Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 12 - Quyển Ii: Địa Ngục Tử Luyện

Quyển II: Như Kiều Vân

Đô Thị - Dị Năng - Tu Chân - Võ Đạo

----*----

Vương Nhàn chọn rời Gia Định vào buổi tối, hắn vẫn chưa đủ tuổi lái xe phân khối lớn nên chỉ đi trên các cung đường vắng vẻ xuyên qua những vùng quê.

Trong đêm đen, một chiếc bán tải đang chạy băng băng qua từng con đèo, lội qua từng dòng suối. Bên ngoài, những cơn gió rét lạnh rít gào đập mạnh vào chiếc xe, nhưng ở bên trong, hai cô gái nhỏ ở hàng ghế sau đã dựa vào nhau ngủ ngon lành tự lúc nào.

Liếc qua kính chiếu hậu, nhìn hai đôi má nhỏ nhắn đỏ bừng vì gió lạnh len lỏi qua kẽ hở chui vào, Vương Nhàn khẽ mỉm cười, mau chóng bấm điều khiển nâng kính xe che thật kín lại, rồi mới nhẹ nhàng vặn nút điều hoà nâng nhiệt độ lên.

Sau khi cảm thấy không khí bên trong xe đã ấm hẳn lên, hắn mới yên tâm, tiếp tục chăm chú lái xe.

Đến nửa đêm, sau hơn bốn giờ chạy xe, qua hơn hai trăm kilomet đường dài cùng đèo dốc, khi chiếc xe gặp phải một cái ngã rẽ nhỏ, Vương Nhàn ngay lập tức tắt đèn xe, rồi mới đánh bánh lái quẹo vào ngã rẽ nhỏ này.

Giữa màn đêm tối đen nơi rừng núi, chỉ có một chiếc xe bán tải lặng lẽ theo con đường mòn chạy sâu vào trong rừng hơn mười cây số, sau đó đỗ xịch dưới chân một ngọn núi không biết tên.

Vương Nhàn đã lựa chọn rất kỹ càng, ngọn núi này sẽ là chỗ dừng chân, nơi rèn luyện của ba người trong ba năm tiếp theo.

Hơn mười cây số vuông xung quanh không có nhà dân, chỉ có một con đường mòn nối từ chân núi chạy ra con đường lớn dẫn xuống thị trấn. Phía trên, con đường lớn này nối thẳng lên khu khai thác đá ở núi đá bên kia, cách đây khoảng hơn hai mươi kilomet.

Ngày qua ngày bị vô số xe chở đá chà đạp, con đường bị tàn phá hết sức nghiêm trọng, vũng lầy xen kẽ các ụ đá lởm chởm vương vãi đầy mặt đường. Hai nàng Như Ngọc bị xốc nảy làm cho tỉnh ngủ từ lâu, sắc mặt vì say xe mà trở nên trắng bệch.

Vương Nhàn từ thùng xe lấy ra ba chiếc lều vải, thuần thục dựng căng lên ở ba phía, lại nhóm lên một đống lửa giữa ba chiếc lều để sưởi ấm cho bọn họ.

Mọi thứ đã xong, hắn lấy ra hai khối thịt tươi cùng gia vị, kê lên đống lửa bắt đầu nướng.

Hai nàng Kiều Ân ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn, dưới ánh lửa hồng chiếu rọi, khuôn mặt hai cô thiếu nữ nhỏ lại càng trở nên kiều diễm hơn.

- Lạnh hạ?

Vương Nhàn lật tay trở xâu thịt, mỉm cười nhìn hai cô bé, nhẹ giọng hỏi.

- Dạ…

Hai nàng Như Ngọc gật đầu ứng tiếng, đưa tay đến gần ngọn lửa để sưởi ấm. Vì chưa quen khí hậu nơi đây, hai nàng vẫn còn đang khoác chiếc áo lông dày cộm. Vương Nhàn thì khác, hoạt động một hồi nóng cả người, lúc này hắn chỉ mang một chiếc áo thun mỏng, lộ ra hai cánh tay đầy rắn chắc.

