Last Editted: Ngọc Bút Sinh Linh
- Phí Anh Tuấn!
Đương lúc chúng nhân còn đang thầm khinh bỉ màn lột da mặt không chừa chút liêm sỉ nào của Phí đại vô sỉ, thì một giọng nói kiều mị đến tận xương tủy nhưng đầy nghiêm khắc vang lên, thu hút ánh mắt của mọi người tất cả nhìn sang.
Dưới mái hiên cổ kính của thẩm mỹ viện, không biết một nữ nhân vóc dáng mê người đã đứng đấy tự lúc nào.
Bộ y phục kín đáo cũng không thể che giấu đi những đường cong uốn lượn trên cơ thể nàng, làn vải quý phái ôm trọn hai khối đầy đặn đang nhô cao trước ngực, bó sát lấy bờ eo thon, phô ra bờ mông kiên đĩnh đầy co dãn.
Nhưng, điểm nổi bật nhất vẫn là khí chất cao cao tại thượng khiến ai cũng phải ngước nhìn của nàng. Nàng ở đâu, ánh sáng chung quanh cũng sẽ tự động tề tụ về nơi đó, khiến người người khi nhìn nàng hai mắt đều không khỏi sẽ loá sáng.
Vưu vật trời sinh này không ai khác, nàng chính là:
Phí Kiều Nhan
Tuyệt đại thiên kiêu thế hệ này của Phí gia, cũng chính là đại sư tỷ của Phương Thiên môn đứng sừng sững tại Việt Thiên đại lục.
Cơ mà, lúc này hai hàng mi nàng chau lại, khuôn mặt tinh xảo đầy vẻ tức giận khiến ở đây không ai dám nhìn lâu.
Nàng khoanh tay trước ngực khiến hai ngọn ngọc phong cao vút lại càng nhô lên, lạnh giọng quát:
- Lại đây!
- Chị hai...
Phí Anh Tuấn trong lòng thầm hô to xong mạng rồi, vội vàng cài lại nút áo che đi hình xăm trên ngực, bàn tay rối rít phủi phủi mấy vết nhăn trên vạt áo, lúc này mới cụp đuôi tiu nghỉu chạy qua.
- Ngươi giỏi lắm. Để xem về nhà ta làm sao xử lý ngươi.
- Chị hai... không phải như chị nghĩ đâu.
Khác với dáng vẻ hùng hổ doạ người vừa rồi, Phí nhị thiếu cùng đám đàn em lúc này ai nấy đều một bộ nhu nhu thuận thuận, nghiêm chỉnh đứng thẳng người.
Nghe chị hai muốn lôi hắn về nhà xử lý, Phí nhị thiếu không khỏi lắc đầu nguầy nguậy chối cãi, sau đó vung tay chỉ về phía lão Quái, mồm năm miệng mười giải thích:
- Là Thiện lão tổ hôm nay ghé thăm khu Đông thành nhà chúng ta, may mắn bọn em gặp được nên cùng tiến đến chào hỏi ngài ấy.
- Em... Em còn nhặt giùm cho ông ấy chiếc giày bị làm rơi nữa.
Nhìn dấu vết đế dày còn in trên trán Phí nhị thiếu, mọi người ở đây trong lòng ai cũng thầm mắng mặt hàng này thật quá con mẹ nó vô liêm sỉ.
Này hẳn là khi sinh ra, bố mẹ hắn cắt dây nhau (rốn) cắt nhầm mất luôn dây thần kinh xấu hổ của hắn rồi ha.
- Ngươi...
Đương nhiên, đôi ba lời bịa đặt của thằng oắt con này làm sao qua mặt được Kiều Nhan.
Trừng mắt liếc Phí nhị thiếu một cái, nàng thu lại vẻ mặt cau có, quay sang nhẹ cười chào lão Quái nhi:
- Thiện lão tổ, em trai không nên thân của ta đã chọc giận ngươi rồi.
- Ngươi đại nhân đại lượng, không chấp hắn ha.
Tuy là đang chào hỏi trưởng bối, nhưng mọi người ở đây ai cũng nghe được ngữ khí không mấy kính sợ trong lời nói của nàng.
Nghĩ kỹ lại thì không ai lấy làm lạ, lão Quái nhi mặc dù là cường giải Thiên cấp sơ kỳ, người người đều e sợ lão, nhưng Phí Kiều Nhan chính là tuyệt thế thiên tài thế hệ này của Phí gia nha.
Nàng chỉ mới 25 tuổi đã tu luyện đến cảnh giới Địa cấp Hậu Thanh, chỉ vài năm nữa sẽ thẳng tiến đánh vỡ cánh cửa Thiên cấp, thực lực liền đứng ngang với hàng ngũ lão tổ rồi.
