- Géc gô! (Let's go!)
Như Ngọc khoác chiếc choàng hồng nhạt, Hoạ Thủy cũng khoác lên một chiếc áo choàng vàng nhạt, bước theo Kiều Ân.
Ba cô gái một đường trèo đồi lội suối, sau khi bước đến chân đồi ở phía bên kia liền bị ngọn ngoài cùng của dãy núi lớn cản lại.
Thế nhưng những ngọn núi cao ngút trời thật này chẳng thể làm khó được các nàng.
- Hộc hộc…
Lên đến đỉnh núi, mặc dù biển mây xung quanh trông vô cùng hùng vĩ, nhưng Hoạ Thủy lại chẳng có tâm tư để nhìn ngắm, lúc này nàng đang gấp rút ổn định lại hơi thở.
Nàng ban đầu vốn không muốn dùng chân khí để leo núi, chỉ dùng sức lực cơ bắp bản thân để ganh đua cùng hai nàng Kiều Ân, tiếc là hai cô gái kia dường như không biết mệt là gì.
Trèo lên đỉnh núi dốc đứng nhưng hai nàng lại giống y như đang đi trên đất bằng, vô cùng tự nhiên cùng thuần thục, dường như địa hình hiểm trở mới thật là nhà của các nàng vậy.
- Các cậu..hộc…không…hộc…biết mệt hả….
Hoạ Thủy vừa thở hổn hển vừa hỏi, cuối cùng đành dùng chân khí để khôi phục thể lực, dù sao thì, cả đoạn đường leo núi này, nàng đã không ít lần lén dùng chân khí để khôi phục rồi, thêm một lần nữa cũng chẳng sao cả.
- Haha… tớ còn chưa nóng người nữa.
Đôi mắt Kiều Ân lúc này đang mải nhìn biển mây trắng xung quanh, không quay đầu chỉ cười lớn nói.
Cậu mệt rồi hả, không cần vội, ngồi nghỉ tí đi.
Như Ngọc nhìn nữ tu sĩ Cổ Võ mặt mũi đỏ bừng, đôi má thì nóng phừng phừng như phát sốt, mỉm cười nói.
- Ừ…
Hoạ Thủy ngượng ngùng cười, lấy ra chai nước lọc vội uống từng ngụm lớn, sau đó đưa qua cho Như Ngọc nói:
- Nước này, cậu cũng uống đi.
- Mình không khát, đường còn dài cậu cứ giữ lấy lát uống.
Như Ngọc nói rồi, liền bước đến chỗ Kiều Ân, cả hai say sưa ngắm nhìn quang cảnh khổng lồ mà hùng tráng xung quanh, phải nói là thật sự quá đẹp.
Từng đoạn đỉnh núi bị tầng mây cắt ngang, đứng trên đỉnh núi nhìn ra chung quanh, khiến ta có cảm giác như đang trôi bồng bềnh trên một đại dương mây trắng rộng vô tận vậy.
Gió lớn thổi mạnh đập vào mặt thổi tung ba mái tóc dài mềm mại lên.
Cảm giác này, khí thế này khiến người ta không nhịn được mà muốn hét lên thật lớn.
AAAAAAAAAAAAAAA…
Kiều Ân là người đầu tiên hét lên đầy phấn khích.
AAAAAAAAAAAAAA…
Sau đó cả ba cùng nhau há miệng hết cỡ hét rống lên, âm thanh vang vọng khắp cả ngọn núi.
…
Sau khi vượt qua đỉnh núi lớn thứ hai, Hoạ Thủy đành phải dùng đến chân khí Linh Thủy Quyết của mình để chống đỡ, nếu không sẽ không thể theo kịp bước chân như sắt thép của Kiều Ân Như Ngọc.
Nàng đành phải chấp nhận một thực tế là, hai đôi chân nhỏ nhắn thon dài kia nhìn có vẻ mềm yếu nhưng lại vô cùng vô cùng dẻo dai mạnh mẽ.
Mặc kệ là khe núi, hốc đá, dốc đứng cùng vô số loại chướng ngại, căn bản không làm khó được hai cô gái phàm nhân Kiều Ân Như Ngọc này.
Hai nàng bẻ một đoạn cây cứng cáp, một đường xông thẳng qua, cái gì bụi gai, cái gì rắn độc đều bị các nàng thẳng tay quét ngang hết, Như Ngọc ở phía sau đơn giản là tập trung theo chân bọn họ, cố gắng không để bị tụt lại quá xa là được.
Chiếc áo choàng Như Ngọc đưa cho Hoạ Thủy cũng bền chắc vô cùng, dù không cẩn thận bị dây gai lớn cào trúng nhưng vẫn không bị rách chút nào, vượt qua hai đỉnh núi rồi nhưng ngoài dính rêu phong cùng bùn đất ra thì vẫn còn vẹn nguyên như trước.
