- Géc gô! ( Let's go!)
Kiều Ân hưng phấn hô.
Như Ngọc thanh nhã ngồi vào ghế lái. Kiều Ân ôm lấy cánh tay Vương Nhàn ngồi vào ghế sau, sau đó liếc nhìn Họa Thủy đang đứng bên ngoài, đánh mắt về phía ghế phụ, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Nhìn Vương Nhàn vẫn lạnh nhạt không hề để ý mình, Họa Thủy chỉ đành chua xót ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn rồi mới quay sang Như Ngọc, nhẹ nhàng nói:
- Ngọc, bà ngoại bảo, nhờ anh Phong dẫn mình đi mua một chiếc điện thoại.
- Ừm, đi thôi.
Như Ngọc gật đầu đáp ứng, thuần thục đạp chân ga lao vút đi.
- Quý khách lựa chiếc nào ạ?
Nữ nhân viên bán hàng thân thiện hỏi ba nam một nữ trước mặt.
Họa Thủy nhìn trong tủ kính nằm từng dãy điện thoại di động, đủ các thể loại nhãn hiệu cùng màu sắc, phân vân không biết nên lựa cái nào.
Lúc sáng nàng cố ý hỏi mượn điện thoại Vương Nhàn, nhưng đã bị Kiều Ân cắt ngang mất, nên không thể biết thể loại cùng màu sắc điện thoại của hắn.
- Cậu thích màu gì?
Như Ngọc nhìn cô gái xinh đẹp đang phân vân, mỉm cười hỏi.
- À… mình thích màu vàng.
Họa Thủy ngập ngừng đáp.
Nhìn lại, hôm nay ra ngoài chơi nàng mặc một chiếc váy dài cũng màu vàng đấy, chiếc váy này là của Như Ngọc.
Tối qua, vì quá đột xuất nên Như Ngọc đành chia sẻ tủ quần áo của mình cho Họa Thủy, cả hai nàng vóc người đều tuyệt mỹ tương tự nhau, nên Họa Thủy mặc đồ của Như Ngọc vô cùng vừa vặn.
- Chị, lấy cho bạn em chiếc này nhưng màu vàng ạ.
Như Ngọc mỉm cười nói với nữ nhân viên, kiểu dáng điện thoại này rất phù hợp với các cô gái trẻ, vừa đủ dùng lại không quá mắc tiền, khá phù hợp với Họa Thủy.
Chỉ là Họa Thủy không cao hứng chút nào, rõ ràng sư phụ ý bảo chính "hắn" chọn điện thoại cho nàng đấy, cuối cùng lại rơi vào tay Như Ngọc.
Tính ra, từ sáng đến giờ, nàng liên tục muốn tiếp cận Vương Nhàn, nhưng đều bị Kiều Ân cản lại, không thể qua mặt được cô gái kia. Vương Nhàn thì vô cùng bình thản, cự người ngoài ngàn dặm, không để ý chút nào.
Chỉ có Như Ngọc là đối xử với nàng khá tốt, không chỉ dùng thẻ ATM của mình thanh toán tiền điện thoại cho nàng, mà còn lưu lại số của mình cùng Kiều Ân vào máy, còn chân thành dặn dò:
- Cậu lúc nào cũng có thể gọi cho bọn tớ.
Dẫu vậy, số của Vương Nhàn, Như Ngọc vẫn không hề để lộ một chút.
…
- Duyên, nhìn kìa.
Vừa đúng thứ 7, sáng nay Công viên trò chơi Màu Xanh khá đông người, là một khu vui chơi bình dân nên mở cửa miễn phí, chỉ khi tham gia mỗi trò chơi mới phải tốn phí một lần, bạn cũng có thể mua trọn gói bằng việc mua vé Vui Vẻ, 50 nghìn / ngày, vui chơi thả cửa.
Hai người Mỹ Duyên Huyền Châu đã đến đây từ sớm, lúc này Huyền Châu bỗng nhiên hô lớn gọi bạn mình.
- Hả?
Mỹ Duyên kinh ngạc hỏi.
- Bên kia kìa. Thấy chưa?
Huyền Châu kéo kéo tay bạn mình chỉ chỉ về phía cổng khu vui chơi, từ bên ngoài bước vào bốn người trẻ tuổi. Một nam một nữ đi trước Huyền Châu không thể nhìn lầm được, nam nhân ngu ngốc cùng nữ nhân xấu xa kia, đang thân mật nắm tay nhau cười cười nói nói.
