Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 4 - Hàng Nguội Nằm Trong Túi

Gia Định, ngày 2/9.

Ngày chính thức khai giảng, thành thị hay nông thôn, bất kể giàu nghèo, học sinh khắp cả nước đều xách balo lên đường nhập học.

Lão Tiêu cũng không ngoại lệ, mặt mày hớn hở chỉnh lại áo mũ trước gương, hài lòng nhìn bộ cánh mới của mình.

Thân làm hộ vệ kiêm luôn chức lái xe cho đại thiếu gia, lão từ sáng đã thức dậy thật sớm, kiểm tra máy móc xe, lái khỏi gara đậu ngay trước cổng, còn dặn dò nhà bếp chuẩn bị một bữa sáng thật đầy đủ cho thiếu gia của mình nữa.

Cộc cộc!

- Thiếu gia, đến giờ đi học rồi!

Lão Tiêu cung kính gõ cửa phòng, nhưng đáp lại là thanh âm của không khí.

Sau một hồi chờ đợi, lão suốt ruột vặn nắm cửa bước vào.

- !!!

- Ạch, Thiếu gia đâu???

- Con ở đâu hả, bên kia kìa.

Vương Nhàn vừa nhai ngấu nghiến nắm xôi, vừa chỉ chỉ về khu đô thị phía xa.

Lúc trời tờ mờ sáng hắn đã trốn ra khỏi nhà, dạo một vòng quanh nội thành. Rào thép gai bãi mìn hắn còn băng qua được, chỉ một căn biệt thự nho nhỏ không làm khó được hắn.

- Cha mẹ đâu để anh đi một mình vậy, gặp kẻ xấu phải làm sao.

Bà cụ bán xôi vừa soạn gia vị từ đôi thúng ra chiếc bàn nhỏ, vừa trách móc.

- Cụ yên tâm, con lo được.

Vương Nhàn cười cười, vỗ vỗ túi quần làm cộm lên con dao bấm mới chôm được từ chỗ lão Tiêu tối qua.

Hắn chưa làm khó người khác là may lắm rồi, ai mù mắt mới đi chọc phải hắn.

Vừa trò chuyện với bà cụ bán xôi, Vương Nhàn vừa quan sát chiếc Cadillac đỗ bên kia đường. Gã đàn ông lực lưỡng bên trong đang gặm vội ổ bánh mỳ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con hẻm bên cạnh.

- Đấy là xe đưa rước dành riêng cho giáo sư James, phó hiệu trưởng của trường tiểu học quốc tế AVF (America - Mỹ, France - Pháp). Sáng nào cũng đậu ngay chỗ đấy.

Bà cụ bán xôi ngó theo, thuận miệng giải thích.

Với một cậu bé chín tuổi không chút uy hiếp nào này, bà cụ cũng không hề giấu giếm.

Vương Nhàn gật đầu dời ánh mắt, cũng không truy hỏi thêm.

Cộp! Cộp!

- Ơ…

Dr. James kinh ngạc nhìn cậu bé vừa lên xe cùng mình.

Gã đô con cũng giật mình quay đầu lại, nhe hàm răng trắng bóc, cười cợt:

- Nhóc con, ở đâu ra mà chạy loạn vậy?

- Tiện đường.

Vương Nhàn bình thản trả lời, nhanh tay đưa ra chiếc thẻ học sinh bóng loáng.

- Vương Kỳ Phong, 3A…

- Mày là con trai của chủ tịch Vương.

Nhìn dòng chữ trên tấm thẻ quen thuộc, Trần Bình biết ngay cậu nhóc trước mặt là thần thánh phương nào.

- Hì hì xin lỗi thiếu gia, ta lỡ lời. Ngài ăn sáng gì chưa, ăn kẹo không…

Bình tài xế cười nịnh nọt, lục lọi ngăn đồ ăn một hồi, lôi ra được một que kẹo mút đưa qua.

- Không cần, mau lái xe đi.

Vương Nhàn khoác tay từ chối.

Trần Bình gật gật đầu đạp ga, chiếc Cadillac lăn bánh rời đi.

- Merhaba Dr. James.

Vương Nhàn mỉm cười chào người đàn ông trung niên ngoại quốc bên cạnh.

- Giáo sư, nãy ngài cùng thiếu gia trao đổi về cái gì thế.

Trần Bình nhớ lại cái bắt tay của một già một trẻ vừa rồi, không nhịn nổi tò mò hỏi.

Suốt đoạn đường cả hai người đều dùng tiếng Thổ để nói chuyện, hắn căn bản nghe không hiểu nửa chữ.

- Một sự tự do và một lời hứa hẹn.

Giáo sư James mặt không đổi sắc, khẽ nâng nâng gọng kính bình tĩnh trả lời.

- Tự do, hứa hẹn…

Trần Bình nghi hoặc lẩm bẩm.

- Chuyện vừa rồi tốt nhất anh đừng nói cho ai biết, phải tuyệt đối giữ bí mật.

Giáo sư James nghiêm giọng.

- Vâng thưa giáo sư, tôi tuyệt đối sẽ giữ kín chuyện này.

Trần Bình nghiêm túc đáp.

Dù gì hắn cũng nghe không hiểu, có nói ra chuyện này chắc chẳng ai tin, một việc không có lợi gì đối với mình, Trần Bình không muốn tự rước phiền toái.

Cơ mà, hắn vẫn thầm thắc mắc về cái gọi là "Một sự tự do", "Một lời hứa hẹn".

Đương nhiên, tự do là dành cho bạn học Vương đấy.

Trong ba năm tiểu học còn lại này, toàn bộ quá trình cùng kết quả học tập sẽ được vị phó hiệu trưởng kia tự tay lo liệu hết.

Vương Nhàn tin tưởng vị phó hiệu trưởng này sẽ không để cho hắn thất vọng, vì một lời hứa hẹn hắn đã dành cho lão.

Nhanh chóng quay về biệt thự, nhìn lão Tiêu đang đứng ngồi không yên, Vương Nhàn mỉm cười chào hỏi.

- Thiếu gia à, ngài có biết ta lo cho ngài lắm không?

Lão Tiêu kích động đứng bật dậy, nắn bóp khắp người bạn học Vương, sau khi kiểm tra thấy thân thể của thiếu gia nhà mình hoàn toàn lành lặn, lão mới thở phào nhẹ nhõm.

- Chú Tiêu à, ông về phe ai?

Vương Nhàn ngừng cười, nghiêm mặt hỏi.

- Đương nhiên là ta luôn đứng về phía thiếu gia rồi.

Lão Tiêu trả lời không chút do dự.

- Tốt, vậy bây giờ ông hãy lấy quân thệ ra thề, coi nhiệm vụ tôi giao như quân lệnh, tuyệt đối thi hành, tuyệt đối giữ kín bí mật.

- Như nào, được chứ?

Vương Nhàn trầm giọng hỏi.

- Được, ta, họ Tiêu tên Triền, lấy tính mệnh ra thề…

Lão Tiêu nhiễm khí thế của Vương Nhàn, kích động đứng nghiêm người, giơ tay phải lên tuyên thệ.

- Haha, tốt tốt.

Tiểu đội trưởng Vương cười to, cuối cùng cũng lừa… à không, cuối cùng cũng thu xếp được một kho rắc rối nữa rồi.

Lão Tiêu tuy quan tâm hắn như cháu ruột mình, nhưng nếu hắn xử lý không khéo, nhất định sẽ xuất hiện những vấn đề không cần thiết.

- Cơ mà, thiếu gia muốn ta làm việc gì.

Lão Tiêu cười cười, không coi cái này là một chuyện, một đứa trẻ chưa đến mười tuổi có thể gây ra sóng gió gì đâu này.

- Đi, lại đây làm miếng nước trà, rồi chúng ta bàn công chuyện nào.

Vương Nhàn kéo lão Tiêu ngồi xuống ghế sofa, một già một trẻ châu đầu vào thảo luận.

- Cái này, cái kia…

Lão Tiêu mê man nhìn thiếu gia nhà mình, trong lòng mắng to cái miệng già không biết cẩn trọng. Trẻ con hồ đồ thì chớ, đến lão già hơn sáu mươi tuổi cũng hồ đồ theo thì quả thật, không thể chấp nhận được.

Lúc đầu lão chỉ coi lời quân thệ vừa rồi là trò đùa vui của thiếu gia nhà mình thôi, ai ngờ chớp mắt hắn đã cho mình mấy cái mệnh lệnh, không cái nào là việc nhỏ cả.

Nhìn khuôn mặt già nhăn nhó như cắn phải ớt của lão Tiêu, Vương Nhàn biết lão còn chưa tin, nhanh chóng lấy ra điện thoại bấm ngay một dãy số rồi nhét vào tay lão.

- Thiếu gia, ta vừa thu xếp xong, đảm bảo trên lớp không một ai để ý đến sự vắng mặt của ngài.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của người đàn ông trung niên.

- Ông, ông là phó hiệu trưởng James.

Lão Tiêu lắp bắp hỏi.

- Vâng, xin hỏi ông là…

Đầu bên kia nghi hoặc đáp.

- À, tôi là Tiêu Triền, hộ vệ của thiếu gia. Thiếu gia chuyển lời khen ngài làm việc rất tốt. Không làm phiền ngài nữa, tôi cúp máy đây.

Lão Tiêu run run tay ngắt cuộc gọi.

- Thật con mẹ nó có thể chơi lên được như vậy?!?

Lão Tiêu kinh ngạc lẩm bẩm, không tin được nhìn chằm chằm thiếu gia nhà mình.

- Chú tin tôi rồi chứ. Nào, cùng đi mua một chiếc xe nào.

Vương Nhàn khoe hàm răng trắng bóc nhe răng cười, nhanh tay kéo lão Tiêu ra ngoài.

Sáng hôm sau, một chiếc Honda đời 2000, bốn chỗ ngồi cũ kỹ chậm chạp chạy ra phía ngoại ô. Bé trai ngồi ghế phụ nhàn nhã ngắm từng hàng cây chạy ngược qua bên đường, trái ngược hẳn với lão tài xế bên cạnh.

Lão Tiêu miệng méo xệch, trong lòng thầm tiếc hận không thôi, tài sản tích góp cả đời lão trong một buổi chiều bay đi hơn một nửa.

Lão định tặng khoản tiết kiệm này vào ngày cưới của đại thiếu gia nhà minh, coi như đáp lại sự tử tế nhà họ Vương đối với lão bao năm qua, dù sao Vương Kỳ Phong cũng không khác gì cháu trai ruột của lão.

Năm đó vừa giải phóng, lão về quê thì biết tin vợ mình đã đi theo thằng khác, thất vọng buồn bã mất niềm tin vào phụ nữ, hắn lại vác súng ra trận khi chiến tranh biên giới Tây Nam nổ ra.

Trong một trân vây quét, lão may mắn cứu được chàng thiếu niên trẻ tuổi Vương Kỳ, sau này thành công, Vương Kỳ nhớ ân xưa mời hắn về làm hộ vệ cho con trai mình, vừa ân cần phụng dưỡng lão.

Cứ tưởng sẽ yên bình hưởng tuổi già những năm cuối đời, ai ngờ vị thiếu gia miệng còn hôi sữa này còn điên cuồng hơn lão năm đó rất nhiều.

Mặc dù hơi xót của, nhưng lần phá sản này còn gấp mười lần số tiền bao năm qua thiếu gia đã tiêu từ cha hắn, nên lão Tiêu cũng cảm thấy địa vị mình trong lòng thiếu gia được tăng thêm lên mấy lần, cũng thấy an ủi phần nào.

- Chú Tiêu à, đừng buồn nữa, dù không phải đồ mới nhưng vẫn còn dùng rất tốt, quan trọng là nó không quá bắt mắt nha.

Vương Nhàn vừa gỡ gỡ những mẩu sơn vụn đã bong ra khỏi cửa xe, vừa an ủi lão.

- …

Lão Tiêu nén giận không trả lời, tập trung lái xe.

- Yên tâm, tương lai kiếm đủ tiền tôi nhất định sẽ trả lại cho chú, hì hì.

Vương Nhàn cười lấy lòng.

- Hừ, đàn ông lời nói đáng ngàn vàng, anh phải nhớ kỹ những lời hôm nay anh nói đó.

Lão Tiêu nhìn chằm chằm Vương Nhàn, nghiêm túc răn dạy.

Đây là lần đầu tiên trong bao năm qua lão nghiêm túc như vậy, chuyện lần này mặc dù lớn, ngốn hơn nữa tài sản của lão, nhưng để dạy cho đứa cháu trai hờ này một bài học, lão cũng không thấy tiếc.

Ba năm sau nếu Vương Kỳ Phong không cho ra kết quả gì, lão nhất định sẽ tận tay xách lỗ tai hắn về nhà, vung roi mây đánh hắn một trận.

Dù sao, tất cả vẫn còn nằm trong tầm khống chế của lão.

- Vâng vâng.

Vương Nhàn biết mình đang đuối lý, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment