Chương 28: Đạp Diệt Lưu Thủy Tiên Trì
Last Editted: Ngọc Bút Sinh Linh
- Núi Bá Quyền, năm ngàn năm trước chính là nơi trăm tông triều bái, tiếc là thời gian không tha người, cảnh tàn người mất, aizz.
Đứng trên đỉnh núi lớn, mặc cho gió thổi bay làn váy dài, làm mái tóc thơm mềm mại cũng nhẹ nhàng uốn lượn theo, Diệc Vân Tuyết chắp hai tay sau lưng, một bộ cao thâm mạt trắc mở miệng đầy nghiền ngẫm.
Từ trên cao nhìn xuống, mười dặm xung quanh giờ chỉ còn lưa thưa vài xóm nghèo xơ xác, dưới chân núi cũng chỉ có một cái miếu nho nhỏ thờ cúng thổ công, chẳng ai có thể tưởng tượng được, 5000 năm trước nơi đây từng hùng tráng cỡ nào.
- Xì, mở miệng "năm ngàn" đóng mồm "năm trước", cô là lão yêu bà đã hơn 5000 tuổi rồi à?
- Khốn kiếp...
Một giọng nói khinh khỉnh đầy vẻ xem thường ở bên cạnh vang lên, đánh tan cảm ngộ đang dâng trào trong lòng mình, Diệc Vân Tuyết nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng, hận không thể đem thằng nhóc khốn kiếp này cắt lưỡi khâu mồm lại.
- Ngươi có tin là ta đem mạng chó của ngươi đá xuống núi hay không?
- Đếch tin đấy, đã tốn công mang tôi đến tận đây, tôi không tin là cô sẽ dễ dàng giết tôi như vầy đâu.
- Tốt tốt...
Diệc Vân Tuyết giận quá hoá cười, vung tay phóng ra phi kiếm, lạnh lùng nói:
- Ngươi đã chán sống như vậy, ta sẽ cho ngươi được toại nguyện.
- Cô... cô...
Nhìn thanh phi kiếm bay lơ lửng trên đầu ma nữ, Vương Nhàn khiếp đảm run rẩy lắp bắp nói:
- Tôi...tôi chỉ nói đùa thôi...
- Hừ, tế sống hắn...
Diệc Vân Tuyết hai mắt lạnh lẽo, phất tay chém về phía Vương Nhàn.
- MÁ Ơi!!!!
Vương Nhàn kinh hãi hét lớn, quay đầu chạy thục mạng, dù biết tỉ lệ sống của mình là bằng không, những vẫn hy vọng trời xanh có mắt sẽ cứu hắn.
Phập!!!
Tiếc là ông trời không có mắt, chỉ có ngọn phi kiếm mới là có mắt thôi, dù Vương Nhàn có như con khỉ nhảy loi nhoi vẫn không thể tránh thoát.
Kiếm vừa phóng tới đã ngay lập tức đinh giết Vương Nhàn, găm xác hắn chặt vào nền đất.
Ọc ọc!!!
- Cứu... cứu...
Nhìn từng dòng máu tươi dọc theo thân kiếm chảy xuống, Vương Nhàn tuyệt vọng trợn cặp mắt trắng dã, tay chân cố hết sức vùng vẫy mong thoát ra khỏi ngọn phi kiếm.
Nhưng càng giãy giụa chỉ càng làm máu tươi chảy xuống nhanh hơn, lưỡi kiếm đâm xuyên ngực phóng ra chân nguyên tàn phá khắp cơ thể Vương Nhàn, đau đớn đến từng khúc xương từng mảng da thịt làm mặt mày hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng như người sắp chết.
- Ở đây chỉ có ta và ngươi, ngươi kêu rách cuống họng cũng không ai đến cứu đâu, ha hả...
Ma nữ nhẹ nhàng điểm chân lướt đến cạnh Vương Nhàn, lạnh lùng cười lớn.
Từ đầu đến cuối đôi mắt nàng không có một tia thương cảm nào, chỉ có kích động cùng hưng phấn nhìn chằm chằm vào vũng máu quanh thân kiếm. Dường như nàng đang chờ đợi điều kỳ diệu xuất hiện vậy.
