Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 11 - Mỹ Dâu Kế

- Em xem, thằng nghịch tử của em đã làm gì đây này.

Vương Kỳ đưa bản cam kết qua cho bà xã mình coi, vừa rống to cáo trạng.

- Đến công ty đánh người, cạy két sắt, lấy ra con dấu gốc đóng loạn xạ. Còn ra thể thống gì nữa.

Nhìn sắc mặt đen thui của chồng mình, Mỹ Nguyệt đưa tay đón lấy xấp giấy, vừa đọc vừa tủm tỉm cười.

- Em còn cười được.

Vương Kỳ rống lên.

- Anh rống cái gì, con cũng lớn rồi, chắc nó chỉ muốn được tự do tự lập mà thôi.

Ngược với chồng mình, Mỹ Nguyệt lại không xem đây là một chuyện.

Dù sao bản cam kết cũng không gây ra sóng gió gì cho tập đoàn Vương thị cùng hai nhà Vương - Lê.

- Hắn không muốn quản lý tập đoàn, lại còn đưa hết tài sản cùng quyền thừa kế cho Kỳ Quang, vậy cứ để cho Kỳ Quang quản.

Mỹ Nguyệt thản nhiên nói.

Đối với nàng, bản cam kết này đơn giản là trò đùa dai của hai cha con lão Vương trước mặt.

Vương Kỳ trợn trắng mắt nhìn bà xã mình, tức giận nói:

- Không chỉ vậy thôi đâu, bên phía trường học anh cũng mới nhận được tin, ba năm nay không hề thấy mặt mũi nó xuất hiện ở trường.

- Bạn học nó còn kinh dị hỏi ngược lại, Vương Kỳ Phong là thằng nào nữa kìa.

- Em xem có tức sôi máu không.

Vương Kỳ rống to.

- Hích hích.

Mỹ Nguyệt che miệng khúc khích cười.

Phía trường học nàng cũng có nghe phong thanh, chỉ là một tấm bằng tiểu học, nàng, Giáo sư hàng đầu trong ngành - Lê Thị Mỹ Nguyệt quả thật không để vào mắt.

Nàng biết con trai mình từ nhỏ đã thông minh xuất chúng, không phải là hạng giá áo túi cơm.

- Hừ, trẻ không khôn thì thôi, đến hai lão già kia cũng hồ đồ theo nó, thông đồng làm bậy.

- Lão James kia thân là giáo sư tầm cỡ quốc tế, thế mà còn làm giả hồ sơ học bạ, thậm chí đến bằng tốt nghiệp giả lão cũng dám ký tên đóng dấu luôn.

- Không biết thằng nghịch tử của bà học từ đâu cái thói lừa đảo ấy nữa.

Vương Kỳ giận sùi bọt mép, nói một hồi đến nước miếng cũng cạn, giận dữ rót cho mình ly nước, vừa uống vừa thở hồng hộc.

- Ông nói xem.

Mỹ Nguyệt liếc xéo chồng mình, ánh mắt đầy thâm thúy hỏi.

- Phụt! Khục..khục…

Vương Kỳ cánh mũi đỏ bừng, che miệng ho khan.

Quả thật, đến tầm cỡ như hắn, nói hắn thật thà nghiêm chỉnh căn bản là… chẳng ai tin. Loại chuyện che giấu lừa gạt hắn đã làm cũng không ít.

- Đúng là cha nào con nấy.

Mỹ Nguyệt lắc đầu than thở, nàng và hắn bên nhau bao nhiêu năm rồi, không hiểu hắn mới là lạ.

Vừa dứt lời, hai người Mỹ Nguyệt đã nghe thấy tiếng xe hơi chạy vào cổng, liền cùng nhau bước ra ngoài nhìn sang.

Xịch!

Chỉ thấy một chiếc Honda bốn chỗ tồi tàn rách nát, vỏ ngoài tróc hết sơn làm loang lổ những chòm gỉ sét quanh thân vỏ chậm rì rì chạy vào, đỗ ngay ngắn giữa sân.

Mọi người kinh ngạc nhìn chiếc xe lạ mặt, không biết là ai lại đến vào giờ này. Hôm nay là ngày hai nhà Vương - Lê họp mặt, Lê gia đóng cửa không tiếp khách, bảo an cũng đã nhận được lệnh chặn khách ngoài cửa không cho vào.

Vương Kỳ khó hiểu nhìn sang quản gia nhà họ Lê.

