Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 21 - Hừ, Hồ Ly Tinh.

Đông Thủy Thất Kiếm, Hàn Hoạ.

Thi Hoạ Thủy khẽ lẩm bẩm, tay trái bấm quyết, tay phải nâng trường kiếm đặt ngang khoé mắt, chân khí trong cơ thể theo lòng bàn tay điên cuồng truyền vào thân kiếm.

Mắt thường có thể thấy không khí xung quanh trường kiếm bị hơi lạnh ngưng tụ lại, tạo thành một lớp hơi nước đọng trên thân kiếm, lấp lánh mà mỹ lệ.

Đây là Hàn Hoạ, ngưng tụ hơi lạnh vào thân cùng mũi kiếm trước khi đánh ra bảy kiếm của Đông Thủy Thức.

Đông Thủy Thức, gồm bảy chiêu kiếm, nên có thể gọi là Đông Thủy Thất Kiếm, một bộ kiếm kỹ vang danh Cổ Võ giới của Lưu Thủy Tiên Trì năm xưa.

- Hừ, để xem tài nghệ của sư tỷ đến đâu.

Vũ Ninh Khuynh Thành cười lạnh nói, sau đó tay trái nhanh chóng bấm kiếm quyết, khẽ niệm:

- Vũ Ninh Khinh Vũ, Dạ Vũ.

Vũ Ninh gia truyền kiếm pháp, độc bộ thiên hạ, đánh kiếm nhẹ như đang khiêu vũ, nhưng từng kiếm đều có thể đoạt mạng kẻ địch.

Thức thứ nhất: Dạ Vũ

Vụt!

Khí thế đã áp súc đến đển đỉnh phong, hai cô gái trẻ liền lao vào nhau, vận hết tài nghệ của bản thân, thi triển toàn lực của mình.

Từng giọt nước đọng trên thân kiếm của Hoạ Thủy như những ám khí khi va chạm sẽ bắn về phía Khuynh Thành, nhưng Dạ Vũ của họ Vũ Ninh chính là thân pháp dùng để kết hợp với kiếm pháp.

Với tu vi cao hơn một tầng, thân ảnh Khuynh Thành dễ dàng tránh thoát lưỡi kiếm sắc bén cùng những giọt nước lạnh lẽo bắn ra từ thân kiếm của Hoạ Thủy.

Xoẹt!

Một tia máu bắn ra, trong khoảnh khắc, mũi kiếm sắc bén của Khuynh Thành đã lợi dụng sơ hở rạch một đường trên cánh tay Thi Hoạ Thủy.

- Hắc hắc.

Bỗng nhiên Vũ Ninh Khuynh Thành đột ngột biến chiêu, mũi kiếm nhân cơ hội đối phương bị thương liền tránh thoát trường kiếm của Hoạ Thủy, chĩa sát vào yết hầu của nàng.

Vết thương nghiêm trọng trên cánh tay khiến Hoạ Thủy rơi xuống hạ phong, không quá ba chiêu đã bị Khuynh Thành áp chế, thắng bại ngay lập tức liền được định đoạt.

- Thủy sư tỷ, ngươi đã thua.

Vũ Ninh Khuynh Thành mỉm cười đầy đắc ý nói.

- Ài…

Thái thượng Đại phu nhân đứng trên mái nhà, khẽ thở dài nhận mệnh.

Thi Hoạ Thủy đáy lòng đau xót, vô lực chĩa mũi kiếm xuống đất, quay đầu nhìn về phía phòng Vương Kỳ Phong.

Cuối cùng, nàng vẫn không thể bảo vệ được nam nhân của mình.

Tất cả chỉ vì một chiếc vòng tay, khiến một người phàm như hắn bị liên lụy vào tranh đấu của giới Cổ Việt Võ tu, căn bản không thể tự định đoạt số mệnh của mình vậy.

- Khặc khặc.

Đương lúc Vũ Ninh Khuynh Thành đang vô cùng cao hứng, sau lưng nàng đột ngột vang lên một tiếng cười đầy quái dị.

Năm ngón tay đen kịt lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, như tia chớp trảo chụp về phía nàng.

- Tiểu thư cẩn thận.

Thiết lão trong phòng Vương Nhàn ngay lập tức nhảy ra cửa sổ, quái gậy trong tay đánh về phía bàn tay đen kịt kia, nhưng căn bản đã không kịp.

- Ặc...ặc...

