằm chằm anh như thế này.

Hình như là từ lúc cô bắt đầu suy đoán, hoặc là lo nghĩ chất chồng, cũng có thể là tối hôm đó, sau khi cô phát hiện được chuyện kia.

Anh lúc lạnh nhạt lúc thú vị, có lúc khiến người ta cảm thấy anh rất lạnh nhạt và thư thái với sinh mệnh của mình, cho dù việc anh đang làm khiến bản thân mình hòa thành một loại với những người kia, nhưng từ trong xương tủy lại giống như một con dao sắt bẻ mãi không gãy, vĩnh viễn đứng thẳng không chùn bước.

Tề Kiêu đi mua một bộ quần áo trước, thay xong đi ra.

Nam Nhứ lần đầu tiên thấy anh ăn mặc sáng sủa thấu đáo, áo polo màu trắng, quần màu gạo giản dị, đầu đội mũ lưỡi trai, chân đi giày màu trắng đơn giản, tinh thần cả người đều hăng hái hẳn lên.

Tề Kiêu đi đến trước cửa, nói chuyện với Tang Kiệt, Nam Nhứ bồn chồn không biết anh định làm gì, Tang Kiệt lái xe, sau đó đi theo một chiếc xe, mấy người trên xe đều là đàn em của Tề Kiêu.

Nhìn cách ăn mặc của anh, rõ ràng là muốn đi vận động, thế tại sao lại có nhiều đàn em đi theo thế?

Chiếc xe chạy ra khỏi nội thành 20 phút, đến một sân golf. Nam Nhứ nghiêng mặt nhìn về phía Tề Kiêu, muốn từ trong ánh mắt của anh thăm dò xem có chuyện gì, nhưng từ tối hôm qua đến giờ gương mặt anh vẫn luôn căng chặt, đối xử với cô cứ như lúc ban đầu vậy, lạnh nhạt ít nói.

Nam Nhứ theo anh xuống xe, nhân viên phục vụ cung kính ra đón rồi sử dụng xe điện đi sâu vào trong, cô không ngốc đến nỗi nghĩ rằng anh là đến đây chơi, quả nhiên, vài phút sau, chiếc xe điện dừng tại một nơi.

Trên sân golf có bảy tám người, trong số đó có một người đang khua gậy đánh golf.

Người đó ăn vận đơn giản, hơn ba mươi tuổi, thân hình thẳng tắp cao ráo, xoay người nhìn sang Tề Kiêu, động tác trên tay dừng lại, Tề Kiêu tiến lên phía trước, hai người bắt tay nhau, cô đứng ở vị trí sau cùng.

Ý cười giữa chân mày của người nọ sâu xa, khí chất nho nhã sạch sẽ, Nam Nhứ nhìn ra được phong thái đỉnh cao của người nọ, nhất định không phải người tầm thường, lúc này cô nghe thấy Tề Kiêu mở miệng thì biết, đây chính là Lận tiên sinh trong miệng của ông Liêu.

Nam Nhứ đứng ở bên ngoài, nhìn hai người vui vẻ trò chuyện, rõ ràng không thân quen, nhưng cứ làm như bạn cũ mấy năm chưa gặp vậy, nói về việc xã giao thì cô thực sự không rành lắm. Cô là một người trầm tĩnh, chuyên tâm vào sự nghiệp IT của mình, nếu không thì mân mê các loại máy móc.

Hai người ở trên sân đánh vài gậy, cô không ngờ Tề Kiêu nằm trên ranh giới sống chết lại còn biết chơi môn này, tư thế, động tác, khua gậy gì đó đều vô cùng tiêu chuẩn.

Có điều người tên Lận tiên sinh kia, bên cạnh anh ta có vài người tùy tùng, ba nam hai nữ, cô lạnh nhạt liếc mắt nhìn đã biết là vệ sĩ.

Cô nhỏ giọng hỏi Tang Kiệt: “Anh có thông tin của anh ta không?”

“Lận Văn Tu, được người khác gọi là Lận tiên sinh, mười năm trước lấy đặt cược lập nghiệp, Singapore, Malaysia, Myanmar v.v…, mấy chục sòng bạc to to nhỏ nhỏ phân bổ khắp Đông Nam Á.”

Nam Nhứ gật gật đầu, làm nghề kinh doanh sòng bạc, nước ta có lệnh cấm rõ ràng, cô chỉ từng thấy qua sòng bạc của Tề Kiêu, chỉ có mấy gian quy mô lớn ngoài ra mấy gian còn lại cũng là tốt xấu lẫn lộn, hạng người nào cũng có đủ.

Cô yên lặng đứng ở xa xa, hai người trên sân golf vừa đánh golf vừa trò chuyện về những vấn đề khô khan vô ý nghĩa.

Tề Kiêu và Lận Văn Tu hai năm trước từng gặp nhau một lần trên con thuyền cờ bạc ở vùng biển quốc tế, giao tiếp vài câu đơn giản, làm ăn kinh doanh cùng một nghề, nhưng không cùng khu vực cho nên không có quá nhiều thâm giao.

Ý của ông Liêu anh hiểu rõ, sau khi toàn quốc nghiêm cấm ma túy, kinh doanh ma túy càng lúc càng khó xơi, chỉ có kinh doanh sòng bạc mới dễ dàng mở rộng khắp nơi, anh muốn ăn một miếng thịt lớn ở nơi này.

Ý định lần này đến của anh cũng như thế, nhưng mà chơi thì chơi, ý đồ vẫn rõ ràng, song cũng không thể nói như thế, Tề Kiêu từ nhỏ đã biết chơi golf, chỉ là những năm gần đây chưa từng đụng đến, tay có chút cứng nhắc, thua mất hai gậy, nhưng mà cũng do anh cố ý.

Trên khoảnh sân rộng để đánh golf này, ánh mắt anh nhìn về xa xăm, tất cả đường tuyến đã được bố trí, chỉ đợi Đạo Đà bước vào, anh biết thực lực của quân sự nước ta, nhưng Đạo Đà là một kẻ liều mạng, còn có cả Saila, chúng đều là kẻ cứng đầu, nhưng anh cũng hiểu rõ, không có khúc xương nào quân ta không xử được, cho dù có cứng cỡ nào cũng khiến mấy người đó thịt nát xương tan, hóa thành tro bụi.

Sau khi đánh vài gậy đến khu nghỉ ngơi ngồi xuống, nhân viên phục vụ mang rượu đến, Tề Kiêu vừa định bưng ly thì điện thoại chợt vang lên, anh nói một câu xin lỗi rồi đứng lên đi nhận điện thoại.

Nam Nhứ nhìn anh đi ra xa, từ sau khi phát hiện thân phận của anh, ánh mắt của cô cứ luôn dán ở trên người anh, thậm chí mỗi lần điện thoại anh reo lên, cô đều treo trái tim lên cao.

Đột nhiên, Nam Nhứ cảm nhận được một luồng sát khí, cô vô thức phản ứng lại, dùng thân thể trực tiếp đẩy Lận Văn Tu ở bên cạnh qua một bên.

Người phía sau bị đẩy nhưng hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng vì bị bắn lén, ánh mắt rơi trên khuôn mặt của người phụ nữ, đàn em của Lận Văn Tu đã lui ra ngoài, chỉ còn lại hai người bảo vệ anh ta, một người vệ sĩ trong số đó nói: “Lận tiên sinh, ngài vào bên trong đi.”

Lận Văn Tu xua xua tay, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Nam Nhứ, nhưng ánh mắt của cô từ đầu đến cuối luôn nhìn về phía Tề Kiêu vừa nghe thấy tiếng súng đã kết thúc cuộc gọi đi về phía này. “Có chuyện gì thế?”

“Có người bắn lén.” Nam Nhứ mở lời, bình tĩnh không gợn sóng.

Khóe môi Lận Văn Tu chứa ý cười, mở miệng nói: “Vừa rồi cảm ơn cô.”

Nam Nhứ nghe thấy anh ta nói cảm ơn, lúc này mới xoay đầu dời ánh mắt về phía anh ta, “Không có gì.”

Tề Kiêu phân tích ra được gì đó, “Tang Kiệt, cậu qua đó xem thử.”

