Sí Dã

Chương 61


Nam Nhứ đem Trần Trạm Bắc thả xuống giường, anh ngủ rất sâu, cô phí sức nửa ngày mới lột quần áo anh ra được, vắt khô một cái khăn lông sạch lau mặt và tay cho anh, sau đó tự mình đi tắm rửa một phát, cô mới lên giường nghỉ ngơi.

Cô không có buồn ngủ, từ sau khi anh quay về, tâm tình của cô vô cùng nhẹ nhõm, không cảm nhận được tí buồn ngủ nào, thậm chí có chút hưng phấn.

Cô nghiêng người qua ngắm nhìn người đàn ông ở bên cạnh, anh nói muốn cùng cô đắm mình dưới ánh mặt trời, anh nói xong cô liền muốn đi đến một nơi nào đó thích hợp.

Đi đến ngọn núi cao nhất của Ninh Hải, trèo lên đến đỉnh, xem mặt trời mọc mặt trời lặn, đắm mình dưới ánh nắng đẹp nhất.

Cô nghĩ mãi nghĩ mãi rồi lại bật cười, đúng, cứ quyết định vậy đi, đợi quay về sẽ xuất phát.

Hai người ngủ rất sâu, cho dù đồng hồ sinh học là hơn bảy giờ, nhưng tối qua ngủ rất muộn, Trần Trạm Bắc lại uống nhiều đến thế, thân thể thả lỏng liền không còn cưỡng ép bản thân mình thức dậy sớm như trước kia nữa.

Bọn họ không dậy sớm, nhưng lại có người đến rồi, tối hôm qua vừa đi một tốp, sáng nay lại đến một tốp, đứng ở trước cửa rầm rầm gõ cửa.

Ồn đến mức Trần Trạm Bắc cả mặt bực tức, “Đậu má, cái đám người này mới sáng sớm nổi điên cái gì thế.”
Ngoài cửa truyền đến âm thanh ầm ĩ hỗn loạn, gọi từng tiếng từng tiếng anh Bắc, bên ngoài vẫn còn đang hét, còn không chịu dậy chắc họ xông vào đây mất, mọi người cũng không định thật sự xông vào, cứ đứng hét vậy thôi, vả lại bảy năm không gặp, sáng sớm mở mắt ra đều nghe nói anh Bắc quay về rồi, đến mặt còn không thèm rửa đã chạy đến đây đập cửa.

Sau khi Nam Nhứ nghe thấy, cô vội vã trở mình leo xuống giường, cào cào lại mái tóc rối loạn của mình, cô mở cửa ra.

Bên ngoài có tầm 7-8 người, một đám trai tráng, người ở bên ngoài nhìn thấy Nam Nhứ, đã biết đây là cô bạn gái Trần Trạm Bắc dẫn về, có người lịch sự nở nụ cười, có người trực tiếp mở miệng gọi chị dâu.

Nam Nhứ nhường lại vị trí, Trần Trạm Bắc cả mặt mệt mỏi nhưng cũng đứng lên, “Đến sớm vậy.”
“Sớm cái mông, cậu đi bảy năm bặt vô âm tín, cậu có còn là người không.” Một người trong số đó nói, trực tiếp bổ nhào lên giường, phía sau ập lên thêm ba người, tổng cộng bốn người, đem Trần Trạm Bắc đè ở trên giường, vừa đánh, vừa dùng tấm chăn trùm kín mít, có người dùng gối đầu đập anh, Nam Nhứ đứng ở bên cửa, khóe môi dần dần cong lên thành một độ cong ấm áp, nhìn thấy anh cùng các anh em đánh đánh nháo nháo, thật tốt.


Người đàn ông đứng một đống ở bên cửa nhìn cảnh tượng náo loạn một nùi ở trên giường, khẽ cười một tiếng, xoay đầu nhìn về phía Nam Nhứ, “Chào em, anh là Lệ Nhiễm, bạn từ nhỏ của Trạm Bắc.”
“Chào anh, em là Nam Nhứ.”
“Lệ Dao ngày hôm qua thông báo với anh, anh ở vùng khác, cả đêm vội vã chạy về đây.” Anh ta bất lực lắc lắc đầu, “Bảy năm rồi, đám anh em này đều nhớ cậu ấy.”
Nam Nhứ khẽ nở nụ cười, “Anh ấy cũng nhớ mọi người.”
Mấy người ở trên giường cuối cùng cũng chịu bỏ qua cho Trần Trạm Bắc, đem anh từ trên giường lôi xuống đẩy vào nhà vệ sinh, Trần Trạm Bắc đi đến bên cạnh Nam Nhứ, nhìn cô cười hi hi, Nam Nhứ khúc khích bật cười thành tiếng, đầu có của anh loạn cào cào lên, áo ba lỗ bị kéo đến biến dạng, lỏng lẻo mắc ở trên người.

Cô tìm một bộ quần áo mới đưa cho anh, mọi người nhìn về phía cô, “Chị dâu, hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”
“Hai năm.” Cô nói.

“Anh Bắc mấy năm nay đi đâu thế?”
Nam Nhứ ngẩn người, chuyện này không thể nào nói với bọn họ được, thậm chí sau này làm thế nào để hàn gắn tình anh em, làm thế nào để mọi người tha thứ cho anh, chuyện này phải dựa vào miệng lưỡi uốn éo của anh cứu vớt lại thôi.

Anh em thật sự, chỉ quan tâm tình nghĩa, bảy năm không gặp, có những chuyện nói mãi không hết, tán gẫu mãi không xong.

Lúc ăn sáng người vây anh khắp cả bàn, ăn cơm xong trong phòng khách ngồi đầy ắp người, ghế sô pha chưa không nổi, liền dời một cái ghế lại, mọi người quở trách anh, bóc phốt anh, nhưng đều nhớ anh.

Cơm trưa ăn ở ngoài, cơm tối tiếp tục uống, Trần Trạm Bắc liên tiếp uống cả ngày, rượu nốc đến no, Nam Nhứ giúp anh gắp đồ ăn, bảo anh ăn nhiều một chút, lót bụng rồi hãy uống tiếp, Trần Trạm Bắc áp sát bên tai cô nhỏ giọng nói, có chút rượu này tính là gì chứ.

Anh ở Tam Giác Vàng, số rượu kia người bình thường sẽ chịu không nổi, nhưng anh đã uống 6 năm rồi.

Bữa cơm tối nay, có thêm mấy cô gái đến, đều là bạn từ nhỏ của bọn họ, hoặc là em gái của mấy anh em cùng với mấy bạn bè có quan hệ tốt, Nam Nhứ dư quang liếc thấy cô gái mặc áo sơ mi màu vàng thỉnh thoảng nhìn về phía cô, ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía Trần Trạm Bắc, cô nhìn ngược lại, người nọ lại tránh đi tầm mắt, tựa như đang trốn tránh.

Sau đó người ở bên cạnh cô gái đó nhỏ giọng cùng cô ta nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ rơi lên trên người Trần Trạm Bắc.

Hành vi như thế này, Nam Nhứ đoán ra được bảy tám phần, thực ra cô vốn không để bụng những việc này, cho dù trước chia anh từng có lịch sử tình cảm cô cũng sẽ không để bụng, ai cũng có quá khứ, tuy rằng cô không có.


Trận này kết thúc còn muộn hơn cả hôm qua, hơn hai giờ rưỡi sáng mới bắt xe đi về, về đến nhà chưa đến ba giờ, ba mẹ Trần gia sớm đã ngủ rồi, Nam Nhứ khoác cánh tay anh đi lên lầu, Trần Trạm Bắc đẩy cửa phòng ngủ ra, liền hôn lên môi cô.

Nam Nhứ đẩy anh ra, một cỗ mùi rượu, phiền muốn chết, Trần Trạm Bắc cả mặt bi thương, tỏ ý mình bị ghét bỏ, Nam Nhứ đàn ông sau khi say rượu giống như một đứa trẻ vậy, cô giúp anh cởi áo khoác ra treo lên, lại lấy một bộ quần áo sạch sẽ bảo anh đi tắm.

Trần Trạm Bắc ôm eo cô, “Cùng tắm đi.”
“Mạnh ai nấy tắm.”
“Tắm chung đi mà.” Tay anh đặt trên người cô sờ loạn, bị cô hất ra, đẩy anh vào nhà vệ sinh, rồi đóng cửa lại.

Bên trong rất nhanh truyền đến tiếng nước ào ào, Nam Nhứ tính ngày, thêm ngày mai nữa là cô phải quay về đi làm rồi, cô nhẹ giọng than thở một tiếng, Trần Trạm Bắc tắm rửa tốc độ, ba phút, đầu tóc ướt nhẹp còn đang rỉ nước, anh mặc quần ngủ, để trần thân trên bước ra ngoài.

Nam Nhứ nhíu mày, đứng lên đi lấy một chiếc khăn lông khô ráo, đem anh đẩy lên giường ngồi xuống, cô đứng bên cạnh anh nhẹ nhàng giúp anh lau khô tóc vụn, tay của anh không thành thật vòng qua eo cô, vén vạt áo lên vuốt ve da thịt non mịn.

Lau hết nước trên tóc, lại lau đi nước trên vai, trên người anh phủ đầy thương sẹo, cô nhìn thấy một lần, trái tim đều xoắn chặt lại một lần, cô là người thân cận với anh nhất, những vết thương này, cô nhất định phải làm quen, nhưng cô không có cách nào khống chế tâm trạng không được nghĩ loạn đến những lần anh từng bị thương.

Lồng ngực, sau lưng, vết thương súng bắn, dao găm.

Trong lúc cô đang thất thần, anh giật lấy cái khăn trong tay cô vắt lên trên vai, “Nhìn gì mà nhìn, thích thân thể này à? Lúc nào em muốn, anh đều có thể cho em, bảo đảm làm em vừa ý, không vừa ý làm đến khi nào em vừa ý thì thôi.”
Anh đã bắt đầu cởi nút áo của cô, cởi đến nút thứ ba, Nam Nhứ đẩy khuôn mặt cười tràn đầy khí sắc của anh đi, “Em đi tắm, anh đi uống chút nước rồi hãy ngủ.”
Nam Nhứ rất nhanh tắm xong trở ra, Trần Trạm Bắc đã nằm lên trên giường, bắt chéo chân nằm đó xem điện thoại, trong nhóm wechat đang nói về anh, anh cùng mọi người tán gẫu vào câu, thấy Nam Nhứ trở ra, anh chỉ vào ly nước ở bên tay.

Hai tay Nam Nhứ gấp khăn lông lại lau tóc, tóc dài không dễ lau khô, cô xoay người đi vào nhà vệ sinh sấy khô rồi mới đi ra.

Cô uống một ngụm nước đặt ở bên giường, vừa bỏ cái ly xuống đã bị anh nhanh chóng ra tay, giữ lấy vòng eo thon gọn đè lên trên giường.

“Trong đầu anh không có gì khác à?” Mấy ngày nay quay về đây, ngủ vô cùng ít, lại còn cùng bạn bè uống rượu đến tận nửa đêm, anh không mệt à?
“Làm chuyện này chẳng mệt chút nào cả.” Trên gương mặt đẹp trai, chân mày nhướng lên, đáy mắt là một mảnh ám muội, Nam Nhứ không quan tâm vẻ mặt của anh, ánh mắt va vào vết thương trên người anh, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào những vết thương ấy, ánh mắt của cô quá đỗi âm trầm, cô ngẩng đầu, hôn lên vết sẹo sau khi vết thương lành lại.

Dịu dàng, thâm tình, nồng liệt, ánh mắt của Trần Trạm Bắc càng lúc càng tối, trong cơ thể dâng lên một ngọn lửa, anh lập tức lột sạch quần áo của cô, tốc độ này nào giống người bị say bảy tám phần cơ chứ.

Anh quả thực không mệt, dằn vặt giày vò cô hơn một tiếng đồng hồ, Nam Nhứ đến ngón tay cũng lười nhấc lên, Trần Trạm Bắc ngồi bên cửa sổ hút thuốc, thỉnh thoảng cất lời trêu chọc cô vài câu, cái gì mà vừa ý hay không, kỹ thuật có tốt không, em phải ứng rất nhanh, thích nhất Nam Nam ở trên giường phát ra tiếng kêu mềm mại ngọt ngào, vô cùng thú vị……….

Nam Nhứ vớ lấy gối đầu chọi qua đó, cô sử dụng sức lực lớn nhất, nhưng gối đầu bị anh vững vàng chụp được, anh càng dùng lời lẽ để trêu ghẹo cô.

Cô đấu không lại anh, liền đổi một chủ đề khác, “Em hỏi anh một việc.”
Trần Trạm Bắc thấy cô nghiêm túc, cũng liền nghiêm túc theo: “Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tận*.”
*Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tận: Biết thì thưa thốt; không biết dựa cột mà nghe.

“Bao nhiêu năm qua, anh vẫn luôn độc thân sao?”
Trần Trạm Bắc biết cô nhạy bén, tâm tư bình thường của tiểu nha đầu không thoát khỏi mắt của cô, “Người đàn ông của em là anh đây cả đời chỉ có một người phụ nữ là em, cũng chỉ có thể là em.”
Nam Nhứ dẩu môi, cố ý nói: “Em tin anh chắc.”
“Lúc còn trẻ không có nghĩ nhiều đến thế, sau này làm lính, trong bộ đội toàn là một đám đàn ông thô bạo.”
Anh khúc khích cười cười, nhướng mày nói, “Có phụ nữ, là mấy bà dì lớp nấu ăn.”
“Sau này đến Tam Giác Vàng.”
Nhắc đến Tam Giác Vàng, thần sắc của Trần Trạm Bắc liền sinh ra vài phần lạnh lẽo, “Nơi đó bệnh gì nhiều nhất em biết không? AIDS, anh có nguyên tắc xử lý sự việc của riêng mình, đến nơi đó liền cùng bọn họ lập lên quy tắc của riêng mình, nói dối bản thân đối với phụ nữ không có hứng thú, Địch Tạp không ít lần đẩy mấy chàng trai xinh đẹp đến chỗ của anh, cmn, anh có cách gì đâu chứ, chỉ đành đem người chuốc say, bản thân anh cũng giả say.”
Có nguyên tắc, có giới hạn, có dũng khí, có mưu đồ, có tình yêu dành cho cô, đáy mắt Nam Nhứ lóe lên ánh sáng rực rỡ, cô nghiêng người, đôi tay chắp lại kê ở dưới má, đột nhiên cô duỗi tay về phía anh, ngón trỏ ngoắc ngoắc.

Hô hấp của Trần Trạm Bắc đình trệ, anh dập tắt điếu thuốc, tức khắc bổ nhào về phía cô như thể sói đói, tiếng cười trầm thấp dịu dàng của Nam Nhứ truyền vào tai anh, chọc cho anh muốn ngừng mà không được.

Hai người quay về mấy ngày, kỳ nghỉ phép sắp sửa kết thúc, Nam Nhứ nhìn ra được ánh mắt của mẹ Trần không khắc nào là không nhìn Trần Trạm Bắc, bảy năm không gặp, vừa mới quay về, cô nào có nhẫn tâm để anh cùng bà ấy chia xa chứ.

Lúc ăn bữa sáng, Nam Nhứ nói: “Bác trai bác gái, kỳ nghỉ kết thúc rồi ngày mai con phải đi làm, con đi chuyến bay 1 giờ trở về.”

“Aizz, nhanh như thế mà phải đi rồi à.” Mẹ Trần nói, bà đem ánh mắt dời về phía Trần Trạm Bắc.

Trạm Bắc nhìn mẹ mình cười cười, “Mẹ, đừng nhìn con mà, mau ăn cơm đi.”
Mọi người không còn nhắc đến chủ đề này nữa, Nam Nhứ hiểu rõ nỗi lo âu của mẹ Trần, cũng thấu hiểu sự khó xử và luyến tiếc của Trần Trạm Bắc.

Cô lên lầu thu dọn đồ đạc, Trần Trạm Bắc ôm tay, dựa vào lề cửa nhìn bóng lưng bận rộn của cô, qua một lúc lâu, anh mới mở miệng gọi tên cô, “Nam Nam.”
Nam Nhứ đem quần áo gấp gọn lại bỏ vào vali, sau khi cài khóa xong, cô đi đến trước mặt anh, đôi tay đỡ lấy mặt anh, “Bảy năm không gặp, bác trai bác gái rất nhớ anh, anh ở lại ở cùng bọn họ thêm đi, em sẽ không để anh đi cùng em đâu, như thế quá tàn nhẫn rồi.”
“Em càng hiểu chuyện, càng khiến gia đau lòng.” Anh đem cô ôm vào trong lòng, cằm gác l3n đỉnh đầu của cô, “Nam Nam, anh có lỗi với ba mẹ, khiến bọn họ thương tâm tận bảy năm, anh ở bên bọn họ thêm một khoảng thời gian, rồi sẽ đi tìm em.”
“Anh có biết trước kia những lúc em nhớ anh, việc em làm nhiều nhất là gì không? Em chỉ mong anh bình an, những việc khác đều không quan trọng, chỉ cần bình an.” Cô ngẩng đầu, ánh mắt thâm tình chất chứa vô số tia sáng, “Nếu anh đã bình an quay lại, đợi thêm chút nữa thì có là gì chứ, hiện tại em rất mãn nguyện.”
Cô kiễng mũi chân lên hôn lên môi anh một cái, “Ngoan nhé.”
Bàn tay to lớn xoa xoa mái tóc suôn mềm của cô, đầu ngón tay khẽ nhéo má cô, “Bảo bối, em cũng phải ngoan đấy, đừng quá nhớ anh.”
“Yên tâm, chừng đó em bận rộn, không có rảnh nhớ anh đâu.” Nam Nhứ cười cười đẩy anh ra, hai người xuống lầu, cùng ba mẹ Trần gia tạm biệt, Trần Trạm Bắc lái xe đưa cô đến sân bay.

Anh đỗ xe đưa cô vào sân bay, bàn tay lớn nắm lấy tay cô, lúc thời gian gần đến, anh đưa cô đến cửa khẩu kiểm tra an ninh.

“Đợi sau khi anh quay về, chúng ta cùng nhau ngắm ánh mặt trời.” Cô đứng thẳng, từ trong tay anh nhận lấy vali nói.

“Được.”
“Quay về đi, em vào trong đây.” Cô giơ nắm đấm, khẽ vung một nắm đấm nhẹ nhàng trông vô cùng manly, “Đi nhé.”
Nam Nhứ xoay người đi xếp hàng, Trần Nam Bắc nhìn bóng lưng của cô, anh tiến lên trước vài bước đem cô kéo vào lòng, “Chết tiệt, còn chưa đi mà đã nhớ em rồi.”
Nam Nhứ mím khóe môi khẽ cười cười, cố ý nói, “Trước kia lần nào anh cũng cưỡng hành đưa em đi, sao lần này lại biết nhớ em rồi vậy, có biết khi đó em có tâm trạng gì không.”
“Hiện tại không giống quá khứ, hoàn cảnh không giống, trước kia trong lòng có em, không thể nói không thể nhớ, hiện tại gia cái gì cũng không sợ, lão tử muốn làm gì liền làm đó.”
Nam Nhứ cảm thấy anh cắn răng nghiến lợi nói ra những từ này, ngượng ngùng quá đấy, cô xoay đầu trừng mắt nhìn anh một cái, Trần Trạm Bắc cả mặt lưu manh nhìn cô cười cười, cô tức giận, hừ một tiếng, “Em đi đây.”
Anh gật đầu, “Đi đường cẩn thận, xuống máy bay rồi gọi điện thoại cho anh.”
“Hẹn ở Ninh Hải.” Cô nói.

“Hẹn ở Ninh Hải.”.


Bình Luận (0)
Comment