Lê Mã Quân lập tức nhận được tin báo, vui vẻ tiến lên nghênh đón, cười to nói:

- Anh Tiêu, đã lâu rồi không gặp, haha.

- Chú Tiêu?!?

Vương Kỳ vô cùng ngạc nhiên hỏi.

Xe hắn cấp cho lão Tiêu không phải chiếc này nha, nếu thằng nghịch tử nhà hắn muốn mua xe thì cứ việc quẹt thẻ là được. Nhà hắn đâu có nghèo đến mức phải để con trai mình ngồi chiếc xe rách nát tàn tạ này.

- Haha, đúng là đã lâu không gặp chú em thật.

Lão Tiêu mở cửa xe bước xuống, cười to đáp.

Tiếp đó, cánh cửa xe phía sau cũng được mở ra, hai thiếu nữ nhỏ nhắn lần lượt bước xuống, trên tay mỗi nàng đều mang theo một giỏ quà lớn.

Hai nàng lễ phép cúi đầu chào Quân quản gia:

- Chào chú Quân, chú Quân khỏe ạ.

Lão Quân khô khốc gật gật đầu, quay sang nhìn lão Tiêu, ánh mắt đầy nghi vấn.

"Hai cô bé này là ai, tui còn chưa xưng tên sao biết tui hay vậy ?!?"

Lão Tiêu mỉm cười không nói gì.

Trước khi đến đây, lão đã đem toàn bộ gia phả mười tám đời dòng họ Lê này ra nói qua một lươt cho hai nàng Như Ngọc, hai nàng không biết lão Quân mới là chuyện lạ.

Hai nàng Như Ngọc nhịn xuống kích động trong lòng, vô cùng hồi hộp bước về phía đôi vợ chồng đang đứng dưới bậc thềm kia:

- Chào cô chú, cô chú khỏe ạ.

Hai nàng cung kính chào hai người Vương Kỳ, sau đó cẩn thận đưa lên hai giỏ quà trên tay, âm thanh nhẹ nhàng như tiếng chuông gió nói:

- Đây là quà anh Phong hiếu kính ông bà ngoại ạ.

- Hừ…

Vương Kỳ hừ lạnh một tiếng, vừa định mở miệng phủ đầu đã bị phu nhân nhà mình trừng mắt đánh gãy.

Dưới cái đánh mắt của bà xã, Vương chủ tịch hô mưa gọi gió đành ỉu xìu, không tình nguyện bước tới nhận lấy đôi giỏ quà.

Vương Kỳ nheo mắt, hai giỏ quà này khá đầm tay, bên trong đều là những loại thuốc bổ thuộc hàng cao cấp nhất, nguyên liệu làm ra chúng đều cực kỳ quý hiếm, chứng tỏ giá trị của chúng không hề rẻ chút nào.

Hắn thắc mắc không biết tiền đâu mà thằng nghịch tử nhà mình mua được mấy thứ này, lúc chuyển nhượng toàn bộ tài sản cho em trai, nó cũng thành thật không cướp đi một đồng nha.

Vậy tiền ở đâu ra mà mua đống quà biếu này?

Mỹ Nguyệt từ đầu đến giờ không nhìn hai giỏ quà lấy một lần, chỉ chăm chú quan sát hai cô bé trước mặt.

Hai nàng Kiều Ân Như Ngọc đã tốn cả buổi chiều để chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, phớt nhẹ một lớp phấn, tô nhẹ một ít son.

Kiều Ân xõa làn tóc ngắn chấm ngang vai, chọn cho mình một chiếc váy dài thuần một màu lam nhạt, cả người nàng toát lên vẻ tươi mát dịu dàng.

Như Ngọc cũng lựa cho mình một chiếc váy dài, nhưng là màu hồng nhạt, mái tóc mượt mà như dòng suối chảy dài đến tận eo, ở chính giữa đánh một con rết trông vô cùng xinh đẹp.

Nhìn hai cô bé như hai tinh linh đầy đáng yêu trước mặt, Mỹ Nguyệt trong lòng thầm khen ngợi không ngớt, dịu dàng hỏi:

- Hai con có phải là…

Kiều Ân nhu thuận đáp:

- Dạ đúng ạ, chúng con là đến từ cô nhi viện Thiên Âm của cô chú đấy ạ. Con là Trần Kiều Ân.

- Con là Lý Như Ngọc. Cảm ơn cô chú đã dựng nên cô nhi viện, rất nhiều ạ.

Như Ngọc chân thành tiếp lời.