Tang Kiệt gật đầu, người nhanh chóng chạy ra ngoài.

Rất nhanh đàn em của Lận Văn Tú bắt về được hai người đàn ông, nhìn gương mặt cô không phân biệt ra được là người của quốc gia nào, đều đen đen hơi gầy, tuổi tác không lớn, thoạt nhìn dáng vẻ cũng tầm 16 đến 17 tuổi.

Hai người bị đè ở trên đất, tay bị bẻ ra phía sau, nghiêng mặt bày ra dáng vẻ chịu chết.

Lận Văn Tu xua xua tay, ra hiệu đàn em dẫn người đi, bảo họ xử lý, anh ta bất lực cười cười nhưng đáy mắt lại không thấy chút độ ấm nào. Tay cầm ly rượu vang, nhẹ nhàng lắc lư, cho đến khi rượu phủ đầy ly, nhấp một ngụm xong anh ta nói với Tề Kiêu bên cạnh: “Hiếm khi có thời gian ra đây thư giãn một chút mà cũng không được an ổn.”

Lận Văn Tu làm ăn kinh doanh sòng bạc, dân cờ bạc dân buôn ma túy bọn bắt cóc, có ai mà không muốn kiếm một mớ ở chỗ của anh ta. Đàn em của anh ta đều là người tài tinh nhuệ, song trong tình cảnh vừa rồi lại là người phụ nữ này phản ứng trước, hơn nữa còn là một người phụ nữ rất xinh đẹp, không ngờ đến cô có thân thủ cao siêu nhanh nhạy đến như thế.

Về việc xạ thủ bắn lén, Lận Văn Tu không có nghiên cứu quá nhiều về sân golf, lúc trở ra, anh ta đột nhiên đi đến trước mặt Nam Nhứ, “Nam tiểu thư, tôi nợ cô một ân tình.”

“Chuyện nhỏ mà thôi, không cần để tâm.” Cô chỉ phản ứng theo bản năng, không cần biết anh ta là người tốt hay người xấu, giết người dưới tầm mắt của cô thì cô còn không mở mắt làm ngơ được, chứ nói gì là cô nhìn thấy, đàn em của anh ta thực ra đã duỗi tay ra, chẳng qua cô nhanh hơn một bước mà thôi.

Anh ta cười cười, nhìn Tề Kiêu xua xua tay rồi ngồi vào trong xe.

Trên đường quay về Tề Kiêu cũng không hỏi cô lý do tại sao, chỉ ra vẻ mặt mũi lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, cô vẫn luôn kinh hoảng, cảm thấy có chuyện sắp xảy ra, nhưng nếu hỏi thì nhất định sẽ hỏi không ra.

Quả nhiên, tối đó Tề Kiêu đi ra ngoài.

Tề Kiêu nhận được tin tức liên lạc khẩn cấp của Ngư Phu: “Số 4” đã thu được, chó điên chạy trốn về núi Bắc, hiện đang truy đuổi.

Thông tin mà tín hiệu bí mật phát ra, đọc xong sẽ tự động xóa đi, thủ đoạn kỹ thuật có cao đến mấy cũng không tra được chút vết tích.

Trước kia anh điều tra được Địch Tạp có một địa điểm ẩn náu, Tề Kiêu chạy thẳng đến đó, sau khi anh vào núi tìm đến nơi ẩn náu của Địch Tạp, quả nhiên nhìn thấy gã.

Địch Tạp đã bị thương, trong tay đang cầm súng, gào thét nói: “Tao sớm biết mày có vấn đề.”

Tề Kiêu không phí lời với gã, anh rút súng ra nhắm thẳng vào Địch Tạp, anh đã gửi tin tức đi, tổ hành động bên ta đang trên đường đuổi đến.

Địch Tạp vừa chạy vừa nổ súng, một phát súng của Tề Kiêu bắn vào đùi của gã, Địch Tạp thảm thiết rên la lê cái chân bị thương chạy về phía trước, anh tiến đến đá một cú trực tiếp quật ngã người gã xuống đất, Địch Tạp xoay đầu, một phát súng tàn nhẫn đúng lúc lướt ngang qua tay trái của anh, chân mày Tề Kiêu nhíu chặt, giơ nắm đấm hung hăng đánh lên mặt của Địch Tạp, tức khắc trong miệng Địch Tạp trào ra ngụm máu đỏ tươi.

