Chương 2
Mĩ nhân như ngọc, kiếm tựa cầu vồng*
Dịch: Hallie/ Beta: Raph
---
Thẩm Kính Tùng tay đeo xiềng gông, bị áp giải lên cũi tù, xe ngựa lộc cộc rời khỏi Đại lí tự. Đã lâu y không thấy ánh mặt trời, bỗng nhiên đi giữa trời sáng, trong mắt toàn là đốm sáng chói lóa rực rỡ sắc màu, nhắm chặt mắt thì lại lắc lư không ngừng trong bóng đêm. Hai mắt cay xè, chắc là đã không cầm được mà rơi lệ.
Hóa ra do trời đổ tuyết. Trước đây y thường nhắc nhở lính mới ở biên ải rằng không được nhìn chằm chằm vào tuyết, sẽ bị mù. Thế nhưng lúc này đây chính y lại bất cẩn mà phạm phải.
Y cứ thế mà nhắm mắt, cũng chẳng rõ cũi tù đang đưa đến nơi nào. Thật ra có mở mắt cũng chẳng biết, kinh thành rộng lớn như thế, hơn phân nửa y vẫn chưa từng đến. Đất trời trong cuộc đời của y từ đó đến nay chỉ nằm trong một tấc vuông, theo khuôn theo phép, chưa hề thay đổi. Biến số duy nhất chính là Mai Cựu Anh, hắn thường kéo y đi chơi đó đây để mở mang tầm mắt.
Thẩm Kính Tùng không biết mình đang đi về hướng nào, nhưng lại biết mình phải đi đến đâu.
Y sẽ trở thành tù binh của Bạch Long Hầu Ngọc Trần Phi, cùng nhiều thành trì, châu báu khác, làm món đồ thế chân để cầu hòa.
Đêm qua Mai Cựu Anh đã nói cho y lúc đến thăm ngục.
Y hi vọng Bạch Long Hầu có thể giải thoát nhanh gọn cho y, nhưng sợ rằng đó chỉ là ý nghĩ hão huyền. Không được nữa thì mặc cho hắn đánh y cũng được, trước giờ y vẫn luôn là người da thô thịt dày.
Chỉ xin đừng... Y hoàn toàn không muốn suy nghĩ nhiều, chuyện đó kể từ lúc y không muốn thêm phiền phức đã không muốn nghĩ nhiều đến nó nữa.
Qua một lúc lâu y mới phát hiện xe cũi đã dừng, cũng không nhúc nhích gì nữa. Miễn cưỡng mở mắt ra, vẫn sáng lóa chói mắt, bóng ảnh đung đưa, thoáng thấy có rất nhiều bóng người. Bên tai cũng nghe rõ được có tiếng người, có tiếng khóc lóc, tiếng than oán.
"Hãm hại người trung lương... hãm hại người trong sạch..."
"Chúng tôi không thể để Thẩm tướng quân đi!", "Ngài ấy là trụ cột quốc gia, ngài ấy đã bảo vệ chúng tôi, chúng tôi cũng phải bảo vệ ngài ấy."
Thì ra là... Thẩm Kính Tùng có chút khó tin, trong mắt lẫn trong lòng đã cồn cào. Thì ra là bá tánh đế đô tự làm tường thành, ngăn cản xe tù đi qua.
"Một đám điêu dân!" Y nghe thấy quan áp giải tức giận quát lớn, rút mạnh roi đánh ngựa. Con ngựa bị đau, hí lên, xông thẳng về phía trước. Bức tường người kia nhất thời bị tông đổ, rồi lại không nói không rằng mà tụ tập lại. Quan áp giải định giở tiếp chiêu cũ, bỗng nhiên ngước mắt, thấy người đứng đầy cả con phố, nhìn ra xa không thấy được tận cùng, khuôn mặt nào cũng mang theo ý chí kiên định lạ kì khó tả bằng lời, đồng tâm hiệp lực không hề dao động. Gã không khỏi sợ hãi, không dám vung thêm roi nào nữa.
Cũng không biết giằng co qua bao lâu, tiếng khóc lóc dần vang lên trong đám người, trong tiếng khóc chứa đầy tủi hổ lẫn bi ai, tiếp nối nhau thành một biển tang thương từ nỗi đau mất nước.
"Khóc cái gì đấy? Đưa tang à?" Chợt nghe thấy một người dửng dưng cất giọng lạnh băng, kèm theo đó là một tiếng roi quất mạnh phá tan bầu không khí, đám người vội vàng tránh đi, tách ra hai bên như thủy triều, nhường đường cho một con ngựa trắng cao lớn.
Trong Hạ thư có nói, ngựa cao tám thước trở lên gọi là Long, cao hơn hai cái đầu so với nam tử trưởng thành, đầu nghênh ngang như ưng, bụng lân ngực hổ, bước đi chắc chắn. Ngựa trắng mở đường, phía sau có mấy trăm ngân giáp kị binh tinh nhuệ đi theo, gót sắt rầm rầm, mặt đất cũng rung chuyển, giống như nện mạnh vào lòng người.
