Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 28 - Họ Diệc, Cô Là Ai Nha?

Last Edited: Ngọc Bút Sinh Linh ^^!

Cộc cộc cộc!!!

- Ai vậy?!?

Một sáng này, ba người Vương Nhàn đang ôm nhau ngồi trên sofa vui vẻ xem hoạt hình trên TV, thì một tiếng gõ cửa không hề được báo trước bỗng nhiên vang lên.

Kiều Ân Như Ngọc đang cười tít mắt liền đột ngột ngưng tụ vẻ mặt, đôi mắt các nàng loé lên từng sợi sát khí lạnh lẽo, quay sang nhìn nhau, ngụ ý:

"Là ai đến đây mà không bấm chuông cổng trước?

Là kẻ nào đến mà chúng ta không chút phát hiện?"

Kiều Ân đưa tay cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, đương nhiên đây không phải dao gọt trái cây bình thường mua ngoài chợ, mà là dao găm do chính Vương Nhàn đặc chế, bất kể là ai Kiều Ân đều có thể một chém chém đứt cổ họng.

Như Ngọc nín thở, chuyên chú lắng tai nghe, ban đầu nàng chỉ nghe thấy một hơi thở rất nhẹ, nghe kỹ hơn thì còn phát hiện thêm một tia hơi thở cực kỳ cực kỳ mờ nhạt nữa, nàng liền đưa hai ngón tay ra dấu với Kiều Ân.

"Hai người ngoài cửa chính."

Như Ngọc cầm lấy điều khiển từ xa tắt tiếng TV, sau đó rút từ lưng chiếc điều khiển ra hai ngọn phi đao nhỏ xíu mỏng như cánh ve, bất kỳ lúc nào nàng cũng sẵn sàng phóng ra đoạt mạng hai kẻ đang đứng ngoài cửa kia.

- Ai vậy?!?

Kiều Ân quay đầu sang cửa chính cao giọng hỏi.

- Là tôi.

Một lúc sau người ngoài cửa mới lên tiếng.

Ba người Vương Nhàn vừa nghe giọng đã biết người đến là ai, nhưng Kiều Ân vẫn cố tình hỏi lại:

- Tôi là ai?

- Là tôi, Mỹ Duyên.

- Ờ, đến có chuyện gì không?

Kiều Ân không chút khách khí hỏi.

- Có...

Mỹ Duyên ngoài cửa mặt mày đã nhăn nhó như cắn phải ớt xanh, ngập ngừng nói:

- Cho chúng tôi vào...

- Không!

Kiều Ân không chờ đối phương nói dứt câu, đã dứt khoát chặn họng.

"Ngốc này, thằng nhóc kia ở trong đó, gọi nó." - Diệc Vân Tuyết sốt ruột truyền âm mắng cô đồ đệ.

- Kỳ Phong..

Mỹ Duyên hít sâu một hơi, bình tĩnh gọi Vương Nhàn:

- Mẹ nuôi bảo tôi qua đây, có chuyện cần nói với anh.

Phập!!!

Kiều Ân tức giận vung dao chém đứt đôi mấy quả táo ở trên đĩa trái cây, hung hăn trừng mắt nhìn Vương Nhàn, khẽ nhấp môi ra ám hiệu:

"Vương Nhàn, anh hay lắm."

Vương Nhàn nhún nhún vai tỏ vẻ vô tội vô vạ, rồi đưa tay cầm lên nửa trái táo nhàn nhã gặm, tiếp tục đầy hứng thú xem hoạt hình... câm trên TV.

Ai biết vụ gì nha, tự dưng tai bay vạ gió liên tục cuốn tới hắn, vừa xử lý xong một Hồng Nhan Hoạ Thủy kia, lại tiếp đến một Mỹ Mỹ Duyên Duyên tự nhiên dẫn xác tới, hắn vô can à.

Như Ngọc khẽ nhét lại hai ngọn phi đao vào lưng chiếc điều khiển TV. Kiều Ân cũng đặt ngọn dao gọt hoa quả xuống dĩa trái cây, đứng dậy bước ra mở cửa.

Kéttt!!!

- Hừ!!!

Nhìn hai nữ nhân đứng trước mặt, Kiều Ân nhíu nhíu đuôi lông mày mỏng hừ lạnh, lòng thầm mắng:

"Hai con hồ ly tinh."

Mỹ Duyên xinh đẹp thì cũng thôi, đằng này mỹ thiếu phụ đứng sau lưng cô ta mới khiến cho Kiều Ân cảm thấy nguy cơ cực kỳ trầm trọng.

Đối với một hồng nhan hoạ thủy nghiêng nước nghiêng thành như Thi Hoạ Thủy, Vương Nhàn vẫn có thể giữ vững tâm trí, bất quá, mỹ thiếu phụ lạ mặt bỗng dưng xuất hiện này, Kiều Ân không thể dám chắc Vương Nhàn có bị lay động hay không.

Mỹ thiếu phụ thiên sinh lệ chất, hoặc nói đúng hơn là một ngự tỷ tràn ngập dụ hoặc. Hoạ Thủy mặc dù vô cùng đẹp rồi, nhưng so với mỹ nữ ngự tỷ trước mặt này thì chỉ đáng đom đóm so với ánh trăng.

Mặt nàng tròn trịa như trăng rằm, đôi mắt nàng sáng rực tựa như hai vầng minh nguyệt, từng đường nét tinh xảo trên khuôn mặt nàng như được thần nữ tự tay vẽ nên, dáng người hoàn mỹ của nàng như được tiên nữ tỉ mỉ đắp nặn, thiếu một chút sẽ gầy mà dư một chút sẽ mập, vừa đầy đặn lại vừa cân đối.

Muốn dùng giấy mực để miêu tả vẻ đẹp của nàng thì chắc phải dùng đến cả ngàn trang cũng không đủ. Nàng căn bản đã siêu việt phạm trù mỹ nhân loại, chính là thần tiên thánh nữ hạ phàm cũng chắc gì đã đẹp hơn nàng vậy.

...

Oànhhhhhh!!!!!!!!

- Cô là ai?

Vương Nhàn chỉ chỉ mỹ nhân như tiên nữ hạ phàm ngồi ở đối diện, ngây ngốc hỏi.

Vừa nhìn thấy mặt cô gái này, trong đầu Vương Nhàn đã nổ oành một tiếng như mười quả bom nguyên tử phát nổ một lượt vậy. Nếu có thể hình dung được tâm trạng lúc này của Vương Nhàn, thì nhất định sẽ thấy trong đầu hắn là một mảnh hỗn độn.

Quả thật, Vương Nhàn có cảm tưởng như đang yên đang lành bị một quả tên lửa xuyên lục địa của Hoa Kỳ dội thẳng xuống đầu mình vậy

Căn bản chính là đại tai hoạ, không... phải nói đúng là một đại thảm hoạ.

Cái này... người phụ nữ này căn bản không phải là người nha. Làm gì trên đời có người nào xinh đẹp đến mức vượt trên phạm trù nhân loại như vậy được?!?

Mà với kinh nghiệm bị mỹ nữ truy... sát kiếp trước, hắn ngàn lần như một khẳng định, vị ngự tỷ xinh đẹp này đến đây nhất định không phải là chuyện tốt lành gì, chắc chắn sẽ chơi chết hắn cho mà xem.

- Hừ!!!

Diệc Vân Tuyết trừng mắt nhìn ngón tay của Vương Nhàn đang chỉ chỉ vào mặt mình, hừ lạnh một tiếng không đáp.

- Chị Vân Tuyết là chị họ của tôi, anh đừng vô lễ với chị ấy.

Nhìn Vương Nhàn dám chỉ chỉ trỏ trỏ sư phụ mình, Mỹ Duyên vội vàng dùng miệng ngăn hắn lại.

- Chị họ?!?

Vương Nhàn kinh ngạc há hốc mồm, nhìn nhìn Diệc Vân Tuyết rồi nhìn nhìn Mỹ Duyên, sau đó lại quay sang hỏi hai người Như Ngọc:

- Bọn họ trông có giống chị em không?

Kiều Ân cảnh giác nhìn chằm chằm Diệc Vân Tuyết, lạnh lùng đáp:

- Không phải!

- Chị họ thì là chị họ, cũng không phải chị ruột, cần thiết phải giống nhau à?

Diệc Vân Tuyết như nhìn một thằng ngu liếc xéo Vương Nhàn, cao giọng khinh thường hỏi ngược lại.

Từ lúc thấy bản mặt ngây dại của thằng nhóc lần đầu tiên nhìn thấy mình, Diệc Vân Tuyết đã cảm thấy cực kỳ đắc ý, cùng vô tận khinh bỉ Vương Nhàn.

Cường giả đệ nhất Cổ Võ 5000 năm trước cái gì chứ, cuối cùng chẳng phải cũng bị mình mê hoặc thành một thằng ngốc đấy sao, hắc hắc.

- Ách...

"Cũng đúng, hai người kia có là chị em họ hay không liên quan gì đến mình." - Vương Nhàn nghĩ thầm, sau đó quay sang Mỹ Duyên hỏi:

- Rồi, cô đến đây có chuyện gì không?

- Đương nhiên là có chuyện mới đến, không tự dưng đến làm gì?

Mỹ Duyên chưa kịp mở miệng đã trông thấy Diệc Vân Tuyết bĩu môi, khinh khỉnh đáp.

- Vậy cô đến đây làm gì?

Vương Nhàn ngây ngốc hỏi, mình với bà cô này trời đánh bảy bảy bốn chín búa cũng không trúng, thì có cái con khỉ gì có thể liên quan đến nhau nha.

- Đến bắt ngươi...

Diệc Vân Tuyết nhanh như thiểm điện chộp lấy cổ áo Vương Nhàn giật hắn về phía mình, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng chữ:

- Bá Quyền Vương.

Kiều Ân trông thấy Diệc Vân Tuyết không chút báo trước bắt lấy Vương Nhàn, liền muốn ra tay chém tới nhưng đã bị Như Ngọc cản lại. Hai nàng đều biết, từ trước đến nay không ai có thể đụng đến góc áo Vương Nhàn, nhưng hôm nay hắn lại để bà cô này dễ dàng nắm lấy, nhất định là hắn đã có chủ ý gì đó rồi.

- Bá Quyền Vương? Là ai?!?

Khuôn mặt hoàn mỹ không chút tì vết gần ngay trước mắt, hơi thở như lan của tuyệt sắc giai nhân phả vào mặt khiến Vương Nhàn thoáng chốc ngây ngẩy, ngu ngơ hỏi.

- Hừ, ngươi cứ giả vờ đi.

Nói rồi, Diệc Vân Tuyết không khách khí ném hắn về lại chỗ cũ.

Bịch!

- Ách...

Vương Nhàn lúc này mới tỉnh táo lại, hung hăn ngồi thẳng người dậy sửa sửa cổ áo của mình, sau đó tức giận nhìn Mỹ Duyên nói:

- Có chuyện gì nói lẹ đi, sau đó... cút.

- Anh...

Chưa kịp nói gì đã muốn bị hắn đuổi đi, Mỹ Duyên da mặt mỏng thế nào chịu được, nàng thật sự rất muốn đứng dậy bỏ quách đi cho rồi.

Có điều, nàng biết sư phụ mình không dễ nói chuyện như vậy, nhất định sẽ phải bắt Vương Nhàn đi cho bằng được, khi đó nhất định sẽ làm lớn chuyện cho coi.

Nàng còn chưa xác định Vương Nhàn có phải thật sự là Bá Quyền Vương 5000 năm trước trùng sinh hay không, bởi vậy không dám hành động lỗ mãng.

Vì vậy, nàng đành nén khó chịu trong lòng rút ra điện thoại, gọi cho giáo sư Mỹ Nguyệt, rồi đưa điện thoại cho Vương Nhàn, bình tĩnh nói:

- Phong, anh nói chuyện với giáo sư đi.

Vương Nhàn đưa tay đón lấy, nhìn nhìn bà cô kia, rồi lại nhìn nhìn Mỹ Duyên một cái, sau đó mới nhíu nhíu mày, hạ thấp giọng nhẹ nhàng nói vào di động:

- Mẹ, đây rốt cuộc là chuyện gì ạ?

- Sao vậy, hai đứa gặp nhau rồi hả?

Nghe thấy người cầm máy của Mỹ Duyên là con trai mình, Mỹ Nguyệt hưng phấn tò mò hỏi.

- Vâng, đã gặp.

- Ừ là thế này, để con bé ở lại bên đấy ít hôm nhé.

- Hả?!?

Nghe thế, ba người Vương Nhàn không khỏi đồng loạt kinh hô một tiếng.

- Hả cái gì mà hả? Mẹ nghe nói Hoạ Thủy cũng dọn qua ở với con rồi, thêm Mỹ Duyên nữa thì có làm sao. Thêm một người thêm một lựa chọn, chung thân đại sự con cứ từ từ mà suy nghĩ cho thật kỹ.

- Vậy nha, mẹ hôm nay bận đi shopping với mẹ bé Duyên rồi, không nói chuyện với con nữa. bái bai.

Tút tút tút...

- Ơ...

Vương Nhàn đầu to như cái đấu, không hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

Cái gì mà "Thêm một người thêm một lựa chọn?!?".

Cái gì mà "chung thân đại sự suy nghĩ cho thật kỹ".

Đây rõ ràng là đang ép hôn nha.

- Đã rõ rồi chứ, từ hôm nay hai người chúng ta sẽ ở lại đây.

Diệc Vân Tuyết hừ lạnh nói, sau đó quay sang Mỹ Duyên phân phó:

- Duyên, ra cổng lấy đồ vào.

Mỹ Duyên vui vẻ chạy ra cổng kéo hai chiếc vali to ụ vào, trong này Vương Nhàn nhíu nhíu mày hất cằm hướng Diệc Vân Tuyết hỏi:

- "Chúng ta?" Mẹ tôi chỉ nói để Mỹ Duyên ở lại, không có nói cô nha. Cô ở lại đây làm cái quái gì?

- Ở lại trông chừng "em họ" ta? Hai ngươi chưa cưới, không thể để nó một mình ở lại nhà ngươi được, ta không yên tâm.

Diệc Vân Tuyết lẽ thẳng khí hùng chiếm mười phần đạo lý, còn không quên liếc liếc Kiều Ân Như Ngọc ở bên cạnh Vương Nhàn, ý tứ rất rõ ràng, nếu ta không ở lại, Mỹ Duyên nhất định sẽ bị các ngươi ức hiếp.

Nói rồi, nàng liền dùng thần thức quét một vòng căn nhà, trông thấy hai phòng trên lầu không có dấu vết người ở, mười phần tự nhiên nói:

- Tầng trên có hai phòng không có ai ở, vậy chúng ta ở trên đó đi.

Nói đoạn, ung dung bước tới cầu thang đi lên lầu hai, trông thấy Mỹ Duyên kéo vali vào tới nơi liền cao giọng gọi:

- Duyên, lên đây đi, chúng ta mỗi người một phòng.

- Dạ, em lên liền.

Hai chiếc vali to ụ nhưng lại dễ dàng bị Mỹ Duyên dùng thần thức nâng lên, một đường đi thẳng lên lầu hai trước ánh mắt ngây ngẩn của Vương Nhàn.

- Các cô...

- Đi Ngọc, mặc kệ hắn.

Ầm!!!

Kiều Ân trừng mắt nhìn Vương Nhàn, tức giận kéo Như Ngọc vào phòng, đóng sầm cửa lại.

- Các em...

Phòng khách vừa rồi còn đang náo nhiệt bừng bừng, chớp mắt chỉ còn mỗi mình mình Vương Nhàn đứng trơ trọi, hết nhìn tầng một rồi lại ngó lên tầng hai, không hiểu vụ gì nghĩ nghĩ thầm:

"Rốt cuộc là chuyện gì nha? Tự dưng đương yên yên ổn ổn mái nhà bị bốc cháy. Thật con mẹ nó hoạ vô đơn chí mà?!?"

...

- Sư phụ, chúng ta còn chưa chắc chắn hắn là Bá Quyền Vương, người đừng làm khó hắn có được không?

Sau khi để Diệc Vân Tuyết đánh vài đạo cấm chế phong bế lại phòng mình, Mỹ Duyên mới năn nỉ ỉ ôi cầu xin sư phụ.

- Thế nào, chưa gì mà ngươi đã bảo vệ hắn?

Mỹ nữ ngự tỷ trừng mắt nhìn cô đồ đệ của mình, nhìn chằm chằm hỏi:

- Ngươi thích hắn?

- Không phải...

Mỹ Duyên ngượng ngùng đỏ bừng mặt, phụng phịu đáp:

- Dù sao hắn cũng là con của giáo sư Nguyệt.

- Nhìn mặt ngươi đỏ như vậy còn chối, hừ.

Diệc Vân Tuyết hừ lạnh, sau đó nhìn ra cửa trầm ngâm nói:

- Cơ mà, trông hắn cũng không tệ nha. Ở chung với hai cô bé xinh đẹp hơn mười năm, nhưng lại không hề lấy đi nguyên âm của hai nàng.

- Ý sư phụ là, hai cô gái kia vẫn còn là xử nữ?

Mỹ Duyên nghe sư phụ nàng nói vậy, không khỏi cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Hai cô gái kia vậy mà còn chưa thất thân cho hắn, chứng tỏ nàng vẫn còn cơ hội đấy.

- Ừ.

Diệc Vân Tuyết gật đầu đáp, với ánh mắt sắc bén của nàng, nhìn ra một cô gái có còn nguyên âm hay không, không thể nào sai được.

- Vậy làm thế nào chứng minh hắn không phải là Bá Quyền Vương ạ?

Mỹ Duyên buột miệng hỏi.

- Hừ, ngươi nói cái gì?

Diệc Vân Tuyết nghe Mỹ Duyên liên tục đứng về phía Vương Nhàn, không khỏi khó chịu hừ lạnh một tiếng.

Nàng là sư phụ đang hận không thể để tên Vương Kỳ Phong kia tự động nhận tội, nhưng cô đệ tử thì lại luôn tìm cách để minh oan cho hắn.

Làm gì có chuyện khi sư diệt tổ như vậy chứ?!?

Mỹ Duyên biết mình nói ngược ý sư phụ, vội lè lưỡi sửa lời:

- Hì, làm thế nào để biết hắn có phải là Bá Quyền Vương không ạ?

- Ngươi hôm qua mới đột phá lên Luyện Khí tầng ba, lo củng cố lại tu vi đi, chuyện này ta đã có chủ ý.

Nói rồi, Diệc Vân Tuyết mở cửa bước ra khỏi phòng, kéo vali của mình vào ở phòng bên cạnh.

Căn phòng này mười năm trước là phòng của Như Ngọc, tường ở bốn phía được sơn một màu hồng nhạt, Diệc Vân Tuyết không thích màu hồng nên dứt khoát vung tay thi triển chân nguyên đổi cả căn phòng này thành màu trắng, màu ưa thích của họ Diệc nàng.

Căn phòng đơn giản chỉ có một tủ đồ nhỏ, một chiếc bàn nhỏ cùng một chiếc giường, đã lâu không có người ở nên đọng lại một lớp bụi bặm, Diệc Vân Tuyết phất tay quét sạch bụi bẩn, cả căn phòng ngay lập tức sạch sẽ bóng loáng, tràn ngập sức sống.

Chiếc vali của nàng của chỉ có một ít quần áo, còn lại tất cả trang bị vật phẩm linh đan linh dược trị thương đều được nàng cất trong túi trữ vật.

Chiếc váy trắng mặc trên người nàng đã lâu rồi vẫn chưa được thay ra, tu chân đến cảnh giới như nàng cơ thể đã không còn chảy mồ hôi, những lúc lăn lộn trong thâm sơn cùng cốc váy trắng bị dính bẩn, đơn giản một thanh thủy quyết là có thể rửa trôi tất cả.

Sau khi dọn dẹp một phen, nàng liền vung tay phóng ra mấy đạo cấm chế phong kín cả căn phòng, lúc này mới thở phào một hơi.

- Căn phòng này không tệ, ít ra không cần phải suy nghĩ về vấn đề chỗ ở nữa.

Diệc Vân Tuyết quét mắt nhìn một vòng, hài lòng tự nói.

Không còn cảnh hai sư đồ tu luyện chung một phòng như lúc ở Phùng gia, ở đây ít nhất còn có một phòng dành riêng cho nàng.

Nếu Vương Nhàn nghe được suy nghĩ trong lòng nàng nhất định sẽ tức giận rống to:

"Bà cô à, chị có biết liêm sỉ là gì không hả? Lúc nào tự xem đây là nhà của mình rồi?"

...

Nằm dài trên sofa xem hoạt hình một hồi, nhìn đồng hồ đã hơn 10h sáng Vương Nhàn tự giác xách mông đi vào bếp.

Mọi hôm do Như Ngọc nấu bữa trưa, hôm nay vì hai bà cô không mời mà đến kia chọc giận hai nàng Như Ngọc, hắn đành phải tự nấu vậy.

Bốn nữ nhân tuy đóng kín cửa phòng, nhưng khi hắn vừa dọn xong bữa trưa lên bàn, bốn nàng liền không hẹn mà cùng bước ra khỏi phòng ngủ đi vào phòng bếp.

Nhìn bốn cô nàng mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn chằm chằm nhau, Vương Nhàn thức thời cúi đầu và cơm vào mồm, an an ổn ổn cầu bữa trưa mau qua sớm.

Chỉ là, lửa nóng vẫn đốt lên đầu hắn.

- Kỳ Phong, nghe giáo sư nói Hoạ Thủy đã dọn qua đây ở mấy ngày nay, nhưng giờ cô ấy đâu rồi?

Mỹ Duyên từ sáng đến giờ vẫn không thấy Hoạ Thủy đâu, không khỏi tò mò hỏi Vương Nhàn.

- "Cô gái kia" hả, cô ta bỏ đi cùng người đàn ông khác rồi?

Vương Nhàn không dám nhìn Mỹ Duyên (đương nhiên là vì hai nàng Kiều Ân đang ngồi bên cạnh rồi), chỉ tỉnh bơ đáp.

- Người đàn ông khác?

Mỹ Duyên kinh ngạc thốt lên:

- Không phải anh là Người...

- Hắn là ai?

Trông thấy cô đồ đệ mình sắp nói ra hai chữ "Ứng Mệnh", Diệc Vân Tuyết bên cạnh liền cắt lời.

- Ai biết!

Vương Nhàn tỉnh bơ đáp.

- Anh...

Mỹ Duyên nhíu mày, xẵng giọng:

- Ở nhà anh sao anh lại không biết?

- Ờ thì...

Vương Nhàn nhíu nhíu mày, dường như đang nhớ lại hình dáng của tên đàn ông kia:

- Hắn ta cầm một cây cờ đen to như này này, phía trên vẽ đầy những đường cong vô cùng kỳ quái, hình như tên là... Vũ Vũ Cung Cung gì đấy.

- Vũ Ninh Nam Cung.

Diệc Vân Tuyết lạnh lùng nói.

- Cô biết hắn?

- Hừ, nếu hắn thật đến đây mang người đi, ngươi còn nhảy nhót được như bây giờ chắc?

- Đúng vậy, Hoạ Thủy đến đây ở vì anh, anh không đứng ra bảo vệ cô ấy à?

Mỹ Duyên cũng không tin sự tình chỉ đơn giản như lời Vương Nhàn nói được.

- Bảo vệ? Cô ta là gì của tôi mà tôi phải bảo vệ?

Vương Nhàn nhìn hai sư đồ trước mặt như nhìn hai kẻ ngốc, tỉnh rùi rụi hỏi:

- Huống hồ cô ta tự nguyện đi theo tên thầy cúng kia. Tôi có thể làm được gì?

- Hừ, "tự nguyện", tin ngươi mới có quỷ.

Diệc Vân Tuyết hừ lạnh một tiếng khinh thường nói, nàng căn bản không tin người mang chiếc vòng tay Khuynh Tâm ngọc lại chịu rời bỏ Người Ứng Mệnh của mình.

- Tin hay không tùy, tôi cũng không cần thiết phải lừa hai cô làm gì.

Vương Nhàn nhún nhún vai tự nhiên nói.

Diệc Vân Tuyết như cười như không nhìn Vương Nhàn, mỉm cười dụ dỗ:

- Muốn ta tin cũng được, trừ phi ngươi dám đi cùng ta một chuyến.

- Đi đâu?

- Về nhà ngươi.

- Nhà tôi?

Vương Nhàn kinh ngạc mắt trắng dã nhìn Diệc Vân Tuyết, há hốc mồm hỏi, sau đó mới khinh khỉnh nhìn nàng, không chút khách khí mắng:

- Nhà tôi ở đây chứ còn ở đâu nữa. Cô bị ngáo à?

- Ngươi...

Hai mắt Diệc Vân Tuyết bất giác loé lên sát khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Nhàn.

Nhìn cái bản mặt trơ trơ muốn ăn đòn, cái nhếch môi đầy vẻ khinh thường của thằng nhóc trước mặt, Diệc Vân Tuyết rất muốn dùng đôi đũa trên tay đâm thủng hai mắt chó của hắn.

- Chị.

Mỹ Duyên trông thấy sư phụ bị tên vô lễ kia chọc giận, vội nắm lấy tay Diệc Vân Tuyết nhỏ giọng cầu xin.

- Ngươi cứ giả ngu đi, hừ.

Diệc Vân Tuyết hừ lạnh, tạm thời nàng vẫn chưa muốn tính sổ sách với hắn vội.

...

- Cậu chuẩn bị đi à?

Như Ngọc nhìn Kiều Ân khoác lên áo choàng đen, mỉm cười hỏi.

- Ừ, tình hình bên kia có điểm rất đáng ngờ.

Kiều Ân như một u linh đứng giữa phòng, nhìn Như Ngọc như con mèo nhỏ ôm laptop nằm trên giường, mỉm cười nói:

- Cậu cũng nghe tin rồi, Hoàng Chín Ngón - đại bang chủ Hắc Long bang bị tai nạn tử vong ở ngoại thành, nhưng trên xe của hắn lúc đó ngọai trừ Tín Đạt - anh em sinh tử của hắn ra, còn có một người khác nữa.

- Đúng vậy, người này làm việc trong sở 0.63, một trụ sở bí mật chuyên nghiên cứu về hoá chất đặc dụng của quân đội nước ta. Dù đã cải trang nhưng không thể qua mắt Cục 29 được.

Như Ngọc nhìn tin tức trên màn hình laptop, gật đầu tiếp lời.

- Người này tuy chết nhưng trên xác hắn lại không tìm thấy tài liệu về hợp chất P.89, chứng tỏ đây chỉ là một kẻ giả trang, đóng giả thành người nhân viên bỏ trốn kia hòng đánh lừa phản gián của nước ta.

- Cậu đã xác định được vị trí của hắn rồi à?

- Chưa, nhưng tớ đã có một ít đầu mối, tối nay hy vọng sẽ tìm ra được.

Kiều Ân mỉm cười nháy mắt nói.

Đúng lúc này, chiếc đèn nhỏ trên bàn loé lên chút ánh sáng yếu ớt, sau đó liền vụt tắt.

- Ồ!

Hai nàng Như Ngọc nhìn sang, sau đó không khỏi có chút buồn cười ngước nhìn lên trần nhà. Kiều Ân mỉm cười nói:

- Cô ta lại muốn nhìn xem chúng ta đang làm gì nữa kìa, hắc hắc!

Như Ngọc cũng không nhịn được, cười khúc khích nói:

- Không biết đây là lần thứ mấy rồi, từ lúc hai ả đó đến đây không biết đã dùng cái gì để quét vào phòng chúng ta nữa, tiếc là không được hihi.

Đương nhiên hai nàng Kiều Ân Như Ngọc không biết cái đang cố quét vào phòng mình được gọi là Thần Thức của Tu Chân giả.

Từ khi bước chân vào nhà này, thần thức hai người Diệc Vân Tuyết - Mỹ Duyên đã quét toàn bộ căn biệt thự một lượt, không bỏ sót một thứ gì. Tiếc là lúc quét đến phòng ngủ của ba người Vương Nhàn thì lại bị ngăn cản, đến thần thức mạnh mẽ của Diệc Vân Tuyết cũng không xuyên qua đặng.

Hai kẻ mới đến này tất nhiên không biết, vách tường bốn phía của căn phòng này đã được Vương Nhàn bỏ cái giá không nhỏ để tu bổ lại, cách âm cách nhiệt, cách hồng ngoại, cách điện từ... căn bản không có một chút dao động nhỏ nào có thể lọt ra ngoài.

Muốn chủ động dò xét căn phòng ngủ nhỏ này lại càng là chuyện không tưởng, vách tường được gia cố nhiều lớp ngăn cản sóng radar hồng ngoại tử ngoại, khí công nội cung muốn đâm xuyên để do thám cũng không được. Thậm chí đến thần thức của tu chân tu đạo tu tiên giả cũng đều sẽ bị hất văng ra bên ngoài.

Và khi có kẻ muốn chủ động dò xét, chiếc đèn nhỏ trên bàn sẽ lập tức nhấp nháy, tất nhiên, điều đó không thể thoát khỏi đôi mắt của hai nàng Kiều Ân Như Ngọc được.

- Hừ, hai con hồ ly tinh.

Kiều Ân hừ lạnh một cái, sau đó nghiến răng nghiến lợi mắng:

- Vừa đến buổi sáng, ngay chiều tối đã câu anh Phong đi ra ngoài rồi, thật đúng là không biết xấu hổ.

- Hì hì, cậu đừng lo, thần tiên thánh nữ cũng không bắt anh ấy đi được.

- Hừ, đàn ông hả, căn bản là không thể tin tưởng được, cô nam quả nữ buổi tối ở chung một chỗ nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Kiều Ân vẫn chưa tin tưởng Vương Nhàn đâu đấy.

- Thôi tớ đi đây, cậu ở nhà nhớ trông chừng ả hồ ly con kia đấy, nếu cô ta dám bước vào đây nửa bước, cậu cứ chém đứt cổ họng cô ta là được.

Nói rồi, Kiều Ân mở cửa sổ nhảy vào màn đêm bên ngoài, chớp mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.

- Hì.

Như Ngọc nhìn về hướng cô bạn mình vừa rời đi, khẽ nở nụ cười.

Kiều Ân chính là như vậy, vẫn luôn nhạy cảm khi thấy cô gái khác muốn tiếp cận Vương Nhàn, hận không thể ngay lập tức một đao chém rụng vậy.

- Cơ mà, không thể xem thường Diệc Vân Tuyết kia được nha.

Như Ngọc khẽ nhíu đôi mày đẹp, bước đến kệ sách lục tìm từng cuốn sách một, cuối cùng mới cầm lên một xấp vỏ cây khô, bên trên vẽ đầy những ký hiệu vô cùng kỳ lạ.

Quay về lại chiếc giường, Như Ngọc nửa ngồi nửa nằm, nhẹ nhàng tựa thân thể ôn hương nhuyễn ngọc vào chiếc gối mềm mại, đọc lấy từng dòng ký hiệu trên từng mảnh vỏ cây một, khẽ lẩm bẩm:

- Họ Diệc? Cô là ai nha?

----*----

Bình Luận (0)
Comment