Vũ Ninh Khuynh Thành cứng đơ người, cổ họng muốn hét lên nhưng chỉ có thể phát ra tiếng ục ặc đứt quãng.

Lúc này mọi người mới có thể nhìn rõ, một thân ảnh màu đen hiện ra sau lưng Khuynh Thành, tay trái vòng tới trước nắm lấy yết hầu, tay phải bóp chặt lấy cổ tay phải đang cầm kiếm của nàng, chớp mắt thiếu nữ tà mị đã bị người áo đen chế trụ.

- Tiểu nữu nhi, ngươi vừa rồi múa kiếm rất đẹp nha, khặc khặc.

Người áo đen kề sát vào tai Khuynh Thành, giọng khàn khàn quái dị khen ngơi.

- Đạo hữu, chúng ta vốn không có thù oán, ngươi mau thả tiểu thư của ta ra.

Thiết lão trông thấy chuyện đã rồi, đành xuống nước nhẹ giọng thương lượng.

- Nhưng ta rất vừa ý cô bé này, rất thơm rất mềm, khặc khặc.

Khuynh Thành nghe đến đây, hai khối mềm mại căng tràn trước ngực càng phập phồng lợi hại, ánh mắt không giấu được nỗi kinh hoàng trợn trừng trừng nhìn Thiết lão. Hy vọng lão sẽ cứu được mình, nếu không tối nay nàng sẽ bị tên dâm tặc này làm nhục.

- Đạo hữu, chuyện gì cũng có thể thương lượng…

- Không có gì để thương lượng cả, ta vừa mắt cô bé này, người cũng đã rơi vào tay ta rồi, ba người các ngươi có thể làm được gì, hắc hắc hắc.

Nói rồi, người áo đen lại bóp nhẹ yết hầu Khuynh Thành một cái, khiến nàng không nhịn được đau đớn khẽ rên rỉ:

- Ưm…

- Ngươi…

Thiết lão lo lắng kêu lên, nhất thời vô phương xử lý.

Đây là lần đầu tiên lão đối mặt trường hợp như này, những lần trước khi ra ngoài phàm giới, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.

Gặp kẻ khác chỉ cần báo danh Cổ Việt Võ giả liền được người ta hoan nghênh chào đón, nếu gặp cường địch, Thiết lão với tu vi Địa cấp của mình có thể dễ dàng đối chiến, không chút sợ hãi.

Bất quá, người áo đen kia năm lần bảy lượt truy bắt tiểu thư, thực lực không kém gì lão, nhưng thủ đoạn lại vô cùng vô tận, khó lòng phòng bị.

- Tuyền…

Thiết lão quay đầu nhìn Thái phu nhân, sốt ruột gọi.

Nhưng Thái phu nhân không nhìn Thiết lão lấy một cái, không nói lời nào, quay người rời đi, biến mất vào màn đêm.

Chuyện tiếp theo, an nguy của Vũ Ninh Khuynh Thành không phải việc của bà.

Còn Thi Hoạ Thủy, đệ tử bà cuối cùng đã trưởng thành, tìm được người Ứng Mệnh của mình, con đường sau này phải tự nàng bước đi, sư phụ như bà thọ nguyên đã gần hết, chẳng thể giúp được gì nữa.

- Sư phụ, bảo trọng.

Thi Hoạ Thủy hướng về phía sư phụ đã rời đi, dập đầu bái ba lạy, nghẹn ngào nói.

Nàng biết, sau khi trở về sư phụ sẽ bế tử quan, căn bản là không gặp người ngoài, nếu may mắn đột phá, nàng có thể gặp lại sư phụ, nếu không, chính là âm dương đôi đường vậy.

Thiết lão đấm ngực dậm chân, vô cùng căm tức nhìn chằm chằm Thi Hoạ Thủy, sự phụ nàng thấy đồng môn gặp nạn mà không ra tay cứu giúp, chỉ thản nhiên bỏ đi, làm lão giận lây sang cả nàng.

- Hừ, đáng đời.

Thi Hoạ Thủy hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý quay người khập khiễng bước vào nhà, tay trái bịt chặt miệng vết thương vẫn đang không ngừng trào ra máu tươi.

Khó khăn nhảy qua cửa sổ, nàng ngồi dưới sàn nhà lấy linh dược trong túi ra chữa thương, mặc kệ ba người đang giằng co ở bên ngoài kia.

- Trong vòng một tuần, Lưu Thủy Tiên Trì không cho ta câu trả lời thoả mãn, tiểu nữu nhi này sẽ thành nô lệ của ta, khặc khặc khặc.

Dứt lời, người áo đen tay phải khẽ bóp, Khuynh Thành chỉ cảm thấy cổ tay đau điếng như muốn đứt rời ra, vô lực thả rơi trường kiếm.

Chưa kịp tiếp đất, trường kiếm của Khuynh Thành đã bị người áo đen vung chân đá mạnh vào chuôi, mũi kiếm lấy thế như sét đánh phóng thẳng về phía Thiết lão. Thiết lão trán đổ mồ hôi hột, chật vật tránh thoát mũi kiếm trong đường tơ kẽ tóc.

Sau khi định thần nhìn lại, chỉ thấy khoảng sân vườn lúc này đã trống trơn, người áo đen cùng tiểu thư như hai giọt nước chìm vào trong sa mạc, không chút tung tích.

- Khốn kiếp...

Lạnh lẽo nhìn căn phòng của Thi Hoạ Thủy, Thiết lão suy nghĩ một hồi cuối cùng dậm chân rời đi.

Lão quyết định quay về tông môn, trước tiên gọi người ra giải cứu tiểu thư, sau đó mới thu thập Hoạ Thủy, đến lúc đó, cô ta căn bản trốn không thoát.

Đương nhiên, lão Thiết có nghĩ nát óc cũng không thể tưởng tượng được, sâu trong lòng đất dưới chân mình, trong một căn phòng cực kỳ bí mật, tiểu thư của lão đang nằm trên một chiếc giường, hôn mê bất tỉnh.

- Anh Phong, đừng diễn nữa, mau mở mắt đi.

Kiều Ân nhảy lên giường đè lên người Vương Nhàn, năm ngón tay nhỏ trắng nõn nà phấn nộn nhéo lấy bờ má hắn, nũng nịu gọi.

- Ơ, cô là ai? Có chuyện gì vậy?

Vương Nhàn ngơ ngác hỏi.

- Anh này…

Kiều Ân khẽ đánh vào vai hắn, hờn dỗi nói.

Như Ngọc lúc này cũng leo lên giường, mỉm cười nằm ôm lấy hắn.

- Haha, Kiều Ân của chúng ta thật uy vũ, hắc hắc.

Vương Nhàn thôi không giả ngốc nữa, ôm lấy hai bờ mông mềm mại đầy co dãn của Kiều Ân, cười lớn nói.

- Chuyện.

Kiều Ân hếch cằm kiêu ngạo nói, sau đó nằm úp sấp trên người Vương Nhàn, mái tóc mượt mà dụi vào cổ hắn, vô cùng yêu thích khẽ cọ cọ.

- Thu xếp xong cô gái kia rồi chứ?

Vương Nhàn nhẹ nhàng hỏi.

Một tay hắn vòng qua đầu Như Ngọc, Như Ngọc ngoan ngoãn gối đầu lên bắp tay rắn chắc của Vương Nhàn, vòng đôi tay khẽ ôm lấy eo hắn.

Tay còn lại của Vương Nhàn khẽ vuốt ve mái tóc của cô gái nhỏ đang nằm trên lồng ngực.

- Um…cô ta đã ngủ rồi, em còn để lại cho cô ta một lọ Tích Cốc thủy, có thể nhịn ăn trong vòng một tuần.

Kiều Ân khẽ rên rỉ, lười biếng trả lời.

- Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì với cô ta? Lưu Thủy môn kia nhất định sẽ không bỏ qua cho Họa Thủy.

Như Ngọc trầm ngâm phân tích, nói:

- Lần tới, nhất định họ sẽ phái ít nhất hai người Địa cấp viên mãn đến. Vũ Ninh gia cũng sẽ phái cao thủ qua, không thể xem thường bọn họ được.

- Hắc hắc, khi đó họ sẽ được thưởng thức sự lợi hại của cậu.

Kiều Ân ngẩng đầu, chụp lấy cằm Như Ngọc khẽ lắc lắc, nháy mắt nói.

-Hì hì, cậu nha, chỉ sợ thiên hạ không loạn thôi.

Như Ngọc cũng không yếu thế, nhéo lấy má Kiều Ân.

- ...

- Anh, chúng ta sẽ giết bao nhiêu người?

Đùa giỡn một hồi, hai cô gái lúc này mới hỏi ý kiến Vương Nhàn.

- Ùm…

Vương Nhàn âm thầm suy tư, sau đó đáp:

- Lưu Thủy Tiên Trì là sư môn của bà ngoại, không thể vô lý sát hại. Đánh trọng thương là được rồi.