Trên lưng bạch mã dẫn đầu hẳn là địch soái Tây U hung ác, nhưng tại sao lại là... một mĩ nhân ngọc tuyết thế này cơ chứ?
Mĩ nhân kia mặc áo bào lông chồn tía, cổ tay trắng quấn roi vàng, dung mạo mĩ lệ vô song, khiến người ta không dám nhìn gần. Người Cảnh Triêu lấy da trắng làm tiêu chuẩn cái đẹp, không ít nam tử thoa phấn điểm trang, thậm chí ăn ngọc tủy để mong có làn da trắng nõn, nhưng chưa từng thấy tiên nhân mĩ mạo sáng sủa như băng tuyết thế này. Mĩ nhân này giắt ngọc bội linh lung không giống quý tộc Cảnh Triêu lắm, sau lưng đeo một chiếc cung tên sắt viền đồng. Chủ nhân có thể kéo được chiếc cung lớn thế này, ắt hẳn là một mãnh tướng hiếm có với lực tay kinh người.
Trong đám đông có người thức thời, lúc nhìn thấy chú ngựa to lớn kia sớm đã kêu lên "Bạch Long Hầu!" rồi không dám ngẩng đầu, sợ sẽ bị hắn móc mắt.
Tuy dung mạo của Bạch Long Hầu như nữ tử, thật ra tính cách lại hung ác tàn nhẫn. Hắn là con trai út của hoàng đế Tây U, từ nhỏ đã được cưng chiều đến vô pháp vô thiên. Lúc nhỏ đã thích vứt tội nhân vào bãi thú, ép người sống chiến đấu với sói đói. Đến năm mười sáu tuổi ra chiến trường, càng mang thêm tiếng ác, chém giết tới mức ma quỷ thấy cũng e sợ.
Năm đó thảo nguyên Tây U nội loạn các bộ, hắn chỉ bình ổn loạn lạc nước nhà. Đến nửa năm trước, hắn đã diệt gần hết một loạt các bộ tộc nhỏ đại nghịch bất đạo, cuối cùng hùng hùng khí thế sẵn sàng ra trận áp sát biên giới Cảnh Triêu.
Không ngờ gặp phải kình địch trước nay chưa từng thấy.
Hôm đó nghe nói bộ hạ bại trận ở Y Dương, Ngọc Trần Phi tức giận: "Cảnh quân không có được một con ngựa tốt, mâu của bọn chúng đều đã rỉ sét, binh sĩ của chúng gầy như mèo bệnh, tường thành của bọn chúng thậm chí đã vãi vụn như bánh xốp. Một đám ô hợp như thế, tại sao ngươi không đối phó nổi!?"
"Bọn chúng có... có Thẩm Kính Tùng."
"Ai cơ?!" Ngọc Trần Phi gắt gỏng, "Chưa từng nghe qua."
Mấy tháng sau đó, Ngọc Trần Phi nghe cái tên này đến chán ngấy. Lần nào cũng khiến hắn hận đến ngứa răng, chỉ muốn cắt thịt y ăn, róc da y để nằm.
Thật ra cũng không thể trách Ngọc Trần Phi, mới trải đời nên còn chưa kịp nghe danh Thẩm Kính Tùng.
Thẩm Kính Tùng thành danh đã gần mười năm trước. Khi đó y một hơi chiếm lại được hai châu từ nội chiến Tây U, được tấn phong làm Trung lang tướng. Tuy y không giỏi làm ăn lấy lòng giao thiệp, thường bị phiên quân địa phương ngáng chân giành quân công, nhưng chính nhờ thế mà y lại dần bộc lộ được tài năng bằng thương thật đao thật, dần dà mở mang từng thành từng trì.
Hai năm sau đó, y nhận lệnh chinh Nam phạt Bắc, bách chiến bách thắng, thăng làm Sóc Phương tướng quân, dẫn đầu hai vạn quân. Thẩm Kính Tùng nhân phẩm trung chính, làm người giản dị nghiêm trang, trị quân nghiêm túc, huyền quân dưới trướng y còn được gọi là tấm gương nhân nghĩa.
Sáu năm trước, Ngự sử đại nhân Trình Lân Triêu một thân một mình tấu lên thiên tử, khóc lóc tố con ông cháu cha ở Tây Bắc xúm binh tự đề cao quyền hành, khiến quân quyền lung lay. Tiên đế nổi giận, mắng Trình Lân Tiêu to gan, dám gây chia rẽ. Mắng xong liền nhanh chóng hạ chiếu tống y vào ngục.
