Biên tập: WenHiệu đính: Mày là bố taoTô Vũ cảm thấy thực sự rất mệt mỏi, càng không muốn tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với cậu, nhưng vẫn hỏi một câu:
"Tiểu Hủ, làm sao vậy?"
Hai mắt Mạc Hủ đờ đẫn tựa như không có ánh sáng, giọng nói nhỏ nhẹ như sắp khóc tới nơi: "Chị ơi, chiều nay chị đi đâu vậy?".
"Không đi đâu cả, chị chỉ ở trường học thôi". Tô Vũ thật sự không muốn để ý đến cậu nữa.
"Chị nói dối! Chị nói dối!". Mạc Hủ đột nhiên đứng dậy rống lên, sau đó lại nở một nụ cười quái dị, "chị đi gặp Mạc Tử đúng không?".
"Làm sao em biết?"
"Ha ha ha, không phải chị vừa nói mình còn đang ở trường học sao?". Ánh mắt dữ tợn của Mạc Hủ như muốn phát điên.
"Đủ rồi, Mạc Hủ, em có thể hiểu chuyện hơn được không?"
"Em không hiểu chuyện, ha ha ha... Em không hiểu chuyện... Em không đủ hiểu chuyện sao, tất cả mọi chuyện em đều nghe lời chị, em phản bội gia đình, em đối xử với chị không tốt sao... Cuối cùng... Cuối cùng thì chính chị cũng đối xử với em như thế này... Ha ha ha".
"Tôi đối xử với cậu thế nào cơ! Cậu như thế nào chính là thế đó!". Tô Vũ nghĩ đến sự dịu dàng của Mạc Tử, cô liền cảm thấy Mạc Hủ đang kiếm chuyện vô cớ trước mặt thật chướng mắt.
Nếu như cô chịu nhìn kĩ Mạc Hủ, là có thể dễ dàng phát hiện cậu đang run lên vì cực kỳ đau thương, nhưng cô lại không làm thế, chỉ ném lại một câu "Chúng ta vẫn nên chia tay thôi", rồi đẩy cửa rời đi.
Sau khi Tô Vũ ra khỏi cửa, cô định ở trong ký túc xá của trường, vừa đến cổng trường thì nhận được tin nhắn của Mạc Hủ, "nếu chị không cần em nữa thì em sẽ biến mất trước mặt chị".
Tô Vũ giật mình, đây là làm sao vậy? Cậu sẽ không nghĩ quẩn chứ, cô vội vàng gọi taxi, ngồi trong xe mà càng nghĩ càng hoảng sợ, "bác tài, anh có thể lái xe nhanh hơn được không!".
"Cô gái, tôi cũng không dám lái xe quá nhanh, an toàn vẫn quan trọng hơn, cô có việc gì gấp sao?"
"Liên quan đến mạng người."
Tài xế nghe xong liền nhìn cô với ánh mắt không đúng lắm, Tô Vũ cũng lười giải thích, đến nơi, cô trả tiền rồi vội vàng chạy lên lầu, vừa mở cửa cũng không nhìn thấy Mạc Hủ đâu, mãi đến khi cửa phòng tắm bật mở và nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời cô cũng sẽ không thể quên được.
Căn phòng đầy máu, người con trai gầy gò xanh xao tái nhợt đang dựa vào bên cạnh bồn tắm, đôi mắt đẹp trong veo lúc này dường như mất tập trung, bàn tay đặt trên bồn tắm rũ xuống yếu ớt, vết thương sâu trên cổ tay vẫn còn đang chảy máu, trông như một yêu tinh bị thương, mong manh và ảo mộng, như thể chạm vào là biến mất.
Nghe thấy tiếng mở cửa, ánh mắt cậu khẽ chuyển động.
"Tiểu Hủ! Em...". Tô Vũ quỳ xuống bên cạnh cậu, lấy điện thoại di động ra, lúc này cô mới phát hiện hai tay đang run rẩy, nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống.
"Đừng khóc...". Mạc Hủ muốn giơ tay ra lau nước mắt cho cô, lại phát hiện mình đã không còn sức lực.
Cô run rẩy gọi điện thoại, "a... Alo... Ở... Trong khu chung cư Cảnh An... Tòa nhà 5... 401... Cắt cổ tay... Cắt cổ tay... Đến nhanh lên... Nhanh lên".
Nói xong, lúc sau dường như đã cạn kiệt sức lực, lấy tay che mặt, "chị... Chị xin lỗi, tiểu Hủ... Chị xin lỗi... Chị xin lỗi...".
"Chị... Đừng... Rời xa em..."
"Được... Không chia tay."
Người con trai giật giật khóe miệng, mắt dần nóng lên, cuối cùng thì yếu ớt nhắm mắt lại.
Tiếng xe cấp cứu ở dưới lầu vang lên, mãi đến khi được đưa vào phòng cấp cứu, Tô Vũ mất hết sức lực ngồi trên ghế ngoài cửa chờ kết quả, trong lòng lại nổi lên cảm giác áy náy và hối hận tràn lan.