Sí Dã

Chương 43


Tề Kiêu lên xe cấp cứu hai tiếng đồng hồ mới trở ra bàn bạc cùng Ngư Phu vài câu, Nam Nhứ lái xe, cùng Tề Kiêu rời đi.

Bọn họ còn có nhiệm vụ phải tiếp tục, tin tức ông Liêu bị bắt tạm thời sẽ không truyền ra tiếng gió, sẽ chỉ bảo người âm thầm tiết lộ ra rằng ông ta bị tên buôn m4 túy chơi xỏ mất rồi.

Nam Nhứ lái xe, sau khi đến biên giới đi vào núi sâu, họ mới len lén chuồn về nơi ban đầu.

Viên đạn được lấy ra, vết thương được băng bó rỉ ra một mảng vết máu thật lớn, công hiệu của thuốc tê vừa qua, cơn đau lập tức đến, Tề Kiêu gắng gượng cùng Nam Nhứ đi về phía trước.

Đi đến một nơi khá kín đáo, Nam Nhứ dìu Tề Kiêu dựa vào gốc cây ngồi xuống, một chân anh duỗi ra, tay nhét vào túi quần mò tìm thuốc lá, phát hiện hộp thuốc sớm mất tiêu rồi thế là chỉ đành từ bỏ.

Nam Nhứ lấy nước từ trong balo sau lưng ra, vặn mở nắp đưa đến bên miệng của anh, “Uống một hớp, quay về nằm viện nhé, vị trí vết thương lần này của anh không giống với trước kia.” Vết thương lần này không phải như mấy lần trước lạc đạn, mà là trực tiếp cắm vào xương vai trái, ông Liêu hận không thể nổ từng phát từng phát súng lên người của anh, chết cũng không để cho anh thoải mái.

Tề Kiêu nhận lấy uống chút nước, rồi lại lắc đầu: “Quay về vẫn còn rất nhiều chuyện cần xử lý, ông Liêu vừa gục, tất cả ánh mắt đều sẽ dồn vào anh, suy đoán, hoài nghi, thăm dò, ngấp nghé, muốn lật đổ anh có cả khối người đấy.”
Bọn họ vẫn còn chuyện chưa hoàn thành, Tề Kiêu vẫn còn cần thân phận hiện tại, Lận Văn Tu, Thái Cách, vũ khí đạn dược, còn có người nội bộ trong lời của bọn họ.

Nam Nhứ cởi áo khoác ra, dùng tay áo sơ mi sạch sẽ lau mồ hôi trên trán cho anh, “Vậy anh hứa với em một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Quay về ra mặt, giải thích lại những việc nên giải thích cho rõ, phá bỏ hiềm nghi của bản thân, sau đó dưỡng thương cho tốt, Tề Kiêu, anh phải dưỡng thương cho thật tốt, không được liều mạng như thế nữa.”
Trên gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Tề Kiêu lộ ra một tia ý cười thấm vào ruột gan, anh giữ lấy đầu nhỏ của cô kéo cô vào trong lòng, “Được, nhiệm vụ quan trọng, nhưng mạng quan trọng hơn.” Mất mạng rồi, nhiệm vụ ai đến chấp hành đây.

Nam Nhứ than thở một hơi thật dài, đầu dựa vào bên vai không bị thương của anh, anh mắt nhìn chằm chằm vào bên bị thương của anh, qua vài tiếng đồng hồ, cô vẫn còn đang sợ hãi, nếu như cô hoặc là đội ngũ bên ta đến chậm một bước, Tề Kiêu sẽ chết dưới súng của ông Liêu.

Nếu như anh chết rồi thì sao? Cô mạnh mẽ lắc đầu, không được nghĩ lung tung, anh đã từng nói mạng anh lớn, ông trời không dám lấy đâu.

Cô không tin vận khí, không tin vận mệnh, cô chỉ tin bản thân, nhưng lúc này cô thà rằng tin tưởng vận khí của anh tốt, phước lớn mạng lớn, ông trời không lấy mạng của anh.

Nghỉ ngơi một lúc, Tề Kiêu khôi phục lại thể lực tiếp tục đi tiếp.

Vượt qua rừng núi, tìm thấy con đường ban đầu, bên đường có mấy chiếc xe lúc bọn họ đến đã đỗ lại, Nam Nhứ chọn một chiếc trong số đó lái về.

Tề Kiêu dựa vào hàng ghế sau ngủ thiếp đi, thấy anh mồ hôi đầy đầu, cô biết nhất định là vết thương đau đớn khó nhịn, cô chỉ đành gia tăng tốc độ lái về phía trước.


Cho đến nửa đêm hai giờ, bọn họ lại lần nữa về đến khu vực Tam Giác Vàng, lúc này Tề Kiêu đã tỉnh lại, anh lấy điện thoại ra gọi cho Tang Kiệt đầu tiên, trước khi xuất phát, anh không cho Tang Kiệt đi theo, anh âm thầm hy vọng Tang Kiệt giữ lại được cái mạng.

Tang Kiệt cả đêm không ngủ, nghe thấy tiếng điện thoại vang vội vã nhấc máy: “Cậu Kiêu.”
Tề Kiêu nói: “Chỉ có một mình tôi quay lại, bị chơi xỏ mất rồi.”
Tang Kiệt vừa nghe, liền hiểu ra hàm nghĩa trong câu nói của anh, “Tôi ở khu nhà của ông Liêu.”
“Tôi sẽ qua đó.” Anh ta nói.

“Tôi đi đón anh.”
“Gọi thêm nhiều người của chúng ta.”
Tang Kiệt nghe xong, “Được, tôi hiểu rồi.”
Một tiếng đồng hồ sau, chiếc xe đến trước cửa khách sạn, Tề Kiêu bảo Nam Nhứ xuống xe, đổi thành tự mình lái xe, lúc này không thể để Nam Nhứ lộ mặt, chỉ xem như bản thân anh chạy thoát về đây, cho dù lúc này anh đối với Tang Kiệt chỉ có tám phần tín nhiệm, nhưng về việc thân phận này cũng tuyệt đối sẽ không để anh ta biết.

Nam Nhứ đi vào khách sạn, xoay người đứng ở trước cửa, lặng lẽ đứng nhìn chiếc xe của anh càng lái càng xa, cho đến khi biến mất trong màn đêm…
Tang Kiệt dẫn theo một đám đàn em trên đường đi đến gặp được Tề Kiêu, anh vịn vào cửa xe bước xuống, hai chân mất sức thân thể lảo đảo, Tang Kiệt nhảy xuống xe vội vã chạy đến, “Bị thương rồi à.”
Anh gật đầu, “Đã xử lý rồi, bọn họ, toàn bộ bị chơi xỏ hết.”
Tang Kiệt dìu anh lên xe của mình, sau đó lái xe chạy đến khu nhà của ông Liêu, lúc này đã hơn ba giờ sáng, nhưng trong khu nhà lại có hơn mấy trăm đàn em, ánh đèn sáng rực như ban ngày.

Tang Kiệt dìu Tề Kiêu ngồi lên vị trí chính giữa, triệu tập đàn em đến đây, đơn giản sơ lược nói rõ mọi chuyện đã xảy ra, về việc có ai tin, có ai hiềm nghi hay không, những điều này đều tránh không khỏi, tin cũng được, không tin cũng không sao.

Đều phải chấp nhận sự thật ông Liêu hoàn toàn không quay trở lại nữa.

Tề Kiêu lúc này đã toát mồ hôi lạnh khắp người, sau lưng đã ướt sũng, trên đầu có từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống, anh cắn chặt răng, giải thích từng chữ từng câu một, bọn họ tổn thất nghiêm trọng nên phải chấn chỉnh lại mọi thứ, nghỉ ngơi dưỡng sức, không thể để thế lực của ông Liêu cứ như thế tan rã.

Anh nói xong, trực tiếp nằm rạp trên ghế, sắc mặt trắng bệch.

Đàn em của ông Liêu lập tức lần lượt nghị luận, cũng có dị nghị, đàn em của Tề Kiêu cũng có mặt không ít, bọn họ chỉ nghe theo Tề Kiêu.

Chỉ ngắn ngủi trong một năm mà bố cục của các thế lực Tam Giác Vàng xuất hiện chuyển biến vô cùng lớn, nhưng mọi người cũng hiểu rõ, lúc này bọn họ chỉ có thể dựa vào cậu Kiêu mới không bị những thế lực khác nuốt chửng.

Còn về việc có người muốn châm ngòi thổi gió bày tỏ kháng nghị, cũng chỉ có thể ngấm ngầm tụ hội lại với nhau, mà lúc này Tề Kiêu mồ hôi ướt đẫm, khắp người trọng thương chạy thoát về đây, đàn em của anh tất nhiên bảo vệ anh.


Thân thể Tề Kiêu quả thực yếu ớt, bị thương nặng lại tháo chạy đoạn đường dài, Tang Kiệt và đàn em vây quanh tiến đến, vác Tề Kiêu lên xe, đưa anh đến bệnh viện thuộc phạm vi thế lực của bọn họ.

Trước khi Tang Kiệt rời khỏi bệnh viện, câu nói cuối cùng của Tề Kiêu là phân phó anh ta trông chừng đám người kia, đừng để họ gây rối.

Lúc này bầu trời đã chập sáng, sau khi Tang Kiệt trở ra lái xe chạy về hướng khu nhà của ông Liêu, anh ta nghĩ nghĩ rồi lại rẽ xe về phía khách sạn, gõ cửa phòng của Nam Nhứ, nói với cô cậu Kiêu nhập viện rồi, anh ta đưa địa chỉ cho cô xong thì rời khỏi.

Nam Nhứ đến bệnh viện chỉ trong vòng 20 phút, phòng bệnh của Tề Kiêu có mười mấy người đàn em canh giữa, có người từng gặp qua Nam Nhứ nên bèn để cô vào trong.

Tề Kiêu nằm trên giường bệnh, quần áo lẫn máu đã được thay ra, để trần thân trên, nơi bả vai là một mảng vết máu thật lớn khiến người nhìn thấy mà giật mình, cô đi qua đó, cầm tấm chăn nhấc lên trên một chút, đắp lại cho anh.

Cho dù dưới tác dụng của thuốc, anh cũng ngủ rất tỉnh, lúc cảm giác được có người, anh mạnh mẽ mở mắt ra, đáy mắt bắn ta tia sáng lạnh lẽo dị thường, nhưng tia sáng lạnh phút chốc tan biến đi, đổi thành một tia dịu dàng, cổ họng khàn đặc anh mở lời, “Em đến rồi.”
Cô ừm một tiếng, kéo cái ghế đến bên cạnh anh ngồi xuống, ngón tay sờ lên đường nét khuôn mặt cương nghị của anh, tỉ mỉ ma sát qua chân mày đang nhíu chặt, lướt qua sống mũi cao ngất, rơi trên cánh môi trắng nhợt hơi mím lại.

Giữa ánh mắt chuyển động kia là ngập tràn tình cảm dịu dàng lưu luyến.

Từ lúc tách khỏi anh, trái tim của cô vẫn luôn xoắn chặt, nhưng ngoài mặt vẫn phải duy trì vẻ bình tĩnh không dậy sóng.

Trước kia cô cảm thấy chỉ cần đủ bình tĩnh, làm việc gì cũng sẽ đơn giản, song từ lúc gặp được anh, cô liền phát giác điều này quá khó.

Cô nhìn anh, nở một nụ cười khe khẽ, “Anh ngủ đi, có em ở đây, anh có thể ngủ một giấc thật an ổn.” Cô hy vọng anh có thể vô lo vô nghĩ ngủ một giấc thật ngon, từ lúc gặp được nhau cô đã biết tính cảnh giác của anh rất cao, cho dù lúc ngủ cũng cảnh giác cao độ, cứ căng chặt thần kinh như thế thì sớm muộn gì cũng sẽ khiến thân thể sụp đổ, huống hồ lúc này bị thương nặng, không nghỉ ngơi cho tốt anh sẽ không chống đỡ được.

Mệt mỏi, bị thương, tác dụng thuốc hòa lẫn vào nhau khiến Tề Kiêu nhoáng cái đã ngủ thiếp đi, một giấc này, anh ngủ được 6 tiếng đồng hồ, là một giấc ngủ dài anh hiếm khi có được.

Lúc anh tỉnh lại thì Nam Nhứ ngồi ngay bên giường, bàn tay chống lên trán chợp mắt, anh vừa nhấc cánh tay lên, âm thanh gần như không thể nghe thấy cũng khiến cô lập tức mở mắt ra, thấy anh tỉnh lại, nhìn cô nhướng mày thì cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, xem như không còn việc gì lớn rồi.

Nam Nhứ đỡ cánh tay anh ngồi dậy, cô xoay người định đi rót nước cho anh, bất chợt anh tóm lấy cánh tay của cô kéo cô vào lòng, một tay vòng qua eo cô, Nam Nhứ không động đậy, mặc cho anh ôm.

Sau cùng, anh ngẩng đầu lên, hôn một cái lên trán của cô.


Nam Nhứ vừa định mở miệng nói anh lúc này rồi còn không ngoan ngoãn, chợt nghe thấy tiếng anh cười, tiếng cười ồm ồm từ vị trí vòm ngực của anh truyền đến, chấn động đến nỗi khiến trái tim cô theo đó run lên.

Cô cũng cười, cô biết trong lòng anh vui vẻ.

Giải quyết xong ông Liêu, đường tuyến m4 túy của ông Liêu cũng tan rã hoàn toàn.

Anh ẩn náu nhiều năm, liều mạng đi bảo vệ bên ta an ổn, lúc này nhất định vô cùng nhẹ nhõm.

Cho dù Tam Giác Vàng của hiện tại có mây mù che phủ và sóng ngầm bắt đầu cuồn cuộn, lòng người hoảng sợ, mỗi một người đều cẩn thận dè dặt, không ít người âm thầm ngấp nghé, nhao nhao muốn thử ăn mất mối làm ăn do ông Liêu để lại.

Có người tin ông Liêu bị chơi xỏ, cũng có người ở sau lưng nghị luận là anh xử gọn ông Liêu ngồi lên vị trí của ông ta, nói cái gì cũng có, nhưng lại kiêng kị Tề Kiêu nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nam Nhứ vui mừng thay anh, khoảng cách đến ngày bước ra khỏi cái nơi ma quỷ này chỉ còn một bước cuối cùng, phá án vũ khí đạn dược là anh sẽ có thể vinh quang rời sân, quay về lại thân phận lúc đầu của anh.

Tang Kiệt đến, báo cáo những việc anh ta đã quay về xử lý và những điều dị thường của đội ngũ với Tề Kiêu, Tề Kiêu đoán được những người kia ở sau lưng chắc chắn có nghị luận, thích bàn luận thế nào thì cứ nghị luận thế đó, giờ anh vứt mọi chuyện vào tay của Tang Kiệt, nằm trong bệnh viện, không ra khỏi cửa.

Bản thân anh có quân đội, đàn em đều là người của anh, người muốn gây chuyện chẳng qua đều là mấy nguyên lão dưới trước của ông Liêu và người của Anna, nhưng chuyện của Anna tất cả mọi người đều rõ, ông Liêu cũng bởi vì cô ta mới rơi vào tình cảnh này, hai bên không vừa mắt nhau, nội chiến không ngừng.

Tề Kiêu chỉ việc nằm ở bệnh viện, ngồi đó làm ngư ông đắc lợi.

Nam Nhứ ra ngoài, đi mua một ít quần áo để tắm rửa thay đồ, cô cũng mang về cho Tề Kiêu vài bộ, cô vừa vào cửa đã nhìn thấy Tề Kiêu lười biếng bắt tréo chân, ngồi bên cửa sổ mân mê điện thoại.

Tề Kiêu thấy cô quay lại, nhìn cô gửi một nụ hôn gió.

Nam Nhứ nhìn anh dùng tay làm một tư thế đọ súng, vứt đồ đạc xuống, “Anh xem gì thế, ngoan ngoãn lên giường nằm đi, vết thương của anh vừa khỏi được một chút đừng động.”
“Vết thương bé tí này, đối với anh đây mà nói cũng giống như vết thương ngoài da, sớm khỏi rồi.” Dựa theo tố chất thân thể của Tề Kiêu và phong cách hành sự trước kia, lúc bị thương anh sẽ không ở bệnh viện quá lâu, nhiều nhất là hai ngày, lần này nằm viện tận bốn ngày, hồi phục không tệ, nhưng lại chưa xuất viện.

Bên ngoài tiếng mưa tiếng gió cùng tiếng lửa đạn sấm rền vang dội, anh ở trong bệnh viện hưởng thụ sự yên tĩnh.

Nam Nhứ đến gần nhìn thử, khóe môi từ đầu luôn lạnh nhạt khẽ giật giật vài cái, “Anh mấy tuổi rồi hả, còn chơi Super Mario.”
“Đây gọi là chưa hết tính trẻ con.” Tề Kiêu thấp giọng cười cười, trở tay túm lấy cô đè lên đùi mình, đôi tay vòng qua eo cô, điện thoại để ở trước mặt cô, nhìn con người bé xíu nhảy lên nhảy xuống.

“Anh trước kia có chơi game không?” Cô hỏi anh.

“Có, CS, Liên quân, nhưng mà cũng thỉnh thoảng mới chơi, hợp đội cùng với mấy anh em.” Anh vừa nói vừa bấm điện thoại không ngừng, chú bé Super Mario vẫn nhảy lên nhảy xuống, đội ra được một cây nấm lớn.

Nam Nhứ lần đầu tiên nghe anh nói đến chuyện ngoài nhiệm vụ, “Em cũng biết chơi, có thời gian chúng ta cùng lập đội đi.”