- Tên ngu ngốc đáng ghê tởm kia, hôm đó còn ra vẻ thờ ơ, lại không biết từ lúc nào đã lừa được Họa Thủy rồi, hừ.
Huyền Châu vô cùng khinh bỉ nói.
Mỹ Duyên nhìn Họa Thủy lặng lẽ đi phía sau Vương Nhàn, từ lúc bước vào khu vui chơi đến giờ vẫn không hề rời mắt khỏi tấm lưng hắn, không khỏi cảm thấy tò mò nhíu nhíu mày.
"Nam nhân vẻ ngoài vô cùng bình thường này có mị lực gì khiến cho một tuyệt sắc giai nhân như Họa Thủy chú ý nhỉ?"
- Nhất định là hắn đang giả vờ lạt mềm buộc chặc, đi, chúng ta qua phá hỏng kế hoạch của hắn.
Nói rồi, Huyền Châu hưng phấn kéo Mỹ Duyên chạy qua.
Cơ mà, có người đã nhanh hơn các nàng một bước.
…
- Woa, Thủy sư tỷ!
Vũ Ninh Khuynh Thành như khám phá được lục địa mới, trợn tròn mắt kinh ngạc hô:
- Chị cũng biết đến khu vui chơi chơi nữa hả, thật kỳ lạ nha!
Họa Thủy ánh mắt lạnh lùng, nhìn thiếu nữ tà mị đang đứng cản trước mặt bốn người, vừa định mở miệng đã trông thấy hai người Mỹ Duyên chạy qua.
- Cô bé, ông nội em đâu rồi, không trông chừng em coi chừng kẻ xấu bắt đi đó, hắc hắc.
Huyền Châu âm dương quái khí trêu chọc thiếu nữ tà mị.
- Liên quan gì tới ngươi, xú nha đầu.
Vũ Ninh Khuynh Thành trừng mắt nhìn Huyền Châu, xì mũi đáp trả.
- Ờ, chúng ta là bạn tốt của Thủy, còn cô nhóc em? Liên quan gì?
- Thủy sư tỷ là đệ tử của sư môn ta, chuyện nhà chúng ta quan hệ gì đến người ngoài các ngươi?
!@#$%^...
Vương Nhàn đứng ở một bên xem hai nữ nhân cãi nhau, sau chuyển sang chửi mắng nhau, thầm cảm thấy đau đầu không dứt, đi chơi một bữa thôi mà cũng không yên ổn nữa, aizzz…
- Châu, cậu không cần cãi nhau với cô ta.
Họa Thủy thấy thiếu nữ tà mị sắp nổi giận ra tay đánh người, vội bước lên cản Huyền Châu lại, bình tĩnh nói:
- Ở đây đông người, cô ta không dám làm gì với mình đâu.
- Hừ, nó dám.
Huyền Châu trừng mắt với Khuynh Thành, khinh thường nói.
- Nàng là đại tiểu thư của Trương gia, gọi một tiếng là đám hộ vệ ngay lập tức nhảy ra bảo vệ, cô bé yếu ớt trước mặt quả thật nàng không để vào mắt.
- Ngươi…
Vũ Ninh Khuynh Thành tức sôi người, run lẩy bẩy lắp bắp.
Nếu không phải chịu ước thúc ở giới người phàm, nàng thật hận mà xông lên xé rách cái miệng đáng ghét của nữ nhân kia rồi.
- Anh Phong, Ngọc, chúng ta qua bên kia chơi đi.
Kiều Ân lúc này mới nũng nịu lắc lắc cánh tay Vương Nhàn, chỉ về một trò chơi cách đó không xa, kéo hắn bước qua. Hai kẻ không tim không phổi này vẫn cứ cười cười nói nói ,ung dung nhàn nhã, không hề xem cuộc cãi lộn vừa rồi là một chuyện.
Như Ngọc Họa Thủy đi theo, Mỹ Duyên Huyền Châu cũng đi theo, Vũ Ninh Khuynh Thành không thể làm gì khác, nghiến răng nghiến lợi bước theo sau cùng.
Cuối cùng, buổi vui chơi của ba người Vương Nhàn lại trở thành màn trình diễn một đấu ba của Vũ Ninh Khuynh Thành, tình cảnh thì vô cùng hỗn loạn như sau:
Trò chơi có tính đối kháng thì Huyền Châu khiêu chiến Khuynh Thành, sau đó kéo cả Mỹ Duyên vào hỗ trợ. Đương nhiên hai nàng Huyền Châu dù cao hơn Khuynh Thành một cái đầu, nhưng người thường làm sao đấu lại người tu luyện Cổ Việt Võ. Sau cùng Họa Thủy cũng nhảy vào tham chiến, cẩn thận bảo vệ hai người Mỹ Duyên.