"Chất liệu gì mà chắc vậy kìa?" - Khẽ vuốt vuốt viền áo, Hoạ Thủy thầm cảm thán không ngớt.
Đương nhiên, đây chỉ là áo choàng đi rừng thôi, gặp bảo kiếm hay vũ khí sắc nhọn thì nó vẫn dễ dàng bị cắt đứt như thường.
"Họ không biết mệt là gì hả trời?"
Vượt qua ngọn núi thứ ba, Hoạ Thủy lúc này đã chết lặng, liên tục leo qua hai ngọn núi không ngừng nghỉ, đến nàng là tu sĩ Cổ Võ cũng cảm thấy hơi ngấm đòn rồi. Hai cô gái trước mặt ngoài mái tóc hơi bị rối ra, sắc mặt các nàng căn bản không chút thay đổi.
- Đến nơi rồi.
Kiều Ân dừng bước chân nhìn quanh một vòng, cuối cùng mười phần nắm chắc nói.
- Quái lão tiền bối ở đây hả?
Vận một luồng chân khí ổn định lại hơi thở, Hoạ Thủy kinh ngạc hỏi.
- Không.
Lắc đầu đáp, Kiều Ân quay người nhìn Hoạ Thủy nghiêm túc nói:
- Từ bây giờ cậu phải đi theo đúng y bước chân của bọn tớ, không được sai sót dù chỉ một bước, nếu không cậu sẽ bị bỏ lại.
- Được chứ?
- Được.
Hoạ Thủy mạnh mẽ gật đầu đáp.
Dù trời đã về chiều, nơi đây lại là thung lũng giữa hai ngọn núi, ánh mặt trời đã bị chúng che khuất, căn bản rất khó nhìn đường, nhưng với đôi mắt cùng trí lực của một Tu Võ giả, Hoạ Thủy dám chắc mình sẽ không bị lạc mất hai nàng Như Ngọc.
- Tốt…
Kiều Ân gật đầu, sau đó nói:
- Cậu trước hết bẻ ngọn một nhánh cây có thật nhiều lá.
Răng rắc!
- Rồi.
Hoạ Thủy nhanh chóng làm theo.
- Tốt, tiếp theo, mỗi khi đi qua một bước, cậu tuyệt đối phải xoá sạch toàn bộ dấu vết. Đoạn đường vượt núi trước không nói, đoạn đường tiếp đến này liên quan đến bí mật của hai lão bất tử kia.
- Nhất định chúng ta phải tuân thủ ước hẹn, giữ kín bí mật của bọn họ.
Kiều Ân nghiêm giọng nói, không chút lơi lỏng nào.
- Được.
Hoạ Thủy quay sang Như Ngọc, thấy nàng cũng đang nghiêm túc mười phần nhìn mình, lúc này mới gật đầu đảm bảo nói.
- Tốt, đi thôi.
Kiều Ân dẫn đầu bước lên trước một bước, sau đó bước liên tục năm bước liền dừng lại. Như Ngọc như ngựa quen đường cũ thong thả bước theo sau. Hoạ Thủy thì tập trung tinh thần bước lên hai bước đầu tiên.
Sáu bước chân đầu tiên, mỗi người chia nhau đặt chân trên hai vị trí tuy khác biệt nhưng lại tiếp ứng cho nhau, phi thường cẩn trọng.
Tiếp đó, từng bước từng bước, Kiều Ân đã không còn dùng gậy mở đường, mà mặc kệ phía trước bụi cây rậm rạp như nào, đôi chân nàng đều như có mắt dẫm đúng vào vị trí cần đặt chân kế tiếp.
Như Ngọc ở giữa, như người nhắc lại bước chân của Kiều Ân cho Hoạ Thủy xem, Hoạ Thủy đi ở sau cùng, cẩn thận đặt chân cùng tỉ mỉ xoá sạch dấu vết.
Hoạ Thủy mới đầu còn chưa quen, nhưng rất nhanh đã hoà nhịp cùng hai nàng Kiều Ân Như Ngọc.
Bọn họ đi đến lưng chừng ngọn núi thứ tư, liền rẽ trái đi đúng 49 bước, sau đó đi chéo lên sang bên phải 36 bước, lại đi ngang về bên phải 25 bước, rồi thẳng lên 16 bước, sau cùng đi ngang về bên trái 9 bước mới dừng lại.
- Đến điểm cuối rồi, nhìn kỹ nhé.
Vụt!
Kiều Ân nói dứt câu, chân phải nhấc lên bước tới trước một bước, bàn chân vừa chạm đất thân ảnh nàng đã ngay lập tức vụt một tiếng hoàn toàn biến mất, vô tung vô ảnh mất tăm mất dạng.
- A…
Hoạ Thủy kinh hãi thốt lên, đây là lần đầu tiên nàng tận mắt nhìn thấy chuyện yêu dị như vậy.
- Không có chuyện gì, cậu ấy chỉ là chuyển một chuyển cuối cùng, bước chân vào cửa trận pháp thôi.
