Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 37 - Ôm Hắn Bỏ Trốn

- Đáng chết...

Đúng lúc này, một tiếng quát lớn đầy thánh thót vang lên.

Vútttt...

Một ngọn trường thương như sấm sét giữa trời quang phóng thẳng về phía chiếc xe ngựa. Lực đạo khủng bố đâm xuyên qua đánh nổ chiếc xe thành trăm ngàn mảnh, kể cả lão trưởng thôn cũng không thể tránh thoát.

Từ lúc nãy, lão đã cởi sạch áo trong áo ngoài của Vương Nhàn, lộ ra thân thể gọn gàng đầy cân xứng của họ Vương; tuy không được quá cơ bắp rắn chắc như những người luyện võ, nhưng cũng không nhão nhoẹt như những tên thư sinh, tổng thể khá cân đối, vừa vặn vô cùng.

Lão trưởng thôn mặt già nóng ran, không thể xuống tay cởi cả quần dài của Vương Nhàn ra được, nên đành quay lại, nóng mắt nhìn mỹ thục phụ từng bước bị tên thầy lang kia khi nhục.

Chỉ là vừa đến hồi gây cấn, thì một mũi thương như thiên lôi lao thẳng xuống, đánh xuyên qua xe ngựa lẫn cả người lão một lượt.

Một phàm nhân như lão, làm sao có thể đỡ được ngọn lao khủng khiếp này, không kịp rên lên một tiếng, cả người lão nổ tung lên, lục phủ ngũ tạng, tứ chi văng tung toé khắp nơi, đầu lâu rớt xuống đất lăn lông lốc vào bụi cỏ ven đường.

Hồn phách lão trước khi quy về địa phủ, chỉ có thể niệm một câu sám hối trong lòng, kiếp sau không nên vì tham chút vàng bạc, mà nghe theo lời kẻ ác tạo nghiệt nha.

- Hừ!!!

Vừa định trèo lên ngọn ngọc phong của mỹ thiếu phụ, tận tình rong ruổi một phen thì lại bị kẻ khác cắt đứt, tên thầy lang không khỏi phẫn nộ vạn phần, ánh mắt loé lên sát khí nhìn về nơi ngọn thương được phóng qua, âm trầm hừ lạnh.

Chỉ thấy từ phía xa một thân ảnh mảnh mai đạp ngọn cây bách tùng bay tới, làn váy dài theo gió tung bay khí thế mười phần.

Một tiểu mỹ nhân xinh đẹp, tóc ngắn ngang vai khuôn mặt tròn trịa nhảy xuống, đáp vào mặt đất ngay bên cạnh Vương Nhàn.

Nàng lạnh lùng cảnh giác nhìn chằm chằm tên thầy lang, sau đó vội vàng ngồi xổm xuống đỡ lấy người Vương Nhàn dậy, nhét một viên thuốc giải độc vào miệng hắn, ánh mắt đầy lo lắng nhìn chăm chú gương mặt của họ Vương.

- Phù...

Chỉ đến khi cơ mặt Vương Nhàn khẽ giật giật nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

May mà tên thầy lang kia chỉ cho mọi người uống mê dược, nếu hắn ngoan độc muốn diệt khẩu tất cả mọi người ở đây thì...

Nghĩ đến đây đáy lòng nàng không khỏi sợ hãi, vội lắc lắc đầu xoá dòng suy nghĩ hỗn loạn kia đi.

- Ưm...

Vương Nhàn khẽ rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, cặp con ngươi đen láy mê mang nhìn khuôn mặt nữ tử sát bên cạnh.

- Phí Kiều Nhan?!?

Dường như còn chưa tỉnh thuốc, phải đến một lúc sau, hắn mới thốt lên ba tiếng như vậy.

Đúng vậy, nữ tử này không phải ai khác, nàng chính là Phí Kiều Nhan, Phí đại ngạo kiều trong mắt của người trong thiên hạ.

Tiếng gọi quen thuộc hàng ngày nàng vẫn nghe từ mọi người xung quanh, nay được gọi ra từ chính miệng hắn, khiến Kiều Nhan không khỏi cảm thấy vô cùng kích động trong lòng.

Vì sao nàng lại kích động như vậy, đến cả nàng cũng không biết.

