- Ngươi là ai? Hà cớ gì bắt người của Vũ Ninh gia ta?
- À thì, ta cũng họ Vũ Ninh, tên Diệt Tuyệt, khặc khặc khặc…
- Con mẹ mày… khinh người quá đáng, sư phụ tế sống nó.
- Với cái tên này của ngươi, hôm nay không lột da ngươi làm cờ, rút xương sống ngươi làm cán cũng thật uổng phí.
- Bản lĩnh, khặc khặc…
- Binh, Hạc, bày trận.
Dứt lệnh, Vũ Ninh Nam Cung dộng mạnh quái cờ xuống khiến mặt đất rung bần bật, bầu trời trong xanh phía trên không một gợn mây, chớp mắt mây đen từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo đến, lấy Nam Cung làm trung tâm điên cuồng xoay tròn.
Ánh mặt trời ngay lập tức bị đám mây đen che khuất, dải đất rộng trống trải khi trước còn nắng nóng gay gắt, bây giờ đã biến thành âm u không chịu nổi. Không khí xung quanh cũng hạ xuống đột ngột, nhưng không phải do hơi nước sắp mưa làm lạnh, mà là do khí tức lạnh lẽo từ lá quái cờ liên tục tràn ra.
Khí tức âm u từ lá quái cờ khuấy động cuốn lên bụi đất đỏ bay mù mịt, đám bụi đất đỏ đậm đang điên cuồng quay loạn giữa không trung tương phản hoàn toàn với đám mây đen u ám trên bầu trời, khiến khung cảnh xung quanh trông vô cùng hùng tráng mà đầy vẻ kinh kỳ quái dị.
Binh, Hạc - hai tên đệ tử của Nam Cung ngẩng đầu nhìn bầu trời khẽ nhẫm tính khí tượng, vừa đúng thời điểm liền không chần chờ nhảy ra hai phía Đông Bắc, Tây Nam của căn lều rách nát. Đôi tay hai tên đệ tử thoăn thoắt rút lên từng lá cờ nhỏ gắn trên gùi mây sau lưng, liên tục phóng xuống mặt đất xung quanh, nhanh chóng bao vây chặt chẽ bốn phương tám hướng của căn lều.
- Khặc khặc…
Người áo đen không hề ra tay ngăn cản hai tên đệ tử Nam Cung bày trận, từ đầu đến cuối chỉ hứng thú nhìn hai tên tu sĩ trẻ như hai tên ngốc phóng ra từng lá cờ, cười quái dị nói:
- Thế kỷ 21 rồi, vậy mà đám đạo sĩ ôn dịch các ngươi vẫn còn chơi trò này.
Vũ Ninh Nam Cung lặng lẽ trông chừng người áo đen, chỉ cần hắc y nhân ra tay ngăn cản hai tên đồ đệ bày trận, hắn sẽ ngay lập tức vung quái kỳ đánh tới, chỉ có điều người áo đen vẫn nhàn nhã đứng trước cửa căn lều nói nói cười cười, khiến Nam Cung cảm thấy vô cùng kỳ dị.
Nghĩ thầm: "Chẳng nhẽ hắn tự tin đến mức không thèm ra tay cản trận."
- Sếp, người Đông Dương* thật quái dị đi.
*Đông Dương: Việt - Lào - Cam.
Đám dị năng Mỹ quốc cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời, hai tên thuộc hạ của Rex nhìn khung cảnh hùng vĩ mà yêu dị không khỏi trợn tròn mắt cảm thán.
- Hừ, chỉ là trò vặt, gặp Dị năng giả cấp 7 ngay lập tức tắt điện, còn gặp Cao thủ dị năng cấp 8…
Rex không tỏ vẻ kinh hãi gì, chỉ liếc nhìn hai tên ngốc sau khi phóng mấy lá cờ nhỏ, rồi đứng yên tại chỗ tay bấm pháp quyết, miệng tụng kinh gì đó, cười lạnh nói:
- Không đợi hai thằng ngốc kia phóng phóng cái gì đó, đã ngay lập tức bị cao thủ dị năng đập cho bẹp dí rồi, ở đó mà phóng phóng với chả niệm niệm.
