- Anh Phong ơi, chỉ em múa kiếm đi.
- ...
- Anh Phong à, chỉ em bắn cung đi mà.
- ...
- Anh Phong, chỉ em cách vận khí có được không?
- ...
Một sáng này, trong khuôn viên Phí gia tại thành Hoàng Liên, mọi người ai cũng nhìn thấy một màn hài hước đầy ngộ nghĩnh như vậy.
Một cậu nhóc mười tuổi trắng trẻo mũm mĩm, khuôn mặt bụ bẫm tròn trịa như một chiếc bánh bao lẽo đẽo đi theo sau chàng thanh niên trẻ tuổi, gọi là Vương Kỳ Phong.
Như một cái đuôi nhỏ, Vương Kỳ Phong đi đến đâu, bánh bao nhỏ cũng sẽ đi theo đến đó, miệng cậu nhóc liên tục năn nỉ ỉ ôi đòi "anh Phong" dạy vũ kỹ cho mình.
Lưng đeo một chiếc cung nhỏ cùng giỏ mây đựng mộc tiễn, bàn tay trái nhỏ bé của cậu nhóc nắm lấy đầu một sợi dây mây, đầu còn lại được cột chặt vào chuôi của một thanh bội kiếm dài chưa tới một mét, kéo lê nó đi tạo thành một vệt dài trên mặt đất bột.
Nhìn thanh bội kiếm bị cậu nhóc xem như một món đồ chơi, ném dưới đất rồi giày xéo chà đạp như vậy, ai nấy đều không khỏi thấy chua xót trong lòng.
Đây chính là một thanh ngọc kiếm vô cùng quý giá đó nha, ai lại đưa cho một cậu nhóc mười tuổi làm đồ chơi cơ chứ.
Tay phải cậu bé đang cầm một cuốn tâm pháp hướng dẫn cách thổ nạp linh khí vận hành khí môn, mặc dù ngoài bìa sách bị lấm lem đầy vết bẩn, gáy sách dính từng mảng bùn đất trông vô cùng nhếch nhác, nhưng chẳng ai dám xem thường cuốn tâm pháp này.
Cũng không có người nào ở đây dám trộm đi quyển sách trong tay cậu bé, vì ai cũng đều biết cuốn sách này chính là:
-Hồng Nhiên Tâm Kinh-
Độc môn tâm pháp gia truyền của dòng họ Hồng Nhiên.
Gia tộc Hồng Nhiên, trước giờ không mấy nổi bật trong tiểu thế giới, thế nhưng từ năm trăm năm trước, không ai biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghe Hồng Nhiên gia bố cáo cho toàn thiên hạ một tin vui như vầy:
"Từ nay về sau, mỗi đời gia tộc Hồng Nhiên đều sẽ liên hôn cùng Phí gia. Đời đời cộng vinh, kiếp kiếp chung hưởng."
Trong lúc chúng tu võ giả tại Việt Thiên đại lục còn đang xôn xao bàn tán về tin tức liên hôn này, thì bỗng nhiên Hồng Nhiên gia tộc toát ra một bị lão tổ có thực lực Thiên Cấp Sơ Ý đỉnh phong.
Dùng thực lực cường đại của mình, vị lão tổ này đánh tan mọi lời đồn đoán, đánh nát tất cả gièm pha dè bỉu để đặt vững vị thế của nhà họ Hồng Nhiên trước một thế giới võ đạo, lấy mạnh làm vinh tôn sùng cường giả này.
Dù đã mấy trăm năm rồi chưa lại xuất thế, nhưng chưa một ai quên phong thái hiên ngang, thiên tư xuất chúng năm đó của lão tổ Hồng Nhiên gia. Mấy đời kế tiếp, Hồng Nhiên cùng nhà họ Phí đều liên hôn với nhau như đã ước hẹn, cộng hưởng vinh quanh cộng đồng tiến thối.
Bởi vậy, ở Việt Thiên đại lục chưa bao giờ có người xem nhẹ hai chữ "Hồng Nhiên" một chút nào.
- Bánh Bao Hấp, không được làm loạn.
Từ xa, một tiếng hét đầy thánh thót nhưng cũng vô cùng dễ nghe vang lên, như tiếng chim khuyên hót trên ngọn cây đón ánh nắng ban mai, khiến người nghe dù biết nàng đang giận dữ nhưng cũng không thấy phản cảm chút nào.
Ngược lại, âm thanh cao vút này còn khiến người ta muốn quay đầu lại để được nhìn ngắm tuyệt sắc giai nhân, chủ nhân của giọng nói ngọt ngào đó.
Chàng trai trẻ gọi Vương Kỳ Phong cũng không ngoại lệ, vốn đang nhàn nhã đi dạo ngắm cảnh cùng cái đuôi nhỏ mà hắn mới quen hôm qua, nghe được tiếng gọi ba phần hung dữ bảy phần ngọt ngào của nàng, làm hắn vô thức dừng bước chân quay người nhìn lại.
Đôi con ngươi của chàng trai trẻ Vương Kỳ Phong ngay lập tức giống như hai bức tranh hoạ đồ, họa lại bóng dáng xinh đẹp đến ngất ngây của hai nàng tuyệt sắc mỹ lệ động lòng người tiểu giai nhân.
Được gặp mỹ nữ, dù chỉ một người thôi cũng đủ để khiến cho tất cả nam nhân phải thần hồn điên đảo.
Ấy thế nhưng, ngay trước mắt chàng trai giây phút này lại cùng lúc xuất hiện đến hai đại mỹ nữ nhan sắc tuyệt trần, khuynh quốc khuynh thành, tuyệt sắc vô song.
Nàng bên phải vóc người nở nang, vóc dáng tiền đột hậu kiều, eo thon ngực nở bờ mông đầy đặn nhô lên cao vút, làm cho chiếc váy dài màu lam ngọc cũng không che giấu được hết những đường cong đầy ma mị trên khối cơ thể mỹ miều của nàng.
Mái tóc ngắn ôm trọn khuôn mặt tròn trịa, làm nổi bật lên đôi mắt sáng rực như mặt nước hồ Tây, ngập tràn tình ý dạt dào tình yêu luôn phản chiếu hình bóng của chàng trai kia.
Không phải ai khác, nàng chính là Phí đại ngạo kiều, Phí đại tiểu thư, đại đương gia của trang viên nhà họ Phí ở thành Hoàng Liên này:
-Phí Kiều Nhan-
Nữ tử bên cạnh tuy có chiều cao ngang bằng, nhưng vóc người lại thon gọn mảnh mai, không ngập tràn mị hoặc cùng vô tận dụ dỗ như Kiều Nhan.
Cô gái này mang một nét đẹp đúng chuẩn "Thiếu Nữ Việt Nam Cổ Điển".
Một thân áo dài trắng tinh khôi, suối tóc mượt mà chảy đến ngang eo liễu, ngược dòng suối tóc đưa mắt nhìn lên, ngươi sẽ ngay lập tức phải cảm thấy kinh diễm vận phần trước khuôn mặt trái xoan cân đối đến hoàn mỹ của nàng.
Nàng bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển như một nhành trúc khẽ lay đưa trong gió, cộng thêm dáng người thon gầy mảnh mai, ngươi sẽ không nhịn được mà vô thức đưa tay ra muốn đỡ lấy nàng, dìu lấy tiểu mỹ nữ tựa như bước ra từ trong tranh này.
- A...
Cậu nhóc mười tuổi, được gọi là Bánh Bao Hấp kia, vừa nghe thấy tiếng gọi của nàng liền vội vàng buông ra sợi dây mây, bỏ lại thanh bội kiếm nằm trơ vơ trên nền đất bụi, nhanh chóng chạy đến nấp sau lưng "anh Phong" của mình.
Chốc chốc lại từ sau lưng chàng trai trẻ nghiêng đầu ra, chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh như hai viên ngọc trai dè chừng nhìn chằm chằm tiểu nữ tử.
Trông thấy tiểu nữ tử rảo bước đến cúi người nhặt lên thanh bội kiếm dính đầy bùn đất, vừa phủi đi vết bẩn vừa tức giận trừng mắt nhìn mình, Bánh Bao Hấp không khỏi run run bàn tay nhỏ nắm lấy góc áo của chàng thanh niên, chu đôi môi thấp giọng lí nhí:
- Anh Phong, chị hai xấu lắm, nhất định sẽ dùng bội kiếm đánh mông em, anh phải bảo vệ em đó. Đừng để chị ấy ăn hiếp em.
- Ách...
Vương Kỳ Phong cười khổ, khuôn mặt đầy vẻ ái ngại nhún nhún vai nhìn nữ tử mảnh mai phía đối diện.
- Bánh Bao Hấp mau lại đây, cầm lấy ngọc kiếm rồi mau đến phòng lão Chu ôn luyện kiếm pháp.
- Nếu ngươi còn dám lười biếng, lần sau ra ngoài ta sẽ không mang theo ngươi nữa, hừ.
Tiểu nữ tử nhìn thấy cậu nhóc vẫn ngoan cố nấp sau lưng người ngoài, chứ không chịu chạy lại với thân chị ruột là mình, trong lòng nàng không khỏi có chút chua chua, tức giận nghiến răng đe dọa cậu.
- Anh Phong, em không muốn luyện kiếm cùng lão Chu đâu. Toàn bắt em phải học tâm cái gì kinh khô khan gì gì đó. Chán ơi là chán luôn.
Cậu nhóc nhìn vẻ mặt cau có của chị hai nhà mình, liền co rụt đầu lại, hoàn toàn ẩn núp sau lưng chàng trai, khẽ giật giật chéo áo hắn, nhỏ nhọc năn nỉ:
- Anh, dạy em kiếm pháp hôm qua điiii...
Số là hôm qua, hai chị em Bánh Bao Hấp mới từ phương xa đặt chân đến thành Hoàng Liên. Với thân phận đặc biệt quan trọng của mình tất nhiên là hai chị em cậu nhóc được tiếp đón vô cùng nồng hậu, còn được sắp xếp vào hẳn một tòa biệt viện bên trong nội viện Phí gia nữa.
Nửa đêm canh ba, dường như cảm ứng được cái gì đó, cậu nhóc không nén nổi tò mò, lén trốn ra khỏi phòng chạy đến biệt viện của Phí đại tiểu thư.
Cậu nhóc mười tuổi nhưng nhanh nhẹn vô cùng, tốn hết sức chín trâu hai hổ nhóc con này mới leo lên được trên đỉnh tường vây.
Dõi mắt xuống khu vườn phía sau tòa biệt viện, cậu nhóc liền nhìn thấy dưới ánh trăng rực rỡ, một nam một nữ đang ôm lấy nhau song kiếm hợp bích, nhảy múa giữa ngàn vạn sợi ánh trăng trông đẹp mắt vô cùng.
Tình chàng ý thiếp, ân ân ái ái bắn ra tứ phía, khiến cậu nhóc chỉ mới mười tuổi nhìn đến mê mẩn.
Thế là sáng hôm sau, mặt trời vừa lên gà vừa gáy, nhóc con này đã chạy đến biệt viện của Phí đại tiểu thư, như chiếc đuôi nhỏ bám lấy góc áo Vương Kỳ Phong, liên tục nài nỉ anh trai mới quen dạy kiếm pháp hồi tối hôm qua ấy cho mình.
Tất nhiên là tiểu nữ tử mảnh mai, chị hai của cậu nhóc không biết chuyện này, nên cảm thấy vô cùng tức giận cho cái tính nghịch ngợm của cậu em trai nhà mình.
Vừa sáng sớm nàng qua phòng cậu nhóc đã không thấy nhóc con này đâu, đuổi đến đây liền trông thấy cảnh tượng này, nếu không phải hai chị em đang ở nhà người ta. Nàng thật xách lỗ tai hắn mà đánh vào mông mấy chục roi rồi.
- Đừng làm khó hắn, hiếm khi được ra ngoài đi chơi, để hắn thoải mái ít hôm đi Trúc.
Kiều Nhan nhìn một màn của hai chị em nhà này, không khỏi đưa tay ngăn Thanh Trúc lại, mỉm cười khuyên nhủ nàng.
- Cậu không biết nhóc con này ở nhà nghịch như thế nào đâu, cậu cho hắn một tấc hắn lại muốn lấn thêm một thước. Chìu quá hắn hư bây giờ.
Thanh Trúc không cho là vậy, trợn mắt trừng cậu nhóc vừa ló đầu ra nhìn nhìn về phía mình, hung ác nói.
- Không hư nha, chỉ cần anh Phong dạy em Vô Địch Thiên Hạ kiếm pháp, em hứa sẽ ngoan.
Cậu nhóc cao giọng chu môi cãi lại, sau đó gật đầu chắc nịch cam đoan một tiếng:
- Thật.
- Thật không?
Kiều Nhan nheo mắt nhìn cậu bé, tủm tỉm cười hỏi.
- Thật, ai nói xạo sẽ thành... heo bụng bự.
Cậu bé tìm tòi trong đầu hình ảnh mà cậu cho là ghê tởm nhất, sau đó mới "thề độc" lên một câu kinh người như vậy.
- Hihi...
Kiều Nhan che miệng cười khúc khích, bước đến cạnh Vương Kỳ Phong ôm lấy cánh tay hắn đặt vào giữa hai khối đầy đặn đầy co dãn của mình.
Nàng gần như đem cả cơ thể ôn hương mềm mại của mình dựa sát vào người hắn, khẽ đưa môi đến bên tai chàng trai, nhỏ giọng thủ thỉ:
- Anh, dạy nhỏ này kiếm pháp đi.
Hương thơm ngào ngạt của thiếu nữ trinh nguyên phả vào tai, như làn gió mát khẽ vuốt ve lấy gò má, khiến chàng trai như si như say, làm đáy lòng hắn mềm đi không ít.
Nhịn không được, hắn đưa bàn tay còn lại khẽ vuốt ve lấy da thịt mịn màng nơi cánh tay trắng nõn như tuyết liên của nàng, quay đầu lại nhìn vào khuôn mặt của tuyệt sắc giai nhân gần trong gang tấc, Vương Kỳ Phong mỉm cười đáp:
- Được.
- Dìa dia...
Cậu nhóc nấp ở ngay sau lưng Vương Kỳ Phong, tất nhiên nghe được lời thì thầm của hai anh chị tốt bụng này, liền vô cùng vui sướng reo lên đầy phấn khích...
----*----
Ngọc Bút: Mấy nay lu bu quá, nên chưa thể viết nhiều. Mọi người thông cảm nhé ^^!