Từ lúc nghe tin Vương Kỳ Phong đến thành Hoàng Liên, Kiều Nhan đã cố gắng đè nén mong muốn chạy đến bên hắn vào sâu đáy lòng mình. Nàng sợ hắn nhìn thấy nàng sẽ lơ đi không thèm ngó ngàng đến, mãi cho đến hôm nay, nàng mới có cơ hội gặp mặt hắn.

Chỉ là tình cảnh hơi có chút đặc biệt nha.

- Mọi người làm sao vậy, sao ngủ hết trơn rồi?!?

Vương Nhàn như một tên ngốc, ánh mắt nhìn hiện trường xung quanh, ngây ngô hỏi nữ tử tóc ngắn đang ôm sát mình.

- Ngủ cái đầu heo nhà ngươi..

Nhìn họ Vương ngây ngốc như vậy, không hiểu sao nàng thật muốn cốc một phát thật mạnh vào đầu hắn, chỉ là nàng biết hắn tạm thời còn chưa tỉnh thuốc, nên không khỏi nhìn sang tên thầy lang nghiến răng mắng:

- Ngươi cùng bọn họ bị tên lang băm khốn kiếp kia hạ mê dược đấy.

- Vì sao lại hạ mê dược... ách...

Vừa ngu ngơ hỏi được nửa câu, ánh mắt Vương Nhàn vô tình quét qua mỹ thiếu phụ đang trần truồng không một mảnh vải, nằm vặn vẹo dưới đất ở bên kia, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.

Tất cả biểu tình trên khuôn mặt, từng sợi khí tức trong hơi thở, từng nhịp đập trong lồng ngực của Vương Nhàn; và quan trọng nhất, là ánh nhìn từ cặp con ngươi bên trong đôi mắt của họ Vương, đều được Phí Kiều Nhan ở ngay bên cạnh chăm chú theo dõi lấy.

Nhìn thấy ánh mắt Vương Nhàn chỉ có nỗi kinh hãi cùng khiếp sợ, chứ không có dấy lên dù chỉ một tia sắc dục nào, khiến trong lòng Kiều Nhan không khỏi vừa ý vạn phần với biểu hiện của họ Vương.

Không uổng công nàng đến cứu hắn kịp thời nha.

- Không cho ngươi nhìn...

Dù vậy, nàng vẫn phải mau chóng rút ra chiếc khăn tay từ bên trong ngực áo con của mình, bên trên vẫn còn tràn ngập hương thơm tươi mát đầy mê người của cơ thể thiếu nữ, quấn quanh đầu Vương Nhàn một vòng, che đi tầm mắt của hắn.

Không quên lạnh giọng quát:

- Không cho gỡ xuống, hừ...

- Ách... D'accord*... (Được)

Họ Vương như con cún nhỏ ngoan ngoãn ngồi im, gật gầu đầu đồng ý.

- Bien*. (Tốt).

Phí Kiều Nhan buột miệng đáp lời, sau đó mới ngẩn người, trong lòng không khỏi mắng thầm tên thanh niên trước mặt thật lắm chuyện, trong giờ khắc sinh tử thế này còn đùa giỡn nàng.

*: Hai ông bà này dường như không nhìn thấy cường địch bên kia đang nhìn mình chằm chằm, còn dùng tiếng Pháp để trêu ghẹo nhau nữa @@!

- Này, hai đứa ngu ngốc các ngươi tâm sự xong chưa?!?

Tên lang y như nhìn hai kẻ ngốc, trợn trắng mắt nhìn hai người Kiều Nhan Kỳ Phong, ngữ khí bất nhẫn nói:

- Nếu đã muốn chết thì mau nộp mạng lên đây, để ta còn làm thịt tiểu bé con này nữa.

- Hừ, hươu chết vào tay ai còn chưa biết đâu.

Phí Kiều Nhan ánh mắt lạnh lẽo, ngữ khí tràn ngập tự tin cao giọng nói.

Sau khi quan sát tên lang y một vòng, nàng dám chắc tên thầy lang có hơi thở đầy âm hàn này, tu vi cao lắm Địa cấp Hậu Thanh trung kỳ là cùng.

Phí Kiều Nhan nắm chắc mười phần đánh ngang tay với tên thầy lang, cộng thêm đòn sát thủ hộ mạng của nàng nữa, hoàn toàn có thể đem đối phương diệt sát trong vòng mười hơi thở nha.

