- Ngọc, thấy mình thế nào, trông đẹp không.
Kiều Ân từ phòng thay đồ bước ra, đứng trước mặt cô bạn mình xoay một vòng, vui vẻ hỏi.
- Không được, chiếc lách kia không hợp với chiếc váy này, vả lại, khí chất của cậu vẫn lộ ra rất nhiều sơ hở.
Như Ngọc như một vị giáo sư, nghiêm túc đánh giá cô gái trước mặt.
Nhưng trông thấy khuôn mặt của Kiều Ân đã xụ xuống, có vẻ vô cùng mất kiên nhẫn, nàng vội bước tới nắm lấy tay bạn mình, tự tin nói:
- Hì hì, đi vào đây, mình sẽ chỉ cho cậu.
Hai cô bé vui vẻ dắt nhau bước vào phòng thay đồ, bên trong được thiết kế cùng bài trí đầy đủ tất cả những dụng cụ trang thiết bị cao cấp hiện đại nhất, chuyên dùng để phục vụ cho việc trang điểm hoá trang của ba người.
Ngay vách tường đối diện là một dãy những tủ đồ to lớn.
Bên trong một chiếc tủ lớn treo đầy những bộ dạ phục đầy đắt tiền, cực kỳ sang trọng; chiếc tủ bên cạnh lại chứa đầy trang phục của một nữ nhân viên công sở bình dị.
Bên trong một chiếc tủ khác lại là những bộ quần áo rẻ tiền mặc thường ngày, có đủ loại màu sắc.
Và …vân…vân… đủ mọi thể loại quần áo để đáp ứng cho bất kỳ ai với bất kể yêu cầu công việc nào.
Nếu có người bước vào, nhất định sẽ bị choáng ngợp với độ sa hoa của chủ nhân căn phòng, các nhãn hiệu làm đẹp đắt tiền nhất trên thế giới không thiếu một mặt hàng nào.
Đây là một phần không thể thiếu của chương trình huấn luyện, mà các nàng phải làm cho thầy giáo Phong hài lòng nếu muốn được thông qua.
- Đây không phải là một cuộc thi làm đẹp, mà phải thật sự hoá thân vào thân phận của mình.
- Muốn làm thiên nga, nhất định phải tỏa sáng.
- Muốn làm cóc ghẻ, nhất định phải khiến cho người ta ghê tởm.
Thầy giáo Phong mỗi khi dạy học đều nghiêm khắc như vậy, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, nghiêm giọng giảng giải.
Đến cả một người có năng khiếu làm đẹp như Như Ngọc, lúc trông thấy căn phòng chứa đầy những bộ trang phục sang trọng, những chiếc rương đựng đầy đồ trang điểm mắc tiền, cũng không khỏi cảm thấy vô cùng áp lực.
Phụ nữ mặc dù ai cũng thích đồ đẹp đồ mắc tiền, nhưng chỉ là những thứ mình thích thôi.
Nếu bắt họ ăn mặc trang điểm với phong cách mà họ không thích, thậm chí là ghê tởm thì quả đúng là cực hình trong cực hình.
- Hích hích, mụ già xấu xí kia, mụ là ai, sao lại xuất hiên ở đây.
Kiều Ân cố nén cười, run run tay chỉ vào người phụ nữ xấu xí trước mặt, giọng nói đầy kinh ngạc hỏi.
Thân thể nàng vì nhịn cười mà liên tục run rẩy.
- Hừ, Kiều Ân, ai cho phép cậu cười nhạo tớ hả.
Nữ nhân xấu xí hét lên, lao đến đẩy ngã Kiều Ân xuống đất, cầm bút lông trang điểm liên tục bôi son trát phấn khắp khuôn mặt nàng.
- Hahaha, hahaha, được rồi tớ xin lỗi, tớ xin lỗi…
- Cười tớ này *xoẹt, cười tớ này *xoẹt.
Mỗi câu "Cười tớ này" nữ nhân xấu xí lại hung hăn vạch một đường mực lên khuôn mặt đỏ bừng của Kiều Ân.
- Anh Phong cứu mạng, Như Ngọc muốn giết người, hahaha…
Hai cô bé ôm nhau lăn lộn trên mặt đất một hồi, đầu tóc cả hai bung loạn đến rối tinh rối mù, bên trên váy dài cũng đã dính đầy vết bẩn.
Vương Nhàn bước vào phòng, trông hai thiếu nữ đã đùa giỡn đến không còn hình dạng, không khỏi mỉm cười nói:
- Được rồi, dậy ăn trưa nào hai nhỏ.
- Hừ hôm nay tha cho cậu.
Như Ngọc giật mái tóc giả đang treo lủng lẳng trên đầu xuống, hung hăng ném qua một bên, dõng dạc tuyên bố thắng trận.
- Phì phì!
Kiều Ân phun phì phì lọn tóc rối bên khoé miệng, hai tay liên tục chùi vết son vết mực trên mặt, nhưng càng bôi càng bẩn, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Mụ già xấu xa.
Vương Nhàn buồn cười khẽ xoa xoa mái tóc bù xù của Như Ngọc, nhẹ giọng nói:
- Nhanh đi rửa mặt nào.
Rất nhanh, hai cô bé đã tẩy trang sạch sẽ, thay một bộ quần áo thoải mái mặc ở nhà, ngay ngắn bước vào nhà bếp.
Toàn bộ dấu vết đợt giằng co vừa rồi, đã bị các nàng thủ tiêu gọn ghẽ, không để lại chút sơ hở nào.
Vương Nhàn quét mắt nhìn các nàng một vòng, trong lòng đầy vừa ý.
Không uổng công hắn hao tâm tổn trí bồi dưỡng, từ hai cô bé mười hai tuổi ngây thơ, vô tư vô lự; lúc này đã trở thành hai thiếu nữ tuổi trăng rằm, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, nhưng cũng đầy nhanh nhạy sắc bén.
Một nàng khuôn mặt phấn nộn tròn trịa, mái tóc như dòng suối chảy dài đến tận thắt lưng, ở giữa đánh một con rết trông cực kỳ xinh đẹp.
Một nàng tóc xoã ngang vai, khuôn mặt trái xoan vô cùng tinh xảo với hai gò má đầy đặn, đôi mắt sáng rực luôn phản chiếu hình ảnh của Vương Kỳ Phong.
"Đôi mắt sáng rực kia không chỉ như mặt hồ luôn phản chiếu bóng hình anh, mà còn luôn khắc sâu, lưu giữ hình bóng anh mãi mãi."
Như Ngọc nhìn đôi mắt bạn mình, trong lòng nhẹ nhàng thầm nhủ.
- Chương trình huấn luyện đến nay đã kết thúc, mấy năm này khổ cực cho hai em rồi.
Trên chiếc giường đá lớn, ba người Vương Nhàn nằm ôm lấy nhau, khuôn mặt thiếu nữ nằm hai bên đầy hạnh phúc, vòng tay siết chặc chàng trai ở giữa.
Vương Nhàn ôm lấy vai hai nàng, khẽ quay đầu hôn lên hai vầng trán như bạch ngọc, hương thơm của thiếu nữ tràn đầy lồng ngực hắn, khiến hắn không khỏi bất giác mỉm cười, trong lòng mềm đi đầy ấm áp.
- Chỉ cần ở bên anh, khổ mấy em cũng chịu được.
Như Ngọc thì thầm vào tai hắn, hơi thở như hoa lan nhẹ nhàng vuốt ve lấy gò má của chàng trai.
- Chuẩn bị ra thực địa rồi.
Kiều Ân cọ cọ mũi vào cổ chàng trai, như để hít lấy thật sâu mùi hương đầy nam tính của hắn, giọng nói dịu dàng nhưng lại vô cùng kiên định vang lên, như để minh chứng tấm lòng nàng:
- Em sẽ lấy cho anh bất cứ cái đầu nào anh muốn.
"Em sẽ lấy cho anh bất cứ cái đầu nào anh muốn."
Lời thổ lộ tâm tình của cô thiếu nữ, như một lời nguyền, chú định những năm tiếp theo thế giới này sẽ ngập tràn gió tanh mưa máu.
Người trẻ ngoài kia yêu nhau, sẽ trao cho nhau những lời hứa hẹn thiên trường địa cửu, những lời thề non hẹn biển, suốt đời suốt kiếp mãi bên nhau, dành cho nhau những tình cảm ngọt ngào nhất.
Còn Kiều Ân, trước giờ nàng luôn mặc định ba người họ mãi là của nhau, sẽ chẳng bao giờ tách rời. Ở bên nhau nhiều năm, tình cảm sâu đậm căn bản người ngoài không thể hiểu được.
Có thể nói là còn thân hơn Thanh Mai Trúc Mã trong các câu chuyện ngôn tình, ba người họ ăn chung bàn ngủ chung giường, sớm tối đôi mắt người này luôn xuất hiện hình ảnh của hai người kia.
Một ánh mắt, một cái vén môi, người kia đều có thể biết trong lòng đối phương có khó chịu hay không.
Ngày qua ngày cùng nhau rèn luyện gian khổ, trải qua bao bài học chết chóc đầy khắc nghiệt mà tự nhiên trao tặng, cùng học văn cùng đánh võ, cùng chém giết lẫn nhau,...
Trong lòng Kiều Ân chỉ kiên định một niềm mong muốn nho nhỏ, đơn giản là, bất cứ thứ gì Vương Kỳ Phong muốn, nàng đều sẽ nguyện ý lấy cho hắn.
Nhiều năm được Vương Nhàn bồi dưỡng, Kiều Ân Như Ngọc đã không còn là những cô bé ngây thơ năm xưa, từng bước từng bước, Vương Nhàn hướng dẫn các nàng, vén lên bức màn đang che khuất thế giới này, để các nàng được tận mắt thấy hắc ám của thế giới xung quanh.
Khi ra thực địa, nhất định là sẽ đổ máu.
Những gì anh Phong muốn, nhất định sẽ phải đổ máu để giành được.
Nếu có thể, nàng luôn hy vọng sẽ dùng chính máu tươi của mình để đổi lấy.
…
Có lẽ, trên đời không ai tin tưởng được, lời thề nguyện của một cô gái trẻ, lại chính là khởi nguồn của hàng loạt vụ sát phạt thanh trừng sắp tới, vẩy máu tươi trên khắp thế giới.
Một nơi gần biên giới Thái Lan - Cambodia.
Sâu trong chốn rừng núi hoang vu, hai dãy nhà một tầng đột ngột mọc lên giữa bãi đất trống, bốn phía xung quanh hai dãy nhà được tốp năm tốp ba những gã giang hồ lì lợm nhất qua lại canh gác, trong tay mỗi tên đều nắm chặc lấy cho mình từng khẩu súng, súng trường súng tiểu liên súng máy hạng nhẹ, đạn đầy ổ sẵn sàng nhả đạn vào bất kỳ mối uy hiếp nào.
Trên nóc hai dãy nhà đứng vài ba tên mang theo ống nhòm, lưng đeo tên lửa vác vai RPG đã được nạp sẵn đầu đạn, trông cực kỳ nguy hiểm.
Khiến cả nơi này cứ trông như một pháo đài thu nhỏ vậy, sẵn sàng chặn đứng bất kỳ đợt tấn công nào.
- Đại ca, con hàng này cực ngon, chúng em đã thử rồi, đảm bảo cực khít cực nhiều nước, hắc hắc.
Trong phòng chỉ huy, tên mặt sẹo vung tay, ném cô gái trẻ bị trói trên vai xuống đất, miệng mồm đầy dâm tiện quảng cáo.
Cô gái trẻ căm hận trừng mắt nhìn tên mặt sẹo, quần áo trên người nàng lúc này đã xốc xếch thảm hại, những bộ vị nhạy cảm càng dính đầy vết bẩn, dường như trước đó bị một bàn tay dơ bẩn tận tình chà đạp.
- Hắc hắc, nhìn gì.
Tên mặt sẹo cười cợt khiêu khích, sau đó móc trong túi ra ba chiếc huy hiệu bằng bạc, bên trên in nổi những hoạ tiết đặc trưng của Hoàng gia Thái Lan; cung kính đưa đến trước mặt đại ca mình.
- Bọn chúng cải trang thành dân buôn lậu, đến đây do thám để chuẩn bị tập kích chúng ta, hai tên cảnh sát kia đã bị chúng em giết, toàn bộ đoàn buôn lậu cũng bị xử lý sạch sẽ, không tên nào sống sót.
- Không chỉ cướp được một mớ tiền, mà còn bắt được em hàng ngon lành cành đào này nữa, khặc khặc khặc.
Tên mặt sẹo cười lên dữ tợn khiến vết sẹo dài trên mặt càng trở nên ghê rợn hơn.
Vừa nghe đến hai chữ cảnh sát, cô gái trẻ còn đang giận dữ nháy mắt đã cứng đờ người, mồ hôi lạnh chảy khắp người, lòng nàng tức thì chìm trong vực sâu tuyệt vọng.
Nếu bọn chúng không biết thân phận của nàng, thì nàng vẫn có cơ hội trốn thoát, chỉ cần mê hoặc được tên chỉ huy, nhất định nàng sẽ tìm được cách trốn ra ngoài.
Nhưng có lẽ hy vọng đó không còn nữa, sau khi đám súc sinh kia thỏa mãn thú tính, đón chờ nàng chắc chắn là những trận tra tấn khiến nàng muốn chết cũng không được.
- Cảnh sát à, hắc hắc.
Tiếng cười âm trầm vang lên.
Bước chân bên kia dần bước đến sau lưng nàng, vì bị trói cứng người, chỉ khi hắn ta đứng bên cạnh, cô gái trẻ mới nhìn thấy dung mạo hắn.
Trong nỗi tuyệt vọng vô hạn, khuôn mặt tên chỉ huy của tổ chức buôn ma túy khét tiếng dần che lấp ánh mắt, che luôn ánh sáng trong tâm trí nàng.
Nhưng chỉ chớp mắt…
Bụp!
Khuôn mặt âm trầm của tên trùm ma túy bỗng nhiên nở rộ một đóa hoa máu, cả khuôn mặt đang nguyên vẹn nháy mắt đã máu thịt lẫn lộn, xương hàm xương mũi xương gò má văng tung tóe ra khắp căn phòng, từng khối não óc trắng đục cùng máu tươi thịt nát rơi xuống mặt cô cảnh sát trẻ nằm dưới đất.
Thi thể của tên trùm cùng tên mặt sẹo đổ ầm xuống đè lên người cô gái, cả ba nằm đè lên nhau giữa một vũng máu thật lớn.
Rrrrrr!
Máu huyết phủ đầy mặt, che kín mắt khiến cô cảnh sát không thể nhìn thấy tình hình xung quanh, nhưng âm thanh động cơ truyền qua mặt đất cho nàng biết, có một chiếc xe hơi chạy vào sân.
Sau đó là một tràng tiếng súng máy nổ liên thanh đinh tai nhức óc, cùng tiếng la hét chửi bới của bọn buôn lậu cực kỳ hỗn loạn.
Giữa đêm đen, chỉ còn lại ánh sáng chớp nháy của tia lửa đạn phát ra từ nòng súng, ánh lửa bùng lên từ những chiếc ô tô bị bắn nổ ở chung quanh.
Dường như bọn cướp có thể bắn trả, nàng nghe thấy tiếng AK, tiếng súng lục súng tiểu liên thậm chí là tiếng lựu đạn, nhưng chỉ năm phút sau, xung quanh liền rơi vào trong yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bôm bốp từ những chiếc ô tô đang bốc cháy dữ dội.
Cô gái kinh hoàng, nằm cứng đơ không dám động đậy, nàng không biết người đến là ai, bao nhiêu người?
Một chiếc xe hơi có thể là bốn người?
Bốn người xử lý sạch sẽ đám buôn lậu hơn ba chục người trang bị đầy đủ súng ống lựu đạn?
Bọn họ là cảnh sát đặc nhiệm, đặc vụ FBI?
Nếu không được đào tạo khắc nghiệt làm sao có thể lấy bốn đấu ba mươi?
Rất nhanh, nàng nghe thấy hai tiếng bước chân đang bước về phía phòng chỉ huy.
Cạch!
Cửa mở ra, hai người kia không dừng lại chút nào, dường như chẳng hề thấy ba cơ thể đang nằm trong vũng máu giữa phòng; tiến về két sắt nơi góc phòng, đằng sau bàn làm việc của tên trùm ma túy. Bọn họ hành động vô cùng dứt khoát, âm thanh kim loại va vào nhau vang lên vô cùng liền mạch, dường như việc này cả hai người đã diễn luyện vô số lần.
"Chắc chắn không phải là cảnh sát, hai người này nhất định là khủng bố, chuyên giết người cướp của mới hành động mờ ám như vậy."
Cô cảnh sát trẻ căng thẳng nghĩ thầm, càng cố gắng nín thở, tận lực biến mình thành xác chết, nằm chờ đợi sau khi vét sạch két sắt, hai người kia sẽ quay người bỏ đi.
Nhưng không như nàng nghĩ, lúc đi qua đống thi thể, hai người kia liền đứng lại, cô cảnh sát trẻ có thể cảm nhận được hai đôi chân kia đang đứng ngay cạnh đầu mình.
"Chẳng lẽ bọn họ biết ta không chết."
Nàng kinh hãi nghĩ thầm:
"Đúng vậy, còn một tên bắn tỉa nữa, kẻ đã giết hai người trong phòng, nhất định hắn đã thông báo cho hai người này biết."
- Còn sống à?
Một người dùng tiếng Thái bản địa hỏi, giọng khàn khàn.
"Còn sống à? Là hỏi ai? Hắn đang hỏi chính nàng hay hỏi đồng bọn?"
Cô cảnh sát trẻ đáy lòng rét lạnh âm thầm gào thét.
- Cứu không?
Người còn lại giọng nói cũng khàn khàn, lạnh lùng hỏi.
Cả hai đều nói tiếng Thái ở địa phương của nàng, nhưng chất giọng đã thay đổi khiến người nghe không thể nghe ra được, họ là nam hay nữ.
Nàng không biết bọn họ trao đổi gì, chỉ nghe thấy một người bước về phía bàn làm việc, mở bộ đàm dò sóng, rất nhanh đầu bên kia đã nhận được tín hiệu cầu cứu, nàng có thể nghe thấy giọng nói của người yêu đang lo lắng phát ra từ bộ đàm.
- Roses, roses nghe rõ trả lời...tạch...tạch...
- Roses em đâu rồi..rè...rè...em có sao không...tạch...tạch...
Dù rất muốn hét lên, nhưng chỉ khi cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo từ hai người kia đã hoàn toàn biến mất, nàng mới dám lồm cồm bò dậy, sau một hồi loay hoay tự mở trói, nàng mới vội vàng chụp lấy bộ đàm thở hổn hển trả lời:
- Em… em không sao…
Bước ra khỏi phòng chỉ huy, cô cảnh sát đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, nàng bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, dạ dày quặn lên đau đớn làm cơn buồn nôn trào lên miệng.
Ọe! Ọe! Ọe!
Trước mắt nàng, xung quanh nằm la liệt những xác chết, tên tội phạm nào cũng bị bắn thành tổ ong, chết không nguyên vẹn, không một ai có thể sống sót.
Kẻ bị bắn nát đầu, kẻ bị đạn cày thủng một lổ lớn ở bụng, nội tạng văng tung tóe. Kẻ bị lựu đạn nổ cụt tay, nát chân. Thậm chí có tên tội phạm cả cơ thể đều bị súng đạn bắn cho thành thịt vụn, chỉ còn mỗi một cánh tay đang siết lấy cò súng…
Đây căn bản là một trận thảm sát!
Một bên đồ sát, một bên chỉ có thể yếu ớt chống cự.
Dù biết tên nào trong bọn chúng cũng đáng chết; hằng ngày từ tin tình báo cùng tận mắt chứng kiến bọn chúng cướp giết, nàng hận không thể bắt hết bọn buôn ma túy này lại, đem ra tòa xử bắn. Nhưng khi thấy không một thi thể nào còn nguyên vẹn, nàng không khỏi cảm thấy thương cảm.
Nỗi thương cảm khi nhìn thấy đồng loại bị chết thảm, không hơn.
Bất giác khóe mắt nàng bỗng nhiên rơi lệ, giọt lệ dành cho những người đã khuất, những người bị bọn cướp này sát hại.
- Phù, bọn chúng chết rất đáng.
Cô cảnh sát trẻ hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, hướng về phía bộ đàm chỉ đường cho đội cứu hộ đến đón.
…
Trong phòng họp tại trụ sở của một Đội cảnh sát chống ma túy Thái Lan, mọi người ngồi ngay ngắn nhìn lên bục giảng.
- Theo giám định, …
Cạch!
Chàng cảnh sát trẻ vừa bật máy chiếu lên định thuyết trình, đã thấy cửa phòng được mở ra.
Mọi người trong phòng đồng loạt quay đầu, kinh ngạc nhìn cô cảnh sát trẻ.
- Roses, mới chỉ nằm viện một ngày, em nên ở bệnh viện nghỉ ngơi, bọn anh ở đây lo được.
David quan tâm nói.
- Không sao, em không bị trúng đạn, vẫn có thể làm được.
Roses tỉnh bơ ngồi vào chỗ, ra dấu "Tiếp tục" với chàng cảnh sát.
David biết cô gái này rất cứng đầu, dứt khoát quay lại tiếp tục công việc của mình:
- Theo giám định, đám người này có hai người…
- Sai.
Tiếng hô vang lên cắt ngang phần thuyết trình của David, không đợi hắn phát tác Roses đã tiếp lời:
- Bọn họ có đến ba người, còn một tên bắn tỉa trước khi hai người kia đến, đã ở từ xa bắn chết tên chỉ huy cùng mặt sẹo rồi.
- Em có thể làm chứng.
- Cô có thể làm chứng?
Dãy ghế cuối phòng họp vang lên giọng nói đầy âm trầm.
Roses giật mình quay đầu lại, chỉ thấy hai gã đàn ông người Mỹ to con đã ngồi đó tự bao giờ.
Dù hơi bất ngờ, nhưng Roses vẫn nhanh chóng trả lời:
- Đúng vậy, trước khi xe hơi đến, tên chỉ huy cùng tên mặt sẹo đã bị tên bắn tỉa giết chết rồi.
Hai gã to con người Mỹ nhìn chằm chằm Roses, sau khi xác nhận nàng không hề nói dối mới quay đầu nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ bất định.
- Hai đối tượng dùng hai khẩu súng máy hạng nặng xả đạn vào hai dãy nhà bọn buôn ma túy trú ngụ.
- Theo dấu vết để lại, một khẩu trong đó là sáu nòng Minigun, khẩu còn lại là đại liên cỡ nòng 20 milimet…
Từng hình ảnh được chiếu lên, các bức tường của hai dãy nhà bị đục nát tơi tả. Bức tường phía trước bị súng máy phá hủy hoàn toàn, đổ sập xuống lộ ra khung cảnh bên trong.
Bên trong các căn phòng không có bất kỳ thứ gì còn lành lặn, bức tường phía sau cũng đã bị bắn thành tổ ong.
Nhìn từng lỗ đạn 20 milimet to như miệng chén đục xuyên qua các bức tường, mọi người trong phòng họp không khỏi cảm thấy cực kỳ kinh hãi.
Đừng nói là xe bọc thép, đến cả xe tăng cũng sẽ bị hai khẩu súng máy hạng nặng đó bắn nát, nói chi chỉ là mấy bức tường bê tông.
Còn nếu ngươi là người ở trên trong, nhất định ngươi chết chắc.
- Thông qua Cục Xuất Nhập Cảnh, người ngoại quốc dạo này đến tỉnh chúng ta chủ yếu là để du lịch.
David nói đến đây, nhìn chằm chằm Roses giải thích:
- Ba người như em nói, hầu hết là hộ gia đình đi nghỉ mát, không thể là tội phạm được.
- Nhưng họ nói tiếng Thái bản địa, không thể là người nước ngoài hay tỉnh khác được. Điều tra người nước ngoài làm gì?
Roses không chịu thua, cao giọng phản bác.
Rầm!
- Người trong tỉnh mình? Hừ, em xem đi.
David tức giận vỗ bàn, tiếp đó chiếu lên hàng loạt các bức ảnh, cùng hồ sơ các vụ án liên quan.
Roses nhìn từng bức hình, đọc từng dòng thông tin mà kinh hãi há hốc mồm.
Trong vùng lãnh thổ của mười hai nước trên khắp thế giới, lần lượt đầu não của mười hai cái tổ chức buôn ma túy khét tiếng đều bị phá hủy trong vòng một đêm, không để lại chút dấu vết nào.
Hiện trường tan nát cùng nạn nhân toàn bộ là một phe, rất có thể người ta sẽ nghĩ đây chỉ là những vụ thanh toán nhau giữa các băng đảng.
Nhưng không, sự việc không thể trùng hợp xảy ra ở cả mười hai nước như vậy được.
Bọn người này chính là tội phạm xuyên quốc gia, chuyên nhắm vào tổ chức có tiền mặt cùng vàng nhiều nhất…
…tính theo từng ngày.
- Nhớ lấy, một tuần hay một tháng chúng ta có thể dễ dàng theo dõi, nhưng giao dịch luôn biến động theo từng ngày.
- Chúng ta không thể biết bọn chúng sẽ ra tay vào hôm nay hay ngày mai. Căn bản là không thể truy bắt được.
David đầy bất đắc dĩ giải thích, toàn trường mọi người đều chỉ biết im lặng nhìn nhau. Chuyện này căn bản là nằm ngoài sức của bọn họ nha.
Chỉ có Roses lúc này là ngây ngẩn nhìn lên bục chiếu phim, đáy lòng nàng rét lạnh, đổ mồ hôi ròng ròng.
Nàng thật sự rất may mắn.
Lúc đấy chỉ có mình nàng còn sống, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, nếu hai kẻ kia ngoan độc giết nàng diệt khẩu, nàng chỉ có thể nhận mệnh.
Bọn họ rất có thể đã phát hiện, nàng là cảnh sát, và rất có khả năng, lúc này đã chĩa sẵn nòng súng hướng về phía trụ sở đội cảnh sát của nàng cũng nên.
Tùy thời đều có thể bóp cò, đem cái trụ sở cảnh sát nho nhỏ này bắn nổ thành mảnh vụn.
Roses lạnh sống lưng, hoảng hốt lao ra khỏi phòng, rồi chạy ra khoảng sân trước cửa trụ sở nhìn xung quanh một hồi, thầm cầu trời cho ba người kia đừng đuổi tận giết tuyệt mười mấy người cảnh sát nhỏ bé bọn họ.
- David, đừng theo vụ này nữa có được không.
Roses nước mắt như mưa chạy vào phòng họp, lao lên bục ôm lấy chàng cảnh sát trẻ, nghẹn ngào nói:
- Bọn buôn ma túy đáng chết, bị giết hết cũng đã giúp cho chúng ta rất nhiều. Anh đừng điều tra nữa có được không, chúng ta sẽ chết hết đó.
Mười mấy người cảnh sát ở đây chỉ thông qua hình ảnh hiện trường để lại, không thể tưởng tượng được sự đáng sợ của hai người kia.
Nàng ở tận nơi, không chỉ chứng kiến toàn bộ quá trình đồ sát diễn ra, mà còn tiếp xúc cực gần với hai người kia, hơi thở lạnh lẽo, khí tức huyết sát nồng đậm của hai người đó vẫn còn hiện rõ trong não nàng.
Nếu cứ cố gắng đuổi theo hai người đó, chắc chắn không một ai ở đây có thể sống sót được, thậm chí còn liên lụy đến tất cả mọi người nữa.
David vỗ vỗ lưng nàng, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Ùm, em yên tâm, vụ này căn bản nằm ngoài năng lực của chúng ta. Anh đã bàn giao cho Interpol (Cảnh Sát Quốc Tế) rồi.
- Có lẽ lúc này bọn chúng đã xuất cảnh rồi cũng nên, em đừng sợ.
David thở dài, khẽ an ủi.
…