Edit: Mr.Downer
Hôm nay là sinh nhật Chung Khởi, vì vậy Mạc Thu không an bài nhiều công việc cho cậu.
Khoảng chừng bảy giờ tối, mọi người đi ra ngoài tổ chức tiệc sinh nhật cho Chung Khởi.
Trong lúc ăn ăn uống uống, cậu thỉnh thoảng liếc mắt nhìn điện thoại di động, Mạc Thu kỳ quái hỏi: “Có hẹn?”
Chung Khởi lắc đầu, trong lòng xoắn xuýt nghi hoặc. Hằng năm vào lúc này, An Vũ đều sẽ nhắn tin cho cậu, có thể năm nay sẽ không có.
Đương nhiên, chuyện này cậu sẽ không kể.
Chờ mọi người quẩy tưng bừng cho sướng, sau khi thoả mãn liền tự động giải tán. Chung Khởi trở về nhà mình, nhìn đồng hồ treo tường, gần mười một giờ. Điện thoại di động vẫn không có phản ứng nào như cũ. Ở trên sofa đứng ngồi không yên gần mười phút, cậu lại mở italk, phát hiện An Vũ vẫn là trạng thái offline như từ đó đến giờ. Cậu thăm dò hỏi: “Sếp ơi, anh có ở đây hay không?” Nhưng mà bên kia cũng không có người đáp lại.
Cuối cùng như quyết định chủ ý, Chung Khởi nắm áo khoác muốn đi ra ngoài: “Cần gì ngồi đần thối ở đây chờ? Muốn gặp An Vũ thì mình trực tiếp đi tìm là được rồi!” Cậu cảm thấy mình quả thực cơ trí.
Mời vừa kéo cửa lớn, Chung Khởi suýt chút nữa va vào An Vũ đang chuẩn bị gõ cửa ở bên ngoài. Hai người đều sững sờ.
An Vũ cầm bánh ga tô trên tay, quan sát Chung Khởi trong thoáng chốc, hỏi: “Làm sao muộn như vậy còn muốn ra ngoài?”
Chung Khởi khôi phục từ bên trong cơn ngây người, nói: “Em muốn đi tìm anh.”
“Tìm tôi?” An Vũ kỳ quái, không biết có việc gì gấp mà để người trước mắt này khuya khoắt đi tìm mình.
“Hiện tại không cần,” Chung Khởi nhìn thấy đối phương và bánh ga tô, nụ cười vẫn không hề biến mất, “Bởi vì anh đã ở đây rồi.” Cậu kéo An Vũ vào nhà, “Em muốn cùng anh trải qua sinh nhật.”
Bánh ga tô An Vũ mang tới rất đẹp, toàn bộ lớp bơ ngoài đều là cánh hoa hồng, trên mặt phủ kín dâu tây.
“Không ngờ sếp của mình cũng có lúc tâm thiếu nữ dâng trào như vậy.” Chung Khởi vừa ăn vừa cười trộm.
An Vũ hỏi cậu: “Ăn rất ngon sao? Nhìn em cười vui vẻ như vậy.”
“Ăn ngon!” Chung Khởi không chút do dự khen ngợi, “Đây là bánh ga tô… ngon nhất mà em từng ăn.” Cậu siêu cấp cảm động, “Anh đặc biệt tổ chức sinh nhật cho em sao?”
“Không phải,” Khuôn mặt An Vũ không biến sắc nói, “Chỉ là vừa vặn đi ngang qua nhà em, nhớ ra thôi.”
“Vậy em cũng rất cao hứng,” Chung Khởi ngất ngây con gà tây, “Ngày hôm nay em cực kỳ —— hạnh phúc!”
“Như vậy liền hạnh phúc?” An Vũ nói, “Cũng thật dễ thoả mãn.”
“Anh hôn em một lúc, em sẽ càng thoả mãn.” Chung Khởi quệt mồm, rất tự giác tới gần An Vũ.