Chúng ta không thể trách Phí đại ngạo kiều thổi da trâu nổ tung trời được. Thân là tuyệt đại thiên kiêu thế hệ này của Phương Thiên môn, hàng ngày trong phủ nàng vẫn luyện võ cùng với các trưởng lão Địa cấp đỉnh phong, Hậu Thanh đại viên mãn, có tu vi đỉnh tiêm trong Tam Thanh cảnh.

Dưới sự trau dồi võ kỹ ba phần hòa ái, bảy phần nương tay của đám lão đầu này, niềm tự tin vượt cấp khiêu chiến của nàng đã được tận tình vun đắp lên, chất thành từng đống cao ngút trời nha.

- Hahaha...

Tên thầy lang dường như bị chọc giận đến mức phải bật cười, không khỏi ngửa mặt lên trời cười lớn, cơ mặt co co giật giật, khoé môi run rẩy nói:

- Thật đúng là con ranh miệng còn hôi sữa, thổi da trâu đâm thủng trời, khoát lát mà không biết ngượng ha, ha hả...

Trong lúc Kiều Nhan quan sát tên thầy lang, tất nhiên hắn cũng đang nheo mắt đánh giá nàng một vòng.

Trong mắt hắn, con ranh họ Phí này tu vi chỉ mới vừa đứng vững tại hàng ngũ Địa cấp Hậu Thanh sơ kỳ, thế mà đòi tranh phong với một cao thủ Hậu Thanh đỉnh phong như hắn, thật đúng là không biết sống chết mà.

- Hừ, để xem...

Kiều Nhan hừ lạnh một tiếng, chưa nói dứt câu đã rút thanh trường thương đang cắm trên mặt đất lên, lấy một tốc độ nhanh như thiểm điện đâm thẳng yết hầu của tên thầy lang.

Nàng nhanh lắm, bằng mắt người thường cũng chỉ thấy mũi thương tạo thành một vệt mờ muốn đâm xuyên cổ họng tên lang băm, chỉ là tên thầy lang còn nhanh hơn nàng đến ba phần. Bàn tay hắn hoá thành trảo, năm ngón tay chụm lại mổ thẳng vào thanh trường thương.

Khoái trảo lấy một tốc độ như điện quang hoả thạch, chỉ để lại một đạo tàn ảnh lướt xoẹt qua mũi nhọn sắc bén của thanh trường thương, dưới một sự chuẩn xác đến từng milimet mổ ngay vào một vị trí cách mũi thương đúng y bảy tấc.

Vị trí này chính là yếu huyệt của hầu hết các loại vũ khí lấy dài làm mạnh như thương côn trượng kích, bị đánh trúng, nhẹ thì bay ra khỏi tay người múa, nặng thì phần mũi thương sẽ bị đánh gãy lìa khỏi thân trường thương.

Bất quá, tuy rằng lực đạo của tên lang y khủng bố tuyệt luân, nhưng phẩm chất của thanh trường thương không hề kém chút nào. Dẫu vậy, Kiều Nhan vẫn không dám để ma trảo của tên lang y mổ trúng trường thương của mình. Trước khi trảo quyết chạm vào thân trường thương, nàng liền biến chiêu, trong đường tơ kẽ tóc tránh thoát mũi trảo quyết.

Xoẹt!

Mặc dù bộ vị yếu hại có thể tránh thoát, nhưng thân trường thương lại không may mắn như vậy, chỉ thấy bàn tay tên lang y nhanh như cắt chuyển trảo thành đao, mép dưới bàn tay hắn như một lưỡi đao đầy sắc bén chém thẳng xuống, như muốn đem cả thanh thường thương chẻ thành hai đoạn vậy.

Phí Kiều Nhan không thể làm gì hơn là đưa thân trường thương lên đỡ, may mà chất lượng nguyên liệu khi rèn thương khá là cao cấp, dưới lực đạo khủng khiếp của cao thủ Địa cấp cảnh, thanh trường thương vẫn chưa hề hấn gì.

Chỉ thấy thanh trường thương bị ép thành một đường cong tuyệt hảo, sau đó bung thẳng ra đẩy Phương Thiên đại sư tỷ lui hơn chục bước mới đứng vững lại.

- Hộc...