Trò chơi ôn hòa không nói, những trò mạo hiểm như cầu trượt, rơi tự do,.. Khuynh Thành liên tục thi triển ám chiêu, âm thầm hãm hại Huyền Châu, khiến Họa Thủy phải bao phen khốn đốn chống đỡ.
Mặc dù người xung quanh không ai bị thương, nhưng khắp cả khu vui chơi phải nói là bị bốn nữ nhân nhi quậy cho loạn cào cào, vô cùng hỗn loạn.
…
- Nước đây các vị.
Vương Nhàn tay che nắng, tay ôm lốc nước lọc ướp lạnh bước về phía các cô gái, lúc này mặt mũi đã đỏ bừng sau một hồi làm loạn.
Kiều Ân nhanh nhẹn phát nước cho mọi người, kể cả Vũ Ninh Khuynh Thành cũng được chia phần.
Khuynh Thành mặc dù cùng Huyền Châu Họa Thủy phân thành hai chiến tuyến, bất quá không có tranh đấu cùng ba người Vương Nhàn.
Bởi vậy từ đầu đến giờ, nàng hành xử không quá ác liệt với Kiều Ân Như Ngọc.
- Cảm ơn.
Khuynh Thành tự nhiên nhận lấy, nói.
- Hừ, biết cảm ơn rồi hả.
Huyền Châu hừ lạnh châm chọc.
Nàng vẫn còn để bụng chuyện tối hôm trước, Khuynh Thành được Thái phu nhân giải nguy nhưng lại không thèm cảm tạ, vô lễ rời đi.
- Hừ, không phải vì tên khốn kiếp kia phá đám, ta đã mang Thủy sư tỷ đi rồi.
Khuynh Thành xì mũi, tỉnh bơ nói:
- Việc gì phải cảm ơn.
- Tên đó có đuổi theo cô không?
Vương Nhàn bên cạnh tò mò hỏi.
- Hắn dám, ta một đao chặt đứt tay hắn, hừ.
Vũ Ninh Khuynh Thành nghiến răng nói.
Kiều Ân khẽ cấu vào mu bàn tay Vương Nhàn, ngụ ý:
"Em còn nhéo má cô ta một cái đấy."
Như Ngọc đứng bên cạnh nhìn thấy động tác mờ ám của Kiều Ân, cười tủm tỉm không nói gì.
Hai người Mỹ Duyên Huyền Châu thì đã quen với lời lẽ sát phạt của thiếu nữ tà mị, nhưng chưa hề biết rõ thực lực của nàng nên vô cùng xem thường. Huyền Châu bĩu môi nói:
- Là ai bị tấn công liền kinh hãi đứng ngây người, chỉ giỏi mạnh miệng.
- Xú nha đầu, tin ta xé nát miệng ngươi không?
Vũ Ninh Khuynh Thành hung ác giơ nanh múa vuốt nói.
Họa Thủy đứng bên cạnh liền giơ tay chắn trước người hai nàng Mỹ Duyên, bảo hộ Huyền Châu.
Dù tu võ giả ra ngoài phàm trần sẽ phải chịu ước thúc, nhưng Họa Thủy vẫn lo lắng Khuynh Thành thẹn quá hóa giận mà làm ra những chuyện ngu xuẩn.
- Anh Phong, em đói bụng rồi.
Sắp thấy mấy người kia chuẩn bị lại cãi nhau, Kiều Ân ôm cánh tay Vương Nhàn đáng thương nói.
- Ừ, chúng ta về nhà thôi.
Vương Nhàn gật đầu đáp ứng, nắm lấy bàn tay Như Ngọc, tỉnh bơ nói:
- Các cô cứ tự nhiên, tạm biệt.
Nói rồi, thản nhiên kéo Kiều Ân Như Ngọc rời đi.
- Duyên, Châu, về thôi.
Họa Thủy nhìn ba người Vương Nhàn sắp đi xa, vội nói.
- Cái gì, cậu ở nhà hắn tối qua.
Vừa bước ra cổng công viên trò chơi, Huyền Châu nghe Họa Thủy giải thích, vô cùng kinh ngạc thốt lên.
- Ừ, bà ngoại còn bảo, tớ nên ở lại nhà hắn một thời gian.
