Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 18 - Giao Lưu Văn Nghệ Một Chút

Éc éc éc!!!

Chiều mát, tiếng heo kêu từ cổng lớn vang rộn khắp Lê gia, mọi người tò mò chạy ra nhìn, chỉ thấy bốn con heo rừng lớn được xe tải chở đến, đậu trước sân lớn nhà họ Lê.

Bốn con heo rừng lớn sức khỏe kinh người, mỗi con phải đến tám người hộ vệ khống chế mới lôi vào sân sau được.

- Lấy súng bắn.

Lão Tiêu hùng hồn nêu ý kiến.

Đương nhiên súng ở đây là súng săn, chỉ là…

Xung quanh bãi đất trống sau nhà ăn lúc này đứng đầy người: người làm, hộ vệ, và cả người nhà họ Lê đang xem náo nhiệt nữa. Dùng súng quả thật vô cùng nguy hiểm.

- Để ta.

Hoàng Thiếu Tà xách dao phay từ nhà bếp nhảy ra, hùng hổ tiến đến bên cạnh một con nói:

- Con này ta sẽ xử lý.

Sau đó, ánh mắt hắn đầy khiêu khích hướng về phía Phùng Chính Thanh đang đứng trong đám người.

- Hừ.

Phùng Chính Thanh hừ lạnh, quay vào nhà bếp cũng xách ra một con dao phay, không hề yếu thế bước tới chọn ra cho mình một con heo rừng khác.

Lão Tiêu, Trương Long thấy vậy liền rút chủy thủ trong người ra, nhảy vào tham chiến.

Éc!

Bốn con heo rừng đồng loạt rú lên đinh tai nhức óc, mặc dù bọn chúng vô cùng hung mãnh đấy, nhưng dưới tài nghệ dùng đao điêu luyện của bốn vị cao thủ, rất nhanh đã bị lột da róc thịt.

Hai người thanh niên trẻ tuổi mặc dù là khách nhân, nhưng không ngại máu me bẩn thỉu lao vào làm heo, khiến mọi người xung quanh khen ngợi không dứt.

Một gã giang hồ lãng tử, một chàng Đại úy cảnh sát kỳ phùng địch thủ của nhau, người này không vừa mắt người kia nên đều ra sức làm nhanh nhất có thể, bàn tay thoăn thoắt phóng ra từng đường dao tinh chuẩn mà hữu lực, chớp mắt từng con heo lớn trăm cân đã bị chia năm xẻ bảy.

- Ông Tiêu, chú Long lau tay ạ.

Mỹ Lan trông thấy bốn người đã làm heo xong liền cầm xấp khăn tay bước tới, hai chiếc đầu tiên nàng lễ phép đưa cho Lão Tiêu cùng Trương Long.

- Hai chiếc còn lại trên tay nàng, Hoàng Thiếu Tà đã nhanh tay rút lấy một chiếc ném qua cho Phùng Chính Thanh, ghét bỏ nói:

- Không tệ, xem ra nuôi cho mày mập cũng không tốn cơm.

Sau đó mới cầm lên cho mình chiếc khăn cuối cùng, cẩn thận lau chùi.

- Hừ, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi.

Phùng Chính Thanh khinh thường đáp trả.

Hai cường địch gặp nhau quả thật không nói ra một lời nào hay ho cả.

Hai người lão Tiêu đứng bên cạnh cũng không nói gì, dù sao hai thằng nhóc này từ lúc vào cửa đã hận không thể đấm nhau rồi, có thể nhịn đến bây giờ coi như không tệ.

Trận tranh đấu này khiến buổi chiều nhanh chóng trôi qua, người làm trong nhà khuân từng khối thịt vào nhà bếp, chia nhau mỗi người một việc, chuẩn bị đồ ăn cho đại tiệc mừng thọ ngày mai của Thái phu nhân.

Sân lớn Lê gia nhanh chóng sắp đầy bàn ghế, người làm qua qua lại lại tất bật dọn dẹp, sắp xếp, không khí vô cùng náo nhiệt.

Phùng Chính Thanh sau nhiều lần bị Hoàng Thiếu Tà trắng trợn khiêu khích, dứt khoát tận dụng mọi cơ hội để đáp chiêu, đương nhiên, mấu chốt vẫn không ra tay chém nhau trong khuôn viên nhà họ Lê.

Trong mắt người làm, hai vị khách trẻ tuổi kia, một người là bạn trai của tiểu thư, người còn lại chính là cảnh sát, anh trai của Mỹ Duyên - học trò cưng của giáo sư Mỹ Nguyệt, không ai bọn họ có thể đắc tội được.

Mặc dù lúc đầu hơi kinh ngạc với khí thế sát phạt của hai người khách, bất quá, sau đó liền quen thuộc cuối cùng xem như không thấy, mặc cho hai chàng trai trẻ đấu đá nhau, miễn sao không đổ máu là được.

..

- Ai vậy?

Một cô gái đang dọn bàn trong sân, trong lúc lơ đễnh nhìn ra cổng lớn liền thấy hai bóng người bước vào, kinh ngạc hỏi.

Lúc này mặt trời đã xuống núi, tối nay Lê gia lại không đón khách, mặc dù nhìn không rõ người đến là ai, nhưng nàng có thể nhận ra họ vô cùng lạ mặt.

Lão Quân Lão Tiêu Trương Long nhanh chóng bước tới, nghiêm túc nhìn chằm chằm hai người khách thần bí kia, trong lòng căng thẳng cực độ.

- Lại là bọn họ.

Trương Long chảy mồ hôi trán, kinh hãi nói.

Hai người này, mười năm trước đã đến đây một lần, thế không thể cản, đến cả ba người Trương Long võ công cao cường cũng không thể đánh lại bọn họ.

Họa Thủy dìu Thái phu nhân từ trong nhà bước ra, không nhìn thấu biểu cảm trên mặt phu nhân, nhưng có thể thấy Họa Thủy đang vô cùng tức giận, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hai người khách không mời mà đến kia.

Phía sau, Mỹ Nguyệt cùng hai cô học trò cũng theo đến.

Phùng Chính Thanh Hoàng Thiếu Tà đang gằm gừ nhau cũng không khỏi quay đầu về phía cổng lớn, vô cùng tò mò không biết là ai mà có thể khiến Thái phu nhân tự mình ra tiếp đón long trọng như vậy.

- Hihi, sư bá à, nay là ngày vui của người mà không mời điệt nhi đến dự nha.

Tiếng cười như chuông bạc vang lên, khiến mọi người xung quanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nghe lời nói của cô bé này, bọn họ hẳn là bà con xa của Thái phu nhân đấy.

Rất nhanh, hai thân ảnh kia đã hiện rõ trong mắt mọi người, một già một trẻ thân mang áo gai màu xám tro được làm từ vỏ cây, trông bọn họ giống như từ trong chốn sơn cùng thủy tận đột ngột xuất hiện vậy.

Thiếu nữ đi trước tà mị vô cùng, đôi môi đỏ tươi mọng nước, dáng người ma quỷ lồi lõm đầy khiêu gợi, mặc dù áo gai bảo thủ nhưng lại ôm sát cơ thể, hai ngọn ngọc phong chập trùng trước ngực căng muốn nứt ra, giải phóng cảnh xuân vô hạn trong cơ thể nàng.

Lão giả tóc trắng chống một cây quái gậy đứng phía sau nàng, đôi mắt trong veo quét toàn bộ mọi người một lượt, bình thản mỉm cười.

- Nếu không phải sư phụ cố ý dặn dò, quả thật con đã lỡ mất lễ mừng thọ của sư bá rồi.

- Ài, bao nhiêu năm rồi, sao sư bá vẫn để bụng chuyện xưa, mãi xa cách mạch chúng con vậy.

Vũ Ninh Khuynh Thành đầy đáng thương nhẹ giọng nói.

- Hừ, đừng tỏ vẻ đáng thương trước mặt bà ngoại ta.

Họa Thủy không bị một bộ vô tội vô hại của đối phương mê hoặc, thẳng thừng nói.

- Bà ngoại?

Thiếu nữ tà mị kinh ngạc thốt lên, sau đó cười tươi nói:

- Sư tỷ à, chị lớn lên thật xinh đẹp, chưởng môn sư huynh ngày đêm vẫn luôn tưởng nhớ đến chị á.

- Cút, ở đây không ai chào đón các ngươi.

Họa Thủy tức giận bước lên, chuẩn bị ra tay động thủ.

Thái thượng Đại phu nhân giơ tay cản nàng lại, bình thản nói:

- Hai vị, ta cùng các người đã không còn chút quan hệ, mời trở về cho.

- Trở về cũng được, chỉ cần cô bé này đi theo ta là được, tuyệt không làm khó sư bá ngài ạ.

Thiếu nữ tà mị mỉm cười nói.

Mọi người xung quanh ồ lên kinh ngạc, hóa ra hai người kia lai giả bất thiện, không phải đến chúc thọ mà là để đoạt người.

- Láo xược, người Lê gia là ai mà các ngươi muốn đoạt là đoạt.

Ba người lão Tiêu nhảy tới trước mặt thiếu nữ tà mị, giận dữ rống lên đầy khí thế.

Lão giả áo xám khẽ động quái gậy, chỉ cần ba người lão Tiêu ra tay lão sẽ lập tức xuất thủ.

Nhìn hai bên chuẩn bị đánh nhau to, mọi người xung quanh trong lòng khẩn trương tột độ, cảm thấy bầu không khí đông đặc lại, dường như sắp sửa bùng nổ.

- Hóa ra Thái phu nhân cũng là người tu luyện Cổ Việt Võ.

Ba người Vương Nhàn như những u linh đứng trên mái nhà nhìn xuống, Kiều Ân giật mình khẽ thốt lên.

Mặc dù hai nàng Kiều Ân có thể cảm ứng được chân khí ba động, nhưng chỉ khi đối phương chủ động công kích hoặc đem khí thế phóng ra các nàng mới có thể phát giác.

Thái thượng Đại phu nhân từ lúc gặp mặt đến giờ vẫn luôn thu liễm chân khí trong người, nếu không phải hai người kia đột ngột đánh tới cửa, linh khí xung quanh dưới khí thế của bọn họ dao động điên cuồng, các nàng thật khó phát hiện ra thân phận thật sự của bà.

Mặc dù thông qua món canh lúc trưa, hai nàng có thể phỏng đoán một chút thân phận của Họa Thủy cùng Thái phu nhân, nhưng lúc này kẻ địch đã tìm đến tận nơi, mọi chuyện tự nhiên liền rõ ràng.

- Anh Phong, người đẹp sắp bị mang đi rồi kìa.

Như Ngọc nhìn Vương Nhàn, nháy mắt nói.

- Cô ta không quan hệ tới anh nha.

Vương Nhàn nhún vai một bộ: đạo hữu chết bần đạo cắm nén nhang, tỉnh bơ nói:

- Nếu có hứng thú, Ân có thể xuống giao lưu một tí để mở rộng tầm mắt.

- Hừ, hồ ly tinh, em mới thật sự mong cô ta bị bắt đi đấy.

Dẫu nói vậy, Kiều Ân vẫn lặng lẽ tung người nhảy xuống.

- Là ai?

Hai bên đang giằng co gay gắt, bỗng lão giả áo xám có cảm ứng, bất chợt quay đầu nhìn về phía gốc cổ thụ phía xa, tròng mắt co rụt lại, lạnh lùng hỏi.

Không biết tự lúc nào, nơi đó đã lặng lẽ đứng một bóng người, nhưng mọi người xung quanh dường như vẫn không hề hay biết.

Mọi người cũng đồng loạt quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một thân ảnh khoác trường bào màu đen phủ kín từ đầu đến chân, bên trong cũng là một mảnh đen kịt, không thể phân biệt được kẻ mới đến này là nam hay nữ.

- Khặc khặc khặc…

Người áo đen cười lên đầy quái dị một hồi, lúc này mới hướng về thiếu nữ tà mị, khàn khàn nói:

- Tiểu nữu nhi, ta nhìn ngươi thật vừa mắt, theo ta đi thôi.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, người áo đen đã bất ngờ phóng tới, từ cực tĩnh như màn đêm chuyển sang cực tốc như sấm sét, khoảng cách hơn mười mét chớp mắt đã bị hắn thu hẹp, vươn bàn tay đe kịt chộp về phía thiếu nữ tà mị.

- Hừ, đạo tặc to gan.

Lão giả áo xám hừ lạnh một tiếng, phẫn nộ rít lên.

Ngay khi bàn tay đen kịt sắp chụp vào vai Vũ Ninh Khuynh Thành, lão giả áo xám đã vung quái gậy đâm tới, như trường kiếm cắm thẳng vào ngực đối phương.

Cộp!

Bàn tay đen kịt chuyển trảo thành đao, chém vào thân cây quái gậy, người áo đen huy động bàn tay còn lại, ngón trỏ như lợi kiếm sắc bén đâm thẳng vào trái tim lão giả.

Mặc dù hắc y nhân đột ngột chuyển mục tiêu, song lão giả áo xám thân kinh bách chiến, không chút nao núng vung tay một quyền đấm tới, cứng đối cứng cùng đối phương.

Bụp!

Quyền đầu kiếm quyết va chạm vào nhau, cả hai đều lảo đảo lui về sau một bước.

Người bên ngoài chỉ nhìn thấy hai người kia chiến đấu vô cùng nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lão giả áo xám lại nhấc lên đầy sóng to gió lớn.

Giao thủ hai chiêu, lão có thể nhìn ra người kia không hề tu luyện chân khí, không phải võ tu cũng không phải dị năng giả, nhưng lực đạo lại vô cùng khủng bố, không hề thua kém một cao thủ Cổ Việt Võ như lão chút nào.

- Thiết lão.

Vũ Ninh Khuynh Thành trông thấy lão giả áo xám bị đẩy lui, lo lắng gọi.

- Tiểu thư, ta không sao.

Ổn định lại chân khí đang nhộn nhạo trong đan điền, Thiết lão đáp.

- Tiểu nữu nhi, hôm nay ngươi nhất định phải theo ta về núi rồi, khặc khặc.

Người áo đen dường như không hề thụ thương sau một kích vừa rồi, cười lên đầy dâm đãng bước tới.

Hộ vệ Lê gia lúc này mới kịp thời chạy đến, đem người áo đen cản lại, mặc kệ người này là ai, nhưng vô phép vô tắc xông vào nhà họ Lê đều sẽ bị xem là ngoại địch.

- Vị bằng hữu này.

Thái thượng Đại phu nhân được Họa Thủy diu bước, đi tới trước mặt người áo đen, từ tốn hỏi:

- Không biết quý tánh đại danh của ngươi là gì?

Người áo đen quay đầu về phía Thái phu nhân, bên trong hắc bào một mảnh đen kịt, không ai biết biểu cảm của hắn lúc này thế nào, chỉ nghe hắn khàn khàn hỏi ngược lại:

- Tiểu nữu nhi này là cháu gái của ngươi?

- Không phải, nhưng người tới là khách, cô bé này đang ở trong Lê gia, người khác không thể cứng rắn mang nàng đi khỏi đây được.

Thái phu nhân bình tĩnh đáp.

Mặc dù mình cùng môn phái đã ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng cô bé này cũng là truyền nhân của sư muội, là sư điệt của mình.

Nội chiến thì được, nhưng có kẻ địch muốn động đến người của sư môn, nàng không thể trơ mắt ngó lơ được.

- Khặc khặc, vậy ta đợi nàng đi ra ngoài là được.

Người áo đen cười quái dị nói, không hề đem mọi người đang có mặt ở đây để vào mắt.

- Ngươi…

Vũ Ninh Khuynh Thành mặt trắng bệch, run giọng lắp bắp.

Nàng ban đầu đến là để thách đấu với Họa Thủy, sau khi đánh bại sẽ mang người rời đi, không hề muốn ở lại nơi này quá lâu, giờ giữa đường liền giết ra một tên dâm tặc vô cùng mạnh mẽ, phá hỏng toàn bộ kế hoạch.

- Không biết bằng hữu có nguyện ý nể mặt bà già này, mở một mặt lưới hay không?

Thái phu nhân hỏi, ngữ khí vẫn ung dung, không hề bị người áo đen chọc giận.

- Được, ngươi có thể dùng cháu gái mình để đổi.

Người áo đen sảng khoái đáp ứng, hướng về phía Thi Họa Thủy nói.

- Mày, khốn kiếp.

Lão Tiêu ria mép run run, tức giận mắng.

Họa Thủy đứng một bên nhíu mày, có sư phụ ở đây, nàng quả thật không sợ người áo đen này vô lễ với mình.

Tràng diện lúc này đã lâm vào bế tắc, Thái phu nhân không muốn ra tay đuổi người áo đen đi, Vũ Ninh Khuynh Thành đến đây khiêu chiến giờ không thể mở miệng xin giúp đỡ. Lão giả áo xám biết mình nếu giao đấu nhất định phải trọng thương, dù Khuynh Thành có đánh thắng Họa Thủy cũng sẽ vô pháp mang người đi được.

- Haha, đơn giản nha, chú Long có thể lấy một chiếc xe hơi đem hai người kia rời đi. Người áo đen theo lý mà nói, dù có muốn cũng không thể đuổi theo kịp.

Như Ngọc trên mái nhà nhìn khuôn mặt thiếu nữ tà mị đang hoảng loạn, cười khanh khách nói.

Dường như Thái phu nhân cũng nghe được lời nói của Như Ngọc, hướng về phía Trương Long nói:

- Chú Long, lấy xe đem hai vị khách này rời đi. Không được chậm trễ.

- Vâng phu nhân.

Trương Long cúi đầu đáp, nhanh chóng đi về phía nhà để xe, lái một chiếc xe có độ bức tốc cao nhất đến bên cạnh đám người.

Hai người Khuynh Thành không thể làm gì hơn, đành trừng mắt giận dữ nhìn người áo đen một cái, sau đó bước vào xe, cũng không thèm để lại một tiếng cảm ơn Thái phu nhân vừa giải vây cho mình.

- Không biết lễ phép.

Huyền Châu nhìn chiếc xe chạy ra khỏi cổng, vô cùng bất bình nói:

- Chúng ta giúp các người thoát ly hiểm cảnh, lại chẳng thèm cảm tạ một lời, đúng là thứ vong ơn phụ nghĩa.

- Khặc khặc khặc.

Người áo đen không nhìn chiếc xe lấy một lần, chỉ hướng về phía Họa Thủy cười lên đầy quái dị, sau đó tung người rời đi, tường cao rào lớn cũng không thể ngăn được thân thủ quỷ mị của hắn, chớp mắt đã biến mất.

Nhẹ nhàng đuổi đi hai cường địch, Thái phu nhân được Họa Thủy đỡ lấy, bình thản đi vào hậu viện.

Mọi người quay sang nhìn nhau, rồi ai lại vào việc nấy, dù sao trận đấu vừa rồi cũng chỉ là sấm to mưa nhỏ, người áo đen dường như không mấy hứng thú với Lê gia, sau khi một già một trẻ kia rời đi cũng đã biến mất.

Với xã hội pháp trị hiện giờ, chẳng ai ngu ngốc vác dao vác súng đến nhà người khác làm loạn, dưới bóng râm của Lê gia, ngươi ở đây chẳng có gì phải sợ cả.

Tuy vậy, ở tầng thứ cao hơn, lão Tiêu lão Quân Trương Long lại không dám thả lỏng.

Lê gia, tuy mang tiếng danh gia vọng tộc, nhưng chỉ đơn giản là một đám thư sinh chân yếu tay mềm ôm một bụng sách vở, ngoài việc tinh thông kinh sử ra, chẳng có ai giỏi võ cả.

Đến cả một tiểu cô nương ngực lớn kia (Khuynh Thành), Lê gia ngoài Thái thượng Đại phu nhân ra, hầu như chẳng ai cản được nàng. Ba người lão Tiêu mặc dù là cao thủ ngoại công, nhưng khi đối mặt với Cổ Việt Võ giả tu tập chân khí, không khác gì một con hổ giấy, căn bản không cùng cấp bậc.

Thái thượng Đại phu nhân một mình tọa trấn Lê gia mấy chục năm nay, nếu bà có mệnh hệ gì, Lê gia căn bản không chống đỡ được.

- Lê gia nha.

Nhìn mọi người bên dưới khôi phục lại hoạt động bình thường, Vương Nhàn cau mày lẩm bẩm.

- Theo sử sách, mạch Lê gia này mười tám đời làm quan văn, không động đến việc binh đao. An an ổn ổn kinh bang tế thế, tham mưu vấn lược. Không gây thù chuốc oán hay có hiềm khích gì với các gia tộc khác.

Như Ngọc đứng bên cạnh giải thích, chậm rãi giảng đạo:

- Gia chủ từng đời đều khiêm cung hữu lễ, đây là một nhánh Lê gia theo chủ trương hòa bình hữu nghị điển hình.

Theo lý mà nói, bọn họ phải hoàn toàn không nên có bất kỳ quan hệ gì với mấy môn phái cổ võ mới đúng?

Vụt!

Kiều Ân lúc này một thân áo choàng đen còn chưa thay, như một u linh nhảy lên mái nhà, bước tới cạnh Như Ngọc Vương Nhàn, thần bí nói:

- Nhưng sáu mươi năm trước, nhánh Lê gia này bỗng nhiên xuất hiện một người con dâu vô cùng thần bí.

Chính là Thái thượng Đại phu nhân.

- Một truyền nhân Cổ Việt Võ, đến mạch Lê gia này để làm gì?

Hai nàng Như Ngọc nhíu nhíu mày nhìn nhau, tự hỏi.

- Thiếu gia, cơm tối đã dọn xong, mọi người đang đợi người ạ.

Đúng lúc này, trước cửa phòng Vương Nhàn vang lên tiếng người làm gọi.

Ba người Vương Nhàn nhanh chóng theo cửa sổ nhảy vào phòng, thay một thân thường phục đi ăn cơm.

Dường như thấy sắc mặt mọi người không tốt nên Vương Kỳ cũng không bày ra cái gì yêu thiêu thân, vô cùng quy củ ăn cơm không làm khó Vương Nhàn, Vương Nhàn cũng nhẹ nhõm, yên bình qua bữa tối.

Trung tuần tháng sáu, trời nắng ráo không chút gợn mây, từ sáng sớm không khí Lê gia đã vô cùng nhộn nhịp, tiếng người làm tranh cãi nhau, tiếng gà bay chó sủa, tiếng trẻ nhỏ cười giỡn rộn ràng.

Ba người Vương Nhàn đứng một bên xem người làm tất bật chạy qua chạy lại; bên dãy phòng đối diện; hai người Huyền Châu Mỹ Duyên cũng đang đứng nhìn sang bên này, từ trưa hôm qua bị Vương Nhàn ngó lơ đến giờ, Mỹ Duyên không lại tìm Vương Nhàn quấy rầy nữa.

Dù sao cũng chẳng có gì để nói, ngoài việc nàng là học trò cưng của Mỹ Nguyệt ra, hai người hầu như chẳng có chút quan hệ gì đáng kể.

Hai tên Phùng Chính Thanh cùng Hoàng Thiếu Tà lúc này đang tận dụng quan hệ, ngồi ngay ngắn uống trà dưới gốc cổ thụ cùng Vương Kỳ với Lê Tuấn.

Họa Thủy chăm sóc Thái thượng Đại phu nhân ở hậu viện, sáng giờ không hề xuất hiện qua, chuyện hồi tối có lẽ đã khiến hai người phải bận rộn suy tính một phen.

Đến nửa buổi, cổng lớn Lê gia đón từng đoàn xe hơi vô cùng sang trọng đắt tiền lục tục chạy vào, cũng may khuôn Viên Lê gia khá rộng, không đến mức không có chỗ đậu xe.

Vương Nhàn thân là cháu ngoại Lê gia, không cần thiết phải lộ mặt quá nhiều, hắn cùng hai nàng Như Ngọc dứt khoát trốn sang một góc đùa giỡn.

Đến buổi chiều tiệc tàn, ba người Vương Nhàn lễ phép từ biệt mọi người, lên xe rời đi. Lão Tiêu muốn đi theo nhưng Vương Nhàn để lão ở lại, dù sao việc ba người Vương Nhàn phải làm đều vô cùng nguy hiểm, không cần thiết phải kéo lão Tiêu vào.

- Đi đến nhà lão James.

Vương Nhàn ngồi ở phía sau lật ra một bộ hồ sơ, nói với Như Ngọc ở ghế lái.

Như Ngọc thuần thục đạp chân ga, đánh bánh lái điều khiển chiếc xe lao vút đi, toàn bộ đường xá giao lộ ở Gia Định đều được hiện rõ ràng trong bộ óc của nàng.

- Thái Vân Anh, người đẹp tên cũng đẹp nha.

Kiều Ân ở ghế phụ mỉm cười nói:

- Một tháng nữa nàng sẽ về nước, không biết lão James lần đầu tiên nhìn thấy cháu gái lớn lên vô cùng xinh đẹp của mình sẽ có cảm giác như thế nào.

Chiếc xe dừng bánh ngoài đầu hẻm, Vương Nhàn mang theo bộ hồ sơ bước chân vào con hẻm, đưa cho lão James câu trả lời nhiều chục năm mong đợi, hoàn thành "Một lời hứa hẹn" năm xưa.

Tác hợp lại một gia đình đã bị chia cách nhiều năm, đây cũng coi như là một việc thiện.

Một tuần sau…

- Woaaa, thật thoải mái.

Kiều Ân lười biếng thả người lên sofa, cầm điều khiển mở TV liên tục chuyển kênh, cuối cùng chọn một kênh hoạt hình, vừa vui vẻ xem vừa ăn snack.

Thỉnh thoảng bàn chân nhỏ trắng nõn khẽ khều khều Như Ngọc ngồi bên cạnh.

Như Ngọc ôm laptop, đầu đội chiếc tai nghe, nghiêm túc đọc từng dòng chữ vô cùng kỳ lạ trên màn hình.

- Ân, đừng quậy, để yên cho tớ làm việc.

Như Ngọc bị Kiều Ân trêu chọc, vươn bàn tay nắm lấy bàn chân trắng nõn đang nghịch ngợm, cù vào lòng bàn chân khiến Kiều Ân cười run rẩy một hồi.

- Híc híc, hihi…

Căn biệt thự ba người Vương Nhàn đang ở chính là căn hộ gần ngoại ô mười năm trước bọn họ đã ở tạm một đoạn thời gian kia.

Sau khi ba người Vương Nhàn rời khỏi Gia Định, nó đã được lão Tiêu mua đứt.

Cùng với chiếc Honda bốn chỗ tàn tạ, tất cả đều đã được lão Tiêu bàn giao lại cho bọn họ, còn lão quyết định ở lại Lê gia dưỡng già; ngày ngày uống trà đánh cờ cùng lão Quân quản gia, không màng bất kỳ ngoại sự.

Nhà ở cùng xe hơi quen thuộc khiến hai nàng Như Ngọc vô cùng thích ý, sau khi ba người sửa sang dọn dẹp một phen, cả căn biệt thự lại tràn đầy sức sống như nhiều năm trước.

Bình Luận (0)
Comment