Như Ngọc ở phía trước giải thích nói.
- Trận pháp?!?
Hoạ Thủy há hốc mồm nói, mặc dù truyền thừa Võ Tu nàng đã học có kể về những thứ như:
Có một số kỳ nhân dị sĩ tinh thông trận pháp, dời thiên lấp địa tạo nên một động phủ bí mật cho riêng mình, người khác muốn bước vào phải chuyển thất chuyển, chuyển bát chuyển, chuyển … chuyển.
Chính là bước chân phải bước đúng vào tiết điểm của trận pháp mới có thể phá được trận, sau đó là chuyển cuối cùng, bước qua cửa trận pháp.
Nhưng đây là lần đầu tiên nàng được người khác dẫn theo phá trận, nên cảm thấy vô cùng kinh ngạc lẫn kích động trong lòng.
- Ừ, bước áp chót nhớ xoá sạch dấu vết, lót lá lên trên mặt đất, sau đó mới được chuyển một chuyển sau cùng bước vào bên trong trận pháp, nhớ nhé.
Vụt!!!
Nói rồi, Như Ngọc chuyển ba chuyển còn lại, giống như Kiều Ân biến mất trong nháy mắt.
Hít!!!!
Hoạ Thủy cẩn thận làm theo, sau đó hít một hơi thật sâu đè nén kích động trong lòng, đặt chân vào điểm cuối cùng.
Vụt!
Chớp mắt cả ba cô gái lúc trước vẫn còn ở đây, trong khoảnh khắc đã hoàn toàn biến mất, như chưa từng xuất hiện.
…
Một cảm giác cực kỳ đột ngột, giống như bước qua một màn ngăn cách bằng linh khí vậy, vô cùng mới mẻ mới lạ với Hoạ Thủy.
Ngước đầu nhìn lên nàng mới nhận ra mình đã ở trong một hang động lớn, xung quanh cây cối xanh um tươi tốt, một hơi thở nồng đậm sinh cơ tràn vào lồng ngực nàng.
Phía trước, bên một bàn đá đã được dọn sẵn trà nước đang đứng hai lão giả mặt mũi già khọm, mỉm cười đầy phúc hậu nhìn ba nàng.
Như Ngọc khẽ vén những lọn tóc rối ra sau tai, cùng Kiều Ân mỉm cười bước tới.
- Ngọc, Ân, hoan nghênh hai vị cô nương quang lâm tệ xá.
Thiện Lão Quái mỉm cười chào đón đầy nồng hậu.
- Vâng, đã làm phiền hai vị đại sư rồi.
Như Ngọc lễ phép diu dàng đáp.
- Hắc hắc, lâu rồi không đến, hai lão già các ông dạo này sống rất tốt nha.
Kiều Ân không chút khách khí bước tới ngồi xuống ghế đá, tự nhiên rót cho mình một chén trà, khẽ nhấp một ngụm, khúc khích cười nói.
- Haha, ngươi con nhóc này.
Quái Lão Thiện cười lớn, lắc đầu nói.
Sau đó lão quét mắt đánh giá Hoạ Thủy một vòng, không nhịn được phải khen ngợi một tiếng:
- Cô bé này mới đó mà đã đột phá rồi, tư chất đúng là thật tốt nha.
- Tiền bối quá khen.
Hoạ Thủy bước tới, cung kính cúi đầu chào hai lão giả trước mặt, chân thành cảm tạ:
- Hoạ Thủy kính chào hai vị lão tiền bối, cảm ơn hai vị tiền bối đã bồi dưỡng cho vãn bối gốc Thủy Nhân Sâm kia ạ.
- Haha, chỉ là chút món đồ nhỏ, hai lão già chúng ta nhìn cũng chướng mắt, tiện tay tặng cho ngươi thôi.
Thiện Lão Quái vuốt râu cười lớn, khá thưởng thức cô bé này, rất biết thụ ân tất báo nha.
- Không biết hai vị cô nương đến đây là có chuyện gì?
Lão Thiện quay sang hai nàng Như Ngọc, mỉm cười hỏi.
- Không có việc gì không thể đến à?
Kiều Ân tỉnh bơ hỏi.
- À, haha. Ta đương nhiên hoan nghênh tiểu yêu tinh ngươi rồi.
Lão Thiện cười nói.
- Không phải chuyện lớn gì, chỉ là xin hai lão một khúc gỗ Nhuận Âm thôi.
Kiều Ân như kể một chuyện nhỏ, nhàn nhã nói.
- NHUẬN ÂM THỤUUU
Lão Quái như heo bị chọc tiết hét toáng lên.
Sau đó lão vén ống tay áo đưa ra cánh tay gầy trơ xương, đáng thương hề hề nói:
- Không thể được, Kiều Ân, đây là tiểu ma nữ ngươi muốn cắt thịt hai lão già này rồi, ngươi xem, hai khối xương già còn có mấy miếng thịt đâu?
- Xí, chỉ là muốn xin một cái nhánh củi khô, liên quan gì đến thịt với chả xương.
Kiều Ân đầy vẻ đáng khinh, xì mũi bĩu môi nói.
Nhấp một ngụm cạn chén trà, thả chén ngọc xuống bàn đá, lúc này nàng mới rướn người tới, mắt lấp loé tia sáng kỳ dị, mười phần thần bí nói ra hai chữ:
- Nam
- Cung.
- NAM CUNG ?!?
Hai lão Quái - Thiện nghe đến đây liền sửng sốt nhìn nhau, trăm miệng một lời kinh hãi hét lên.
- Đúng vậy, chính là Nam Cung.
Kiều Ân gật đầu, phi thường nắm chắc đáp.
- Hì hì, Kiều Ân tiểu cô nương, tiểu mỹ nhân, tiểu tổ tông của chúng ta đã muốn Nhuận Âm thụ, chúng ta đương nhiên phải nguyện ý cho ngươi chứ. Ngươi chặt lấy luôn cánh tay này của ta đi cũng được.
Thiện Lão Quái mới vừa một dạng heo bị chọc tiết, chớp mắt đã chuyển 180 độ, khuôn mặt già khọm đầy vẻ hèn mọn cười hì hì, đưa cả cánh tay ra nói.
- Xùy, ai cần khúc xương khô này của lão chứ.
Kiều Ân bĩu môi, chán ghét nói.
- Hihi, ta chỉ muốn cái cán, còn cái lá cho lão Quái là được.
Lão Thiện nhanh mồm mở miệng trước một bước, giành trước một phần.
- Không, ta mới muốn cái cán, ngươi mới cái lá ấy.
Lão Quái tức giận hét toáng lên, quay sang lão Thiện trừng mắt nói.
- Không, ta cái cán…
- Không, ngươi cái lá…
- Ngươi…ta…
Hai lão già đầy hèn mọn bỉ ổi, ngươi ngươi ta ta giành giật chửi nhau loạn xì ngầu một hồi.
- Được rồi, không cần phải tranh, hai người các ông chỉ được cái cán thôi.
Kiều Ân lúc này mới đưa tay ra cản, mỉm cười nói.
- Ạch…
Hai lão giả còn đang tranh giành nhau liền ỉu xìu ngồi xuống, lão Quái một bộ không tình nguyện, ra vẻ đáng thương nói:
- Ân cô nương, cho hai lão già này thêm đoạn dây buộc đi, xem như là quà mừng tuổi chúng ta cũng được nha.
- Hông.
Kiều Ân phồng má thẳng thừng từ chối.
- Ài, thôi vậy.
Hai lão già thở dài tiếc nuối, chép miệng nói.
…
- Tốt, chất lượng tuyệt hảo.
Tung tung nhánh cây màu đen dài chỉ một mét rộng cỡ cổ tay lên vài vòng, Kiều Ân gật gật đầu tán thưởng.
- Nhuận Âm thụ do chính chúng ta trồng mà lại.
Được Kiều Ân khen ngợi, hai lão Quái Thiện kiêu ngạo nói.
- Ngọc Ân hai vị cô nương, hai người nhẹ nhẹ tay một chút, đừng đánh gãy nó nhé.
Lão Thiện đầy bỉ ổi, đáng thương vô cùng nói.
Đương nhiên, "nó" ở đây là chính là cái "cán" mà hai lão tranh giành nhau, đồ vẫn chưa đến tay, lão rất sợ hai nàng nặng tay đánh gãy nên mới đầy vẻ đáng thương như vậy.
Còn khúc gỗ Nhuận Âm kia, sau vườn lão còn trồng đầy, cơn gì phải sợ nó gãy.
Ngược lại, nếu hai nàng đem khúc gỗ này phá hư, lần sau lại phải tìm đến bọn lão để xin thêm nữa á chứ, hắc hắc.
- Yên tâm, chuyện chúng tôi đã đáp ứng, nhất định sẽ làm được.
Kiều Ân bĩu môi không cho đây là một chuyện, ung dung nói.
- Ngọc cô nương xem, trời cũng đã tối rồi, đường xá xa xôi hiểm trở, ba người các ngươi ở lại đây một đêm, sáng sớm mai hẵng về.
Lão Quái hướng Như Ngọc ân cần nói.
- Cảm ơn thịnh tình của hai vị đại sư, chúng tôi còn phải về, đi đã lâu anh Phong ở nhà mong.
Như Ngọc nhẹ nhàng từ chối.
- Phong à, cho chúng ta gửi lời thăm hắn nhé.
Lão Quái dường như không mấy xem trọng Vương Nhàn, khi Như Ngọc nhắc đến lão mới thuận mồm khách sáo một câu.
- Vâng, anh Phong dạo này rất tốt.
