Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 33 - Lột Sạch Nữ Tu Chân

Last Editted: Ngọc Bút Sinh Linh

- Diệu Nhi, mau dẫn tên nhóc mặc áo thun trắng đang đi dưới đường kia lên đây.

Bảo Linh đầy hứng thú nhìn cô bạn thân mình, sau đó hướng về phía cửa phòng phân phó một tiếng.

- Vâng tiểu thư.

...

- Chuyện gì?

Vương Nhàn cảnh giác nhìn ba cô gái bỗng nhiên bước tới chắn ngang trước mặt mình, nhíu nhíu mày hỏi.

Vốn là trong lúc Diệc Vân Tuyết đang đại khai sát giới tại Lưu Thủy môn, hắn đã lặng lẽ rời đi, ngồi xe ngựa gần hai tuần mới đến được thành phố Hoàng Liên này.

Lúc đi ngang qua quảng trường trung tâm, nghe đám đông bàn tán xôn xao về người thần bí áo đen, cùng chuyện Kỳ Dật lão tổ đập vỡ Hoả Tiên thạch đốt trụi Vũ Ninh gia, Vương Nhàn biết ngay hung thủ là ai rồi.

Chính là Như Ngọc, nàng cũng đã bước chân vào Việt Thiên tiểu thế giới.

Vương Nhàn vốn đang cao hứng chuyện Vũ Ninh gia bị diệt, tính đi dạo một vòng quanh thành Hoàng Liên, không ngờ đến ngã tư đã bị ba cô gái lạ mặt này chặn lại.

- Các cô là ai?

Vương Nhàn cảnh giác hỏi.

- Chúng ta vâng lệnh tiểu thư mời công tử lên uống trà.

Diệu Nhi mỉm cười dụ dỗ.

- Miễn! Tôi không quen các cô, cũng không biết tiểu thư các cô là ai.

Vương Nhàn bước lui lại một bước, xua xua tay nói.

- Đại tiểu thư đã có lệnh, ngươi nhất định phải lên.

Diệu Nhi nghiêm mặt nói, sau đó phất tay, hai cô gái bên cạnh lao lên định chộp lấy vai Vương Nhàn.

Nhưng không ngờ rằng, Vương Nhàn dường như sợ hãi mà lảo đảo lùi lại mấy bước, một cái lắc người cực kỳ xảo diệu tránh thoát bàn tay của hai cô gái kia.

Chỉ là trong lúc lùi lại hắn trượt chân ngã ngửa ra sau, đập đầu vào hai khối cực kỳ mềm mại, mùi nước hoa thơm ngát ở phía sau tràn ngập vào mũi hắn.

Một bàn tay mềm mại như không xương đỡ lấy vai Vương Nhàn, những ngón tay ngọc ngà như từng ngó sen trắng nõn không một chút tì vết nhẹ nhàng nắm lấy xương tỳ bà của hắn.

Cảm giác hai khối đầy đặn đầy co dãn tiếp xúc với đầu mình, khiến Vương Nhàn thật muốn lười biếng mà nằm lên đó ngủ một giấc, hắn không khỏi rên nhẹ một tiếng:

Ưm!!!

- Khốn kiếp, ngươi dám vô lễ với phu nhân.

Diệu Nhi nhận ra nữ nhân ở phía sau Vương Nhàn là ai, không khỏi tức giận hét lớn.

- A...

Vương Nhàn lúc này mới giật mình tỉnh lại từ ôn hương nhuyễn ngọc ở sau lưng, vội vàng xoay người lại, đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của người ngọc, lui lại một bước.

Đập vào mắt của hắn là một mỹ thục phụ vô cùng xinh đẹp, vóc người đầy đặn mang đậm hơi thở của một nữ nhân thành thục. Hai ngọn ngọc phong đầy co dãn căng phồng trước ngực nàng, nơi mà mấy hơi thở trước hắn có diễm phúc tựa đầu dựa vào. Dù cách hai lớp áo nhưng xúc cảm trong đó hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng, rất co dãn rất đàn hồi rất đầy đặn. Và dĩ nhiên, bằng mắt thường có nhìn thấy là nó rất lớn, dù dùng cả hai bàn tay thì hắn cũng chưa chắc có thể nắm hết được.

Mỹ thục phụ mỉm cười nhìn Vương Nhàn, làm hắn có cảm giác như đang trông thấy một đoá mẫu đơn đang hướng về phía mình mà nở rộ ra vậy, cực kỳ mê người.

- Tên khốn kia, mau buông tay khỏi người phu nhân.

Diệu Nhi tức giận lao lên định kéo Vương Nhàn ra khỏi mỹ thục phụ.

Chỉ là hắn nhanh chân hơn, chạy ra nấp sau lưng mỹ thục phụ, đầy kinh hãi nhìn ba nữ nhân trước mắt.

Đôi tay hắn run run ôm chặt lấy vòng eo mềm mại của mỹ thục phụ.

- Diệu Nhi, có chuyện gì?

Mỹ thục phụ thu lại nụ cười với Vương Nhàn vừa rồi, nghiêm mặt nhìn nữ hộ vệ nhíu nhíu mày hỏi.

- Dạ, xin lỗi đã kinh động đến phu nhân ạ.

Hai thuộc hạ của Diệu Nhi cũng vội bước đến, cung kính cúi đầu chào mỹ thục phụ. Diệu Nhi chỉ Vương Nhàn ở sau lưng mỹ thục phụ, cẩn thận nói:

- Hắn là...

- Chị xinh đẹp, em không biết cô ta là ai, vô duyên vô cớ đến bắt người chắc chắn không phải là người tốt.

Vương Nhàn nhanh mồm nhanh miệng ở phía sau cáo trạng.

Trông thấy ba cô gái hung dữ này dường như rất sợ mỹ thục phụ, Vương Nhàn dứt khoát nắm chặt lấy mỹ thục phụ, vô liêm sỉ mặt dày mày dạn xưng hô "chị chị em em" ngọt xớt.

- Hihi...

Nghe chàng trai trẻ gọi mình ba tiếng "Chị xinh đẹp", mỹ thục phụ không khỏi che miệng cười khúc khích, sau đó mới nhìn Diệu Nhi nghiêm mặt hỏi:

- Có thật vậy không?

- Dạ không phải ạ, là tiểu thư muốn mời người này lên nói chuyện ạ.

Mặc dù vô cùng căm tức Vương Nhàn, nhưng Diệu Nhi lại không dám phát tác trước mặt phu nhân, chỉ thành thật cúi đầu trả lời.

- Không, em không biết tiểu thư của bọn họ là ai hết.

Vương Nhàn lắc lắc đầu nguầy nguậy phản đối.

Mỹ thục phụ hướng ánh mắt về phía khách sạn Bảo Linh to lớn ở bên kia đường, đánh mắt nhìn lên cửa sổ tầng cao nhất, trông thấy con gái mình đang ngồi cùng với Diệc Vân Tuyết tò mò nhìn xuống dưới, nàng không khỏi tủm tỉm cười.

- Con bé này... các ngươi lui ra đi.

Mỹ thục phụ phất tay đuổi người, đám Diệu Nhi không thể làm gì chỉ có thể cúi đầu quay đi, trở lại toà khách sạn.

- Hừ, giữa ban ngày ban mặt vô cớ muốn bắt người, đúng là không coi luật pháp ra gì.

Vương Nhàn trông thấy ba nữ hung thần rời đi, hừ lạnh mắng một câu, sau đó mới luyến tiếc buông tay khỏi vòng eo mềm mại.

Xấu xấu hổ vuốt vuốt mũi, chỉ là xúc cảm tê tê dại dại vừa rồi, cùng mùi hương mê hồn đọng trong lòng bàn tay khiến hắn không khỏi hít nhiều thêm mấy hơi.

- Thơm lắm à?

Mỹ thục phụ quay người nhìn chàng trai trẻ chỉ bằng tuổi con gái mình này, trông hắn si mê nhìn chằm chằm cơ thể mình, không khỏi hứng thú hỏi.

- Vâng...À không...

Vương Nhàn thuận miệng đáp, bất quá một giây sau, hắn đã sực tỉnh người, xốc lại cổ áo, khuôn mặt ra vẻ đạo mạo nghiêm chính, khẽ cúi đầu xin lỗi:

- Xin lỗi chị, thật ngại quá, vừa rồi em đã vô lễ với chị rồi.

- Không có gì.

Mỹ thục phụ mỉm cười ngọt ngào phất tay đáp, sau đó mới hỏi hắn:

- Em trai ở ngoài Đại Việt mới vào đây sao?

- Vâng, em là Vương Kỳ Phong ở thành phố Gia Định, còn chị, chị là người ở đây à?

Nhìn vóc dáng cùng khí chất của chị gái xinh đẹp này, Vương Nhàn không cần đoán cũng biết đây hẳn là phu nhân của nhà quyền quý nào đó ở thành phố Hoàng Liên, nên không khỏi mỉm cười hỏi.

- Đúng vậy, chị là Liễu Vưu Vận, người ở thành Hoàng Liên này. Còn em, ai mang em vào đây?

Nhìn Vương Nhàn thật thà lễ phép, khí chất bình dị lại gần gũi, khiến Liễu Vưu Vận vừa gặp đã sinh ra không ít hảo cảm với hắn.

Từ lúc tiếp xúc da thịt với nhau, nàng đã dùng chân khí khẽ đảo quanh kinh mạch hắn một vòng, không chút dấu vết kiểm tra cơ thể hắn một lượt.

Không có nội khí chân khí hay dị năng, máu huyết người Việt đang chảy trong người cũng vô cùng tinh khiết, không pha tạp huyết thanh kỳ dị gì.

Biết hắn chỉ là một chàng thư sinh chân yếu tay mềm, nên nàng cũng không chút đề phòng mà thân thiết dò hỏi.

- Mấy hôm trước em bị một ả yêu nữ cực kỳ độc ác bắt vào đây. May mà em trốn thoát được ạ.

Vương Nhàn nghĩ đến chuyện Diệc Vân Tuyết lôi đầu mình vào tiểu thế giới, rồi còn tế sống hắn nữa, nên không khỏi căm hận mắng một câu.

- Ừm...

Liễu Vưu Vận ngực lớn nhưng não không tàn, ngược lại ánh mắt của nàng cực kỳ sắc bén, chăm chú nhìn Vương Nhàn một hồi, biết hắn không hề nói dối để gạt mình nên nàng mới yên tâm thả lỏng.

Sau đó quan tâm hỏi:

- Thế em đã biết cách về nhà chưa?

- Về nhà ạ? Nhưng em không biết làm sao để quay về như trước.

Vương Nhàn cúi đầu ủ rũ, đầy đáng thương nói.

Đương nhiên, đây là hắn nói thật.

Cửa chính để thông ra Đại Việt hắn nắm rõ trong lòng bàn tay, muốn về lúc nào chẳng được.

Nhưng lúc hắn vào lại là thông qua khe nứt hư không, vào thì dễ nhưng muốn ra bằng lối đó thì đến cả Diệc Vân Tuyết cũng không làm được.

- Ách...

Liễu Vưu Vận nhìn chàng trai trẻ hai tay trống trơn trước mặt, không tiền không bạc, muốn quay về cũng phải cần lệnh bài mới có thể thông qua, vì vậy nhịn không được mà mở lời:

- Vậy em tạm ở lại đây ít hôm, để chị lo liệu lệnh bài rồi cho người đưa em về.

- Thế thì tốt quá, cảm ơn chị, Vưu Vận.

Vương Nhàn vui mừng cúi đầu cảm tạ, rồi mới hỏi:

- Nhà chị ở đâu ạ?

- Kia kìa...

Liễu Vưu Vận quay đầu nhìn về phía khách sạn Bảo Linh bên kia đường, nhoẻn miệng cười nói.

- Ách... cái kia...

Vương Nhàn kinh ngạc lắp bắp, mười phần không tình nguyện bước theo chân mỹ thục phụ.

...

- Phu nhân khoẻ ạ.

Đám lễ tân cùng người làm ở khách sạn trông thấy mẹ ruột của bà chủ tới, vội vàng cúi đầu nghênh đón.

Lúc ngước đầu nhìn lên, trông thấy một chàng trai trẻ đứng sát sau lưng phu nhân, bọn họ không khỏi tò mò nhìn nhiều Vương Nhàn thêm vài lần, ánh mắt cả đám người đều loé lên những tia sáng kỳ dị.

"Chả nhẽ phu nhân hôm nay tuyển trai bao?"

Mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, tuy không dám nói ra nhưng mọi người đều có thể hiểu được.

Tuyển con rể ư?

Chắc chắn là không rồi.

Nói đùa gì vậy, thằng nhóc nhà nghèo này không phú cũng chẳng quý, nhìn khí chất của hắn trông cứ như nhà quê mới lên thành phố vậy. Nhìn kiểu gì cũng thấy rách nát, chẳng có chỗ nào gọi là hợp với đại tiểu thư của mình cả.

- Mẹ, người tới rồi đấy ạ.

Lúc này, từ cầu thang bước xuống hai trang tuyệt sắc giai nhân, cô gái búi tóc mặc áo dài tím ôm sát người vừa trông thấy Liễu Vưu Vận đã không khỏi mừng rỡ hô lên.

- Đại tiểu thư.

Đám người làm trông thấy bà chủ liền cung kính đầu chào, sau đó liền quay về chỗ làm việc của mình.

Chỉ là mọi người vẫn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng mà dỏng tai lên nghe ngóng, xem thử chàng trai kia có phải là con rể hay là nhân tình của phu nhân hay không.

- Đại tiểu thư? Mẹ?

Vương Nhàn sững sờ há hốc mồm, không ngờ chị gái kiều nộn như trái táo chín mọng đã có cô con gái lớn chừng này rồi. Con gái của nàng tính ra cũng hơn mình hai ba tuổi, mình phải gọi nàng là dì Vận mới đúng nha.

Nhìn thấy người đi bên cạnh cô con gái là Diệc Vân Tuyết, đôi mắt Vương Nhàn lập tức tràn đầy nỗi khiếp sợ, chỉ về phía nàng lắp bắp nói:

- Là cô...

- Hừ...

Diệc Vân Tuyết hừ lạnh, liếc xéo Vương Nhàn một cái sau đó chào mỹ thục phụ:

- Dì Vận khoẻ!

- Em quen Vân Tuyết?

Trông thấy ánh mắt sợ sệt của Vương Nhàn khi nhìn thấy Vân Tuyết, Liễu Vưu Vận kinh ngạc hỏi.

- Đúng vậy chị, cô ta chính là người đã bắt em vào đây.

Vương Nhàn chỉ vào Diệc Vân Tuyết cáo trạng, sau đó cao giọng nói:

- Cô ta chính là Tu...

"...Chân giả đã tiêu diệt Lưu Thủy Tiên Trì."

- VƯƠNG KỲ PHONG!

Không để Vương Nhàn nói hết câu, Diệc Vân Tuyết đã hét lớn cắt lời hắn.

Không đợi mọi người kịp phản ứng nàng đã bước tới chộp lấy vai Vương Nhàn, kéo hắn lên phòng của mình.

- Thả tôi ra, cô chính là ma nữ giết người không gớm tay, cô chính là...

- Câm miệng.

Diệc Vân Tuyết tức giận gầm lên.

- Hihi...

Bảo Linh nhìn hai người Tuyết - Nhàn không khỏi cười khúc khích một hồi, sau đó mới bước đến ôm cánh tay Liễu Vưu Vận, mỉm cười giải thích:

- Mẹ, hắn chính là ý trung nhân của Vân Tuyết đấy ạ.

- Vậy à?

Liễu Vưu Vận kinh ngạc bật hỏi.

Ở đại lục Việt Thiên này ai ai cũng luyện Việt Cổ Võ, trong lòng Vưu Vận, Diệc Vân Tuyết chính là một Cổ Võ giả thiên tài của thế hệ trẻ này, thế hệ trước cũng khó có ai sánh được, vậy mà nàng lại nguyện ý dẫn theo một chàng trai trẻ từ bên ngoài vào, việc này giải thích thế nào cũng rất là kỳ lạ nha.

...

- Sao vậy?

Vương Nhàn xốc xốc lại cổ áo bị Diệc Vân Tuyết kéo lệch sang một bên, nhìn nàng đang liên tục vung tay đánh cấm chế ra bốn phía của căn phòng, hắn cười khẩy một tiếng, khinh thường nói:

- Dám giết người dám diệt môn lại sợ người khác biết hả?

- Hừ, có tin ta giết ngươi diệt khẩu không?

Diệc Vân Tuyết nhìn bản mặt gợi đòn của Vương Nhàn, hận không thể ngay lập tức chém hắn một nhát, lạnh lùng trừng mắt nói.

"Ha, anh đây lại sợ cô em quá cơ. Ngon lại chém này."

Vương Nhàn tính giương bản mặt thiếu đòn ra, khinh khỉnh chọc giận cô nàng trước mặt, cơ mà vẫn chưa muốn vạch mặt với nàng, nên chỉ lạnh lùng cười:

- Giết tôi thì che đậy được chuyện cô là Tu Chân giả chắc. Ngoài kia người ta đồn ầm lên rồi kìa. Còn bọn Lưu Thủy Tiên Trì đã chạy thoát kia nữa. Trước sau gì cô chẳng bị lộ đuôi cáo ra.

- Đáng nhẽ lúc đó cô nên giết sạch toàn bộ người có mặt tại Lưu Thủy môn, không chừa lại một ai mới phải... đúng là lòng dạ đàn bà.

- Hừ, ta chỉ muốn tìm cơ duyên đột phá cho mình, ta tu luyện Tạo Hoá Quyết chứ không phải Sát Đạo.

Diệc Vân Tuyết nghe hắn lại lần nữa lên giọng dạy đời mình, không nhịn được phản bác.

Hừ, một phàm nhân như thằng ranh này thì biết cái gì là tu đạo, việc gì một tu chân giả như nàng phải giải thích với hắn làm gì chứ?!?

Nàng cảm giác từ lúc gặp thằng ranh con này, số câu nàng nói, số lần nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi với hắn, còn nhiều hơn 850 năm qua cộng lại nữa.

- À à, hóa ra cô đã tìm được tung tích của Bá Quyền Vương rồi, nên mới đi đến đây á ha.

- Hừ, ta đi đâu ngươi quản được chắc.

- Ai biết, biết đâu cô lại cần đến tôi thì sao, hehe.

Vương Nhàn nhàn nhã mười phần, tỉnh bơ bước đến bàn trà lấy một trái táo ném qua cho Diệc Vân Tuyết, sau đó mới ung dung tự tại ngồi xuống ghế, phần mình cũng gặm lấy một quả.

Bộp!

Chụp lấy trái táo sắp đập vào mặt mình, Diệc Vân Tuyết trừng mắt nhìn Vương Nhàn, khuôn mặt nàng âm trầm suy tư một hồi, cuối cùng mới lạnh lẽo nói:

- Tốt, như ngươi mong muốn. Ta vừa vặn có chuyện cần đến ngươi, đỡ cho ta chút sức lực.

- Ồ, vậy cô cũng phải lấy gì ra để thuê tôi làm việc nha. Tỉ như chỉ tôi cách dùng phi kiếm chẳng hạn... hắc hắc...

Vương Nhàn nhìn nhìn thanh trường kiếm trên lưng Diệc Vân Tuyết, hứng thú nháy nháy mắt nói.

Phi kiếm này từ khi vào thành Hoàng Liên nàng đã mang nó trên lưng rồi, khỏi đến lúc dùng đến lại phải triệu hồi nó ra, như vậy rất dễ bị người phát hiện túi trữ vật.

Cổ Võ giả không có thần thức, chỉ có Tu Chân giả mới dùng được túi trữ vật cùng phi kiếm nha.

- Ngươi...

Trong nháy mắt, không khí xung quanh đột ngột hạ xuống dưới âm độ, cả căn phòng như rơi vào hầm băng, đến cả hơi nước cũng đã bị đóng băng ngay lập tức.

Kịch!

Diệc Vân Tuyết rút ra phi kiếm đâm về phía cổ họng Vương Nhàn, lưỡi kiếm lạnh buốt xuyên qua lớp da cổ, động vào xương yết hầu của hắn nghe kịch một tiếng, máu tươi từ cổ họng theo mũi kiếm chảy một đường dài xuống, một vài giọt rơi xuống sàn nhà vỡ tung ra xung quanh.

Ánh mắt nàng loé lên từng tia sát khí lạnh thấu xương, gằn giọng thốt ra từng chữ một:

- Ngươi có biết mình đang động chạm đến cái gì không?

Ực!

Cảm giác mũi kiếm đã chạm đến xương yết hầu của mình, Vương Nhàn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Dẫu vậy, hắn vẫn nhếch môi đáp:

- Chỉ là đạp phi kiếm để bay mà thôi, trong tiểu thuyết tiên hiệp người ta viết đầy ra, tu chân giả lại có gì ghê gớm.

- Hừ, tốt nhất ngươi nên giữ mồm giữ miệng một tí...

"Hai nàng Kiều Ân Như Ngọc của ngươi vẫn đang ở cùng đệ tử ta, nếu ngươi không ngoan ngoãn làm theo những gì ta nói, các nàng nhất định sẽ phải chết, kể cả ngươi nữa."

Vừa định nói ra những lời này, nhưng không hiểu sao Diệc Vân Tuyết nửa đường lại nuốt ngược xuống.

Thu lại phi kiếm, lúc này nàng mới đổi giọng nói:

- Giúp ta xong chuyện lần này, ta sẽ kiếm cho ngươi một môn phái Tu Võ, ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây mà rèn luyện.

- Khi ta đột phá rồi, dù cả thế giới này biết ta là Tu Chân giả cũng chẳng ai có thể ngăn cản ta được. Vậy nên, ngươi tốt nhất đừng nên làm gì ngu ngốc.

- Xùy, tưởng rằng mình đột phá xong là vô địch chắc. Ai nghe được còn tưởng rằng cô sắp phi thăng lên Tiên giới luôn rồi cơ :)))

Vương Nhàn không chút khách khí, xùy mũi khinh thường nói.

- CÂM HỌNG!

Diệc Vân Tuyết nghe thằng ranh này liên tục châm chọc, không nhịn được phẫn nộ rống lớn, vung tay đem một đạo chân nguyên đánh thẳng vào người Vương Nhàn, đem hắn hôn mê bất tỉnh đi, lúc này mới ngồi xếp bằng mà tu luyện.

Chỉ có điều, lửa giận vừa mới bị thằng ranh này đốt lên lên vẫn còn chưa kịp hạ, những lời mỉa mai chỉ trích của hắn cứ văng vẳng bên tai, cái bản mặt gợi đòn, cái nhếch môi đầy khinh bỉ cứ hiển hiện trong tâm trí nàng, phải mất hơn tiếng đồng hồ để đè ép tất cả tạp niệm xuống, nàng mới có thể yên tĩnh nhập thần tu luyện.

Tất nhiên Diệc Vân Tuyết không hề hay biết, trong lúc nàng đang khốn khổ tu luyện thì Vương Nhàn vốn phải bất tỉnh kia, lại đang nằm giả chết để luyện hoá đoàn chân nguyên nàng vừa đánh vào người.

Sau đó nhân lúc nàng tu luyện đến nhập thần, hắn nằm bên cạnh lặng lẽ lắng nghe từng hơi thở, từng nhịp tim của nàng. Cả dòng suối chân nguyên đang chảy trong từng kinh mạch Diệc Vân Tuyết nữa, đều bị hắn thông qua đoàn chân nguyên mà nàng vừa đánh vào người để thôi diễn triệt để.

Cứ như vậy, một nữ tu chân cường đại trong lúc sơ ý đã bị một người phàm trong mắt nàng lột sạch sành sanh, cả cơ thể nàng lúc này chẳng khác gì một nữ nhân trần truồng dưới đôi tai của hắn cả.

--*----

Bình Luận (0)
Comment