Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 39 - Nam Nhân Phủ Ta Đỉnh, Kết Bái Thụ Trường Sinh

Last Editted: Soán Tịch

Ngọc Bút Sinh Linh: Chương tâm đắc nhất của tại hạ, yên tâm không sắc.

----*----

Hồi 1: Nhàn Sơ Nhập Phí

- Chị hai, thằng này là thằng nào?

Phí Anh Tuấn tròng mắt lom lom nhìn tên nam nhân đứng cạnh chị hai nhà mình, hùng hổ hỏi.

- Hùng hổ với ai hả?

Phí Kiều Nhan nhấc chân muốn đạp tới, tức giận nói:

- Mau thu khí thế lại.

- Xùy... làm như em chẳng biết hắn là ai ấy.

Phí Anh Tuấn vội vàng né tránh.

- Đại trưởng lão, làm phiền người rồi.

Phí Kiều Nhan cúi đầu lễ phép chào người đàn ông trung niên trước mặt.

- Không cần thi lễ, con không sao là tốt rồi.

Đại trưởng lão khuôn mặt hiền từ, đầy nuông chìu nhìn Kiều Nhan, vui mừng nói.

- Đại trưởng lão, hắn chính là Vương Kỳ Phong ạ.

Phí Kiều Nhan không để mọi người ngượng ngùng, liền nhanh chóng giới thiệu Vương Nhàn với đám người Đại trưởng lão.

- Cậu là đại thiếu gia nhà họ Vương ở thành Gia Định ngoài Đại Việt, con trai của tên Vương Kỳ kia đúng không?

Đại trưởng lão mắt sáng quắc, đánh giá Vương Nhàn một vòng, ánh mắt không giấu vẻ kinh ngạc thốt lên.

Đi mòn gót giày kiếm hắn không ra, không ngờ xa tận chân trời lại gần ngay trước mắt nha.

- Dạ, đúng rồi Đại trưởng lão, chú quen biết cha của cháu à?

Vương Nhàn đầy đủ lễ nghĩa chào hỏi đại trưởng lão, vô cùng ngạc nhiên khi biết Đại trưởng lão biết ông thân nhà mình, cũng không khỏi kinh ngạc hỏi.

Nghe hắn gọi mình bằng chú, đại trưởng lão thầm cao hứng trong lòng.

- Gọi ta chú Mạc là được rồi, ta và cha cháu là đối tác làm ăn lâu năm.

Đại trưởng lão như ông chú hàng xóm, vô cùng thân thiết bước tới ôm lấy vai Vương Nhàn, vui vẻ nói:

- Vương Kỳ kia dạo này còn đang sứt đầu mẻ trán vì thằng con trai lớn của hắn, không ngờ là ngươi nha, hahaha.

- Cháu có làm gì đâu, chỉ là ông Vương chuyện gì cũng muốn cháu làm theo ý ông ta thôi.

Vương Nhàn đáp một câu, không quên đánh mắt liếc Kiều Nhan một cái, ý bảo:

" Cô cũng bướng bỉnh ngang ngược như ông thân nhà ta vậy."

- Hứ...

Kiều Nhan cũng cảm ứng được ánh mắt của Vương Nhàn, hừ lạnh chứ không nói gì.

- Haha, được rồi, ta cũng hiểu tuổi trẻ phóng khoáng không muốn bị ràng buộc. Năm xưa ta còn đi qua vô số nơi, trải qua không biết bao nhiêu chuyện đâu...

Cứ thế, suốt đoạn đường từ Nhập Ma sơn về thành Hoàng Liên, chú Mạc nhiệt tình vạn phần, như ông chú nhà bên lâu ngày gặp lại cháu trai của mình. Cười nói thân mật, trò chuyện cùng Vương Nhàn cực kỳ vui vẻ.

Lão Mạc tất nhiên là phải cao hứng vạn phần rồi.

Vừa nghe tin đại tiểu thư nhà mình bị mất tích, lão đã ngựa không dừng vó chạy đến thành Hoàng Liên.

Sau một tháng tìm kiếm trong vô vọng, cả Phí gia gần như sắp nổ tung, thì sáng nay, lão trông thấy pháo hiệu mang ấn ký của nhà họ Phí rực cháy trên bầu trời đỉnh Nhập Ma.

Lão Mạc thức trắng đêm không ngủ, đã ngay lập tức mang theo nhân mã chạy đến ngọn Nhập Ma, đón tiểu thư mang về.

Vừa đến nơi, lão lại nhìn thấy bên cạnh tiểu thư, chính là tên thanh niên mà cô bé nhà mình đã tìm kiếm suốt bao nhiêu năm kia.

Họ một chữ Vương, đệm một chữ Kỳ, tên một chữ Phong.

Gọi là Vương Kỳ Phong.

Lão Mạc chăm sóc Kiều Nhan từ bé đến lớn, nhìn nàng trưởng thành từng ngày một. Kiều Nhan mặc dù tư chất kiệt xuất, trí thông minh cũng tuyệt đỉnh, nhưng tính tình đại tiểu thư lại kiêu ngạo đến tận trời.

Trước giờ chưa đặt ai vào mắt.

Cho đến khi cô bé lần đầu tiên bước ra thế giới bên ngoài, đặt chân lên một nơi gọi là Trái Đất, nàng đã sang Pháp du học.

Lão Mạc không biết chuyện gì đã xảy ra giữa nàng và tên thiếu niên gọi Vương Kỳ Phong kia.

Chỉ thấy khi tên thiếu niên kia chuyển trường, Kiều Nhan như lâm vào trong điên cuồng. Cầu xin lão Mạc dùng tất cả nhân vật lực có thể để tìm tung tích của họ Vương.

Tất nhiên, lão Mạc làm sao có thể theo dấu Vương Nhàn được. Bởi vậy, dù lão có vắt nát óc cũng không thể lần ra một chút manh mối nào.

Kể từ đó, cô bé Kiều Nhan nhà lão thỉnh thoảng cứ như người mất hồn, ngây ngô ngồi lẩm bẩm một mình như con ngốc.

Lão Mạc có thể xem như là cha đỡ đầu của Kiều Nhan, trông thấy đứa con gái lớn của mình như vậy, lão làm sao không đau lòng cơ chứ.

Qua bao nhiêu năm, cô bé năm đó nay cũng đã trưởng thành, tính tình lại càng kiệt ngạo bất tuân hơn, bên ngoài lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng lão biết, bên trong nội tâm cô bé này thật ra rất yếu đuối.

Lão đau lòng thì đau lòng, chứ cũng không thể bắt tên nhóc kia về cho nàng được.

Nhưng hôm nay lại khác, tâm trạng của Kiều Nhan vô cùng tốt, chú Mạc nhìn thấy ý cười ngập tràn trong mắt của nàng.

Đôi má nàng đỏ bừng đầy vẻ xuân tình nhộn nhạo như thiếu nữ lâu ngày gặp lại người yêu vậy.

- Phong, nể mặt chú Mạc đến Phí gia chúng ta làm khách ít hôm có được không?

Đến cửa Tây thành Hoàng Liên, trông thấy Kiều Nhan đầy lưu luyến nhìn Vương Nhàn, ánh mắt chứa đầy vẻ không nỡ rời xa hắn, lão Mạc cáo già ôm chặt lấy vai Vương Nhàn, nhiệt tình ngàn vạn phần cười nói.

Con vịt sắp nhảy vào nồi, tất nhiên lão không để cho nó chạy thoát rồi.

Kiều Nhan nghe vậy, cũng không khỏi đầy mong chờ nhìn chằm chằm Vương Nhàn.

- Được...

Vương Nhàn nhìn thấy sự chân thành của chú Mạc, cùng vẻ chờ mong chứa đầy trong mắt Kiều Nhan, làm lòng hắn mềm đi một chút, gật đầu đáp ứng:

- Vậy thì cháu xin làm phiền chú Mạc rồi.

- Haha, không cần khách khí, đợi về đến nhà, ta sẽ ngay lập tức báo tin cho Vương Kỳ một tiếng. Để vợ chồng hắn đỡ lo cho ngươi nha.

Chú Mạc ha ha cười to, vỗ vỗ vai Vương Nhàn, cao hứng ngập trời nói lớn.

...

Tin tức đại tiểu thư trở về truyền khắp trang viên Phí gia tại Hoàng Liên thành, từ trên xuống dưới, toàn bộ nhà họ Phí ai nấy hoan hô reo mừng, thầm cảm ơn ông trời phù hộ Phí gia bình an vô sự.

Mọi người lập lễ tạ trời tạ đất tạ tổ tiên, tổ chức tiệc rượu linh đình, ăn mừng chào đón tiểu thư trở về nhà.

Tất nhiên, tiệc mừng chỉ chuẩn bị rượu nếp đầu mùa, thịt heo bò gà cùng các loại món ăn dân dã, chỉ chiêu đãi mọi người trong gia tộc, không đón tiếp người ngoài đâu đấy.

