Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 36 - Một Thương Sấm Sét

Keng!...

Keng!...

Keng!...

Nửa đêm canh ba lặng ngắt như tờ, trời đất tối đen như mực, bầu trời không có lấy một vì sao, dưới mặt đất không dậy lên nổi một ngọn gió. Giữa chốn đồng không mông quạnh, cây cối xung quanh như những xác chết đứng lặng im bất động trên những gò đất trụi lủi, không mọc lên nổi ngọn cỏ nào, khiến cho không khí lạnh lẽo nơi đây bị phủ lên một tấm màn xám xịt đầy u ám.

Keng!...

Keng!...

Keng!...

Phương xa văng vẳng tiếng gõ mõ từ một ngôi miếu vô danh nào đó vang vọng lại, khiến người nghe không khỏi sống lưng cảm thấy lạnh toát.

Thế nhưng, với những kẻ mang tâm hồn hắc ám thì tiếng gõ mõ kia càng tăng thêm vẻ thần bí cho bọn họ. Bọn họ như những u linh lượn lờ trong màn đêm, khoác lên mình những tấm áo choàng đen bao phủ cả cơ thể, từng chiếc mặt nạ mang hình thù quái dị che giấu đi chân diện mục, khiến người đối diện không thể nhận ra bọn họ là ai.

Bọn họ không một kẻ nào đi chung với nhau, mà lẻ tẻ từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, tiến về phía ngọn núi cao nhất ở vùng đại địa này.

Hắc Điêu sơn mạch.

Theo chân bọn họ, ngươi sẽ đi qua một dãy cầu thang uốn lượn nối thẳng vào một toà thạch động được giấu kỹ bên trong lòng núi.

Bước vào gian thạch động, ngươi sẽ choáng ngợp trước kích thước đồ sộ của nó.

Thùng thùng thùng!

Phía chính nam gian thạch động có xây một thạch đài cao, một tên lâu la lúc này đang cầm lấy cái dùi gỗ gõ liên tục vào cái trống lớn bên trên thạch đài.

- Kính chào các vị bằng hữu!

Một giọng đàn ông trầm thấp vang lên thu hút lấy sự chú ý của tất cả mọi người.

Từ sau đài cao bước lên một người đàn ông mang phục trang giống hệt đám người bên dưới, áo choàng đen che phủ toàn bộ cơ thể không chút kẽ hở. Chỉ là khác biệt với đám người một chút, trên mặt hắn mang lấy một chiếc mặt nạ hình chim ưng đầy hoa mỹ, che giấu đi khuôn mặt, che luôn cả tâm hồn hắc ám của hắn.

Chỉ nghe hắn lớn giọng nói:

- Tại hạ là Đại Điểu, động chủ Hắc Điêu động, hôm nay ta mời các vị huynh đài đồng đạo tề tựu đến đây là để thảo luận về cuộc Thập Tự Chinh tiến về phía thành Hoàng Liên sắp tới của chúng ta.

- Như các vị đã biết, nửa năm tới Hoàng Liên thành sẽ chính thức cử hành Lễ kỷ niệm 5000 năm thành lập thành phố, cũng y ngay dịp đại hội luận võ 60 năm tổ chức một lần được diễn ra.

- Nhưng, tiên trì đã bị tiêu diệt, bố cục thành Hoàng Liên liền rơi vào thế bất cân xứng, khu Bắc thành mất đi thủ lĩnh bây giờ đã rơi vào hỗn loạn. Và khu Bắc này chính là môn hộ lý tưởng nhất để anh em chúng ta đánh thẳng vào.

- Các vị huynh đệ có ý tưởng gì khác hay không?

Hắc Điểu phát biểu một hồi, cuối cùng đầy chân thành hướng xuống đám đông phía dưới hỏi một câu.

- ...

- ...

@#!$#$...

Đám đông xi xào bàn tán một hồi, cuối cùng ai nấy đều gật đầu đồng ý với Hắc Điểu. Chọn khu Bắc thành Hoàng Liên làm điểm đột phá cuộc hành quân lần này.