Hai tay Phí Kiều Nhan run lẩy bẩy siết chặt cán thương, nếu khoảnh khắc vừa rồi nàng không thể trụ vững, thì mạng nhỏ của mình đã bị cả thanh võ khí bảo mệnh lẫn bàn tay nặng như núi của tên lang y đập thành bã vụn rồi.

Ánh mắt nàng không khỏi khiếp sợ nhìn chằm chằm tên lang y.

Hoá ra tên thầy lang này đã ẩn tàng thực lực.

Mới vừa giao thủ một chiêu, nàng liền biết chân khí của tên lang y này chỉ có tu vi Địa cấp Hậu Thanh đỉnh phong, nhưng lại hoàn toàn vượt xa các vị trưởng lão trong tông môn nha.

Ý định dùng đến lá bài tẩy hộ mệnh vừa nảy ra đã bị nàng cố gắng đè xuống, chỉ mới giao thủ một chiêu mà thôi, với tính tình kiêu ngạo không chịu khuất phục của nàng, làm sao có thể dựa vào ngoại vật để thủ thắng cơ chứ.

Trước khi hoàn toàn bị đánh gục, nàng nhất quyết không đụng vào con bài tẩy hộ mạng.

- Hắc hắc, không hổ là tuyệt đại thiên kiêu thế hệ này của Phí gia. Trình độ múa Ngũ Liên Tam Thập Lục Kích cũng rất ra gì và này nọ đấy.

Tên lang y không khỏi đầy hứng thú nhìn Phí đại tiểu thư, sau đó đầy dâm đãng cười lớn nói:

- Không biết biểu cảm của đám lão tổ kia, khi nghe tin đệ tử được sủng nịch đến tận trời này của mình, bị ta đoạt đi tấm màng xử nữ thì sẽ như thế nào nhỉ, hắc hắc hắc...

- Con mẹ ngươi, tên dâm tặc khốn kiếp, người Phí gia ta thà chết chứ không bao giờ chịu nhục. Ta thà trở thành ngọc vỡ, còn hơn làm ngói lành rơi vào tay tên cẩu tặc ngươi.

Phí đại ngạo kiều tính tình không hề tốt chút nào, kiêu ngạo đến tận xương tủy, há sẽ nói lời dễ nghe với cường địch của mình bao giờ đâu này.

- Tốt tốt tốt, ranh con miệng lưỡi độc hại nhà ngươi, hôm nay ngươi đừng hòng giữ được toàn vẹn quần áo ra khỏi nơi đây.

Tên lang y ánh mắt loé lên từng sợi túc sát nồng đậm, rét căm căm gằn từng chữ:

- Để xem Ngũ Liên Tam Thập Lục Kích của Phí gia ngươi làm sao đỡ được Cửu Liên Hoá Cốt Trảo của Cầu Độc Bại Cô ta.

- Độc Cô Cầu Bại... hahaha.

Nghe được tên lang y lần đầu xưng ngoại hiệu của mình, Vương Nhàn không khỏi ôm bụng cười lớn, cơ mặt giật giật khiến chiếc khăn tay mỏng Phí đại tiểu thư treo trên mặt hắn rơi tuột xuống, không dám nhìn ngó lung tung cũng không đợi nàng nhắc nhở, họ Vương ngoan ngoãn kéo lên lại che đi đôi mắt của mình.

- Phì...

Phí đại ngạo kiều đang bị rúng động khi biết ngoại hiệu của tên thầy lang, nghe họ Vương miệng lưỡi tổn hại người ta làm nàng không khỏi bật cười.

- Độc Cô Cầu Bại là ai, sao ta chưa nghe qua bao giờ?

- Là kiếm khách nổi tiếng ở một nước phương Bắc Đại Việt, chỉ là người ta không có dâm đãng như ông nga.

Vương Nhàn độc miệng tiếp tục tổn hại đối phương.

- Hừ, dâm đãng?

Cầu Độc Bại Cô xùy mũi, đầy xem thường họ Vương:

- Tên nhóc con còn chưa mọc lông nhà ngươi thì biết cái gì là sắc dục.

- Sao ông biết tôi chưa mọc lông?

Họ Vương nhịn không được kéo chiếc khăn tay đang bịt mắt xuống, nhăn cặp lông mày cãi lại.

- Nhìn cô bé Phí gia này vẫn còn xử nữ thì biết, ta sống đến từng tuổi này rồi còn chưa thấy ai hèn nhát như ngươi. Gặp gái không dám hành sự, phí.

- Cô ta còn xử...

- CÁC NGƯƠI CÂM HỌNG!!!

Phí đại tiểu thư nhìn hai tên đàn ông mắng chửi nhau như hai thằng lưu manh đầu đường xó chợ, còn lôi cả mình vào để tổn hại nhau, không khỏi sắc mặt phủ đầy mây đen, tức giận hét lớn một tiếng.

- Hừ, không cãi lộn với thể loại ngựa giống như ông.

Vương Nhàn quăng cho Cầu Độc Bại Cô một ánh mắt đầy xem thường, sau đó kéo lên chiếc khăn tay che mắt mình lại.

Có Phí đại tiểu thư ở đây, từ đầu đến cuối hắn đều không dám nhìn mỹ thiếu phụ trần truồng nằm bên kia lấy một lần.

- Được, được lắm, đợi tao xử lý con bồ mày rồi sẽ thu thập mày sau.

- Ô kê con bê...

- Hừ...

Phí đại tiểu thư hừ lạnh, trừng mắt nhìn Vương Nhàn một cái, khiến họ Vương thức thời giữ lấy mạng tuấn kiệt, vội ngậm chặt miệng sợ phun ra thêm câu nữa sẽ chọc giận bà cô này.

Cứ vậy, lấy một cách xảo diệu nào đó, trong vô thức, bầu không khí máu tanh đầy sát phạt đương trường đã bị vài câu tổn hại của họ Vương đánh vỡ.

Phí đại tiểu thư tranh thủ hít một hơi, khí thế dâng lên mức cao nhất, múa mũi thương vẽ một đường vòng cung tuyệt mỹ, thủ thế sâm nghiêm sẵn sàng nghênh đón đại địch.

Cầu Độc Bại Cô sau một hồi bị họ Vương tổn hại, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Phí đại tiểu thư, lão quyết định tung tuyệt chiêu xử lý nhanh gọn con bé này, rồi qua xử luôn thằng nhóc họ Vương mồm mép độc hại kia.

Vù vù vù!

Tên lang y không còn kiên nhẫn để chơi trò mèo vờn chuột với Kiều Nhan nữa, đôi bàn tay cứng như thép ngàn tôi vạn luyện liên tục tung ra từng ngón đòn đầy hiểm độc.

Đôi tay hắn thuần thục biến ảo đủ loại thủ pháp làm người xem hoa cả mắt: trảo, chụp, vồ, chặt, chém, đâm, mổ, điểm, chỉ,... như vũ bão điên cuồng đánh về phía Kiều Nhan.

Bộ thương kỹ gia truyền vang danh thiên hạ của nàng gặp những ngón đòn cận chiến đầy ngoan lệ của một tay giang hồ lão luyện như tên thầy lang, lúc này lại trở nên vướng víu tay chân vô cùng.

Mỗi lần nàng muốn đánh văng đối phương ra ngoài, giữ khoảng cách để múa ra một đường trong Ngũ Liên Tam Thập Lục Kích, thì đối phương ngay lập tức áp sát đến, như hình với bóng bám sát Kiều Nhan, đôi tay hắn không ngừng tung ra những tuyệt chiêu đòi mạng cuốn lấy nàng.

Nên biết, Cửu Liên Hoá Cốt Trảo chỉ là một chương trong quyển bí tịch Cửu Liên Hoá Cốt Cửu Bộ Khúc, có nguồn gốc từ một vị lão giả ẩn thế trên núi Cửu U.

Trong truyền thuyết, trên đỉnh Cửu U sơn mọc lên chín đoá hoa sen gọi là Cửu Liên Hoa, trên từng chiếc cánh hoa nhỏ bé là những đường chỉ đan xen vào nhau, tạo thành những hoa văn đầy kỳ ảo.

Cửu U lão giả không biết đã ẩn cư ở trên núi Cửu U tự lúc nào, ngày ngày chăm bón chín đoá hoa sen, thôi diễn từng cánh hoa tham ngộ ra sự huyền diệu của chúng.

Cuối cùng viết nên một cuốn tuyệt thế bí tịch gọi là:

"Cửu Liên Cửu Bộ Khúc"

Sau này, cuốn bí tịch rơi vào tay ma đạo, bị cải biên thành Cửu Liên Hoá Cốt Cửu Bộ Khúc, chính là tuyệt kỹ mà Cầu Độc Bại Cô đang thi triển để đòi mạng Phí Kiều Nhan kia.

