Nhìn bóng dáng chiếc Honda bốn chỗ cũ kỹ dần xa, Vương Nhàn khẽ thở dài.
Từ lúc thức tỉnh lại ký ức kiếp trước, người thân thuộc nhất với hắn chính là lão Tiêu, người luôn một mực ủng hộ hắn vô điều kiện.
Qua lần giúp đỡ này, địa vị lão Tiêu trong lòng hắn được nâng lên một cấp độ mới.
Mặc dù đổi một hoàn cảnh đầu thai khác, hắn vẫn có thể mạnh mẽ quật khởi; lần này nếu lão Tiêu không giúp, chỉ tiêu tốn hắn thêm chút công phu mà thôi; nhưng tấm lòng của lão đối với hắn cũng thật đáng quý.
Thật đúng là đưa than sưởi ấm cho hắn trong những ngày tuyết rơi.
Thu lại dòng suy nghĩ, Vương Nhàn nhanh chóng khuân đống đồ đạc, quần áo sách vở, thức ăn nước uống vào căn nhà nhỏ ngoài ngoại ô. Căn nhà cũ này bỏ phế đã lâu, chủ nhân căn nhà cũng biệt tích mấy năm, giấy tờ toàn bộ đều nằm trong tay cò đất.
Xung quanh không có nhà dân, lại ở xa nội thành nên không một ai để ý đến, lão Tiêu dứt khoát mua đứt căn nhà này, với giá tiền không quá cao so với nội thành, nhưng cũng đủ khiến Lão Tiêu phải thương gân động cốt.
Thân là một đại thiếu gia tập đoàn lớn, việc mua xe hơi cùng nhà ở, hai món đồ cũ nát này có lẽ chỉ cần một cú điện thoại của ông thân hắn là đủ, nhưng để đảm bảo bí mật, Vương Nhàn quyết định mượn tạm khoản tiền riêng của lão Tiêu.
Việc chi tiêu của một cá nhân không mấy nổi bật giữa biển người, căn bản chẳng ai rảnh mà để ý, vô cùng hợp ý hắn.
Về phía vợ chồng họ Vương, lão Tiêu cũng đã đồng ý che giấu giúp hắn.
Kể từ giờ, Vương Nhàn chính thức được tự do, yên yên tĩnh tĩnh mà rèn luyện, lấy lại lực lượng kiếp trước.
...
- Em đố các bác, đội trưởng nhà mình chơi gì lợi hại nhất.
Trong bóng đêm đên như mực, chàng thiếu niên trẻ tuổi đầu quấn băng gạc, máu thấm ra từ vết thương lâu ngày đã khô bết lại, nhỏ giọng thì thào.
- Chú em bớt mồm điêu đê, chú vào đội muộn nhất mà đòi đố bọn anh à.
Một giọng nói bên cạnh chàng thiếu niên khẽ chế nhạo, không chút khách khí nào.
- Ồ, thế người vào đội sớm nhất như ông, chắc phải biết đội trưởng chơi gì giỏi nhất đấy nhỉ?
Một giọng nói khác đầy khiêu khích chen ngang vào.
Hittt!
Chàng thiếu niên không nhịn được quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, xúc động đến vết thương trên trán không khỏi khẽ rít một tiếng.
Trong bóng tối giơ tay không thấy năm ngón này, chỉ thấy mỗi ánh sáng đang lấp lánh phát ra từ đôi mắt chàng trai.
- Hừ, đội trưởng chơi dao là giỏi nhất, nhận mình đứng số hai, không ai dám đứng số một.
- Chú em mà để anh ấy tiếp cận thành công, thì trước khi bóp cò đã bị đâm ít nhất chục phát, toàn bộ là điểm yếu hại của cơ thể, chú mày có mười cái mạng cũng không đủ để giết.
Người đàn ông bên cạnh đầy tự hào nhỏ giọng đáp.
- Anh Tư sai rồi, theo em tài bắn súng của đội trưởng mới là đỉnh nhất, trăm phát trăm trúng, đừng nói bóp cò, chưa kịp rút súng đầu đã kẻ địch đã nở hoa rồi.
Một người khác hào hứng phản bác.
- Bắn súng có là gì, tài phi đao của đội trưởng mới là lợi hại nhất. Còn nhớ trận rừng Đen không, khi đó vì nhường đạn cho anh em, đội trưởng đã lấy bộ phi đao mình quý nhất ra tiếp đãi quân Đồng Minh. Thật tiện nghi cho bọn Tây khốn kiếp đó, hắc hắc.
Thêm một người nhập cuộc.
…
Chàng thiếu niên trẻ tuổi nghe như si như say, hắn đơn giản cho rằng mọi người ở đây đang thổi phồng đội trưởng nhà mình lên tận mây xanh, nhằm cổ vũ sĩ khí cho nhau mà thôi.
Nằm giữa vòng vây, ba mặt là từng họng súng quân thù đang chĩa thẳng về phía mình, chưa biết ngày mai có thể sống sót được không, có lẽ mọi người đang đặt hết hy vọng vào đội trưởng, mong giữ được cho mình chút can đảm.
Thế nhưng sáng hôm sau, lúc mở màn trận đánh phá vòng vây, chàng thiếu niên trẻ tuổi mới biết mình nông cạn cỡ nào.
Hắn cảm thấy chuyện tối qua mọi người kể, cái mà hắn cho rằng chỉ là thổi phồng khoác lác, lại không đủ để miêu tả về đội trưởng nhà mình.
Nhìn thân ảnh đang thu gặt tính mạng từng tên giặc mà lòng hắn bất giác thấy lạnh lẽo, thầm hô may mắn khi đứng cùng trận tuyến với đội trưởng nhà mình.
…
- Hắc hắc, đủ sắc bén, đủ mỏng, thật là đẹp.
Vương Nhàn ánh mắt lấp lánh nhìn ngắm bộ phi đao, từng lưỡi đao màu đen mỏng dính như cánh ve, rộng hai ngón tay dài ba đốt (tương đương kích thước của ngón giữa cùng ngón trỏ ghép lại).
Đây là một trong những món sát thủ của hắn, Liễu Đao - Đao Lá Liễu.
Kiếp trước không biết bao nhiêu tên giặc đã vong mạng dưới tài phi đao của Vương Nhàn, nhất là thời kỳ đất nước còn thiếu thốn quân nhu, súng tính từng khẩu đạn đếm từng viên.
Sau khi nhường hết súng đạn cho đồng đội, hắn chỉ dùng phi đao để giết giặc cướp súng, từng ngọn đao hắn phóng ra vừa nhanh vừa ngọt, chuẩn xác cắt đứt yết hầu quân địch, không tên nào có thể may mắn tránh thoát.
Bộ phi đao Lá Liễu này không biết tốt hơn phi đao kiếp trước hắn dùng bao nhiêu lần, mỏng hơn, nhẹ hơn, cứng hơn lại còn vô cùng sắc bén.
Chế tạo Liễu Đao tốn của hắn (thật ra là tiền của lão Tiêu, hehe) một khoản không nhỏ, đây là hàng độc nhất vô nhị do chính tay một gã thợ rèn giang hồ chế luyện.
Có bộ phi đao này, Vương Nhàn như hổ mọc thêm cánh.
Đặt xấp Liễu Đao qua một bên, hắn dời mắt về phía con dao găm nằm lẳng lặng bên cạnh.
- Dạ Quỷ.
Vương Nhàn khẽ thì thầm gọi tên con dao găm này.
Dài hơn một gang tay, toàn thân con dao găm là một màu đen tuyền trông vô cùng giống móng vuốt của ác quỷ, hai bên rãnh thoát máu là lưỡi dao sắc bén kinh người.
Phập!
Tay trái Vương Nhàn khẽ động, nhanh đến mức chỉ thấy một bóng mờ, chớp mắt lưỡi dao đã cắm vào chiếc bàn gỗ ngập đến tận chuôi.
Lực đạo vừa đủ để cán dao chạm đến mặt bàn không gây ra chút tiếng động, trình độ khống chế lực lượng này có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ.
Không uổng công ba năm trời hắn khắc khổ rèn luyện, thành tựu đạt được không hề nhỏ chút nào.
Toàn bộ kinh trải nghiệm kiếp trước đã giúp hắn tiết kiệm không ít công sức, không phí quá nhiều thời gian, chỉ trong vòng ba năm hắn đã đạt đến thời kỳ đỉnh cao của năm xưa rồi.
- Tốc độ trưởng thành như này, thiên tài võ học cũng phải gọi mình bằng cụ, hắc hắc.
Vương Nhàn nhìn con dao găm chỉ lộ ra mỗi chuôi, tấm tắc khen ngợi.
Thiên ngoại hữu thiên, người tài ắt có kẻ giỏi hơn, đạo lý này kiếp trước hắn đã được lĩnh giáo vô số lần; nhưng với ngộ tính cùng tố chất thân thể cỡ này mà còn chê nữa thì, thật con mẹ nó quá sĩ diện cãi láo rồi.
- Đã đến lúc xuống núi rồi.
Vương Nhàn nhẩm tính thời gian, hắn trưởng thành so với dự kiến sớm hơn một ít, ngày mai cũng nên bắt đầu ra ngoài một chuyến rồi.
Mở điện thoại, bấm một dãy số, cuộc gọi vừa kết nối đầu dây bên kia đã ngay lập tức bắt máy.
- Thiếu gia, ngươi thế nào rồi.
Giọng nói già nua đầy kích động vang lên.
Lão Tiêu đã chờ cuộc gọi này lâu lắm rồi, làm lão sốt ruột muốn chết.
- Tôi vẫn rất khỏe, còn chú thì thế nào, vẫn chăm chỉ rèn luyện chứ.
Vương Nhàn mỉm cười, ôn tồn hỏi.
- Khối xương già này còn chưa mục, nhờ phúc nhóc con nhà ngươi mà vẫn còn dùng được.
Lão Tiêu cười mắng, lão biết ngày mai mình sẽ được dạy dỗ cho Vương Kỳ Phong một trận nên không hề cố kỵ.
- Haha, tôi biết chú Tiêu gừng càng già càng cay mà, mục thế nào được, hắc hắc.
Vương Nhàn vui vẻ đáp.
- Có điều, dự án mở rộng thị trường bên Mỹ đã bước đầu dần ổn định, chủ tịch không lâu nữa sẽ về nước, vì vậy…
Lão Tiêu giọng nói đầy lo lắng, gần đây vì chuyện này mà lão ăn ngủ không yên, chỉ mong sớm ngày lôi cổ đại thiếu gia về.
- Chú yên tâm, chuyện này tôi lo được.
- Khuya rồi, ngủ đi để chuẩn bị cho ngày mai thật tỉnh táo. Nhớ đến đón giáo sư James luôn nhé.
Vương Nhàn cẩn thận dặn dò.
- Được, mai gặp.
- Mai gặp.
Vương Nhàn mỉm cười ngắt máy, lại nhanh chóng soạn một dòng tin nhắn:
"Yarın benım görüşürüz, VKP"
Dịch: "Mai đến gặp tôi, Vương Kỳ Phong"
…
- Mở cửa, mở của!
Rầm rầm rầm!
- Mới sáng sớm ai lại ồn ào thế. Có cho người ta ngủ không hả?
Một tiếng rống lanh lảnh vang lên, dì Sáu đầu tóc bù xù, mắt mũi kèm nhèm lục tìm chùm chìa khóa.
- Ông là ai? Tìm ai?
Dì Sáu cảnh giác nhìn người đàn ông lạ mặt ngoài cửa, khó chịu hỏi.
Không biết ai lại đến vào giờ này, mới hơn bốn rưỡi sáng, còn sớm hơn giờ làm việc của bà. Vẻ ngoài người đàn ông này già hơn bà tầm chục tuổi, nhưng đôi mắt vẫn còn sáng rực, choàng bên ngoài áo khoác màu xám tro, đầu đội mũ rộng vành.
Lão đứng ngay dưới camera, mặt mũi nhìn rõ ràng, hai tay trống trơn để ra ngoài chứng tỏ không phải là người xấu, nhưng cẩn thận nhiều năm đã thành thói quen, dì Sáu cũng không vội mở cửa.
- Tôi là người nhà của học sinh ông giáo, cần tìm ông giáo bàn công chuyện gấp.
Lão Tiêu sốt ruột móc ra thẻ học sinh của Vương Kỳ Phong đưa qua cửa sắt.
- Công chuyện gì giờ này, ông giáo còn chưa dậy đâu. Tối qua ông ấy thức rất khuya, mới chợp mắt được mấy tiếng.
Dì Sáu cầm tấm thẻ nhìn nhìn, xác nhận là đúng học sinh của ông hiệu phó, dẫu vậy vẫn cự tuyệt người ngoài cửa.
…
Giáo sư James bị tiếng ồn ào ở dưới nhà đánh thức, nghe cuộc nói chuyện đằng trước biết ngay người đến là ai. Quơ tay tìm cặp kính đầu giường, lão chậm rãi rửa mặt, thay y phục.
- Ài, còn sốt ruột hơn mình nữa.
Lão James lắc lắc đầu cảm thán.
- A, ông giáo ra rồi kìa.
Lão Tiêu vừa trông thấy lão James đã nhanh chóng hô lên.
- Dì Sáu, mở cửa giùm tôi.
Lão James gọi.
Két!
- May quá ông giáo ra rồi, đi với tôi một chuyến nào.
Cửa vừa mở, lão Tiêu tức khắc lắc mình qua, chụp lấy tay của lão James kéo ra ngoài lôi ra đầu hẻm.
…
Dì Sáu ngây ngẩn nhìn theo hai người đàn ông, kinh ngạc không biết ông giáo mọi ngày vẫn hành sự ổn trọng, nay có chuyện gì lại gấp đến vậy.