- Không có chuyện gì, ngươi không cần xin lỗi ta.
Quái lão nhi mặt già không khỏi giật giật mấy cái, không được tự nhiên lắm vung tay từ chối.
Dù sao đây cũng là địa bàn nhà người ta, trước giờ lão làm người chưa bao giờ để ý mặt mũi, nhưng vô cớ đánh người cũng thật không có ý tứ.
Bèn nói:
- Ta chỉ vô tình đi ngang qua, gặp tên nhóc con kia bắt nạt mấy cô nương đây, nên ra tay dạy dỗ hắn chút thôi.
Lại nhìn sang Như Ngọc, trông thấy ánh mắt đầy biết ơn của nàng, lão trong lòng không khỏi thầm so sánh một phen.
Hai vị cô nương, một người dịu dàng thanh nhã, mười phần ôn nhu mềm mại. Còn cô gái cao cao tại thượng kia thì lại đầy vẻ kiệt ngạo bất tuân, không xem lão tổ như ta ra cái gì ha.
Người với người thật quá khác biệt mà.
- Ồ, đây là...
Kiều Nhan lúc này mới kịp để ý đến hai cô gái đang đứng một bên kia. Lục Ly đứng sau lưng Như Ngọc không nói, Như Ngọc thì lại giống một hạt cát trộn lẫn trong sa mạc, hai nàng gần như chìm nghỉm trước đám con cháu nhà giàu quần áo lụa là đầy bắt mắt.
Cho đến khi nhìn kỹ lại, Kiều Nhan không khỏi một phen sửng sốt, kinh ngạc trợn tròn mắt, vô thức bật thốt lên:
- Như Ngọc.
!!!
- Kiều Nhan, đã lâu không gặp.
Như Ngọc lúc này mới quay sang nhìn Kiều Nhan, mỉm cười bình thản đáp.
Tuy vậy, trong lòng nàng ngược lại đang cảm thấy vô cùng đắc ý với bột phấn xám do chính mình điều chế, một khi hoá trang lên, đến cả thiên kiêu đầy cao ngạo như Phí đại tiểu thư cũng bị qua mặt đấy.
Chợt như nhận ra sự thất thố vừa rồi của mình, Kiều Nhan ngay lập tức thu lại vẻ sửng sốt trên mặt, tươi cười bình tĩnh nói:
- Chào cậu, đã lâu không gặp.
- Hai, chị quen con...chị quen cô ta?
Phí nhị thiếu đứng ngay cạnh chị hai mình cũng kinh hãi há hốc mồm, cực kỳ khiếp sợ bật hỏi.
Hắn thật sự nghĩ không ra, con bé nhà quê chẳng có gì thu hút kia, thế nào lại quen thân với lão ôn thần, lại còn được chị gái kiêu ngạo vạn phần này của mình phải cẩn thận đối đãi như vậy.
- Ừ, ta quen bọn họ khi còn du học bên Pháp.
Nói rồi, Kiều Nhan nhanh chóng bước qua, để lại thằng em trai với dấu hỏi to đùng nổi lên trên đầu:
"Bọn họ? Bọn họ là ai? Có nam nhân trong đó đúng không? Chị hai thế mà lại giành đàn ông cùng con bé nhà quê kia á?!?"
Các tế bào thần kinh của Phí nhị thiếu nhảy múa liên tục, ngàn vạn hình ảnh lướt nhanh trong não hắn.
Đặc sắc nhất là câu chuyện, một cô bé lọ lem quyến rũ đại thiếu gia của một ông trùm tài phiệt nào đó, tiếc là giữa đường bị đại tỷ nhà mình nhảy ra hoành đao đoạt ái, dùng vẻ đẹp gợi cảm của mình cướp đi người đàn ông của con bé nhà quê đó.
Phí vô sỉ tự cho là đúng, gật gù đầu thầm yy tự sướng.
Không trách Phí nhị thiếu bại não, hắn là em ruột tất nhiên hiểu rõ tính tình háo thắng không chịu thua ai của chị hai nhà mình, câu chuyện này trông có vẻ cực kỳ hoang đường, nhưng cũng không hẳn không thể xảy ra nha.
Dường như để minh chứng cho drama ngập tràn máu chó của Phí nhị thiếu vừa ảo tưởng, một câu nói như sét đánh bên tai vang lên, muốn đánh thủng màng nhĩ hắn.
Chỉ thấy Kiều Nhan bước đến trước mặt Như Ngọc, vươn bàn tay trắng nõn ngọc ngà, nhếch môi mỉm cười vô cùng ý tứ hỏi:
- Kỳ Phong, hắn vẫn khoẻ chứ?
Như Ngọc giếng cổ không chút gợn sóng, vẻ mặt trước sau vẫn bình tĩnh như thường, vô cùng tự nhiên bắt tay cùng Kiều Nhan, đôi mắt nàng sáng rực không chút yếu thế trực chỉ đối phương, nhẹ cười đáp:
- Anh Phong cùng Ân dạo này vẫn rất tốt.
Cả hai nữ nhân từ đầu đến cuối đều mười phần hữu hảo trò chuyện với nhau, chỉ là, mọi người ở đây ai nấy đều ẩn ẩn ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc, không khí xung quanh dường như cũng đang vang lên từng tiếng nổ đôm đốp đầy khủng bố.
Đây chính là cảnh tượng:
"Hai kỳ phùng tình-địch thủ bất ngờ chạm mặt nhau"
Cực kỳ kinh điển nha.
Mọi người ở đương trường không khỏi đều cứng lại hơi thở, sợ không cẩn thận sẽ xúc động hai quả bom sắp phát nổ trước mặt.
Trong lòng ai nấy đều vô cùng tò mò, không biết "Kỳ Phong" trong lời nói của Phí đại tiểu thư là thần thánh phương nào, có thể khiến đại sư tỷ của một tông môn đứng hàng đầu Cổ Việt Võ phải hạ mình giành giật cùng nữ nhân khác vậy kìa.
Chuyện xưa rất dài cũng đầy phức tạp, chỉ hai nữ nhân trong cuộc mới hiểu, cả đám khán giả ở đây trong lòng tuy rằng ngứa ngáy cồn cào bứt rứt, nhưng không một ai có gan dám bàn luận ngay trước mặt đại tiểu thư nhà họ Phí cả.
Chỉ thấy Phí đại ngạo kiều thu tay lại, ra vẻ nồng hậu nói:
- Cậu đến đây lâu chưa, tớ không kịp tiếp đón chu đáo, thất lễ rồi.
- Tớ cũng mới vừa tới, cảm ơn thịnh ý của cậu.
Như Ngọc ngữ khí ôn hoà, tiết tấu nhẹ nhàng uyển chuyển được phát huy vô cùng liền mạch, chưa bao giờ bị khí thế ép người của đối phương đứt quãng.
- Sao chỉ một mình cậu vậy, Kỳ Phong hắn không đi cùng cậu sao?
Kiều Nhan tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, nhếch cặp môi son dò hỏi.
- Anh Phong còn có việc riêng cần xử lý, không tiện đi cùng. Nhưng mà...
Nói đến đây, Như Ngọc nheo mắt, ngập tràn tự tin tiếp lời:
- Nhanh thôi, anh ấy nhất định sẽ đến tìm tớ.
Chỉ mới giao thủ hai câu, cả hai lại quay về chủ đề liên quan đến nam nhân kia, chúng nhân đang xem kịch vui không khỏi ghi nhớ thật kỹ hai chữ "Kỳ Phong" này.
- Tốt...
Kiều Nhan không lộ chút biểu cảm gật đầu đáp, sau đó đưa tay ra dấu mời, niềm nở nói:
- Cậu mới đến Hoàng Liên lần đầu chắc chưa tìm được nơi nghỉ trọ đâu nhỉ?
- Nếu không chê, không bằng trước đến nhà tớ thăm quan một chút, để người bản địa như tớ có vinh hạnh tiếp đãi cậu.
- Được, làm phiền cậu rồi.
Trái với dự đoán của mọi người, vốn tưởng rằng cô gái nhà quê này sẽ cảm thấy tự ti trước gia thế của đối phương, ngay lập tức từ chối.
Không ngờ cô gái này lại thản nhiên, không chút sợ hãi gật đầu chấp thuận lời mời đầy khách sáo của Phí đại tiểu thư.
Phải biết Phí gia là tồn tại gì nha.
Độc thủ chưởng ngự một trong tứ đại môn phái đứng trên đỉnh phong của Việt Thiên đại lục.
Để bảo vệ cho khối sản nghiệp đồ sộ tại thành Hoàng Liên, vừa để bảo hộ cho cô con gái rượu của mình, chưởng môn nhân Phương Thiên môn không ngại ngần cắt cử đến đây không ít cao thủ cường giả.
Thế nhưng, thiếu nữ chân yếu tay mềm này không chỉ tranh giành người đàn ông Phí đại tiểu thư để mắt đến, mà còn dám bước chân đến trang viên Phí gia, đại bản doanh của đối phương nữa.