Đương nhiên, ba tên ngoại quốc này nói chuyện bằng tiếng Anh, Nam Cung nghe không hiểu, chứ không đã vung quái cờ đập qua bọn hắn rồi.
- Đạo hữu, khôn hồn mau thả Khuynh Thành ra, bần đạo sẽ cho ngươi chết toàn mạng. Nếu không…
Nam Cung ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm người áo đen, rét căm căm nói.
- Ồ, tiểu nữu nhi kia đang ở bên trong, ngươi có gan thì bước vào.
- Thiết lão, ba người các ngươi vào đem tiểu thư ra. Ta ở đây lược trận cho các ngươi.
Nam Cung bình thản chống quái cờ, hướng ba lão giả áo gai ra lệnh.
- Vâng tiền bối.
Ba lão giả áo gai không nói một lời, rút kiếm nhảy vào đại trận của hai tên Binh, Hạc.
Cái gì "...chỉ cần cứu Khuynh Thành an toàn trở về là được, không cần thiết phải gây thù với cường giả Thiên cấp." mà trước khi xuất môn chưởng môn sư điệt đã cẩn thận dặn dò, hai lão giả viện binh vứt luôn ra sau đầu.
Có tiền bối Thiên cấp ở đây, căn bản hai lão không sợ tên áo đen kia, huống hồ hắn đã bị nhốt trong trận pháp, cho dù là đục lỗ chui xuống đất cũng thoát không đặng.
Ba tên lão giả bước đến trước cửa căn lều rách, giương kiếm chĩa vào người áo đen.
Hứa Văn Minh khuôn mặt dữ tợn, hùng hổ đe doạ:
- Thả tiểu thư ra, chúng ta sẽ cho ngươi toàn thây.
- Từ từ, khoan đánh nhau vội…
Người áo đen dường như sợ hãi, lùi một bước nói.
- Haha, sợ rồi sao, mau nghe lời Nam Cung tiền bối còn kịp.
Hứa Lịch Sự cười lớn dụ dỗ.
- Không…
Người áo đen lắc đầu nói, sau đó rút ra một chiếc đèn nhỏ đang phát ra một dải ánh sáng màu xanh, tay hắn giơ ngọn đèn lên, dải sáng lấy góc độ xảo diệu chiếu thẳng vào mặt hai tên tu sĩ trẻ đang canh trận.
Hai tên Binh, Hạc bị chói mắt ngay lập tức nhắm chặt đôi mắt lại, không chút bối rối miệng vẫn niệm liên tục.
- Hắc hắc!
Mọi người xung quanh nhìn một màn này, chỉ mỉm cười lạnh lùng đầy xem thường người áo đen, tưởng cái gì té ra là rút ra một chiếc đèn pin.
- Sếp, thằng ngu này sợ quá đến mức phát ngốc luôn rồi nhờ, haha.
Alex cười lớn chế nhạo.
Đoàng!!!
Hắn còn chưa kịp cười xong, một tiếng súng kinh thiên động địa từ phương xa truyền đến, tiếng súng rền vang như sấm sét đánh ngang qua bầu trời, to đến mức khiến người dân xung quanh phạm vi 5km không khỏi một phen hoảng sợ.
Đoàng!!!
Chỉ một hơi thở sau, tiếng súng thứ nhất còn chưa dứt tiếng súng thứ hai đã nối gót theo sau, hai dải âm thanh kinh thiên địa khiếp quỷ thần này vang vọng cả một vùng trời. Chim chóc chung quanh sợ hãi bay tán loạn, người dân ở gần đó tưởng chừng như trời sập đất nứt đến nơi, không khống chế được cơ thể run rẩy dữ dội.
Còn ở chỗ nông trại bị bỏ hoang, mọi người nghe hai tiếng súng đinh tai nhức óc còn chưa kịp lấy lại tinh thần, một màn kế tiếp xảy ra ngay lập tức đem bọn hắn chấn trụ.