Trang viên Phí gia khoanh làm hai vòng, vòng ngoài gọi ngoại viên, hộ vệ chia từng ca phân thành nhóm canh gác cả ngày lẫn đêm.

Khu vực bên trong gọi nội viện, lúc này tất cả mọi người tụ tập bên từng dãy bàn lớn, cười nói vui vẻ. Gia nhân tất bật chạy qua lại, dọn lên đồ ăn đầy đĩa, rót rượu nếp mới đầy ly, cả bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Ở đây mọi người đều là thân tín trong gia tộc, tính đoàn kết khỏi phải bàn, chính vì vậy thực lực Phí gia mới vững chắc, địa vị của nhà họ Phí tại thành Hoàng Liên mấy ngàn năm chưa bao giờ bị rung chuyển.

Không khí đương trường phải nói vô cùng hoà hợp.

- Tiểu thư, hôm nay người thật xinh đẹp nha.

Hai thiếu nữ như hai bé búp bê nhỏ xinh xắn đứng bên người Kiều Nhan, sau khi trang điểm cho nàng xong xuôi đâu vào đấy, hai cô bé nhìn vào chiếc gương phản chiếu khuôn mặt của đại tiểu thư nhà mình, không khỏi khen ngợi không hết lời.

Phải nói, thường ngày Kiều Nhan không quá chú trọng việc trang điểm, y phục mặc hàng ngày cũng vô cùng tùy ý. Dù sao nàng cũng là trùm ở thành Hoàng Liên, thường ngày mọi chuyện đã có người xử lý thay cho nàng.

Nàng chỉ có việc ra lệnh cùng quyết định một số quyết sách quan trọng, còn lại, hầu hết thời gian đều tập trung vào việc ôn luyện võ kỳ cùng thương pháp gia truyền nhà họ Phí.

Trang phục thường ngày của nàng luôn là võ phục, những lúc tiếp đón khách quý sẽ thay cho mình bộ y phục của một nữ cường nhân, tóc ngang vai khí thế bức người.

Thế nhưng...

Hôm nay đặc biệt khác mọi ngày, nàng bị bà vú nuôi nhét vào phòng trang điểm, còn cố ý chọn cho mình một chiếc váy công chúa thật đẹp nữa.

Váy dài trắng tinh, hai dải ngọc trai vắt chéo éo từ hai bên ngực kéo xuống rốn, xoay một vòng, khiến chúng tỏa sáng lấp lánh.

Cộng thêm vẻ đẹp rạng ngời của tiểu mỹ nhân, bé Kiều Nhan của chúng ta hôm nay cực kỳ dễ thương, mỹ lệ động lòng người.

- Đẹp thật chứ?

Dẫu vậy, Kiều Nhan vẫn là lần đầu mặc váy công chúa nên còn có vẻ hơi ngượng ngùng, thấp thỏm không yên hỏi hai cô bé bên cạnh.

- Tất nhiên rồi, chị Nhan không cần lo lắng, anh Phong chắc chắn sẽ rất thích.

Cô bé có nốt ruồi son bên má trái cười tít mắt, vui vẻ khích lệ.

- Mong là vậy...

Kiều Nhan trong lòng đầy hồi hộp, nhìn hình ảnh mình trong gương, hơi chút lo lắng nói nhỏ.

Cộc cộc!

- Tiểu thư...

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, một cô gái bằng tuổi Kiều Nhan mặc võ phục nhà họ Phí cẩn thận bước vào phòng trang điểm.

Cô gái bước đến trước mặt Kiều Nhan kính cẩn chào, sau đó rút ra trong người một chiếc phong thư, cẩn trọng đưa cho nàng, chậm rãi nói:

- Chị Nhan, Lý Như Ngọc hôm qua đã vô thanh vô tức rời đi Phí gia, chỉ để lại một lá thư tay, người nhận chính là Vương Kỳ Phong ạ.

- Cô ta rời đi rồi? Đến giờ em mới phát hiện hả?

Kiều Nhan hơi có chút bất ngờ, sáng giờ về Phí gia, chỉ lo ổn định lại gia tộc, còn vì mau chóng sắp xếp chỗ ở cho Vương Kỳ Phong nên nàng vô tình bỏ quên Lý Như Ngọc.

Không ngờ dưới các lớp canh gác dày đặc của cao thủ võ tu trong tộc, một cô gái người thường, tay trói gà không chặt lại có thể dễ dàng trốn thoát.

Không một ai hay biết.

Kiều Nhan nhíu nhíu mày, thầm cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản.

Lý Như Ngọc này quả thật sâu không lường được.

Trước đó, dưới cảm giác cùng chân khí cảm ứng nhạy bén của các cao thủ Phí gia, trong cảm nhận của bọn họ, Lý Như Ngọc là một cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn, không có một tia dao động chân khí nào.

Nơi đan điền của nàng một mảnh trống rỗng, nói đúng hơn, một người không tu luyện nội khí, căn bản không có cái gì gọi là đan điền cả.

Để chắc chắn hơn, trong lúc vô tình tiếp xúc thân thể, Kiều Nhan đã dùng chân khí quét một vòng một trăm lẻ tám lộ kinh mạch trong người Như Ngọc, không hề phát hiện huyết thanh dị năng, hơi thở đột biến hay siêu năng lực đặc biệt nào.

Dưới sự kiểm tra nghiêm ngặt của các cao thủ Cổ Việt Võ, Phí Kiều Nhan ngàn lần như một khẳng định chắc nịch:

Lý Như Ngọc hoàn toàn là một phàm nhân.

Cơ mà..

Vì sao một người thường như cô ta, lại có thể không chút tiếng động, im hơi lặng tiếng vượt qua lớp lớp phòng thủ dày đặc của một đại gia tộc đứng đầu Việt Thiên thế giới được ?!?

- Chị Nhan, em xin lỗi, đã để cô ta chạy thoát rồi.

Cô gái mặc võ phục Phí gia cúi thấp đầu, nhỏ giọng xin lỗi.

- Không sao, ta không trách em. Dù sao anh Phong đã đến đây rồi, chuyện khác không quan trọng, cô ta rời đi cũng tốt.

Kiều Nhan cũng không trách tội cô gái mặc võ phục, cô là tâm phúc của nàng, thực lực không cao. Đến cả các trưởng lão thực lực đỉnh tiêm trong tộc cũng không giữ được người ta, nói gì đến một nữ đệ tử này.

- Dạ, cảm ơn chị.

Cô gái mặc võ phục được tha tội, vội cúi đầu cảm tạ Kiều Nhan, sau đó đưa lên phong thư qua cho nàng, cẩn trọng nói:

- Chị Nhan, đây là thư tay do chính Lý Như Ngọc viết, gửi chính danh Kỳ Phong ạ.

Một lá thư tay đơn giản, bao thư bên ngoài vẫn chưa khui, hồ dán vẫn còn dính chặt miệng bao thư vô cùng chắc chắn.

- Gửi thẳng cho hắn à...

Kiều Nhan đón lấy phong thư, cúi đầu quan sát lá thư tay, phía ngoài viết ba chữ:

"Gửi Anh Phong"

Nhìn dòng chữ này, Kiều Nhan không khỏi rơi vào trầm tư.

Không lẽ Như Ngọc biết Kỳ Phong đi cùng với mình?

Cô ta còn biết Kỳ Phong nhất định sẽ quay về Phí gia cùng mình?

Và cô ta còn biết hôm nay chúng ta sẽ trở về, nên hôm qua đã chủ động rời đi trước, trước khi đi để lại lá thư tay này cho hắn?

Nếu quả thật mọi chuyện đều do cô ta bố trí, thì Lý Như Ngọc này quả thật không thể xem thường được.

Nói đúng hơn, cô ta đúng là một nữ nhân cực kỳ cực kỳ đáng sợ.

Thử nghĩ xem, mỗi đường đi nước bước của ngươi, đều bị đối thủ nắm trong lòng bàn tay, cảm giác của ngươi sẽ như thế nào.

Cảm giác này không phải là Kiều Nhan chưa được trải nghiệm.

Mặc dù Kiều Nhan thông minh tuyệt đỉnh, tư chất xuất chúng, nhưng từ lúc tiếp quản sự vụ của gia tộc ở thành Hoàng Liên đến giờ;

Nàng đã phải đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, đối đầu với thế hệ trẻ của các thế lực đứng đầu đại lục, dưới sự hậu thuẫn của các lão tổ trong bóng tối âm thầm chỉ điểm.

Nàng đã nếm đủ hết khó khăn này đến trở ngại khác, Phí gia hàng ngày phải chịu vô số đả kích từ bốn phương tám hướng; cả ẩn giấu lẫn công khai, dưới hàng ngàn thủ đoạn âm mưu đến từ các đại gia tộc khác.

Cảm giác nghẹn khuất khi bị kẻ khác tính kế, đưa vào bẫy này, nàng đã được lãnh giáo rất nhiều.

