Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 14 - Anh Phong, Sao Ly Nước Này Đắng Quá Vậy.

Tít tít tít! Tít tít tít!

- Ưm.

Nghe tiếng điện đài kêu liên tục, Kiều Ân trở mình lấy gối che lỗ tai, mê man rên rỉ:

- Ngọc, nghe điện thoại đi nhỏ.

Như Ngọc vô thức đáp:

- Không phải có điện thoại, mà là tín hiệu từ xe tải truyền về.

Vừa dứt lời, hai cô bé liền bật người dậy, mừng rỡ nhìn nhau. Vội vàng khoác lên áo choàng đen che kín người, hai nàng chạy khỏi phòng ngủ, lao ra mật đạo nhảy lên mặt đất. Khép lại cửa hầm, sau đó cả hai nhanh chóng phóng về phía bãi đất trống ngoài khu rừng rậm.

- Anh Phong đã về.

Kiều Ân thều thào.

Lúc này chỉ mới bốn giờ sáng, trời vẫn còn tối đen, phía xa sương mù che kín lối đi không nhìn thấy thứ gì, nhưng lại không cản được đôi tai đã qua khổ luyện của hai nàng Như Ngọc, rất nhanh bọn họ đã nghe thấy tiếng động cơ của chiếc xe tải quen thuộc đang chạy dần về phía họ.

Vì để không thu hút sự chú ý nên Vương Nhàn không bật đèn xe, mặc dù làm vậy là vô cùng nguy hiểm trong tiết trời đầy sương mù như này, nhưng lại tăng cao tính bí mật của lần hành động này.

Vừa tắt máy xe, hai cô bé mừng rỡ định kêu lên đã bị hắn ra dấu "Suỵt!" chặn lại.

Hai nàng Như Ngọc tò mò nhìn Vương Nhàn nhảy xuống xe, bước ra phía sau mở thùng xe, từ bên trong lần lượt bước xuống từng thân ảnh cao to vạm vỡ. Tổng cộng một tá người (12 người) đàn ông bị vải đen trùm kín đầu, bông gòn bịt kín tai, đôi tay bị trói lại cột vào một sợi dây thừng lớn.

Dưới sự dẫn dắt của Vương Nhàn, cả đoàn người chậm rãi tiến về phía chân ngọn núi vô danh, mặc dù không bị dán miệng nhưng tất cả mọi người ai cũng hiểu ý ngậm chặt miệng, không thốt ra một lời, quy quy củ củ dò dẫm từng bước một, lặng lẽ hành quân trong màn đêm.

Hai nàng Như Ngọc như cơn gió không một tiếng động bước theo sau cùng, Kiều Ân không nén nổi lòng hiếu kỳ nắm lấy tay Như Ngọc, ngón trỏ nàng cọ cọ vào mu bàn tay bạn mình, ngụ ý hỏi:

"Bọn họ là ai? Đến đây làm gì vậy nhỏ?"

Ngón tay Như Ngọc cũng khẽ cọ cọ lại mu bàn tay của Kiều Ân, ngụ ý hỏi ngược lại:

"Chẳng lẽ là đến đây đào địa đạo? (Địa đạo) Lớn đến cỡ nào mà cần nhiều người vậy nhỏ?"

"Chẳng lẽ là đào hầm xuyên lòng núi?"

Hai nàng liên tục ngầm trao đổi, kích động nắm chặc lấy tay nhau.

Đây là một trong số những phương thức nói chuyện ngầm mà ba người bọn họ sáng tạo và phát triển, cực kỳ hữu dụng trong trường hợp cả hai nàng đều bị bắt giữ và trói cứng vào nhau, khi đó hai bàn tay bị đan xen, ngón tay liên tục vẽ lên mu bàn tay đối phương những ký hiệu phức tạp, truyền đi thông điệp mình muốn nói.

"Đến rồi!"