Họa Thủy đầy u buồn, thở dài nói.
Nhìn Như Ngọc đang lái chiếc xe tàn tạ đến, Họa Thủy quay sang hai nàng Duyên Châu, cẩn thận dặn dò:
- Hai cậu không cần sợ Vũ Ninh Khuynh Thành, trước khi bắt được tớ cô ta sẽ không dám động đến các cậu.
- Đừng chủ động tìm đến cô ta là được.
Nói rồi, không để Vương Nhàn phải chờ lâu, nàng nhanh chóng bước tới chiếc xe tàn tạ, ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ.
Vũ Ninh Khuynh Thành nhìn chiếc xe hơi rách nát rời đi, đôi mắt đầy âm trầm dường như đã phát hiện ra điều gì.
- Cậu xem, Thủy nhất quyết đi theo hắn ta, nhưng hắn lại không quan tâm đến cậu ấy chút nào.
Huyền Châu cảm thấy cực kỳ bất bình cho Họa Thủy, tức giận nói:
- Đã vậy, hắn còn không phân rõ giới tuyến với yêu nữ ngực bự kia. Nếu cô ta làm hại Thủy, chắc chắn hắn sẽ không bảo vệ được cậu ấy.
- Tên Vương Kỳ Phong này thật sự là phế vật trong phế vật, khốn kiếp trong khốn kiếp.
Đã quen với tính tình thẳng thắn bộc trực, thấy sao nói vậy của bạn mình, Mỹ Duyên cũng không muốn ngăn nàng nói xấu Vương Nhàn. Dù sao biểu hiện bên ngoài của hắn thật sự khiến các nàng quá thất vọng.
Nàng rốt cuộc không thể hiểu nỗi, Giáo sư Mỹ Nguyệt của các nàng, mẹ của hắn là một người phụ nữ vô cùng ấm áp, rất quan tâm đến người khác, sao lại có thể có một người con trai vô tình, không biết tốt xấu như vậy.
Đương nhiên, chúng ta chẳng thể trách hai người Duyên Châu, người ngoài cuộc như các nàng, vốn không thể hiểu được.
…
- Thiết lão, điều tra tất cả mọi thứ về tên Vương Kỳ Phong kia, à…còn hai cô gái bên cạnh hắn nữa, nhất định không được bỏ sót bất kỳ điều gì.
- Tiểu thư, chẳng lẽ người đang nghi ngờ hắn?
- Đúng vậy, từ khi tên đàn ông đó xuất hiện, bình cảnh của Họa Thủy đã có dấu hiệu buông lỏng. Tu vi cũng tiến bộ rõ rệt, dường như sắp chuẩn bị đột phá vào Nhân cấp hậu kỳ tầng 8.
- Nhưng trông hắn giống như không hề có chút tình cảm nào với cô ta?
- Hừ, tốt nhất hắn không nên có, nếu không đừng trách chúng ta ngoan độc.
Trong đêm tối, trên sân thượng của một tòa cao ốc, hai người Khuynh Thành Thiết lão đứng lặng lẽ nhìn chằm chằm về phía xa, hơn một kilomet về phía đó chính là căn biệt thự của Vương Nhàn.
- Nội trong đêm nay chúng ta sẽ biết kết quả.
Vũ Ninh Khuynh Thành nói xong, khép lại đôi mắt, dùng linh thức âm thầm cảm nhận.
…
Biệt thự của Vương Nhàn, bên trong phòng ngủ, Thi Hoạ Thủy không hề hay biết có hai kẻ địch đang theo dõi mình, lúc này nàng đang điên cuồng vận chuyển chân khi tuần hoàn chạy khắp cơ thể, một vòng rồi lại một vòng.
Thủy linh khí một dặm xung quanh hưởng ứng theo, chen chúc nhau ồ ạt tràn vào cơ thể của Họa Thủy, khiến nàng hưng phấn đến mức suýt chút nữa đã không nhịn được mà rống to lên.
Cảm giác thư sướng đến từng lỗ chân lông này, từ lúc bắt đầu tu luyện cổ võ đến giờ, tối hôm nay nàng mới thật sự được trải nghiệm.
Từng dòng lũ linh khí được chân khí của nàng dẫn dắt chạy vào đan điền, nhanh chóng chuyển hoá thành tự thân chân khí, nâng cao tu vi của nàng. Tốc độ so với trước kia nàng đau khổ tu luyện, nhanh hơn đâu chỉ gấp mười lần.