Đúng thật không biết sống chết là gì, lá gan của cô gái này cũng thật lớn đấy nha.
- Thiện lão, cảm ơn ông nhé.
Như Ngọc nhoẻn miệng cười, tràn đầy chân thành cảm tạ Thiện lão Quái.
- Haha, không có gì...
Lão Quái nhi vung tay cười lớn nói, sau đó vô cùng nhiệt tình tiếp lời:
- Ta có việc phải đi rồi, ngươi có rảnh nhớ đến bản môn chúng ta chơi nhé.
- Vâng, ta nhất định sẽ đến tông môn của lão. Tạm biệt!
Như Ngọc vui vẻ đáp ứng, vẫy vẫy tay tạm biệt.
...
Trong một gian thư phòng có kiến trúc mang đậm hơi thở cổ lão xa xưa, cạnh ngọn nến vàng lay lắt, trên chiếc bàn gỗ quý chất đống những mảnh da dê cũ nát, phía trên ghi chằng chịt những dòng chữ ngoằn ngoèo loạn xạ.
Một tiểu mỹ nhân đang chăm chú đọc lấy từng mảnh thư tịch, ánh lửa từ ngọn nến chiếu rọi lên, làm cho khuôn mặt tròn trịa đầy tinh xảo của nàng trông càng thêm kiều diễm.
Thỉnh thoảng, cặp lông mày cong vút lại chau lại, đôi môi hồng nộn nhỏ nhắn khẽ mấp máy mấy cái, dường như nàng đang thầm mắng một tên ngu ngốc nào đó vậy.
Nàng quả thật xinh đẹp, đẹp đến mức kể cả khi tức giận cũng sẽ khiến cho những kẻ đang trộm nhìn nàng cảm thấy say đắm đến mê mẩn.
Tiếc là trong thư phòng chỉ có mỗi mình nàng, không một ai có diễm phúc ngắm vẻ đẹp đó ngay lúc này được.
Xoạt!
Thả mảnh da dê xuống mặt bàn, nàng nâng vai, khẽ vươn tay rướn người lên tạo thành một đường cong tuyệt mỹ. Núi non trùng điệp trước ngực lại càng kiên đĩnh nhô thẳng lên, như muốn đâm thủng lớp vải mỏng nhảy ra ngoài luôn vậy.
Hai viên hồng ngọc nho nhỏ trên đỉnh núi đôi bị làn vải mỏng ma sát qua một hồi, lúc này bị kích thích đến cương cứng lên, hiện ra vô cùng rõ rệt.
Cảm giác tê dại từ nơi nhạy cảm nhất của mình lan toả ra khắp thân thể, khiến nàng không khỏi cúi đầu nhìn xuống hai ngọn ngọc phong đầy đặn đang săn cứng lại, ngạo nghễ vươn thẳng lên kia.
- A, tên khốn đáng chết...
Một đôi mắt sáng rực như chứa đựng cả dải ngân hà rộng lớn bỗng nhiên hiện lên trong não hải, làm nàng không khỏi đỏ mặt mắng thầm một tiếng.
Thịch thịch!
Nghe có tiếng bước chân ngoài hành lang gần đến cửa thư phòng, nàng không khỏi vội quơ lấy chiếc áo khoác dày cộm mặc vào, che chắn cơ thể mê người đầy gợi cảm của mình lại.
- Chị hai...
Nghe giọng nói biết ngay người đến là ai, nàng không chút khách khí nói:
- Vào đi.
Cửa phòng mở ra, một nam thanh niên tóc húi cua ôm xấp tài liệu bước vào, sau khi chắc chắn cửa phòng đã được đóng kín không lộ chút khe hở, hắn mới nghiêm túc bước về phía bàn làm việc của tiểu mỹ nhân.
- Đây là tin tức chúng em thu được về ba người kia.
Phí Anh Tuấn cẩn thận đặt xấp tài liệu xuống trước mặt Phí Kiều Nhan, ngoài bìa hồ sơ được kẹp ba tấm hình của hai nữ một nam vô cùng rõ nét.
Nhìn thấy chị hai không để ý xấp tài liệu mà chỉ chăm chú nhìn mình, hắn hiểu ý, vội hắng giọng một cái, chậm rãi báo cáo:
- Theo tin tức thu được trong một tháng này, ngoại trừ nữ nhân tóc dài đang trú ngụ tại nhà mình, và nữ nhân tóc búi cao đến nay vẫn chưa xuất hiện ra.
- Nam nhân họ Vương hơn một tháng trước từ hướng Bắc đi xe ngựa đến thành Hoàng Liên, sau đó thì hắn mặt dày mày dạn ăn bám ở nhờ tại khách sạn Bảo Linh khu Tây thành luôn. Dường như còn rất thân thuộc với Liễu Vưu Vận, đại phu nhân của Phó thị trưởng Kinh Lý Bảo Bình nữa ạ.
Phí Anh Tuấn thêm mắm dặm muối, cố hết sức bôi đen hình tượng của thằng nhóc con kia trước mặt đại tỷ nhà mình.
Trong mắt hắn, thằng nhóc kia đã có hai nữ nhân còn đi quyến rũ chị hai nhà hắn.
Đáng hận hơn là, khi đến thành Hoàng Liên, việc đầu tiên họ Vương làm không phải đến tìm chị hai, mà lại đeo bám lấy thiếu phụ Liễu Vưu Vận kia.
Thật đáng chết mà.
Thầm so sánh hai người một chút, hắn nhìn sao cũng không thấy Liễu Vưu Vận hơn chị hai nhà hắn ở điểm nào.
Chị hai hắn trẻ hơn, đẹp hơn, thân là đại tiểu thư nhà họ Phí, vung ra chút tiền lẻ cũng đủ đè bẹp Liễu gia bên kia rồi.
Trong mắt Phí nhị thiếu, tên họ Vương khốn kiếp thật đúng là mắt chó mù màu, ngu dốt đần độn, không biết sống chết.
- Hắn làm gì ở đó?
Phí Kiều Nhan nhíu nhíu đôi mày đẹp, ngữ khí đầy khó chịu hỏi.
- À, hắn không làm gì cả, suốt ngày hết ăn rồi ngủ, mỗi khi thiếu phụ họ Liễu đến thăm con gái hắn liền quấn lấy nàng, cả hai cực kỳ thân thiết luôn chị.
Phí Anh Tuấn hận hận cáo trạng, sau đó ngữ khí lạnh lẽo, mắt loé lên từng tia sát khí, lạnh lùng giật dây:
- Chị hai, có cần em sai người hạ sát cặp gian phu dâm phụ này..
Theo Phí nhị thiếu, càng sớm giết tên khốn đáng chết này càng tốt, đợi đến khi họ Vương tới Phí gia rồi, thấy tài phú của nhà hắn liền sáng mắt, trở mặt bám dính lấy chị hai thì hắn càng khó xử lý hơn.
Một tên mặt trắng chuyên dụ dỗ lừa gạt thiếu nữ thiếu phụ như họ Vương, căn bản không xứng với đại tỷ nhà mình.
Nếu không phải chị hai nghiêm cấm Phí Anh Tuấn tìm đến gây rối cho họ Vương, thì một cao thủ Địa cấp Trung Thanh như hắn, dùng một ngón chân cũng đủ dẫm họ Vương kia thành bã vụn từ lâu rồi, hừ.
- Hừm...
Phí Anh Tuấn còn chưa nói xong, đã bị một tiếng hừ lạnh cắt đứt. Trông thấy chị hai lạnh lẽo trừng mắt nhìn mình, hắn không khỏi rụt đầu lại, nuốt mấy chữ còn lại xuống bụng.
- Không bao lâu nữa đại hội luận võ sẽ bắt đầu, ngươi nên chú tâm vào chính sự đi.
- Dạ dạ, nhưng sau khi Vũ Ninh gia cùng Lưu Thủy Tiên Trì bị diệt môn thì các đại môn phái gia tộc đều đóng cửa bế môn, đám giang hồ thảo khấu đều như chim sợ cành cong, không dám xuất đầu lộ diện.
- Bây giờ kiếm người rất khó nha.
Phí nhị thiếu mặt mày nhăn nhó kể lể.
- Không cần lo lắng, hai truyền thừa bị diệt cũng đã lâu, ít hôm nữa chắc chắn bọn họ sẽ hoạt động trở lại. Ngươi cứ theo lời ta dặn mà làm, vung vàng bạc ra chiêu mộ nhân sĩ, không phải để ý đến chút tiền nhỏ ấy.
- Sau khi chiếm được địa bàn của Lưu Thủy Tiên Trì, rất nhanh chúng ta sẽ thu hồi lại tất cả tiền vốn. Ích lợi về sau căn bản không thể đong đếm được.
- ...
Hai người sau một hồi bàn bạc, Phí Kiều Nhan phất phất tay đuổi nhân, Phí nhị thiếu cầu còn không được, vội vàng chuồn lẹ.
Vù!