- Trước khi vào tiết mục chính của đêm hôm nay, tại hạ xin phép mạo muội nhắc nhở các vị huynh đệ đồng đạo một câu chân thành:

- Cuộc Thập Tự Chinh lần này có thành công mỹ mãn hay không, tất cả đều nhờ vào sự cố gắng nỗ lực hết mình của mỗi người chúng ta. Tại hạ mong các vị đạo huynh hãy nhớ kỹ lấy mỗi mục tiêu mà mình đã chọn, chớ tranh giành cùng nhau rồi gây ra náo loạn, đa tạ.

- Nhất trí.

- Đồng ý.

- Ta cũng vậy.

Mọi người nhìn nhau, đều thấy được ánh mắt nóng bỏng của đối phương, không khỏi gật gù khen phải, mở miệng chấp thuận.

- Và đây, tiết mục chính bắt đầu.

Hắc Điểu vung tay lên hô to, ngay lập tức phía sau lưng hắn một tấm màn trướng lớn được rủ xuống, bên trên được gắn đầy những chiếc mộc bài màu xám nhạt. Mặt trước mỗi chiếc mộc bài đều được điêu khắc chân dung của một nữ nhân vô cùng rõ nét.

Phía dưới mỗi bức chân dung, đều có ghi chú cụ thể họ tên, ngày tháng năm sinh, nghề nghiệp chức vụ, nơi ở, gia tộc môn phái cùng số đo ba vòng. Tất cả mọi thông tin cơ bản của nữ nhân trên tấm mộc bài đều được liệt kê vô cùng chi tiết.

Tất nhiên, so với mấy chục nhân mạng ở hiện trường, thì số lượng mộc bài nhiều lắm, mỗi nam nhân ở đây đều có thể chọn ra mục tiêu cho riêng mình mà không cần thiết phải giành giật nhau.

Nếu có hai người không may nhìn trúng một tấm mộc bài, thì cả hai liền cùng nhau hợp lực tìm kiếm thêm một tấm mộc bài có đặc điểm tương tự khác, sau đó vui vẻ chia hai tấm mộc bài kia cho nhau.

- Người anh em, ta khuyên ngươi nên đổi sang nữ nhân khác ha.

Một tên mang mặt nạ ngựa giống trông thấy người bên cạnh gỡ xuống một tấm mộc bài, phía trên in hình một nữ nhân tóc ngắn vô cùng mê người, dưới mục họ tên khắc xuống ba chữ vô cùng nổi bật:

"Phí Kiều Nhan"

liền không nhịn được nhắc nhở một câu.

- Ngươi chắc mới nhập đạo nên chưa biết, nữ nhân này mặc dù vạn người mê đắm, mong muốn cùng nàng trải qua một đêm nồng nhiệt đấy, nhưng chưa một ai dám đánh chủ ý lên khối cơ thể thành thục kiều nộn của nàng.

- Nàng chính là Phí đại tiểu thư, đúng vậy, chính là tuyệt thế thiên kiêu thế hệ này của Phương Thiên môn, tính tình kiêu ngạo, sát phạt quyết đoán, tốt nhất ngươi đừng nghĩ sẽ được nàng ưu ái, không cẩn thận sẽ bị đám hộ vệ của nàng chém thành mảnh vụn đấy...

Mặc kệ tên mặt ngựa lải nhải liên hồi, người áo đen này chỉ liếc xéo, trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhét mộc bài vào túi áo, không nói một lời quay người rời đi.

- Ngu ngốc, không biết sống chết là gì..

Tên mặt ngựa khinh thường lắc đầu mắng một câu, sau đó tiếp tục công cuộc lựa chọn mục tiêu cho riêng mình.

Đây không phải cái gì khác, chính là hội nhóm tụ tập những tên dâm tặc biến thái nhất đại lục Việt Thiên. Một mảng khuất đầy hắc ám của thế giới này.

Chúng chuyên nhắm vào những thiếu phụ, thiếu nữ xinh đẹp con nhà lành để săn bắn. Dùng đủ loại thủ đoạn từ lừa gạt, dụ dỗ, đe doạ, đến tống tiền tống tình, mê dược, xuân dược, hợp hoan tán,... để cưỡng gian nữ nhân trên khắp Việt Thiên đại lục.

Và cuộc Thập Tự Chinh đánh về phía thành Hoàng Liên đang rối loạn lần này, hoàn toàn là một hồi tai nạn, đến cả những người đứng trên đỉnh cao danh vọng chưa chắc may mắn tránh thoát những chiếc nón xanh sắp trùm lên đầu mình.