Chỉ thấy hai tên tu sĩ trẻ tuổi đang đứng tụng kinh bên ngoài trận pháp bỗng nhiên đầu lâu bị nổ tung, máu tươi xương vụn thịt nát cùng một đống chất trắng đục văng tung toé. Phối hợp với khung cảnh u ám chung quanh trông càng thêm khủng bố.
Bộp bộp!
Hai cỗ thi thể không đầu bị lực xung kích hất tung lên trời văng xa hơn hai mét mới rớt bồm bộp xuống đất, máu tươi từ khúc cổ cụt ngủn phun ra thành hai đường đỏ tươi chảy dài trên mặt đất.
AAAAAAA…
Vũ Ninh Nam Cung lồi cặp con ngươi khiến hai tròng mắt muốn nứt toạc ra, phun ra lửa giận ngút trời, lồng ngực như muốn nổ tung phẫn nộ hét lớn.
- Ngươi ngươi…
Ba tên lão giả bên trong trận pháp vô cùng kinh hãi, chĩa mũi kiếm vào người áo đen run giọng lắp bắp.
- Ài, không có gì phải sợ, chỉ là thử vũ khí mới thôi, khặc khặc.
Người áo đen nhìn hai cái xác không đầu mỉm cười hài lòng nói, sau đó tắt đi chiếc đèn xanh đút lại vào túi quần.
Nguyên lý thì đơn giản thôi, ánh sáng xanh rọi đến đầu hai tên tu sĩ trẻ liền bị cản lại, người bắn tỉa thông qua ống ngắm đặc dụng có thể nhìn thấy điểm dừng của dải sáng xanh, sau đó "bùm". Xong chuyện hehe.
Đương nhiên, người bắn tỉa phải là một tay thiện xạ trong thiện xạ, mới có thể bắn ra hai phát súng kinh khủng khiếp cực kỳ chuẩn xác như vậy được.
- Mày... hôm nay tao không lột da rút gân, lấy máu mày để tế hai đồ đệ của tao, tao thề không làm người.
Nam Cung phẫn nộ rống lớn sau đó nhảy vào trong trận, vung quái cờ hung tợn đập vào đầu lâu của người áo đen.
Ba người Thiết lão cũng nâng kiếm bao vây lấy người áo đen, bốn phía chém tới, phi thường hung mãnh.
- Khặc khặc, chỉ là hai tên ngu ngốc đứng yên cho người khác bắn có gì mà phải tiếc hận.
Người áo đen vung hai bàn tay cứng như sắt thép đón - đỡ - gạt trường kiếm cùng quái cờ, đôi chân liên tục phóng ra từng ngọn Toái Tâm cước hiểm độc vào ba lão già Thiết lão.
Một người đánh bốn nhưng cũng không rơi vào thế hạ phong.
Càng đánh ba lão giả càng cảm thấy kinh hãi, thực lực của tên áo đen này quả thật quá mức cường đại, ba cao thủ Địa cấp tầng chín viên mãn cùng một cường giả Thiên cấp vây công mà vẫn không thể làm gì được.
"Thằng này, nhất định hôm nay phải tru diệt, nếu không ngày sau chắc chắc sẽ bị nó báo thù."
Thiết lão cùng hai tên lão giả không nói ra lời, nhưng trong lòng ba con cáo già này đều cùng chung một ý nghĩ, đồng loạt ra tay càng thêm ngoan độc.
- Rex…
Thiết lão cao giọng rống to, gọi ba tên dị năng vào tham chiến, hiệp lực tru sát kẻ địch.
- Hừ.
Ba thằng dị năng này nãy giờ vẫn đứng ngoài quan sát người áo đen, cân đo lực lượng một hồi, nghe Thiết lão gọi liền lạnh lùng cười.
- Sếp, vào không?
Từ lúc tên đạo sĩ cầm cờ lớn nhảy vào trận pháp, vòng xoáy bụi đất đỏ sậm chung quanh cũng dần dần co vào theo, nhìn bụi đất bay đầy trời dần lan đến ba người mình, Alex không nhịn được hỏi đại ca mình.
- Cẩn thận, đừng lên quá cao.
Rex dứt lời, tay vận dị năng gió cuốn lên một đám bụi đất nhảy vào trận pháp.
Đoàn không khí dưới chân nâng hắn bay lên phía trên đầu của người áo đen, đôi tay liên tục phóng xuống từng đường đao gió định chém vào đầu lâu của kẻ địch.
- Alex, Kass sao còn chưa vào?
Vừa chém xuống vài đường đao gió, nhưng nửa phút sau vẫn không thấy hai thằng đàn em của mình nhảy vào tham chiến, Rex không khỏi quay đầu lại giận dữ hỏi.
Chỉ là…
AAAAAAAAAAAAA...
Toàn bộ máu huyết trong người Rex bỗng chốc sôi trào, khoé mắt hắn lồi ra muốn chẻ làm hai, gầm lên đầy phẫn nộ.
Hai thằng đàn em của mình, không một tiếng động, không kịp hét lên cầu cứu đã bị chém thành tám mảnh, không kịp trăn trối một lời.
- Là ai? Là đứa nào giết em tao? Mau bước ra đây.
Rex trân cổ khàn giọng gào lên.
Chỉ là không ai đáp lời hắn, phía dưới bốn tên Võ giả vẫn đang điền cuồng vây công người áo đen, nó không có khả năng ra tay được. Nhất định phải còn một người nữa.
Hắn ở đâu?
Vù!
Rex đang lơ lửng trên cao quét mắt nhìn xung quanh một vòng, bỗng nhiên tiếng vù vù xé gió vang lên ở sau lưng, không kịp quay đầu hắn chỉ có thể lộn một vòng trên không trung né tránh.
Một cây đao lớn đen kịt bay xoẹt qua trán hắn, gọt đi một mảng tóc lớn trên đầu, may mà Rex né kịp nếu không hộp sọ đã bị cây đao to đùng kia chẻ làm hai mảnh rồi.
Vù vù vù!
Vẫn còn khom người chưa kịp đứng dậy, Rex ngước đầu lên nhìn chỉ thấy cây đại đao kia đang quay như chong chóng trên không, lấy một góc độ xảo diệu như một chiếc boomerang bay ngược lại, hướng thẳng vào người mình.
Rex biết chỉ cần né được đường bay về của cây đại đao, hắn coi như thoát được một mạng, vì vậy vội vàng tán đi đoàn không khí dưới chân, nhảy cắm đầu thẳng xuống mặt đất.
Trong lúc nhảy xuống, khoé mắt hắn nhìn thấy cây đại đao quay như chong chóng kia chém qua chỗ hắn vừa đứng, sau đó không bị cản trở bay thẳng vào đám bụi đất mờ mịt.
- Là ai?
Rex run rẩy lẩm bẩm hỏi, cảm giác kinh khủng vừa rồi làm hắn cực kỳ khiếp đảm. Chỉ nhìn kích thước to lớn cùng vẻ ngoài dữ tợn của cây đại đao thôi, cũng đã khiến cho kẻ đối mặt với nó muốn quay người bỏ chạy rồi.
Nhìn tám khối thân thể của hai thằng đàn em, Rex trong lòng dâng lên từng luồng khí lạnh, tóc gáy nhịn không được mà nổi lên từng mảng.
Vút!!!
Vòng xoáy bụi đất đỏ dần co lại hướng về phía trận pháp, Rex kinh hãi quay đầu lại liền nhìn thấy cây đao vừa nãy đang bay thẳng vào mặt mình, nhắm thẳng đầu lâu hắn như muốn cắt ngang qua vậy.
Rex không kịp thở một hơi, tim hắn như muốn ngừng đập, lấy hết khí lực bú sữa mẹ ngửa mặt tránh lưỡi đao đang đập tới, sau đó như một con chuột chết áp sát vào mặt đất nhảy thẳng vào đại trận.
Mồ hôi hắn chảy ròng ròng ướt một mảng lưng áo.
Đương nhiên lần này không chỉ mình hắn được ăn đại đao.
Bốn tên Võ giả đang vây công người áo đen, từ lúc Rex nhảy cắm đầu xuống đất thì cũng đã thấy cây đại đao kia rồi, bất quá còn chưa kịp nhìn kỹ cây đao thì nó đã biến mất vào đám bụi đất xung quanh.
Nhưng không đầy mấy hơi thở sau, cây đại đao kia lại một lần nữa quay lại, cả cây đao quay tròn giống như lưỡi dao của một máy cắt cỏ bay thẳng vào đám người mình, bọn họ có cảm giác nếu không đỡ được ngọn đại đao này, thì mình cũng không khác gì đám cỏ dại bị chém đứt ngang thân cả.
- Cẩn thận!
Rex phản ứng đầu tiên, vội hét lớn:
- Nằm xuống!
Tất cả mọi người ở ba phe, từ tên dị năng đến đám tu sĩ, kể cả người áo đen cũng không chút chần chờ vội vàng lăn tròn trên mặt đất. Lưỡi đao sắc bén đầy lạnh lẽo kia bay lướt qua trên thắt lưng bọn họ, toả ra một luồng hơi thở lạnh lẽo đến cực điểm.
Lưỡi đao một đường bay xoẹt qua đám người chém thẳng qua căn lều rách, khiến căn lều bị thổi tung lên chia năm xẻ bảy đổ ầm xuống, lộ ra thân ảnh của một thiếu nữ tà mị đang nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.
- Tiểu thư…
- Ngu ngốc, mau nằm xuống.
Hứa Văn Minh nhìn thấy thiếu nữ đang hôn mê vội đứng dậy định chạy đến, nhưng đã bị Hứa Lịch Sự không chút khách khí vật xuống,
Cây đại đao như bùa đòi mạng kia lúc này mới bay ngược về, lần nữa chém sượt qua đám người.
Hai tên Văn Minh Lịch Sự kia chỉ cần chậm một nhịp, nhất định sẽ bị cây đại đao chém thành bốn mảnh.
- Ha hả, xin lỗi đã làm các ngươi hoảng sợ…
Người áo đen nhanh chân đứng dậy trước, phủi phủi bụi đất trên người cười lớn nói.
Cả đám người lúc này mới đồng loạt đứng dậy theo, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không biết rốt cuộc là chuyện gì, kế tiếp nên làm gì.
Đi về?
Đánh đến nước này rồi, giờ mà bỏ về sao coi được.
Hay ở lại đánh tiếp?
Thế thì khác gì tự tìm đường chết, không thấy cái bùa đòi mạng to đùng kia lúc nào cũng có thể từ trong đám bụi đất bay ra hay sao.
Nó bay ra vừa nhanh lại vừa độc, đường bay lại quỷ dị vô cùng quá khó để phòng bị. Đang đánh một hăng không cẩn thận sẽ bị nó chém làm tám khúc lúc nào không chừng.
- Này, đánh tiếp không?
Nhìn đám tu sĩ đang ngẩn người đứng nhìn nhau, người áo đen nghiêm túc hỏi.
Đánh tiếp thì mau ra tay, không đánh thì dẫn người đi về, hắn cũng không định giữ thiếu nữ tà mị lại làm gì nha.
- Tiền bối, bọn nó có đến hai người, làm sao bây giờ?
Thiết lão quay sang Vũ Ninh Nam Cung lắp bắp hỏi.
Tên áo đen trước mặt này chắc chắn là cường giả Thiên cấp rồi, giờ lại xuất hiện thêm một tên thần bí nữa. Thực lực hắn nhất định cũng phải là Thiên cấp luôn, nếu không sao đến cả tiền bối Nam Cung cũng phải né tránh, không dám đón đỡ đại đao của hắn chứ.
Hai Thiên cấp đánh một Thiên cấp, căn bản là kết cục đã định nha.
- Hừ!
Sắc mặt Vũ Ninh Nam Cung âm trầm bất định hừ lạnh.
Tình hình lão Thiết thấy tất nhiên hắn cũng nhìn ra được, sau khi suy nghĩ một hồi, Nam Cung cuối cùng mở miệng:
- Người kia là đồng bọn của ngươi?
- Có thể coi là như vậy, có điều…đến ta cũng phải sợ hắn nha, khặc khặc…
Người áo đen nhìn vào đám bụi đỏ đang quay cuồng xung quanh, mỉm cười đáp.
- Được, tốt, vậy mọi chuyện trước đó coi như hiểu lầm đi.
Thái độ bỗng nhiên quay ngoắc 180 độ, Nam Cung bình tĩnh nói.
- Phù!
Đám Thiết lão đang hối hận đến xanh ruột cũng âm thầm thở phào một hơi.
Từ lúc vây giết tên áo đen đến giờ, chỉ có bọn lão là không bị tổn hại gì, nhưng đám Vũ Ninh cùng Dị năng giả gần như toàn quân bị diệt, chỉ còn lại hai tên cầm đầu, thù này coi như đã kết quá sâu rồi, bọn lão sợ Nam Cung cùng Rex sẽ ngươi chết ta sống đánh tới cùng, khi đó, chắc chắn mọi người đừng ai mong sống sót, kể cả ba lão cũng không thoát được.
Ban đầu bọn Thiết lão chỉ là muốn đàm phán trong hoà bình, hai bên trao tiền đổi người, sau đó không bao giờ nhìn thấy nhau nữa. Tiếc là phe mình có cường giả Thiên cấp cùng trận pháp đã được khởi động, nên bọn hắn mới đầy nắm chắc mà động thủ.
Không ngờ nửa đường giết ra thêm một tên thần bí nữa, bọn Thiết lão có muốn vãn hồi cũng đã muộn. Ai ngờ, lúc này tiền bối Thiên cấp lại nhượng bộ lui binh, thật quá đúng với ý bọn lão.
- Bọn hắn…
Người áo đen chỉ chỉ bốn cái xác không cái nào là nguyên vẹn, như cười như không hỏi:
- Cũng chỉ là hiểu lầm?
- Đúng vậy, coi như bọn hắn học nghệ chưa tinh đi.
Vũ Ninh Nam Cung không thèm nhìn bốn cái xác, chỉ thản nhiên nói.
"Thật con mẹ nó lòng lang dạ thú."
Nghe lời nói vô cảm của Vũ Ninh Nam Cung, nội tâm đám Thiết lão không khỏi cảm thấy rét lạnh chửi thầm trong lòng.
Đây là hai tên đệ tử chân truyền của hắn nha, bị người ta bắn nổ tung đầu lâu mà xem như không có chuyện gì xảy ra, thật con mẹ nó quá tâm ngoan thủ lạt lòng heo dạ chó đi.
Rex đứng một bên nhìn đám người Đại Việt nói chuyện với nhau mà không hiểu cái mô cái tê gì, chỉ đành đưa mắt cảnh giác đám bụi đất xung quanh, hắn rất sợ chỉ cần mình có chút phân tâm thì cây đao lớn kia lại bay ra chém thẳng vào người mình lần nữa.
- Ách, không ổn…
Lông tóc bỗng nhiên dựng đứng, Rex chỉ kịp hô hai tiếng không ổn đã thấy một bóng đen lớn đổ ập xuống đầu mình. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn vận năng lượng dị năng thành nắm đấm gió đánh thẳng lên.
Ầm!!!
Nắm đấm gió vô hình vô sắc cùng lá cờ lớn màu đen đập mạnh vào nhau, phát ra một tiếng nổ rung trời.
Phập!
- Mày… khốn…
Rex cúi đầu nhìn ba lưỡi kiếm đang cắm xuyên qua ngực mình, ngẩng đầu căm hận trừng mắt nhìn chằm chằm Vũ Ninh Nam Cung, lắp bắp nói.
Ầm!!!
Chớp mắt, lá cờ đen lấy một khí thế không thể cản phá đập mạnh xuống, đánh tan nắm đấm gió, sau đó đem một cao thủ dị năng vẫn còn đang sống sờ sờ nghiền nát thành đống thịt vụn.
Bọn Thiết lão nhìn thằng dị năng chớp mắt bị đánh thành bãi thịt mà lòng dâng lên trận trận gió lạnh, thầm kinh hãi sự cường đại của cường giả Thiên cấp Cổ Việt Võ.
Dị Năng giả Hoa Kỳ nha, Siêu Anh Hùng nha, Người Đột Biến nha, cái gì mà bọn lão nghe đám trẻ trâu đi du học về kể, rồi trên báo đài phim ảnh nữa, gặp cường giả Thiên cấp quả thật như con muỗi vậy, đập một đập là nát bét.
- Hừ, hài lòng ngươi rồi chứ?
Nam Cung lạnh lùng nâng lên lá cờ đen, quay đầu nhìn người áo đen hỏi.
- Tốt.
Người áo đen giơ ngón cái lên khen ngợi, nhìn thằng mặt xác chết này đập thằng cu thảo Dị Năng thành một đống xương thịt lẫn lộn máu trộn vào nhau mà sảng khoái vô cùng.
- Tiền bối?
Đám Thiết lão thu kiếm hướng Nam Cung hỏi.
- Đem lễ vật lên.
Nam Cung ra lệnh.
- Vâng.
Hứa Văn Minh cung kính đáp, sau đó lấy từ trong áo ra một chiếc hộp gỗ, cẩn thận nâng bằng hai tay bước tới trước mặt người áo đen, thành khẩn nói:
- Đây là lễ vật Lưu Thủy Tiên Trì hướng đạo hữu dâng tặng.
- Ồ, đưa ta xem...
Người áo đen nhanh chóng đưa tay đón lấy, không chút nghi ngờ mở ra hộp gỗ.
- Nhắm mắt lại!
Ngay lúc này, Vũ Ninh Nam Cung khẽ kêu một tiếng, vận mười phần chân khí truyền thẳng vào cán cờ, đem ngọn quái cờ chắn trước mặt bốn người, đám Thiết lão cũng vội vàng nhắm chặt mắt theo.
Khoảnh khắc hộp gỗ mở ra, một luồng sáng trắng chói mắt nổ tung ra, chiếu sáng toàn bộ thiên địa, rọi sáng cả một vùng trời.
Một khí tức băng lãnh đến cực điểm như nước lũ lan tràn ra bốn phương tám hướng, đóng băng toàn bộ đám bụi đất xung quanh cùng tầng mây đen trên bầu trời.
Giữa căn lều rách, chớp mắt này một vòng sáng màu đen cũng tức khắc hiện ra bảo hộ thiếu nữ tà mị đang hôn mê vào bên trong.
Ngoại trừ đám Thiết lão cùng thiếu nữ tà mị đang hôn mê, tất cả mọi thứ trong vòng một dặm chung quanh đều bị ánh sáng trắng bao phủ cùng luồng khí lạnh đóng băng ngay tắp lự.
Woah!
Mấy giây sau, đám Thiết lão vừa mở mắt đã bị cảnh tưởng hùng tráng này chế trụ, há hốc mồm kinh thán.
Tất cả mọi thứ xung quanh lúc này đã hoàn toàn bất động, đám bụi đất từ đất đỏ bazan vừa rồi còn đang quay cuồng giờ đã bị đông cứng thành một bức tường bằng băng siêu to khổng lồ, bức tường băng to lớn lóng lánh toả ra ánh sáng đỏ trông cực kỳ mỹ lệ.
Đám mây đen bị khí lạnh đông cứng trên bầu trời, bây giờ như một núi băng màu đen to khủng bố đang chậm rãi rơi xuống đầu đám người bên dưới, nếu không mau chóng rời khỏi nơi đây, nhất định sẽ bị toà băng sơn khổng lồ này rớt xuống đập chết.
Nhìn kích thước to lớn cùng khí thế thiên băng địa liệt của nó, đừng nói Thiên cấp cường giả, đến cả Tiên nhân xuất hiện cũng sẽ bị nó đập thành bã vụn chứ chẳng đùa.
- Mau đem tiểu thư cứu ra.
Thiết lão mau chóng chạy đến thiếu nữ tà mị vẫn còn đang hôn mê, vầng sáng đen bảo hộ nàng đã tiêu tán từ lâu, lão nhanh chóng ôm tiểu thư nhà mình lên, sau đó chạy về phía đám người mình.
Rắc!
Vũ Ninh Nam Cung không nói một lời vung quái cờ đánh vào bức tường băng đỏ thẫm, đục ra một thông đạo lớn, đoàn người không chút chần chờ nối đuôi nhau chạy ra ngoài.
AAAAAAAAẦmmmmmmm
Vừa ra đến đường lớn, một tiếng nổ kinh thiên động địa long trời lở đất từ phía sau đám người vang lên, mặt đất dưới chân điên cuồng rung chuyển dữ dội.
Đám tu sĩ Cổ Việt Võ không ai là không thấy hãi hùng khiếp vía, may mà chạy ra kịp, nếu chỉ chậm vài giây thôi nhất định đã tan xương nát thịt cả bọn rồi.
Không cần quay đầu lại nhìn, bọn họ cũng biết tiếng nổ vừa rồi là do toà núi băng trên trời nện xuống mặt đất.
- Phù! Cuối cùng cũng giết được bọn chúng.
Thiết lão thở phào nhẹ nhõm, kích động vui mừng nói.
Lão có trăm triệu phần trăm nắm chắc, người áo đen cùng tên đồng bọn thần bí kia nếu không bị đóng băng chết, thì cũng ngọn băng sơn trên trời nện chết rồi, căn bản là không ai có thể sống sót được.
- Hừ, sống được mới là lạ.
- Tiền bối, giờ chúng ta đi bắt cô gái kia thôi chứ.
Thiết lão sau khi lấy lại tinh thần, liền quay sang hỏi Vũ Ninh Nam Cung.
Lần ra ngoài này, ngoại trừ cứu tiểu thư an toàn trở về, còn phải bắt đứa nữ đệ tử rơi của sư môn kia nữa.
- Các ngươi mang Khuynh Thành về trước, con bé kia cứ giao lại cho ta.
- Nhưng…
- Không nhưng nhị gì hết, cứu tỉnh tiểu thư mới quan trọng, mau gấp rút đem nàng trở về Phi Vũ phong đi.
Phi Vũ phong, ngọn núi chính của Phi Vũ mạch, một trong tam đại chủ mạch của Lưu Thủy Tiên Trì, Vũ Ninh Khuynh Thành là đại đệ tử chân truyền của mạch Phi Vũ, đem về Phi Vũ phong nhất định sẽ được sư phụ nàng cứu tỉnh.
- Vậy được, tiền bối bảo trọng, chúng ta về trước.
Nói rồi, đám Thiết lão mang theo thiếu nữ tà mị vẫn còn đang hôn mê vội vàng rời đi, băng rừng băng núi gấp rút trở về sơn môn.
- Để các ngươi mang con bé kia về Lưu Thủy Tiên Trì ư?
Nhìn đám Thiết lão ngoan ngoãn cụp đuôi chạy về núi, Vũ Ninh Nam Cung không khỏi cười thầm trong lòng, khinh thường nói:
- Một lũ khờ khạo, hắc hắc.
Nói rồi, Vũ Ninh Nam Cung nhìn về phía Nam trầm ngâm một hồi, sau đó tung người chạy về hướng thành Gia Định, chớp mắt thân ảnh của lão đã biến mất vô tung vô ảnh.