Nhưng mà...
- Không đúng?!?
Rất nhanh nàng đã nhìn ra có gì đó sai sai. Nhẽ ra ngọn núi này phải ngay lập tức hấp thụ tinh huyết của chủ nhân mình chứ?
Tại sao vũng máu dần dần đông đặc lại như bát tiết canh rồi?
- Cứu...
Chỉ kịp rên lên một tiếng cuối cùng, Vương Nhàn bị sốc phản vệ ngay lập tức ngất đi, hôn mê bất tỉnh.
...
- Không đúng, rốt cuộc là sai ở đâu?
- Chẳng nhẽ phải tế sống hắn vào tối trăng rằm?
- Hay là huyết tế hắn vào đêm ba mươi.
- Hoặc là, phải đem hắn nghiền thành tro rồi đem rải khắp ngọn núi hay sao?
Không biết qua bao lâu, có lẽ một ngày, cũng có thể là ba đêm, Vương Nhàn mới từ trong hôn mê tỉnh lại, bên tai hắn còn nghe văng vẳng tiếng phụ nữ đang lẩm bẩm.
Nội dung hình như là nữ ma đầu này muốn đem người nào đó lăng trì xử tử, lột da róc thịt vậy, cực kỳ cực kỳ man rợ.
- Nước... nước...
Cổ họng khô khốc, Vương Nhàn mấp máy đôi môi đầy vết nứt yếu ớt thều thào.
Ọc ọc ọc!
- Khục khục... hừ hừ...
Nước lạnh như đá tràn vào cuống họng làm hắn không kịp nuốt phải ho sặc sụa liên tục, làm động đến vết thương ở ngực khiến hắn đau đớn rên hừ hừ như một con chó chết.
Lại ngất đi.
Không biết qua bao lâu, ánh mặt trời chói mắt làm hắn giật mình tỉnh dậy.
- Ách... ác mộng lại tái diễn nữa hay sao?
Nhìn xung quanh, khung cảnh như mấy hôm trước chẳng một chút thay đổi, vẫn là đỉnh ngọn núi nơi hắn bị ma nữ tế sống kia.
- Yên tâm, ta chưa cho phép ngươi chết thì ngươi không thể chết được.
Một giọng nói lạnh lẽo bên cạnh vang lên làm hắn giật mình ngồi bật dậy, kinh hãi nhìn sang.
- DIỆC VÂN TUYẾT.
Vương Nhàn phẫn nộ quát lớn, nước mắt lưng tròng rống to:
- Cô bị điên rồi, sao lại đối với tôi độc ác như vậy hả?
- Đem tôi đang sống sờ sờ đi huyết tế, rồi lại còn muốn luyện tôi thành tro?
- Tôi với cô trước giờ chẳng có ân oán, chẳng liên quan gì đến nhau hết. Từ đầu đến cuối chỉ có cô nhận vơ, tự cho mình là đúng. Vô duyên vô cớ giết người khác chưa nói, giờ lại còn muốn tế sống luôn cả tôi.
- Cô bị điên rồi hả?
- Ai bảo ngươi là Người Ứng Mệnh của Khuynh Tâm song ngọc. Thời điểm cũng vừa vặn, ngươi không phải là Bá Quyền Vương thì còn ai.
Nữ nhân kia vẫn tỉnh bơ đáp, lại thản nhiên nói tiếp:
- Huống hồ cũng chưa phải thật sự giết ngươi. Chỉ là lấy máu của ngươi đem đi tế núi nhận chủ mà thôi, biết đâu trước khi ngươi chết ngọn núi này chủ động bảo hộ chủ nhân kiếp trước thì sao.
- Vãi...
Vương Nhàn ngửa mặt lên trời, bất lực thốt lên một tiếng.
Hắn thật sự là cạn con mẹ nó lời với nữ nhân ngoan độc này. Thật đúng là không có gì ác hơn lòng dạ đàn bà, đàn bà càng đẹp lại càng hung ác.
Huống hồ nữ nhân này lại quá mức xinh đẹp, đẹp đến mức khiến ông trời cũng phải hổ thẹn, thậm chí hoài nghi nàng có phải là con của vợ mình thông dâm với chúa tể địa ngục hay không nữa.
Quay sang nhìn vũng máu đã hoá thành đống tiết canh đen thui của mình, Vương Nhàn khóc không ra nước mắt.
Hắn từ đầu đến cuối không phải là Bá cái con mẹ Quyền Vương gì đó nha. Thật đúng là tai bay vạ gió, ngay từ lúc nhìn thấy cô gái kia hắn đã biết là không có chuyện gì tốt lành rồi.
Tuyệt sắc giai nhân này, trong mắt hắn chính là một quả bom nguyên tử, hôm trước đã nổ một lần, tuy rằng chưa chết nhưng tương lai sẽ đem hắn phá tan thành mười vạn tám ngàn mảnh, đến xương cốt cũng không còn.
Hít sâu một hơi, Vương Nhàn ổn định lại ngụm máu tươi sắp phun ra cuống họng, bình tĩnh nói:
- Cô bị ngốc hả?
- Ý gì?
Diệc Vân Tuyết ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang, lạnh lùng hỏi.
- Chính cô cũng khẳng định tôi là tên khốn kiếp từ 5000 năm trước, vậy thì máu tươi của tôi bây giờ có liên quan gì với ngọn núi này đâu. Cô không có não hả?
Dù sao cũng bị nàng hành hạ đến chết, Vương Nhàn dứt khoát không nể mặt nữa, mắng thẳng luôn.
- Thì sao? Biết đâu được?
Nữ nhân kia vẫn cứ không cho là đúng, ngang bướng cãi lại.
- Cô...
Vương Nhàn giận run người, lắp bắp không nói nên lời.
Lại hít sâu một hơi, nuốt thêm mấy ngụm nước bọt ráng đè xuống ngụm máu sắp phun ra khỏi họng, mấy ngày trước mất cũng vài lít máu rồi, giờ mà còn bị bà cô này chọc cho phun máu nữa thì hắn phải tức chết mất.
- Cô tu đạo tu tiên cái kiểu gì mà đến đạo lý đơn giản này cũng không hiểu vậy hả? Người ta muốn chuyển thế thì phải dùng linh hồn để trùng sinh. Cô thì hay rồi, dùng máu tươi để tìm người chuyển thế. Tìm đến mùa quýt năm sau cũng đừng hòng tìm được.
Phù!!!
Vương Nhàn mắng một tràng dài, cuối cùng mới thoả mãn phun ra một ngụm ác khí, thở phào nhẹ nhõm.
- Hừ!
Diệc Vân Tuyết tay nắm chặt phi kiếm, lạnh lùng trừng mắt nhìn chằm chằm Vương Nhàn, đôi mắt loé lên sát khí nồng đậm.
Đây thật sự là sát khí muốn giết hắn, không phải vì tế núi để tìm Bá Quyền Vương, mà là vì phẫn nộ khi bị một người trần mắt thịt sỉ nhục con đường tu đạo của mình.
Vương Nhàn cũng không còn cái gì để mất, dứt khoát đưa cổ ra cho nàng, tùy ý nàng muốn chém muốn giết gì cũng được. Chặt một phát luôn cho thống khoái, khỏi phải chịu đựng nữ nhân không có đầu óc này tra tấn hành hạ.
Chỉ có điều, Diệc Vân Tuyết cuối cùng vẫn là thu kiếm, lúc này chưa vội giết, để khi nàng khôi phục được hoàn toàn trí nhớ cho hắn, sẽ nghiền hắn ra thành tro mới hả giận.
Thế là từ sáng sớm đến tối muộn, cả hai người đều không ai nói với nhau một lời.
Diệc Vân Tuyết lặng lẽ nhắm mắt suy tư. Vương Nhàn cũng phải tập trung tinh thần luyện hoá toàn bộ đoàn chân nguyên còn sót lại, sau khi chúng ngang nhiên tàn sát bừa bãi trong người hắn.
Lần bị tế sống này không phải là không có thu hoạch, hắn nhân "tai bay vạ gió" mà chiếm được một khoảng lời lớn. Chẳng những hiểu biết thêm về một đạo tuyệt thế Tu Chân công pháp, mà còn được chân nguyên hùng hậu của nàng hung ác rèn dũa cho một trận nữa.
Xem như là được miễn phí một lần luyện thể đi.
Hắc hắc!
Đương nhiên hắn cũng biết, bây giờ mình vẫn chưa đủ thực lực để đánh bại nàng, nhưng sau khi hồi phục thương thế thì dù có đứng yên không phản kháng, nàng cũng không đâm thủng được da thịt hắn.
Sau một lần bị chân nguyên nàng tàn phá, lại bị hắn khám phá ra được ảo diệu của bản mệnh công pháp, cô gái này đã chẳng khác gì cây đao cùn trước mặt hắn cả.
Thay vì trang bức vả mặt kiểu:
"
- Hôm nay ta sẽ lột gân rút da ngươi đem đi tế thần núi.
- Ha hả, đến đến đến em gái, anh đứng yên cho em làm thịt nè, chém mạnh chém mạnh.
"
Thì hắn lại càng ưa thích đùa bỡn cô gái ngốc này hơn.
...
- Chút nữa đến Lưu Thủy Tiên Trì, ngươi tốt nhất câm miệng cho ta.
Đứng trên phi kiếm, Vương Nhàn bình thản nhìn bóng lưng mềm mại của Diệc Vân Tuyết, nàng không quay đầu chỉ mở miệng nói một câu.
Nhìn không ra vẻ mặt của nàng lúc này thế nào, nhưng đã không còn sát ý nồng đậm như hôm qua, sau một ngày trầm tư nàng cuối cùng cũng mang hắn rời đi Bá Quyền Sơn.
Đương nhiên, vì sĩ diện, nàng không chịu nhận sai với hắn, chỉ lạnh lùng xách áo hắn ném lên phi kiếm mà thôi.
Vương Nhàn trong lòng thầm hứng thú quan sát nữ nhân này, không biết khi đến Lưu Thủy môn, nàng sẽ lật tung môn phái nhà người ta lên như thế nào nữa.
Tóm lại là, chỉ tiếp xúc vài ngày nhưng hắn thừa sức hiểu, nữ nhân ngang ngược làm việc tùy hứng lại không từ thủ đoạn này đi đến đâu, nơi đó sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp hết.
...
Lưu Thủy Tiên Trì, cũng như bao môn phái Cổ Võ khác, thuần tu chân khí, rèn luyện võ kỹ nên xung quanh sơn môn không có cái gọi là "Hộ Sơn Đại Trận".
Nhưng Lưu Thủy Tổ Sư năm xưa vì đặt nền móng vững chắc cho hậu đại của mình, đã chọn lấy một mảnh phúc địa cực kỳ vững chãi này.
Ba phía sơn môn là ba dãy núi lớn đâm xuyên tầng mây, mỗi đỉnh núi đều có trạm gác cùng hoả đuốc, chỉ cần có ngoại địch muốn tấn công nhất định sẽ đốt lửa báo hiệu, báo động cho toàn bộ môn phái ngay lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.
Mặt khác, thực lực cùng tâm pháp của Lưu Thủy Tiên Trì cũng đứng hàng đầu Tiểu Thiên thế giới, nên mấy ngàn năm đến nay chẳng có ai dám động đến bọn họ.
Người ngoài muốn đến Lưu Thủy môn để bái sư học nghệ, hay giao lưu trao đổi giữa các môn phái đều phải đi qua cửa lớn của bọn họ.
Hôm nay có hai người cực kỳ đặc biệt đến bái phỏng, lại còn vô cùng ngang ngược muốn gặp chưởng môn nhân ngay tại Lưu Thủy đại điện trên Lưu Thủy phong.
- Anh Hậu, có người muốn gặp anh trên chủ điện kìa.
Bên ngoài một gian thạch động trên Phúc Vân phong, một giọng nói ngọt đến chảy nước, vũ mị đến tận xương nhẹ nhàng vang lên.
- Ưm..ư..ưm... Anh Hậu nhẹ chút..ư... có người tìm anh kìa...ư...
Chỉ có điều, bên trong gian thạch động vẫn truyền ra tiếng da thịt va chạm kịch liệt, tiếng thở gấp hồng hộc của nam nhân cùng tiếng rên rỉ yếu ớt của nữ nhân, khiến thiếu nữ đứng đợi bên ngoài không khỏi đầy ngượng ngùng nóng bừng mặt.
Mặc dù cảnh tượng dâm đãng này nàng đã thấy không ít, thậm chí chính nàng không ít lần cũng là nhân vật chính ở bên trong, nhưng da mặt nàng vốn là rất mỏng đấy.
- Tố My, vào đây em, đứng ngoài đấy làm gì?
Tiếng nam nhân bên trong vọng ra, rất phóng túng cười lớn.
- Anh Hậu, khách còn đang chờ ở đại điện, anh đừng để họ đợi lâu.
- Người đến là ông nội anh à? Kệ con mẹ bọn nó? Để anh đây làm một phát cho tận hứng đã.
- Á...
Nghe tiếng bước chân dồn dập từ bên trong bước ra, thiếu nữ vũ mị tận xương hốt hoảng muốn quay người bỏ chạy, tiếc là đã chậm một bước, một cánh tay rắn chắc từ bên trong vươn ra chộp lấy nàng, kéo vào bên trong gian thạch động.
- Thả em ra...ư..ư...
- Ha hả...
Tiếp đó tiếng cười lớn của nam nhân, tiếng rên rỉ động tình của nữ nhân vang lên dồn dập khắp cả gian thạch động.
...
- Chưởng môn của các người đâu, đã hai tiếng rồi sao còn chưa xuất hiện.
Bên trong đại điện to bằng một toà chung cư là một đại sảnh rộng lớn, từng cây cột to bằng năm người ôm chống đỡ lấy trần nhà tít trên cao, hiển lộ đầy đủ khí thế của một đại tông môn đứng hàng đầu lục địa.
Chỉ là bên trong đại điện lúc này chỉ có ba người, đôi nam nữ trẻ tuổi cùng một lão già khọm khẹm đang ngồi chơi xơi nước. Nữ nhân dùng mạn che hơn nửa khuôn mặt, không nhìn ra biểu cảm nhưng giọng nói bất nhẫn cùng ánh mắt tức giận không giấu nổi sự sốt ruột trong lòng nàng.
- Cô gái, mời kiên nhẫn chờ thêm một lát, môn chủ hiện đang khổ luyện một môn thần công, chưa kịp xuất công, thông cảm.
Lão già khọm khẹm mặt không đổi sắc, tỉnh bơ đáp.
Mặc dù ngôn ngữ đầy lễ đủ độ, nhưng từ đầu đến cuối không thèm giơ tay nhấc chân, mí mắt cũng không thèm mở ra nhìn hai vị khách lấy một cái, chứng tỏ lão cũng không xem hai kẻ lạ mặt này ra gì.
- Hừ, còn không chịu lộ mặt. Hay để ta vào tận nơi lôi đầu hắn ra?
Nữ nhân che mặt lạnh lùng gằn giọng, khí thế mười phần, ánh mắt loé ra sát khí lạnh lẽo nhìn chằm chằm lão giả.
- Hử?!?
Mí mắt lão giả không thèm giật lấy một cái, chỉ rên nhẹ một một tiếng đầy xem thường.
Nữ nhân này là ai? Ở đâu đến đây tác uy tác vũ vậy?!?
- Haha, khách phương xa đến thăm, bần đạo đang luyện dở tiểu pháp không kịp tiếp đón, thất lễ thất lễ.
Một tiếng cười lớn vang lên, ngoài cửa liền bước vào ba bóng người.
Diệc Vân Tuyết cùng Vương Nhàn quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một chàng thanh niên mặt mũi chất phác tràn đầy phúc hậu đi phía trước, khí độ hiên ngang anh tuấn phi phàm, mỗi bước đi giơ tay nhấc chân đều hiển lộ ra khí chất của một chưởng môn môn phái lớn đương thời.
Hắn bước đến hàng ghế đối diện, tiêu sái mười phần chậm rãi ngồi xuống. Mặc dù bề ngoài chỉ mới hơn hai mươi, nhưng cử chỉ từ đầu đến cuối đều vô cùng trầm ổn gọn gàng, chứng tỏ đây là một người thanh niên cực kỳ kiên trung hàm hậu .
- Bần đạo Vân Trung Hậu, là chưởng môn nhân đời thứ 69 của Lưu Thủy Tiên Trì, không biết quý tánh đại danh của hai vị đạo hữu là gì? Từ đâu đến đây có việc gì cần bần đạo giải đáp chăng?
Giọng nói của người thanh niên này ấm áp còn hơn cả gió xuân, ánh mắt nóng bỏng đầy chân thành nhìn thẳng người đối diện, nụ cười toả nắng kia thật khiến cho người khác không nhịn được mà dâng lên cảm giác yêu thích hắn.
Vương Nhàn nhìn mặt chàng thanh niên này không khỏi thầm khen ngợi hai chữ: "Đẹp trai!"
Quả thật, Vân Trung Hậu từ khi xuất đạo đến nay đã mê đổ không biết bao nhiêu thiếu nữ thiếu phụ, được người trong thiên hạ yêu mến dành tặng ba chữ:
"Mỹ Nam Nhân".
Chỉ là, Diệc Vân Tuyết chẳng những không ăn một bộ mỹ nam nhân của soái ca trước mặt, ngược lại còn phẫn nộ trừng lớn mắt.
Nàng cũng đâu có bị đui, nhìn hai thiếu nữ vũ mị tận xương kia, mặt mũi đỏ bừng đứng sau lưng hắn, đôi chân các nàng khẽ run rẩy, hai khối căng tròn trước ngực thì liên tục phập phồng lên xuống, hơi thở yếu ớt vẫn còn chưa ổn định lại.
Trên cổ trên tai từng dấu vết mới vừa giao hoan cùng nam nhân vẫn còn hiện rõ mồn một, khuôn mặt động tình kia vẫn chưa kịp tán đi, biểu cảm đầy thoả mãn sau khi làm tình vẫn còn hiện rõ rành rành trên mặt các nàng.
Chứng tỏ thằng ôn con trước mặt mới vừa mây mưa cùng hai thiếu nữ xong, thế mà nó dám mở miệng nói là " đang luyện dở tiểu pháp", bắt mình chờ nó cả ngày trời.
- Gian phu dâm phụ.
Diệc Vân Tuyết nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
- Đạo hữu đến đây là để tìm gian phụ dâm phụ?
Vân Trung Hậu mười phần vô tội, không hiểu hỏi, sau đó quay sang nhìn hai thiếu nữ sau lưng mình kinh ngạc nói:
- Tiếc là ở Lưu Thủy Tiên Trì của bần đạo không có nha.
Hai thiếu nữ đỏ mặt cúi thấp đầu, tức giận đánh nhẹ vào vai hắn, chu môi khẽ mấp máy hai tiếng:
- Lưu manh...
- Hừ...
Diệc Vân Tuyết nheo nheo mắt nhìn chàng thanh niên, lạnh lùng hừ một tiếng.
Vương Nhàn ngồi một bên nhàn nhã xem màn kịch này, không biết là nên mắng thằng mặt trắng kia là vô liêm sỉ, hay là nên khâm phục độ dày của da mặt nó nữa.
Nhìn Diệc Vân Tuyết nheo nheo mắt, Vương Nhàn biết quả bom nguyên tử này sắp phát nổ rồi. Hắn dám đảm bảo Lưu Thủy Tiên Trì hôm nay sẽ bị nàng nổ cho tan xác. Hắc hắc!
Hít sâu một hơi kiềm nén lửa giận, Diệc Vân Tuyết lạnh lùng nói:
- Ta là Vương Tuyết, đây là em họ của ta - Vương Kỳ Phong, hôm nay chúng ta đến đây là để tìm lại vợ cho hắn.
"Hóa ra là người một nhà."
Vân Trung Hậu nghĩ thầm, sau đó chắp tay hữu lễ vui mừng nói:
- Thì ra hai vị là thông gia của Lưu Thủy Tiên Trì chúng ta, thất lễ thất lễ.
Diệc Vân Tuyết không thèm đáp lễ Vân Trung Hậu, mà chỉ lạnh lùng nhìn thiếu nữ tà mị sau lưng hắn, nhếch môi cười lạnh.