- Từ từ rồi sẽ quen, lát ăn xong, các em mau chóng đi ngủ đi.

- Sáng mai hai em sẽ chính thức bước vào khóa huấn luyện đầu tiên. Anh nói trước, sẽ cực kỳ gian khổ đấy.

- Sợ không?

Vương Nhàn mỉm cười hỏi hai nàng.

Hai người Như Ngọc gật đầu, sau đó liền mím môi lắc lắc đầu, đôi mắt hai nàng đầy kiên định nhìn Vương Nhàn, trong lòng thầm nói:

"Chỉ cần được ở bên anh, bọn em không sợ."

Đương nhiên, hai cô gái nhỏ chỉ dám hứa thầm trong lòng chứ không dám nói ra, da mặt hai nàng vẫn còn mỏng lắm.

- Haha, tốt.

Vương Nhàn cười to, lấy xuống xâu thịt đang bốc khói nghi ngút đưa sang cho hai nàng, nhẹ giọng nói:

- Thịt chín rồi này, hai em ăn hết đi, anh không đói.

Nói rồi, hắn đứng dậy đi một vòng xung quanh, vác theo chiếc xẻng loay hoay đào bới, bố trí xen kẽ từng chiếc bẫy một, tạo thành một hàng phòng ngự dã thú đơn giản xung quanh chỗ ngủ của ba người.

Hai thiếu nữ xinh đẹp ngồi bên đống lửa hồng, say mê ngắm nhìn chàng thiếu niên đang lom khom cách đó không xa, khuôn mặt hai nàng đầy hạnh phúc.

Rời xa phố thị ồn ào huyên náo, nơi con người hãm hại lừa gạt nhau, đến một nơi tuy rằng tịch mịch nhưng vô cùng yên tĩnh.

Một nơi chỉ dành riêng cho ba người và chỉ có mỗi ba người bọn họ.

Tuy rằng rừng núi xung quanh có vô vàn nguy hiểm trong bóng tối đang rình rập ba người Vương Nhàn, nhưng chỉ cần được ở bên cạnh hắn, bảo các nàng sống ở đây cả đời cũng được.

- Ách.

Vương Nhàn cười khổ nhìn nóc lều, cơ thể căn bản không thể cử động được.

- Ưm…

Hai cánh tay bạn học Vương vừa khẽ động, đã bị Kiều Ân Như Ngọc ở mỗi bên ôm chặt hắn hơn, càng dựa thật sát vào người hắn.

Hít một hơi hương thơm thiếu nữ từ hai bên tràn vào mũi, Vương Nhàn không khỏi bất giác mỉm cười.

Hắn ngàn tính vạn tính nhưng lại bỏ sót cảm nhận của hai nàng, nhìn hai cô bé rúc thật sâu vào ngực mình, Vương Nhàn dần nhớ lại chuyện tối qua:

" Sau khi bố trí xong bẫy rập xung quanh, lúc này hắn mới yên tâm chui vào căn lều của mình, nhưng không đến mười phút sau, hai căn lều ở bên kia liền rục rịch.

Vương Nhàn cẩn thận lắng nghe, nhịp thở của hai nàng Như Ngọc dần trở nên dồn dập, hắn lo lắng hỏi:

- Hai em không ngủ được à?

Giữa đêm khuya yên ắng, ba căn lều lại ở gần nhau, một tiếng động nhỏ đều có thể nghe thấy được.

Vừa nghe Vương Nhàn gọi, hai cô bé liền nằm im bất động, nhưng chỉ vài hơi thở sau, Kiều Ân không nhịn được run rẩy nói:

- Ưm..em…em…lạnh.

Từ lúc còn nhỏ, Kiều Ân đã cực kỳ sợ lạnh. Các mẹ ở cô nhi viện kể rằng, lúc nhặt được nàng là giữa đêm đông đầy gió rét ở ngoại ô, nằm co ro bên cạnh bãi rác là một đứa trẻ sơ sinh gần như bị chết cóng.