Hai cô bé thành tâm cảm ơn, không có chút giả tạo: Kiều Ân từ nhỏ sống ở cô nhi viện không nói, Như Ngọc tuy mới nhập học ở Thiên Âm hơn một năm, nhưng chính cơ hội này đã cứu lấy cuộc đời nàng.

Nếu không có cô nhi viện cùng trường học Thiên Âm của vợ chồng Vương Kỳ, hai nàng làm sao có cơ duyên gặp được chàng thiếu niên trẻ tuổi Vương Kỳ Phong.

Mỹ Nguyệt mỉm cười đầy cảm động, bước tới nắm lấy tay hai cô gái nhỏ. Chuyện của hai cô bé, nàng đã nghe thấy không lâu, trước đó còn không có chút ấn tượng gì.

Nàng chỉ cho rằng, có lẽ con trai mình đơn giản là đùa nghịch thôi, không có gì ghê gớm cả; nhưng hiện tại nhìn hai tiểu tinh linh như hai khối ngọc bích trước mắt, nàng biết mình đã đánh giá thấp hai cô bé rồi.

- Đi thôi, vào nhà gặp ông bà ngoại nào.

Mỹ Nguyệt dịu dàng kéo tay hai người Kiều Ân bước vào trong nhà, hai nàng nhu nhu thuận thuận ngoan ngoãn đi theo.

Vương Kỳ khóe mắt giật giật nhìn một màn "Mẹ Chồng Gặp Hai Nàng Dâu" vô cùng hòa hợp này, trong lòng thầm hô to thằng nghịch tử ranh ma xảo trá.

Thế lực lớn nhất nhà họ Vương mấy phút trước còn đang ở thế trung lập, chớp mắt đã bị "Mỹ Dâu Kế" của thằng con quỷ quyệt mua chuộc triệt để, ngã hoàn toàn về phe nó rồi.

Chủ Tịch Vương lòng thầm hận hận, hậm hực xách hai giỏ quà bước theo sau.

Trời vừa tối, một chiếc taxi dừng bánh trước cổng Lê gia, từ trên xe bước xuống một chàng trai thân cao mét sáu, khoác trên mình chiếc áo khoác xám dài đến tận mắt cá chân.

Gỡ xuống chiếc mũ xám rộng vành làm lộ ra khuôn mặt vô cùng trẻ tuổi.

- Đại thiếu gia khỏe.

Bảo an cung kính cúi đầu chào.

Chàng thiếu niên gật đầu đáp lễ, sau đó nhàn nhã dạo bước vào khuôn viên nhà họ Lê.

Từ xa đã nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng, hắn vừa vặn đến đúng giờ cơm tối.

Bước vào sân, hắn trông thấy một đoàn người đang đi về phía nhà ăn, dẫn đầu là đôi vợ chồng già gần bảy mươi tuổi; ông lão chống quái trượng, bà lão thì được hai cô gái nhỏ xinh đẹp dìu hai bên, ba người phụ nữ vừa đi vừa nói nói cười cười cực kỳ vui vẻ.

Đoàn người vừa trông thấy chàng thiếu niên liền dừng bước, chàng thiếu niên mỉm cười tiến đến, cúi đầu gọi:

- Ông ngoại, bà ngoại.

- Ba mẹ, chú Tiêu, chú Quân, cậu Ba, mợ Ba…

Vương Kỳ trừng mắt nhìn thằng nghịch tử.

Vợ chồng Lê Chí Kiệt mỉm cười gật đầu, quan sát thằng cháu ngoại nhiều năm không thấy mặt này, lúc trước hắn chỉ là một cậu nhóc ngây ngây ngô ngô, bây giờ đã trở thành một chàng trai cao lớn, khôi ngô tuấn tú.

- Kỳ Phong đây à, đã lớn đến mức này rồi, tốt tốt tốt.

Lão Lê hài lòng nhìn Vương Nhàn, khen liền ba chữ tốt.

- Dạ, đã để ông bà ngoại đợi lâu, mời ông bà vào ăn tối ạ.

Vương Nhàn nhanh nhẹn đến bên cạnh nhẹ dìu lão Lê, cùng đoàn người đi vào nhà ăn.

- Hừ, thằng nhóc xảo trá quỷ quyệt…

Nhìn vợ mình cười tít mắt ngồi giữa hai cô bé, ba nàng vui vẻ gắp đồ ăn cho nhau, Vương Kỳ trong lòng khó chịu không thôi.

Lúc trước hắn đã chuẩn bị đầy đủ chứng cứ cùng lý lẽ, lừa thằng nghịch tử về nhà ngoại để trước mặt mọi người dạy dỗ nó một trận.

Ai ngờ thằng con xảo quyệt lại lợi dụng hai con bé đến trước mở đường, dùng "Con Dâu Ngoan kế" cùng "Cháu Dâu Hiền kế" đem tất cả mọi người ở đây thu phục sạch sẽ. Bao nhiêu kế hoạch của Vương Kỳ đều bị hai cô bé này đánh nát toàn bộ.

""

Ban đầu, vợ chồng lão Lê bị mình lừa gạt… à không, là ba mẹ vợ bị mình thuyết phục, còn nghiêm mặt tra hỏi hai con bé kia liên tục làm bọn nó sợ hãi vô cùng.

Nhưng sau khi nghe hai nàng ánh mắt vô cùng đáng thương lễ phép trả lời mọi vấn đề, lại không chút giấu diếm kể về nghịch cảnh của mình, vợ chồng lão Lê liền cảm động không ngớt, hận không thể nhận hai cô bé làm cháu ngoại dâu của mình ngay lập tức.

- Hai đứa nhỏ đáng thương, lại đây bà cho quà này.

Lê thị Thái Thượng đại phu nhân mỉm cười đầy hòa ái, nắm chặt tay hai nàng Kiều Ân, từ trong hộp gấm lấy ra hai chiếc vòng tay bằng ngọc màu xanh lục, y hệt cái trên cổ tay mình, đeo vào cổ tay hai nàng.

Mọi người xung quanh, kể cả lão Lê, đều khiếp sợ há hốc mồm nhìn Lê thị Thái Thượng đại phu nhân. Ai cũng biết đây là bộ vòng tay mà vị phu nhân này vô cùng trân quý, quý còn hơn tính mệnh mình nữa.

Tương truyền bộ vòng tay này chỉ có ba chiếc, là báu vật bao đời truyền thừa của gia tộc phu nhân, trên bề mặt mỗi chiếc vòng tay đều được khắc hoa văn vô cùng cổ xưa tinh xảo.

Thường ngày mọi người chỉ thấy Lê thị Thái Thượng đại phu nhân chỉ đeo mỗi chiếc trên tay bà, hai cái còn lại cất rất kỹ, đến cả con gái lớn là Mỹ Nguyệt đều không có phần.

Vậy mà bây giờ lại lấy ra đưa cho hai cô bé, có thể nghĩ phu nhân xem trọng hai nàng đến mức nào, căn bản là nắm chặt không thả hai đứa cháu ngoại dâu này rồi.

""

"Hôm nay ta tạm lui binh, đợi ngày mai về nhà sẽ hảo hảo đánh cho nó một trận, hừ."

Vương Kỳ hung ác nhìn Vương Nhàn, âm thầm tính kế.

Vương Nhàn dường như không nhìn thấy ánh mắt hung ác của lão cha, gác đũa lại, đứng lên nói:

- Ông ngoại, bà ngoại, cha mẹ.

- Con xin phép được sang Pháp du học ít năm, vừa vặn chuẩn bị lên trung học luôn ạ.

Mọi người cũng bất chợt dừng đũa, kinh ngạc nhìn Vương Nhàn.

- Tốt, tuổi còn trẻ nên ra ngoài xông xáo một phen.

Lê Chí Kiệt gật gù đồng ý.

- Du học là chuyện lớn, chúng ta cứ từ từ bàn tính cho chu đáo, lựa chọn trường học thật kỹ càng.

- Sau đó con cứ đến chỗ ông bà, hai bộ xương già này dù gì cũng dành dụm được một ít, đủ tiền lo cho con du học ở trường trung học chất lượng tốt nhất bên Pháp.

Lê thị Thái Thượng đại phu nhân hòa ái nói, sau đó ánh mắt vô ý liếc Vương Kỳ một cái.

Vương Kỳ tỉnh bơ tiếp tục gắp miếng thịt bỏ vào mồm nhai nhồm nhồm, không để ý chút nào.

Hắn muốn quản cũng quản không được, cũng không tiện có ý kiến gì với ông bà già vợ, tiền cũng là của người ta, có phải tiền của hắn đâu này.

Du học căn bản là chuyện tốt, bao nhiêu người hận không có tiền để cho con mình đi nước ngoài học tập, hắn cũng không già giọng cãi láo đứng ra ngăn cản con trai mình làm gì.

- Dù sao cũng còn tận mấy tháng bên kia mới khai giảng, không phải vội vàng.

Mỹ Nguyệt cũng góp lời, sau đó nhìn hai nàng Như Ngọc bên cạnh, mỉm cười nói:

- Con cứ đi học, hai cô bé này để mẹ chăm sóc cho.

Vương Nhàn từ cặp xách lấy ra ba bộ hồ sơ đưa cho vợ chồng lão Lê, ung dung nói:

- Hồ sơ giấy tờ nhập học con đã chuẩn bị đầy đủ, tối nay bọn con ra sân bay ạ.

Cái gì?!?

Mọi người ngây ngẩn nhìn Vương Nhàn, đến khi thấy ba chiếc vé máy bay hàng thật giá thật, mọi người mới sững sờ tin là thật.

- Thằng kia, mày…mày…

- Du học là cái gì mày biết không, không bàn bạc gì với ai đã tự ý quyết định mọi chuyện rồi, mày còn có xem tao là cha mày không hả.

Vương Kỳ nổi giận đùng đùng đứng phắt dậy, chỉ Vương Kỳ Phong mắng to.

- Hôm nay nếu không nói cho rõ ràng thì khỏi đi đâu hết, hừ.

Kéo kéo cổ áo ngồi xuống, Vương Kỳ hừ lạnh nói.

- Cha con nói đúng đấy, con làm vậy là quá vội vàng rồi, cứ từ từ mà chuẩn bị cho kỹ càng đã.

Lão Lê cũng gật đầu đồng ý với Vương Kỳ, ngữ khí ôn hoà khuyên nhủ thằng cháu ngoại.

- Mọi người yên tâm, chuyện này hơn một tháng trước con đã sắp xếp ổn thỏa hết cả rồi.

- Hôm nay đến đây cũng là để thông báo một tiếng thôi ạ.

Nói rồi, Vương Nhàn chỉ chỉ ba bộ hồ sơ mình vừa đưa qua.

Mọi người vừa lật ba bộ hồ sơ ra xem, vừa hài lòng gật gù đầu. Vương Kỳ không tin cũng cầm lấy một bộ, càng đọc hắn lại càng kinh ngạc.

"Con mọe nó, đây là do thằng nghịch tử 12 tuổi của mình chuẩn bị hết đấy ư."

Hắn mê man nghĩ thầm.

Hồ sơ nhập học, bằng tiểu học, sơ yếu lý lịch, PassPort, VISA,… tất cả mọi thứ cần thiết để đi du học đều đã hắn chuẩn bị đầy đủ, không một kẽ hở để có thể bắt bẻ.

- Ba người các con qua bên đó nhớ chăm sóc nhau cho thật tốt. Chú ý giữ gìn sức khỏe, mùa đông bên đó rất lạnh, nhớ giữ ấm thân thể…

Mỹ Nguyệt lưu luyến nắm chặt tay hai nàng Kiều Ân, cẩn thận dặn dò hồi lâu.

- Dạ, chúng con nhớ rồi ạ, cô chú yên tâm.

Hai nàng Kiều Ân nhu thuận gật đầu đáp.

- Sắp đến giờ máy bay cất cánh rồi, ba mẹ, chúng con đi đây ạ.

Bốn người Vương Nhàn bước lên xe, nhanh chóng rời đi, để lại hai người Mỹ Nguyệt ở lại lặng lẽ nhìn bóng lưng chiếc xe dần mất hút.

- Em yên tâm, thằng Phong nó trưởng thành rồi, làm việc tuy tùy hứng nhưng chuẩn bị rất kỹ càng, lại còn có hai đứa Kiều Ân ở bên cạnh chăm sóc. Đi vài năm rồi bọn nó về.

Vương Kỳ ôm bờ vai vợ mình, nhẹ nhàng an ủi.

- Chú Tiêu, chúng ta đi đây, chú ở lại mạnh khỏe.

Vương Nhàn ngồi lên ghế lái chiếc bán tải mạnh mẽ đạp chân ga, chiếc xe mang theo ba người Vương Nhàn lao vút vào màn đêm.

-

Kết thúc phần Thứ nhất - Kiều Như Nguyệt.

Bạn học Nhàn đầu thai chuyển kiếp một cách hoàn mỹ, sau ba năm ẩn mình khắc khổ rèn luyện, cuối cùng đã lấy lại lực lượng ngang bằng thời kỳ đỉnh cao nhất của hắn ở kiếp trước.

Tiếp đến phần hai là quá trình rèn luyện gian khổ của hai nàng Kiều Ân Như Ngọc.

Bình Luận (0)
Comment