- Không biết nữ đệ tử nào của bản môn chúng tôi, có diễm phúc được kết duyên cùng quý công tử đây vậy?
Vân Trung Hậu dường như chẳng hề hay biết gì, vẫn tươi cười rạng rỡ hỏi.
- Là cô ta.
- Ách...
Nụ cười trên gương mặt anh tuấn ngay lập tức cứng đờ, nhìn theo ngón tay của Vương Tuyết chỉ về phía mình, hắn không khỏi quay đầu lại, kinh ngạc hỏi thiếu nữ bên cạnh:
- Khuynh Thành, em quen biết hắn?
- Có đâu?
Thiếu nữ tà mị lắc lắc đầu, nũng nịu nói:
- Chỉ gặp một lần lúc xuất đạo ngoài phàm giới, không quen cũng chẳng thân.
- Ách...
Vân Trung Hậu gật gù, sau đó quay lại nhẹ nhàng hướng Vương Nhàn hỏi:
- Người anh em, Khuynh Thành nói có đúng chăng?
Vương Nhàn quay sang nhìn nhìn "Vương Tuyết", sau đó mới gật gật đầu.
- Đấy Vương đạo hữu xem, phải chăng đạo hữu nhận lầm người rồi chăng?
Vân Trung Hậu sau khi xác nhận một phen, cũng hài lòng mà gật gật đầu, hướng Vương Tuyết tha thiết hỏi.
- Đúng là chỉ gặp một lần, nhưng một lần là đủ rồi. Bởi vì...
Diệc Vân Tuyết cũng không phản bác, chỉ nghiêm túc mười phần giảng đạo:
- Hắn vừa nhìn thấy cô ta đã nhận ra đây chính là người vợ từ kiếp trước của mình. Từ ngày đó đến nay vẫn nhớ mãi không quên, liền cầu xin ta dẫn hắn tới đây để mang nàng đi.
Cái gì gọi là vô liêm sỉ?
Đây mới thật sự là vô địch vô cmn liêm sỉ ha !!!
- Hahaha...
Vân Trung Hậu dường như nghe được một câu chuyện cười cực kỳ hoang con mẹ nó đường, không nhịn được cười thật lớn, sau đó vừa chùi nước mắt vừa nói:
- Muốn mang người đi cũng phải bịa ra một câu chuyện cho nó hợp lý tí chứ. Các em nói có đúng không?
- Đúng vậy, thật không biết xấu hổ, vô liêm sỉ.
Tố My không nhịn được xùy mũi, hướng "Vương Tuyết" khinh thường mắng.
- Thôi xong!
Vương Nhàn nghe đến đây chỉ biết ngửa mặt lên trời thốt lên một tiếng.
Trời gây nghiệt có thể sống, tự gậy nghiệt thì tất phải chết nha.
Đến hắn còn chả dám mắng nữ ma đầu là "vô liêm sỉ", thiếu nữ này thì hay rồi, chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, dám chửi thẳng mặt Diệc Vân Tuyết. Đời em coi như chơi xong.
- Hừ...
Xoẹt!!!
Bịch!!!
Ngay chớp mắt một cái đầu lâu bay lên trời, kéo theo sau là một cột máu phóng thẳng lên như suối phun, máu tươi văng tung toé khắp đại điện.
- Ngươi... ngươi dám giết đệ tử của môn phái chúng ta...
Vân Trung Hậu nhìn lưỡi kiếm đang kề sát cổ mình, lắp bắp kinh hãi nói.
Không biết từ lúc nào, Diệc Vân Tuyết đã đứng ngay trước mặt, cầm trường kiếm đặt ngay lên cổ hắn.
Quá nhanh!!!
Chỉ có thể nói là nữ nhân này ra tay quá nhanh, đến Túc lão ở bên cạnh cũng không thể ngăn cản trường kiếm của nàng. Hắn chỉ mới chớp mắt một cái, Tố My đứng sau lưng không kịp hét lên một tiếng đã đầu lìa khỏi cổ, đi đời nhà ma luôn rồi.
- Không những dám giết người, nếu ngươi không giao cô ta ra thì hôm nay Lưu Thủy Tiên Trì sẽ bị xoá bỏ.
Diệc Vân Tuyết lạnh lùng nhìn Vân Trung Hậu, đôi mắt phun ra từng đoàn sát khí lạnh thấu xương, lạnh lẽo nói.
- Bình tĩnh... có gì từ từ nói...
Vân Trung Hậu giơ hai tay, lắp bắp nói, sau đó vô ý đánh mắt về phía lão già khọm khẹm ở bên kia một cái.
Ngay lập tức một mũi kiếm ở phía sau nhanh như thiểm điện đâm thẳng vào lưng nàng.
Tiếc là tốc độ của lão giả so với Tu Chân giả là quá chậm, chỉ thấy một vệt mờ xoẹt qua, một tiếng phập ngọt như dao thái cắt vào đậu hũ, Túc lão tức thì bị chém thành hai mảnh, không kịp trăn trối.
- Cẩn thận.
Đúng lúc này bỗng nhiên Vương Nhàn hô lớn một tiếng.
Vũ Ninh Khuynh Thành ở sau lưng Vân Trung Hậu trông như hoảng sợ mà quơ tay một cái, nhưng một đoàn sương mù đen kịt từ chiếc vòng tay màu đen của nàng bất ngờ phóng ra, nhanh như cắt bay về phía Diệc Vân Tuyết, chớp mắt đã bao phủ cả người nàng vào bên trong.
Vân Trung Hậu không nói một lời, vội vàng ôm lấy Vũ Ninh Khuynh Thành nhảy ra khỏi đại điện, vừa phóng như bay xuống Lưu Thủy phong vừa gào giọng rống lớn.
- Lão tổ, lão tổ cứu mạng.
Lão tổ, lão tổ cứu mạng.
Lão tổ, lão tổ cứu mạng.
Lão tổ, lão tổ cứu mạng.
Tiếng hét thảm thiết như heo bị chọc tiết vang vọng khắp Lưu Thủy Tiên Trì sơn môn, chuông lớn báo động trên từng ngọn núi được đánh vang liên hồi. Cả Lưu Thủy Tiên Trì ngay lập tức bạo động, tất cả đệ tử cầm trường kiếm lao về phía Lưu Thủy phong, nhanh chóng kết trận ngăn cường địch.
Bọn Thiết Thát, Hứa Văn Minh, Hứa Lịch Sự cùng mười tên trưởng lão Địa cấp viên mãn xông lên trước tiên, một đường đánh thẳng lên đỉnh núi, khí thế hung mãnh mười phần.
Tiếc là bọn họ quá yếu, so với tu chân giả ngự giá phi kiếm thì bọn họ bất quả chỉ như con kiến hôi vậy.
ẦM ẦM ẦM...
Chỉ thấy từ bên trong Lưu Thủy đại điện một thanh trường kiếm khổng lồ cao ngàn mét xông thẳng lên trời, đại điện to lớn dưới lưỡi kiếm khủng bố chỉ như một khối đậu hũ bị dao phay đập nát bét, chia năm xẻ bảy đổ ầm xuống, khói bụi bay lên mù mịt.
Sau khi đập nát đại điện, lưỡi kiếm chém thẳng xuống, đem toàn bộ bọn Thiết Thát Văn Minh Lịch Sự cùng mười tên trưởng lão chém thành mấy chục mảnh, chết ngay tại chỗ.
Lưỡi kiếm khổng lồ đem đại địa chém thành một vết nứt dài cả ngàn mét, từng toà núi lớn bị chém làm đôi đổ ầm xuống, toàn bộ đệ tử Lưu Thủy Tiên Trì ngay dưới lưỡi kiếm đều bị chôn vùi vào lòng đất, không một ai may mắn trốn thoát được.
- Lão tổ cứu mạng...
Thần thức quét một vòng, Diệc Vân Tuyết trông thấy Vân Trung Hậu đang ôm Khuynh Thành liều mạng chạy vào sâu bên trong sơn môn, một bên trân gân cổ kêu gào thảm thiết.
Diệc Vân Tuyết lạnh lùng mỉm cười, thu nhỏ phi kiếm về nguyên bản, điểm mũi chân vào mặt đất truy sát theo
----*----