An Vũ cười, cong cong ngón tay gõ nhẹ lên cái trán của Chung Khởi.
Hai người bọn họ vốn ngồi cạnh nhau rất gần, thân thể Chung Khởi nghiêng về phía trước, cả hai gần như hôn phải đối phương.
Khi bốn mắt nhìn nhau, khí tức dường như trở nên nhẹ nhàng chầm chậm.
“An Vũ…” Chung Khởi lần này trực tiếp gọi tên của anh, “Hôn em.”
An Vũ nói: “Tôi chưa từng thử làm chuyện như thế này cùng người quen thuộc.”
Chung Khởi không nhụt chí: “Coi như em là một người xa lạ đi.”
“Thế nào là người xa lạ được?” An Vũ nhìn cậu, “Tôi thực sự đã quen biết em rất nhiều năm rồi.”
Chung Khởi lắc đầu, cậu trực tiếp đưa tay ôm cổ An Vũ, ở trên cổ anh sượt sượt, âm thanh mềm mại ôn nhu nói: “An Vũ, xin anh…” Nói xong, cậu tập trung vào đôi mắt của An Vũ, khoé môi khẽ câu lên.
Ý tứ mời gọi rõ ràng, e rằng bất cứ là ai cũng đều có thể hiểu.
An Vũ cúi đầu, ánh nhìn dao động từ đôi mắt Chung Khởi đến môi cậu, sau đó hôn lên.
Chung Khởi cũng nhiệt liệt hôn trả, cậu đẩy An Vũ ngã xuống sàn, rồi ngồi thẳng lên, cởi áo lông trên người, tiếp theo ngón tay dừng lại trên khuy áo sơ mi, từng khuy từng khuya được mở ra. Ngón tay của cậu có chút run rẩy.
An Vũ nắm chặt tay cậu.
Chung Khởi cười nói: “Em có chút khẩn trương.”
An Vũ còn có tâm tình nói đùa với cậu: “Trong video hoàn toàn không nhìn ra được.”
Biết người này sẽ nhắc tới lịch sử đen tối kia, Chung Khởi nhỏ giọng nói: “Không giống nhau mà, bây giờ anh thật sự quá chân thật.” Chỉ có trời biết, chỉ có cậu biết, cậu đã đợi thời khắc này đến tột cùng bao lâu, lâu đến mức cậu cho rằng cả đời này đều không chờ được.
Bất kể là ở trong video hay vào giờ phút này, Chung Khởi đều chỉ có một ý nghĩ, đó chính là hi vọng An Vũ có thể thoải mái.
Chậm rãi đem môi chuyển tới hạ thân của đối phương, Chung Khởi ngậm tính khí của An Vũ, cậu như thành kính cảm thụ hình dáng cùng nhiệt độ của anh. Tuy là cậu cũng chưa đủ thành thục, thậm chí cũng không tránh khỏi lần đầu tiên gặp khó khăn.
Có lẽ bị hàm răng của Chung Khởi làm đau, An Vũ đưa tay vò vò mái tóc của Chung Khởi, kéo cậu lên.
Chung Khởi hỏi: “Anh không muốn sao?”
An Vũ nói: “Để anh.” Ôm lấy eo của Chung Khởi, anh thay đổi vị trí của cả hai.
Chung Khởi từ dưới nhìn lên An Vũ, không nỡ chớp mắt.
An Vũ mở những chiếc khuy cài còn lại của Chung Khởi, ánh mắt của anh trong bóng tối dễ dàng làm người nảy sinh ảo giác thâm tình. Thâm tình đến mức khiến cho gương mặt Chung Khởi đỏ rần.
“Em không phải đang mộng xuân chứ?” Chung Khởi nghĩ, biểu tình không khỏi có chút hoảng hốt lướt qua.
An Vũ bắt lấy cằm cậu, đem người hôn đến hoàn hồn.