Các mẹ thương tình nhặt đứa trẻ về, rất may bé gái này có ý chí cầu sinh vô cùng quật cường, cuối cùng cũng giành lại được một mạng.

Nhưng từ đó, hễ mỗi khi cuối thu trời bắt đầu chuyển lạnh, cơ thể nàng liền trở nên yếu ớt, rất dễ bị cảm, thậm chí còn đau rất nặng.

Đến khi gặp được Như Ngọc, mùa đông vừa rồi Kiều Ân mới dễ qua hơn một chút, hai cô bé chăm sóc lẫn nhau, dần trở thành bạn tốt.

Nhưng bây giờ thì khác, giữa đêm khuya chốn rừng núi, gió thổi vù vù, dưới nền đất cứng rắn lạnh lẽo tột cùng, các nàng dẫu kiên cường đến đâu cũng không thể khống chế được run rẩy liên tục.

- Haizz…

Vương Nhàn thở dài, không thể làm gì hơn, nhẹ giọng gọi:

- Qua đây ngủ với anh.

Cơ thể hắn như một đống lửa cháy phừng phực giữa trời đêm, hai nàng chia nhau gối lên hai bắp tay của Vương Nhàn. Nhưng càng nằm gần càng ấm, hai nàng Kiều Ân Như Ngọc rốt cục nhịn không được hấp dẫn, cuối cùng rúc thật sâu vào lồng ngực rắn chắc đầy ấm áp kia.

- Ưm…thật ấm.

- Um…thích thật đấy.

Hai cô bé kêu khẽ.

Dường như sợ một khắc nữa hắn sẽ đột nhiên biến mất, hai nàng càng ôm thật chặt Vương Nhàn hơn, như muốn hòa tan cả cơ thể mình vào người hắn vậy.

- Ừm, nhưng mà phải thả lỏng cơ thể ra mới dễ ngủ được.

Vương Nhàn vỗ nhẹ vai hai nàng, khẽ nói.

- Không hihi.

Kiều Ân cười khúc khích phản đối, càng thích ý siết chặt hắn hơn.

Cô gái nhỏ không sợ trời không sợ đất này, nhưng từ nhỏ lại sợ lạnh vô cùng, giờ được danh chính ngôn thuận ôm Vương Nhàn, ngủ cùng hắn, được hấp thụ hơi nóng bừng bừng từ người hắn, nàng thèm ôm ấp hắn đến nghiện rồi.

Mơ tưởng bảo nàng buông ra hắn.

- Anh Phong.

Giọng nói nhỏ ở bên phải khẽ vang lên:

- Cảm ơn anh rất nhiều.

Nói rồi, Như Ngọc cũng không chịu thua kém Kiều Ân, càng siết hắn thật chặt.

Nàng từ bé tuy may mắn hơn Kiều Ân, có gia đình ấm cúng, có ba mẹ yêu thương nàng, nhưng không bao lâu sau, mẹ nàng bỏ ba nàng mà đi, ba nàng vì đó mà suy sụp, cuối cùng bị tai nạn lao động mà chết, bà nội cũng bệnh nặng mà qua đời theo.

Tuy không chịu rét buốt từ thể xác như Kiều Ân, nhưng lạnh lẽo trong lòng nàng đã được nếm đủ.

Cho đến khi gặp Vương Nhàn, mấy tháng qua chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời nàng. Hắn đã vì nàng làm rất nhiều, hai chữ "Cảm ơn" căn bản là không thể tỏ hết lòng biết ơn của Như Ngọc đối với hắn.

- Ừm, ngủ thôi hai em.

Tâm ý trong giọng nói của Như Ngọc, Vương Nhàn có thể nghe hiểu được, khẽ nhẹ vuốt mái tóc hai cô bé, Vương Nhàn dịu dàng thì thầm.