Trước kia vì chưa gặp được hắn, nàng vô cùng lo lắng nên tu vi tiến triển cực kỳ chậm chạp, từ lần đột phá trước cách đây một năm, tu vì nàng liền dậm chân tại chỗ ở [Nhân cấp Hậu Kỳ] tầng thứ 7, nửa bước khó đi.
Hiện giờ mặc dù chưa được Vương Kỳ Phong công nhận, nhưng chỉ cần được tu luyện bên hắn, tu vi của nàng liền bay lên như diều gặp gió vậy.
Nói một chút về hệ thống tu luyện Cổ Việt Võ này, nó có một cái tên gọi cực kỳ cổ xưa là Thượng Cổ Việt Võ, gồm 3 đại cảnh giới:
Nhân cấp, Địa cấp, Thiên cấp.
-[Nhân cấp Tam Kỳ]- có chín tiểu cảnh giới: Sơ Kỳ tầng thứ nhất đến tầng thứ ba, Trung Kỳ tầng bốn tầng năm tầng sáu, Hậu Kỳ chính là bảy tám chín.
Tu luyện [Tam Kỳ] đến viên mãn, sau khi đột phá sẽ bước vào Đại cảnh giới tiếp theo:
–[Địa cấp Tam Thanh]--
[Sơ Thanh] ba tầng: 1 2 3;
[Trung Thanh] tầng 4 tầng 5 tầng 6;
[Hậu Thanh] tầng 7 8 9.
Tu luyện viên mãn [Tam Thanh], nếu đột phá thành công sẽ đạp chân vào Đại cảnh giới cuối cùng:
—[Thiên cấp Tam Ý]---
Cánh cửa [Sơ Ý] khó dò
Cánh cửa [Song Ý] khó công
Cánh cửa [Tam Ý] khó …à mà thôi.
[Hậu Ý] chính là cảnh giới trong truyền thuyết rồi.
[Thiên cấp Sơ Ý] ở Tiểu Thiên thế giới hiếm như lông phượng sừng lân.
[Trung Ý] thì khỏi phải nói, căn bản chính là mấy lão quái vật lánh đời không hiện. Bọn họ đến tầng thứ này, hầu như đều rủ nhau bế tử quan, chuyên tâm ngộ đạo, truy tìm cánh cửa để mở ra cảnh giới trong truyền thuyết:
[Thiên cấp Hậu Ý]
…
Răng rắc!
Âm thanh vỡ nát của cánh cửa tầng thứ Tám [Nhân cấp Hậu Kỳ] vang lên trong đầu Thi Họa Thủy, vừa định hét lên thật to cho thoả thích thì linh khí xung quanh nàng lại càng điên cuồng hơn.
Thông thường mỗi lần nàng đau khổ đột phá thành công, chân khí trong cơ thể cũng cạn kiệt, sức lực cùng tinh thần lực của nàng cũng bị rút đi sạch sẽ, phải tĩnh dưỡng ít nhất một tuần mới có thể khôi phục.
Nhưng tối hôm nay lại khác, sau khi đột phá thành công nàng vẫn còn dư lực để tiếp tục đề cao tu vi của mình. Chính là cảm giác mà trước kia sư phụ vẫn hay giảng cho mình, nhưng vì không có Vương Kỳ Phong nên mình không thể cảm thụ được.
"Ách! Hết linh khí?"
Thi Hoạ Thủy tiếc đứt ruột thầm hỏi.
Nàng còn dư lực, nhưng linh khí một dặm xung quanh chớp mắt đã bị nàng hút sạch, không thể kịp thời tu bổ.
Nhưng đúng lúc này chiếc vòng tay của nàng sáng lên, từng sợi thủy linh khí nguyên chất, tức linh khí đã qua ngưng luyện thành thủy linh khí, từ chiếc vòng tay theo cổ tay ào ạt chảy vào khắp cơ thể nàng, tưới tắm cho từng mảnh da trắng nõn phấn nộn như bạch ngọc của nàng.
Khoảnh khắc này dường như Thi Hoạ Thủy càng thêm tuyệt mỹ, càng thêm xuất trần thoát tục, khí chất của nàng bỗng nhiều thêm hai phần linh vận ba phần linh tính.
Ánh sáng đèn điện trong phòng chớp mắt đã bị hào quang chói mắt của nàng lấn áp, hoàn toàn bị lu mờ.
Nếu như có người ngoài ở đây, nhất định sẽ không nhịn được mà quỳ xuống dập đầu dưới chân nàng, run rẩy gọi bốn tiếng: Thần Tiên Hạ Phàm.