Nếu không phải có các lão tổ ở sơn môn bày mưu nghĩ kế, dạy cho đối sách phá cục, thì nàng đã bị đám lão bất tử kia gặm đến không còn một khúc xương rồi.

Lý Như Ngọc khiến cho nàng có cảm thụ, giống y như đang đối đầu các lão bất tử kia vậy, bị đối phương nắm rõ từng bước chân, khiến trong lòng nàng cực kỳ khó chịu.

Xoạt!

Nhíu nhíu mày, Kiều Nhan bóc ra bao thư, rút ra lá thư tay do chính tình địch viết cho người yêu của mình.

- Ách...

Bốn cô gái ở trong phòng trang điểm lén lút đọc lá thư tay do Như Ngọc viết, chỉ là khi nhìn thấy những dòng ký hiệu cổ quái trên đó, cả bốn nàng không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

- Chị Hiên, chị có hiểu đám ký hiệu này nói cái gì không?

Cô bé có nốt ruồi son nơi khoé mắt đầu đầy dấu hỏi chấm, không nhịn được quay sang hỏi cô gái mặc võ phục.

- Ta chịu...

Mạc Tư Hiên - cô gái mặc võ phục lắc lắc đầu đáp.

Tất nhiên là không rồi.

Đây chính là mật mã của riêng ba người Vương Nhàn, do chính Lý Như Ngọc cùng Trần Kiều Ân tự tay thiết kế.

Ngoài ba người bọn họ ra, trên đời này chẳng có ai có thể đọc hiểu được.

Nói đoạn, Mạc Tư Hiên nghiêng tai lắng nghe xung quanh một vòng, xác nhận nơi đây chỉ có bốn người họ, lúc này mới nhỏ giọng nói:

- Chị Nhan, trong này nhất định sẽ không viết thứ gì tốt, có khi cô ta còn nói xấu Phí gia chúng ta nữa. Hay là chúng ta thủ tiêu lá thư này đi, dù sao Kỳ Phong hắn cũng không biết.

- Không cần...

Vừa định đốt lá thư ghi chú đầy mật mã khiến người ta vô cùng chán ghét này đi, bất quá, Kiều Nhan bỗng nhiên thu tay lại, phất tay bác bỏ ý tưởng tiêu hủy lá thư vừa nhen nhóm trong lòng đám người.

Cẩn thận cất lá thư vào ngăn tủ, Kiều Nhan tự tin mười phần, mỉm cười nói:

- Làm vậy chỉ khiến anh Phong càng xem thường ta mà thôi. Chỉ một lá thư tay, ta còn không đến mức quá nhỏ nhen như vậy.

- Để sau buổi tiệc mừng, tối nay ta sẽ có cớ đến phòng đưa cho hắn.

- A, chị định cướp sắc hắn à, hihi.

Hai cô bé cười tít mắt, kích động ríu rít hỏi.

- Các ngươi còn nhỏ, đừng nghĩ linh tinh.

Kiều Nhan nheo mắt, khẽ kí đầu hai cô bé.

Sau một hồi thì thầm to nhỏ trong phòng trang điểm, bốn cô gái kéo nhau bước ra khỏi phòng, Kiều Nhan khí thế mười phần, dẫn đầu bước nhanh về phía dãy phòng của khách quý.

- Dừng, chị Nhan dừng đã, chị đi vậy là anh Phong sợ hãi chạy mất dép đấy.

Cô bé có nốt ruồi nơi khoé mắt vừa trông thấy khí thế bức người của Kiều Nhan, liền vội vàng kéo tay nàng lại, chu môi nhăn nhó nói.

Sau đó cô bé bước lên phía trước, thu tay, kéo nhẹ váy, điều chỉnh tư thế cơ thể một hồi, cuối cùng đi tới đi lui một vòng biểu diễn cho tiểu thư nhà mình xem, vừa nói:

- Chị phải đi nhẹ nhàng như này này, dịu dàng như nước, duyên dáng như mây. Có vậy, anh Phong mới mê đắm chị được.

Không thể không nói, hai cô bé hầu hạ Kiều Nhan từ nhỏ như hai tiểu hồ ly, lễ nghĩa gia giáo, nghi thức phép tắc đã thông thạo cực kỳ nhuần nhuyễn.

Nếu bỏ ra ngoài, người người gặp hai nàng, người người đều sẽ thích, không thể không mê luyến hai tiểu la lỵ này nha.

- Hihi...

Thế là bên hành lang nội viện Phí gia lúc này, văng vẳng tiếng cười nói của bốn cô gái nhỏ.

...

- Chú ba, cô bốn, chú năm...

- Đây là Vương Kỳ Phong ạ.

Kiều Nhan cười tít mắt, kéo Vương Kỳ Phong đi chào hỏi cô bác chú thím trong dòng họ; cùng các trưởng lão từ sơn môn được cha nàng phái đến đây.

Vương Nhàn cũng là bất đắc dĩ, vì da mặt mỏng của cô gái nhỏ mà hắn đành phải theo chân nàng, đi mời rượu các vị bề trên của nàng.

Vứt đi vẻ mặt cà lơ phất phơ ngứa đòn như mọi ngày, từ đầu đến cuối Vương Nhàn đều đầy đủ lễ phép không thiếu lễ độ, chào hỏi tất cả mọi người ở đây.

Dù gì Phí gia hiện giờ cũng chưa đối địch cùng hắn, không cần thiết phải chọc giận người ta rồi bị chửi là "thằng ôn con mất dạy" nha.

Nhìn thấy biểu hiện mười phần vừa vặn của Vương Nhàn, trái tim Kiều Nhan vô cùng cảm động, ánh mắt nàng chứa đầy ý cảm ơn say đắm nhìn chàng trai trong lòng của mình.

Người Phí gia lần đầu nhìn thấy Vương Nhàn, ai nấy đều kinh ngạc vạn phần.

Một phàm nhân còn là một người ngoài, thế mà lại xuất hiện ở bữa tiệc nội bộ của người nhà họ Phí, cực kỳ không hợp thói thường nha.

Chỉ là, khi nhìn thấy đại tiểu thư nhà mình yêu thích nhìn chàng trai không rời mắt, lại biết hắn chính là người mà nàng dành bao năm để tìm kiếm, mọi người ai nấy đều hiểu ý ngay, đưa mắt nhìn nhau nhẹ mỉm cười.

Vương Kỳ Phong này chính là con rể tương lai của nhà họ Phí rồi.

Ai có lá gan dám phản đối đâu này?

Trước hết phải nhìn đến mặt mũi của lão cha nàng.

Uy vọng của vị đương gia này trong nhà họ Phí như mặt trời ban trưa, là đương nhiệm Chưởng môn nhân Phương Thiên môn, một lời nói quyết định vận mệnh vô số người.

Từ bé lão đã nuông chìu cô con gái rượu này lên tận trời, chỉ cần nàng muốn, lão sẽ không nói một lời mà giành lấy cho nàng.

Sau đó còn phải nhìn lên các vị lão tổ ở sơn môn nữa.

Kiều Nhan từ bé đã sống trên đỉnh Phương Thiên sơn, với tư chất ngàn năm có một của mình, nàng được chính tay các vị lão tổ bồi dưỡng, chỉ dạy võ kỹ.

Trên khắp Việt Thiên đại lục ai cũng biết, Phí Kiều Nhan chính là hòn ngọc báu của các lão bất tử trên núi Phương Thiên.

Ý muốn của nàng chính là ý chỉ của các vị lão tổ.

Dù ở Hoàng Liên thành hay ở sơn môn, không người nào của Phí gia muốn đi chọc giận vị tiểu tổ tông này.

- Vương Kỳ Phong, tên nhóc này thật tốt số nha.

Các vị trưởng bối nhìn Vương Nhàn cũng chỉ biết than thở một câu như vậy.

- Hắn có gì tốt mà lại được đại tiểu thư yêu thích cơ chứ?

Đám trẻ tuổi thì trong lòng ghen tị không ngớt, một tên trong đó không nhịn được nói thầm một tiếng.

Bốp!!!

- Ý kiến gì? Mày muốn chết hả?

Phí Anh Tuấn đứng gần đó nghe được liền vung tay vỗ đầu tên ngu ngốc này, trừng mắt mắng.

- Đại ca, em là đàn em của anh á, anh có cần phải đánh mạnh vậy không?

Tên nhóc này vội né qua một bên, vừa xoa đầu vừa lí nhí đáp.

- Hừ, cẩn thận cái miệng của mày đấy, để chị hai nghe được thì chúng ta không xong đâu.

Phí nhị thiếu hừ lạnh một tiếng, nghiêm giọng nói.

Hắn vốn chưa bao giờ xem trọng một phàm nhân như Vương Nhàn.