Rất nhanh cơ thể hai nàng dần mềm đi, nhịp thở dần sâu hơn, chìm vào trong giấc mộng. "

- Dậy nào hai cô nương.

Cúi đầu nhìn bụng mình, dưới lớp áo mỏng là hai bàn tay nhỏ nhắn đang ngọ nguậy trêu ghẹo nhau, biết hai nàng Kiều Ân đã tỉnh Vương Nhàn nghiêm túc gọi.

- Ưm, để em ngủ tí nữa đã.

Kiều Ân giọng mũi nũng nịu đáp, móng tay cấu cấu vào cơ bụng rắn chắc.

Vương Nhàn mặt đen thui, cô bé này hôm nay to gan thật, dám khiêu khích cả hắn.

- Hắc hắc, không nghe lời đúng không.

- Á, anh Phong… nhột em…haha

- Haha…tha…em…

Vương Nhàn hai tay thi triển tuyệt kỹ "Song Trảo Ngắt Nhị Hoa" trêu chọc hai cô bé một hồi, hai khuôn mặt nhỏ bị kích thích đỏ bừng thở hổn hển.

- Như Ngọc cứu tớ…

Sáng sớm, trong lều vải ba cô cậu bé quấn lấy nhau quậy loạn một trận.

- Anh Phong, đó là thứ gì trông ghê vậy.

Kiều Ân nhìn chất lỏng sền sệt màu xanh đục trong hai cái chén sứ, nhăn mặt hỏi.

Lúc hai nàng rửa mặt xong, đã trông thấy Vương Nhàn đang cầm chày sắt ngồi giã giã thứ gì đó. Tiếp đó hắn đổ nước lọc vào chiếc cối sứ, lấy muỗng khuấy loạn một hồi, sau cùng đổ đều ra hai cái chén sứ bên cạnh.

Ý niệm đầu tiên trong đầu hai nàng đó là:

"Thứ nước quỷ dị này không thể uống được."

- Uống đi, đặc chế riêng cho hai em đó, uống hết rồi anh sẽ nói nó là thứ gì.

Vương Nhàn mỉm cười đưa hai cái chén qua.

- Thật sự phải uống hết nó ạ?

Hai nàng tiếp nhận chén nước, Như Ngọc chớp đôi mắt đầy vẻ đáng thương nhìn Vương Nhàn, khẽ nhăn nhăn mũi hỏi.

- Đúng, không uống không được.

Không bị khuôn mặt vô cùng đáng thương trước mắt lay động, Vương Nhàn tỉnh bơ gật đầu, chắc nịch đáp.

Hai nàng Kiều Ân mặc dù không tình nguyện uống thứ nước đặc sệt cực quỷ dị này, nhưng tin tưởng Vương Nhàn sẽ không hại mình, hai nàng đành đưa lên mũi ngửi ngửi.

Trái ngược với vẻ ngoài gớm ghiếc, thứ nước này ngược lại không khó ngửi lắm, một ít mùi rễ cây mục cùng một ít mùi lá cây khô, uống vào miệng ngoài hơi chát ra thì không có vị gì cả.

Nhưng…

Ực!

Ầmmmm

Khoảnh khắc vừa nuốt xuống toàn bộ nước thuốc, một luồng hơi nóng khủng bố đột ngột nổ tung từ bụng dưới của hai nàng, điên cuồng lan tràn ra khắp cơ thể.

Cơn đau khủng khiếp như muốn xé toạc cả thân thể ra thành trăm ngàn vạn mảnh, khiến hai cô bé đau đớn té xuống đất, nằm lăn lộn ôm bụng rên rỉ.

"Ưm…ưm…ưm…"

Bờ môi hai cô bé như có lực lượng gì đó kéo chặt lại, hai nàng không thể mở miệng gào khóc, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ trầm đục ở bên trong cuống họng.

Không thể khóc, không thể la, không thể thốt lên bất kỳ âm thanh nào để phát tiết nỗi đau khủng khiếp ra ngoài.

