Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 137

Rời huyện Tiêu Dương, cứ đi mãi theo hướng Tây Bắc, nhìn thấy người ở đã thưa dần. Đi đến nửa đêm, người kiệt sức, ngựa hết hơi, bọn họ bèn tìm chỗ tránh gió trên đất hoang, nghỉ tạm.

Vẻ mệt mỏi của Oman đã không thể che hết, tháo khăn che mặt xuống, càng lộ sắc mặt mệt mỏi, chỉ nhấp tạm chút nước, ăn vài miếng bánh mì, bèn dựa vào một gốc cây nghiêng nghiêng nhắm mắt nghỉ ngơi. Tử Thanh im lặng nín thở bắt mạch cho hắn, nhíu mày, lấy quần áo ra nhẹ nhàng đắp cho hắn.

“Cậu ta không khỏe trong người à?” Lý Cảm thì thầm, hỏi.

Tử Thanh gật đầu, rầu rĩ nói: “Mấy hôm trước bị người ta hạ độc, độc tố còn chưa giải hết.”

“Có người đang đuổi giết các muội à!”

Vì sao Tử Thanh nghỉ đêm ở đất hoang mà đến cả lửa cũng không dám nhóm, Lý Cảm giờ mới hiểu, cảm thấy siết chặt, nhìn Tử Thanh đăm đăm hỏi: “Là ai? Sao lại muốn truy sát hai người?”

Tử Thanh chần chừ một lát, hình như không quá tình nguyện nói ra sự thật.

Nhưng chỉ một thoáng, Lý Cảm đã ra quyết định, nói: “Không nói được cũng không sao, ta sẽ đi cùng các muội, dù sao thì cũng phải đưa các muội bình an qua khỏi đại mạc.”

“Không được!” Tử Thanh quả quyết từ chối.

Trong lòng cô rất rõ, tuy cô và Lý Cảm từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nhưng nền giáo dục hai người học lại không giống nhau hoàn toàn. Sở học của Lý Cảm là bức tranh trung thành báo quốc vì quân, còn sở học của cô là Phi công Kiêm ái của Mặc gia. Với Mặc nhân mà nói, giúp đỡ kẻ nhỏ yếu, cứu khốn phò nguy, giúp nước yếu chống lại cường quốc vốn là làm việc theo chuẩn tắc; nhưng với Lý Cảm mà nói, hiện Hán đình còn giữ con tin của Lâu Lan trong tay, nếu anh ta giúp đỡ Oman về Lâu Lan, không khỏi có hai chữ bất trung với quân, thật không thể nói.

Biết cô đang trong nguy hiểm, Lý Cảm nào sẽ để cô rời đi, trầm giọng nói: “Đừng nói nữa, ý ta đã quyết. Hai người vượt đại mạc vốn đã là nguy hiểm trùng điệp, chưa nói đến còn có kẻ đang đuổi giết hai người.”

Tử Thanh nhíu mày, “Huynh còn có việc trong người, huống hồ ngay cả chúng ta đi làm việc gì huynh cũng không biết, huynh không lo sẽ bị cha huynh quở trách ư?”

Lý Cảm cười cười nói: “Để ông ấy mắng một trận cũng đâu phải chuyện gì lớn.”

“Huynh…” Tử Thanh suy nghĩ một lát, ngầm hít một hơi nói, “Vậy tôi không dối huynh nữa, lần này là chúng tôi định đi Lâu Lan, là vì Oman phải quay về kế thừa ngôi Vương.”

Đột nhiên nghe vậy, Lý Cảm sửng sốt hồi lâu, nghi ngờ thăm dò Oman từ trên xuống dưới, lo nghĩ nói: “Là muội nói, cậu ta là con tin Lâu Lan ở Hán đình?”

“Không, cậu ấy là con tin Lâu Lan ở Hung Nô.”

Tử Thanh nói rõ.

“Con tin ở Hung Nô!” Lý Cảm run lên, theo phản xạ hỏi dồn cô, “Sao muội lại giúp hắn quay về kế vị ngôi Vương chứ?”

Tử Thanh lẳng lặng nhìn anh ta, không nói một lời. Phản ứng của Lý Cảm nằm trong dự liệu của cô, anh ta sẽ lựa chọn đứng trên lập trường của Hán đình xem việc này, mà sẽ không đứng trên lập trường của Lâu Lan, suy nghĩ cho ngàn vạn người Lâu Lan người.

