Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 19 - Một Đá Chết Tươi

Hơn 7 giờ tối, ở một góc phía Tây thành Gia Định.

- Hộc hộc…

Họa Thủy lúc này một thân áo đen bó sát người suy yếu thở hổn hển, ôm vết thương ở bụng gắng gượng chạy trốn, thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau đầy lo lắng.

Hơn một tiếng đồng hồ bị truy bắt, sau khi dùng đến thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng, nàng lúc này đã nỏ mạnh hết đà, nhưng phía sau ẩn ẩn vẫn còn hiện ra khí tức của đám người kia.

- Thật là một đám quái vật.

Thầm lẩm bẩm, Họa Thủy nhanh chóng chạy vào con hẻm trước mặt, đầu hẻm bên kia chính là con đường thông ra đại giao lộ, nàng hy vọng sẽ bắt được một chiếc taxi, sau đó tan biến vào trong dòng người.

Nhưng đời không như là mơ.

- Ách…

Không giống như Họa Thủy mong đợi, khí tức đám người kia đã đến rất gần nhưng con đường trước mặt lại chẳng có một chiếc taxi nào.

Đương nhiên, thân là tiểu tu sĩ trước giờ chỉ một lòng cầu đạo, nàng căn bản không biết cách cướp lấy một chiếc xe hơi để chạy trốn như các điệp viên tinh nhuệ của Tây Đức được.

Đang lúc bối rối, khóe mắt nàng lướt qua một chiếc xe hơi cũ nát nhưng lại rất quen thuộc, đang đỗ trước cửa hàng tiện lợi bên kia đường.

- Xe của lão Tiêu.

Họa Thủy vội vàng vọt đến.

Chiếc xe tàn tạ này thường ngày lão Tiêu vẫn sử dụng, bất quá từ khi "hắn" trở về, nó liền trở thành đồ của hai cô gái kia.

Trông thấy cửa kính xe đã được hạ xuống, Họa Thủy uyển chuyển thân hình mềm mại như rắn nước nhảy vào, vội vàng nâng kính xe lên che kín tình hình bên trong chiếc xe, nàng lúc này mới cảm thấy có chút an toàn.

Nhưng rất nhanh, mí mắt nàng đã nặng trĩu muốn sụp xuống, Họa Thủy cười khổ, dường như mình đã quá đề cao sức chịu đựng của bản thân, tuyệt chiêu bảo mệnh gần như rút đi toàn bộ chân khí trong người nàng.

Bịch!

Kinh mạch lúc này trống rỗng, từng cơn nhức mỏi lan tràn khắp cơ thể, nàng bất tri bất giác ngất đi, đổ người xuống ghế sau của chiếc xe.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Họa Thủy nhìn thấy cô gái dịu dàng kia - Như Ngọc - đang đứng tính tiền trước quầy thanh toán, dường như nàng không hề phát hiện đã có người vụng trộm trốn vào xe của mình.

..

- Cô ta đâu?

Trong con hẻm u ám, từ trên bức tường hai bên nhảy xuống bốn bóng người, cả bốn tên đàn ông đều to con, vóc người vạm vỡ đầy cơ bắp khiến bộ tây trang đang mặc căng phồng muốn nứt toạc ra.

- Các ngươi có cảm ứng được năng lượng dao động không?

Tên cầm đầu dùng tiếng Anh chuẩn Mỹ hỏi ba người còn lại.

- No sir.

Cả ba người kia đều lắc đầu nghiêm túc đáp.

Bọn họ truy bắt đến con hẻm này, dấu vết của tên trộm kia bỗng nhiên bị cắt đứt, hoàn toàn không thể cảm ứng được.

Thông thường, khi bị dị năng giả gây thương tích, trên miệng vết thương của kẻ đó sẽ lưu lại một sóng năng lượng nhàn nhạt, người gây ra vết thương trong một khoảng cách nhất định sẽ cảm ứng được.

Bởi vậy, dù Họa Thủy có dùng đến tuyệt chiêu bảo mệnh, vẫn không thể cắt đuôi được bốn người kia.