Tấm lưng trần trụi của Chung Khởi chạm vào sàn nhà, nhưng không tài nào giảm bớt nhiệt độ thân thể không ngừng tăng lên. Cậu để An Vũ hôn gò má cùng cái cổ của chính mình. Mà trong lúc An Vũ liếm láp xương quai xanh của cậu, Chung Khởi phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.
Tay trái An Vũ từ ngực của Chung Khởi di dời từng tấc từng tấc xuống phía dưới, dừng lại trên bụng cùng bờ hông dẻo dai của đối phương. Anh yêu thích eo của Chung Khởi, tinh tế mà căng mịn, thời điểm mặc quần áo vào rất dễ nhìn. Thích đến không muốn buông tay, thỉnh thoảng lại vân vê một hồi như trêu đùa.
Lúc này, Chung Khởi cong người, gần kề An Vũ, cọ cọ anh. Dùng phương thức nguyên thuỷ nhất trực tiếp biểu đạt sự vui vẻ của bản thân.
Tính khí được vuốt ve của Chung Khởi đã có cảm giác, bàn tay An Vũ nhào nặn cánh mông của cậu, đi tới khe mông.
Chung Khởi phát sinh tiếng thở dốc vô cùng ve vãn.
An Vũ ghé vào lỗ tai cậu nói: “Anh vẫn chưa đi vào đâu.”
Chung Khởi dùng tay ôm lấy cổ An Vũ, nhẹ giọng thỉnh cầu: “An Vũ, em muốn anh.”
An Vũ ừ một tiếng, tách hai chân cậu ra. Anh hôn Chung Khởi, bộ vị giữa hai bắp đùi đặt ở lối vào hậu huyệt của đối phương, sau đó chậm rãi tiến vào, từng chút ép qua vách trong non mềm, khai thác thâm nhập hành lang ấm áp.
Sâu bên trong thân thể bị người xâm lấn thảo phạt, Chung Khởi cảm thấy như bị kéo căng.
An Vũ vỗ mông cậu một cái.
Chung Khởi liền tận lực thả lỏng, đợi đến sau khi tính khí hoàn toàn tiến vào, cậu nhẹ nhàng thở dốc, cảm thụ lấy rung động chậm rãi.
Cái trán của bọn họ kề sát, đôi môi thỉnh thoảng chạm vào mà hôn nhau.
Động tác của An Vũ nhanh dần. Chung Khởi nhắm mắt lại, tự nhiên phát sinh ra tiếng rên khẽ phiến tình, cậu sẽ không cố kìm nén cảm giác thoải mái này, cậu hưởng thụ, cậu yêu thích. Bởi vì đây là cảm giác An Vũ mang lại cho cậu.
Một hồi va chạm khiến cho linh hồn Chung Khởi cận kề điểm sôi, trên trán cậu có một lớp mồ hôi mỏng manh, gò má ửng đỏ, lông mày cau lại. “An Vũ… Anh thật tuyệt…” Cậu nói, “Em thích anh.” Thân thể Chung Khởi nhận lấy tình triều mãnh liệt, tư tưởng cũng không tỉnh táo lắm, nhưng vẫn cố chấp thở dốc hỏi: “Anh có biết hay không, em rất… rất thích anh…”
Đôi mắt An Vũ bị *** tiêm nhiễm mà trở nên thâm hắc, tràn đầy tính xâm lược, anh thở hổn hển nhìn dưới thân của Chung Khởi, không trả lời. Chỉ chấp nhất nhưng không mất đi ôn nhu hôn lên cổ của cậu.
Ở thời khắc cao trào, Chung Khởi ôm chặt lấy An Vũ, cậu hé môi, nhưng không rít rào, chỉ phát sinh tiếng thở hổn hển nặng nề. Lúc An Vũ sắp bắn tinh, muốn lui ra khỏi thân thể của cậu. Nhưng Chung Khởi không chịu, hai chân thon dài ôm lấy thắt lưng của An Vũ, để anh đem dịch thể nóng rực lưu lại hậu huyệt của chính mình.