Như Ngọc cũng không để bụng thái độ của hai lão giả đối với Vương Nhàn, chỉ bình thản đáp, không lọt nửa câu không hé nửa lời khi nói đến hắn.
- Được rồi, chúng ta về đây, hẹn gặp lại.
Kiều Ân đứng lên vội cáo từ, sau đó cùng Như Ngọc quay người rời đi.
- Tạm biệt hai vị tiền bối.
Hoạ Thủy cung kính cúi đầu chào, rồi bước theo sau hai người Như Ngọc.
- Ừ, các ngươi đi cẩn thận.
Hai lão giả gật gật đáp, sau đó không để ý đến ba cô gái trẻ kia nữa, quay đầu bước vào trong động phủ của mình, vừa đi vừa châu đầu thần thần bí bí nói chuyện.
…
Lúc này đã là bảy giờ tối, giữa chốn rừng núi tối đen kìn kịt, từng cơn gió lớn lạnh buốt cứa mạnh vào da thịt, Hoạ Thủy vừa ra khỏi trận pháp đã vội vận chân khí chống đỡ.
Lúc về dễ hơn lúc đi, không phải ghi nhớ từng chuyển một để phá trận khiến Hoạ Thủy cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng di chuyển trong chốn rừng núi âm u, xung quanh một mảng đen kịt thế này, lại khiến nàng cảm thấy cực kỳ căng thẳng.
Theo bản năng, Hoạ Thủy điều động chân nguyên vào hai tay hai chân, chuẩn bị ứng phó với bất kỳ mối nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Thế nhưng, hai nàng Như Ngọc lại như không có chút trở ngại gì, dù bây giờ là ban đêm nhưng Hoạ Thủy cảm thấy họ di chuyển trong rừng còn nhanh hơn ban ngày đến hai ba phần.
Dường như đôi mắt hai người Như Ngọc có thể nhìn xuyên màn đêm, gặp khe núi liền nhảy qua, gặp đá lớn chặn đường liền né tránh, gặp rễ cây lồi lên mặt đất bọn họ liền phóng qua không chút lấp vấp nào.
Một đường chạy như bay leo qua từng ngọn núi, Hoạ Thủy phải tập trung vạn phần theo chân hai người Như Ngọc cùng né tránh chướng ngại vật, còn phải liên tục vận khởi chân nguyên bảo hộ cơ thể, đau khổ không kể hết được.
- Phù!
Đến lúc yên vị ngồi trong xe, Hoạ Thủy mới thở phù ra một hơi, cảm giác bản thân như vừa được sống lại thêm một lần vậy.
Quay đầu nhìn dãy núi lớn đen kịt đâm xuyên vào tầng mây, nhìn bốn ngọn núi cao ngút trời mình vừa trèo qua, nàng không khỏi cảm thấy kinh hãi, thầm ngạc nhiên đầy thắc mắc: không biết mình làm thế nào mà có thể trong đêm tối vượt qua chúng được.
- Mệt lắm hả?
Lái chiếc xe hơi tàn tạ lao vun vút trong màn đêm, đồng hồ đo tốc có lúc nhảy vượt qua con số 200 km/h, nhưng đôi mắt Kiều Ân sáng như đèn pha nhẹ nhàng né tránh toàn bộ các vết lồi lõm ổ voi ổ gà trên mặt đường, khoé mắt nàng trông thấy Hoạ Thủy mặt mũi bơ phờ, tóc rối bời uể oải ngả lưng vào ghế phụ, Kiều Ân mỉm cười hỏi.
- Ừ, mệt.
Chân khí không bị hao hụt nhiều, nhưng tâm thần phải căng thẳng hoạt động liên tục làm tinh thần nàng vô cùng mệt mỏi, Hoạ Thủy cũng không sĩ diện cãi láo, gật đầu đáp.
Nhìn sang hai người Kiều Ân Như Ngọc, Hoạ Thủy không biết phải dùng từ gì để hình dung nữa.
Quái Vật ?!?
Ngược lại với vẻ mệt mỏi của nàng, hai người họ không chỉ tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra, đã vậy còn vô cùng cao hứng.
Nhất là Kiều Ân, khuôn mặt nàng đầy háo hức mong chờ, đạp lút cán chân ga như muốn chạy thật nhanh về nhà, hận không thể ở bên cạnh Vương Kỳ Phong ngay lúc này, để được lười biếng như con mèo nhỏ nhảy vào lòng hắn vậy.
…
- Anh Phong…
Kiều Ân không đợi được nữa, nhảy vào người Vương Nhàn, hai chân quặp vào eo đôi tay ôm chặt lấy cổ hắn, đầu rúc sâu vào bờ ngực rắn chắc khẽ cọ cọ, hít lấy mùi hương đầy nam tính của Vương Nhàn.
Nấu xong bữa tối, sau khi dọn cơm lên bàn ăn, Vương Nhàn cởi tạp dề ra phòng khách xem TV.
Không lâu sau hắn đã nghe thấy tiếng xe hơi quen thuộc chạy vào cổng biệt thự, vừa bước ra mở cửa phòng khách Kiều Ân đã ngay lập tức vui mừng hét lên, nhảy xộc vào người hắn.
Cẩn thận ôm lấy bờ mông mềm mại đầy co dãn của cô gái nhỏ, hắn nhẹ nhàng bế nàng ngồi xuống sofa, khẽ vén mấy lọn tóc đang vương trên hai gò má phấn nộn ra phía sau, lộ ra vành tai trắng nõn như bạch ngọc của nàng.
Dù lớp trang điểm bình dị đã giấu đi toàn bộ vẻ đẹp của cô gái, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Vương Nhàn, từng đường nét tinh xảo trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra vô cùng rõ ràng.
- Anh Phong, cô ta chưa vào.
Liếc ra ngoài cửa, nghe tiếng bước chân của Họa Thủy vẫn còn chưa đến gần, cô bé như con mèo nhỏ tinh quái vươn ra đầu lưỡi ôn hương khẽ thì thầm vào tai hắn.
Chụt!
Bên nhau hơn mười năm, chỉ cần một ánh mắt Vương Nhàn cũng biết cô gái nhỏ của mình đang nghĩ gì. Đôi môi hắn nhẹ nhàng hôn chụt vào đôi môi đỏ tươi đầy phấn nộn của Kiều Ân, tinh tế thưởng thức hương vị ngọt ngào cùng hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ đôi môi nàng.
- Hihi!
Kiều Ân thích thú cười khúc khích, đôi môi khẽ mấp máy hai cái, dù không phát ra âm thanh nhưng Vương Nhàn có thể đọc hiểu được, đó là hai chữ:
"Yêu Anh"
Cạch!
Lúc này cửa lớn mới mở ra, Như Ngọc cùng Họa Thủy bước vào phòng khách.
Trông thấy hai người đang triền miên trên sofa, Như Ngọc thừa biết hai người bọn họ vừa mới làm gì, mỉm cười nói:
- Kiều Ân, cậu rất xấu nha.
- Hứ, ai bảo cậu chậm một bước chi, hihi.
Kiều Ân hếch cằm nói, sau đó luyến tiếc ngồi dậy rời khỏi lòng Vương Nhàn, kéo tay hắn chạy vào phòng bếp ăn cơm tối.
Họa Thủy từ đầu đến cuối nhìn hai người tình chàng ý thiếp, thân thân mật mật âu yếm nhau. Trong lòng nàng ghen tị dữ dội, thầm muốn người nằm trong ngực hắn vừa rồi phải chính là nàng mới đúng.
Tiếc là, lòng hắn cứng như sắt đá, luôn cự tuyệt người khác ra khỏi mười vạn tám ngàn dặm, ngoài việc được ở chung dưới một mái nhà, nàng căn bản chẳng hề có một tia cơ hội nào.
Sau khi ăn xong bữa tối, nàng liền lặng lẽ quay về phòng mình, yên lặng tu luyện.
Chuyến đi vừa rồi, nàng mới biết thực lực của mình vẫn còn rất yếu, đến thể lực nàng còn không bằng hai cô gái người phàm, nói gì đến việc đột phá vào Địa cấp Tam Thanh, Thiên cấp Tam Ý.
Vừa bị đả kích về mặt thực lực, về đến nhà liền bị đả kích về mặt tình cảm, Họa Thủy tâm trạng lúc này đã trầm xuống đến đáy vực sâu vạn trượng. Ngoài việc nâng cao tu vi, một lòng cầu đạo ra, nàng chẳng biết phải làm gì khác nữa.
…
- Cậu nha, một ngày không đả kích người ta vài lần cậu liền chịu không được.
Như Ngọc nhéo nhéo mũi Kiều Ân, trêu chọc nói.
Trong phòng ngủ, hai cô gái nhỏ chỉ khoác hờ mỗi một lớp áo ngủ trong suốt mỏng manh đầy gợi cảm, ngồi trên giường nhìn chàng trai đang cặm cụi ở chiếc bàn trước mặt, vui vẻ trò chuyện.
- Ai bảo cô ta cứ ở mãi đây không chịu đi. Còn suốt ngày nhìn chằm chằm anh Phong của chúng ta cơ chứ.
Kiều Ân bĩu môi cáo trạng.
- Hihi, xấu xa.
Nhớ lại hành động cực kỳ đả kích người khác của Kiều Ân ngoài phòng khách ban nãy, Như Ngọc khúc khích cười nói.
- Nếu không phải bà ngoại gửi gắm, mình đã một đao chém chết cô ta rồi.
Kiều Ân đưa tay lên chém vào không khí một cái, sau đó lạnh lẽo nói:
- Cô ta đến đây không chỉ ảnh hưởng đến tình cảm, mà còn gây nguy hiểm cho tính mạng của chúng ta nữa.