Trình Lân Triêu chí công vô tư, chỉ ra lỗ hổng trong trị an, lúc đó có ba mươi hai người liên minh dâng thư cho minh thánh nghe, Thẩm Kính Tùng tất nhiên cũng có mặt. Tiên hoàng bị đám người này chọc tức đến suýt chút đã thành tiên đế ngay tại chỗ, thế là tiện tay trừng trị tội danh kéo bè kết phái. Năm đó do Mai Cựu Anh của Ngự sử đài chịu trách nhiệm xử lí vụ án này. Đầu sỏ Trình Lân Triêu chém ngang eo giữa chợ, đám người còn lại người thì bị bắt, người thì giáng chức, người bị khai trừ. Trong đó Thẩm Kính Tùng bị giáng chức làm một binh nhì nha môn hèn mọn, cuối cùng tiên đế không bao giờ bổ nhiệm lại nữa.
Mấy năm sa sút, đến cả thoại bản trên phố cũng đã quên mất vị tướng quân huyền y giáp sắt mà họ đã từng bàn tán say sưa, huống chi là một người Tây U mới đến như Ngọc Trần Phi.
Đừng nhìn Ngọc Trần Phi luôn mang dáng vẻ bướng bỉnh không để ai vào mắt, thật ra hắn làm công tác tình báo rất trọn vẹn. Sau khi thuộc hạ bị mai phục ở chỗ Thẩm Kính Tùng, đêm đó y đã tức tốc ra lệnh cho mật thám Cảnh Triêu dâng lai lịch của Thẩm Kính Tùng lên bàn.
Sau mấy ngày mù mịt xem hết thoại bản lâu năm, hắn liền sinh ra nhận thức sai lầm về Thẩm Kính Tùng: Cảnh Triêu tôn văn sùng đạo, thích bình phẩm ngoại hình của người khác. Ngoài phố nghe bảy đồn mười, tung hô Thẩm Kính Tùng thành nho tướng ưu tú, áo đen kiếm ngọc, phong độ hàm súc, cười một cái đã đánh tan giặc dữ.
Hình tượng trong suy nghĩ của Ngọc Trần Phi là thế, chứ không phải chỉ là võ tướng đần độn chỉ biết đánh đánh giết giết, chẳng có tí nội hàm gì. Vì thế y vui vẻ nói: Không ngờ Cảnh Triêu còn có đại anh hùng phong lưu cái thế bậc này? Rồi bảo mình phải đích thân giáp mặt với y xem sao.
Sau đó Ngọc Trần Phi tự tay dẫn Huỳnh Hỏa kị binh, bụi bay tán loạn cả con đường, không ai ngăn cản được, đánh thẳng vào cửa ải hiểm yếu đầu tiên của Cảnh Triêu, ải Ngọc Dao.
Người nghênh chiến vừa hay chính là quan nha môn Thẩm Kính Tùng đang lâm nguy chịu khổ, bị điều đến đây.
Ngọc Trần Phi thầm nghĩ trong lòng đây sẽ là gió mây rồng hổ gặp nhau, nhưng thực ra là...
"Ở đâu?! Tại sao ta không thấy y?" Ngọc Trần Phi ngồi trên ngựa nhìn ngó xung quanh, nóng lòng muốn thử sức.
"Chính là tên kia..."
"?...!!!"
Bộ dạng hiện tại của Thẩm Kính Tùng quả thật có thể nói là trông chán chường đến cực độ.
Còn cưỡi một con ngựa ốm nhom đang nhăn mặt đau khổ.
Nói tóm lại, người và ngựa đều rất chán đời.
Ngọc Trần Phi cực kì mất hứng.
Thậm chí cảm thấy mình đã bị lừa bịp và sỉ nhục.
"Ta phải giết y mới được!!!"
Hắn lập tức thúc ngựa xông tới chỗ Thẩm Kính Tùng, vung thanh kiếm nặng nề lạnh lẽo sắc bén.
Con ngựa của Thẩm Kính Tùng dùng kiểu chạy thục mạng rất kì cục xông về phía hắn, trông càng giống con lừa ngu ngốc trước tuấn mã cao lớn của Ngọc Trần Phi.
Ngọc Trần Phi ngang nhiên vung kiếm, chỉ đợi đầu Thẩm Kính Tùng rơi xuống đất. Nào ngờ bỗng nghĩ tới chiến tranh nổ ra, miệng hùm của hắn tê rần, lòng cũng rét lạnh.
Hai người giằng co không xong, mặt cũng kề cận gần sát.
Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy rõ, trên khuôn mặt bình thường của Thẩm Kính Tùng có một đôi mắt đen láy sáng rỡ. Mười năm ở biên ải, bể dâu phong trần sớm đã hằn lên chân mày và khóe mắt u sầu khiêm tốn của y, thế nhưng lại càng tôn lên đôi mắt sáng rực trong veo kia, như ẩn chứa ánh sáng trong sự điềm đạm, như cất giấu mĩ ngọc chưa mài giũa.
Hai người họ sức lực ngang nhau, vẻ lờ đờ của Thẩm Kính Tùng gần như đã tan biến hết, dần lộ ra tài năng và bản lĩnh.