Không ít mộc bài in hình các mỹ phụ, thiếu phụ, phu nhân danh gia vọng tộc đã bị gỡ xuống, trở thành con mồi mà đội ngũ bán nón sắp sửa vươn ma trảo chụp vào.

- Hắc hắc hắc...

Trong bóng tối đầy hắc ám của Hắc Điêu sơn, hàng loạt những tiếng cười khả ố đầy dâm đãng vang vọng khắp dãy núi, cực kỳ ghê rợn.

...

- Nhân sự lần này tư chất cũng không tệ ha.

Khai Phong phủ, Tây Hoàng Liên thành, nghe nói phủ đệ này do một vị trưởng lão mạch Kinh Lý Kỳ Linh cấm đạo chưởng quản, chịu trách nhiệm đón tiếp, chiêu đãi các lộ nhân sĩ, cao thủ từ bốn phương về đây, tham gia kỳ luận võ đại hội sắp tới.

Lúc này cũng đã giữa trưa, ánh mặt trời chói chang chiếu rọi khắp đại địa, nhưng đám nhân sĩ bên dưới vẫn miệt mài tập luyện vô cùng say sưa; tốp năm tốp ba cao thủ tụ tập với nhau thảo luận về tâm đắc võ thuật của mình, lại có vài ba cặp cường giả đang tỷ thí giữa sân, kéo theo bụi đất bay mù mịt,...

Mọi người mặc dù đều là cao thủ Cổ Việt Võ có tu vi đỉnh tiêm trong nhân cấp cảnh, nhưng lại không hề hay biết trên lầu cao, lẳng lặng đang đứng đấy hai bóng hồng mỹ lệ động lòng người.

Giai nhân bên phải mang một chiếc mạn lụa mỏng, che đi dung nhan như tiên thiên thánh nữ, không thuộc về thế giới này của nàng.

So sánh với tiên tử bên phải, tiểu mỹ nhân bên trái có vẻ đẹp chân thực hơn rất nhiều, khuôn mặt trái xoan tròn trịa, từng đường nét tinh mỹ được thượng thiên ban tặng cộng với khí chất quý phái, được phụ mẫu vun đắp từ bé khiến người khác vừa nhìn đã không nhịn được mà đem lòng yêu thích, lại vừa muốn chinh phục lấy.

- Chuyện, hihi.

Mỹ nữ bên trái nháy mắt cười hì hì, sau đó nhìn xuống bên dưới, nhìn ngó một hồi không thấy được thân ảnh mình mong ngóng, đầy thắc mắc hỏi:

- Tuyết, Kỳ Phong hắn đâu rồi?!?

- Hắn trốn rồi...

Diệc Vân Tuyết vầng trán treo đầy hắc tuyến, nghiến răng hận hận đáp.

Nàng còn định tìm một môn phái Cổ Võ nào đó, ném thằng nhóc khốn kiếp này vào, lại quăng vài ba món bảo vật coi như đền bù cho hắn.

Thế mà thằng ranh con này không biết tốt xấu, suốt ngày hết ngủ rồi lại ăn, không thì cũng lêu lổng chơi bời vào mấy trò vô bổ. Thật đúng là khúc gỗ mục không thể điêu khắc lên hoa dạng gì.

Sáng hôm nay cũng vậy, nàng còn chưa kịp kéo hắn đến Khai Phong phủ, để cho hắn có cơ hội tiếp xúc với các Cổ Việt võ giả cấp thấp, qua đó mở mang cặp mắt chó mù màu của hắn một phen.

Thì hắn đã lấy lí do bồi Liễu Vưu Vận đi phát lương tích thiện ở ngoại thành, chánh khí nghiễm nhiên bỏ trốn mất dạng, làm nàng phải ôm một bụng buồn bực khó chịu không thôi.

Một tu chân giả cường đại như nàng, từ bé đến giờ chưa thấy ai bất tranh khí như họ Vương này...

...

Họ Vương không biết có người đang mắng thầm hắn, tất nhiên, nếu biết hắn cũng không để ý chút nào.

Lúc này hắn đang theo chân đoàn người của Liễu phu nhân, trên đường phát lương tích thiện cho các thôn trang nhỏ phía Tây, cách ngoại ô Hoàng Liên thành không xa.

Mỹ thục phụ, vị ngự tỷ kiều diễm đầy mị hoặc gọi Liễu Vưu Vận kia, lúc này đang ngồi trên xe ngựa xem xét danh sách hôm nay đi phát cơm gạo từ thiện, lâu lâu lại nhìn bóng lưng của chàng trai trẻ đang ngồi cạnh lão đánh xe phía trước.

Càng nhìn, nàng lại càng thấy vừa ý chàng thanh niên giản dị mộc mạc này. Từ lúc vào ở trong khách sạn của con gái nàng, hắn đã thay đổi quần áo hiện đại thành trang phục truyền thống của đại lục Việt Thiên.

Với cơ ngơi sản nghiệp đồ sộ của gia tộc, Kinh Lý Bảo Linh sẵn sàng cấp cho hắn những bộ trang phục chất lượng mắc tiền nhất, bất quá, hắn vẫn cứ ăn mặc theo phong cách đơn giản mộc mạc như trước.

Một thân trường bào xám nhạt, bên trong mặc một chiếc áo lụa mỏng màu trắng tinh, đai lưng màu xám đen thắt lại vùng eo gọn gàng.

Nhìn ngắm một hồi, trong lòng nàng không khỏi giật mình hoảng hốt, vội vuốt nhẹ lọn tóc rối ra sau tai, lộ ra vành tai trắng như bạch ngọc.

Khuôn mặt hồng nộn của mỹ thục phụ lúc này bỗng nhiên đỏ bừng, ánh mắt mê man nhìn bóng lưng chàng thanh niên một cách đầy say đắm, thân thể thành thục đầy xuân tình của nàng cũng rạo rực hưởng ứng theo.

- Phu nhân, người không khoẻ chỗ nào ạ?

Đúng lúc suối nước nóng dưới hạ thể Liễu Vưu Vận sắp không nhịn nổi nữa mà bộc phát, một tiếng gọi như chuông đồng đánh tỉnh nàng.

- Diệu Nhi đấy à, ta không sao.

Vội vàng vận chân khí đè xuống lửa nóng đang hừng hực dưới bụng dưới, Liễu Vưu Vận khàn khàn đáp lời.

Diệu Nhi trông thấy đại phu nhân nhà mình đã tỉnh táo, liền phủ lại rèm che, thúc ngựa vọt tới trước dẫn đường.

Vốn Diệu Nhi đang cưỡi ngựa đi song song cùng xe ngựa của phu nhân, trong lúc cảnh giới xung quanh, nàng bỗng trông thấy bên trong xe, thấp thoáng bóng dáng Liễu Vưu Vận đang mê đắm nhìn ngắm tên họ Vương kia đến xuất thần.

Diệu Nhi trong lòng thầm chửi mười tám đời tên dâm tặc họ Vương đáng chết, dám dụ dỗ lừa gạt tình cảm của đại phu nhân nhà mình, nàng vội vàng tiến đến vén rèm cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của đại phu nhân.

Ánh mắt đầy sát khí, Diệu Nhi lăm lăm nhìn chằm chằm Vương Kỳ Phong, chỉ cần hắn dám động tay chạm vào người Liễu Vưu Vận, nàng nhất định sẽ là người đầu tiên rút kiếm chém chết tên dâm tặc họ Vương này.

Động tĩnh phía sau làm Vương Nhàn quay đầu nhìn lại, nhận thấy không có chuyện gì xảy ra, hắn quay người tiếp tục nhìn ngắm khung cảnh xung quanh.

Chạy dọc hai bên đường là những hàng cây bách tùng thẳng tăm tắp, tán lá rộng lớn che đi cái nắng oi bức giữa trời trưa, núi non trùng điệp phía xa phủ một màu xanh mướt, thật đúng là cảnh đẹp khiến con người ta vui ý.

Đi thêm một đoạn hơn mười dặm nữa, mọi người bước vào địa giới của Vạn Tùng thôn. Đoàn xe ngựa chở lương thực dừng ngay trước cửa thôn, lúc này đã đứng đầy người, trẻ em cụ ông cụ bà cùng phụ nữ mềm yếu. Từng chiếc bao tải lớn chứa đầy lúa gạo, ngũ cốc thịt cá được gia nhân khuân vác xuống, chia nhau phân phát cho tất cả mọi người, không một ai bị bỏ sót.

- Người này là ai vậy Diệu Nhi?

Nhìn về phía chòi nghỉ mát cách chỗ đoàn người không xa, một người trung niên nam nhân ngồi cạnh chiếc bàn gỗ đang bắt mạch chẩn bệnh cho đám trẻ con, lại còn phát thuốc cho bọn nhỏ, Liễu Vưu Vận không khỏi tò mò hỏi Diệu Nhi đang đứng bên người.

- Là một vị thầy thuốc dã nhân vừa vào phủ của lão gia không lâu. Nghe nói người này y thuật cao siêu, tài bắt mạch kinh người, phán đâu trúng đó, rất được lão gia ưa thích.

- Hôm qua nghe tin phu nhân chuẩn bị đi phát lương thiện ích cho Vạn Tùng thôn, lão gia đã cố ý an bài người này qua đấy ạ.

- Lão gia thật là lòng dạ bao la, nhân nghĩa vô lượng nha.

Diệu Nhi vui vẻ thuật lại, không quên tâng bốc lão gia nhà mình một hồi trước mặt đại phu nhân.

- À ra vậy.

Liễu Vưu Vận gật đầu ứng tiếng, sau khi nghỉ trưa, nàng lại tiếp tục phân phát cho bằng hết số lương thực còn lại.

Trời về chiều, mặt trời đã xuống núi, lúc này đoàn người ai cũng mệt mỏi, nhưng nhìn ánh mắt cảm kích đầy biết ơn của dân chúng Vạn Tùng thôn, ai nấy đều cảm thấy thoả mãn trong lòng.

Chỉ là, khi sắp lên đường về thành, thì một em bé trong thôn bỗng nhiên phát bạo bệnh, làm cho vị thầy lang kia phải ở lại, sắc thuốc trị bệnh cho em nhỏ này.

Đoàn người ai cũng lo lắng cho cô bé, vả lại thầy lang kia là do chính tay lão gia tiến cử đến, nên mọi người đành phải ở lại chờ đợi một hồi lâu.

- Mời các cô các bác, uống nước trà giải khát ạ.

Lão trưởng thôn trông thấy đoàn người ích thiện ai nấy đều mệt mỏi, nên vội sai người nấu trà đãi khách mang ra cho mọi người.

- Nguồn nước ở đây là nhất tuyệt nha, vừa mát vừa thanh lại vừa ngọt, uống vào tinh thần sảng khoái liền nè.

Lão giả đánh xe cho Liễu phu nhân vừa nhấp một ngụm trà, vừa chép miệng tấm tắc khen ngon không dứt.

- Đúng vậy, nghe nói nước uống trong thành phần lớn đều được đưa từ Vạn Tùng thôn này về. Không chỉ mát mẻ mà còn rất tốt cho sức khỏe nữa...

- ...

Vù!

Mọi người vừa uống trà thanh vừa vui vẻ tán chuyện, bỗng trời nổi lên gió lớn cuốn ngang qua, cây cối lắc lư nghiêng ngả một hồi, lá cây bị tốc lên kéo theo cát bụi bay mịt mù.

Khắc sau trời đứng gió, màng bụi cũng tan biến, liền lộ ra một khung cảnh cực kỳ quỷ dị.

Chỉ thấy tất cả mọi người có mặt ở đương trường, thậm chí toàn bộ người trong thôn cũng không ngoại lệ, đều bất tỉnh nhân sự ngã nằm trên mặt đất, hôn mê bất động.

Chỉ còn duy nhất hai người, à không, nói đúng hơn là còn một nhân rưỡi vẫn còn chưa ngã xuống.

Chính là lão trưởng thôn cùng Liễu Vưu Vận.

...

Đến khi tất cả mọi người từ trong hôn mê tỉnh lại, liền nhìn thấy hai cái xác người nằm giữa cửa Vạn Tùng thôn, cả hai khối thi thể đều không còn nguyên vẹn, bị chém thành bảy tám mảnh, những đoạn chân tay đứt rời cùng mảnh vỡ nội tạng văng vung vãi khắp nơi, máu huyết chảy ra từ hai khối thi thể lúc này đã đông cứng lại thành một vũng tiết lớn.

Khung cảnh cực kỳ ghê rợn, người yếu bóng vía nhìn thấy một màn huyết tinh như thế này, không khỏi ôm ngực nôn khan ói mửa dữ dội...

...

Trở lại hơn một giờ trước, sau khi toàn bộ chúng nhân đương trường đều hôn mê bất tỉnh, Liễu Vưu Vận không khỏi kinh hãi vừa tức giận.

Ánh mắt Vưu Vận chớp động đầy sát khí, ngữ khí phẫn nộ hướng lão trưởng thôn, nghiến răng gằn từng chữ:

- Ngươi... lòng lang dạ thú, lấy oán báo ơn, đối với chúng ta hạ độc thủ.

Nói rồi nàng rút trường kiếm, chĩa hướng lão trưởng thôn, thời thời khắc khắc đều có thể đâm tới.

Lão trưởng thông kinh hãi bước lùi lại, run giọng lắp bắp:

- Không... không phải ta... ta vô can...

- Hừ, mau đưa thuốc giải.

Liễu Vưu Vận lo lắng cho mọi người, lạnh lùng quát.

- Không biết... ta không có thuốc giải.

Lão trưởng thôn bối rối, vừa nói vừa lo lắng quay đầu nhìn về phía cửa thôn.

- Hừ...

Liễu Vưu Vận tức giận huơ kiếm đâm tới. Chỉ là vừa vận chân khí, đầu óc nàng bỗng nhiên quay cuồng, bước chân lảo đảo làm cả người khuỵu xuống đất.

- Hắc hắc...

Từ trong thôn, tên thầy thuốc đạo mạo cầm theo bó cỏ khô lớn đang bốc cháy phừng phực, kéo theo làn khói xám bay nghi ngút toả ra bốn phương tám hướng, cười dâm đãng bước nhanh ra.

- Đại nhân, ta rõ ràng đã cho cô ta uống mê dược, nhưng không biết vì sao...

Lão trưởng thôn lúc này như một con chó chết chạy đến trước mặt tên thầy lang, ngón tay run run chỉ về phía Liễu Vưu Vận, vội vàng giải thích.

Nhưng không đợi lão trưởng thôn nói hết câu, tên thầy lang đã phất tay, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Liễu Vưu Vận, ngữ khí tự tin vạn phần nói:

- Ta đã muốn tiểu mỹ nhân này tỉnh táo, thì đến cả ông trời cũng không thể làm cô ta hôn mê được, hắc hắc.

- Các ngươi, lũ súc sinh...

Liễu Vưu Vận hữu khí vô lực, ba phần tức giận bảy phần sợ hãi mắng.

Nàng biết mình đã trúng nhuyễn cân tán, sức lực giảm xuống vạn phần, còn yếu đuối hơn cả một phàm nhân. Trước mặt hai tên ác tặc kia, nàng chẳng khác gì một con dê béo đang chờ đợi bị làm thịt.

Làm thịt còn đỡ, nàng sợ hai tên khốn kiếp này sẽ đè nàng xuống mà cưỡng gian...

Nghĩ đến đây, đôi mắt nàng không khỏi bị nỗi tuyệt vọng che phủ.

- Haha, súc sinh...

Tên thầy lang lột đi vẻ đạo mạo, khuôn mặt dữ tợn cười lớn nói:

- Ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới gọi là súc sinh.

Nói rồi, hắn quay về phía lão trưởng thôn, hất cằm về phía Vương Kỳ Phong ra lệnh:

- Mang thằng nhóc kia xuống, lột hết quần áo của hắn ra.

- Vâng.

Lão trưởng thôn lập tức chạy về phía chiếc xe ngựa, ôm Vương Nhàn đã hôn mê trên xe ném xuống mặt đất.

- Sau khi ta thịt ngươi, sẽ đem ngươi và hắn quấn lại với nhau. Đến khi đám người kia tỉnh lại, ta xem các ngươi sẽ thoát chết như thế nào, hắc hắc hắc...

Tên thầy lang cười dâm đãng bước về phía Liễu Vưu Vận, đôi tay hắn vừa nhàn nhã gỡ xuống từng lớp vải đang bao bọc lấy cơ thể thành thục của mỹ thiếu phụ, vừa chậm rãi giảng đạo...

----*----

- Đáng chết...

Đúng lúc này, một tiếng quát lớn đầy phẫn nộ vang lên...

Bình Luận (0)
Comment