Trong mắt một võ tu lấy mạnh làm vinh, tôn sùng cường giả như hắn, Vương Nhàn chỉ là một con kiến hôi, dùng một ngón tay cũng đủ nghiền nát họ Vương này thành bã cặn.

Nhưng oái ăm là, họ Vương này lại là người trong lòng của chị hai mình, hắn căn bản không dám động đến một sợi tóc của y, đã vậy, còn phải bảo vệ tên họ Vương phế vật này nữa.

Cực kỳ khó chịu nha.

Vương Kỳ Phong đúng thật là siêu cấp ăn bám đến cực điểm mà.

Dù là phế vật, nhưng sự xuất hiện của Vương Nhàn cũng đã khuấy lên một vài tâm tư nho nhỏ trong lòng người nhà họ Phí.

Thế nhưng, họ cũng chỉ coi hắn là một con chim non, dù hắn có chơi trò gì cũng không qua nổi ánh mắt của đám cao thủ Cổ Việt võ nhà họ Phí.

Nếu họ Vương này dám làm ra chuyện yêu thiêu thân gì, một cậu bé ở đây cũng đủ sức đem hắn chơi chết rồi, căn bản là không đáng nhắc đến.

Thế là mọi người ngầm hiểu ý nhau, lại tiếp tục ăn uống say sưa, trò chuyện vui vẻ bên bàn tiệc, không để mắt đến họ Vương kia nữa.

...

Xoạt!

Xoạt!

Xoạt

Trong bóng tối chốn rừng núi âm u, trên đỉnh một ngọn cô phong không có người lui tới, hiu hắt một ánh lửa nhỏ chập chờn trong cơn gió đêm lạnh buốt người.

Ngồi bên đống lửa là một cô gái trẻ mặc váy dài màu hồng nhạt, trái ngược với vẻ ôn nhu dịu dàng toát ra từ hơi thở của nàng, thứ nàng đang nướng trên đống lửa mới thật sự khiến cho người ta cảm thấy ghê rợn dựng tóc gáy.

Nhìn bên ngoài nó chỉ là một khối xương nhỏ bị ngọn lửa nung nóng đến đỏ bừng mà thôi, nhưng khi nhìn kỹ lại, thì ngươi sẽ ngay lập tức kinh hoảng há hốc mồm nhận ra:

Đây chính là một đốt xương sống của một người trưởng thành, đang bị cô gái trẻ này đem nướng trên đống lửa như một khúc xương bò vậy.

Tất nhiên, nàng không phải ma quỷ ăn thịt người.

Đây chính là Lý Như Ngọc của chúng ta.

Nàng thong thả quay đều đốt xương sống kia trong ngọn lửa hồng, đến mức độ nhất định, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng cầm vào khối xương rút ra khỏi que xiên.

Mặc kệ nhiệt độ như thiêu đốt da thịt, nàng từ từ co bàn tay lại, chậm rãi bóp khối xương này thành bột phấn.

Khối xương của một võ tu cứng rắn vô ngần, người bình thường muốn đánh vỡ đã khó, vậy mà dưới lực lượng của một cô gái nhỏ, khối xương như một miếng đậu hủ mau chóng bị nghiền ép thành bột mịn.

Sau đó, Như Ngọc liền đem đám bột xương bỏ vào trong chiếc lọ thủy tinh đã đặt sẵn ở cạnh bên, đậy nắp thật chặt cất vào trong túi áo choàng đen của nàng.

Đoạn, nàng rút ra một miếng vỏ cây khô, bên trên viết đầy những ký tự cổ quái, dường như là một phương thuốc dân gian nào đó đã bị thất truyền vậy.

Một danh sách dài những nguyên liệu được liệt kê ra, nàng lấy than củi gạch đi một hàng trong đó, mỉm cười nhẹ nhàng nói:

- Ba đốt xương sống của ma tu Hoá Cốt công đã xong.

Đúng vậy, thứ bột xương mà Như Ngọc mới vừa bỏ vào lọ thủy tinh, chính là bắt nguồn từ xương sống của Cầu Độc Bại Cô đại ma đầu.

Ma tu tu luyện Hoá Cốt công chuyên d*m sát phụ nữ vô tội, thái âm bổ dương hút tinh hoa của nữ nhân để nâng cao tu vi của chúng.

Với một kẻ hung ác như vậy, Như Ngọc xuống tay đoạt mạng, sau đó rút xương luyện cốt của hắn cũng không chút áy náy nào.

Phủi tay đứng lên, ánh mắt nàng hướng về phía thành Hoàng Liên nơi xa, dưới đôi mắt thâm thúy của nàng, nơi Đông thành thấp thoáng đám người đang tụ tập tại nội viện của Phí gia.

Nàng biết lúc này hẳn là bọn họ đang ăn uống say sưa, mừng ngày trở về của đại tiểu thư nhà mình, và có lẽ, anh Phong của nàng cũng đang ở trong đám người đó.

Thật ra thì mọi bí mật của Phí gia ở thành Hoàng Liên đã bị nàng đào móc gần hết rồi.

Không cần thiết anh Phong của nàng phải đến đó làm gì.

Chỉ là có một số chuyện, nếu anh Phong đã đến thì sẽ thay đổi một chút biến số trong đó mà thôi.

Ánh mắt nàng dời đi nội viện Phí gia, hướng về phía khu Bắc thành Hoàng Liên.

Từ khi Linh Thủy Tiên Trì bị Diệc Vân Tuyết diệt môn, nơi đây mất đi xiềng xích liền rơi vào trong hỗn loạn.

Tất cả các thế lực đều muốn vươn lên nắm quyền, suốt ngày đấu đá tranh giành địa bàn với nhau.

Đám cường hào thảo khấu buôn lậu bán đồ giả tràn vào trục lợi.

Và bọn ma tu chuyên luyện những bí pháp tổn hại nhân đạo cũng thừa cơ mà vào.

Bọn ma tu này chính là mục tiêu tiếp theo của Như Ngọc.

Nhấc lên tấm áo choàng đen khoác lên người, thân ảnh của Như Ngọc ngay lập tức bị nó che khuất.

Người ngoài nhìn vào căn bản không thể nhìn ra được, người ở bên trong chiếc áo choàng là ai, chỉ có thể cảm nhận hơi thở sát phạt đầy máu tươi phát ra từ nó.

Bàn tay đen kịt vươn ra từ chiếc áo choàng, tuy nhỏ nhắn nhưng lực lượng vạn phần.

Thanh đại hắc đao dài hai mét, to như tấm ván lớn, nặng hơn hai trăm cân đang cắm ngập đến tận chuôi vào nền đất núi cứng rắn, thế nhưng lại dễ dàng bị bàn tay nhỏ bé kia rút ra, như đang nhổ lên một sợi tóc vậy.

Toàn thân đại đao thuần một màu đen tuyền, hút lấy tất cả ánh sáng chiếu vào, không phản chiếu ra ngoài một tia sáng nào hết.

Lưỡi đao sắc bén kinh người, toả ra hơi thở lạnh thấu xương, chấn nhiếp tinh thần của bất kỳ kẻ địch nào khi nhìn vào nó.

Sống đao to dày như tấm ván, không cần dùng đến lưỡi đao, một đập đập xuống cũng đủ để nghiền nát sắt thép tinh luyện thành bã vụn.

Nắm lấy thanh đại hắc đao, thân ảnh bên trong chiếc áo choàng đen tung người nhảy xuống núi, giết thẳng hướng khu Bắc Hoàng Liên thành.

Chiếc áo choàng tung bay trong gió, như u linh hoà mình vào màn đêm vô tận.

Một hồi đại khai sát giới khuấy đảo thành Hoàng Liên chính thức được bắt đầu.

----*----

Hồi 2: Nam Nhân Phủ Ta Đỉnh, Kết Bái Thụ Trường Sinh

- Vương Kỳ Phong, đừng tưởng trốn vào Phí gia thì ta không làm gì được ngươi.

Bữa tiệc mừng Phí đại tiểu thư trở về đến tối muộn còn chưa kết thúc, Vương Nhàn lấy cớ say rượu trốn về phòng của mình.

Phòng của hắn ở lầu hai, tại một trong hai toà biệt viện của riêng Phí Kiều Nhan.

Đang chuẩn bị đi ngủ, giọng nói của một nữ nhân theo cơn gió truyền thẳng vào tai Vương Nhàn, ngoài hắn ra không một ai có thể nghe thấy tiếng nói này.

- Ồ...

Vương Nhàn nhận ra ngay đây là thuật truyền âm của tu chân giả, biết người nói là ai, đôi tròng mắt đảo quanh một vòng, hắn thản nhiên nói:

- Thì làm sao?

- Tốt nhất ngươi nên giữ mồm giữ miệng của mình, nếu không ta tất diệt môn nhà họ Phí.

- Hơ, Diệc Vân Tuyết, cô cho rằng mình là tu chân giả, liền vô địch chắc?

- Không vô địch, cơ mà, vẫn dễ dàng giết tiểu mỹ nhân kia của ngươi đấy.