Địch Tạp bị kìm hãm, Tề Kiêu trói gã lên thân cây, cho đến khi nhìn thấy nhân viên bên mình đến hiện trường bắt Địch Tạp lại, anh mới lặng lẽ rời đi.

Thân phận của anh vô cùng kín đáo, cho dù là nhân viên bên mình anh cũng không thể lộ diện.

Hàm nghĩa của nằm vùng chính là xoay lưng với ánh sáng, vĩnh viễn sống trong bóng tối, nằm sấp tiến về phía trước.

“Số 4” bị tóm gọn, Địch Tạp bị bắt, Saila bị tóm, Đạo Đà bị thương được đàn em cứu đi, tuy rằng vụt mất Đạo Đà, nhưng hành động lần này cũng gần như hoàn mỹ hạ màn.

Nam Nhứ cứ mãi không ngủ được, đến tận nửa đêm ba giờ Tề Kiêu mới quay lại, anh vừa vào cửa là cô đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng, cô vội vã nhảy xuống giường, vừa định mở đèn thì bị anh cản lại.

Mượn chút ánh trăng, cô nhìn thấy vết máu trên cánh tay trái của anh, cô sốt sắng đi lục tìm hòm thuốc, Tề Kiêu cởi áo khoác ra ngồi ở trên ghế, cô đặt hòm thuốc xuống, lấy thuốc cầm máu, nước khử trùng, băng gạc.

Trên cánh tay của anh, máu đã lẫn lộn với vết thương, trái tim Nam Nhứ siết chặt, vết thương khoảng thời gian trước vừa mới khỏi chưa được bao lâu thì lúc này lại bị thương, cô hít sâu một hơi, nước khử trùng vừa mới chạm vào vết thương của anh, cô rõ ràng cảm nhận được thân thể của anh đang run rẩy, nhưng anh cũng không phát ra tiếng nào, cô ngước mắt nhìn anh, cứ nhìn anh chằm chằm anh như thế, trái tim cô đau nhói, cô hận những tên buôn ma túy kia, cô chưa bao giờ hận đám người buôn ma túy kia như bây giờ, bởi vì bọn họ mới phải có người liều mạng đi làm gián điệp như Tề Kiêu.

Cô cưỡng ép bản thân mình bình tĩnh trở lại, cẩn thận xử lý vết thương cho anh xong mới băng bó lại.

Đợi băng bó hoàn tất, trên trán của anh đã toát mồ hôi lạnh, trong lòng cô chua xót vô cùng, viền mắt ửng tầng sương mù, mạnh mẽ đè nén cảm xúc, ánh mắt của anh nhìn thẳng vào hàng lông mi đang run rẩy của cô, lông mi cong dài thấm đẫm một tầng hơi nước tinh mịn, đầu ngón tay của cô lạnh lẽo, bàn tay đan chặt có mấy lần run rẩy đến mức lột da.

Trái tim của anh bất chợt siết chặt, nơi mềm mại nhất trong lòng sụp đổ đến rối tinh rối mù.

Anh đứng dậy, Nam Nhứ lo lắng đuổi theo một bước, anh đột nhiên xoay người, bước chân của cô chợt ngừng, thân thể ngửa về phía sau, anh vội vã túm lấy eo cô, gương mặt của cô cứ như thế đâm sầm vào vòm ngực rắn chắc của anh, cô ngẩng đầu, khoảng cách gần như thế này khiến hơi thở của hai người hòa lẫn vào nhau, cô nhất thời không phân biệt được cảm xúc nơi đáy mắt của anh, ánh mắt lạnh lẽo lại tựa như một vòng xoáy mạnh mẽ, quá đỗi sâu xa.

Cô nghe thấy anh mở miệng, “Anh sẽ nhanh chóng đưa em rời khỏi đây.”
Bình Luận (0)
Comment