- Là đệ tử rơi của Lưu Thủy Tiên Trì, cô ta liên lụy đến rất nhiều chuyện phức tạp. Tu Võ giả chẳng có ai là người tốt hết, hừ.
Cả ba người Vương Nhàn ánh mắt lão luyện, đương nhiên ngay từ lúc gặp Họa Thủy đã nhìn ra chuyện này, chỉ là không muốn vạch mặt nàng mà thôi.
- Ài, để cô ta ở lại đây lâu ngày cũng không phải là một chuyện tốt.
Như Ngọc nhíu nhíu mày, trầm ngâm nói.
- Hừ, ngày mai chúng ta xử lý cho cô ta đám người kia, san bằng một con đường sáng coi như bán cho cô ta một cục ân tình. Nếu còn không biết điều, tớ sẽ một đao chặt đứt hậu họa.
Kiều Ân chém đinh chặt sắt nói.
Nàng chính là như vậy, luôn luôn là người xử lý mọi mối nguy hiểm có thể gây uy hiếp đến ba người bọn họ.
Chỉ cần có một chút xíu nguy cơ tiềm tàng thôi, nàng sẽ ngay lập tức đem nó chém chết.
Đương nhiên, bên kia bức tường, Họa Thủy vẫn ngồi yên lặng lẽ tu luyện, không hề hay biết có một lưỡi đao vô hình đang treo lơ lửng trên đầu mình, tùy thời đều có thể chém xuống bất kỳ lúc nào.
- Phù!
Nhẹ nhõm thở phào một hơi, sau bốn giờ đồng hồ tập trung tinh thần tỉ mỉ điêu khắc, Vương Nhàn lúc này mới cất đi dao găm, nhẹ nhàng dọn sạch sẽ vụn gỗ còn bám trên mặt bàn.
Sau cùng hắn mới cầm đám thành phẩm đưa đến trước mặt hai nàng Kiều Ân Như Ngọc, mỉm cười nói:
- Xong rồi này.
- Woah! Thật đẹp!
Hai người Như Ngọc đưa tay đón lấy, nhìn ba món đồ trong lòng bàn tay không khỏi kinh thán thốt lên.
Khúc Nhuận Âm thụ mà các nàng mang về, dưới bàn tay của Vương Nhàn đã trở thành một đoạn dây xích gỗ màu đen cùng hai miếng hắc mộc bài vô cùng tinh mỹ. Bên trên hai miếng hắc mộc bài nhỏ cỡ hai ngón tay được khắc đầy hoa văn cổ xưa, từng đường vân cực kỳ tinh xảo đan vào nhau trông cực kỳ yêu dị.
- Nhuận Âm mộc, trời sinh chuyên khắc chế âm khí tà vật, mang theo bên người các em có thể ngăn không cho âm tà khí xâm lấn cơ thể.
Vương Nhàn nhìn hai khối hắc mộc bài mỉm cười nói, sau đó chỉ vào đoạn dây xích đen bằng gỗ nói tiếp:
- Gọi nó là Định Âm xích đi, tà vật bị nó quấn lấy ngay lập tức sẽ bị chế trụ, dễ dàng cướp đoạt.
Chờ hắn điêu khắc đã lâu, lúc này Kiều Ân Như Ngọc mới hưng phấn quay đầu nhìn nhau, các nàng đều có thể nhìn thấy lửa nóng trong mắt của đối phương.
Trước khi chế trụ tà vật vào ngày mai, ngay lúc này có một người cần hai nàng phải áp chế, hiệp lực thu thập.
- Ách, hai vị cô nương tha mạng…
Vương Nhàn hét lớn một tiếng, sau đó là tiếng đùa giỡn huyên náo vang vọng khắp căn phòng ngủ nhỏ của ba người.
…
09:00 sáng hôm sau.
Hai chiếc xe hơi phóng ra khỏi thành Gia Định, một đường chạy thẳng ra ngoại ô phía bắc thành phố, cuốn lên khói bụi mù mịt.
Đến một ngã rẽ, hai chiếc xe rẽ trái chạy thêm hai cây số đường đất đỏ nữa, liền đụng đến cánh cổng của một nông trại đã bị bỏ hoang, không chút chần chờ chiếc SUV bảy chỗ dẫn đầu tông thẳng qua hàng rào gỗ, băng vào trung tâm của bãi đất trống.
Nông trại bỏ hoang này cách Gia Định hơn 10 km về phía bắc, giữa mùa nắng nóng đất đai khô cằn nứt nẻ bị hai chiếc xe nghiền qua bốc lên một đám bụi đỏ bay mịt mù đầy trời.
Kítttt.
Trung tâm nông trại bỏ hoang là căn lều rách nát đã đổ sụp của người chủ cũ, hai chiếc xe hơi chia nhau chạy hai vòng quanh căn lều nát, sau khi kiểm tra không thấy có mai phục liền dừng bánh đỗ xịch ngay phía trước căn lều rách.