- Còn người của Vũ Ninh gia tộc, bọn họ âm hiểm độc ác, chuyên tu những bí pháp tà độc thương hại sinh linh.

- Giết hết cũng được.

Vương Nhàn nhẹ nhàng nói, đôi mắt hai cô gái nhỏ bên người hắn liền lấp lánh sáng rực, dường như chuyện giết người đoạt mạng giống như chuyện ăn cơm uống nước thường ngày với ba người bọn họ vậy.

Đương nhiên, những kẻ bị bọn họ giết đều là những tên đáng chết hết đấy.

Trong lúc chữa thương, Thi Hoạ Thủy nghe tiếng xe hơi của Vương Nhàn chạy vào cổng biệt thự, nàng biết hai cô gái bên cạnh hắn đã dạo chơi trở về.

Nàng thầm lấy làm may mắn khi Vũ Ninh Khuynh Thành đánh tới đúng lúc hai cô gái kia không có ở nhà, nếu không tình hình sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều.

Cộp cộp!

- Anh Phong ngủ rồi à…hihi…

Hoạ Thủy nghe thoang thoảng tiếng hai cô gái kia nói chuyện, tiếng mở cửa phòng, tiếng cười khúc khích của Kiều Ân, sau đó cửa phòng liền đóng lại, mọi âm thanh bên trong đều bị cắt đứt.

Căn phòng đó chính là vậy, chỉ cần đóng cửa là bên ngoài chẳng thể nghe được bất kỳ thanh âm gì từ bên trong, kể cả nàng ở phòng sát vách cũng vậy.

Căn phòng đó là phòng ngủ của ba người họ, từ lúc nàng sống nhờ ở đây bọn họ đã như vậy rồi: Ăn chung, ngủ chung,... cái gì cũng chung.

Trừ những lúc buổi tối hai cô gái kia ra ngoài đi dạo hắn sẽ ở một mình, còn lại là cô nàng Kiều Ân kia lúc nào cũng sẽ bám dính lấy hắn, như con bạch tuộc quấn chặc lấy Vương Kỳ Phong.

Hoạ Thủy nhìn vào mắt mà trong lòng thấy ghen tị không dứt.

- Ài…

Khẽ thở dài, nàng bước lại tủ đồ lấy ra một bộ đồ ngủ kín đáo, mở cửa phòng bước ra đi đến phòng tắm.

Sau khi rửa sạch sẽ vết máu cùng mùi tanh dính trên người, sửa sang lại vẻ mặt của mình trông thật ổn, nàng mới đi đến trước phòng Vương Nhàn, khẽ gõ cửa.

Cộc cộc cộc!

- Có chuyện gì à?

Kiều Ân mở cửa phòng, không khách khí hỏi.

Đập vào mắt của Hoạ Thủy là một thiếu nữ đầy vẻ tươi trẻ xinh đẹp, mặc một chiếc váy ngủ rộng rãi màu xanh lam, ngực khoét sâu lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như bạch ngọc, tươi mát như mặt nước mùa thu vậy.

- Ách…

Bằng mắt thường, Họa Thủy có thể thấy được hai điểm nhỏ đang nhô lên trên hai khối đầy đặn trước ngực của Kiều Ân, chứng tỏ Kiều Ân không hề mặc áo ngực nha.

Hoạ Thủy nhíu nhíu mày dời tầm mắt, nhìn vào bên trong.

Trên chiếc giường lớn lúc này, Vương Nhàn hai tay đang ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn mềm mại như bông của Như Ngọc, cô ấy cũng mặc một chiếc váy ngủ màu hồng, rộng rãi gợi cảm không kém gì váy ngủ của Kiều Ân.

Cả hai đang châu đầu vào nhau cùng đọc một cuốn sách, trông hai người Vương Nhàn Như Ngọc giống hệt một cặp vợ chồng trẻ vô cùng hạnh phúc, cùng nhau đọc sách trước khi đi ngủ vậy.

Khung cảnh ấm áp này khiến Thi Hoạ Thủy nhìn ngây người.

- Này, cô không sao chứ?

Kiều Ân tỏ vẻ mất kiên nhẫn hỏi.

- À, không có gì.

Hoạ Thủy bình tĩnh đáp:

Tôi chỉ muốn xem anh Phong thế nào thôi.

- Vầng, anh ấy rất ổn.

Kiều Ân tỉnh bơ đáp, không hề có ý muốn mời vị khách bên ngoài vào phòng.

- Anh này…

Lúc này Như Ngọc quay đầu tránh né Vương Nhàn trêu chọc, mới thấy Hoạ Thủy vẫn còn đứng trước cửa, liền mỉm cười vẫy vẫy tay chào, hỏi:

Thủy à, có chuyện gì thế?

Vương Nhàn cũng đầy vẻ tò mò ngó ngó theo.

- Không ... Không có gì, mình về phòng á.

Hoạ Thủy cố nặn ra một nụ cười, vội cáo từ rồi quay người… chạy đi.

Đứng nhìn mới có chút mà mặt nàng đã đỏ bừng như quả cà chua, ở thêm xíu nữa chắc nàng phải độn thổ mất.

- Bàn tay của hắn thế mà… thế mà…

Nằm úp sấp trên giường của mìnnh, Hoạ Thủy vùi đầu vào gối, khẽ lắp bắp.

Nghĩ lại cảnh vừa rồi, nàng không khỏi cảm thấy tim đập chân run, cả người nóng phừng phừng như phát sốt: hai bàn tay không an phận của Vương Nhàn mới vừa rồi xuyên qua cổ áo Như Ngọc, ôm trọn cặp ngọc phong căng tròn đầy co dãn của nàng, tận tình vuốt ve xoa nắn.

- Như Ngọc không mặc áo ngực nha… cả cô nàng Kiều Ân đáng ghét kia nữa…

Thi Hoạ Thủy khẽ rên rỉ, đầy yếu ớt thì thào.

Sáng hôm sau, như mọi hôm, từ sớm tinh mơ Như Ngọc đã dậy thật sớm nấu bữa sáng cho gia đình nhỏ của mình, nay lại có thêm một vị khách tạm trú nữa.

Như Ngọc hiền ngoan dịu dàng, đảm đang tỉ mỉ, chu đáo săn sóc, vừa xinh đẹp lại vừa hiền dịu, dùng bốn chữ "Như Hoa Như Ngọc" cũng không đủ để miêu tả nàng.

Nhìn nàng khoác chiếc tạp dề màu hồng nhạt đứng trong phòng bếp làm đồ ăn, Họa Thủy không khỏi ngây ngẩn đến xuất thần.

"Có lẽ, Vương Kỳ Phong hắn chỉ cần có một người vợ bình phàm như vậy, tối trước khi đi ngủ nằm ôm nhau đọc sách, sáng dậy thật sớm có nàng nấu đồ ăn cho mình, ngày ngày vô tận ôn nhu săn sóc, hắn đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi."

Bỗng chốc, Thi Họa Thủy chợt hiểu ra vì sao từ đầu đến giờ, Vương Kỳ Phong lại chẳng hề ngó ngàng đến mình.

Thi Họa Thủy rất đẹp, có thể nói là tuyệt sắc giai nhân, siêu phàm thoát tục, thậm chí có thể thừa nhận, nàng đẹp hơn Kiều Ân cùng Như Ngọc vài phần.

Nhưng trong mắt Vương Kỳ Phong, hình bóng nàng chỉ mờ nhạt như sương khói nhân gian, chỉ như một kẻ qua đường trong dòng người tấp nập.

Họa Thủy cũng rất dịu dàng, nhưng lại là nét dịu dàng siêu thực, không thể so sánh với vẻ hiền dịu đầy ôn nhu săn sóc, ấm áp quan tâm của Như Ngọc.

Một cô gái lạ dẫu có xinh đẹp đến mức ánh trăng cũng phải lu mờ, há có thể bằng một người vợ đã bên cạnh mình từ nhỏ đến lớn, ân cần chăm sóc, sớm tối có nhau.

Trong lòng Vương Kỳ Phong, Thi Họa Thủy mình vĩnh viễn không thể tranh sủng cùng Lý Như Ngọc vậy.

- Cậu nghĩ gì thế?

Như Ngọc quay đầu nhìn cô gái đang đứng bên cửa phòng bếp ngơ ngẩn đến xuất thần, mỉm cười hỏi.

- Ờ…không có gì.

Họa Thủy định thần lại, lắc đầu đáp.

- Vết thương đã đỡ chưa?

Quay người về phía bếp lửa tiếp tục nấu ăn, Như Ngọc nhẹ nhàng hỏi.

- Ừ, đã lành rồi.

Họa Thủy thuận miệng đáp.

Dù lãnh một đá cùng một kiếm của Khuynh Thành nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da, rất nhanh sau một buổi tối nàng cũng đã khôi phục đến tám phần thực lực.

Chỉ có điều, Như Ngọc quả thật rất tinh mắt nha, vết thương của mình không thể nào qua mắt nàng được.

- Sao cậu biết mình bị thương hay vậy?

- Trông tay phải cậu không được tự nhiên, lại còn thoang thoảng mùi máu tươi, nên mình đoán vậy.

- Ừ, cậu giỏi thật.

- Không có gì, thói quen thôi.

- Anh Phong cũng hay bị thương à?

Rất nhanh chủ đề đã chuyển đến người Vương Nhàn, Như Ngọc cũng không giấu diếm, kể lại một số chuyện lúc nhỏ của hắn.

Trong phòng bếp, hai cô gái trẻ vui vẻ trò chuyện cùng nhau, một người nấu ăn một người ngồi bên cạnh nhìn.

Ban đầu Họa Thủy cũng muốn xắn tay áo lại phụ nấu, nhưng Như Ngọc bảo nàng mới bị thương, không cho làm, nên cũng đành thôi.

- Ồ thơm quá.

Mặt trời vừa lên, Kiều Ân đã chạy vào phòng bếp ôm lấy Như Ngọc, một bên ăn vụng lấy, Như Ngọc khẽ gắt sau đó hai nàng lại đùa giỡn với nhau một phen.

Đợi lúc Vương Nhàn ra khỏi phòng, cả bốn người ăn sáng, sau đó Vương Nhàn lại vào phòng, đóng cửa kín mít không ra.

Bên ngoài Như Ngọc ôm laptop gõ lách cách, Kiều Ân thì xách xe chạy đi đâu đó rồi trưa lại về, cả bốn người lại ăn bữa trưa. Sau đó lại giống như lúc sáng.

Buổi trưa Họa Thủy lấy ra trường kiếm đặt trước mặt ba người Vương Nhàn, giải thích về tình hình của mình một chút, sau đó tuyên bố là mình sẽ ở sân sau luyện kiếm, hy vọng mọi người đừng sợ.

Bất quá hai kẻ không tim không phổi Vương Nhàn Kiều Ân kia, chẳng có chút gì là kinh hãi hay sợ sệt với món vũ khí lạnh lẽo đầy sát phạt này.

Đến cả cô gái trông vô cùng mềm yếu như Như Ngọc cũng chỉ mỉm cười, bình thản nói:

- Cậu cứ tự nhiên.

Sau đó tiếp tục nhìn vào laptop, lách cách gõ gõ.

Vẻ thản nhiên của ba người này, khiến Thi Họa Thủy cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, ít ra họ cũng phải có chút tò mò về thân phận của mình chứ?

Thế kỷ 21 rồi, trong nhà bỗng nhiên xuất hiện thêm một người cả ngày cầm trường kiếm múa loạn, nói thế nào cũng sẽ khiến cho người ta kinh hãi nha.

Rất tiếc là Kiều Ân không nghe được tiếng lòng của Họa Thủy, nếu không nàng ắt sẽ khinh bỉ nhìn đối phương, xùy mũi bĩu môi mà rằng:

- Xùy, có cần tôi kể tên mười tám đời Chưởng Môn nhân của Lưu Thủy Tiên Trì các cô ra luôn hay không?!?

Buổi tối ở Gia Định mới thật sự sôi động, từ chính cho đến tà, từ trong sáng đến ngoài tối đều sẽ hoạt động nhộn nhịp hơn ban ngày rất nhiều.

Đương nhiên, ban đêm rất thích hợp cho các tổ chức ngầm hành động, tỉ như Dị năng giả chẳng hạn.

- Sếp, chúng ta đã truy tìm khắp tất cả ngõ ngách trong thành Gia Định, nhưng vẫn không có chút tin tức gì về tên áo đen kia.

Kass cúi đầu, hướng về phía Rex nghiêm túc bẩm báo.

- Khốn kiếp, phải bắt nó đem về đốt thành tro mới trả thù cho Ciss được.

Rex căm hận nghiến răng nghiến lợi nói.

Đây là Rex, đội trưởng của nhóm Dị năng từng truy bắt Họa Thủy, không may cho bọn hắn là gặp trúng sát tinh Kiều Ân, khiến một tên trong đó phải chết tức tưởi.

- Ngươi có liên hệ đến đám Dị năng buôn ma túy kia chưa. Hỏi thử bọn nó dạo này có trêu chọc ai không?

Rex dặn dò hai tên thuộc hạ.

Theo hắn nghĩ thì, có lẽ đám Dị năng buôn thuốc phiện kia đã động đến ổ kiến lửa nào đó, nên mình mới bị đốt lan trúng.

Chứ từ lúc nhập cảnh Đại Việt đến giờ, quả thật hắn chưa chủ động đi trêu chọc ai hết nha.

Nhưng xui xẻo là, bọn hắn đã gặp phải ba người Vương Nhàn, với phương châm:

"Đối với các đối tượng thuộc các tổ chức ngoại quốc, thần thần bí bí, mờ mờ ám ám, trên đất Đại Việt.

Trước gặp cứ giết bớt một ít để suy yếu thực lực của chúng, sau đó mới suy xét sau.

"

Bởi vậy nên nhóm của Rex mới ù ù cạc cạc mà bị chết mất một người.

Rex mà biết lý do hắc cũng phải khóc không ra nước mắt.

Bốn người Rex chỉ là một đội dị năng nhỏ từng là lính đánh thuê, với năng lực cực mạnh của mình, bọn họ được một tổ chức đấu giá mời về làm bảo tiêu, chuyên bảo vệ các đồ vật quý giá khỏi sự dòm ngó của phường trộm cướp có dị năng.

Đương nhiên, đồ vật mà đến dị năng giả cũng phải thèm thuồng, không phải trị giá triệu đô thì cũng là kỳ trân dị bảo, người thường không thể tưởng tượng được.

- Bọn họ đúng là dị năng giả nha.

Thi Họa Thủy vừa luyện kiếm vừa miên man suy nghĩ về chuyện tối mấy hôm trước, khẽ lẩm bẩm.

Tổ chức đấu giá ngoại quốc kia, tối nay sẽ tổ chức một buổi đấu giá công khai, trong số các vật phẩm tham đấu có một củ nhân sâm.

Đương nhiên, nhân sâm rất quý giá, không chỉ vô cùng bổ dưỡng mà còn có thể kéo dài tuổi thọ, giới thượng lưu kẻ có tiền nghe thấy đều sẽ thèm nhỏ dãi.

Dẫu vậy, cũng chưa đến mức khiến cho Họa Thủy động tâm, một cô gái còn rất trẻ lại chủ tu Cổ Việt Võ như nàng, tuổi thọ còn rất nhiều.

Vấn đề là, gốc nhân sâm kia lại có màu lam nhạt, khác hoàn toàn với nhân sâm thông thường. Chứng tỏ nó phải sinh trưởng ở một địa phương nồng đậm thủy linh khí, rất có thể là một mạch linh tuyền.

Nếu có được gốc Thủy Nhân Sâm này, tu vi nàng nhất định sẽ tăng thêm một bậc, phá tan cánh cửa cuối cùng của Đại cảnh giới Nhân cấp Tam Kỳ, bước vào hậu kỳ tầng Chín.

- Ài, tiếc là ta không có tiền…

Vuốt ve túi áo xẹp lép của mình, Thi Họa Thủy đầy u buồn than thở.

Bởi vậy, mấy hôm trước nàng mới liều lĩnh đột nhập vào kho chứa hàng được bảo vệ bởi đám người dị năng, hòng trộm đi gốc Thủy Nhân Sâm, tiếc là đụng trúng bốn tên bảo tiêu vô cùng mạnh mẽ.

Nhất là tên dị năng hệ gió cầm đầu kia, Rex, chỉ mới vung ra một đường đao gió đã suýt chút nữa chém đứt đôi thắt lưng nàng. May mà nàng may mắn tránh thoát, nhưng vẫn bị trọng thương.

Sau một giờ chạy trốn, rồi nhảy vào xe của Như Ngọc, cuối cùng là trốn về đây, ở nhờ trong nhà của ba người Vương Kỳ Phong.

Đến giờ nàng vẫn còn thắc mắc, vì sao sắp bắt được nàng, mà bốn tên bảo tiêu dị năng kia lại đột ngột dừng bước.

Tiếc là lúc đó nàng đã sức cùng lực kiệt, sau khi hôn mê liền không biết gì nữa.

- Tối nay, mình có nên đến buổi đấu giá đó không?

Thi Họa Thủy thu kiếm, nhìn về phía trung tâm thành phố mà tự hỏi.

Đến vé tham dự cũng không có, nàng căn bản không thể bước vào đại sảnh đấu giá nửa bước nha.