Lại nói đôi chút về Ngũ Liên Tam Thập Lục Kích của Phí gia. Liên ở đây không phải hoa sen mà là Liên Hoàn Kích, có thể hiểu bộ thương pháp này chính là ba mươi sáu thức liên hoàn năm thương.

Tổng cộng một trăm tám mươi đường thương kích, cộng thêm biến ảo liên hoàn trong đó, có thể nói bộ thương pháp này tùy mỗi người đánh mà sẽ có những chuỗi biến chiêu cực kỳ ảo diệu.

Đây cũng chính là bộ thương pháp trấn phái của Phương Thiên môn, vang danh thiên hạ, vừa nghe danh đã khiến cho người ta khiếp vía hãi hùng, đặt vững vị thế tông môn đứng đầu Việt Thiên đại lục cho Phương Thiên môn.

Nhưng là, Phí Kiều Nhan chân khí không bằng đối phương, kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn non nớt thì lại gặp phải một tay giang hồ lão thủ như Cầu Độc, không quá ba chiêu đã bị đối phương đánh cho thương pháp loạn rối rồi.

Vừa nghe ngoại hiệu của tên thầy lang, nàng biết hôm nay nếu không thi triển ra đòn sát thủ để bảo mệnh thì chắc chắn sẽ bị đối phương làm nhục, kết cục nhất định vô cùng thê thám mà nàng không bao giờ dám tưởng tượng.

Và quan trọng nhất, cả Vương Kỳ Phong cũng sẽ không thể thoát khỏi độc thủ của đối phương.

Ban đầu tên thầy lang còn muốn hãm hại vu oan cho Vương Kỳ Phong, nhưng sau một hồi bị họ Vương chọc giận, tên thầy lang đã xác định sẽ hạ sát thủ với họ Vương ngay và luôn rồi.

Nhưng không đợi Kiều Nhan kịp đánh ra tuyệt chiêu bảo mạng, thì ngón tay như lợi kiếm sắc bén của tên thầy lang đã xuyên qua sơ hở, đâm thẳng về phía mi tâm của nàng.

Kiều Nhan đáy lòng điên cuồng gào thét, vận hết chân khí vào cán thương đưa lên hòng gạt độc chỉ của đối phương ra.

Chỉ là vừa đưa lên nửa đường, nàng liền minh bạch mình đã mắc mưu của Cầu Độc.

Răng rắc!

Tất cả đã quá muộn, Hoá Cốt Đoạn Mạch Chưởng của tên thầy lang không hề bị cản trở, đánh thẳng vào bụng Kiều Nhan.

Mặc dù nàng đã lắc người né đi nhưng cũng không thể tránh thoát, âm thanh xương cốt bị vỡ vụn ngay lập tức vang lên giòn rụm..

Cả cơ thể Kiều Nhan bị chưởng ấn hung ác của Cầu Độc hất tung lên không trung, như diều đứt dây bay thẳng ra ngoài, đập vào thân cây bách tùng làm nó vỡ vụn thành trăm mảnh.

Sau khi đập vào thân cây tiếp sau, dư lực bị triệt tiêu hoàn toàn, Kiều Nhan mới như cọng bún mềm oặt rơi bịch xuống mặt đất.

- Hừ, này thì Ngũ Liên Tam Thập Lục Kích uy chấn thiên hạ với chúng tôi, cũng chỉ là trò mèo trước mặt Cầu Độc Bại Cô ta mà thôi.

Cầu Độc phủi phủi tay, nhìn nữ tử bị mình phế đi kia, không khỏi khinh thường phun ra một câu.

Nói đoạn, tên thầy lang ung dung bước về phía Kiều Nhan đã nằm im bất động, muốn trước khi khối cơ thể nóng bỏng này bị độc công hủ hoá thành một bộ xương cốt, mau chóng cướp đi tấm màng xử nử của nàng.

Nhưng không đợi hắn đến gần, Kiều Nhan đang nằm im như hôn mê bất tỉnh bỗng ngẩng đầu nhìn lên, vung tay ném một vật đen hình tròn về phía Cầu Độc.

Đoàng!

