Last Editted: Ngọc Bút Sinh Linh
Trên một đỉnh núi cách thành phố Hoàng Liên hơn mười dặm, một thân ảnh mặc áo choàng đen cưỡi trên lưng một con hắc báo to lớn cao tám thước nhìn xuống vùng đất trù phú bên dưới, lặng lẽ quan sát toàn bộ địa thế của Hoàng Liên thành rộng lớn.
(8 thước ta là hơn 3 mét)
Thành phố này chiếm trọn một vùng đồng bằng màu mỡ ngay dưới chân dãy núi Hoàng Liên, bốn phía xung quanh không có thành cao cũng không có hào sâu, lại có tám con đường lớn thông vào nội thành, khiến cho giao thông của thành phố vô cùng thuận lợi, khiến nó trông giống thành phố hiện đại hơn là thành trì thời phong kiến nhiều.
Mặc dù nhìn địa thế dễ công khó thủ, nhưng nếu muốn đánh vào thành phố này , cường địch nhất định phải đối mặt với vô số cao thủ cường giả của các đại gia tộc cùng đại môn phái.
Tất nhiên, ở đại lục Việt Thiên tất cả mọi người đều là con Lạc cháu Hồng, đều là dòng giống Đại Việt, nên chẳng có phân chia quốc gia cũng không tồn tại vương triều gì, chỉ có các môn phái gia tộc truyền thừa lớn nhỏ, trước giờ cũng không cần phải xây dựng tường thành kiên cố làm chi.
Ngược lại, việc mở cửa thành phố không chỉ khiến cho việc giao thương thuận lợi mà còn dễ dàng chiêu nạp các lộ cao thủ cường giả tứ phương về đây an cư lạc nghiệp, khiến cho thành phố Hoàng Liên hàng ngàn năm đến nay liên tục mở rộng cùng phát triển.
Phía sau nó chính là dãy Hoàng Liên Sơn dài trăm dặm đâm xuyên vào tầng mây, cả một vùng núi non trùng điệp mây trắng lượn lờ như chốn bồng lai tiên cảnh.
Trong đôi mắt sắc bén kinh người của nàng, thấp thoáng trên lưng chừng núi là những ngôi nhà gỗ nhỏ, thấp thoáng bóng người nhỏ bé đang trồng cây chăm thuốc, kẻ thì đang vung kiếm luyện quyền đầy khí thế. Phía trên bọn họ, bên trong tầng mây ẩn hiện từng con hạc trắng đang dang cánh bay lượn,...
Cả bầu không khí trong dãy sơn mạch trông vô cùng hoang dã nhưng lại mười phần hoà hợp với thành phố tràn ngập hơi thở nhộn nhịp bên dưới.
Tung người nhảy khỏi lưng con báo đen lớn, nàng phóng hắc đao xuống mặt đất, núi đá cứng rắn vạn phần nhưng hắc đao dễ dàng cắm ngập đến tận chuôi. Cởi ra tấm áo choàng đen phủ lên chuôi đao, lộ ra thân ảnh mảnh mai yêu kiều của một tiểu tinh linh xinh đẹp tuyệt mỹ.
Từng đường nét tinh xảo trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, làn da nàng trắng như tuyết lại mềm mại như bông, khiến nàng trông như một khối bạch ngọc đầy tinh mỹ.
Nếu có người ở đây nhất định sẽ phải mê mẩn đến ngất ngây trước vẻ đẹp đầy kinh diễm của nàng.
Nàng chính là Lý Như Ngọc.
Con báo đen vẻ ngoài hung ác cao đến tám thước che kín cả người nàng, nhưng lúc này lại ngoan ngoãn như một chú cún con nằm phủ phục dưới chân nàng, khẽ cọ cọ trán vào góc áo Như Ngọc.
Khẽ khàng vuốt ve bộ lông mềm mượt láng mịn của con báo, Như Ngọc mỉm cười nói:
- Ngoan, ở lại đây trông đồ cho chị.
Con báo đen dường như nghe hiểu được lời nàng, khẽ gật gật đầu, sau đó vươn chiếc lưỡi khẽ liếm liếm những ngón tay nõn nà nàng.
Xoạt xoạt!
Bỗng nhiên, từ phía sau nàng xuất hiện một bóng đen to lớn nhảy chồm tới. Nó nhảy cao hơn 5 mét, khoảng cách 20 mét dễ dàng bị nó rút ngắn, ngay lập tức đã đứng bên cạnh Như Ngọc.
Lúc này mới thấy, nó cũng là một con báo đen khác, nhưng to hơn con đang nằm dưới đất kia nhiều, thân cao mười thước, hai chiếc răng nanh lộ ra khỏi khoé miệng khiến nó trông cực kỳ dữ tợn.
Trên miệng con báo đực đang ngậm lấy một con bò rừng đã tắt thở, máu tươi từ vết cắn nơi cổ họng chảy ròng ròng xuống mặt đất, đọng lại thành một vũng tiết lớn.
Nhìn sang con báo đực, Như Ngọc nhoẻn miệng cười dặn dò:
- Nhớ chăm sóc vợ em cho thật tốt.
Con báo đực cũng hiểu ý nàng mà gật gật đầu đáp lại, bước đến thả con bò rừng xuống trước mặt con báo cái, sau đó cả cặp báo đều nhìn về phía thành Hoàng Liên phía xa, rồi lại đầy lo lắng nhìn sang Như Ngọc.
Lắc lắc đầu tỏ ý không sao, Như Ngọc khẽ xoa xoa trán hai con báo, nhẹ nhàng nói:
- Không sao, chị có thể xử lý được. Các em cứ ở lại đây trông coi bảo đao của chị là được rồi.
- Nhớ lấy, trừ Kiều Ân cùng anh Nhàn của chị ra, bất kỳ kẻ nào dám lại gần các em đều có thể xé xác bọn họ, không phải sợ.
Gừ!
Cặp vợ chồng báo đen nhe ra những chiếc răng nanh sắc bén khẽ gầm gừ đáp ứng.
Nói đoạn, Như Ngọc rút từ trong áo choàng ra một chiếc hộp ngọc nhỏ, bên trong chứa đầy bột phấn xám. Khác với phấn hồng trang điểm của các cô gái hiện đại, nàng khẽ vung bàn tay mềm mại, đám phấn xám bao phủ toàn bộ cơ thể nàng.
Chỉ chớp mắt, từ một tiểu tinh linh xinh đẹp, nàng liền biến thành một cô gái với vẻ ngoài bình thường, như một giọt nước nhỏ hoà vào biển người, chẳng có ai muốn liếc mắt nhìn thêm dù chỉ một lần.
Nhắc mới nhớ, đây chính là đặc hiệu sản phẩm do chính nàng điều chế không lâu, chưa kịp khoe với anh Phong thì hắn đã bị Diệc đại yêu nữ câu đi mất rồi.
Bột phấn xám này không chỉ tiết kiệm lượng lớn thời gian để hai nàng Ân Ngọc hoá trang, mà còn hiệu dụng vô cùng. Bột phấn sau khi tiếp xúc với làn da sẽ bám dính lấy, mưa rửa không chảy, nước cuốn không trôi, không lo bị phát hiện. Đã vậy, nó giống như phấn sáp dành cho em bé, không gây khó chịu nhơ nhớp khi để lâu, lại còn khiến cho các nàng cảm thấy cực kỳ thoải mái khi dùng nữa.
Vừa điều chế xong, Kiều Ân đã ngay lập tức cuốn lấy Như Ngọc, cười tít mắt mà làm nũng với nàng, vô cùng hào hứng làm chuột bạch thí nghiệm cho sản phẩm này.
Nhìn làn da tay xám xịt của mình, tâm hồn thiếu nữ nho nhỏ không khỏi vui mừng đầy kích động, nếu để anh Phong nhìn thấy thành quả này của mình, nhất định hắn sẽ cực kỳ vừa ý cho mà xem.
Nghĩ đến đây, nàng bất giác nhoẻn miệng cười.
Nhìn về phía thành phố Hoàng Liên, ánh mắt nàng loé lên những tia sáng đầy sắc bén, khẽ vung cánh tay nhỏ nhắn của mình, nhẹ nhàng điểm mũi chân, Như Ngọc nhắm hướng cửa Đông, giết thẳng về phía thành Hoàng Liên.
...
Tuy lần đầu Lý Như Ngọc đến thành phố Hoàng Liên, nhưng bằng tin tức thu được từ hai lão già Thiện Quái, nàng cũng đã nắm được tình hình của toà thành này đến tám chín phần mười.
Khu Đông thành chính là địa bàn của Phí gia, độc chưởng Phương Thiên môn - một trong tứ đại môn phái đỉnh chóp của Việt Thiên đại lục.
Phương Thiên môn tuy chỉ có một chủ mạch, cơ cấu không được phức tạp như Kỳ Linh Sơn cùng Lưu Thủy Tiên Trì, nhưng các gia tộc môn phái phụ thuộc vào nó lại có thực lực rất hùng hậu, đã thế, Phí gia lại còn thông hôn với Hồng Nhiên gia, một đại gia tộc có thực lực cực kỳ mạnh mẽ, có một lão tổ Thiên cấp Sơ Ý, nên vị thế đứng đầu đại lục của bọn họ ngàn năm nay chưa bao giờ bị lung lay.
Phí lão tử thân làm chưởng môn nhân toạ trấn tại sơn môn xử lý sự vụ, nên phải giao việc làm ăn ở Hoàng Liên thành cho con gái lớn của mình, vừa bồi dưỡng nàng một phen.
Kiều Nhan không phụ kỳ vọng của vợ chồng lão Phí, tuy là thiên kim đại tiểu thư, nhưng đại sư tỷ của Phương Thiên môn lại nổi tiếng bởi tư chất luyện võ xuất chúng của mình. Chỉ mới 25 tuổi nàng đã tu luyện đến cảnh giới Địa cấp Hậu Thanh sơ kỳ, ngưỡng cửa mà các cao thủ Cổ Võ luyện đến vỡ đầu cũng khó mà đạt đến, dù trong mơ cũng muốn chạm tới một lần.
Không chỉ luyện Cổ Võ, năng lực kinh doanh phát triển thế lực của nàng cũng rất kinh người, một mình nàng chưởng quản công việc làm ăn của Phí gia cùng tất cả các truyền thừa phụ thuộc tại thành Hoàng Liên, đứng nơi đầu sóng đối chọi cùng tam đại môn phái hàng đầu đại lục còn lại.
- Kiều Nhan này, không thể xem thường được.
Như Ngọc dừng chân trước cửa tiệm Princess Spa & Beauty, chuyên làm đẹp dành cho các quý cô, ngước nhìn hình ảnh của cô gái trẻ vô cùng sang trọng quý phái được in trên tấm biển hiệu to lớn đầy chói mắt, không khỏi nghiêm túc nheo nheo mắt lẩm bẩm.
Hai nữ tiếp viên sau lớp cửa kiếng thẩm mỹ viện trông thấy cô gái nhà quê đứng chắn trước cửa hiệu nhà mình, một người trong đó liền vội vàng chạy ra chào hỏi.
Tất nhiên là đuổi khéo cô gái ăn mày này đi, nhưng dưới sự quản lý khắt khe của cô chủ nhà mình, nàng ta cư xử vẫn rất lễ độ với Như Ngọc, mặc dù ánh mắt đầy xem thường nhưng cũng không để lộ ra mặt.
Như Ngọc khẽ lắt người tránh thoát bàn tay của cô tiếp viên sắp chạm vào mình, mỉm cười nhẹ nhàng rời đi.
Vù! Bịch!!!
- Á, ui da.
Vừa đi một đoạn, bất ngờ một bóng đen đã bay về phía nàng, rơi xuống đất ngay trước chân Như Ngọc.
- Cút mẹ mày đê!!!
Hai gã to con phủi phủi tay như vừa quăng một bao rác bẩn thỉu, ném lại một câu sau đó quay bước về nhà hàng bên cạnh.
Như Ngọc cúi xuống nhìn, nhận ra đây là một nữ nhân đầu tóc bù xù, tay chân bám bẩn đen xì, quần áo thì tả tơi gần hết, phía trên dính đầy bùn đất.
Cảm thấy có người đang kéo mình lên, cô gái tóc xù chậm rãi nắm lấy bàn tay kia, khập khiễng đứng dậy.
- A...
Trông thấy quần áo Như Ngọc đang mặc, bàn tay nhỏ nhắn mình đang nắm vô cùng trơn mịn sạch sẽ, cô gái tóc xù liền vội vàng buông tay, mặc kệ cổ chân vẫn còn đau cũng phải bước lui lại giữ khoảng cách.
- Chị không sao chứ?
Trông thấy biểu hiện đầy hèn mọn của cô gái tóc xù, Như Ngọc không đành lòng gọi một tiếng.
Dưới cái nhìn đầy lão luyện của Ngọc, cô gái tóc xù trước mặt cũng chỉ lớn hơn nàng một hai tuổi thôi, đôi mắt của cô sáng rực đầy tinh minh, làn da mặt trải qua gió sương, dù bị in lên vài vết xước nhưng tổng thể vẫn rất tinh xảo.
Vóc dáng của cô mặc dù không quá kinh diễm nhưng cũng cân đối mười phần, chứng tỏ cô ấy cũng không đến nỗi nào, có thể được xưng là một tiểu mỹ nhân vậy.
Cô gái nhỏ nhắn vươn bàn tay lem luốc xoa xoa hốc mắt còn đỏ bừng, vội lau đi vệt nước mắt vẫn đang không ngừng chảy xuôi, ấm ức nhìn vào trong nhà hàng bên cạnh.
- Chị à, đừng đi!
Trông thấy cô gái nhỏ nhắn đứng ngây người một hồi rồi muốn quay người rời đi, Như Ngọc không ngại dơ bẩn vươn tay giữ cô lại.
Như Ngọc nhanh chóng ngồi xuống, đôi tay thuần thục nhẹ nhàng xoa nắn khớp xương bị trật nơi cổ chân của cô gái một hồi, sau khi cảm thấy ổn thoả nàng mới phủi tay đứng dậy.
- Cảm... cảm ơn!
Cô gái tóc xù ngập ngừng, nhỏ giọng cảm ơn Như Ngọc.
- Hì, không có gì, chị hết đau rồi chứ?
Như Ngọc mỉm cười nhẹ nhàng hỏi.
Cô gái tóc xù ngượng ngùng gật gật đầu đáp lời.
- Chị tên gì?
Hỏi rồi, Như Ngọc quay sang phía nhà hàng bên cạnh, chậm rãi nói:
- Chị với nhà hàng này có chuyện gì à?
- Ta gọi Lục Ly.
Cô gái tóc xù đáp, sau đó cúi thấp đầu, run giọng nói:
- Không... ta với bọn họ không có chuyện gì.
Như Ngọc trông thấy bóng người thấp thoáng bên trong nhà hàng, khẽ trầm ngâm một hồi, sau đó quay sang nắm lấy tay Lục Ly, kéo cô bước tới cửa lớn, vừa nhẹ cười nói:
- Chị đói bụng rồi phải không, mình đi ăn cơm đi, em mời!
Cô gái tóc xù thân bất do kỷ, dù không tình nguyện nhưng cũng phải đi theo bước chân Như Ngọc.
Đây cũng không phải lần đầu Như Ngọc xen vào chuyện người khác. Dưới tình huống không thể đem lại uy hiếp cho ba người Vương Nhàn, gặp chuyện bất bình, nàng sẽ mềm lòng mà vươn tay giúp người khác một phen.
Huống chi cái nhà hàng này còn là sản nghiệp của Phí gia đấy.
Hai tên to con đứng gác cửa nãy giờ vẫn đang nhìn hai cô gái, trông thấy cô gái nhà quê thích xía mũi vào chuyện nhà người ta kia, không khỏi nhếch miệng cười khẩy đầy xem thường.
- Này, đứng lại đó!
Cô gái nhà quê kia lại còn không biết điều, dám dẫn theo người mới vừa bị hắn vứt ra khỏi quán quay lại, thật đúng là không xem lão Ngưu đây ra gì mà.