Cởi ra chiếc áo khoác dày cộm lộ ra cơ thể mơn mởn đầy gợi cảm, Kiều Nhan bước đến vén rèm mở cửa sổ phía sau bàn làm việc ra, mặc kệ gió đêm lạnh buốt thổi tung làn áo mỏng. Luồn vào trong ngực áo, vuốt ve lên da thịt mịn màng đầy nóng bỏng của nàng.
Nhìn về phía toà tháp tối đen phía đối diện, chính là Tàng Thư các của Phí gia, chỉ còn một khung cửa sổ vẫn đang le lói ánh đèn bàn, Kiều Nhan không khỏi suy tư đến xuất thần.
Đã một tháng này, từ lúc bước chân đến trang viên Phí gia, Lý Như Ngọc liền ở lì trong Tàng Thư các nhà nàng, không để ý đến bất cứ ngoại sự gì.
Ngoài tài liệu có giá trị cao cùng những tin tức liên quan đến bí mật gia tộc, dưới sự cho phép của Kiều Nhan, hầu như toàn bộ thư tịch sách vở trong Tàng Thư các Như Ngọc đều được phép tra đọc.
Theo gia nhân kể lại, cô gái kia đọc gần như tất cả mọi thể loại, từ lịch sử địa lý đến xã hội đời sống, cả những chuyện linh tinh bát quái, truyền thuyết thần thoại, những tin đồn vô căn cứ,... chỉ cần liên quan đến đại lục Việt Thiên nàng đều đọc.
Không riêng đọc sách, mọi hoạt động của Như Ngọc đều bị người Phí gia bí mật lẫn công khai theo dõi.
Kiều Nhan bất kỳ lúc nào, chỉ cần mở cửa sổ đều sẽ nhìn thấy thân ảnh Như Ngọc phía đối diện.
Như Ngọc không chỉ đọc sách, mà còn có những hành động khiến Kiều Nhan thấy vô cùng khó hiểu.
Ban ngày nhìn trời mây, buổi tối đếm sao trời, tính toán khí tượng của Việt Thiên đại lục, v..v...
- Như Ngọc, ngươi rốt cuộc muốn tìm kiếm cái gì?
Kiều Nhan nhìn thân ảnh nhỏ nhắn ngồi cạnh bàn gỗ, suối tóc mượt mà chảy qua hai bên bờ vai xuôi xuống ngực phủ lên mặt bàn, trông thật ôn nhu đầy dịu dàng mềm mại.
Như Ngọc lúc này đang cầm lấy một mảnh vỏ cây đọc say sưa ngon lành, không hề hay biết có người đang chăm chú nhìn mình.
Những miếng vỏ cây như vậy trong Tàng Thư các của Phí gia cũng không thiếu. Chỉ là trước giờ chẳng mấy ai để ý đến chúng mà thôi.
Kiều Nhan cũng rút ra một miếng vỏ cây, chỉ thấy bên trên khắc đầy những hình vẽ cùng ký hiệu kỳ lạ. Một số hình vẽ nàng có thể hình dung ra được ý nghĩa của nó, còn đám ký hiệu thì Kiều Nhan bó tay chịu trận, không thể hiểu dù chỉ một chút.
Có đôi lần nàng suýt chút nữa vì tò mò mà qua bên đó hỏi, chỉ là cuối cùng vẫn cố gắng nhịn xuống được.
Dù đối phương có thể đọc hiểu những ký hiệu này, nhưng chắc chắn cô ta sẽ không chịu chia sẻ với một ngoại nhân như nàng đâu. Nàng có kiêu ngạo của mình, từ nhỏ đến giờ Phí Kiều Nhan chưa bao giờ cầu xin người khác bất cứ cái gì.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhớ về lúc còn đi du học, tại một trường đại học nho nhỏ ở một vùng thôn quê miền Tây nước Pháp.
Khi đó còn nhỏ, nàng đã thua cô gái bình phàm này không chỉ một lần.
Kiều Nhan ngoài tư chất xuất chúng cùng gia thế kinh người ra, mọi mặt còn lại nàng tự cảm thấy mình đều thua kém đối phương.
Dù chỉ là thua kém một chút thôi, nhưng với tính cách kiêu ngạo đến tận xương tủy của Kiều Nhan, làm sao nàng có thể chịu đựng được.
Huống hồ nàng có cảm giác, dường như đối phương vẫn còn ẩn tàng thực lực vậy.
Sau mỗi lần cố gắng hết mình, Phí Kiều Nhan cảm thấy có thể vượt mặt Như Ngọc, thì đối phương lại dùng một cách thần kỳ nào đó để vượt lên trên.