Viên hắc cầu nổ tung, khói đen ngay lập tức bao phủ lấy tên thầy lang, khiến hắn ngay lập tức bị vây khốn lại.

- Mau chạy.

Không kịp thở lấy một cái, Kiều Nhan ngay tức khắc lao về phía Vương Nhàn, cố nén cơn đau thấu tận xương tủy nơi bụng dưới, ôm lấy họ Vương mau chóng bỏ trốn khỏi Vạn Tùng thôn.

Chạy ra ngoài Vạn Tùng thôn một đoạn khá xa, Kiều Nhan lo lắng quay đầu lại nhìn xem Cầu Độc có truy sát theo không.

Nhưng ngay tức thì, nàng không khỏi co rụt hai tròng mắt, đầy khiếp sợ nhìn một màn ở phía xa kia.

Chỉ thấy thấp thoáng nơi cửa thôn, một thanh đại đao to như tấm ván lớn, toàn thân phủ một màu đen kịt, từ phương xa lấy một tốc độ sấm sét, như một chiếc boomerang quay tròn vun vút bay vụt tới, chém xuyên qua đám khói đen mà Kiều Nhan vừa thả ra kia.

Thanh đao vừa bay ra ngoài, đám khói đen vốn đang lay động kịch liệt bỗng trở nên thong thả, theo cơn gió nhẹ nhàng uốn lượn.

Kiều Nhan biết, tên lang y gọi Cầu Độc Bại Cô vốn đang vùng vẫy trong đám khói đen kia, nhất định đã bị ngọn đại đao hung ác chém thành năm bảy mảnh,chết không toàn thây rồi.

- Ục...

Máu tươi từ nội thương bên trong bụng trào ngược lên cuống họng, Kiều Nhan cố gắng nuốt ngược trở lại.

Người phóng ra thanh đại hắc đao kia không biết là địch hay bạn, cũng có thể là chim sẻ đứng sau màn chờ đợi hai người Kiều Nhan Cầu Độc đánh đến lưỡng bại câu thương cũng nên.

Nàng không biết kẻ này là ai, lại đang bị trọng thương, nên phải gấp rút tìm một nơi cách thật xa chỗ này để ẩn nấp, trị liệu thương thế.

Bởi vậy, Kiều Nhan ngàn vạn lần không thể thoát khí, phun ra tinh huyết ngay lúc này được.

Đường về thành buộc phải đi ngang qua Vạn Tùng thôn, đã bị người thần bí kia chặn lại rồi, Kiều Nhan chỉ đành ôm theo Vương Kỳ Phong chạy ngược hướng thành Hoàng Liên, tiến vào khu rừng rậm phía trước, rút sâu vào dãy Hắc Ma Lĩnh.

...

Ngày hôm nay, dân chúng, chúng cao thủ cường giả thành Hoàng Liên bị một hình ảnh cùng tin tức làm cho rúng động.

Từ sáng sớm, mọi người ai nấy đều có thể nhìn thấy hai cái đầu lâu được treo lơ lửng trên đài cao giữa đại quảng trường thành Hoàng Liên, bên dưới để một tấm thông cáo vô cùng bắt mắt:

"Cầu Độc lão ma cùng Trưởng thôn Vạn Tùng thôn thông đồng làm bậy, mê gian đánh cướp tống tiền đám người thiện ích Kinh Lý gia của Kỳ Linh cấm đạo.

Vạn Tùng thôn cùng tất cả những người có liên quan đến Cầu Độc lão ma, đều sẽ bị Kỳ Linh cấm đạo xét xử..."

Đại khái như vậy, chỉ có điều Vạn Tùng thôn cũng chỉ là bị người ta lợi dụng, chủ yếu là những người có quen biết cùng thân thuộc với Cầu Độc Bại Cô nhất định sẽ bị Kỳ Linh sơn truy sát cho bằng hết.

Cao thủ cường giả thành Hoàng Liên nghe được tin nóng như vậy, không khỏi ồn ào nghị luận rần rần, không biết Cầu Độc lão ma là người ở đâu mà lại có lá gan to đến như vậy, dám đánh chủ ý lên đầu người của Kỳ Linh sơn.

...

- Mẹ, Vương Kỳ Phong hắn đâu rồi ạ?

Trong khách sạn Bảo Linh, mọi người nghe Liễu phu nhân kể lại tao ngộ của mình một lượt, tất nhiên một số việc nhạy cảm đều được nàng lược bỏ.

Chỉ là không nhìn thấy Vương Nhàn đâu, Kinh Lý Bảo Linh không khỏi lo lắng hỏi.

- Lúc đó con bé Kiều Nhan của Phí gia kia xuất hiện đánh với Cầu Độc lão ma một hồi, bất quá nàng không địch lại bị Cầu Độc đánh trọng thương.

- Sau khi dùng bảo mệnh châu cầm chân Cầu Độc lão ma, nàng đã ôm lấy Kỳ Phong bỏ trốn rồi.

- A, Kiều Nhan cố ý cứu hắn ư?

Kinh Lý Bảo Linh không khỏi kinh ngạc tự hỏi, lại không nhịn nổi tò mò quay sang Diệc Vân Tuyết hỏi:

- Tuyết, Vương Kỳ Phong làm sao quen được đại tiểu thư nhà họ Phí hay vậy?

- Ta không biết...

Diiệc Vân Tuyết lắc đầu đáp.

Nàng mới quen biết Vương Nhàn gần đây, không phải chuyện gì của hắn nàng cũng biết hết được.

- Vậy cậu có định đi tìm hắn không?

- Không, ta còn có việc cần phải làm ở đây. Không có hắn thì ta cũng chỉ tốn thêm chút công sức thôi. Không quan trọng lắm.

Diệc Vân Tuyết tỉnh bơ, nhẹ bâng đáp.

Căn bản không đem Vương Nhàn để trong lòng. Dù sao hắn cũng không phải Bá Quyền Vương mà nàng cần tìm. Vốn nàng còn muốn dẫn độ cho hắn vào một môn phái nào đó, mà có vẻ như hắn không cần nàng giúp đâu.

Huống chi giờ đây hắn đã biệt tăm biệt tích, sống chết không rõ, tốt nhất là chết luôn đi cũng được, nàng khỏi phải nhìn bản mặt ngứa đòn của hắn nữa.

- Ách...

Kinh Lý Bảo Linh không biết nói gì, đành quay qua hỏi Liễu Vưu Vận tiếp:

- Vậy lúc đó ai cứu mẹ vậy?

- Ta cũng không biết...

Liễu Vưu Vận hồi tưởng lại một chút, cuối cùng cũng chỉ đành lắc đầu đáp, lại nói tiếp:

- Vốn viên bảo châu của Kiều Nhan chỉ có năng lực vây khốn chứ không thể tiêu diệt một cao thủ Địa cấp được.

- Chỉ là, lúc đó hình như có một người nào đó xuất hiện, đánh ngất ta, đến khi mọi người tỉnh lại chỉ thấy thi thể của hai tên ác đồ kia thôi.

- Ách...

Kinh Lý Bảo Linh ỉu xìu ngồi sụp xuống. Nàng còn tưởng sẽ thu thập được tin tức hữu ích, ai ngờ mọi đầu mối đều bị cắt đứt.

Dấu vết quan trọng ở hiện trường dường như cũng đã bị ai đó xoá đi, ngoài hung thủ đã bị người nào đó chém chết, thì chẳng có cái gì khác hết.

Trông bên ngoài thì có vẻ mọi chuyện khá là bình thường, nhưng người đến cuối cùng kia, ra tay diệt sát Cầu Độc lão ma là thần thánh phương nào thì không ai biết.

Các phương thế lực bên nào cũng đều chú ý đến sự kiện này, nhưng sau một hồi điều tra đi vào ngõ cụt, tất cả đều như rơi vào trong sương mù, không rõ rốt cục là chuyên đã xảy ra cả.

Chỉ có Phí gia mới là bên sốt sắng nhất lúc này. Đại tiểu thư trong một đêm biến mất không rõ tung tích, không có để lại một chút tin tức gì, cứ như bọt biển tan vào trong đại dương vậy.

Phí Anh Tuấn mặc dù được đưa lên tạm thời nắm quyền Phí gia, nhưng hắn chẳng có chút vui sướng nào.

Hắn sống phóng túng buông thả quen rồi, trước giờ có xông đại hoạ cũng sẽ có chị hai ra mặt xử lý hậu quả cho hắn. Và quan trọng nhất là, người mất tích chính là chị hai của hắn nha.

...

Bình Luận (0)
Comment