- Kỳ quái!

Tên cầm đầu vô cùng kinh ngạc thốt lên.

Vô thanh vô tức, sóng năng lượng nhàn nhạt kia chớp mắt đã biến mất, dường như đã bị thứ gì đó che đậy lại.

- Hắc hắc, dị năng giả nha.

Bỗng sau lưng bốn người vang lên tiếng cười đầy quái dị.

Bốn tên cao to hãi nhiên thất sắc lập tức xoay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm người vừa đến kia.

- Who are you? (Mày là ai?)

Rex - tên cầm đầu âm trầm hỏi.

Hắn không tin đối phương là đồng bọn của tên trộm kia, nếu không sẽ không trơ mắt nhìn đồng đội mình bị bọn họ vây giết xém chết.

- Người đến giết tụi bây, hắc hắc.

Người áo đen cười quái dị, lạnh lẽo nói.

- Hừ, ảo tưởng sức mạnh.

Ciss - một trong ba tên cấp dưới của Rex, hừ lạnh quát lên.

Ba tên thuộc cấp đều là những tay gan dạ, không bị một bộ thần thần bí bí của người áo đen dọa sợ, thôi động năng lượng kỳ dị đang chảy trong mạch máu chuyển đến lòng bàn tay.

Ciss mang thuộc tính hỏa, một đóa hoa lửa nở rộ lên giữa bàn tay hắn, hai người còn lại đều là thuộc tính thủy, xuất ra hai quả thủy cầu; ba người ngay lập tức chủ động công kích người áo đen.

- Hắc hắc.

Người áo đen không chút sợ hãi lao vào giữa ba tên thuộc hạ, ra tay như sấm sét, hai chân liên tục phóng ra từng ngọn Toái Tâm cước cực kỳ hiểm độc, khiến ba kẻ dị năng giả dần rơi vào thế hạ phong, cực lực chống đỡ.

Trong một khoảnh khắc đếm bằng mili giây, Ciss trông thấy người áo đen xoay lưng về phía mình, hắn trong lòng không khỏi vui mừng, không chút do dự cầm lấy đóa hoa lửa đánh về phía đối phương.

- Á!

Nhưng bỗng nhiên, trong chớp mắt áo choàng đen của đối phương đột ngột tung bay lên, hiện ra phía sau là một ngọn cước hung ác, bàn chân bằng xương bằng thịt nhưng cứng rắn không khác gì sắt thép đá nát bàn tay của Ciss, khiến đóa hoa lửa trong tay hắn lập tức nổ tung như pháo hoa, chiếu sáng toàn bộ con hẻm.

- Hự!

Ầm!

Cơn đau đớn từ bàn tay bị đánh nát chưa kịp phát tác, ngọn Toái Tâm cước thứ hai trong đòn liên hoàn cước của người áo đen, hiểm độc không kém ngọn cước thứ nhất, lấy tốc độ như thiểm điện đá thẳng tới trái tim của Ciss.

Tốc độ so với vừa rồi nhanh hơn không chỉ gấp hai lần, trong khoảnh khắc trước khi mất đi tri giác, Ciss chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể mình bị hất tung lên, bên tai hắn còn vang tiếng xương ngực đang răn rắc vỡ vụn, những mẩu xương gãy sắc nhọn nơi ngực trái kéo nhau đâm về phía trái tim.

Trái tim trong lồng ngực hắn không chỉ bị đám xuơng ngực đâm thủng, mà còn bị ngọn Toái Tâm cước cực kỳ ngoan độc đá nát, chết đến không thể chết hơn được.

Bịch!

Rex ngây ngẩn nhìn thi thể thuộc hạ mình mềm oặt như một cọng bún trượt xuống đất, giận dữ rống lên:

- ĐCMM, TAO GIẾT MÀY!!!

Rex hối hận muốn chết, nếu không phải hắn xem thường người áo đen, thì thuộc hạ của hắn đã không bị đối phương tươi sống đá chết rồi.