Mỗi lần tranh đấu nàng đều thua đối phương chỉ đúng một chút, cảm giác nghẹn khuất này khiến Phí đại tiểu thư cảm thấy vô cùng ấm ức.
Thế nhưng, một cô gái tài giỏi như vậy lại chẳng quan tâm bất kỳ ai ngoài một cô gái cùng một chàng trai.
Vương Kỳ Phong cùng Trần Kiều Ân.
Tên khốn kiếp đáng chết họ Vương kia không nói. Hắn căn bản chính là một khúc gỗ mục, không gì có thể đả động đến hắn, không gì có thể làm hắn lay động.
Còn Trần Kiều Ân?!?
- Trần... Kiều... Ân.
Kiều Nhan khẽ mấp máy môi thì thào.
Lý Như Ngọc còn bình thường đôi chút, là một người chí ít nàng có thể nói chuyện được.
Còn Trần Kiều Ân thì lại khác, cô ta căn bản là không để Kiều Nhan nàng vào mắt.
Thật ra, chính Kiều Nhan mới là người từ đầu đến cuối không hề chú ý đến đối phương.
Trong lúc nàng mải mê tranh đấu cùng Như Ngọc, thì lại vô tình bỏ qua một cô gái nhỏ.
Gọi là:
Trần Kiều Ân
Cô gái nhỏ này vẻ ngoài vô tư vô hại, tính tình mười phần điệu thấp, dường như chìm nghỉm vào trong dòng chảy đông người. Nếu không nói chuyện cùng nàng, thì gần như chẳng ai có thể nhận ra có một Trần Kiều Ân vẫn đang hiện diện.
Nàng như một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện, hành tung vô định khó đoán. Chỉ cần ngươi chú ý đến, thì nàng cứ như một người bình thường không có gì lạ. Điều này gây ra một loại ảo giác trong vô thức, khiến ngươi bất tri bất giác di dời sự chú ý đi. Đến lúc ngươi nhận ra thì bóng dáng nàng đã không còn ở nơi đó nữa rồi.
Đó chính là lý do, vì sao từ đầu đến cuối Kiều Nhan không có để tâm đến Trần Kiều Ân. Vì cô ta khiến nàng có cảm giác, cả hai người sẽ chẳng bao giờ liên quan gì đến nhau cả.
Cho đến một ngày, nàng đánh chủ ý lên Vương Kỳ Phong.
Nàng vốn định lấy sắc đẹp của mình ra để cướp lấy Vương Kỳ Phong khỏi tay Như Ngọc, lợi dụng hắn để phá đi tâm cảnh của cô. Nàng tin tưởng, chỉ cần mất đi Vương Kỳ Phong, Lý Như Ngọc trong nháy mắt sẽ sụp đổ, triệt để vỡ vụn.
Nhưng khiến nàng bất ngờ là, Như Ngọc lại chẳng hề bận tâm đến chuyện này. Mỗi khi nàng tiếp cận Vương Kỳ Phong, cô chưa bao giờ thay đổi chút sắc mặt, dù chỉ là một tia lo lắng bất an nho nhỏ cũng không hề có.
Cô vẫn cứ bình thản, dịu dàng như nước với Vương Kỳ Phong, vẫn phong khinh vân đạm đối mặt nàng.
Kiều Nhan nhủ thầm, đợi đến khi ta triệt để cướp đi hắn, thu hắn vào trong tay, liệu ngươi có còn tiếp tục giữ được bản mặt bình thản đến mức chán ghét đó hay không.
Nhưng đúng lúc này, Trần Kiều Ân bỗng dưng xuất hiện, quấn lấy hắn nửa bước không rời.
Dù Kiều Nhan tự tin nhan sắc cùng vóc dáng của mình hơn hẳn Trần Kiều Ân, cách biệt một trời một vực với cô, thì từ đầu đến cuối, trong mắt Vương Kỳ Phong chỉ có duy nhất bóng dáng của Trần Kiều Ân cùng Lý Như Ngọc.
Kiều Nhan còn nhớ như in ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống nàng của Trần Kiều Ân, khi phát hiện nàng bỏ thuốc mê vào ly nước của Vương Kỳ Phong.
Hôm đó nháo lớn đến nỗi suýt chút nữa cả hai cô gái đã đánh nhau. Tất nhiên một cao thủ Cổ Việt Võ như nàng, căn bản không sợ gì một phàm nhân cả. Chỉ là nàng thật không muốn ra tay với người thường thôi.
Rất may lúc đó Vương Kỳ Phong chạy đến, ôm lấy Trần Kiều Ân, kìm giữ quả bom sắp bộc phát này lại.
Khi đó, hắn chỉ nói một câu chân thành, một ánh mắt thật sự chân thật mà lần đầu tiên nàng nhìn thấy, trên người một khúc gỗ mục gọi là Vương Kỳ Phong:
- Sau này, cô đừng làm những chuyện như vậy nữa.
Sau đó bế lấy Trần Kiều Ân quay người rời đi.
Đó là lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy thật sự xấu hổ.
Cũng là lần thứ hai, nàng lại thua cuộc.
Kể từ đó, nàng mới thật sự chú ý đến khúc gỗ mục Vương Kỳ Phong.
Ánh mắt hắn mỗi lần nhìn về phía hai nàng Kiều Ân Như Ngọc khác hoàn toàn với khi nhìn mọi người xung quanh.
Ánh mắt đó chân thật giống như khi nhìn nàng nói câu nói kia vậy, nhưng ôn nhu ấm áp hơn rất nhiều.
Nàng vẫn nhớ như in ánh mắt khi hắn cản Kiều Ân lại và nói với nàng:
"Sau này, cô đừng làm những chuyện như vậy nữa."
Đôi con ngươi đen láy như trời đêm, mênh mông vô tận như chứa đựng được cả vũ trụ, bên trong loé lên từng tia sáng rực rỡ như ngàn tỉ vạn ngôi sao đang lấp lánh.
Đôi mắt hắn như hố đen có thể cắn nuốt tất cả ánh sáng phát ra từ hào quang trên người nàng, hút luôn cả tâm hồn thiếu nữ của nàng vào bên trong.
Khiến nàng như chìm đắm vào trong đôi mắt đó, mãi mãi không bao giờ muốn thoát ra vậy, dù nàng có vùng vẫy giãy dụa cỡ nào cũng không thể trốn ra được.
Sau lần nháo sự đó, Kiều Nhan vẫn tiếp tục quấn lấy Vương Kỳ Phong, hy vọng hắn sẽ dùng ánh mắt sáng rực tựa trời sao, nhìn về phía nàng như đêm hôm ấy.
Nhưng hắn lại trở lại như xưa, vẫn là khúc gỗ mục, vẫn dùng ánh mắt bình thản như khi nhìn người khác để nhìn nàng.
Bất kể nàng thi triển thủ đoạn gì hắn đều không chút lay động, khiến nàng từ lúc đầu giận dữ, rồi buồn bã tuyệt vọng, và đến cuối cùng.
Cả ba người bọn họ lấy cớ là chuyển sang trường khác, sau đó rời đi.
Kiều Nhan có điều tra, truy hỏi tất cả mọi người, nhưng bọn họ cứ như ba giọt nước hoà tan vào trong đại dương vô tận vậy. Biến mất vô ảnh vô tung.
Cho đến dạo gần đây, Lý Như Ngọc cùng Vương Kỳ Phong bỗng nhiên xuất hiện trở lại.
Hai người bọn họ đã ở đây, thì Trần Kiều Ân nhất định cũng đã tới thành Hoàng Liên rồi, chỉ là cô ta chưa chịu xuất đầu lộ diện thôi.
Trên tay Kiều Nhan vẫn đang cầm một mẩu giấy nhỏ, một tin tình báo mà nàng vừa nhận được hôm qua.
Ngắn gọn đơn giản là, trong nửa năm qua, trong danh sách xuất nhập cảnh của cổng truyền tống Việt Thiên đại lục, không có bất kỳ ghi chép cùng hình ảnh nào có liên quan đến hai người Kỳ Phong Như Ngọc.
Chứng tỏ, bọn họ hoặc là hoá trang cùng dùng giấy tờ giả; hoặc là, một giả thiết còn đáng sợ hơn nữa:
Kỳ Phong cùng Như Ngọc dùng một phương thức kỳ dị nào đó, đột nhập vào Việt Thiên tiểu thế giới này.
- Rốt cục, các ngươi đến đây là muốn làm cái gì?
Kiều Nhan vô thức nhìn về phía khu Tây thành, nơi Vương Kỳ Phong đang ở, nhíu nhíu mày khẽ thì thào.
Trời xui đất khiến thế nào, nàng đã lén sai người đến sửa lại một chút trong cuốn sổ ghi chép xuất nhập cảnh kia, thêm vào tên cùng hình ảnh của ba người Vương Kỳ Phong.
Khi mọi chuyện đã rồi, đến cả nàng cũng không biết lý do vì sao mình lại hành động như vậy.
Là vì lo lắng cho khúc gỗ mục gọi là Vương Kỳ Phong kia hay sao...
----*----