Việc duy nhất hai nàng Như Ngọc có thể làm ,chỉ là ôm lấy bụng dưới mà quằn quại giãy dụa trên mặt đất.

Vương Nhàn ngược lại nhàn nhã vô cùng, dường như không để ý đến tính mệnh đang nguy kịch của hai cô gái nhỏ, ung dung ngồi xuống khúc gỗ dưới chân, lấy ra đồng hồ bấm giờ bắt đầu đếm thời gian.

Nửa tiếng sau, nhìn hai cô bé giãy dụa yếu dần, cuối cùng nằm yên bất động trên nền đất, Vương Nhàn mới mỉm cười đầy hài lòng bấm nút dừng đồng hồ đếm giờ.

Vừa hài lòng thuốc do mình đặc chế, vừa hài lòng tố chất thân thể của hai nàng.

Nên biết, sau khi đầu thai, lúc Vương Nhàn lần đầu tiên điều chế và thử phương thuốc này, hắn đã bị dược tính phát tát làm cho hôn mê ngay tắp lự.

Càng ác hơn, cơn đau xé rách cơ thể còn đi theo hắn vào tận trong mộng, lôi đầu hắn ra ngoài mà hành hạ, ngay khoảnh khắc tỉnh lại, cơn đau xé rách tiếp tục làm cho hắn lại bất tỉnh…

Ngất xỉu rồi lại tỉnh, tỉnh lại rồi lại hôn mê thêm lần nữa…

Vòng lặp điên cuồng đó xảy ra suốt hai tiếng đồng hồ, làm Vương Nhàn không biết đâu là thật đâu là mơ, không rõ rốt cuộc là mình đang ở đâu, không biết mình đã tỉnh mộng hay chưa.

Đến thần kinh cứng như thép của hắn mà cũng suýt bị dược tính chơi cho tâm thần phân liệt.

Mặc dù nước thuốc lần này hắn đã điều chỉnh liều lượng phù hợp với hai cô bé, dược tính bên trong đã không còn bá đạo như lần đầu của mình, nhưng không phải người bình thường có thể chịu đựng được.

Hắn gật đầu thầm khen hai cô bé có tư chất không tồi, đau đớn giãy dụa suốt nửa tiếng đồng hồ nhưng không hề bị bất tỉnh, xem ra khả năng chịu đau cùa hai nàng khá kinh người đấy.

Được cái là cảm giác xé rách như mưa rào vậy, đến nhanh đi cũng nhanh.

Vừa đình chỉ giãy dụa, cả hai nàng Như Ngọc đều kinh dị không thôi, luồng hơi nóng khủng bố cùng cơn đau xé rách chớp mắt đã biến mất không chút dấu vết.

Nếu không phải nhìn thấy mình đầu tóc rối bù nằm dưới đất, các nàng thật tin vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng.

- A…

Hai nàng Như Ngọc đầy hưng phấn hét lên, vội tung người bật dậy, chỉ là lực đạo mất khống chế làm hai nàng lảo đảo.

Kiều Ân cảm giác được lực lượng mạnh mẽ đang chảy trong người, giác quan của nàng nhạy bén thông suốt hơn mấy lần, đầu óc tinh minh tỉnh táo, đôi mắt nhìn mọi thứ xung quanh cũng rõ ràng hơn.

Hai nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm Vương Nhàn, hình ảnh của hắn lúc này như được khắc sâu vào trong óc, từng ngọn tóc, từng sợi lông mi đều được khắc họa lại cực kỳ chi tiết.

- Cảm giác thế nào, anh không lừa hai em chứ.

Vương Nhàn tủm tỉm hỏi.

- Dạ, nhưng…

Hai nàng Kiều Ân lưỡng lự đáp, mặc dù cảm giác lúc này rất tuyệt đấy, nhưng nhớ đến nửa giờ qua như bị người ta ném vào trong chảo dầu sôi, chiên đi chiên lại vô số lần, con ngươi các nàng không khỏi co rụt lại đầy sợ hãi.

Giờ các nàng mới hiểu, bốn chữ "rèn luyện gian khổ" tối qua hắn nói thật không xạo chút nào. Thậm chí có thể đổi thành:

"Địa Ngục Tử Luyện"

cũng không sai.

Thứ thuốc các em vừa uống có tên gọi là:

[Giọt Nước Mắt Thầm Lặng]

Vương Nhàn chậm rãi giảng đạo:

- Nó được điều chế từ rễ cùng lá của chín loại cây, đã được phơi khô. Độ mạnh của dược tính chắc không phải bàn cãi nữa nhỉ.

- Nhưng được cái là, sau khi uống vào độ nhạy bén của các giác quan sẽ được phóng đại cơ số lần. Đặc biệt nhất phải nói, trí nhớ của các em sẽ được nâng lên ở mức cao nhất, chỉ cần đọc qua một lần chắc chắn sẽ không bao giờ quên.

Lấy ra hai cuốn sách đã chuẩn bị từ trước, Vương Nhàn đưa qua cho hai nàng, nghiêm túc nói:

- Thuốc chỉ có tác dụng trong vòng tám giờ đồng hồ, nãy giờ cũng đã qua gần một tiếng rồi, các em tranh thủ đọc thuộc cả hai cuốn này đi. Chiều về anh kiểm tra, nếu không đạt nhất định sẽ bị nghiêm phạt.

- Rõ chưa?

Vương Nhàn nghiêm giọng hỏi.

Hai cô bé gật gật đầu.

- Đứng nghiêm người lại, trả lời rõ ràng. Rõ chưa?

- Dạ. Rõ!

Hai nàng vội đứng thẳng người, dõng dạc hô to.

- Tốt!

Vương Nhàn gật đầu hài lòng, vác chiếc xẻng lớn lên vai rời đi.

"Bước tới đèo Ngang, bóng xế tà,

Cỏ cây chen đá, lá chen hoa."

Trích bài "Qua đèo Ngang" - Bà Huyện Thanh Quan.

Trời vừa xế chiều, mặt trời đã khuất qua đỉnh núi nhỏ sau lưng, Vương Nhàn vác chiếc xẻng dính đầy bùn đất nhàn nhã quay về.

Khác với lúc đi, khi trở về trên tay hắn còn mang theo một cây thước gỗ dài hơn một mét.

- A, Anh Phong đã về.

Hai cô bé vui vẻ reo lên.

- Ùm, hôm nay học thế nào, đã thuộc hết rồi chứ.

Vương Nhàn ngồi xuống khúc gỗ hồi sáng, mỉm cười hỏi.

- Dạ, bọn em đã học thuộc toàn bộ rồi.

Như Ngọc ôn nhu đáp.

- Thứ nước kia thật thần kỳ anh Phong à.

Kiều Ân đầy kinh dị cảm thán.

Ban đầu các nàng còn thực không tin cái gì "đọc qua một lần đã có thể ghi nhớ", đó là thuộc về phạm trù pháp thuật, người thường căn bản không thể làm được.

Nhưng sau khi đọc xong một trang đầy chữ, các nàng nhanh chóng nhận ra mình có thể nhớ rõ tường tận từng chữ, không bỏ sót một dấu câu nào.

Đây quả thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi, vượt qua tầm nhận thức của hai nàng vô số lần.

- Tốt, mau lại đây, kiểm tra chuẩn bị bắt đầu.

Vương Nhàn gật đầu, tiếp đó vung thước gỗ chỉ xuống đất một vị trí cách mình không xa, nghiêm giọng hô.

Hai nàng Kiều Ân Như Ngọc nhanh chóng chạy lại, nghiêm túc đứng thẳng người, vô cùng tự tin kiêu ngạo nhìn ông giáo nhà mình.