- Xùy...

Vương Nhàn chán ghét vung tay đánh tan đoàn chân nguyên chấn động theo cơn gió kia, cắt đứt cuộc trò chuyện nhàm chán cùng nữ tu chân tự cho mình là đúng, duy ta vô địch này.

Thình thịch!

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân cực nhỏ, nếu không có thính giác cực tốt căn bản không thể nghe ra được.

Tất nhiên, chút bản lĩnh nho nhỏ này của một cao thủ võ tu địa cấp căn bản không thoát được đôi tai bén nhạy của Vương Nhàn.

Huống hồ, hắn còn rất quen thuộc tiếng bước chân của nàng đấy.

Nàng dường như sợ hắn sẽ nghe thấy, nên vận mười phần công phu, thu liễm tiếng bước chân đến mức cao nhất, đứng trước thềm cửa lắng nghe động tĩnh bên trong phòng của Vương Nhàn.

Vương Nhàn giả vờ chỉ vừa mới ngủ, duy trì nhịp thở vừa đủ sâu, đôi tai lắng nghe hơi thở cực kỳ mỏng manh của nàng.

Dù nàng có vận mười phần chân khí để thu liễm hơi thở đến mức tận cùng, thì vẫn bị Vương Nhàn nhận ra sự hồi hộp lo lắng trong đó.

Bất tri bất giác, hắn không khỏi khẽ nhếch môi nở nụ cười.

- Phong, ngươi ngủ rồi hả?

Không để Vương Nhàn chờ đợi lâu thêm, Kiều Nhan nhỏ giọng nói.

Tiếng nói khẽ khàng dịu dàng mềm mại, như một cô gái nhỏ nhẹ nhàng gọi người yêu mình dậy tâm sự giữa đêm khuya.

Khiến nam nhân của nàng dù bị đánh vỡ giấc ngủ, cũng sẽ bị âm thanh ngọt ngào đến tận xương tủy này mê hoặc, mà không nỡ trách phạt sự đường đột đầy dụ hoặc này của nàng.

- Um... cô có chuyện gì à?

Không bước ra mở cửa, Vương Nhàn chỉ bình thản hỏi ngược lại nàng.

- Ta có chuyện này muốn nói với ngươi. Ta vào được chứ?

Giọng nói mị hoặc muốn tan chảy xương cốt Vương Nhàn, như dòng nước mát chạy dọc xương sống của hắn, gợi lên niềm khao khát vô biên cùng vô tận những ảo tưởng được một đêm nồng nhiệt bên tuyệt thế mỹ nhân.

Nếu là bất kỳ nam nhân nào cũng không thể kháng cự trước sức hấp dẫn đến cực điểm này của nàng.

Vương Nhàn thì ngược lại, hắn thầm hứng thú nghĩ trong lòng:

Đây là biệt viện trong nhà của nàng, nàng muốn ra ra vào vào tùy ý ai dám cản.

Nhất định có gì đó ẩn giấu trong đây, hắn tự tại nói:

- Cứ tự nhiên.

Kétt!

Cạch!

Kiều Nhan mở cửa, nhón chân bước vào phòng, xoay người đóng cửa, cài chốt then, khoá chết cửa phòng.

- Không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi chứ?

Nàng bước đến bên giường, nhẹ cất lời, âm thanh nàng dịu dàng đến mức khiến toàn bộ ngàn vạn khớp xương trong người Vương Nhàn như muốn tan chảy thành nước.

Hơi thở thiếu nữ trinh nguyên quyện cùng mùi hương sữa tắm đỉnh cấp, hoà cùng hương thơm của nước tắm ngâm hoa hồng thơm ngát; tất cả hoà quyện vào nhau tạo thành một mùi hương đặc trưng của riêng Kiều Nhan.

Hương thơm từ cơ thể nàng ngập tràn cả căn phòng, quấn quít bên người Vương Nhàn, dù hắn có nín thở để kháng lại sức cuốn hút của chúng, thì chúng cũng sẽ ngấm vào từng tấc da thịt của hắn.

Kiều Nhan vẫn đứng bên giường, nhưng Vương Nhàn có cảm giác như nàng đang trần truồng nằm bên cạnh, dùng làn da mịn màng mát rượi siết chặc vòng tay ôm lấy hắn.

- Không.

Vương Nhàn hít nhẹ một hơi, hương thơm đầy mê hoặc khiến xương cốt cả người hắn ngay lập tức mềm ra, giọng nói bất tri bất giác dịu dàng đi mấy phần.

Chậm rãi mở mắt ra, một thân hình vệ nữ bên trong lớp áo ngủ mỏng tang dần dần che khuất đôi con ngươi sáng rực của hắn.

Làn vải gần như trong suốt không những không thể che đi những bộ vị trọng yếu của thiếu nữ, mà còn ẩn ẩn hiện hiện kích thích ham muốn mãnh liệt trong lòng Vương Nhàn.

Từng đường cong lả lướt, núi non trùng điệp trên một cơ thể thành thục tươi non mơn mởn, Kiều Nhan như được mẹ tạo hoá đặc quyền ban tặng, tận tay đem những gì gợi cảm hấp dẫn nhất của một người phụ nữ đắp nặn lên người nàng.

Hai ngọn ngọc phong cao vút của Kiều Nhan kiên đĩnh nhô thẳng lên, như muốn đâm thủng lớp tơ lụa mỏng tinh, khiến chiếc áo ngủ thấp ngực bị đẩy lên, phơi bày một mảng lớn da thịt đầy phấn nộn, hơn nửa trên bầu sữa thịt hoàn toàn lộ ra ngoài, hiện ra hai nửa cánh hoa đỏ tươi hút lấy ánh mắt hắn.

Mép trên chiếc áo ngủ mềm mịn mỏng dính như sợi tơ, hững hờ treo trên hai hạt hồng ngọc giữa đỉnh núi đôi to tròn tràn đầy co dãn, khiến Vương Nhàn có cảm giác:

Chỉ cần hắn vươn tay gảy nhẹ, vành áo treo hờ hững kia sẽ thoát khỏi cản trở của hai hạt ngọc, cả chiếc áo ngủ sẽ ngay lập tức rơi tuột xuống bàn chân Kiều Nhan, phô bày ra toàn bộ cơ thể ngọc ngà không một chút tì vết của nàng; tùy ý Vương Nhàn tận tình chiêm ngưỡng, thưởng thức vẻ đẹp mê hoặc đầy ma mị, gợi cảm đầy nóng bỏng có thể đốt cháy từng sợi tơ máu đang chảy trong trái tim hắn.

- Ực...

Máu huyết trong người như bị đốt cháy lên, lửa tình sôi sục làm cổ họng Vương Nhàn trở nên khô khốc đến kỳ lạ, hắn nhịn không được phải nuốt một ngụm nước bọt kêu ực một cái.

- Đẹp không Phong...

Kiều Nhan chớp chớp cặp lông mi, dịu dàng khẽ hỏi hắn, vừa nhẹ điểm mũi chân leo lên giường, xếp chân ngồi bên cạnh Vương Nhàn; bàn tay mềm yếu như không xương, năm ngón tay trắng nõn như từng ngó sen khẽ khàng tựa lên lồng ngực hắn.

Ánh mắt Vương Nhàn không tự chủ nhìn chằm chằm hai bầu thịt sữa căng mọng đang nhô ra của nàng.

Vì mỗi một cử động dù nhỏ nhất của Kiều Nhan, đều khiến Vương Nhàn sợ rằng chiếc áo ngủ mỏng dính như làn sương kia sẽ bị tan vỡ mất, đem trọn khối cơ thể mỹ miều phơi bày ra ngoài.

Hai người tựa sát vào nhau, với khoảng cách gần như vậy, Vương Nhàn hoàn toàn có thể nhìn thấy những đường gân xanh nhỏ xíu đầy mờ ảo trên hai bầu thịt sữa, hội tụ về hai nụ hoa đỏ rực đang se cứng lại của nàng.

- Đẹp, cô đẹp lắm.

Vương Nhàn cổ họng khô khốc, khàn khàn thốt lên lời khen ngợi.

Sau đó, như để kiềm lại sức hút của Kiều Nhan, hắn hô hấp dồn dập mà hỏi:

- Khuya rồi, cô đến đây làm gì?

- Ta rất nhớ ngươi.

Kiều Nhan cúi người, đem cả cơ thể nhẹ như một chiếc lông vũ mềm mại không xương tựa vào lồng ngực hắn.

Vương Nhàn có thể cảm nhận được hai ngọn ngọc phong đầy đặn co dãn vạn phần cùng hai điểm nhô lên đè ép vùng bụng hắn.

Kiều Nhàn tựa cằm vào trái tim Vương Nhàn, hơi thở như hoa cỏ thơm ngát vuốt ve bờ má, dịu dàng thì thầm vào tai hắn:

- Ta muốn mãi mãi ở bên cạnh ngươi. Ta yêu ngươi.

- Vì sao nàng lại yêu ta?

Vương Nhàn ôn nhu hỏi.

- Vì lỡ chìm vào đôi mắt ngươi, đôi mắt như chứa cả một bầu trời đầy sao, chiếu sáng tâm hồn ta.

Âm thanh phát ra từ đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng phiêu động như một dòng suối nhỏ, như dòng nước mát dịu ngọt tràn ngập cõi lòng Vương Nhàn.

Khiến hắn vừa yêu thích, vừa mê say đáp lời:

- Nhưng ta chỉ là một người bình thường, da trần mắt thịt. Hai chúng ta căn bản không cùng một thế giới.

- Nhưng ta cũng đã trở thành phế nhân, không thể tu võ được nữa. Không lâu nữa, ta cũng sẽ trở thành phàm nhân như ngươi. Hai chúng ta đồng mệnh đồng thọ.

- Không nguyện sống cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng ta nguyện chết cùng ngươi nha.

Lời thổ lộ đầy chân tình của một cô gái nhỏ bé, khiến Vương Nhàn không khỏi thầm thở dài trong lòng.

Hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao Kiều Nhan lại yêu thích hắn.

Ngươi có thể che giấu mọi thứ: từ vẻ ngoài, ngoại hình, tri thức, năng lực; đến cả khí chất cùng hơi thở của mình, khỏi ngũ đại giác quan của tất cả mọi người xung quanh.

Nhưng chỉ cần để lộ một ánh mắt dành cho người để ý đến ngươi, tức khắc nàng sẽ ngay lập tức cảm nhận được.

Đây chính là sơ hở năm đó, chàng thiếu niên Vương Kỳ Phong đã vô tình để cho một cô thiếu nữ nhỏ, nhìn thấy huyền diệu trong đôi mắt của mình.

Đổi lại là hiện tại, cảnh giới hư chân giả của Vương Nhàn đã đến trình độ đăng phong tạo cực, căn bản là không ai có thể nhìn thấu hắn.

Nếu không phải năm đó Kiều Nhan vô tình thấy được bầu trời đầy sao trong con ngươi Vương Kỳ Phong, thì bây giờ dù cho nàng có trèo lên đỉnh cao Vô Thượng đại cảnh giới, cũng chưa chắc có thể nhìn ra được.

- Ài...

Vương Nhàn khẽ thở dài.

" Ta đã quá xem thường cô bé này rồi."

Vốn tưởng rằng, nàng sẽ lại dùng nữ sắc để dụ dỗ moi ra bí mật, không ngờ rằng, nàng lại thổ lộ ra chân tình với mình, Vương Nhàn thầm nghĩ.

Cảm giác Vương Nhàn vô cùng nhạy bén, hoàn toàn có thể cảm nhận được toàn bộ tình cảm của cô bé dành cho mình là thật.

Điều này đảo ngược hoàn toàn nhận thức của Vương Nhàn đối với Kiều Nhan.

Ngoại trừ hai nàng Như Ngọc ra, trên cõi đời này hắn không bao giờ tin vào bất kỳ ai khác.

Với Kiều Nhan, hắn chưa bao giờ để nàng trong lòng, hai người trước sau như một, hoàn toàn không thể cùng chung một thế giới.

Trước giờ hắn chỉ nghĩ, nàng muốn cướp lấy hắn để đả kích Như Ngọc mà thôi.

Nhưng, không thể ngờ rằng, cô bé Kiều Nhan đã phải lòng chàng thiếu niên Vương Kỳ Phong từ năm đó rồi.

- Vì sao chàng lại thở dài?

Kiều Nhan tưởng rằng Vương Kỳ Phong đang tự ti thân phận của hắn, rồi nghĩ đến khoảng cách giữa hai người mà sinh ra sầu não.

Nếu Vương Kỳ Phong sợ hãi trước gia thế của nàng, chùn bước chân trước đỉnh núi Phương Thiên cao vạn trượng.

Rồi từ chối tình cảm của mình thì nàng phải làm sao?

- Nàng không cần quá lo lắng..

Vương Nhàn có thể nhìn ra được sự căng thẳng trong lòng cô gái nhỏ, khẽ đưa tay vuốt ve mái tóc nàng, mỉm cười đầy ôn nhu nói:

- Chỉ là ta đang nghĩ, làm sao để chữa khỏi thương thế cho nàng mà thôi.

- Chàng muốn cùng thiếp tu Đại Việt Vô Thượng Cổ Võ?

Kiều Nhan nghe vậy không khỏi kích động bật hỏi.

- Không, ta thật sự không hứng thú gì với con đường võ tu này.

Vương Nhàn lắc lắc đầu đáp.

- A...

Kiều Nhan ỉu xìu xuống, sầu não vô cùng nhỏ giọng đầy đáng thương thì thầm:

- Vậy chàng muốn thiếp lành lại vết thương để tiếp tục tu võ kỹ làm gì cơ chứ? Đến khi tuổi thọ của chàng hao hết, thiếp phải làm sao?

"Cô bé ngốc, tuổi thọ của ta..."

Vương Nhàn cười khổ, khẽ vân vê lọn tóc của nàng.

- Tuổi thọ đối với ta không quan trọng. Quan trọng nhất vẫn là phải khôi phục tiên thiên lại cho nàng trước.

- "Tiên Thiên", chàng cũng biết đến cái gọi là "Tiên Thiên"?

Kiều Nhan kinh ngạc tròn xoe mắt nhìn Vương Nhàn, không ngờ mấy cái thuật ngữ tu võ này mà hắn cũng biết nha.

- Chẳng phải nàng vì cứu ta mới bị lão ma đầu kia đánh trọng thương đấy sao?

Vương Nhàn mỉm cười đáp, sau đó chậm rãi nói:

- Chỉ cần cơ thể nàng hoàn toàn khôi phục lại như trước. Chắc chắn nàng sẽ có thể tiếp tục tu luyện vũ kỹ, vấn đỉnh vô thượng.

- Nhưng Hoá Cốt công quá mức độc địa, thiếp chỉ may mắn được chàng cứu phần ngọn, không thể chữa phần gốc. Nếu muốn hoàn toàn khôi phục lại ba đoạn xương sườn, chúng ta chắc chắn phải trả cái giá vô cùng đắt.

Lòng lo lắng muôn phần, Kiều Nhan đáp, sau đó lại có mấy phần tuyệt vọng nói:

- Nhưng đến giờ thiếp còn không biết, trên đời này có tiên dược gì mới có thể chữa lành cho thiếp được. Đến cả Đại trưởng lão cũng đành phải bó tay.

- Ừm, tiên dược thì ta không có thật...

Vương Nhàn cũng gật đầu nhận phải, bất quá, hắn lại mỉm cười nheo mắt nói tiếp:

- Cơ mà, ta lại có một cách để bù đắp trọn vẹn cho nàng.

- Không, thiếp không cần xương sườn của chàng.

Kiều Nhan nghe vậy vội lắc đầu nguầy nguậy, bàn tay vuốt ve bụng của Vương Nhàn, vội vàng khẩn cầu:

- Phong, thiếp không mong muốn chàng phải vì thiếp mà chịu đau đớn.

Tiên Thiên đồng bộ, không thể dùng cơ quan nội tạng xương cốt của người khác để thay thế cho bản thân mình được.

Huống hồ, nếu người nhận còn bài xích đồ vật lạ vào trong cơ thể, nhất định sẽ bị phản phệ, tu vi đạo hạnh từ trước đến giờ coi như phế hết.

Kiều Nhan sợ Vương Nhàn không biết điểm yếu hại này, mà tự chủ trương lấy xuống xương sườn của mình để ghép cho nàng.

Làm như vậy, hắn vừa phải chịu đau đớn, vừa không có chút hiệu dụng nào hết.

Căn bản chính là lòng mang ý tốt, nhưng kết quả nhận được vừa hại mình vừa hại người nha.

- Cô bé ngốc này, nghĩ gì đấy...

Vương Nhàn cười khổ, khẽ búng nhẹ cánh mũi của nàng, ngữ khí đầy ôn nhu nói:

- Ta không định lấy xương sườn của mình ghép cho nàng. mà ta sẽ chỉ cho nàng một con đường tu luyện, sau khi thành công nhất định cơ thể nàng sẽ tự động mọc lại những đoạn xương sườn đã bị mất kia.

- A, thật chứ?

Kiều Nhan mừng rỡ ngàn vạn phần, cực kỳ kích động hét lên.

Nàng hoàn toàn tin tưởng lời Vương Nhàn nói, hắn bảo có thì nhất định là có phương pháp như vậy.

Cánh cửa Vô Thượng đại cảnh giới tưởng chừng sẽ vô duyên với nàng, không ngờ, một lần nữa lại có thể thắp lên hy vọng rồi.

Niềm hạnh phúc bất ngờ ập đến làm nàng vui sướng không thôi.

- Thật, bình tĩnh đã nào Nhan.

Vương Nhàn ôm lấy hai bờ má đỏ bừng vì xúc động của cô gái nhỏ, gật đầu đáp, rồi nói tiếp:

- Nàng có biết cái gọi là Tu Chân không?

- Biết ạ, là một năng lực bẩm sinh, được ông trời ban cho địa lý và con người ở phương Bắc của nước Đại Việt ta. Nghe nói không kém cạnh Việt Võ Thượng Cổ, hay chính là Cổ Việt Võ của chúng ta chút nào.

Kiều Nhan gật đầu, từ từ kể chuyện:

- Tiếc là tất cả công pháp tu chân của bọn họ, tộc Bách Việt của chúng ta không thể tu luyện được.

- Ừm, nàng nói rất đúng, những tộc người phương Bắc cùng đại tộc Bách Việt chúng ta từ xa xưa đã như nước với lửa. Tranh đấu liên miên mấy vạn năm, cái gì chúng ta có thể bọn họ đều có thể, không kém hơn chúng ta ở điểm nào.

Vương Nhàn gật đầu đáp, sau lại tiếp:

- Tuy nhiên, bọn họ lại hơn chúng ta ở chỗ, được trời ban cho thiên phú tu chân, chúng ta lại không có thiên phú này. Nhưng, không cần dựa dẫm vào ông trời, Đại Việt chúng ta cũng có thể tự mình cảm ngộ đạo trời đấy.

- Tu Chân là của vạn tộc không của riêng ai, chúng ta hoàn toàn có khả năng tự ngộ lấy một pháp tắc Tu Chân để cho mình tu luyện nha.

- Chàng muốn dạy cho thiếp tu chân? Chàng biết tu chân? Chàng là người tu chân?

Kiều Nhan nghe Vương Nhàn giảng đạo một hồi, dường như hiểu ra, liên tục đặt ba thắc mắc dồn dập hỏi hắn.

- Tu chân mà thôi, cũng không hiếm lạ gì, cũng không có quá nhiều hứng thú để ta ôn luyện.

Vương Nhàn lắc lắc đầu đáp.

- Cái gì cũng biết nhưng lại không hứng thú với cái nào. Chàng thật phung phí tư chất trời cho mà. Bại gia tử!

Kiều Nhan bĩu môi, đấm nhẹ vào ngực hắn.

Nàng biết, nếu trên đời này có ai có tư chất tốt hơn nàng, thì Như Ngọc chính là một trong số đó. Mà người đàn ông Như Ngọc luôn ỷ lại vào, lấy hắn làm gốc, nói gì nghe nấy, thì liệu trí tuệ của hắn có tầm thường chăng?

Tất nhiên là không rồi.

- Haha, sẵn nói luôn, tu chân chỉ là thứ yếu, cốt là để giúp nàng khôi phục lại Tiên Thiên Võ đạo mà thôi. Quan trọng nhất vẫn là Tu Võ Nhan nhé.

Vương Nhàn cười khan hai tiếng, sau đó nghiêm mặt, ngữ khí trầm chắc như búa trời gõ mạnh vào lòng Kiều Nhan, chậm rãi truyền đạo rõ ràng từng chữ:

- Tu chân ngày rộng tháng dài, chưa biết bao giờ mới gặp được cơ duyên đột phá. Nhưng Võ đạo thì lại khác, với căn cơ vững chắc của nàng, thì sau khi cơ thể được bù đắp trọn vẹn, nàng nhất định sẽ một đường thẳng tiến, Thiên cấp đỉnh tiêm đại viên mãn gì đó, không thành vấn đề. Đột phá Thiên cấp tiến lên cảnh giới Võ học cao hơn là điều nàng hoàn toàn có thể làm được.

- Nhớ, sau này dù có gặp chuyện không may như vừa rồi, nàng nhất định phải bền gan vững chí đối mặt, tìm cách phá cục, đột phá tai kiếp, có vậy mới vấn đỉnh vô thượng được. Nhớ nhé!

- Ừm, ta nhớ.

Kiều Nhan bị ngữ khí nghiêm cẩn của Vương Nhàn cảm nhiễm, chăm chú gật đầu chắc nịch đáp.

- Tốt, mặc dù Cửu Liên Hoá Cốt công hung hiểm vạn phần, khiến nàng suýt chút nữa vong mạng, nhưng nhờ nó mà nàng lại đạt được lợi ích vô cùng to lớn.

Vương Nhàn vừa lòng gật gật đầu, tiếp tục giải thích:

- Với Cửu Liên căn được tích tụ trong mạch máu, nàng hoàn toàn có thể tu luyện được Cửu Liên tâm pháp bản chính tông, mà không sợ xung đột với tâm pháp gia truyền của nàng.

- Cửu Liên chính tông...

Nghe Vương Nhàn giảng đến đây, một luồng hơi thở rét lạnh chạy dọc sống lưng Kiều Nhan, khiến nàng không khỏi run rẩy thấp giọng thì thào:

- Ý chàng là Cửu Liên Thần Công của Cửu Liên Cửu Bộ Khúc trong truyền thuyết.

- Đúng vậy, chính là nó đó.

- A...

Kiều Nhan kinh hãi há hốc mồm.

Cửu Liên Cửu Bộ Khúc trong truyền thuyết kia nha. Cầu Độc đại ma đầu cùng một đại cảnh giới với nàng, chỉ dùng tâm pháp từ bản ngụy kinh của nó cũng đã đánh cho nàng không còn mảnh giáp.

Nếu là Cửu Liên tâm pháp bản chính tông thì sẽ còn kinh khủng cỡ nào nữa.

Phí gia thương pháp tuy rằng tinh diệu biến ảo khôn lường, nhưng tâm pháp chưa hẳn đã là đỉnh cấp trên đại lục.

Đem so với Cửu Liên Cửu Bộ Khúc thâm thúy ảo diệu kia, tâm pháp nhà nàng quả thật là không đáng được nhắc đến.

- Cơ mà, nếu tu luyện Cửu Liên tâm pháp bản chính tông, nàng nhất định sẽ bị người của mạch Cửu U đuổi giết, truy sát đến khi nào nàng diệt trừ được nàng mới thôi.

- Nàng có sợ không?

Vương Nhàn đôi mắt loé lên tia sáng kỳ dị, chậm rãi hỏi cô gái nhỏ bên cạnh mình.

- Không sợ, chỉ cần có hy vọng, ta sẽ san bằng tất cả mọi trở ngại. Vấn Đỉnh Vô Thượng.

Kiều Nhan ngữ khí tự tin vạn phần, chém đinh chặt sắt kết luận.

- Tốt, vậy giờ ta sẽ dạy cho nàng phương pháp tụ tập linh khí, trước luyện thành chân nguyên để trở thành một Tu Chân giả chân chính. Sau đó sẽ truyền Cửu Liên tâm pháp của Cửu Liên Cử Bộ Khúc cho nàng.

...

Thế là nửa tháng tiếp theo, Phí đại tiểu thư ở lì trong biệt viện cùng Vương Nhàn, mặc kệ ngoài kia người khác có nói gì, nàng chỉ dốc lòng cầu đạo, tụ linh khí luyện chân nguyên.

Mọi sự vụ của gia tộc đều được nàng ủy thác cho em trai Phí Anh Tuấn, cùng chị em thân tín của nàng giải quyết.

Người Phí gia trông thấy tiểu thư nhà mình sau khi bị phế đi, liền chìm đắm vào trong yêu đương luyến ái cùng gã đàn ông họ Vương, đều không khỏi thầm lắc đầu ngao ngán.

Có một số người nội tâm bắt đầu rục rịch một ít tâm tư nhỏ, một số lại chuyển sang nịnh nọt Phí nhị thiếu gia không có đầu óc kia.

Những bậc trưởng bối ủng hộ nàng thì lo lắng không yên, vài lần chạy đến cửa biệt viện hòng tra hỏi đại tiểu thư nhà mình, nhưng đều bị hộ vệ thân tín của nàng cản lại, cuối cùng đành ôm một bụng tức giận trở về.

Riêng Đại trưởng lão, sau khi tìm về được tiểu thư thì liền quay lại sơn môn, quản việc trong môn phái, căn bản không để ý đến cái trang viên nho nhỏ này.

Nội bộ Phí gia bỗng chốc dần trở nên rối loạn.

Nửa tháng sau...

- Phù.

Bên gốc cây thủy đào, một cô gái tóc ngắn ngang vai đang ngồi xếp bằng luyện công, thì một sợi khói đen bốc lên trên đầu nàng. Nhanh chóng hiển hoá thành hình ảnh một đoá hắc liên vô cùng dữ tợn, dường như đoá hắc liên này không muốn rời khỏi cơ thể của cô gái, điên cuồng vặn vẹo đánh về phía đỉnh đầu nàng.

Ngay lập tức, một đoàn chân nguyên từ trong cơ thể nàng bay ra, bao phủ lấy đoá hắc liên kia, giày xéo chà đạp thiêu đốt... dùng tất cả biện pháp dã man nhất để nghiền ép đoá hắc liên đó.

Ban đầu đoá hắc liên còn kháng cự mãnh liệt, nhưng, chỉ hai canh giờ sau, nó dần dần yếu đi, sau đó liền ngoan ngoãn nhận mệnh, tùy ý bị đoàn chân nguyên kia luyện hoá.

Một giờ sau, đoá hoa sen từ một màu đen kịt, từ từ phai màu, đến cuối cùng, một sơi tơ đen triệt để bốc hơi mất, chỉ để lại một đoá hoa sen trong suốt đầy lóng lánh.

Đoá hoa sen trong suốt lóng lánh như giọt nước này, chính là Cửu Liên Căn.

Có được nó, nàng mới có thể tu luyện Cửu Liên Thần Công.

Cửu Liên Căn không thể ở lâu bên ngoài không trung, mau chóng được đoàn chân nguyên nhỏ bé kia kéo vào cơ thể cô gái nhỏ.

- Phù, cuối cùng cũng đã thành công.

Cô gái tóc ngắn thở phào một hơi, chậm rãi mở mắt ra.

Khẽ đưa tay sờ bụng của mình, nơi bụng dưới lúc trước bị xẹp vào, nay đã được ba đoạn xương sườn đầy cứng rắn chống đỡ.

Nàng lại nâng hai tay, vận công một chút, liền một đoá hoa sen trong suốt mỏng tang bay lơ lửng trên bàn tay trái nàng.

Bên tay phải, một đoàn chân nguyên vô cùng mờ nhạt, mắt thường không thể nhìn thấy được, nhẹ nhàng lay động.

Nhìn vào hai lòng bàn tay, cô gái nhỏ bất giác nhoẻn miệng cười.

Nàng không phải ai khác, chính là cô gái nhỏ Phí Kiều Nhan của chàng trai trẻ Vương Kỳ Phong kia.

Nàng nhân hoạ mà đắc phúc, thiện lành hoá giải tai ương, cuối cùng đã trở thành một cường giả Chân Võ song tu cực kỳ cường đại.

Cảnh giới võ học trước khi gặp nạn chỉ mới Địa cấp Hậu Thanh sơ kỳ, nay đã đột phá cánh cửa Thiên cấp, đứng vững tại Thiên Cấp Sơ Ý cảnh đại viên mãn.

Không bao lâu nữa, nàng nhất định sẽ thăng cấp lên Song Ý, trở thành cường giả Thiên Cấp - Song Ý cảnh, ngang hàng với các vị lão tổ tông trong gia tộc.

Còn tu vi chân nguyên của nàng, dưới sự hướng dẫn tận tình của Vương Nhàn cùng với sự nỗ lực tu luyện ngày đêm, đã ổn định tại hậu kỳ Luyện Khí tầng thứ ba.

Vương Nhàn chỉ biết cách tụ linh, ngưng khí, hít thở cùng vận chuyển chân nguyên; chứ còn tên công pháp tu chân mà hắn đã học lỏm, tên gọi của từng cảnh giới thì hắn căn bản không thể nào nhận biết.

Bởi vậy, hắn chỉ có thể chia lộ trình Luyện Khí thành chín tầng, mỗi tầng được chia nhỏ thành sơ, trung, hậu, đỉnh phong, đại viên mãn.

Còn cái gì thức hải, thần thức, chân hoả,...cùng các loại tiểu pháp thuật đặc trưng của một Tu Chân giả, hắn căn bản là mù tịt.

Đừng có nói đến chuyện dùng thần thức khu động phi kiếm, đạp kiếm phi hành như Diệc Vân Tuyết kia.

Đây căn bản là học lén pháp môn của mạch tu chân nhà người ta, ngươi cũng chỉ có thể biết cách tụ linh ngưng khí, còn những thứ khác thì đừng hòng mơ tưởng.

Đừng suy nghĩ đến cái gọi là Pháp Quyết Tu Chân.

May là Kiều Nhan chỉ nghe nói chứ không hiểu rõ về Tu Chân, nếu không nhất định sẽ chê cười Vương Nhàn mà mắng hắn:

"Đồ sư phụ cùi bắp, truyền đạo chỉ truyền rễ không truyền thân, làm sao mà người ta mọc lá đâm hoa kết quả được."

Dẫu vậy, dưới sự tẩm bổ của linh lực từ linh khí quý giá trong đất trời, tiên thiên võ đạo - cụ thể là ba đoạn xương sườn bị đánh nát, cuối cùng cũng mọc lại được.

Tiên Thiên lại tròn, võ đạo lại có thêm một bước nhảy vọt cực lớn, hôm nay phải nói chính là một ngày đại hỉ của Phí Kiều Nhan nha.

- TRỘM TẶC TO GAN DÁM HỌC LÉN TÂM KINH CỦA CHÚNG TA. GIẾT NGƯƠIIII...

- VƯƠNG KỲ PHONG ĐÁNG CHẾT, NGƯƠI CÓ BIẾT LÀ NGƯƠI ĐANG LÀM CÁI GÌ KHÔNG HẢ?

Chỉ là niềm vui còn chưa kịp tày gang, hai tiếng hét lớn như thiên lôi đánh vỡ đại địa, nổ tung cả trang viên Phí gia, làm mặt đất của toàn bộ thành Hoàng Liên rung chuyển dữ dội.

Hai tiếng hét lớn giao thoa vào nhau vang rung trời, từng vòng sóng âm như từng đợt sấm rền chớp giật đập thẳng vào màng nhĩ của toàn bộ sinh linh trên khắp Hoàng Liên thành.

Người có chút võ đạo chỉ nhíu mày nhìn về hướng Phí gia. Còn dân thường phàm nhân thì làm sao chịu đựng nổi luồng âm vực đinh tai nhức óc này, vội vàng ôm đầu bịt lấy tai nằm sát xuống mặt đất run lẩy bẩy.

- Chuyện gì vậy? Có cường địch đánh vào Phí gia hả?

Một tên mập mạp đang cắn dở chiếc đùi gà bị hai tiếng rống lớn làm giật mình, hất văng cả cái đùi gà còn dính đầy thịt xuống mặt đất, hắn chùi chùi mép, vẻ mặt đầy kinh hãi hỏi.

- Mày không nghe thấy sao, là có người ở Phí gia học lén tâm pháp bản môn của người khác, bị người ta giết tới cửa.

Tên thư sinh cao gầy ngồi bên cạnh tên mập, phe phẩy chiếc quạt lông nhếch môi giải thích.

- Còn Vương Kỳ Phong là ai?

Mập mạp nghiêng đầu nhíu nhíu mày hỏi.

- Là con rể tương lai của nhà họ Phí, có vẻ lần này Phí gia chọc phải đại hoạ rồi.

Nói rồi, tên thư sinh cao gầy xếp lại quạt lông, đưa tay xách cổ áo tên mập mạp lên, giục:

- Đi thôi, chúng ta đến nhà họ Phí xem náo nhiệt.

Nói rồi, hai tên có thể hình bất đối xứng này hoà vào dòng người tuôn về hướng trang viên của nhà họ Phí, tham gia một hồi đại náo nhiệt đầy kích thích này.

- Mau cản hắn lại.

A, á, hự, phụt, xoạt, bốp, bịch.

- @₫&@%#

- @#&#%#

Ngoại viên Phí gia lúc này rơi vào cảnh hỗn loạn, âm thanh đánh nhau chặt chém, chửi bới rủa xả trộn lẫn vào nhau cực kỳ rối loạn.

Tưởng chừng là thiên quân vạn mã đánh nhau, nhưng khi nhìn kỹ lại thì chỉ thấy hai bóng người đang chém giết hướng thẳng vào nội viện.

Trên đường bọn họ càn qua, gia nhân nhà họ Phí thay nhau đổ xuống mặt đất như ngã rạ.

Chỉ hai người, khí thế như hồng, ý chí vô địch quét ngang thiên hạ, đánh cho ngàn cao thủ võ tu nhà họ Phí te tua không còn một manh giáp.

Nội viện cũng như ngoại viên, dù công lực của đám người Phí gia có cao hơn một cảnh giới, nhưng cũng chẳng làm nên trò trống gì.

Hai kẻ hung thần ác sát kia chỉ cần vung tay lên là cả chục người bị hất lên trời, văng ra bốn hướng xung quanh, đến lúc rơi xuống mặt đất thì đã không còn sức đứng dậy tái chiến, chỉ có thể ôm vết thương quằn quại trên mặt đất, đau đớn rên rỉ.

- Các ngươi là ai, cớ gì lại đến nhà họ Phí chúng ta làm loạn, hô đánh hô giết, đả thương người vô tội.

----*----

Bình Luận (0)
Comment