- Ba người các con qua bên đó nhớ chăm sóc nhau cho thật tốt. Chú ý giữ gìn sức khỏe, mùa đông bên đó rất lạnh, nhớ giữ ấm thân thể…
Mỹ Nguyệt lưu luyến nắm chặt tay hai nàng Kiều Ân, cẩn thận dặn dò hồi lâu.
- Dạ, chúng con nhớ rồi ạ, cô chú yên tâm.
Hai nàng Kiều Ân nhu thuận gật đầu đáp.
- Sắp đến giờ máy bay cất cánh rồi, ba mẹ, chúng con đi đây.
Bốn người Vương Nhàn bước lên xe, nhanh chóng rời khỏi Lê gia, để lại hai người Mỹ Nguyệt ở lại lặng lẽ nhìn bóng lưng chiếc xe dần mất hút.
- Em yên tâm, thằng Phong nó trưởng thành rồi, làm việc tuy tùy hứng nhưng chuẩn bị rất kỹ càng, lại còn có hai đứa Kiều Ân chăm sóc. Đi vài năm rồi bọn nó về.
Vương Kỳ ôm lấy bờ vai vợ mình, nhẹ nhàng an ủi.
- Chú Tiêu, chúng ta đi đây, chú ở lại mạnh khỏe.
Vương Nhàn ngồi lên ghế lái chiếc xe bán tải mạnh mẽ đạp chân ga, chiếc xe mang theo ba người Vương Nhàn lao vút vào màn đêm.
10 năm sau…
- Chiếu tướng!
Quân quản gia kéo pháo qua, chĩa nòng thẳng vào tướng của bên xanh.
- Hừ, thoát tướng.
Lão Tiêu nhanh nhẹn cầm quân tướng né qua một bên, tránh đi mũi nhọn của đối phương.
Tít tít tít!
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang ván cờ của hai lão già.
- Sắp đến chưa? Ha hả! Một tiếng nữa hạ cánh à, ok, ta đến ngay.
- Bọn trẻ sắp hạ cánh rồi hả?
Lão Quân vui mừng hỏi.
- Ừ, chờ tôi đón bọn nó về rồi đánh tiếp, ông chớ có ăn gian đấy.
Dường như không yên tâm, lão Tiêu còn móc điện thoại ra chụp hình bàn cờ lại, lúc này mới hài lòng quay người rời đi.
Lão Quân lắc đầu cho ông bạn già của mình, chỉ là, rất nhanh lão đã đầy háo hức nhìn theo chiếc xe tồi tàn của lão Tiêu chạy ra khỏi cổng nhà họ Lê.
- Đại thiếu gia trở về nha!
…
Đại sảnh Sân bay Gia Định.
- Duyên, xem nè, chiếc móc khoá balo của cậu đổi màu rồi này. Thần kỳ chưa, haha.
Trương Huyền Châu đi ở phía sau, cố ý nắm con thú nhỏ gắn trên dây kéo balo của bạn mình, kéo giật lại.
- Này, đã bảo đừng kéo nó nữa mà.
- Ơ, mình thấy nó thú vị mà, hì hì.
Lại kéo.
- Ngốc này, ở bên Pháp rất lạnh, về Việt Nam trời chuyển nóng, nó đương nhiên phải đổi sang màu đỏ rồi. Cậu còn kéo nữa biết tay tớ.
Cô gái đi phía trước tức giận đứng lại, quay người giơ giơ nắm đấm nhỏ uy hiếp bạn mình.
Huyền Châu dường như không sợ, lè lưỡi cười nói:
- Loè, cậu làm gì tớ hả.
Nói rồi giật con thú nhỏ trên balo của bạn mình một cái, sau đó quay người bỏ chạy.
- Huyền Châu, cậu đứng lại cho tớ.
Mỹ Duyên hét lên đuổi theo.
Rất nhanh đến khúc cua, nàng đã nhìn thấy bạn mình đứng ở phía trước thở hổn hển, cười tít mắt khiêu khích nàng, Mỹ Duyên bèn nổi giận đùng đùng chạy qua.
- Duyên, coi chừng.
Huyền Châu đang cười híp mắt bỗng vội vàng hô lên, nhưng đã muộn.
- Á…
Mỹ Duyên đang chạy đến, bất chợt từ ngã rẽ bên cạnh bước tới một bóng người, nàng định tránh đi nhưng không kịp, đành cụng mạnh trán vào bờ ngực của người kia.
Ầm! Bịch!
Khung cảnh lúc này phải nói là thảm hoạ.
Mỹ Duyên vì cố né nên sau khi cụng đầu vào người kia, đã trượt chân ngã sang một bên.
Lúc nhìn lên, nàng chỉ thấy một chiếc áo thun trắng bị dính đầy nước cam, màu vàng tươi giữa nền trắng trông cực kỳ chói mắt.
Nước cam văng khắp nơi, bắn lên cả giày của người ta.
Còn đầu nàng, hung khí chính gây án, nơi trực tiếp tiếp xúc với ngực người ta bây giờ cũng đã ướt nhẹp.
Xoa xoa mặt nhìn kỹ lại, hình ảnh đập vào mắt Mỹ Duyên lúc này là một chàng thanh niên trẻ tuổi, tầm tuổi nàng, hai tay ôm ba ly nước cam, miệng ngậm lấy ba cây kem đang trợn tròn mắt nhìn nàng chằm chằm.
- Ách, hì.
Mỹ Duyên đành ngượng ngùng, đỏ mặt cười trừ.
- Nào, mau đứng dậy nào. Cậu không sao chứ.
Huyền Châu vội vàng chạy đến đỡ bạn mình dậy, lo lắng kiểm tra một vòng.
- Mình không sao.
- Còn bảo không, trán cậu đỏ bừng rồi này. Khẩu trang cũng dính nước ướt nhẹp rồi. Cởi ra đi.
Huyền Châu nhanh chóng gỡ khẩu trang của bạn mình xuống, hiện ra toàn bộ dung nhan tuyệt mỹ của Mỹ Duyên.
Khuôn mặt tròn trịa vô cùng tinh xảo, đôi mắt linh động đầy thông minh, mái tóc dài xõa hai bên, một con rết vắt ngang vầng trán rộng trông cực kỳ xinh đẹp.
- Xin lỗi, đã làm hư áo của anh rồi. Hết bao nhiêu tiền tôi đền cho anh?
Mỹ Duyên áy náy xin lỗi chàng trai, lấy từ trong balo ra một chiếc túi xách nhỏ, chuẩn bị đền tiền chiếc áo thun.
- Um ùm, um um um.
Dịch: Không cần, tôi không sao.
Chàng trai vẫn còn ngậm ba cây kem trên miệng, lúc nói chuyện chỉ có thể phát ra tiếng um um, lắc lắc đầu tỏ ý không cần, sau đó vội vàng rời đi.
- Cậu xem trông mặt hắn ngốc chưa kìa, haha.
Huyền Châu trông thấy chàng trai đã đi xa, lúc này mới quay sang cô bạn mình, nhỏ giọng cười cợt.
- Này, nói xấu sau lưng người khác là không tốt đâu.
Từ balo lấy ra khăn giấy chùi đi nước cam dính trên tóc, Mỹ Duyên khẽ gắt cô bạn mình.
- Hừ, cậu nói xem, trên đời này ai nhìn thấy mặt cậu rồi mà vẫn tỉnh bơ bỏ đi không?
- Không giả vờ đòi tiền để xin số phone của cậu, không biết xin zalo facebook instagram luôn nha. Hăn bản hắn chính là một tên cực kỳ ngu ngốc.
Huyền Châu vẫn không chịu buông tha, dường như tên ngốc kia dám ngó lơ hai nàng là một việc vô cùng tà ác vậy.
- Có lẽ hắn còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Mỹ Duyên không bị bạn mình tâng bốc đến mức bay lên trời, chỉ nhẹ nhàng giục:
- Đi thôi, anh tớ còn đang ở ngoài cổng, đợi cậu nãy giờ đấy.
…
- Anh, có chuyện gì vậy?
Như Ngọc nhìn chiếc áo thun trắng nàng mới lựa cho anh Phong sáng nay, bây giờ đã dính đầy nước cam trông vô cùng nhếch nhác. Ba chiếc ly nhựa hắn ôm trong tay, một ly đã bị bóp méo, nước cam bên trong chỉ còn lại một nửa, liền không khỏi lo lắng hỏi.
- Không có gì, chỉ là bị người ta đụng trúng mà thôi.
Kiều Ân bước tới nhận lấy ba cây kem trên miệng Vương Nhàn, lúc này hắn mới rảnh miệng cười nói, không xem đây là một chuyện.
Lấy ra chiếc áo thun trắng khác từ balo, Vương Nhàn tỉnh bơ cởi bỏ chiếc áo bẩn đang mặc trên người, vô cùng tự nhiên mặc chiếc áo sạch vào, dường như hắn không hề để ý đến các ánh mắt xung quanh đang nhìn về phía mình vậy.
"Thật quá mất mặt mà!"
Kiều Ân Như Ngọc dù đã quen với độ dày của bản mặt Vương Nhàn, nhưng vẫn cảm thấy không được tự nhiên, đợi hắn mặc xong áo đã vội vàng nắm lấy vali, kéo hắn chạy ra khỏi cửa đại sảnh sân bay.
- Phong, Ân, Ngọc.
Lão Tiêu trông thấy ba người Vương Nhàn bước ra cửa sân bay, vẫy vẫy tay gọi.
- Chú Tiêu.
Hai cô gái trẻ vui mừng kêu lên.
- Chú Tiêu khỏe.
Vương Nhàn bước tới ôm lấy lão Tiêu.
Mười năm không gặp, lão Tiêu đã già đi trông thấy, còn Vương Nhàn bây giờ lại cao hơn lão một cái đầu, cúi đầu nhìn có thể thấy rõ mái tóc bạc của lão.
Thời gian không đợi người nha.
- Để con lái xe cho.
Như Ngọc thuần thục định ngồi vào ghế lái đã bị lão Tiêu cản lại, lão vô cùng hùng hồn nói:
- Tụi bây đi nước ngoài mấy năm trời, lão già này ở đây quen đường quen xá hơn, ra sau ngồi đi.
Ba người Vương Nhàn đành ngoan ngoãn nhanh chóng bỏ vali của mình vào cốp xe, bước vào xe an vị ngồi ở hàng ghế sau.
Vừa lái xe lão Tiêu vừa hỏi thăm tình hình của ba người, hai nàng Như Ngọc hưng phấn bừng bừng kể về những chuyện ly kỳ cổ quái mình đã gặp ở Pháp, cùng những đất nước mà ba người đã đi du lịch qua.
- Vừa vặn, các ngươi về vừa đúng dịp mừng thọ tám mươi lăm tuổi của Thái thượng Đại phu nhân. Trông thấy ba anh chị, phu nhân nhất định sẽ rất vui đấy.
Lão Tiêu liếc đám Vương Nhàn qua gương chiếu hậu, mỉm cười nói.
- A, ngày mai đúng không ạ?
Kiều Ân giật mình hỏi.
- Ừ, ngày mai nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt đó, rất nhiều người quyền cao chức trọng trong giới kinh thương lẫn giới học thuật sẽ đến chúc thọ phu nhân. Thậm chí nghe nói còn có quan lớn nữa...
Lão Tiêu đầy ngưỡng mộ kể.
- Ân, mau đeo nó vào.
Như Ngọc từ túi xách lấy ra hai chiếc vòng tay màu xanh ngọc, hai nàng nhanh chóng chia nhau đeo vào cổ tay mình.
- Ồ, phu nhân thấy hai ngươi đeo nó, nhất định sẽ rất hài lòng đấy.
Lão Tiêu trông thấy hai chiếc vòng tay cực kỳ tinh xảo, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ, như cười như không nói.
Hai chiếc vòng tay này, từ ngày Thái thượng Đại phu nhân tặng cho hai nàng đã được bọn họ cất kỹ trong rương, hầu như không hề động đến.
Hàng ngày lăn lộn dưới đất, rèn luyện khắc nghiệt không nói, lúc ra ngoại quốc, đeo một chiếc vòng tay đặc thù như này rất dễ dàng bị lộ thân phận.
Mãi đến hôm nay, về nước gặp Thái thượng Đại phu nhân bọn họ mới lấy ra, đeo lên cho phu nhân vui lòng.
Liếc mắt qua, nhìn hai chiếc vòng tay chỉ lẳng lặng như hai khối ngọc bình thường, lão Tiêu không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nhưng rất nhanh lão đã thu hồi ánh mắt, không truy hỏi thêm.
Đồ của Đại phu nhân, hầu hết đều là những thứ yêu dị, lão căn bản không thể thăm dò ra sâu cạn được.
- Sao vậy chú Tiêu?
Như Ngọc tinh mắt nhận thấy lão Tiêu mất tự nhiên, mỉm cười hỏi:
- Thái phu nhân dạo này vẫn thường hay đeo chiếc còn lại chứ ạ?
- A a…
Lão Tiêu cười khan hai tiếng, liếc nhìn chàng thanh niên đang ngồi giữa hai cô gái trẻ, cuối cùng lão tránh nặng tìm nhẹ, nói:
- Đại phu nhân nhiều năm trước đã không đeo vòng tay nữa…
Nói xong, trong lòng lão còn bổ sung vế sau:
"..., mà đã truyền nó cho người khác rồi."
…
Sảnh tiếp khách Lê gia.
- Cô Nguyệt nhìn xem, đây là chén ngọc vua Minh Mạng ban cho mục sư Roberte, được trưng bày ở Bảo Tàng Lịch Sử Paris đấy ạ.
Huyền Châu lấy ra một xấp hình các nàng đã chụp khi còn ở Pháp, đưa qua cho Mỹ Nguyệt xem.
Tuần vừa rồi, nàng cùng Mỹ Duyên bị Giáo sư Mỹ Nguyệt nhà mình đuổi sang Pháp, giao cho các nàng nhiệm vụ nghiên cứu các bảo vật triều Nguyễn đang lưu lạc tại Paris.
Các nàng đi khắp các bảo tàng lịch sử ở nước Pháp, chủ yếu là du lịch cùng chụp hình lưu niệm, phần lớn các bức hình đều là ảnh chụp của các nàng đấy.
Nhiệm vụ này, nói ra chẳng khác gì cho các nàng đi chơi một tuần ở Pháp vậy.
Đãi ngộ cỡ này, đương nhiên các sinh viên khác ở học viện cũng đều biết, nhưng không một ai kêu ca gì, bởi vì ai cũng rõ ràng, quan hệ giữa hai nàng Duyên Châu cùng giáo sư Mỹ Nguyệt không hề tầm thường.
"
- Phùng Thị Mỹ Duyên -
Nghiên cứu sinh Học Viện Sử Thi, thướt tha, thông minh, duyên dáng tài trí.
Sắc đẹp của nàng cùng với Trương Huyền Châu có thể được xưng là: Hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành.
Phùng Thị Mỹ Duyên, cùng Huyền Châu, là hai học trò xuất sắc nhất của Lê Thị Mỹ Nguyệt - Giáo Sư hàng đầu trong ngành Nghiên cứ Lịch Sử quốc gia.
Nhiều năm liền các nàng đều đạt danh hiệu hoa khôi, hoa hậu học đường của Học Viện Sử Thi.
Dù nhan sắc cùng thành tích luôn đứng đầu trong thế hệ trẻ của học viện nhưng không bao giờ tỏ ra cao ngạo, cư xử luôn hòa nhã với tất cả mọi người; chứng tỏ trí tuệ cùng tâm tính cực kinh người của nàng.
Trương Huyền Châu thì gia thế càng khủng hơn:
Nàng là con gái đầu lòng của Trương Văn Phát - chủ tịch hiện tại của tập đoàn Tài Phát, một trong ba tập đoàn thương mại lớn nhất đất Gia Định ba mươi năm qua.
Huyền Châu không hề kém cạnh Mỹ Duyên về cả nhan sắc lẫn trí tuệ, các nàng có thể được xưng là: hai đóa Hoa Hồng đẹp nhất thế hệ trẻ ở Học Viện Sử Thi, tài sắc vẹn toàn.
"
- Bà ngoại, đây là quà lưu niệm bọn con tìm được ở Paris ạ.
Mỹ Duyên lấy ra một chiếc hộp gỗ, bên ngoài được điêu khắc những hoạ tiết vô cùng bắt mắt, nhu thuận đưa cho Thái thượng Đại phu nhân đang ngồi ở chủ vị.
- Đi chơi là được rồi, mua quà cho bà già này làm chi cho tốn tiền.
Thái thượng Đại phu nhân mỉm cười đưa tay đón lấy hộp quà, bàn tay già nua khẽ xoa đầu Mỹ Duyên, đầy hoà ái trách yêu nàng.
- Ngoại…
Mỹ Duyên khẽ kêu.
Nếu có người ngoài ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc với cách xưng hô của Mỹ Duyên; một người họ Phùng, một người là con dâu nhà họ Lê; theo huyết thống, nàng với Thái thượng Đại phu nhân thật chẳng có một chút xíu quan hệ nào cả.
Nhưng Thái phu nhân là mẹ ruột của Giáo sư Mỹ Nguyệt; hai nàng Duyên Châu từ lúc vào Học Viện đã được Mỹ Nguyệt đặc biệt bồi dưỡng, trở thành hai cô học trò ưng ý nhất, nên hai nàng xem Mỹ Nguyệt không khác gì mẹ nuôi của mình cả.
Thường ngày qua nhà họ Lê chơi, các nàng vẫn hay gọi lão Lê cùng Thái phu nhân là ông bà Ngoại, cuối cùng mọi người đều quen thuộc với cách xưng hô này.
Thế là nhà họ Lê chẳng khác gì nhặt được thêm hai cô cháu gái nuôi bảo bối nữa.
- Đây là quà sinh nhật chúng con hiếu kính ngoại, không tốn không tốn.
Mỹ Duyên lắc đầu đáp.
- Thủy, đây là quà chúng mình tặng cậu.
Sau đó nàng lấy ra một chiếc trâm cài bằng hồng ngọc (Ruby) vô cùng tinh xảo, mỉm cười đưa cho cô gái đứng bên cạnh Thái phu nhân.
- Cảm ơn Duyên, Châu.
Thi Họa Thủy mỉm cười nói, nụ cười nàng như gió xuân ấm áp khiến băng tuyết mùa đông cũng phải tan chảy.
Vẻ đẹp kinh diễm của nàng không chút thua kém hai nàng Mỹ Duyên Huyền Châu, thậm chí còn tràn đầy linh tính, mềm mại như thu thủy.
Nàng đưa bàn tay trái ra cầm lấy chiếc trâm hồng ngọc, trên cổ tay còn nàng đeo lấy một chiếc vòng tay ngọc bích, hai khối ngọc một xanh lục một đỏ tươi nằm trên làn da trắng nõn của Họa Thủy, tương phản nhau trông cực kỳ mỹ lệ.
- Thái phu nhân, đây là quà mừng thọ tám mươi lăm tuổi của ngài. Chúc ngài mạnh khỏe, trường thọ ạ.
Lúc này, chàng thanh niên hai lăm tuổi đứng phía sau hai nàng Mỹ Duyên nãy giờ, mới bước tới trước mặt Thái thượng Đại phu nhân, lễ phép đưa lên một hộp quà, giọng đầy trầm ấm nói.
- Tốt tốt, Chính Thanh càng ngày càng giỏi giang, trầm ổn giống ông nội ngươi rồi đấy.
Thái phu nhân mỉm cười, khen ngợi chàng thanh niên trước mặt mình.
- Dạ, Thái phu nhân quá khen ạ.
Chính Thanh mỉm cười, đầy hãnh diện đáp.
Ở đây ai cũng đã nghe danh tiếng chàng Đại Úy Phùng Chính Thanh - Phó Đội Trưởng Đội Cảnh Sát Chống Ma Túy Gia Định, nổi như cồn ba năm gần đây.
Mái tóc húi cua, khuôn mặt chữ điền đầy góc cạnh của hắn, thể hiện đầy đủ bản tính cương trực thẳng thắng, ghét cái ác như tà của mình.
Được chính Thái thượng Đại phu nhân của Lê gia, một danh gia vọng tộc đất Gia Định khen ngợi, Chính Thanh trong lòng cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo.
Giáo sư Mỹ Nguyệt nhìn Chính Thanh cao lớn trầm ổn, lại nhìn sang Trần Huyền Châu, cô học trò xinh tươi hoạt bát ngồi bên cạnh mình, không khỏi nổi hứng trêu chọc:
- Sự nghiệp của ngươi cũng đã vững vàng, hai đứa định bao giờ cưới, để chúng ta còn được uống rượu mừng đây.
- Cô…
Huyền Châu mặt đỏ bừng cúi đầu, khẽ gắt giáo sư của mình.
- A a.
Chính Thanh cười khan hai tiếng, lúc này mới ngượng ngùng nói:
- Vẫn còn hơn nửa năm nữa Huyền Châu mới tốt nghiệp mà dì Nguyệt.
Mặc dù hứa hôn từ khi còn trong bụng mẹ, Huyền Châu lại là bạn thân của em gái mình, hàng ngày vẫn thường xuyên thấy mặt nhau, nhưng khi được người lớn nhắc đến chuyện cưới hỏi, hắn vẫn cứ cảm thấy không được tự nhiên đấy.
- Đại phu nhân.
Đúng lúc này, lão Quân quản gia bước vào sảnh tiếp khách, vui mừng gọi.
Trông thấy mọi người đồng loạt quay đầu nhìn mình, lão Quân đầy kích động nói:
- Đại thiếu gia đã về đến nhà rồi ạ.
Mỹ Nguyệt kích động đứng bật dậy nhìn ra cửa, Thái phu nhân cũng vui mừng nhìn sang.
Chính Thanh, hai người Mỹ Duyên Huyền Châu cũng tò mò ngó theo, không biết Đại thiếu gia nhà họ Vương nhiều năm đi du học trở về là ai đây.
Chỉ có cô gái tuyệt mỹ đứng bên cạnh Thái thượng Đại phu nhân, Thi Họa Thủy, là có biểu cảm phong phú nhất; vừa hưng phấn lại vừa lo lắng, đầy chờ mong nhưng cũng đầy bất an; đôi mắt không khỏi cúi xuống nhìn chiếc vòng ngọc trên cổ tay mình.
Rất nhanh mọi người trong sảnh đã trông thấy ba người trẻ tuổi bước vào, chàng trai đi ở phía sau vóc dáng xem như phổ thông, mặc một chiếc áo thun trắng, vẻ ngoài không mấy nổi bật.
Hai cô gái đi trước nhìn sơ qua chỉ có thể gọi là thanh thuần đáng yêu, so với ba mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn trong đại sảnh, hai nàng chỉ giống như đom đóm tranh sáng cùng ánh trăng vậy.
Trên tay mỗi nàng ôm lấy một giỏ quà lớn, nhu nhu thuận thuận bước tới trước mặt Thái phu nhân, dịu dàng nói:
- Chúc bà ngoại phúc như Đông Hải, thọ tựa Ngũ Hành Sơn, vạn niên giai lão ạ.
- Ngoan, hai đứa càng ngày càng xinh đẹp.
Thái phu nhân mỉm cười đầy phúc hậu khen ngợi hai nàng.
- A.
Họa Thủy mải nhìn hai giỏ quà lớn đang che đi thân ảnh của chàng trai kia, lúc này mới giật mình chú ý, nhanh chóng bước tới đón lấy hai giỏ quà, trong lúc lơ đễnh, ống tay áo trượt xuống lộ ra chiếc vòng xanh ngọc đầy tinh xảo trên cổ tay nàng.
Không khí trong phòng bỗng nhiên cô đọng lại, mọi người trông thấy ba chiếc vòng tay của ba cô gái ở gần nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy thật vi diệu.
Mọi người đều biết, chiếc vòng tay của Họa Thủy do chính tay Thái phu nhân truyền lại, từ lúc Thái phu nhân bước chân vào nhà họ Lê đến nay, chiếc vòng này đã ở cạnh bà mấy chục năm. Được phu nhân trân quý còn hơn cả tính mệnh, bề mặt chiếc vòng tay suốt bao năm vẫn không có một chút vết xước, chứng tỏ độ quý giá của chiếc vòng.
Đến cả Mỹ Nguyệt, con gái ruột của bà cũng không được thừa kế, nhưng từ nhiều năm trước, chiếc vòng tay vô thanh vô tức được Thái phu nhân truyền lại cho Thi Họa Thủy, truyền nhân duy nhất của bà.
Dù mọi người vô cùng bất ngờ nhưng cũng không ai dám nói gì, chủ yếu là do chiếc vòng tay là đồ riêng của Thái phu nhân; với lại, ngoài vẻ đẹp khuynh sắc khuynh thành của Họa Thủy, có lẽ không một ai xứng đáng đeo chiếc vòng tay cực kỳ trân quý kia.
Ba cô gái đối diện nhau cũng nhìn thấy chiếc vòng tay của đối phương, trong lòng mỗi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Bất quá, so với Kiều Ân Như Ngọc, chiếc vòng tay của Họa Thủy sáng bóng hơn, trông cực kỳ có linh tính cùng một tia chân khí mờ nhạt, bằng mắt thường ai cũng có thể nhìn ra chiếc vòng tay của Họa Thủy cao cấp hơn hai chiếc còn lại rất nhiều.
- Cảm ơn hai bạn.
Họa Thủy thu hồi ánh mắt, vô cùng tự nhiên thu hồi hai giỏ quà, mỉm cười cảm tạ.
Chỉ là, nét khiêu khích ẩn hiện trên khóe môi của nàng dù mờ nhạt nhưng không thể thoát khỏi cặp mắt sắc bén của hai nàng Như Ngọc.
- Là anh, tên ngốc kia.
Nãy giờ bị hai giỏ quà che khuất, Huyền Châu lúc này mới nhìn thấy khuôn mặt của chàng trai đứng giữa hai nữ nhân mới đến kia, kinh ngạc hô lên.
Vương Nhàn quay đầu về phía cô gái đang hô to gọi nhỏ tên mình, nhìn thấy bên cạnh Huyền Châu chính là Mỹ Duyên - cô nàng đã cụng đầu vào ngực mình, không khỏi mỉm cười gật đầu chào nàng.
- Hai người các con đã gặp hắn.
Nhìn Huyền Châu kinh ngạc há hốc mồm, Mỹ Duyên lại vô cùng mất tự nhiên bên cạnh, Mỹ Nguyệt không khỏi tò mò hỏi hai cô học trò của mình.
- Ở sân bay đấy ạ, không chỉ gặp thôi đâu…
Huyền Châu chỉ sợ nhà Vương Nhàn không cháy, phát huy bản lĩnh nhiều chuyện của mình, ra sức đổ thêm dầu vào lửa:
- Mỹ Duyên còn vô cùng thân mật "tựa đầu" vào "ngực hắn" nữa á.
Huyền Châu như cười như không, lúc nói chuyện ánh mắt nhìn chằm chằm cô bạn thân mình, liên tục nhấn mạnh những từ ngữ đầy tính hình tượng, khiến mọi người xung quanh hết nhìn Mỹ Duyên rồi lại nhìn sang Vương Nhàn, đầy vẻ hứng thú.
- Duyên, trán em đỏ bừng chính là do hắn làm.
Phùng Chính Thanh không đợi em gái mình giải thích đã quay sang hỏi, sau đó quay sang hung hăn trợn trừng mắt về phía Vương Nhàn.
- Đúng, là do hắn.
Huyền Châu hùng hồn nói.
Hai nàng Như Ngọc cặp mắt tóe lửa, hung ác nhìn chằm chằm hai nàng Mỹ Duyên, trong lòng cảm thấy bị uy hiếp trầm trọng.
Vừa bước vào cửa đã bị một cô gái lạ mặt áp đảo sắc thế (ưu thế sắc đẹp), tuyệt sắc giai nhân với chiếc vòng tay chứng minh thân phận kia, cô ta rất có khả năng là đối thủ trực tiếp của mình.
Bây giờ lại lộ ra thêm một cô gái cũng xinh đẹp không kém, vừa ôn nhu vừa dịu dàng; khiến hai nàng Như Ngọc bất giác cảm thấy vô cùng khos chịu .
Nhìn hai cô gái nhỏ đang dùng ánh mắt rất muốn ăn tươi nuốt sống mình, Vương Nhàn không khỏi cảm thấy buồn cười, nhún nhún vai tỏ ý cô ta cùng anh không chút quan hệ.
- Hừ!
Kiều Ân hừ lạnh quay đầu đi, thầm nghĩ tối nay phải tra khảo hắn một trận mới được.
- Haha, để ta giới thiệu một chút, đây là con trai ta, Vương Kỳ Phong.
Giáo sư Mỹ Nguyệt đứng dậy đánh tan bầu không khí đầy mùi thuốc súng, lần lượt giới thiệu.
- Đây là Trần Kiều Ân, Lý Như Ngọc.
Hai nàng Kiều Ân trừng mắt nhìn Mỹ Duyên cùng Họa Thủy, tự tin vạn phần cao giọng bổ sung:
- Là em nuôi của anh Phong.
- Kia là Thi Họa Thủy, là…
- Dạ, là cháu gái nuôi của Thái thượng Đại phu nhân ạ.
Thi Họa Thủy cũng không yếu thế tiếp lời.
Dù với thân phận đệ tử thân truyền của Thái phu nhân, nàng có vai vế ngang hàng với giáo sư Mỹ Nguyệt; nhưng vì muốn kéo gần khoảng cách với Vương Kỳ Phong, nàng quyết định hạ thấp một bối phận, mỉm cười tiếp lời.
Thái phu nhân cũng không nói gì, cười tủm tỉm nhìn đồ đệ mình.
- Kia là Phùng Chính Thanh, anh trai của Mỹ Duyên.
- Còn hai cô bé này là Trương Huyền Châu cùng Phùng Thị Mỹ Duyên.
- Phùng Trương? Thì ra là người ngoài.
Kiều Ân liếc mắt nhìn Mỹ Duyên, cố ý tỏ vẻ kinh ngạc kêu lên, ý tứ bài xích vô cùng rõ ràng.
- Chúng ta là con gái nuôi của cô giáo Nguyệt.
Huyền Châu đầy kiêu ngạo tô đậm thêm mối quan hệ.
Mỹ Nguyệt không nói gì, khiến ai cũng hiểu nàng đã ngầm chấp nhận thân phận của hai cô học trò xinh đẹp này của mình.
Nhìn năm cô gái trẻ đang giương đao bạt kiếm, đầy khí thế đối đáp nhau, Vương Nhàn thầm hô không ổn, vội vàng ra dấu với lão Quân, lặng lẽ chuồn ra ngoài.
- Cháu ra ngoài đây.
Phùng Chính Thanh trông thấy Vương Nhàn lủi đi, hắn cũng vội vàng lên tiếng, nhưng trông thấy không có ai để ý đến mình, đành yên lặng bước ra khỏi phòng.
- Hô, phụ nữ khi tức giận thật đáng sợ.
Rời khỏi đại sảnh một đoạn, Chính Thanh mới thở phù một hơi, khẽ lẩm bẩm.
Hắn không ngờ nữ nhân khi tức giận thật khủng khiếp, đến em gái hắn thường ngày vẫn hiền lành hiểu chuyện, hôm nay cũng phá lệ để lộ ra móng vuốt nhỏ.
Không biết tên nhóc kia có gì đặc biệt mà được hai tuyệt sắc mỹ nhân chú ý; em gái hắn thường ngày rất hòa nhã với mọi người đấy, nhưng hễ có tên ngu ngốc nào tiếp cận, nàng sẽ ngay lập tức tỏ ra lạnh lùng xa cách, căn bản không cho bất cứ nam nhân nào bất kỳ một cơ hội.
Một phần là do có người anh trai làm cảnh sát như hắn, nên cũng không ai dám đánh chủ ý xấu với nàng, từ lúc cấp ba hắn ra tay dạy dỗ tên thiếu gia họ Trịnh kia, đến bây giờ cũng không ai dám động em gái hắn nữa.
Còn người con gái dịu dàng như nước ở bên cạnh Thái phu nhân kia, Phùng Chính Thanh đơn giản là nhìn không ra sâu cạn của nàng, trừ những lúc xuất hiện cùng Thái phu nhân, người ngoài căn bản là không hề thấy thân ảnh của cô ta.
Ngoài em gái cùng Huyền Châu hay đến tìm nàng để vui đùa ra, nàng không có bất kỳ người bạn nào khác.
Hắn không biết một kẻ du học mười năm không về, một người suốt ngày trầm lặng; có thể có được liên hệ gì.
- Kệ đi, không phải việc của tui nha, em gái thích ai là chuyện của nàng. Cơ mà, nhà họ Vương cũng không tệ đó.
Phùng Chính Thanh tự hỏi tự trả lời một hồi, cuối cùng dứt khoát không để ý đến, phất tay rời đi.