Đoàn người đến chân núi, để tránh bị phát hiện, hai người Như Ngọc đã dừng ở đằng xa nhìn về phía Vương Nhàn, chỉ thấy hắn xê dịch khối đá lớn, mở ra cửa hầm, đoàn người nhanh chóng tiến vào bên trong, Vương Nhàn đi sau cùng che lại miệng hầm; mười hai người đàn ông trưởng thành to lớn cùng một chàng thiếu niên trẻ tuổi mới vừa còn ở đây, chớp mắt đã hoàn toàn biến mất, không chút dấu vết.

- Thơm quá, trưa nay được ăn súp cà ri gà nha nhỏ.

Kiều Ân đặt cuốn sách qua một bên, ánh mắt thèm thuồng nhìn về phía ngọn vô danh, khẽ nuốt mấy ngụm nước bọt thều thào.

- Xem cậu kìa, mới ăn sáng xong đã muốn ăn trưa rồi, càng ngày càng giống con heo tham ăn.

Như Ngọc bóp đôi má nhỏ của bạn mình, bàn tay trắng nõn nắm cái miệng nhỏ lắc lắc trêu ghẹo.

- Um um um…

Kiều Ân chu môi làm mặt quỷ, không chịu yếu thế nâng tay bắt lại chiếc miệng nhỏ của đối phương, hai nàng bắt đầu trêu chọc nhau một hồi.

Đây là khung cảnh quen thuộc bắt đầu xảy ra từ tháng trước; từ ngày Vương Nhàn dẫn về một tá nhân công đào hầm khoét núi, mỗi lúc nửa buổi hắn đã bắt tay nấu bữa trưa, xế chiều đã nhóm lửa nấu bữa tối, mùi thức ăn bay lên thơm nức một khoảng rừng; khiến hai cô bé ngồi đọc sách ở bãi đất trống liên tục ngoái đầu nhìn lại.

Vừa đọc sách, hai nàng vừa dựa vào mùi vị để phân tích trưa nay thầy giáo Phong của các nàng sẽ nấu món gì, đợi đến bữa trưa sẽ chạy đến giành lấy một phần thức ăn, trước đó các nàng sẽ thay nhau khoe khoang khả năng đánh hơi của mình, hai cô bé khiêu khích trêu chọc nhau ầm ĩ.

Đương nhiên cách âm trong hầm vô cùng tốt, ba người bọn họ ở ngoài đùa giỡn, bên trong mọi người liên tục làm việc, tiếng xúc đất, tiếng máy khoan, tiếng động cơ ồn ào căn bản không phát hiện được.

Thấm thoắt nửa năm trôi qua, suốt sáu tháng này mười hai người đàn ông liên tục đào hầm khoét núi, cuối cùng công trình cũng đã được hoàn thiện.

Vương Nhàn ngồi bên chiếc bàn làm việc bày ra từng xấp đô la dày cộm, toàn bộ được dành để chuẩn bị trả lương cho đội nhân công của mình.

- 6000 đô, là gần 140 triệu đồng cho từng người.

- Tổng cộng bọn họ nhận hơn 1 tỷ 600 triệu nha nhỏ.

Kiều Ân đứng bên cạnh nhẩm tính toán, không khỏi thốt lên đầy ước ao.

Nhớ lúc trước, Như Ngọc vì vài đồng lương ít ỏi của mụ chủ quán phở mà phải chịu đánh chịu chửi mỗi ngày.

Bây giờ những người nhân công kia hàng ngày được anh Phong của nàng nấu cho toàn những món ăn ngon, môi trường làm việc vô cùng thoải mái.

Đến lúc công trình hoàn thiện liền được nhận số tiền gấp hơn ngàn lần tiền lương của Như Ngọc lúc trước, trong nhận thức nhỏ bé của nàng, khác biệt này thật đúng là cách nhau một trời một vực.

- Không sao đâu nhỏ, chuyện cũ qua rồi, bây giờ chúng mình đã là người trả lương rồi nha.

Như Ngọc ôm vai Kiều Ân, dịu dàng an ủi cô bạn mình.

- Đúng vậy, món quà này là anh dành riêng cho hai em, đừng ấm ức chuyện nhỏ nhặt ấy nữa.

Vương Nhàn xoay người, nhẹ nhàng nâng chiếc cằm của Kiều Ân, mỉm cười nói.

- Hứ, chuyện ấy đâu phải của mình em, em đang bất bình thay cho Ngọc thôi.

Kiều Ân bĩu môi nói.

- Mình không sao mà, chẳng phải nhờ chuyện ấy mà chúng ta mới gặp được anh Phong sao, có lẽ đây chính là duyên phận đấy nhỏ.

Như Ngọc nhớ lại tháng năm gian khổ đó, hạnh phúc nói.

Mặc dù phải chuẩn bị mất nửa năm, lúc này món quà lớn Vương Nhàn dành cho Kiều Ân Như Ngọc cũng đã hoàn thiện, nhưng hai nàng chẳng hề thấy vui mừng chút nào, ngược lại càng cảm thấy lo lắng hơn.

Từ lúc hắn dẫn đoàn người làm rời đi, đến nay cũng đã tròn một tuần, nhưng vẫn chưa quay trở lại.

Hai nàng ngày ngày vẫn chăm chỉ khổ luyện, nhưng đôi tai luôn hướng về phía chiếc điện đài, lúc nào cũng chăm chú lắng nghe.

- Yên tâm, anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu nhỏ.

Như Ngọc ôm vai bạn mình, nhỏ giọng an ủi.

Tít tít tít! Tít tít tít!

Bỗng nhiên chiếc điện đài trên bàn làm việc dồn dập réo lên một loạt tiếng tít tít.

Nhịp điệu quen thuộc mà hai nàng Kiều Ân bao ngày mong ngóng, không lẫn vào đâu được, chính là tín hiệu thông báo chiếc xe tải của Vương Nhàn đã tiến vào khu vực quanh chiếc điện đài một kilomet.

- Yaaaa, anh Phong đã về.

Hai cô bé kích động ôm nhau, hét lên đầy vui sướng.

- Anh Phong, em nhớ anh.

Hai cô bé không đợi Vương Nhàn mở miệng đã lao đến ôm chặc hắn.

Vương Nhàn khẽ xoa hai đôi vai đang run rẩy, hương thơm dịu nhẹ quen thuộc của hai nàng làm lòng hắn mềm đi, ấm áp mỉm cười.

- Anh, chúng là gì vậy?

Kiều Ân kinh ngạc hỏi.

Sau khi ba người họ dở những chiếc thùng xốp đựng thức ăn đồ dùng sinh hoạt xuống, lộ ra phía trong thùng xe chất đầy từng rương gỗ lớn chồng lên nhau.

Nhìn mặt đất dưới bánh xe bị lún sâu xuống, các nàng có thể tưởng tượng được những chiếc rương gỗ này có trọng lượng cực nặng.

- Đó là "hàng nóng" dành cho hai em đó.

Vương Nhàn mỉm cười thần bí nói.

- Khiêng xuống nào, hai người các em khiêng một thùng xốp đựng đồ ăn, đừng cố sức.

Vương Nhàn vừa nói vừa ôm lấy một chiếc rương gỗ lớn, nhẹ nhàng nâng lên.

Mất nửa tiếng để chuyển toàn bộ hàng hoá xuống tầng hầm; thức ăn cùng đồ dùng sinh hoạt được hai nàng Như Ngọc chuyển vào địa đạo dưới bìa rừng; số "hàng nóng" còn lại được Vương Nhàn khiêng vào tầng hầm trong lòng ngọn vô danh.

Kiều Ân Như Ngọc lúc này vô cùng hồi hộp, kích động chạy đến chân núi, cửa đá đã được mở sẵn để chờ hai nàng.

Khép lại cửa đá lớn, xung quanh mật đạo liền chìm vào bóng tối đen ngòm, hai nàng Như Ngọc đã quen với bóng đêm nên di chuyển không mấy khó khăn.

Đi xuống lòng đất một đoạn cả hai liền gặp một đoạn dốc hướng lên trên, đứng dưới nhìn lên có thể dễ dàng thấy ánh sáng từ trong cánh cửa hắt ra ngoài.

Cả hai mau chóng chạy lên, vừa bước qua cánh cửa đã bị không gian bao la rộng lớn bên trong làm cho choáng ngợp.

- OAAAAH!

Hai cô bé nghẹn ngào, há hốc miệng hô to.

Phía trước là một mảnh đất bằng rộng tận một kilomet, dài phải hơn ba cây số, xung quanh có đủ loại ụ đất cùng công sự, trông như một khu quân sự thu nhỏ được nhét vào lòng núi vậy.

Các nàng không thể tưởng tượng nổi, công trình to lớn này lại hoàn toàn được xây dựng ở bên trong một ngọn núi nha.

- Các em, qua đây.

Vương Nhàn ở bên kia vẫy vẫy tay, gọi.

Hai nàng Như Ngọc nhìn sang thấy hắn đang đứng giữa đống rương gỗ lớn đã được mở nắp, liền hưng phấn chạy qua.

- Oah! Nó tên là gì anh?

Kiều Ân đưa bàn tay trắng nõn vuốt ve khối kim loại lạnh lẽo đen ngòm nằm bên trong chiếc rương, từng ống thép đen kịt được mài dũa nhẵn nhụi, chúng được ghép vào nhau bởi những chiếc đĩa kim loại cực kỳ cứng rắn, phần đuôi được gắn vào một động cơ to như chiếc balo của nàng.

Cả khối kim loại hoàn mỹ phủ một màu đen kịt, trông vô cùng dữ tợn mang theo hơi thở đầy chết chóc.

- Hệ thống này tên là M134 Minigun chuẩn Hoa Kỳ, còn được gọi một cách dân dã là: sáu nòng.

Kiều Ân phải dùng cả hai tay nặng nề nâng khẩu súng máy đặt lên trên nắp thùng, cô bé đầy tò mò nhìn ngắm khối kim loại đẹp đẽ trước mặt.

- Mở động cơ điện lên, đây là nút "Bắn".

Vương Nhàn chậm rãi giảng giải từng chi tiết, từng bộ phận của khẩu súng máy, từng bước hướng dẫn các nàng sử dụng.

Cạch!

Rrrrrrrrrrr!

- Á.

Vừa nhấn nút "Bắn", động cơ điện liền truyền động vào trục quay, sáh đoạn nòng súng ngay lập tức quay tít lên. Sức giật cực mạnh của cỗ máy hất văng đi bàn tay nhỏ của Kiều Ân, khiến nàng giật bắn mình ngã uỵch xuống nền đất.

- Ai ui!

Vừa xoa mông đứng dậy, Kiều Ân không khỏi kinh ngạc nhìn chằm chằm khối kim loại đen kịt này.

So với những khẩu súng xung quanh, cỗ máy sáu nòng này không chỉ có ngoại hình vô cùng khác biệt, mà sức giật của nó cũng thật ghê gớm.

Hiện tại chưa đến lúc học về hệ thống Minigun nên Kiều Ân chỉ cảm thấy kinh ngạc, đến khi tìm hiểu sâu về loại súng này, nàng mới thật sự khiếp sợ trước uy lực khủng khiếp của nó.

Từ lúc căn cứ quân sự thu nhỏ trong lòng núi được hoàn thiện, chương trình huấn luyện của Kiều Ân Như Ngọc càng ngày càng trở nên khắc nghiệt.

Lượng kiến thức đồ sộ hầu như bao trùm tất cả mọi thứ, trải khắp toàn bộ các lĩnh vực đều được thầy giáo Phong tận lực nhồi nhét vào hai bộ não nhỏ.

Ba năm tiếp theo này, căn bản chính là ác mộng siêu khủng khiếp đối với hai cô bé chỉ mới mười hai tuổi, dù cho một người trưởng thành có tâm trí mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chịu đựng được.

Rất nhanh số lần các nàng bị Vương Nhàn ngoan độc hạ sát thủ cũng vô phương đếm xuể.

Giết xong cứu, cứu rồi lại giết.

Lại cứu tiếp rồi lại giết tiếp.

Vòng lặp khủng bố liên tục lặp đi lặp lại, ngày qua ngày các nàng đều phải bị Vương Nhàn thông qua đủ loại thủ đoạn chém giết, rồi lại dùng vô số cách để cứu tỉnh.

Thời gian đầu hắn sẽ giết hết cả hai nàng rồi cứu tỉnh, để hai nàng làm quen với tử vong.

Rồi sau đó là luân phiên giết cứu từng người một.

Lượt thứ nhất, người bị Vương Nhàn giết chính là Như Ngọc.

Kiều Ân may mắn còn sống ở lượt này, đứng bên cạnh quan sát nhất định phải học thuộc toàn bộ kỹ thuật giết người của hắn, và trong lúc hắn cứu tỉnh Như Ngọc, Kiều Ân phải căng não ghi nhớ thật kỹ từng bước một.

Sơ cứu, cấp cứu, giải phẫu, băng bó, hồi sức,...

Chỉ cần nàng quên hoặc sai sót bất kỳ chi tiết nhỏ nào, thì nàng cùng Như Ngọc cả hai đều sẽ bị thầy giáo Phong nghiêm khắc trừng phạt.

Có thể nói là kỷ luật nghiêm minh đến cực điểm.

Giai đoạn này, mặc dù thống khổ không thể đong đếm được, nhưng ít nhất còn được hắn tận tay chỉ bảo, hướng dẫn từng bước một, giảng giải từng chi tiết dù nhỏ nhất.

Giai đoạn sau cùng mới thật sự là ác mộng trong ác mộng.

Lúc này, tất cả các kỹ thuật giết người và các bước cứu tỉnh Vương Nhàn đều đã dạy xong, vì vậy hắn dứt khoát để hai nàng tự chém giết lẫn nhau, người nào còn sống sẽ phải cứu chữa người còn lại.

Còn Vương Nhàn, như một ác bá, nhàn nhã nằm dựa lưng vào ghế đọc sách.

Ngày đầu cả hai cô bé vô cùng lúng túng đứng nhìn nhau, mặc dù kỹ thuật giết người các nàng đều đã nắm rõ, nhưng để bảo các nàng xuống tay giết bạn thân của mình, căn bản là không ai làm được.

- Không giết được hả? Vậy lại uống chút nước đi.

Vương Nhàn trông thấy một lúc lâu rồi mà hai nàng cứ đứng nhìn nhau không ai chịu ra tay giết người, liền chỉ hai ly nước trên bàn, ung dung nói.

Hai cô bé nghe vậy, tưởng đã thoát được kiếp nạn, liền vui mừng chạy qua.

Ực!

- Anh Phong, sao ly nước này đắng vậy?

Kiều Ân vừa nhấp một ngụm đã vội phun ra ngoài.

- Có đâu.

Như Ngọc uống hết nước trong ly của mình, nghe thế không khỏi ngạc nhiên nói.

- Không ổn.

Kiều Ân lập tức nhận ra có điều không ổn, liền nhìn sang Như Ngọc, sau đó ánh mắt nàng hiện lên đầy nỗi khiếp sợ, lắp bắp nói:

- Ngọc, cậu...cậu...

Ọc ọc...

Chỉ trong nháy mắt, cả khuôn mặt Như Ngọc từ hồng hào chuyển sang tím tái, ánh mắt nàng trợn ngược lên, đau đớn ôm lấy cổ họng muốn nôn toàn bộ mọi thứ trong dạ dày ra ngoài.

Đôi chân nàng vô lực không chống đỡ nổi cơ thể, liền té khuỵu xuống đất.

Chỉ mấy giây đồng hồ sau, nàng sùi mọt mép, co giật mấy cái rồi cả người cứng đờ nằm im bất động.

- Hu hu anh Phong, Ngọc bị trúng độc rồi.

Kiều Ân hoảng sợ khóc rống lên, ngồi thụp xuống vừa lay lay cơ thể cứng đờ của Như Ngọc, vừa gào khóc vừa cầu xin hướng Vương Nhàn.

- Còn 5 phút, nếu em cứu không kịp, Ngọc chắc chắn sẽ chết.

Vương Nhàn thản nhiên rút ra đồng hồ, hẹn giờ năm phút sau đó đặt xuống bên cạnh Như Ngọc, tỉnh bơ nói.

- Ơ...

Kiều Ân ngẩn người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Mau cứu người!

Vương Nhàn nghiêm giọng quát, Kiều Ân sực tỉnh vội vàng ra tay cứu người.

Đến khi Như Ngọc tỉnh lại, nàng suy yếu đứng cạnh Kiều Ân, cả hai ấm ức nhìn Vương Nhàn.

Hai nàng đều biết, ly nước kia là bị hắn bỏ độc vào đấy.

Vương Nhàn thản nhiên nói:

- Nếu còn không ra tay, thì không chỉ một ly thuốc độc đấy thôi đâu.

Sau đó nhàn nhã ngồi dựa vào ghế, mở ra đọc tiếp cuốn sách còn dang dở.

- Ác bá.

Hai cô bé đáng thương chu môi tố cáo hắn, tiếc là thầy giáo Phong không ăn một bộ biểu tình này.

Hết cách, Kiều Ân đành phải hi sinh thân mình, buông thõng tay, hướng Như Ngọc nói:

- Ngọc, cậu giết tớ đi.

- Không được...

Thầy giáo Phong thấy một màn này, nhịn không được tức giận rống lớn:

- Dùng toàn lực chém giết, không được nương tay, nếu không nghiêm phạt.

- Hic...

Hai cô bé nước mắt lưng tròng, suýt chút nữa đã khóc tiếp, chỉ là khi trông thấy thầy giáo Phong trừng mắt nhìn mình, liền vội vàng nuốt nước mắt vào trong.

Nghiêm dạy là vậy, nhưng Vương Nhàn vẫn cho nửa giờ đồng hồ để Như Ngọc hồi phục đến tám chín phần thực lực.

Nếu không, còn chưa kịp ra tay nàng đã bị Kiều Ân miểu sát, lại bị giết thêm lần nữa rồi.

Cứ vậy, tối hôm đó cả hai cô bé liền châu đầu vào nghiêm cứu cách giết người rồi cứu chữa, chủ động đề ra phương án luyện tập.

Vừa giết nhanh, lại còn cứu chữa nhanh, để bớt thống khổ cho bạn mình.

Chứ để thầy giáo Phong ra tay lần nữa thì các nàng không dám chắc là có thể nhanh chóng cứu kịp hay không.

Ly nước kia là một ví dụ rất rõ ràng, đến giờ Như Ngọc vẫn còn khiếp sợ bởi đau đớn của loại thuốc độc ấy mang lại, không dễ chịu một chút nào.

Dẫu vậy, cảm giác tự tay giết bạn thân của mình, nhìn đối phương đau đớn ngã xuống, là thứ mà cả hai cô bé không bao giờ có thể quên được.

Khoảng thời gian này, các nàng chỉ có thể dùng bảy chữ để mô tả:

"Mười Tám Tầng Địa Ngục Tử Luyện"

- Diệp Thảo, ngươi nói xem giờ này hắn đang làm gì.

Bên cửa sổ, một thiếu nữ xinh đẹp ngồi thẫn thờ chống cằm, nói chuyện cùng một chậu cây nhỏ.

Năm ngón tay phấn nộn, trắng nõn nà như những ngó sen, nhẹ nhàng vuốt ve những chiếc lá, từng sợi chân khí ôn hoà mà mắt thường không thể nhìn thấy theo ngón tay nàng truyền vào thân cây nhỏ trong chậu.

Thân cây nhỏ dường như hiểu được tâm tình của nàng lúc này, khẽ rung rung an ủi.

Thiếu nữ mỉm cười vuốt ve Diệp Thảo, giọng nàng như tiếng suối chảy, nhẹ nhàng mà thanh thoát hỏi:

- Ngươi nói xem, hắn có nghĩ đến ta hay không?

- Sư phụ bảo, lúc vừa trở thành Người Ứng Mệnh của nàng, sư công đã ngay lập tức tìm đến, đem nàng từ trong thâm cốc dẫn ra ngoài thế giới rộng lớn này.

- Nhất kiến chung tình, trọn kiếp trọn tình.

Vừa nói, nàng vừa vuốt ve truyền chân khí vào chiếc vòng xanh ngọc trên cổ tay, chiếc vòng sáng bóng bên trên in đầy những hoa văn cổ xưa mà tinh tinh xảo.

Mỗi lần như vậy chiếc vòng tay lại loé lên ánh sáng xanh, trông vô cùng đẹp mắt, nhưng lúc sau lại tắt lịm đi.

Nàng có thể cảm ứng được, thấy được khuôn mặt hắn, nhưng ý niệm của nàng gửi đi lại không một chút hồi âm, tâm ý của nàng suốt bao năm cứ như giọt nước rơi vào trong biển rộng, không quấy lên một chút gợn sóng nào.

Đương nhiên, lúc này nếu nàng có thể nhìn thấy được tên thủ phạm đang điên cuồng quấy rối, nhất định sẽ không nhịn được mà đâm cho lão hàng ngàn nhát.

Bụp!

Lại một tia cảm ứng nữa bị bóp thành mảnh vụn, từng đốm sáng liền tan biến vào hư không.

- Khốn kiếp, con bé này càng ngày càng quá đáng, muốn giết lão già ta đây mà.

Lão giả áo đen nghiến răng nghiến lợi giận dữ mắng, bàn tay lão không nhịn được điên cuồng bóp nát những vụn sáng còn sót lại thành tro bụi.

Đây cũng không biết là tia sáng thứ mấy trong ngày bị lão bắt được rồi, thời gian đầu thỉnh thoảng là vài ba hôm mới có một tia cảm ứng truyền đi.

Sau đó là mỗi ngày một lần, khiến lão không thể nào tập trung tu luyện được.

Cuối cùng dạo gần đây, số lần một ngày con bé kia gọi chàng trai Ứng Mệnh của mình, căn bản là không thể đếm hết.

Dường như tâm tình của cô gái càng ngày càng sốt ruột, không chỉ số lượng tăng lên, mà cường độ của mỗi tia cảm ứng cũng càng mạnh.

Dường như nàng đã phát hiện ra bí mật nào đó, sắp sửa đột phá.

- Hừ, để xem nhóc con nhà ngươi đột phá ra làm sao.

Nói rồi, lão già áo đen dứt khoát ngồi xếp bằng trên mảng thiên thạch, bỏ qua việc tu luyện, dùng thần thức truy xét từng tia cảm ứng của chiếc vòng tay màu xanh kia.

"Chuyện này ta không thể giúp con được, Ứng Mệnh chính nó đã là một việc nghịch thiên rồi.

Mọi chuyện cuối cùng vẫn phải tùy duyên thôi."

Hoạ Thủy nhớ lại giọng nói già nua đầy bất đắc dĩ của sư phụ mình, trong lòng càng lúc càng sốt ruột.

- Chẳng lẽ liên quan đến chữ "Nhớ".

Nàng khẽ lẩm bẩm.

Mấy tháng nay, từ lần đại đột phá trước, tu vi của nàng bỗng trở nên trì trệ khó tiến, làm mọi cách vẫn không giải quyết được.

Chỉ khi nghĩ đến hắn, kinh mạch của nàng mới có chút buông lỏng ra, chân khí mới được di chuyển thông thuận.

Dần dần tạo thành một thói quen, dần dần mỗi ngày nàng đều nghĩ đến hắn, lúc tu luyện gặp khó khăn nàng liền nghĩ đến hắn, chính nàng cũng không kịp nhận ra.

Nhưng đến lúc đụng phải cánh cửa đột phá, chỉ nghĩ đến hắn thôi là chưa đủ.

Nàng suy đoán, có lẽ "Nhớ" chính là một phần quan trọng không thể thiếu của chữ tình.

Hai người yêu nhau, xa nhau sẽ tưởng nhớ đến nhau, đây cũng chính là một loại tu luyện, tu luyện chân tình của mình.

Sư phụ thì khác, lúc sư công ứng mệnh đã ngay lập tức tìm đến nàng, ngày ngày bên nhau chưa bao giờ lìa xa, làm sao có thể cảm nhận được nỗi nhớ xa người yêu.

Còn tình trạng của nàng lúc này, tuy xa cách người yêu mình, có cơ hội vô cùng lớn để cảm ngộ chữ "Nhớ".

Nhưng…

Nàng và hắn có thật sự yêu nhau đâu?!?

Cả hai chưa hề gặp nhau một lần, chưa nói với nhau một lời, chưa biết tâm ý của nhau, làm sao có thể gọi là yêu được.

Không yêu thì làm sao có thể nhớ?

"Chuyện này căn bản đúng là một chuyện cười, từ trước đến nay chẳng phải chỉ có ta tự mình đa tình hay sao?"

"Yêu là gì?"

"Nhớ là gì?"

"Không Yêu lấy gì Nhớ?"

"Không nhớ làm sao có thể tu?"

Hàng loạt câu hỏi điên cuồng oanh tạc tâm trí của thiếu nữ, khiến chân khí mất khống chế nghịch đảo kinh mạch nàng.

Nàng cắn chặt môi đến bật máu, cả cơ thể run rẩy dữ dội.

- Thi Họa Thủy!

Giữa lúc chỉ mành treo chuông, một chân đã bước vào cánh cửa Tẩu Hỏa Nhập Ma, một tiếng kêu bén nhọn đánh thẳng vào tâm thần Hoạ Thủy, nàng giật mình tỉnh táo lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp cơ thể.

- Sư tôn, cảm tạ người đã cứu mạng.

Thiếu nữ kìm nén đau đớn trong kinh mạch, dập đầu bái lạy bà lão bỗng nhiên xuất hiện trước mặt.

Trong khoảnh khắc tâm ma trọng kích, chân khí nghịch đảo, đan điền có nguy cơ bị vỡ nát, người phụ nữ già trước mặt đã mạnh mẽ đình chỉ kinh mạch nàng, chặt đứng luồng chân khí hỗn loạn.

Dù nhặt về được một mạng, nhưng kinh mạch trọng thương không thể ngày một ngày hai có thể lành lặn.

- Sư phụ chỉ có thể giúp con đến đây thôi, con đường sau này đành phó mặc cho số trời vậy.

Người phụ nữ già nua, nếp nhăn càng lúc càng dày trên khuôn mặt, nhìn thiếu nữ đầy chua xót nói.

Nếu không phải do mình nhặt cô bé này về, có lẽ nàng sẽ không trải qua những đau đớn như vậy.

Bà biết, một mạch này của mình, đến đời cô bé ắt phải chịu một kiếp nạn lớn, từ lúc số mệnh của nàng gắn vào chàng trai kia, đã chú định sẽ phải mang rất nhiều đau khổ.

Đã có lúc bà muốn cắt đứt đi mạch truyền thừa này, nhưng đồ đệ của bà một mực muốn duy trì, chỉ vì không muốn lúc bà xuống suối vàng, phải chịu hổ thẹn trước các vị sư tổ.

- Hãy tĩnh dưỡng cho thật tốt, một năm này con đừng điều động chân khí, đợi kinh mạch lành hẳn rồi hãy tu luyện.

Người phụ nữ đau xót nhìn thiếu nữ, nhẹ nhàng khuyên nhủ, sau đó nhịn không được mà quay người rời đi.

"Ngươi đang ở đâu?"

Bình Luận (0)
Comment