Ngưu Bân bước tới vươn cánh tay to như bắp chuối của mình ra, chắn trước mặt hai cô gái, trừng mắt nhướng mày hùng hổ quát hỏi:
- Các ngươi muốn làm gì?
- Đúng lúc đi ngang qua, vừa vặn đói bụng nên muốn vào ăn bữa cơm.
Như Ngọc mặt không gợn sóng, dưới khí thế áp bách của tên hộ pháp nhà hàng, nàng vẫn bình thản đáp.
- E hèm.. được, cô vào đi.
Ngưu Bân gặp đối phương không ăn một bộ hung thần át sát này của mình, vả lại người ta cũng là khách, nghĩ tới khuôn mặt lạnh lẽo của đại tiểu thư hắn không khỏi lui một bước. Bất quá vẫn đánh mắt về phía cô gái tóc xù đứng sau lưng Như Ngọc, nhăn mặt quát:
- Còn cô, nơi này không hoan nghênh, mau cút đê!
Khác với Như Ngọc, Lục Ly trông thấy tên hộ pháp to như toà núi nhỏ này hướng về phía mình rống lớn, không khỏi khiếp sợ cúi thấp đầu trốn tránh.
- Đây là Lục Ly, là chị em ta mới vừa kết bạn, lễ độ một chút, chẳng lẽ cô chủ của các người xem thường người nghèo chúng ta sao.
Như Ngọc đưa tay kéo Lục Ly về sau lưng mình, ngẩng đầu nghiêm mặt vặn hỏi.
- Ngươi... ngươi...
Lão Bân mặt mũi hết trắng lại xanh lắp bắp nói không nên lời.
Hai chữ cô chủ như định hải thần chế trụ ngay tên hộ pháp to con này. Khiến hắn vừa giận vừa sợ, tiến thoái lưỡng nan không đường xử lý.
- Hey, ồn ào cái gì đấy.
Đúng lúc này, một giọng nói lanh lảnh từ phía sau vang lên. Thường ngày lão vẫn thấy vô cùng chói tai, nhưng lúc này nghe vào lại giống như tiên âm vậy.
- Thiếu gia...
Trước ánh mắt khiếp sợ của Lục Ly, khuôn mặt đang nhăn nhăn nhó nhó của lão Bân ngay lập tức thay đổi 360 độ, các sợi cơ mặt lão phút chốc dãn ra hết cỡ, cặp môi bặm trợn được kéo dài đến tận mang tai, khoé miệng lão mở ra rộng toác khoe hàm răng đầy vết ố. Thân hình cao to như một con voi lớn lúc này cúi gập xuống, ngoan ngoãn như một chú cún, vui mừng chạy về phía cậu chủ nhà mình.
Ngẩng đầu nhìn lên, mọi người có thể nhìn ra ngay chủ nhân của giọng nói chói tai vừa rồi là ai.
Một người trẻ tuổi tóc húi cua dẫn đầu đám thanh thiếu niên (có thể gọi là trẻ trâu cũng không sai), khoát trên người bộ sơ mi hàng hiệu cực đắt tiền nhưng lại đầy vết nhăn, không cài nút áo lộ ra hình xăm rồng đen uốn lượn trên bờ ngực.
- Thiếu gia, con bé nhà quê này dám xen vào chuyện của nhà chúng ta...
Vừa nghiêng đầu nghe lão Bân chỉ trỏ cáo trạng, mày kiếm chau lại, cặp mắt sắc lẹm của Phí nhị thiếu nhìn chằm chằm hai cô gái phía đối diện.
Đám đàn em đứng sau hắn lúc này cũng dâng lên khí thế của mình, một bộ muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác, dường như chỉ cần thiếu gia nhà mình ra lệnh, cả bọn sẽ tức khắc lao vào làm thịt ngay hai cô gái nhỏ trước mặt.
- A...
Lục Ly kinh hãi cúi cúi thấp đầu, mái tóc bù xù lúc nãy cũng xụi lơ xuống, phủ kín khuôn mặt nhỏ lem luốc của mình, trước khí thế đầy áp bách của đám trẻ trâu, nàng theo bản năng lùi về sau một bước, nấp sau lưng Như Ngọc.
Bất quá, nghĩ đến người đang che chắn cho mình cũng chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm như cô, Lục Ly không khỏi lo lắng nhìn lên bóng lưng của cô gái phía trước.
Trái ngược hoàn toàn với Lục Ly, Như Ngọc lúc này vẫn phong khinh vân đạm, như nhìn một đám ruồi muỗi nhìn nhìn đám thanh niên trước mặt.
- Phế vật! Chỉ một con hàng nho nhỏ cũng không xử lý được...
Nghe tên hộ pháp khóc lóc kể lể một hồi, Phí nhị thiếu cũng chỉ mắng chửi phế vật một câu chứ cũng không dám trách tội lão Bân nhiều.
Nói đùa, mặc dù hắn là tiểu Bá vương ở khu Đông thành, suốt ngày tác oai tác phúc đã quen, nhưng cũng phải xem địa phương nha.
Lộc Đỉnh lầu chỉ là một nhà hàng nho nhỏ trong khối sản nghiệp khổng lồ của Phí gia, nhưng ngay sát bên chính là thẩm mỹ viện do tự tay Đại tỷ nhà hắn dựng nên. Làm loạn ở đâu cũng được, nhưng ngay dưới mi mắt của chị hai nhà mình, có mười lá gan hắn cũng không dám phách lối.
Phí nhị thiếu mắt lăm lăm quan sát cô gái nhà quê mặc váy dài hồng nhạt trước mặt, quét mắt một vòng cũng chả thấy nàng có gì đặc biệt. Bất quá, cô gái này khá lạ mặt, nhất định không phải người ở thành Hoàng Liên này rồi, cũng dễ xử lý.
- Ngươi là ai, từ đâu chạy đến đây làm loạn, có biết đây là chỗ nào không?
- Phí gia mà thôi, có gì ghê gớm.
Như Ngọc phất phất tay, không cho đây là một chuyện nhẹ bâng nói.
- Láo xược...
Tên đàn em đứng gần Phí nhị thiếu nhất ngay lập tức hét lớn, sau đó quay sang thiếu gia nhà mình cáo trạng:
- Đại ca, con hàng này dám sỉ nhục Phí gia chúng ta kìa.
- Đúng vậy đại ca, con đượi non này thật quá mức láo toét.
- Hiếp nó anh...
Đám đàn em ngay lập tức hùa theo, nhao nhao kêu gào chửi bới loạn xị.
- Hừ.
Phí nhị thiếu hừ lạnh, ngắt lời đám đàn em, bọn chúng đánh mắt nhìn nhau, ngay lập tức ngậm miệng.
Phí thiếu nghe đám đàn em đồng loạt khép miệng không khỏi vô cùng hài lòng gật gật đầu. Cảm giác tiền hô hậu ủng này làm hắn cực kỳ thư sướng, nhất là còn được trang bức với hai con bé nhà quê mới lên thành phố này nữa.
- Hừ, biết đây là Phí gia mà dám cả gan làm loạn, còn muốn xen vào chuyện của nhà chúng ta, lá gan của ngươi cũng béo thật đấy.
Phí nhị thiếu dậm chân bước đến trước mặt Như Ngọc, một bộ mắt chó nhìn người, hếch mũi lên trời, trừng mắt nhìn nàng, ngữ khí lạnh căm căm gằn từng chữ một.
Bất quá, ngay lúc Phí thiếu dứt lời một bóng đen bay vút đến.
Vù! Bốp!
- Á, con mẹ nó, thằng chó nào ném cái gì vào mặt bố đấy.
Bóng đen đập vào mặt làm Phí thiếu nổ đom đóm mắt, choáng váng bật ngửa ra sau, rất may có đám đàn em bên cạnh vội đỡ lấy hắn.
Phí thiếu ôm mặt kêu gào một hồi, mãi một lúc sau mới hết đau, dụi dụi mắt nhìn xuống, chỉ thấy một chiếc giày vải nằm ngay ngắn dưới chân mình.
- Mày...
Nộ khí trùng thiên, Phí thiếu tức giận gầm lên, bất quá, khi nhìn rõ người đang đứng trước mặt mình là ai, hắn không khỏi kinh hãi bước về sau một bước, run giọng lắp bắp:
- Quái..Quái lão...
- Hừ...
Thiện Lão Quái trừng mắt, lạnh lùng hừ lạnh một tiếng khiến cả đám trẻ trâu im thin thin không dám thốt lên nửa chữ, cả đám chen lấn nhau lui lại, cuối cùng để lộ ra Phí nhị thiếu một mình đứng trơ trọi.
Cả đám biết lão ôn thần bỗng nhiên xuất hiện này không dễ chơi, sau khi bị hai lão Thiện Quái âm nhiều lần, lại cũng không làm gì được đối phương nên cả bọn dứt khoát thấy hai lão già này ở đâu là giữ khoảng cách thật xa chỗ ấy, không cẩn thận là bị lão quái vật này chơi chết nha.
- Còn đứng ngây ra đó, mau nhặt giày lại cho ông tổ ngươi. Ài, hôm nay ra đường quên cột dây giày, may không mất mịa nó một chiếc rồi.
Thiện lão Quái đánh mắt nhìn Phí Anh Tuấn, tỉnh bơ quát.
- Dạ dạ...
Phí Anh Tuấn trong lòng đầy ủy khuất nhưng cũng không dám cãi lời, như con chó ngoan cúi đầu nhặt lên chiếc giày dưới chân, sau đó chạy đến dưới chân Thiện lão Quái, cẩn thận từng chút mang lại giày vào chân lão.
- Hắc hắc...bộp bộp.
Thiện lão Quái cười khoái trá vỗ vỗ đầu tên nhóc con phía dưới.
- Thiện lão tổ, ngài hôm nay sao lại rảnh rỗi đến Đông thành của chúng ta vậy?
Sau khi cột chắc dây giày, Phí Anh Tuấn lúc này mới dám đứng lên, cố nặn ra một nụ cười khó coi như táp phải một con ruồi, hì hì chào hỏi.
- Ta đi đâu ngươi quản?
Thiện lão Quái trừng cặp mắt lão quát lớn, sau đó không thèm để thằng ranh con này vào mắt, chỉ vội quay người lại, tươi cười nịnh nọt với cô gái mặc váy hồng vẫn đang nhìn bọn họ nãy giờ.
- Như Ngọc cô nương, đến thành Hoàng Liên sao không báo với ta một tiếng, bản môn nhất định sẽ mở thịnh yến tẩy trần cho cô nương.
- Ách...
Một màn này khiến toàn bộ đám người ở đương trường không khỏi há hốc mồm khiếp sợ.
Thiện lão Quái là tồn tại gì nha?
Là một cường giả Thiên cấp hàng thật giá thật, bình thường hai lão nhi coi trời bằng vung này chẳng xem ai ra gì, một chút cũng không cho người khác mặt mũi. Hai lão ôn thần âm hiểm xảo trá, thường ngày vẫn thích đi âm người khác làm thú vui, cả thành Hoàng Liên này vừa nghe đến tên đã nổi da gà.
Thế mà hôm nay lại tươi cười nịnh nọt với một con bé nhà quê, nghe sao cũng thấy vô lý. Nếu không phải được tận mắt chứng kiến, căn bản là sẽ không ai tin nha.
- Dạ, cảm ơn thịnh tình của Thiện lão ạ.
Như Ngọc đưa tay khẽ vuốt mái tóc, lộ ra vành tai nhỏ nhắn phấn nộn, dùng đúng lễ nghĩa của một thiếu nữ Việt Nam, lễ phép đáp lời.
- Ài, không cần khách khí, hì hì.
Thiện lão Quái vẫn một bộ tươi cươi hớn hở, đầy nhiệt tình trò chuyện cùng Như Ngọc.
- Chuyện gì vậy Tuấn?
Bỗng một giọng nói đầy mê người, vũ mị đế tận xương vang lên, thu hút ánh mắt tất cả mọi người nhìn sang....
----*----
Phí Kiều Nhan xuất hiện