Hai nàng tin tưởng, bất kể thầy giáo Phong hỏi bất kỳ vấn đề nào trong hai cuốn sách, từng câu từng chữ, thậm chí một trang này có bao nhiêu dấu chấm dấu phẩy, các nàng đều có thể trả lời chính xác được.

Nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kiêu ngạo trước mặt, thầy giáo Phong không khỏi nhếch môi mỉm cười, vung thước hô:

- Ngọc, em lên trước, ngay mũi thước.

Như Ngọc ngoan ngoãn bước lên.

- Đọc ngược lại toàn bộ trang thứ hai mươi bảy cuốn thứ nhất.

Thầy giáo Phong bắt đầu ra đề.

- A, cái này…

Bạn học Ngọc khẽ nhăn mặt, cẩn thận chậm rãi đọc ngược toàn bộ trang số 27 từng chữ một.

- Trang 259 có bao nhiêu dấu chấm.

Đoạn "..." nằm ở đâu.

- Từ trang đầu đến trang 100 cuốn thứ hai có bao nhiêu trang có 20 dấu chấm.

Từng câu hỏi ly kì cổ quái từ dễ đến khó được thầy giáo Phong đưa ra, bất quá bạn học Ngọc vẫn ung dung giải đáp toàn bộ, không tốn quá nhiều trí lực.

Cuối cùng nàng còn quay đầu, khẽ le lưỡi trêu ghẹo Kiều Ân bên kia.

- Tốt, cơ bản đã xong, giờ đến nâng cao.

Nhìn hai cô bé đang đùa giỡn, Vương Nhàn nụ cười ngày càng đậm.

- Dạ, mời thầy Phong ra đề.

Như Ngọc dường như vẫn chưa ý thức được nguy hiểm, cực kỳ tự tin khiêu khích thầy giáo Phong của mình.

- Hắc hắc, trang thứ 32 cùng trang thứ 67 cuốn thứ nhất kết hợp lại sẽ sinh ra bao nhiêu biến hóa.

Thầy giáo Phong cười hỏi.

- Á…

Khuôn mặt Như Ngọc bỗng cứng đờ ngây như phỗng, vấn đề này các nàng không lường trước được nha.

Cả buổi chiều sau khi đọc thuộc toàn bộ hai cuốn sách, hai nàng vì sự thần kỳ của thần dược mà hưng phấn không ngớt, chỉ đem nội dung mình nhớ được ra so tài trêu đùa nhau, căn bản không để ý cái gọi là "Biến Hóa".

Đương nhiên Vương Nhàn biết, với sự lợi hại của [Giọt Nước Mắt Thầm Lặng], đến cả một kẻ ngu ngốc cũng có thể ghi nhớ toàn bộ những gì mình đọc mình nghe mình thấy mình cảm nhận được, việc đơn giản này ai cũng có thể làm được.

Nhưng cái Phong lão sư cần là việc các nàng có thể vận dụng được bao nhiêu kiến thức mình đã nhớ, cùng các biến hóa trong đó, đối với hắn, học mà không tinh căn bản là phế vật.

- Cái này…

Như Ngọc quay đầu cầu cứu Kiều Ân, nhưng Kiều Ân cũng giống như nàng, không trả lời được.

- Quay mông lại đây.

Thầy giáo Phong nghiêm giọng ra lệnh.

- Anh Phong.

Như Ngọc đáng thương nhìn thầy Phong của mình, nhưng thấy ánh mắt nghiêm khắc của hắn, nàng không dám trái lời quay người lại, nhắm chặt đôi mắt.

Chát!

Âm thanh thanh thúy vang lên.

- Á, huhu.

Một cảm giác đau đớn đến tận xương tủy từ mông truyền đến, Như Ngọc hét lên ôm mông ngồi thụp xuống, khóc thút thít.

Vương Nhàn ra tay tuy hung ác nhưng rất chừng mực, chỉ gây đau đớn cho da thịt chứ không ảnh hưởng đến xương cốt của nàng.

- Mau đứng dậy, trả lời câu tiếp theo.

Thầy giáo Phong nghiêm khắc ra lệnh, sau đó hỏi:

- Nêu ra một trong các biến hóa của câu hỏi vừa rồi, tùy tiện nói bậy sẽ bị phạt.

Á!

Á!

- Hức, đau quá, hức.

Suốt một giờ kiểm tra hai người Kiều Ân không ai tránh thoát, lãnh đều cho mình ba roi, lúc này vành mắt các nàng vẫn còn đỏ hoe.

Vẻ tự tin kiêu ngạo dưới dâm uy của thầy giáo Phong bị đánh tan tác không còn một mảnh.

- Nhớ kỹ, thuốc có thần diệu đến đâu, lợi hại thế nào đều chỉ là vật ngoài thân, tận dụng nó biến kiến thức trở thành của mình mới là chính đạo.

- …

Thầy giáo Phong nghiêm túc giảng đạo, lại giải đáp sáu câu hỏi hắn vừa nêu ra.

- Đến giờ rèn luyện thể lực, hai em đi theo anh một chuyến.

Ăn tối xong trời đất xung quanh cũng đã đen như mực, Kiều Ân vừa định đi tắm đã bị Vương Nhàn gọi lại.

Đưa cho mỗi người một cây gậy cùng bình nước, hắn quay người dẫn đầu đi trước, hai cô bé lẽo đẽo theo sau.

Trong bóng đêm tối đen, ba người Vương Nhàn đi vào khu rừng rậm, một đường thẳng tiến sâu vào bên trong.

Hai nàng Kiều Ân chưa quen với bóng tối cùng cây cối rậm rạp ở xung quanh, lại còn dây leo chằng chịt giăng ngang dọc nữa, suốt đoạn đường hai nàng bị vấp ngã liên tục.

Vương Nhàn đi trước lạnh lùng nói:

- Không cho dìu đỡ nhau, bị vấp ngã phải mau chóng tự mình đứng dậy, không được phép gây chậm trễ cho tổ đội.

Hai giờ đã qua, Vương Nhàn dừng bước chân, quay người nói:

- Hôm nay đi đến đây thôi. Được phép nghỉ ngơi 15 phút, sau đó lập tức quay về.

Hai cô bé như nghe được tiên âm, mừng rỡ ngồi bệt xuống thở hồng hộc.

Suốt hai tiếng vừa rồi, hai nàng ăn không biết bao nhiêu đau khổ, giữa khu rừng tối đen giơ tay không thấy năm ngón, căn bản là không nhìn thấy bất kỳ cái gì, thần kinh hai nàng đã căng thẳng đến tột độ.

Màn đêm xung quanh như một con quái thú có thể nuốt chửng các nàng bất cứ lúc nào, nhưng mà, tiếng bước chân rắn rỏi của chàng thiếu niên đằng trước vừa nện xuống mặt đất, vừa như nện thật mạnh vào trái tim, cổ vũ dũng khí cho Kiều Ân cùng Như Ngọc gắng gượng bước tới.

- Oa, cuối cùng cũng đã trở về.

Bước ra khỏi khu rừng, hai nàng Kiều Ân mừng rỡ hô to.

Quả thật so với đoạn đường rừng đầy rễ cây lẫn dây leo ngang dọc, thì mảnh đất bằng phẳng này giống như thiên đường vậy.

Lê thân xác rã rời về đến lều vải (đương nhiên căn lều của hắn rồi), các nàng ngay lập tức chui vào trong ngủ li bì, không biết trời đất gì nữa.

"Địa Ngục Tử Luyện ngày thứ nhất cuối cùng cũng đã qua, ta thật đau khổ, hức"

Đây là ý niệm sau cùng của hai nàng Kiều Ân Như Ngọc trước giây phút ngủ thiếp đi. Quả thật, sau hơn bốn giờ đồng hồ tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần trong rừng, các nàng đã vô phương chống đỡ được nữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment