Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 41 - Như Ngọc Phá Sát Cục, Vân Tuyết Phi Kiếm Lui

"

- Nhớ, sau này dù có gặp chuyện không may như vừa rồi, nàng nhất định phải bền gan vững chí đối mặt, tìm cách phá cục, đột phá tai kiếp, có vậy mới vấn đỉnh vô thượng được. Nhan nhé!

- Ừm, ta nhớ.

Tiểu Kiều Nhan bị ngữ khí nghiêm cẩn của Vương Nhàn cảm nhiễm, chăm chú gật đầu chắc nịch đáp.

"

Phá cục, làm sao phá vỡ sát cục này bây giờ đây?

Kiều Nhan mặc dù tư chất tuyệt đỉnh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn quá non nớt khi đem so với hai lão quái vật đối diện.

Trước mặt hai con cáo già này, nàng như con chim nhỏ gãy cánh sắp bị tươi sống cắn chết, tùy ý bọn họ ăn thịt vậy.

Vút!

Vùuuuuu...

Đúng lúc này, ngay tại khoảnh khắc Kiều Nhan sắp bị tươi sống đánh chết, nàng chỉ còn cách cánh cửa địa ngục chỉ đúng nửa bước chân.

Thì từ trên không trung, một thanh đại hắc đao to như tấm ván cửa lấy tốc độ nhanh khủng khiếp bay thẳng xuống tới.

Toàn thân thanh đao lớn phủ một màu đen kịt điên cuồng xoay tít lên, quay tròn vùn vụt, cuốn lấy không khí xung quanh tạo thành lốc xoáy bay ngùn ngụt.

Cả thanh đại hắc đao dài hơn hai mét, to như tấm gỗ lớn, mang trong mình một lực lượng tựa như bầu trời muốn đổ sụp mà đè xuống, đã vậy tốc độ của nó còn quá mức nhanh.

Thiểm điện kinh lôi, sấm sét chớp giật nếu đem so với tốc độ của thanh đại đao này, cũng chỉ là đàn em mà thôi.

Thanh đại đao nhắm thẳng vào hai người một già một nữ đang chuẩn bị đoạt mạng Kiều Nhan kia.

Mọi người xung quanh trong nháy mắt, não hải chỉ kịp nghĩ đến một chữ:

"Chết"

Tức là sau khi lão giả tóc trắng cùng nữ nhân che mặt kết thúc đại sát chiêu, tiêu diệt được Kiều Nhan, thì cả hai cũng không thể tránh thoát được lưỡi đao hung ác kia đâu.

Căn bản là hai người họ sẽ bị thanh đại hắc đao bự tổ chảng này chém thành bốn mảnh, chết không kịp ngáp vậy.

Hai người này tất nhiên cũng nhìn thấy thanh đại hắc đao kia rồi, chỉ là sát chiêu cũng đã đánh ra được hơn nửa đường, bây giờ muốn thu chiêu để rút lui nhất định sẽ bị phản phệ.

Còn nếu cưỡng ép đổi hướng đánh về phía đại hắc đao, nhất định lực đạo sẽ bị thuyên giảm, còn phải chịu phản lực đánh ngược lại nữa.

Vả lại, bọn họ còn không biết dưới tình trạng như vậy, liệu cả hai có thể đỡ được thanh đại hắc đao hung ác đến cực điểm, như bùa đòi mạng này không nữa.

Cứ thế, từ hai con cáo già chuẩn bị ăn thịt con chim nhỏ, hai người họ bỗng chốc biến thành hai con cáo nhỏ bị bác thợ săn nhắm trúng, bắn ra mũi tên chuẩn xác, ngay tức khắc sẽ sấp đôi, ghim xuyên qua hai người một lượt.

- Phụt!

Lão giả tóc trắng quyết đoán chấp nhận phản phệ, cấp tốc thu lại sát chiêu mà rút lui, trong miệng không khỏi phun ra một ngụm tinh huyết đỏ tươi nóng rực.

- Kíttt

Nữ nhân che mặt nghiến răng ken két, không chút chần chờ cũng vội vàng thu kiếm, lưỡi kiếm bị lực đạo phản chấn run bần bật, nếu không phải chất liệu trường kiếm vô cùng cao cấp, thì giờ này nó đã nổ tung do phản lực rồi.

Nữ nhân che mặt cũng không khá hơn lão giả là bao, dù có trường kiếm thay mình hấp thu một lượng lớn phản lực, nhưng phản phệ đâu có đơn giản như vậy, không phải nghiến răng nghiến lợi cố gắng gương ép chống đỡ, hẳn cũng đã ói ra tinh huyết như lão rồi.

Thế nhưng, cho dù cả hai đều quyết đoán thu chiêu rút lui lại, nhưng tốc độ thanh đại hắc đao lao tới vẫn thật quá nhanh.

Lưỡi đao xoay tròn chém xoẹt qua thắt lưng của hai người bọn họ, chỉ nửa milimet nữa thôi là chạm đến quần áo của bọn họ rồi.

- Hú hồn...

Toàn trường được một phen hú vía, may mà hai người kia quyết đoán, không thì kịch hay còn chưa dứt, thì hai diễn viên phản diện chính đã bị toi mạng rồi.

Thanh đại hắc đao không chỗ nhận lực, tiếp tục xoay tròn lướt sát mặt đất, sau đó nó như một chiếc boomerang vòng ngược lên không trung, bay ngược về nơi mà nó được phóng đi.

Mọi người dõi mắt nhìn theo, liền trông thấy trên đỉnh nóc toà biệt viện, một người mặc áo choàng đen đã đứng ở nơi đó tự lúc nào.

Vạt áo choàng đen theo gió bay phần phật, che phủ toàn bộ bóng người bên trong, dù người ta có tinh mắt đến mấy, khi nhìn vào bên trong chiếc áo choàng cũng chỉ thấy một mảnh đen kịt, không thể nhìn ra được rốt cuộc đằng sau lớp màn đen là người hay là quỷ.

Chớp mắt, từ bên trong áo choàng đen vươn ra một cánh tay thon gọn, chuẩn xác đỡ ngay đường bay của thanh đại hắc đao.

Thanh đao to như tấm ván cửa, lực đạo từ đầu đến cuối không hề bị suy giảm, vậy mà bị cánh tay nhỏ bé kia dễ dàng bắt được.

Mọi người có cảm giác, cả thanh đao nặng hơn hai trăm cân lúc này lại nhẹ tựa một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng rơi vào bàn tay của người áo đen vậy.

Xoẹt!

Cánh tay đen kịt kia nắm chuôi đao, xoay một vòng xoẹt qua không trung, sau đó cắm lưỡi đao vào nóc toà biệt viện, khoanh tay cúi đầu nhìn toàn bộ mọi người ở bên dưới một vòng.

Mọi người chỉ thấy mũ chiếc áo choàng cử động, nhưng khi ánh mắt thân ảnh bên trong quét qua, ai nấy cõi lòng đều dâng lên từng hơi thở lạnh buốt.

"Sát khi người này cũng quá mức nồng đậm đi..."

Người người ở đây trong lòng đều không khỏi bật ra một cái suy nghĩ như vậy.

- To gan, ngươi là người phương nào, dám xen vào chuyện của Cửu U sơn chúng ta hả?

Lão giả tóc bạc râu tóc dựng ngược, đáy lòng vẫn còn khiếp sợ, trân gân cổ gào lên.

- Cút!

Mọi người ngay lập tức nghe được một tiếng nói khàn khàn, không thể nào phân biệt được người áo đen là nam hay nữ.

Chỉ nói một chữ thôi, nhưng uy lực vạn phần.

- Hừ, giả thần giả quỷ làm cái gì. Có giỏi thì lộ mặt xưng họ tên. Đừng có che đầu giấu đuôi như phường trộm cướp.

Lão giả tóc bạc mặc dù thực lực cấp lão tổ tông, nhưng tính tình không tốt chút nào, không cần giữ mặt mũi mở miệng mắng chửi như tát nước.

- Người biết chân thân của ta, hầu như đều đã chết, khà khà.

Người áo đen khàn khàn giảng, ngữ khí âm u cười lạnh.

- Là Hắc Sát Ma Ảnh...

Một người trong đám đông ở bên kia nhận ra người áo đen là ai, không khỏi nghẹn ngào hét lớn.

- Đúng là Hắc Sát Ma Ảnh nổi như cồn mấy hôm nay.

- Chuyên săn giết ma tu rút xương luyện cốt nha.

- Là Hắc Ảnh đại nhân...

- Muốn chết hả, mau quay về.

Đám đông ngay lập tức ồn ào bàn tán đầy sôi nổi, thậm chí có người kích động muốn chạy lên chào hỏi người áo đen, nhưng rất nhanh đã bị đồng bọn ngăn lại.

- Ê Văn, là Hắc Sát Ma Ảnh kìa mày...

Tên béo ục ịch cũng đang ngẩng đầu nhìn người áo đen, trong ánh mắt không giấu được nỗi khiếp sợ, run rẩy lắp bắp.

Chiếc ghế xếp bằng tre dưới mông hắn bị thân xác to như voi đè ép, cũng run rẩy như muốn gãy nát theo vậy.

- Hừmmm...

Tên thư sinh văn nhược nhíu mày, đôi con ngươi loé ra tia sáng kỳ dị nhìn chằm chằm người áo đen, chỉ có điều, dù hắn có chăm chú quan sát nhưng cũng không thể moi ra được chút đầu mối nào.

Hai tên thư đồng từ lúc người áo đen xuất hiện liền như gặp phải đại địch, cả cơ thể bọn chúng căng cứng lên, cẩn thận đứng sát tên thư sinh văn nhược, tùy thời bảo hộ cậu chủ nhà mình.

- Ngươi...

Lão giả tóc bạc mặt mày lúc xanh lúc đỏ, tức nghẹn họng run run ngón tay chỉ về phía người đen, lắp bắp nói.

- Cô bé này ta nhìn khá vừa ý. Hôm nay ai cũng đừng nghĩ đến chuyện giành nàng với ta.

Người áo đen nhìn về phía Kiều Nhan, cười cười đầy hứng thú nói, sau đó phất phất tay như đuổi ruồi, mà rằng:

- Mau cút hết đi.

Đám đông nghe được lời này, ngay lập tức bùng nổ, tiếp tục ồn ào bàn tán rần rật:

- Hắc Ảnh đại nhân muốn cướp người.

- Hắc Sát Ma Ảnh muốn mang Phí đại tiểu thư đi ư?

- Đại nhân của ta muốn lấy nàng làm lô đỉnh, thải âm bổ dương luyện thần công đấy ư.

- Ta cũng muốn trở thành lô đỉnh của ngài nha.

- Ngươi mà cũng muốn trở thành lô đỉnh của Hắc Ảnh đại nhân, không tự đái tự soi mặt mình vào nước tiểu xem.

- Mơ đi cưng...

- ...

Kiều Nhan nghe thấy người áo đen nhắm vào mình, lại nghe đám đông ồn ào như vỡ chợ, không khỏi mặt mày trắng bệch đầy kinh hãi.

Nàng vừa thoát khỏi cửa tử, chưa kịp vui mừng thì lại bị người khác để mắt. Kẻ này vừa ra tay cứu nàng một mạng, giờ lại muốn dẫn nàng đi, nàng có thể từ chối sao?

Dù gì người ta cũng là ân nhân cứu mạng nàng.

Nhưng nếu đi theo người này, tối nay nhất định sẽ bị hắn lấy làm lô đỉnh, hấp thu nguyên âm luyện thần công, tương lai sau này sẽ trở thành nô lệ của hắn đấy.

Kiều Nhan cõi lòng rét lạnh, siết chặt nắm đấm, đáng thương mười phần nhìn về phía Vương Nhàn.

Dù biết Vương Nhàn căn bản địch không lại đối phương, nhưng vẫn mong hắn sẽ không vì sợ hãi mà từ bỏ nàng.

- Nhan, lại đây.

Không để Kiều Nhan phải đợi lâu, Vương Nhàn tình bơ ngoắc ngoắc tay, lên tiếng gọi nàng.

- Ừm...

Kiều Nhan không nói một lời, ngay lập tức chạy về phía Vương Nhàn, đứng sát sau lưng hắn, âm thầm cảnh giác nhìn chằm chằm người áo đen.

Chỉ cần người áo đen vừa động, nàng sẽ ngay lập tức tự sát trong vòng tay của Vương Nhàn, quyết không để mình rơi vào tay kẻ khác.

- Ách, thằng này bị doạ đến phát điên rồi sao?

- Dám giành nữ nhân cùng Hắc Ảnh đại nhân, hắn chán sống rồi.

- Không cần đại nhân ra tay, ta sẽ giúp ngài giết tên cuồng đồ này.

- Giết hắn.

- Chém hắn.

- Hiếp hắn...á đau, thằng chó nào mới đánh bố mày đấy.

- Hiếp cái đầu ngươi...

Đây là hội fan cuồng của Hắc Sát Ma Ảnh, rút đao tuốt kiếm xoành xoạch, gào thét về hướng Vương Nhàn.

Dường như chỉ cần người áo đen gật đầu một cái, cả đám sẽ lao lên băm vằm tên ngu ngốc họ Vương thành nghìn mảnh.

Láo xược, dám giành nữ nhân cùng thần tượng của chúng ta hả, đáng chém.

- Mệt không, uống chút trà đi.

Không thèm để ý đến đám đông đang gào thét, mặc kệ ánh mắt của tất cả mọi người chung quanh, Vương Nhàn tỉnh bơ kéo lấy Kiều Nhan, đặt nàng ngồi vào lòng mình.

Tay trái hắn ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại như rắn nước, tay phải nâng lên ly trà thơm, nhẹ nhàng đặt nơi bờ môi kiều diễm đầy đặn của nàng.

- Anh, đại lưu manh...

Kiều Nhan bị hắn cả gan làm loạn, ân ân ái ái trước cặp mắt của tất cả mọi người, không khỏi đỏ bừng mặt cúi thấp đầu, nhỏ giọng mắng.

Híttt...

Toàn trường ai nấy đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh đầy lồng ngực.

Thật sự trước giờ chưa thấy một thằng nhóc nào vô liêm sỉ, không biết sống chết là gì như cái thằng này.

Người áo đen đã nói rồi nha, người ta vừa ý nữ nhân của ngươi.

Ngươi không mau chóng dâng người đẹp lên để bảo toàn tính mạng, lại còn dám to gan ân ái trước mặt người ta.

Căn bản là chán sống, muốn tự tìm đường chết.

- Ách...

Bầu không khí đương trường bỗng rơi vào trạng thái vi diệu.

Một nữ nhân bị ba đại cường giả cấp bậc lão tổ tông giành giật.

Một phàm nhân không biết sống chết, ngang nhiên thách thức ba đại cường giả nha.

- Vương Kỳ Phong, ngươi nhất định phải chết.

Nữ nhân che mặt gác trường kiếm ra sau lưng, lạnh lùng nhìn Vương Nhàn một cái, bỏ lại một câu, quay người rời đi.

Trước khi đi, không quên liếc người áo đen một cái, ánh mắt loé lên những tia sáng kì dị.

Trông thấy nàng bước qua, đám đông tự khắc né qua một bên, mau chóng nhường ra một lối đi cho nàng.

Không một ai ở đây dám nhiều lời, cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng nàng.

Nơi nàng đi qua, người ta có thể cảm nhận được hơi thở cường đại đến tột đỉnh, âm thầm cảm thán không dứt trong lòng.

- Ách...

Lão giả tóc bạc trông thấy nữ nhân che mặt nhượng bộ lui binh, chỉ còn mình mình trơ trọi đối mặt cùng người áo đen, không khỏi lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, tiến không được lui cũng không xong.

Phí Kiều Nhan, cô gái này dám học trộm tâm pháp bản môn lão, nếu giờ lão quay người rời đi, người đời sẽ xem lão ra gì, thiên hạ chắc chắn sẽ xem thường Cửu U sơn.

Hai chữ Cửu U chấn nhiếp Việt Thiên đại lục mấy ngàn năm, hôm nay coi như bị một kẻ vô danh đánh nát thành mảnh vụn.

Nhưng lão cũng không nguyện ý ở lại, lão nhìn không thấu thực lực của người áo đen.

Từ đầu đến cuối người áo đen không để lộ ra bất kỳ một tia dao động chân khí nào.

Cứ như đối phương là một người bình thường, vác thanh đao nặng hơn hai trăm cân ném vào mặt lão vậy.

Điều này hoàn toàn là một câu chuyện cười hoang đường đến cực điểm.

Vì vậy, đối mặt người áo đen, lão không có chút nắm chắc nào.

- Thế nào, muốn thử một chút?

Người áo đen vươn ra bàn tay đen kịt, khẽ ngoắc ngoắc lão giả tóc bạc, giọng nói đầy vẻ khiêu khích.

- Ngươi... ma quỷ...

Lão giả tóc bạc tức muốn nổ phổi, từ lúc đắc đạo đến giờ, lão chưa bao giờ bị người khác nhục nhã như vậy.

Chỉ có người Củu U sơn ngạo thị quần hùng, chấn nhiếp thiên hạ.

Đã bị kẻ khác đè xuống đất ma sát, chà đạp lòng tự tôn bao giờ đâu?

- Khà khà...

Người áo đen cười cười, ung dung nhìn lão giả tóc bạc, như đang đợi lão lao lên nộp mạng vậy.

Nhục nhã trắng trợn.

- Tốt, nhớ mặt Cửu U sơn ta đấy, chúng ta còn chưa xong đâu.

Hung ác vứt lại một câu hăm doạ, lão giả tóc bạc tức giận đùng đùng quay người rời đi.

Lão quyết định trước về núi Cửu U, mời đại sư huynh xuống núi, rồi sẽ xử lý kẻ áo đen phách lối này sau.

- Hai khứa kia đi rồi à?

Vương Nhàn đùa giỡn tiểu mỹ nhân trong lòng một hồi, lúc này mới ngó mắt sang, trông thấy hai tên hung thần đã đi mất, không khỏi giật mình bật hỏi.

- Ùm, đã đi rồi.

Kiều Nhan gât đầu ứng tiếng, sau đó không khỏi đầy lo lắng ngẩng đầu nhìn về phía người áo đứng trên nóc biệt viện.

Trông thấy người áo đen từ đầu đến cuối vẫn đầy hứng thú chăm chú quan sát nhất cử nhất động của mình, bàn tay Kiều Nhan không khỏi siết chặt cánh tay Vương Nhàn.

Tất cả mọi người lúc này cũng vô cùng hồi hộp, chờ đợi người áo đen mở miệng.

Hai người kia đi rồi, nhưng người áo đen chân chính vô địch vẫn còn ở đây.

Không ai biết người áo đen sẽ phản ứng ra sao.

Dù sao hung danh Hắc Sát Ma Ảnh vẫn còn như sấm bên tai, không ai biết Hắc Sát Ma Ảnh có bị Vương Nhàn chọc giận, phẫn nộ mà đại khai sát giới, vung đại đao giết sạch toàn bộ mọi người ở đương trường hay không.

- Xuống uống chén trà nè.

Vương Nhàn trông thấy ai cũng nhìn về phía nóc biệt viện, không khỏi ngẩng đầu nhìn theo, mỉm cười vẫy tay gọi.

- Hừ...

Người áo đen hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến hắn, liếc Kiều Nhan một cái, sau đó nhấc lên đại đao, tung người nhảy ra phía sau biệt viện, chớp mắt biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

- Đi, đại nhân đi rồi.

- Đại nhân không chém hắn ư?

- Đại nhân của ta, ta còn chưa kịp xin chữ ký của ngài nha.

- ...

Đám đông ồn ào một hồi, có hụt hẫng có tiếc nuối.

Buồn bực nhất là Hắc Sát Ma Ảnh không chém chết tên thiếu gia phách lối nhà họ Vương kia.

- Chẹp, thật tức giận nha.

Vương Nhàn nhìn đỉnh nóc biệt viện, nơi người áo choàng đen lúc nãy còn đứng, không khỏi chép chép miệng cười khổ.

Mặc dù đoán được phản ứng của nàng, nhưng Vương Nhàn vẫn sợ nàng nổi cơn ghen mà chém chết Kiều Nhan.

Hắn còn chưa thông báo với hai nàng một tiếng, đã bất ngờ thu Kiều Nhan vào tay rồi, ít nhiều gì các nàng cũng sẽ khó chịu.

- Còn chờ gì nữa, mau đi cứu người.

Chú ba của Kiều Nhan trông thấy đại cục đã định, Phí gia hữu kinh vô hiểm vượt cơn sóng dữ, không khỏi thở phào trong lòng, liền vội vàng dẫn người đi cứu những người khác bị thương.

Quái lạ là, hai tên ôn thần kia ra tay tuy hung ác nhưng cũng không có đánh ai trọng thương, hầu hết đều bị loại khỏi cuộc chiến không còn sức tái đấu, chứ không một ai bị giết.

Thế mà lúc nãy bọn họ thật sự muốn tiêu diệt Kiều Nhan, thật sự là vô cùng khó hiểu.

- Người anh em, bạn thật trâu bò nha.

Tên thư sinh văn nhược cùng tên mập biết màn kịch đặc sắc này đã hết, không còn hứng thú gì để ở lại nên đứng dậy muốn rời đi.

Tên mập gọi Đinh Văn Thực nhịn không được giơ ngón cái khen ngợi Vương Nhàn một tiếng.

Họ Vương tuy chỉ là phàm nhân, nhưng lá gan thật lớn, da mặt cũng thật dày, được gặp hắn cũng coi như là được mở mang tầm mắt.

Hai tên thư đồng lúc này cũng đã thả lỏng cơ thể, trông thấy cậu chủ đứng dậy muốn đi liền bước tới thu dọn ghế xếp, rồi mới ngoan ngoãn đứng sau lưng tên thư sinh văn nhược.

Nguyễn Trần Học Văn gấp lại quạt xếp, chắp tay nói lời từ biệt:

- Người anh em, chúng ta tạm biệt tại đây. Ngày sau rảnh rỗi nhớ đến Hồng Hoa động của nhà tui chơi nhé.

- Được, nếu có cơ hội nhất định tui sẽ đến nhà bạn.

Vương Nhàn không đứng lên, vẫn ngồi ôm Kiều Nhan trong lòng, nhàn nhã đáp.

- Cái gì gọi là Hồng Hoa động, nghe cứ như động gái * * * ấy nhể.

- Hừ, bọn lưu manh giả danh trí thức.

- Vô liêm sỉ.

Đám đông nhiều chuyện bên kia nhịn không được cùng nhau chen mồm vào, ồn ào chửi mắng tên thư sinh văn nhược.

- Kêu réo cái giề, mau mau cút hết đê.

Tên mập ngoáy ngoáy lỗ tai, phất tay đuổi người, rồi quay lại hướng Vương Nhàn cùng Kiều Nhan nói:

- Người anh em, tạm biệt. Chị dâu, chúng ta đi nhé.

- Tạm biệt.

Tên thư sinh văn nhược cũng vẫy tay chào, sau đó bốn người bọn hắn dẫn theo đám đông rời đi.

Từ đầu đến cuối, mặc dù Phí gia đại loạn, hộ vệ bị đánh ngã hơn phân nữa, đám đông nhiều chuyện này chỉ chạy vào xem đánh nhau, chứ không táy may tay chân động chạm vào bất kỳ đồ vật gì.

Cũng coi như là biết giữ phép tắc.

- Bọn họ đi hết rồi, anh mau buông em ra.

Kiều Nhan nãy giờ đông người vẫn ngượng ngùng không thôi, ngồi trong lòng Vương Nhàn mà cứ như ngồi trên bếp lửa vậy.

Cả người nàng căng cứng, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn đỏ bừng như trái táo chín, đến khi tất cả mọi người rời đi hết, nàng mới uốn éo người muốn đứng dậy.

Tất nhiên, Kiều Nhan có thể mạnh mẽ đứng bật dậy thoát khỏi Vương Nhàn, nhưng vì sợ làm hắn bị thương, lại còn giữ mặt mũi cho hắn, nên nàng mới phải ngoan ngoãn ngồi trong lòng Vương Nhàn, mặc cho hắn tùy ý ôm mình đấy.

- Hehe, cho anh ôm một tí.

Hai tiểu la lỵ đánh mắt nhìn nhau, liền thu dọn bàn trà vào trong nhà, chừa lại không gian riêng dành cho hai người.

Cuối cùng khi tất cả mọi người đều đã đi hết, trước cửa biệt viện chỉ còn lại Vương Nhàn cùng Kiều Nhan.

Kiều Nhan hơi giãy dụa cho có lệ một chút, sau đó thả lỏng người, như con mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng chàng trai, tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, thư thả hưởng thụ cái ôm đầy ấm áp cùng hơi thở nam tính đặc trưng toả ra từ cơ thể người yêu mình.

Vương Nhàn vòng tay ôm lấy vòng eo mềm mại như rắn nước của Kiều Nhan, nhẹ tựa cằm vào vai nàng, nhỏ giọng thì thầm vào tai người ngọc:

- Nhan, em có phát hiện cái gì không?

- Có ạ.

Kiều Nhan gật đầu đáp, rồi hỏi:

- Nàng ta hẳn là Diệc Vân Tuyết đúng không anh?

- Đúng vậy, cô ta chính là Diệc Vân Tuyết. Người đã mang anh vào đây...

Vương Nhàn siết nhẹ bờ eo Kiều Nhan, chậm rãi kể lại toàn bộ mọi chuyện.

Từ lúc Diệc Vân Tuyết đến nhà hắn, rồi chở hắn đi giết người, rồi mang hắn theo khe nứt hư không bước vào Việt Thiên thế giới.

Cái gì thần thức, cưỡi phi kiếm bay như thần tiên, phóng lớn phi kiếm chém vỡ đôi đại địa, thu nhỏ phi kiếm để giả heo ăn thịt hổ, v..v...

Chém thổ phỉ, giết cao thủ diệt cường giả võ tu, huyết tẩy Lưu Thủy Tiên Trì môn,... đều được Vương Nhàn tỉ mỉ kể lại.

- Cô ta thật mạnh nha.

Kiều Nhan cảm thán một câu, sau đó nắm chặt lấy cánh tay đang ôm lấy eo mình, lo lắng vạn phần nói:

- Anh truyền phương pháp tu chân cho em không sợ cô ta giết anh để diệt khẩu hay sao?

- Chẳng phải đã có em ở đây ư?

Vương Nhàn không coi là một chuyện, khẽ cười nói.

- Vâng, có em ở đây, em nhất định sẽ bảo vệ anh.

Kiều Nhan gật đầu đáp, sau đó dường như phát hiện ra huyền cơ gì, nhịn không được ấm ức nói:

- Lúc nãy cô ta chơi xấu, dùng thần thức khoá cứng trường thương của em, làm em suýt bị bọn họ giết chết.

- Em đừng lo, hai người bọn họ liên thủ cùng lắm chỉ có thể đánh trọng thương chứ không thể giết chết em được.

Vương Nhàn vuốt ve làn da bụng mịn màng của người ngọc trong tay, dịu dàng an ủi cô gái nhỏ của mình:

- Thực lực Tam Tu Thiên Cấp - Sơ Ý cảnh đại viên mãn của em không hề yếu, hoàn toàn có thể chịu được công sát của hai người đó. Em lại còn có ba tầng chân nguyên Luyện Khí kỳ để hộ mệnh nữa. Dù người áo đen không xuất hiện, em hoàn toàn có thể bỏ trốn được. Không việc gì phải sợ.

- Còn người nhà em thì sao, em sợ họ sẽ giận cá chém thớt, xuống tay với người nhà em.

- Không...

Vương Nhàn lắc đầu, từ từ vạch rõ mê hoặc trong lòng cô gái nhỏ:

- Chỉ khi họ thật sự tiêu diệt được em, họ mới dám động đến người nhà em. Thù diệt môn không đội trời chung, đã vậy chúng ta đều là con Lạc cháu Hồng chung một dòng máu cả, không ai dám ra tay quá tuyệt, hở tí là đại khai sát giới đâu.

- Dạ, vậy còn người áo đen kia thì sao anh?

Kiều Nhan sầu não vô cùng, đầy ưu phiền nói:

- Trong tư liệu cùng cổ tịch được gia tộc chép lại, ngàn xưa đến nay không có vị tổ sư nào mặc áo choàng đen như vậy cả. Và thanh đại hắc đao kia, trên Việt Thiên đại lục hay cả nước Đại Việt cũng chưa bao giờ có ghi chép về món bảo vật này. Người này cứ như từ hư không bỗng dưng xuất hiện vậy.

- Em sợ người ta à?

Vương Nhàn cười cười, đầy hứng thú hỏi.

- Đúng vậy, may mà hắn không bắt em đi. Nếu không...

Nói đến đây nàng vội nhìn ra xung quanh, sợ người áo đen bỗng nhiên vô thanh vô tức xuất hiện, lại lo lắng mình nhắc tên sẽ đả động đến hắn, vội ngậm chặt miệng.

- Không sợ, một ngày nào đó em cũng sẽ cường đại như người ta...

Vương Nhàn mỉm cười nhẹ giọng dỗ dành nàng.

Cứ thế, Vương Nhàn dịu dàng ôm lấy Kiều Nhan, cả hai an bình ngồi bên nhau thong thả tâm sự, phân tích từng chi tiết một trong cuộc đụng độ vừa qua.

Sau đó lại bàn mưu nghĩ kế cho đoạn thời gian đầy sóng gió sắp tới.

Thành phố Hoàng Liên từ đó bắt đầu dậy sóng.

----*----

Bình Luận (0)
Comment