- Đều bị Phí đại tiểu thư đoạt mất nam nhân.
----*----
Chín giờ sáng, từng đoàn khách quý nối tiếp nhau bước vào cửa lớn Thảo Dược Các, được các đệ tử Thảo Dược môn nồng nhiệt tiếp đón, tận tình dẫn đến lầu Nghiêng Dược.
Mọi người ai phần người nấy, yên vị lấy chỗ ngồi trong từng khu vực của mình.
Đến khi khách quý đã tề tụ đến bảy tám phần mười, các khu Đông Tây Nam cùng Tây Bắc đều đã ngồi đầy người, thì riêng khu chính Bắc lại hiện ra nổi bật nhất.
Vốn dĩ chỗ này trước kia là khu vực của Lưu Thuỷ Tiên Trì. Nhưng sau khi Tiên Trì bị xoá sổ trên bản đồ đại lục, thì bốn Đại đỉnh cấp môn phái nay chỉ còn lại ba.
Và khu chính Bắc của lầu Nghiêng Dược hôm nay chỉ được xếp đúng chín cái ghế.
Giữa chốn đông người, chín cái ghế chiếm lấy một chỗ trống trải rộng như vậy thật đúng là chói mắt.
Tuy chín cái ghế tới bây giờ vẫn còn trống trơn, nhưng chẳng có người nào ở đây có gan đến ngồi lên đấy.
Vì ai cũng hiểu, chỉ cần ngươi dám lại ngồi vào một trong chín cái ghế đó, chứng tỏ ngươi muốn đặt gia môn của mình lên ngang hàng với Tam Đại môn phái đứng đầu Việt Thiên đại lục.
Phương Thiên, Thần Dược. Kỳ Linh Sơn.
Và rõ ràng, ngươi muốn tuyên chiến cùng tam đại môn phái, để giành giật địa bàn của Tiên Trì ở thành Hoàng Liên này cùng bọn họ.
Nên nhớ, thành Hoàng Liên bao đời nay chính là địa bàn của Tứ Đại môn phái, là cuộc chơi của riêng bọn họ, bất kỳ ai muốn nhúng tay vào hồ nước này tất yếu sẽ bị bọn họ vây công dìm chết.
Bởi vậy, mọi người ở đây ai cũng nhìn thấy, nhưng ai cũng phải giả vờ như mình không để ý đến chín cái ghế trống kia, không một ai nguyện ý bàn luận về một chủ đề vô cùng nhạy cảm như vậy, chỉ chú tâm trò chuyện với những khách quý ngồi cùng bàn với mình.
- Kinh Lý Phó Thành chủ đến.
Tiếng hô của đệ tử đón khách vang lên, khiến mọi người trên lầu Nghiêng Dược đều ngoái đầu nhìn xuống, liền trông thấy từ xa có bốn người đang đi về phía bên này.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặc một thân áo dài đen mười phần lịch lãm sang trọng.
"Kỳ Linh Sơn rốt cuộc cũng đến."
Ai cũng nhận ra, đây chính là Phó Thành chủ Kinh Lý Bảo Bình của Kinh Lý gia.
Và ông ta cũng chính là người đại diện của Kỳ Linh cấm đạo ở thành Hoàng Liên này.
Mỹ thiếu phụ một thân y phục đỏ tươi tay trong tay sóng vai sánh bước cùng hắn dĩ nhiên là Liễu Vưu Vận, một mỹ phụ nhân mà bao nhiêu nam nhân ở thành Hoàng Liên đều thèm khát được một đêm nồng cháy với nàng.
Phía sau họ là hai cô gái trẻ, một nàng mặc lễ phục màu tím chính là con gái lớn của Kinh Lý Bảo Bình, Kinh Lý Bảo Linh, ai ai cũng đều biết.
Chỉ có nữ nhân mặc váy dài trắng, đeo mạn che mặt là mọi người chưa bao giờ thấy được chân diện mục của nàng mà thôi.
Ai nấy cũng đều tò mò, không biết nữ nhân này là thần thánh phương nào, lại có thể đi chung với gia đình họ Kinh Lý, quyền khuynh thành Hoàng Liên này vậy.
- Phó thành chủ, ngài khỏe.
- Kinh Lý phó thành chủ đã lâu không gặp.
- ...
Vừa bước lên lầu cao, mọi người ai nấy đều đứng dậy nâng ly chào hỏi người đại diện của Kỳ Linh sơn.
- Cảm tạ các vị.
Kinh Lý Bảo Bình khí độ trầm ổn, mỉm cười chắp tay đáp lại lời chào hỏi của tất cả mọi người, lễ độ vạn phần, không hổ danh một Phó thành chủ thành Hoàng Liên đức cao vọng trọng.
Sau đó ông ta liền quay sang phía Tây Bắc, nơi đặt dãy bàn của các gia môn trung dung, đầy vẻ nhiệt tình tươi cười nói:
- Cảm ơn các vị khách quý ở phương xa, đã dành thời gian đến đây tham dự ngày mừng của Hoàng Liên thành chúng tôi. Đa tạ.
- ...
Chào hỏi xong đâu vào đó, ông ta mới dẫn theo ba người Liễu Vưu Vận bước đến chỗ ngồi của mình.
Đó là chiếc bàn đặt ngay ngắn tại hàng đầu tiên của khu Tây lầu Nghiêng Dược, chứng tỏ địa vị tối cao của Kỳ Linh sơn tại thành Hoàng Liên.
Ngoại trừ phía Bắc lầu chỉ có chín chiếc ghế để trống, cùng Tây Bắc lầu là dành cho ngoại nhân ra.
Hai phía còn lại, Chính Đông và Chính Nam đều đặt một chiếc bàn ngay hàng đầu tiên giống y như thế.
Nhìn nam nhân trung niên hòa ái vạn phần, lễ độ đủ đầy như vậy, khiến ai nấy cũng đều vô cùng vừa ý với vị Phó thành chủ này.
Khi nhắc đến mạch Kinh Lý của Kỳ Linh cấm đạo, mọi người ở đây đều biết vì sao Bảo Bình đối với ai cũng phải tươi cười lễ độ.
Nếu đem ra so sánh, thì quả thật lực lượng của Kỳ Linh sơn ở thành Hoàng Liên có chút lép vế so với hai đại môn phái còn lại.
Thảo Dược môn không tính, vì đây là sân nhà của bọn họ, sơn môn của Thần Dược nằm ngay sau lưng thành Hoàng Liên.
Về phần Phí gia, bọn họ có một trang viên vô cùng rộng lớn nằm chính giữa khu Đông thành, có Đại tiểu thư tự mình tọa trấn, cao thủ Địa cấp nhiều vô kể, thực lực cường đại vạn phần.
Còn mạch Kinh Lý của Kỳ Linh cấm đạo này thì khác, bọn họ thật ra chỉ giỏi kinh doanh buôn bán. Vì nể mặt mũi của mạch Kinh Kỳ ở Kỳ Linh sơn môn nên hai đại môn phái kia mới không có tận lực chèn ép bọn họ đấy thôi.
Mọi người chào hỏi Kinh Lý Bảo Bình qua loa cho xong chuyện, dù sao hai nhân vật chính của ngày hôm nay vẫn còn chưa xuất hiện, kịch hay vẫn chưa chính thức được mở màn.
Ai nấy đều đang vô cùng háo hức chờ đợi màn so đấu uy phong của hai nữ nhân nổi tiếng nhất thành Hoàng Liên mấy ngày hôm nay.
Phí gia Phí đại tiểu thư;
cùng
Dược Nữ của Thần Dược.
...
Người mong chờ hai nhân vật chính xuất hiện nhất, không ai khác đó là Diệc Vân Tuyết của chúng ta.
- Nghe nói Vương Kỳ Phong hôm nay cũng đến đây dự tiệc.
Bảo Linh trông thấy Vân Tuyết từ đầu đến giờ vẫn duy trì vẻ trầm mặc, không nhịn được liền nhỏ giọng trêu chọc:
- Hắn đi cùng cô chủ nhà họ Phí. Cậu sẽ không ghen thật đấy chứ?
- Hừ, tốt nhất sau hôm nay đừng để mình thấy mặt hắn.
Diệc Vân Tuyết sát khí trùng thiên lạnh lùng đáp lời.
Chỉ là mới vừa dứt câu, thần thức nàng quét qua khu Tây Bắc bên cạnh, liền trông thấy đám người bên đó đang chỉ trỏ về phía mình.
Đám đông xôn xao bàn luận, khiến bốn người ngồi ở bàn của Kinh Lý Bảo Bình đều có thể nghe được đấy.
To mồm nhất chính là tên lùn mập ục ịch như con heo, ánh mắt hắn khi nhìn về phía Diệc Vân Tuyết chứa đầy nỗi kinh ngạc cùng khiếp sợ:
- Ê cờ hó Văn, kia chính là nữ nhân đeo mạn che mặt, người đã cùng lão tổ núi Cửu U đánh vào Phí gia mấy hôm trước phải không mày?
Nguyễn Trần Học Văn ngay từ đầu cũng để ý đến Diệc Vân Tuyết, chỉ là chưa chắc chắn nên không muốn nói loạn thôi.
Giờ thằng mập mở mồm phát ngôn trước nên hắn cũng gật đầu ứng tiếng theo:
- Ừ, đúng vậy, nàng chính là cường giả Thiên cấp Song Ý muốn giết Phí đại tiểu thư.
- Híttt...
Tên mập nghe vậy liền không thể tin được liên tục hút vào mấy ngụm khí lạnh, trợn ngược tròng mắt gào lên:
- Chính là bà điên đến cửa Phí gia để đánh ghen kia á hả?!?
Chúng nhân trên lầu Nghiêng Dược đang trò chuyện sôi nổi, bỗng nghe thằng mập như con heo kia rống lớn như vậy, ai nấy đều không khỏi sửng sốt một hồi.
Đầu tiên ai cũng tự hỏi, đây là nơi chỉ dành cho các nhân vật quan trọng của các đại gia tộc đại môn phái, sao tự nhiên lại lòi ra một con heo vừa lùn vừa xấu vậy ta.
Thế nhưng...
Sau đó tất cả mọi người đồng loạt hướng ánh mắt về phía bàn của Kinh Lý Phó thành chủ, mấy trăm cặp mắt đều chăm chú nhìn chằm chằm nữ nhân mang mạn che mặt kia.
Trên đầu bọn họ nổi lên một dòng chữ to đùng:
"Thiên cấp Song Ý đánh đến cửa Phí gia"
- Là cô ta...
- Đúng vậy, chính là nữ nhân che mặt hôm đó suýt chút nữa giết chết Phí đại tiểu thư đấy.
- Nàng chính là cường giả Song Ý cảnh...
- ...
Đám đông ngay lập tức ồn ào như vỡ chợ, may mắn bọn họ đều là khách quý đến dự tiệc, nếu không đã ngay lập tức nhịn không được mà kêu gào khóc thét lên rồi.
Diệc Vân Tuyết nhìn thấy tất cả mọi người đều chỉ trỏ về chỗ mình, lại nghe bọn họ xôn xao bàn tán, vô số lời lẽ đều chạy hết vào tai, khiến khóe mắt nàng không khỏi giật giật liên hồi.
- Bà điên giành chồng, hahaha...
Bảo Linh ở bên cạnh nghe được như vậy, cũng không khỏi ôm bụng cười khúc khích.
- Mày biết cô ta tên là gì chưa?
Tên mập hứng thú vạn phần, liền quay sang hỏi tên thư sinh văn nhược.
- Là Diệc Vân Tuyết.
Không đợi tên thư sinh văn nhược mở miệng, một gã râu quai nón ngồi ngay bên cạnh đã trả lời, vô cùng chắc chắn đưa ra chứng cớ:
- Ta có một người bạn đang làm việc tại Khách sạn Bảo Linh nên biết. Không thể sai được.
- Diệc Vân Tuyết.
- Cô ta tên là Diệc Vân Tuyết.
- ...
- Ngươi còn chưa biết đâu, Dược Nữ...
Tên để râu quai nón ánh mắt gian xảo đảo liên hồi, sau đó thần thần bí bí dẫn đạo.
Mọi người xung quanh nghe được liền dỏng tai lên để nghe xem rốt cuộc tên râu quai nón này còn tin tức kinh thiên gì muốn kể nữa.
- Dược Nữ nào?
Thằng mập không đè nổi sóng to gió lớn trong lòng được nữa, dứt khoát khoác vai tên râu dê, miệng mồm phun tung tóe nước bọt gặn hỏi.
Tất nhiên, ai nấy ở xa đều có thể nghe được âm thanh như bò rống của hắn đấy.
- Còn Dược Nữ nào nữa, chính là nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay nè.
- Nàng làm sao?
- Nàng cũng giống như Diệc Vân Tuyết...
Tên râu dê nói nửa câu liền ngắt lời, đợi cho vành tai của tất cả mọi người ở đương trường đều hướng về chỗ của mình, lúc này mới chốt hạ một câu cuối.
Nó như một quả bom nguyên tử nổ tung giữa Nghiêng Dược Lầu, phút chốc khiến cho đáy lòng của đám khách quý ở đây đều phải dâng lên trăm ngàn vạn cơn sóng dữ.
- Đều bị Phí đại tiểu thư giành mất nam nhân của mình.
Oànhhhh!!!
-----*-----