Tề Kiêu ngẩng đầu nhìn vào cô, tia sáng ở đáy mắt của cô rạng rỡ xán lạn, trông như có vô số cảnh tượng đẹp đẽ khiến người ta muốn đắm chìm vào đó, anh ném điện thoại đi, giữ lấy đầu của cô.

Một nụ hôn nóng bỏng liền ập xuống, Tề Kiêu làm chuyện này đến nghiện, Nam Nhứ cứ như có một loại ma lực, có thể khiến trái tim cứng như đá của anh trở nên nóng rực, mỗi lần đụng vào cô là máu huyết khắp người đều cuộn trào.

Lửa từ đáy lòng nhen nhóm lên, tức khắp lan tràn khắp cơ thể, nhất thời Tề Kiêu có chút không khống chế được.

Nam Nhứ đè cái tay đang vội vàng của anh lại, “Đừng quậy mà.”
Cái này tay bị đè thì anh đổi cái tay khác, biết bên đó bị thương nên Nam Nhứ sẽ không động vào anh, anh càng thêm tung hoành không chút kiêng dè, sau cùng Nam Nhứ đành quyết tâm giữ chặt lấy tay của anh, kéo mạnh một phát, anh thật sự đau rồi.

Tề Kiêu gầm lên, “Nam Nam, em đối xử với người đàn ông của em tốt một chút có được không?”
Nam Nhứ cũng không dễ chịu, bị anh trêu đùa đến nỗi khắp người nóng rực, cô hơi tức giận nói, “Anh cũng không xem xem bản thân mình đang trong tình cảnh nào.”
Tề Kiêu lại áp sát về phía trước, Nam Nhứ chỉ có thể tránh, sau cùng kéo anh lên giường bảo anh nghỉ ngơi, Tề Kiêu chỉ lôi điện thoại ra lại, chơi game.

Anh tùy tiện tìm một trò chơi, chơi hai ván đã cảm thấy chán, vẫn là Nam Nhứ tìm cho anh một trò thú vị, anh mới vực dậy hứng thú.

Nam Nhứ thấy anh ngậm điếu thuốc, ngồi bắt tréo chân, cả thân đồng phục bệnh nhân, dáng vẻ dựa vào đầu giường chơi game thoạt nhìn như một chàng thiếu niên tươi trẻ, nhưng anh thật sự lại là một con người cứng rắn kiên cường ngông nghênh kiên quyết.

“Mấy năm nay anh có từng chơi game không?”
Anh vừa chơi vừa trả lời cô, “Không có.” Đột nhiên anh chửi một câu, “Đám đần độn này, phối hợp đánh cũng không biết, vừa mới vào đã tặng mạng rồi.”
Nam Nhứ khúc khích bật cười một tiếng, đi đến bên giường, “Nào, em đánh phối hợp cho anh.”
Vừa mới chơi sẽ luôn có chút không ăn ý, chơi vài ván sẽ đánh ra được độ ăn ý, Tề Kiêu vòng lấy eo cô kéo vào trong lòng, cằm gác lên vai cô, hai cái điện thoại đồng thời ở trước mắt, thỉnh thoảng anh sẽ hôn trộm một cái lên má của cô.

Hôm xong còn nói một câu: “Cuộc sống tạm bợ này thật tốt đẹp.”
Nam Nhứ cười cười tránh né anh, “Đừng có quậy, anh lấy tay ra, đừng có che màn hình nha.”
Cô giơ tay mình lên cao, đưa màn hình đến trước mắt, Tề Kiêu liền đè thấp hai cánh tay cô xuống, cô lại giơ lên, anh lại đè xuống, Nam Nhứ xoay đầu lại, ánh mắt tức giận, “Anh, chậc…”
Tề Kiêu không nói chuyện, nhanh chóng hôn một cái lên môi cô, hôn một cái lại đến một cái, lúc còn định hôn nữa, bị cô cản lại, “Anh có thôi đi không hả.”
“Làm chuyện này đến nghiện.” Anh nhướng mày, khóe môi nở nụ cười lưu manh.

Nam Nhứ cắn răng, giơ cú đấm đưa đến trước mặt anh, đôi mắt Tề Kiêu nhắm lại còn đưa mặt đến gần.

Cú đấm không hạ xuống, cô ngẩng đầu, đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Tề Kiêu mở đôi mắt chứa đựng ý cười ra, môi mỏng cong lên một độ cong khiến nụ cười càng thêm sâu hơn.

Ý cười nơi đáy mắt của Nam Nhứ tràn đầy dịu dàng, tựa như ánh mặt trời, không nóng bỏng nhưng lại thấm vào ruột gan..

Bình Luận (0)
Comment