Mãi lâu sau, cô mới thở dài nói: “Cho nên, tôi mới không muốn kéo huynh chộn rộn vào chuyện này. Huynh cần phải hiểu.”

“Ta…” Lý Cảm đã được Lý Quảng dạy bảo nghiêm khắc từ nhỏ, thật sự chưa từng nghĩ tới việc sẽ làm chuyện bất lợi cho Hán đình, huống hồ chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu nghĩ đến một tầng lý lẽ khác, nói là thông phiên bán nước cũng không xem là quá kỳ lạ, Chẳng qua anh ta chợt nghĩ đến một việc —

“Hắn đã là con tin Lâu Lan ở Hung Nô thì tại sao người Hung Nô lại muốn đuổi giết hắn?” Anh ta không hiểu.

“Vì Oman không chịu được cảnh người Hung Nô ức hiếp cậu ấy, đã trốn thoát từ lâu. Lần này Lâu Lan Vương gặp bệnh tình nguy kịch, người Hung Nô thấy Oman không chịu quản thúc, mới thay một kẻ thế thân, muốn kẻ thế thân kế vị. Cho nên, bọn chúng không thể không giết Oman.” Tử Thanh từ tốn nói.

“Rốt cuộc chuyện này đều là chuyện dị tộc bọn họ, chúng ta…” Lý Cảm nghĩ, mới nói đến một nửa thì không biết nên nói tiếp thế nào.

Tử Thanh cúi đầu cười, không muốn áp đặt hành vi chuẩn tắc của Mặc gia lên Lý Cảm, chỉ thản nhiên nói: “Quen biết giữa tôi và cậu ấy không ít, hiện cậu ấy có việc, sao tôi có thể không đếm xỉa đến.”

“Nguyên à…”

“Lý gia ca ca, huynh thật sự đừng dính líu vào chuyện này, nếu có ngày rơi vào miệng lưỡi của kẻ khác, sẽ bất lợi cho nhà họ Lý các huynh.” Tử Thanh khuyên anh ta.

Mày Lý Cảm nhíu sâu, không nói không rằng, đưa mắt mượn ánh trăng nhìn thấy nổi ủ rũ không che giấu giữa đôi mày Tử Thanh bèn nhẹ nhàng nói: “Thôi muội ngủ đi, ta sẽ gác đêm.”

Từ lúc rời Hoắc phủ đến giờ, vì Oman có thương tích trong người, lại phải đề phòng người Hung Nô, Tử Thanh chưa từng ngủ yên, chỉ dựa vào xe ngựa chợp mắt dưỡng thần mấy lúc vào ban ngày. Nghe Lý Cảm nói vậy, cũng không từ chối, nói: “Vậy tôi sẽ gác từ nửa đêm về sáng, huynh nhớ gọi tôi… chuyện đi Lâu Lan huynh nên vì cha mình ngẫm lại mới phải.”

Nghe nàng ấy nhắc tới cha cũng không có ý hận thù, Lý Cảm ngơ ngác một lúc.

Lấy tay che miệng mệt mỏi ngáp, Tử Thanh dùng yên lạc đà làm gối, giữ nguyên quần áo nằm nghỉ.

Ở đây cách đại mạc không xa, còn có cát mịn lẫn vào trong gió. Gió từ trời cao lướt qua, người có thị lực tốt còn có thể nhìn thấy ánh sáng xám trắng của cát bụi lấp lóe dưới trăng.

Cát bụi từng lớp từng lớp yên lặng đáp xuống, tỉ mỉ dày đặc đắp lên cơ thể mảnh mai của cô.

Lý Cảm ngắm cô, ánh mắt hơi hoang mang… A Nguyên lúc ngủ hơi khác với bình thường, đại khái là vì thả lỏng, đâu đấy như quay về lúc nhỏ, vẫn luôn một cô bé khiến người thương tiếc, khiến người muốn cản đi tất cả mưa gió cho nàng. Nào có thể nghĩ đến, một người nhìn yếu đuối như cô, trong cơ thể lại có một niềm tin vô cùng mãnh liệt, gần như đủ chống chọi giúp nàng ấy đi làm tất cả những việc nàng ấy cho là nên làm.

Câu nói sau cùng kia của A Nguyên, bảo anh ta nên suy nghĩ lại vì cha, anh ta không thể không thừa nhận, nó đã đâm trúng chính chỗ yếu của anh.

Cha chinh chiến nửa đời, từ đầu đến cuối không được phong Hầu, buồn bực thất bại, chỉ có trung nghĩa gia truyền, mà gia giáo lại rất nghiêm khắc, cha tuyệt đối không cho phép con cháu nhà họ Lý có bất kỳ điều bôi bẩn gì đến Lý gia. Anh ta có thể không quan tâm mình nhưng không thể không quan tâm đến cha.

Nguyên à Nguyên, nàng thông minh đến thế, sao phải suy nghĩ vì người khác không vậy.

Lý Cảm buồn vô hạn thở dài, ngửa mặt nhìn trời, nhìn cát mịn xám trắng im lặng rơi vãi trên không trung.

Một đêm không có chuyện gì.

Bình minh hôm sau, rạng đông vừa ló, lạc đà thức dậy, phun phì phì từ trong mũi.

Tử Thanh mơ màng tỉnh lại, phát hiện đã là tờ mờ sáng, ảo não mình bị ngủ quên, xoa cặp mắt hỏi Lý Cảm: “Một mình huynh gác cả đêm, sao không gọi tôi?”

“Ta không mệt, hai người sắp sửa phải vào đại mạc, hẳn nên nghỉ ngơi một chút.” Lý Cảm nói.

Nghe Lý Cảm nói vậy, Tử Thanh đã hiểu anh ta sẽ không đi Lâu Lan cùng mình, yên tâm hơn nhiều, xoa đôi tay mấy lần, dùng sức chà xát lên mặt, vực tinh thần tung người dậy.

Oman cũng từ từ mở mắt tỉnh lại, không biết phải chăng là vì tinh thần không tốt, hắn gần như không nói gì, chỉ tạm uống hết mấy ngụm nước, ra hiệu với Tử Thanh mình không sao, rồi xoay người lên lưng lạc đà.

Ba người đi tiếp đến biên tái.

Trên đường đi, mặt trời ngày càng lên cao, gió đập vào mặt mang sức nóng. Chợt đâu đấy có tiếng vó ngựa từ sau lưng truyền đến, rất gấp, nghe chừng có mấy chục con ngựa.

Tử Thanh không dám quay đầu, trao đổi ánh mắt với Oman Lý Cảm, giật cương tránh qua đi một bên đường, cố gắng không làm cho người chú ý đến.

Thoắt chốc, mấy chục người cưỡi ngựa chạy ngang qua bên cạnh bọn hắn, nhìn quần áo ăn mặc là phục sức Trung Nguyên.

Một người cầm đầu v*t roi ngựa trên không trung bốp một tiếng trong trẻo không cộng hưởng. Tiếng vang làm lưng Oman cứng đờ, ý lạnh từ sau lưng chui thẳng lên.

Tử Thanh nhìn bóng lưng đám người qua đường này, tuy cát vàng cuồn cuộn nhưng vẫn nhìn ra được phần lớn vai rộng người dày, hình thể vạm vỡ, lòng không khỏi thầm đoán.

Lý Cảm ở kế bên cô, thì thầm: “Muội có nhìn thấy giày của bọn chúng chứ? Là người Hung Nô!”

“Nhiều như vậy…”

Tử Thanh thầm hy vọng trong lòng rằng đám người này chỉ bá tánh Hung Nô bình thường, nhưng một giọng nói khác trong đầu bảo với cô, bất kể là nhìn thể trạng người hay ngựa, cũng không thể là dân Hung Nô bình thường được.

May mà, bọn chúng không để ý tới họ, đi thẳng ngang qua.

Đột nhiên, Oman ghìm chặt cương đột ngột, thấp giọng bảo họ: “Không thể đi đường này nữa, chúng ta quay lại.”

Tử Thanh còn chưa kịp hỏi vì sao đã nghe tiếng vó ngựa gấp gáp phía trước, cuốn bụi mù bao quanh, đúng là người vừa qua đường kia đang vòng trở lại.

“Cậu nhận ra bọn hắn à?” Miệng hỏi Oman, một tay cô đã thăm dò đặt vào túi yên, một mực nắm chặt Tiểu Hoàng nỏ.

“Nhận ra! Các người không phải là đối thủ của gã, đi mau! Nhanh!”

Oman nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt rất khó coi.
Bình Luận (0)
Comment