Cậu yêu An Vũ, cậu yêu tất cả của anh.
Chung Khởi vuốt ve gương mặt của An Vũ, nói: “Như vậy mới có thể cho em cảm giác rằng anh thật sự ôm lấy em.” Không phải chỉ là một giấc mộng, cũng không phải là vở kịch tự an ủi một vai.
An Vũ xoa xoa mái tóc thấm ướt mồ hôi của Chung Khởi, ôm cậu nằm trên sàn nhà.
Hai người không tiếp tục nói chuyện, trong phòng khách chỉ còn an tĩnh cùng tiếng động khe khẽ nhàn nhạt còn dư lại hoà vào nhau.
Buổi sáng, An Vũ tỉnh dậy, Chung Khởi còn đang ngủ rất say.
Anh cũng không đánh thức cậu, chỉ xuống giường đến phòng khách uống một cốc nước.
An Vũ có thói quen xem tin tức buổi sáng, cho dù có lúc không xem được, anh cũng sẽ nghe một chút. Vì vậy, anh tìm cái điều khiển, sau khi chuẩn bị tìm kênh ——
Anh quả quyết tắt cái TV vô tội kia đi.
Bây giờ, cả người An Vũ có chút không biết nói gì, bởi vì hình ảnh trong ti vi đều là ảnh chụp anh vào mọi thời điểm, từng tấm từng tấm, như một slide show.
Không cần nói, anh cũng biết đây là kiệt tác của Chung Khởi.
Cuối cùng, An Vũ lựa chọn đi làm bữa sáng.
Lúc Chung Khởi vuốt mắt từ phòng ngủ đi ra còn không quên kêu tên của An Vũ, sau khi thấy rõ anh đang làm gì, cậu liền nở nụ cười trong nháy mắt. Xấu xa nói: “Hmm, màn này nhìn thật quen mắt nha ——”
An Vũ biết cậu chỉ cái gì.
Chung Khởi đi tới, mặt mày cong cong, mở cánh tay ôm lấy An Vũ từ đằng sau.
An Vũ nói: “Đừng quậy.”
“Em muốn anh ôm em, anh lại không ôm. Bây giờ là cơ hội hiếm có,” Chung Khởi nói, “Nên phải ôm một lúc mới được.”
An Vũ cũng tuỳ ý cậu. Trong chốc lát, anh bỏ mì vào trong nồi, nói: “Tuy rằng sinh nhật qua rồi, nhưng vẫn ăn mì trường thọ đi, bù cho ngày hôm qua. Tối hôm qua em cũng không ước nguyện?”
Chung Khởi nói: “Em ước rồi, hơn nữa tối hôm qua còn được toại nguyện.” Dùng mặt dán vào lưng của An Vũ, cậu cảm thán: “Thật muốn mỗi ngày đều được toại nguyện.”
An Vũ nghiêng đầu, ý cười không rõ nói với cậu: “Em thật sự muốn không?”
Chung Khởi sững sờ, sau đó vui vẻ nói: “An Vũ?!”
An Vũ nhún vai: “Anh còn chưa nói gì.”
Chung Khởi kích động: “Anh nói rồi!”
An Vũ cố ý trêu cậu: “Anh nói cái gì?”
Chung Khởi không thèm để ý đến trêu đùa của đối phương, cậu ôm chầm lấy cái cổ của An Vũ để anh cúi đầu, tiếp theo hôn lên một cái, cười híp mắt nói: “Em yêu anh!”
Hết.
Editor lảm nhảm: Lâu lắm rồi căn nhà này mới có chút hương khói, à hương thịt… Thật muốn bắt Chung Khởi về nuôi. Edit xong lại thấy tiếc tiếc, ước gì truyện dài thêm một chút nữa.