Vốn tưởng chỉ cần ba người Ciss là đủ thu thập kẻ lạ mặt này rồi, không ngờ đối phương hung mãnh vô cùng, bị vây công vẫn nhẹ nhàng hạ sát mất một người.

Hai tên thuộc hạ còn lại lúc này mới tỉnh lại từ cơn khiếp sợ, vận hết khí lực bú sữa mẹ cùng đánh về phía người áo đen.

- Khặc khặc, một lũ vô dụng, giết cũng bẩn tay.

Người áo đen cười lớn, lui lại một bước tránh thoát ba người còn lại vây công, mở miệng đầy xem thường khinh bỉ đối phương, sau đó tung người đu mình lên đường ống nước trên bức tường bên cạnh, như u linh leo lên sân thượng tòa cao ốc.

- AAAA…

Rex căm hận hét lên đầy bi phẫn, sau đó phân phó:

- Alex ở lại trông chừng Ciss, Kass theo tao truy giết nó.

Sau đó cũng đu người lên ống nước đuổi theo.

- A, Thiết lão, mau, hắn sắp lên tới nơi rồi.

Vũ Ninh Khuynh Thành kinh hãi thốt lên.

Nàng cùng Thiết lão đứng trên sân thượng quan chiến nãy giờ, bỗng tên áo đen không nói một lời phóng về hướng hai người bọn họ, khiến nàng vô cùng bối rối.

Tốc độ người áo đen quá nhanh, căn bản không cho hai người Khuynh Thành kịp phản ứng đã áp sát đến, bàn tay đen kịt nhanh như chớp trảo chụp về phía thiếu nữ.

- A…

Vũ Ninh Khuynh Thành sợ hãi hét lên, rút chủy thủ muốn chém bàn tay đen kịt kia.

Nàng không nghĩ đối phương sẽ phát hiện hai người, trong lúc bị truy sát mà hắn vẫn còn tâm tư muốn cướp đoạt nàng, thật là một tên khốn kiếp.

"Là hắn!!!"

Trong chớp mắt này, trong đầu Vũ Ninh Khuynh Thành xuất hiện một hình ảnh vô cùng quen thuộc, móng vuốt như ưng trảo với thủ thế giống y hệt kia, mấy ngày trước đã một lần muốn cắp lấy nàng, chính là tên dâm tặc đó.

Thiết lão ra tay sau nhưng tới trước, hung hăng đập quái gậy xuống đầu người áo đen, muốn ép hắn thu tay lại.

Lão Thiết đứng trên đánh xuống khí thế cực kỳ mạnh mẽ, người áo đen đang nhảy lên không có chỗ mượn lực, phía sau còn có hai cao thủ dị năng bám sát, lúc này người áo đen đã rơi vào tình thế trước sau thụ địch, vô cùng nguy hiểm.

- Tiểu nữu nhi, mau chạy, hai người không đánh lại bọn chúng đâu.

Thế nhưng, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, người áo đen đã sử dụng một thủ pháp vô cùng phản khoa học, căn bản nằm ngoài sức tưởng tượng của bốn người xung quanh.

Hắc ảnh quỷ mị như người không xương, thi triển một động tác cực kỳ quỷ dị, nháy mắt tránh khỏi đòn tấn công của cây quái gậy cùng ngọn chủy thủ, người áo đen như bóng ma nhảy đến bên cạnh Vũ Ninh Khuynh Thành, cười cợt trêu chọc:

- Hắc hắc.

- A!

Cơn đau trên mặt truyền đến làm Vũ Ninh Khuynh Thành kinh hãi thốt lên.

Hóa ra, những ngón tay đen kịt kia đã nắm lấy bờ má thiếu nữ khẽ nhéo một cái, sau đó tung người rời đi, hoàn toàn biến mất vào màn đêm.

- Thì ra, tên khốn kiếp kia không phải vô tình phóng về phía nàng, mà là cố ý muốn trêu đùa nàng.

"Tốt nhất các ngươi đánh nhau lưỡng bại câu thương càng tốt, hehe!!" - Người áo đen cười thầm.

Rầm rầm rầm!

- Ai đấy? Chờ chút!

Vương Nhàn đang xào đậu tây bỗng nghe tiếng cửa trước bị đá ầm ầm, vội tắt bếp lửa, gác vá lại bước ra phòng bếp.

Vừa mở cửa, hắn liền trông thấy ba thân ảnh quen thuộc.

Người ở giữa chính là Hoạ Thủy, nhưng lúc này trông nàng vô cùng chật vật, hơi thở suy yếu được hai người Như Ngọc dìu vào phòng khách, nhẹ nhàng đặt xuống sofa.

- Đây là…

Nhìn vết thương ở bụng Hoạ Thủy, máu tươi đã nhuộm đỏ một vùng trông vô cùng ghê rợn, Vương Nhàn kinh hãi lắp bắp.

Như Ngọc vội vàng chạy vào phòng bếp lấy ra hộp sơ cứu, nhanh chóng xử lý vết thương.

- Anh Phong, không cho nhìn.

Kiều Ân trừng mắt nhìn Vương Nhàn, hờn dỗi nói.

- Được rồi được rồi, anh vào bếp xào đậu tiếp đây, các em mau cầm máu cho cô ấy đi.

Nói rồi, Vương Nhàn ngoan ngoãn quay người vào bếp, dường như máu tươi đã làm hắn vô cùng hoảng sợ.

Họa Thủy chăm chú nhìn bóng lưng Vương Nhàn, nãy giờ vẫn không nói gì.

- Cậu ráng nhịn đau nha.

Như Ngọc dịu dàng nói.

Kiều Ân ở bên cạnh cầm kéo cắt đi một mảnh lớn y phục, lộ ra một vùng da thịt trắng nõn nơi bụng dưới của Họa Thủy, chỉ là lúc này đã thấm đẫm máu tươi đỏ thẫm.

- Ưm…

Cán kéo vô tình động vào miệng vết thương làm Họa Thủy không nhịn được đau đớn, khẽ rên rĩ.

- Cố nhịn đau, nhanh thôi…

Như Ngọc khẽ an ủi, thấm nước sát trùng vào bông gòn, cẩn thận lau chùi máu tươi quanh vết thương.

- Ư ư ư…. ưmmmm…

Nước sát trùng chảy vào miệng vết thương, cảm giác đau rát đến tận xương tủy khiến Họa Thủy run rẩy dữ dội, lớn tiếng rên rỉ.

Vương Nhàn ở phòng bếp nghe tiếng rên đầy đau đớn, không khỏi kinh hãi nhìn sang, mặt mày trắng bệch.

- Dị năng giả Hoa Kỳ.

Bên bàn cơm trong phòng bếp, Vương Nhàn vừa gắp lên khúc đậu xào còn chưa kịp bỏ vô miệng, đã trợn tròn mắt kinh ngạc há hốc mồm.

- Đúng vậy, tên đả thương Họa Thủy hệ gió, hai tên thuộc hạ hệ thủy.

Kiều Ân giải thích, sau đó hếch cằm đầy kiêu ngạo nói:

- Tên còn lại hệ hoả, đã bị em sút một đá chết tươi mất tiêu rùi, ahihi.

Vừa nói, nàng vừa giơ bàn chân trắng nõn với năm đầu ngón chân nhỏ nhắn phấn nộn, đá nhẹ vào đùi Vương Nhàn, thi triển lại ngọn Toái Tâm cước vừa rồi.

Đương nhiên, với kẻ địch là một kích đoạt mạng, nhưng với anh Phong của nàng thì không khác gì đang nũng nịu vuốt ve cả.

- Ừ, giỏi!

Vương Nhàn giơ ngón tay cái khen ngợi.

Những lúc tranh đấu trong bóng tối thế này, hạ sát thủ là điều không thể tránh khỏi, chỉ là, theo Vương Nhàn thì Kiều Ân một hơi giết sạch bốn tên luôn cũng được.

Dù sao kiếp trước hắn đã giết không biết bao nhiêu tên giặc, bốn tên Dị năng giả mờ mờ ám ám kia, chắc chắn chẳng phải là thứ tốt lành gì.

- Kể anh nghe một chút, các em gặp nàng ở đâu?

Vương Nhàn nhàn nhã và cơm, nhét một khúc đậu xào vào mồm, vừa nhai nhoàm nhoàm vừa hỏi.

- Bọn em đang đi tuần phía Tây thành, thì trông thấy tên dị năng giả hệ gió đang điên cuồng vận dụng năng lượng dị năng của mình để bay lượn.

- Anh biết đó, không tên ngoại quốc nào rảnh rỗi mà thi triển dị năng khoa trương như vậy ở Đại Việt, nên bọn em tò mò bám theo.

- Sau khi nắm rõ tình hình, Như Ngọc chặn đầu đón Họa Thủy, em thì từ đằng sau giết tới.

Kiều Ân năm ngón tay thành trảo vồ đến yết hầu Vương Nhàn, nhưng rất nhanh đã biến thành nhẹ nhàng vuốt ve cổ hắn, nói.

- Chỉ là, trên sân thượng có hai người đang muốn làm ngư ông đắc lợi nha, hihi.

Kiều Ân thần thần bí bí nói.

- Ồ, cảnh sát đặc nhiệm hả? Dị năng giả Phương Tây hoành hành ở Đại Việt thế này, bọn họ phải nghiêm túc quan ngại nha, hắc hắc.

Vương Nhàn như cười như không hỏi.

- Anh này…

Bàn chân trắng nõn của Kiều Ân khẽ đá vào đùi hắn, sau đó xoa xoa chỗ vừa đá, cuối cùng đem cả hai chân gác lên đùi Vương Nhàn, cười cười nói:

- Là tiểu ma nữ cùng Thiết lão bất tử kia.

- Ha ha ha, ha hả…

Vương Nhàn cười to đến chảy cả nước mắt, lắc lắc đầu cảm khái:

- Thì ra là bọn họ, định đợi Họa Thủy nỏ mạnh hết đà, ra tay cướp người đây mà.

Không thể không nói, hai người Khuynh Thành canh thời điểm vô cùng chuẩn xác, tiếc là giữa đường lại giết ra một Kiều Ân. Tính ra đây là lần thứ hai Kiều Ân kết thù cùng tiểu ma nữ kia rồi.

- Haha, anh không thể thấy được khuôn mặt bọn họ lúc ấy đâu, như này này…haha.

Kiều Ân làm mặt quỷ sau đó cười khúc khích một hồi.

- Nói vậy thôi, chứ đám người hai bên không đánh nhau đến mức kẻ chết ta sống đâu. Chân khí lão bất tử kia vô cùng thâm hậu, cùng lắm ngang tay là cùng. Đánh một hồi, đám dị năng cùng Cổ Việt Võ nhất định sẽ biết bị em lừa.

Vương Nhàn mỉm cười phân tích.

Kiều Ân cũng gật đầu đồng ý, chủ yếu vẫn là nàng muốn tranh thủ thời gian cho Như Ngọc thôi, không quá ham chiến.

- Anh xem, đây là cái gì?

Rút từ trong túi ra một ống nghiệm thủy tinh, bên trong đựng bốn sợi tóc, Kiều Ân lắc lắc trước mặt Vương Nhàn, vui vẻ hỏi hắn.

- Ồ, ba sợi tóc ngắn là của mấy tên dị năng, sợi tóc dài là của thiếu nữ kia, đúng chớ?

Vương Nhàn nhìn một cái sau đó khẳng định.

- Đúng vậy, hắc hắc.

- Tí đưa cho Như Ngọc phân tích mã gen, năng lượng dị năng cùng thành phần dược thảo. Rất nhanh chúng ta sẽ tìm ra chi nhánh của bọn họ.

Vương Nhàn đôi mắt hiện lên ý cười nồng đậm, thuận miệng phân phó.

Buổi tối ba người Vương Nhàn vẫn như cũ ngủ chung giường, mặc kệ cô gái đang dưỡng thương ở phòng bên cạnh là ai, muốn nghĩ gì cũng được.

Dù sao cô gái kia trong mắt ba người Vương Nhàn, cũng không có quá nhiều quan hệ với bọn họ.

Sáng hôm sau, từ thật sớm Họa Thủy đã thức dậy, tự mình vệ sinh, rửa mặt, sau đó còn cầm gậy gỗ thi triển vài đường kiếm, khiến ba người Vương Nhàn cảm khái không ngớt.

Người tu luyện cổ võ thật trâu bò, linh dược trị thương của bọn họ cũng thật bá đạo. Tối hôm qua bị thương nghiêm trọng như vậy, sáng hôm sau đã có thể vận động như người bình thường rồi, thật đáng khâm phục.

- Ồ… cậu đã dậy rồi...

Họa Thủy lúng túng nói.

Bước vào phòng bếp, Họa Thủy định tự tay nấu bữa sáng cho "hắn", nhưng đã thấy Như Ngọc mặc sẵn tạp dề, đang rửa rau củ, nồi cháo trên bếp cũng sắp sôi, chứng tỏ Như Ngọc đã ở trong bếp từ sớm rồi.

- Ừ, sao cậu không nằm thêm chút nữa đi. Vết thương đã lành rồi à? Còn đau không?

Như Ngọc nhẹ nhàng hỏi.

- Ờ… cũng khá lành rồi… còn hơi đau.

Họa Thủy bối rối trả lời, không biết phải giải thích như thế nào về vết thương đã hồi phục của mình. Đối với người bình thường bị như vậy dù có đi bệnh viện cũng phải nằm ít nhất một tháng.

Còn nàng chỉ trong một đêm đã lành lặn, ai nghe được cũng đều sẽ khó tiếp thụ.

- Ừ! Vậy tốt! Nếu không bà ngoại sẽ rất lo lắng cho cậu.

Như Ngọc bình thản trả lời, dường như không hề bị sự siêu việt của Họa Thủy làm cho kinh ngạc.

Họa Thủy thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy kinh nghi bất định nhìn nhìn Như Ngọc, nghĩ thầm:

"Sao cô ta có thể bình thản như vậy, ít nhất cũng phải có chút ngạc nhiên mới đúng chứ?"

Rất tiếc Như Ngọc không nghe thấy tiếng lòng của Họa Thủy, chỉ mỉm cười quay sang nói:

- Giúp mình một tay chứ?

- Ừ…

Bữa sáng ấm cúng cùng Vương Nhàn khiến Họa Thủy không khỏi âm thầm ao ước, cùng ngưỡng mộ hai người Như Ngọc. Hai cô gái kia ở bên hắn tận mười năm, ngày ngày được hưởng hơi ấm của hắn.

Còn nàng phải tự mình trải qua tất cả mọi chuyện, từ lúc tu luyện rồi thỉnh thoảng nghĩ đến hắn, rồi đến lúc phải nghĩ đến hắn mới có thể tiếp tục tu luyện. Cuối cùng, cũng chính vì nghĩ đến hắn nên nàng mới bước một chân vào cánh cửa tẩu hỏa nhập ma, xém chút nữa vong mạng.

Hắn đang ngồi trước mặt, nhưng nàng phải luôn khống chế bản thân không được xông đến ôm hắn, để thỏa nỗi nhớ mong suốt bao nhiêu năm qua.

Mặc dù tối qua nàng ở phòng bên cạnh, sát vách với hắn, liên tục truyền chân khí vào chiếc vòng tay, thôi thúc nó đánh động đến "hắn". Nhưng mười lần như một, cảm ứng của nàng phát đi như hạt cát bị chôn vùi trong sa mạc, không chút hồi âm.

Nhìn ánh mắt lạnh nhạt của hắn khi nhìn nàng, vết thương ở bụng không biết tại sao lại đau quặn lên, trái tim không khỏi cảm thấy chua xót vô hạn.

- Anh Phong, hôm nay chúng ta đi công viên trò chơi ở khu Tây thành chơi đi, ở đó có nhiều trò hay lắm đó.

Kiều Ân hưng phấn lên kế hoạch, sau đó quay sang Họa Thủy, áy náy nói:

- Xin lỗi cô nhé, mới bị thương hôm qua chắc là không đi với chúng tôi được rồi.

- Đúng vậy, phải anh anh cũng không đi được.

Vương Nhàn tỉnh bơ gật đầu đồng ý.

- Không sao, dù sao tôi cũng khỏe rồi, xem mọi người chơi cũng được.

Họa Thủy ngay lập tức nói, nàng không muốn ở lại đây một mình đấy.

- Ồ, sao cũng được, tùy cô.

Kiều Ân bĩu môi nói, dường như có người ngoài đi theo làm nàng không cao hứng lắm.

Như Ngọc ở một bên mỉm cười không nói gì, cô bạn mình nói chuyện ác thật đấy.

- Phong, cho tôi mượn điện thoại báo cho bà ngoại một tiếng.

Ngoài phòng khách, bốn người đang xem TV, Họa Thủy bỗng nhiên nói.

- Này, không cần cảm ơn.

Kiều Ân nhanh tay đưa di động của mình qua, không chút gợn sóng nói.

Họa Thủy đón lấy, danh bạ đã lưu sẵn số điện thoại của Thái phu nhân, không đợi quá lâu bên kia đã trả lời.

- …

- Sư… Ngoại, là con, đang ở nhà anh Phong ạ.

- …

- Dạ.

Họa Thủy nhẹ nhàng đáp sau đó đưa máy cho Vương Nhàn, nói:

- Phong, ngoại muốn nói chuyện với anh.

Vương Nhàn bắt máy, Kiều Ân đang ôm hắn cũng kề sát tai vào, bên trong truyền ra giọng của Thái thượng Đại phu nhân:

- Phong đấy à.

- Dạ, con đây ngoại.

- Ừ, Thủy nó làm phiền con rồi.

- Không sao ạ.

- Để Thủy ở lại bên đấy ít hôm nhé.

Hừ!

Nghe Thái phu nhân nói đến đây, Kiều Ân không khỏi liếc Họa Thủy một cái, bĩu môi hừ lạnh.

- Dạ, được ạ.

Vương Nhàn cũng không phản đối gì, liền gật đầu đáp ứng.

Nghe hắn trả lời, khóe miệng Họa Thủy không khỏi hiện lên ý cười, gương mặt u buồn từ sáng sớm bỗng trở nên tươi tắn không ít.

"Hắn vậy mà cho ta ở lại" - Họa Thủy vui vẻ nghĩ thầm.

Gét gô! (Dịch: Let's go! - Đi nào!)

Kiều Ân ôm cánh tay Vương Nhàn, hưng phấn nói.

Như đã định, sáng nay ba người Vương Nhàn cùng Họa Thủy sẽ đi đến công viên trò chơi Màu Xanh.

Nhìn ba người Vương Nhàn ăn mặc vô cùng đơn giản bình dị, Hoạ Thủy không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Nhất là hai cô gái kia, giới trẻ bây giờ khi đi chơi với người yêu thường sẽ trang điểm thật lộng lẫy, quần ngắn áo hai dây khoe hết da hết thịt, phô bày vẻ tươi trẻ cho người yêu mình xem.

Hai người Như Ngọc lại hoàn toàn ngược lại, lúc còn ở nhà, Hoạ Thủy nhìn hai nàng như hai tiểu tinh linh, mặc dù không có được khí chất cùng linh tính của người tu luyện cổ võ như nàng, nhưng cũng không kém nàng chút nào.

Nhưng đến lúc ra ngoài đi chơi, cả hai lại trang điểm nhẹ một chút liền trở nên khác biệt, Hoạ Thủy cảm giác nhan sắc của hai cô gái kia giảm đi hơn một nửa, ném vào đám đông cũng chẳng ai thèm ngó đến.

Đương nhiên Hoạ Thủy không biết, đây chỉ là kỹ năng cơ sở của một gián điệp Tây Đức mà thôi, một tiểu tu sĩ như nàng, thấy quái cũng không lạ.

Bình Luận (0)
Comment