Từ trên hai chiếc xe hơi bước xuống một đám người, ba tên đàn ông người Mỹ bên phía chiếc Audi không nói, đám người nước từ chiếc SUV bảy chỗ bước ra mới thật sự quái dị.
Cầm đầu là một tên trung niên nam nhân mặt mũi âm u, tay chống một cây cờ lớn, hoa văn hoạ tiết trên trang phục cùng lá cờ của hắn trông vô cùng quỉ mị khiến hắn trông không khác một tên thầy cúng thời cổ đại.
Ngay sau lưng hắn, đứng đấy hai tên trẻ tuổi mặt mũi khôi ngô, nhìn y phục của hai tên này có thể đoán được chúng là đệ tử của tên trung niên cầm cờ, lưng mỗi người đeo một chiếc gùi mây bên trên cắm đầy những lá cờ nhỏ.
Khi tức lạnh lẽo âm u của ba tên đạo sĩ này không khỏi làm người khác phải rùng mình rợn tóc gáy.
Ba người còn lại trong đám kỳ nhân là ba lão giả mặc áo gai tóc bạc trắng, dáng vẻ hiền lành phúc hậu đặc biệt tương phản với ba tên đạo sĩ quỷ dị.
- Đạo hữu sao còn không chịu lộ mặt?
Tên đạo sĩ chống quái cờ trầm giọng nói, giọng nói hắn lạnh lẽo âm u như muốn đâm thủng tai người khác.
- Khặc khặc…
Một tiếng cười quái dị khặc khặc như ăn cá bị hóc xương vang lên, từ trong căn lều rách nát bước ra một bóng người màu đen, nhìn vào bên trong áo choàng đen của hắn cũng chỉ là một mảnh đen kịt, chỉ nghe hắn cất giọng khàn khàn nói:
- Thiết lão, ngươi mang đến cũng thật nhiều người, rất tài giỏi nha.
- Không dám, là do gan ngươi quá lớn, chọc giận quá nhiều người thôi.
Thiết lão lắc đầu, đầy mỉa mai nói.
- Khặc khặc, ta thế nhưng không biết bọn hắn là ai nha?
- Ác đồ láo xược, mờ ám giết người còn muốn thoát tội.
Rex giận dữ rống lên, năng lượng đặc dị trong huyết mạch ngay lập tức được điều động khiến không khí trên bàn tay hắn vặn vẹo dữ dội.
- Ồ, ta chưa từng đánh nhau cùng ngươi, có lẽ ngươi đã nhận lầm người rồi, khặc khặc.
Người áo đen cười quái dị tỉnh bơ đáp.
- Mày…
Rex tức muốn nổ phổi vừa định ra tay đã bị Thiết lão chặn lại.
- Rex, trước phải đảm bảo tiểu thư chúng ta an toàn đã.
Thiết lão vừa nói tiếng Việt chính tông vừa khoa chân múa tay, đương nhiên Rex người Mỹ căn bản nghe không lọt nửa chữ, chỉ là nhìn động tác tay của Thiết lão hắn cũng không vội ra tay.
- Thằng mặt xác chết này là ai?
Người áo đen chỉ chỉ đạo sĩ cầm quái cờ, hứng thú hỏi.
- Mày… hỗn láo…
Hai tên trẻ tuổi nghe đến đây liền phẫn nộ hét rống lên, lạnh lùng vươn tay ra sau rút lên hai lá cờ định ném thẳng vào người áo đen.
- Đây là Nam Cung tiền bối, họ Vũ Ninh, người ngươi đang bắt cóc chính là chắt gái nội của ngài ấy.
Thiết lão vội đưa tay ngăn lại hai tên trẻ tuổi, hướng về phía Vũ Ninh Nam Cung cung kính giới thiệu.
- Nam Cung?!?
- Đúng vậy, bần đạo chính là Vũ Ninh Nam Cung.
Nam Cung trầm giọng đáp, sau đó lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là ai? Hà cớ gì bắt người của Vũ Ninh gia ta.
- À thì, ta cũng họ Vũ Ninh, tên Diệt Tuyệt, khặc khặc khặc…
- Con mẹ mày… khinh người quá đáng, sư phụ tế sống nó…
Hai tên đệ tử Nam Cung mắt nổ ra lửa, căm hận nghiến răng nghiến lợi hét lên.
Vũ Ninh Diệt Tuyệt?!?
Muốn chém tận giết tuyệt Vũ Ninh gia?
Thằng áo đen này cũng thật quá phách con mẹ nó lối.
- Với câu này của ngươi, hôm nay không lột da ngươi làm cờ, rút xương sống ngươi làm cán cũng thật uổng phí.
Vũ Ninh Nam Cung rét căm căm âm âm u u nói.
- Bản lĩnh, khặc khặc…
Người áo đen không bị ngoan thoại doạ sợ, cười khặc khặc đáp.
- Binh, Hạc, bày trận.