…
Phụt!
Bất quá, chớp mắt này chỉ duy trì đúng 1 giây, sau đó…tắt lịm.
Cảm giác mà sư phụ thao thao bất tuyệt kể cho nàng, vô tận thủy linh khí nguyên chất từ chiếc vòng tay xanh ngọc như nước lũ mà tràn vào cơ thể, ứng với nàng thì nó chỉ xảy ra đúng y… một giây.
Lúc này đừng nói là hào quang, mà hai phần linh vận ba phần linh tính vừa tăng thêm cũng đã tiêu biến. Nàng lại trở lại bình thường, vẫn xinh đẹp tuyệt trần như mọi ngày, như chưa hề có chuyện gì ra cả.
- Àiiii, là do tình cảm được vun đắp quá ít, không đủ cảm ngộ để bồi bổ cho ngươi.
Hoạ Thủy khẽ thở dài, vuốt ve chiếc vòng tay khẽ lẩm bẩm.
Nàng phải có được trái tim Người Ứng Mệnh, hưởng ôn nhu nhận ấm áp, hấp thụ khí tức đàn ông mạnh mẽ của hắn. Cả hai trao nhau tình cảm, tình yêu, tình thương; thì nàng mới có cảm ngộ để đem uẩn dưỡng vào chiếc vòng tay này.
Để nó chuyển hoá thành thủy linh khí thuần khiết nhất cho nàng tu luyện.
Tiếc là, Vương Kỳ Phong - Người Ứng Mệnh của nàng cứ như một khúc gỗ vậy, đương nhiên là khúc gỗ của hai cô gái kia, dù nàng có muốn động đến cũng… không chạm đến được.
Ít nhất thì, mặc dù thủy linh khí từ chiếc vòng tay không nhiều, nhưng cũng đủ để khiến nàng hồi phục, không đến nỗi nằm liệt giường như những lần đột phá trước.
Bây giờ nàng đã có thực lực để cầm cự với tiểu ma nữ Vũ Ninh Khuynh Thành kia, cô ta đã đột phá [Nhân cấp Hậu Kỳ] tầng thứ 9 hơn một năm trước, lúc này đã gần viên mãn, còn nàng chỉ mới củng cố [Hậu Kỳ] tầng thứ 8 mà thôi.
Chênh lệch mặc dù được rút ngắn một tầng, nhưng căn bản là vẫn khó đánh lại cô ta được.
- Không tốt, cô ta đến rồi.
Vừa nhắc ma nữ ma nữ đến, Hoạ Thủy cảm ứng được hơi thở của Vũ Ninh Khuynh Thành đang đến rất gần, kinh hãi hô lên.
Nhiệt độ một dặm xung quanh bỗng nhiên giảm xuống đột ngột, hơi lạnh dâng lên, nhìn ra cửa sổ có thể thấy từng hạt mưa đang lất phất rơi xuống.
- Phi Vũ nhất mạch.
Hoạ Thủy khẽ thì thào, đây là khí tượng do cao thủ Địa cấp núi Phi Vũ của Lưu Thủy Tiên Trì dẫn động.
- Thủy sư tỷ, ngươi lại đột phá rồi, chúc mừng, chúc mừng.
Vũ Ninh Khuynh Thành đứng ngoài vườn nhìn Thi Hoạ Thủy qua khung cửa sổ, mỉm cười vui vẻ nói.
Đứng dưới mưa nhưng y phục của Khuynh Thành vô cùng khô ráo, bằng mắt thường có thể thấy, từng hạt mưa đang rơi xuống người nàng liền bị hấp thụ vào trong cơ thể.
Đây là ưu ái cũng là đặc quyền của nhất mạch Phi Vũ vậy.
- Khuynh Thành, rốt cuộc cô muốn làm gì?
Cảm giác được có người đã nhảy vào phòng của Vương Kỳ Phong, Hoạ Thủy trong lòng run rẩy, giận dữ hét lên.
Vừa định mở cửa phòng chạy qua phòng Vương Nhàn, nàng đã nghe thấy Vũ Ninh Khuynh Thành lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi không muốn hắn chết, ngoan ngoãn mà ra đây đón nhận ta khiêu chiến.
- Thắng, chúng ta sẽ rời đi. Nếu thua…hắc hắc.
Khuynh Thành cười lạnh lùng, âm trầm nói:
- Cả ngươi và hắn đều phải theo chúng ta về Phi Vũ phong.
- Cô…
Đáy lòng Thi Hoạ Thủy đầy lạnh lẽo, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Trường kiếm của nàng đều để lại ở Lê gia, nhất thời không có thứ gì có thể dùng. Muốn tay không đấu pháp cùng kẻ địch có tu vi cao hơn mình một tầng, căn bản là nằm si nói mộng.
Cổ Việt Võ giả các nàng, muốn vượt cấp khiêu chiến đều là những kẻ có tư chất cực kỳ nghịch thiên, cùng các loại pháp bảo trong truyền thuyết hỗ trợ mới có thể làm được.
Còn với Thi Hoạ Thủy, sư phụ nàng chỉ là một tiểu tu sĩ rời bỏ Lưu Thủy Tiên Trì, nàng tuy là đệ tử của bà, nhưng với sơn môn thì cũng chỉ là một ngoại môn đệ tử không chính thức. Ngoài chiếc vòng tay, trong tay nàng chẳng có nỗi một món pháp bảo cho ra hồn.
Xoạc!
Cuối cùng,, Hoạ Thủy đành mở cửa sổ nhảy ra ngoài, cố nén sợ hãi trong lòng, bình tĩnh nói:
- Khuynh Thành, bọn họ chỉ là người phàm, không can hệ gì đến chúng ta cả.
- Sư tỷ bớt đùa, từ lúc ngươi gặp tên Vương Kỳ Phong kia, bình cảnh liền buông lỏng, còn ở lại nhà hắn đột phá nữa.
Vũ Ninh Khuynh Thành như cười như không, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi cho là ta sẽ tin sao?
- Ta…
Nhất thời Họa Thủy không biết trả lời như thế nào. Nàng cùng Khuynh Thành đều biết rõ môn đạo của chiếc vòng tay này, căn bản là không thể che giấu nhau được.
Vù vù vù!
Bỗng trời nổi lên gió to, hất tung y phục của hai cô gái trẻ lên, một đoàn linh khí như cuồng phong bạo vũ cuốn tới, thổi bay cơn mưa phùn đang lất phất ra khỏi bầu trời, không khí ẩm ướt vừa rồi còn vô cùng nồng đậm, chớp mắt đã tiêu tán.
- Sư bá!
Gió lớn tấp vào mặt thổi tung mái tóc của Vũ Ninh Khuynh Thành, bất quá nàng chỉ ưu nhã vén nhẹ những lọn tóc rối ra sau tai, nhếch môi mỉm cười nhìn lên mái nhà, lạnh lùng gọi.
- Chiếc vòng tay kia là đồ riêng của chúng ta, muốn trách thì trách năm đó sư phụ ngươi chỉ đào được một cái. Cùng chúng ta không có quan hệ.
Thái thượng Đại phu nhân đứng trên mái nhà nhìn xuống, bình thản nói.
- Haha, sư bá có lẽ là hiểu lầm rồi, chúng ta không phải đến vì chiếc vòng tay kia.
Vũ Ninh Khuynh Thành nghĩa chính ngôn từ, từ tốn giảng đạo:
- Năm đó sư bá ngài tự tiện rời khỏi sư môn, chưởng môn sư bá niệm tình xưa mà không truy cứu, nhưng cô ta…
Nói đến đây, nàng liền nhìn về phía Thi Hoạ Thủy, nghiêm khắc nói:
- Không được sự đồng ý của sư môn đã tự ý tu luyện tâm pháp bổn môn. Chưởng môn sư huynh phái ta ra ngoài để mang nàng trở về. Tùy theo môn quy xét xử.
- Sư phụ…
Thi Họa Thủy khẽ kêu lên, chua xót nhìn sư phụ mình. Đây là ma nữ kia cố ý đuổi tận giết tuyệt, cắt đứt truyền thừa của Thái thượng Đại phu nhân.
- Nếu muốn ở lại thì đơn giản thôi...
Vũ Ninh Khuynh Thành lạnh lẽo nói:
- Để nàng tự đánh nát đan điền của mình, phế bỏ một thân tu vi Lưu Thủy Quyết, cắt đứt hoàn toàn quan hệ cùng Lưu Thủy môn. Chúng ta sẽ lưu nàng ở lại.
- Không được.
Thi Họa Thủy nghe đến đây không nhịn được hét lên.
Làm vậy có khác gì tự tay nàng chặt đứt hy vọng của sư tôn, tự hủy truyền thừa của nhất mạch bọn họ.
- Sự phụ, xin người để đồ nhi quyết đấu cùng cô ta.
- Àiii, tùy theo số mệnh vậy.
Thái thượng Đại phu nhân thở dài, rút ra trường kiếm ở sau lưng ném về phía Thi Hoạ Thủy, nói:
- Đây là bảo kiếm của sư tôn, nay truyền cho ngươi vậy.
- Dạ, tạ ơn sư tôn ban kiếm.
Thi Hoạ Thủy quỳ hai gối, đôi tay nâng cao bảo kiếm, cung kính cảm tạ Thái thượng Đại phu nhân.
Nói rồi, nàng mạnh mẽ đứng dậy, tay phải nắm chuôi chĩa mũi kiếm sắc bén về phía Vũ Ninh Khuynh Thành, lạnh lùng nói:
- Phi Vũ nhất mạch, hôm nay Linh Thủy nhất mạch ta khiêu chiến ngươi.
- Haha, Linh Thủy nhất mạch...
Khuynh Thành cười lớn, khinh thường nói:
- Cô còn chẳng phải là đệ tử ngoại môn, đừng tự dát vàng vào mặt mình. Đón ta một kiếm.
Vừa dứt lời, Khuynh Thành liền rút trường kiếm lao tới, điên cuồng thôi động chân khí trong kinh mạch, thi triển từng đường kiếm mờ mờ ảo ảo chém về phía Thi Hoạ Thủy.
Keng! Keng! Keng!
Âm thanh sắt thép va chạm, hai lưỡi kiếm phẩm chất không hề thua kém chém giết lẫn nhau, nổ tung lên những đoá hoa lửa vô cùng đẹp mắt.
Chỉ là hai người đang múa kiếm lúc này chẳng có tâm tư mà nhìn ngắm chúng, chỉ tập trung mười phần tinh thần theo dõi lưỡi kiếm của đối phương, nếu không, nhất định sẽ bị mũi kiếm đối phương đâm cho một kích trí mạng.
Thế nhưng rất nhanh, chỉ vừa giao đấu xong năm chiêu, Thi Hoạ Thủy đã bị Vũ Ninh Khuynh Thành một cước đá vào bụng, bay ra ngoài.
- Hộc hộc…
Thi Hoạ Thủy chống kiếm chật vật đứng dậy, liên tục thở dốc.
Nhân cấp tầng Tám căn bản không phải đối thủ của tầng Chín.
Chưa kể Vũ Ninh Khuynh Thành trường kỳ tu luyện ở trong sư môn, được các trưởng bối chỉ điểm cùng dạy dỗ, hằng ngày cùng các sư tỷ sư muội rèn luyện kiếm pháp.
Còn Thi Hoạ Thủy nàng, ở chốn phàm trần chịu nhiều ước thúc, căn bản hiếm khi cầm kiếm đánh nhau cùng người khác. Cách biệt với Khuynh Thành có thể nói là, một trời một vực.
- Haha, Thủy sư tỷ, ngươi thật giỏi nha, có thể dưới tay ta đứng vững đến năm chiêu.
Vũ Ninh Khuynh Thành huơ mũi kiếm một vòng, kinh ngạc cười lớn nói.
Thi Hoạ Thủy lòng đầy chua xót, quay đầu nhìn về phía phòng ngủ Vương Nhàn, qua khung cửa sổ nàng có thể thấy lão Thiết đang nắm quái gậy chĩa sát yết hầu của hắn, còn hắn thì hôn mê nằm bất động trên giường, dường như đã bị Thiết lão khống chế cơ thể.
Chỉ cần nàng cùng Thái phu nhân vọng động, nhất định lão sẽ một đâm đoạt mạng Vương Nhàn.
Thái thượng Đại phu nhân cũng chỉ có thể đứng ngoài quan chiến, đây là quyết đấu của đệ tử nội môn, không cho phép người khác, kể cả thân sư phụ can thiệp, bà hữu tâm nhưng vô lực giúp nàng.
Lưu Thủy Quyết, Truyền thừa Linh Thủy phong, vòng tay, pháp khí trường kiếm bà đều đã truyền lại cho đệ tử mình; vận mệnh của Thi Hoạ Thủy như thế nào, phải cần tự nàng định đoạt.
Là nhận mệnh về núi, hay nghịch tập giết ngược lại, thoát khỏi hiểm cảnh, chỉ có thể tự tay nàng đánh ra một kích vậy.
Đông Thủy Thất Kiếm, Hàn Hoạ.