- Anh, tối nay ở trung tâm thành phố có một buổi đấu giá, em nghe nói có rất nhiều thứ hay ho. Trang sức đắt đỏ, đồ cổ dị vật cũng không thiếu nha.

Chiều mát, Thi Họa Thủy thu công gác kiếm nghỉ ngơi, vừa bước vào phòng khách đã nghe thấy Kiều Ân đang thao thao bất tuyệt.

Ba người Vương Nhàn đang ngồi trên sofa xem TV, Kiều Ân như con mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng hắn, hào hứng kể về buổi đấu giá tối nay.

Kiều Ân cầm ba tấm thẻ từ vung vẩy trước mặt Vương Nhàn, vui vẻ nói:

- Anh xem, em còn mua được ba tấm vé nữa này, gỏi hem.

- Ò, gỏi gỏi.

Vương Nhàn tò mò nhìn ba tấm vé, thuận mồm cong lưỡi dỗ dành Kiều Ân.

- Chuyện, hihi.

Thấy bóng người bước vào, Như Ngọc nghiêng đầu mỉm cười hỏi:

- Luyện công xong rồi à Thủy?

- Ừ…

Họa Thủy nhìn chằm chằm ba tấm vé trên tay Kiều Ân, ngập ngừng đáp.

- A, tối nay chúng tôi ra ngoài chơi. Cô ở nhà cứ tiếp tục luyện kiếm một mình đi nhé.

Kiều Ân trông thấy Họa Thủy tay phải vẫn còn cầm trường kiếm, bĩu môi nói.

- Sao cậu không mua thêm một vé.

Như Ngọc áy náy hỏi.

Dù sao Họa Thủy cũng là do Thái phu nhân gửi gắm, ba người ra ngoài chơi không dẫn nàng theo có vẻ hơi vô tâm.

- Danh sách khách mời giới hạn, khó khăn lắm tớ mới giành được ba ghế. Mất toi ba mươi chiệu nha.

Kiều Ân thản nhiên trần thuật lại sự thật, chu môi kể.

- Ừ, đây là buổi đấu giá của một tổ chức nước ngoài. Chỉ dành riêng cho giới thượng lưu. Muốn tham gia phải mua trước một vé tận mười triệu đồng, chỉ để minh chứng tài lực của bản thân đó.

Họa Thủy cũng không trách Kiều Ân bỏ lơ mình, bình tĩnh nói.

- Ồ, cô cũng có hứng thú với buổi đấu giá này à?

Kiều Ân nhìn Hoạ Thủy, tỏ vẻ đầy đáng thương chia buồn cùng nàng:

- Cơ mà..thật tiếc nha.

- Ừ..

Họa Thủy gật đầu đáp, sau đó bước đến cạnh Vương Nhàn, thành khẩn nói:

- Phong, anh nhường cho tôi một vé thôi, được không?

Hỏi xin Kiều Ân nhất định sẽ bị cô ta cự tuyệt, Họa Thủy cũng không dám giành vé với Như Ngọc, ở đây chỉ có mỗi Như Ngọc đối tốt với mình, làm thế chẳng khác nào đắc tội với nàng cả.

Cuối cùng, chỉ có thể cầu khẩn Vương Kỳ Phong.

- Hông cho.

Kiều Ân phồng lên cặp má nhỏ, ngay lập tức cự tuyệt.

Cho cô cái này hả, còn lâu nhá.

Như Ngọc ở một bên mỉm cười không nói gì.

- Cho cô cũng được…

Vương Nhàn nhìn tuyệt sắc giai nhân đứng trước mặt, bình thản nói:

- Trừ phi cô lấy gì đó trao đổi.

- Anhhh…

Kiều Ân đang cuộn mình trong lòng Vương Nhàn, nghe hắn không chút do dự đáp ứng Họa Thủy liền hờn dỗi gắt lên.

- Được, chỉ cần anh muốn, bảo tôi làm gì cũng được.

Họa Thủy nghe đến đây suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên, vô cùng kích động đáp ứng.

Hắn là phu quân tương lai của nàng, chỉ cần hắn muốn, cả cơ thể mình đều có thể trao cho hắn, bởi vậy, nàng không cần nghĩ ngợi đã ngay lập tức đồng ý với Vương Nhàn.

- Hừ, hồ ly tinh.

Kiều Ân liếc Họa Thủy một cái, khẽ lẩm bẩm.

Bình Luận (0)
Comment