- Dược Nữ đến.
Cùng lúc đó, cầu thang phía sau lầu Nghiêng Dược, hướng Chính Nam, bước lên ba cô gái trẻ tuổi.
Hoàng Bào Nữ Tử đi ở giữa không ai khác, chính là nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay.
Dược Nữ Thảo Dược Môn: Tiểu Chiêu.
Nàng chỉ đơn giản khoác một chiếc váy dài màu vàng nhạt, mái tóc mềm mại thả tùy ý sau lưng.
Với một nữ tu sĩ đã trải qua vô số năm tháng như nàng, vẻ bề ngoài đã không còn có quá nhiều ý nghĩa, một lòng cầu đạo sớm ngày phi thăng lên lại Tiên Nguyên giới là đủ.
Trái ngược với Tiểu Chiêu, nữ nhân đi bên phải một thân võ phục đen bó sát người, đai nịt gọn gàng siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn, tôn lên hai ngọn núi đôi đầy đặn cùng bờ hông nở nang săn chắc, cộng thêm mái tóc búi cao làm tôn lên vẻ đẹp lạnh lùng của một nữ cường nhân.
Mọi người ở đây ai cũng đều biết, đây chính là Võ Nữ Thảo Dược môn, chủ nhân chân chính của Thảo Dược Các tại thành Hoàng Liên, cũng như là Nghiêng Dược Lầu này.
Chỉ có hồng y nữ tử đi bên trái Dược Nữ, mặc một thân váy dài màu hồng nhạt, vẻ ngoài không chút gì nổi bật, không khác gì một nữ hầu đi bên cạnh Dược Nữ vậy.
"Có điều, người hầu sao lại đi ngang hàng với chủ nhân của mình vậy kìa?"
Mọi người đầy nghi hoặc nghĩ thầm trong đầu.
Lại nhìn sang Phí đại tiểu thư, từ lúc trông thấy cô gái mặc váy hồng này, sắc mặt tươi cười của Phí đại tiểu thư đang ngập tràn xuân ý liền lập tức cứng đờ lại.
Phí Kiều Nhan mặt mũi trắng bệch, bàn tay nàng siết chặt cánh tay của tên Vương Kỳ Phong kia, ánh mắt đầy hốt hoảng nhìn chằm chằm cô gái có vẻ ngoài không có gì đặc biệt này.
- Là một phàm nhân.
- Một phàm nhân mà có thể khiến cường giả Thiên cấp kinh sợ như vậy ư?
- Nàng rốt cuộc là ai vậy?
- Ta không biết.
- Ta cũng không biết...
Trông thấy biểu tình thập phần lo lắng bất an của Phí đại tiểu thư, mọi người vô cùng hiếu kỳ cùng nghi hoặc, không biết cô gái phàm nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà lại khiến cho Sơ Ý cảnh Cổ Võ giả phải nơm nớp lo sợ như vậy.
"Đối thủ chính của nàng ngày hôm nay đáng ra phải là Dược Nữ chứ, sao bây giờ lại đổi thành hồng y nữ tử này rồi?!?"
Trong vô thức, như có một luồng ma lực cường đại của nữ thần tò mò đánh vào trong tâm trí, khiến đám khách nhân không tự chủ được cũng đều dời ánh mắt hướng về phía hồng y nữ tử.
Bọn họ thử cảm ứng một chút thì chợt nhận ra, cô gái này là một phàm nhân bình thường đến không thể bình thường hơn.
Trong cơ thể nàng không có một chút dao động của chân khí hay lực lượng đặc dị nào hết.
Và nàng cũng không có cái gì gọi là đan điền của một Tu Võ giả luôn.
Điều này khiến cho đám khách nhân ở đây tầm thần bỗng nhiên kinh nghi bất định.
Trong đầu bọn họ bỗng lóe lên một ý niệm:
"Nếu muốn nói ai là kẻ không nên xuất hiện ở Lầu Nghiêng Dược ngày hôm nay nhất, thì chắc chắn chính là cô gái có vẻ ngoài không mấy nổi bật này đây."
Nàng và Vương Kỳ Phong, chính là hai phàm nhân duy nhất đang có mặt ở chỗ này, nơi mà vốn chỉ được dành riêng cho các đại cao thủ cường giả Cổ Việt Võ.
Hai người bọn họ chẳng khác gì hai con kiến hôi, một đôi sâu bọ giữa một rừng hung thần ác thú vậy.
Dưới khí tràng bức người của hàng trăm cặp mắt xung quanh, khí thế lăng liệt của chúng cao thủ Tu Võ giả như một cơn đại hồng thủy sẵn sàng dìm chết bất kỳ con thuyền nào này.
Ấy thế mà nàng lại chẳng có chút khiếp hãi hay run sợ nào.
Ngược lại, cô gái phàm nhân nhỏ bé lại thản nhiên nở nụ cười, như gió thoảng tựa mây bay, nhẹ nhàng nhếch môi hướng Phí đại tiểu thư, tươi cười mở lời:
- Kiều Nhan, đã lâu không gặp.
Nói rồi, cô ung dung bước đến, nhàn nhã ngồi xuống một trong hai chiếc ghế trống của chiếc bàn nằm trước nhất của khu Chính Đông.
Oànhhhhh
Mọi người vốn tưởng cô gái này bị khí tràng của bọn họ dọa sợ mà sẽ cụp đuôi quay đầu bỏ trốn.
Không ngờ cô gái này to gan đến mức dám giành chỗ ngồi của Phí đại tiểu thư luôn nha.
Thật sự nàng bị dọa sợ đến phát ngốc, hay tự cho mình là ưu việt hơn Phí đại thư đây.
Hai chiếc ghế này ai cũng biết, vốn là nó được Phí đại tiểu thư chuẩn bị cho nàng cùng Vương Kỳ Phong ngồi.
Mà giờ nó bị cô gái này chiếm mất rồi, khiến cho Phí Kiều Nhan bỗng chốc trở nên dư thừa đến kỳ lạ.
- To gan, mau cút ra chỗ khác.
Mạc Tử Hiên ngồi ở chiếc bàn phía sau vừa thấy vậy, lập tức đứng lên phẫn nộ hét lớn. Nếu không phải buổi tiệc ngày hôm nay không cho mang theo võ khí, thì có lẽ nàng đã vung kiếm chém qua cô gái to gan lớn mật này rồi.
- Tử Hiên.
Phí Kiều Nhan mặc dù vẫn còn khiếp sợ khi bất ngờ gặp được hồng y nữ tử này. Nhưng rất nhanh đã thu hồi vẻ mặt, nghiêm giọng ngắt lời:
- Mau ngồi xuống, không được làm loạn.
- Tiểu thư, nhưng cô ta...
Mạc Tử Hiên ấm ức khẽ kêu một tiếng, lại trông thấy đại tiểu thư trừng mắt nhìn mình, dù vô cùng không muốn nhưng nàng vẫn nghe lời, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Dẫu vậy, ánh mắt giết người của Mạc Tử Hiên từ đầu đến cuối đều chưa rời khỏi người cô gái có vẻ ngoài bình thường kia nửa bước.
- Không sao...
Kiều Nhan lắc đầu tỏ vẻ không để bụng chuyện này, lại nói:
- Dù sao Như Ngọc không phải người ngoài.
Nói rồi nàng liền ngoắc tay với nữ bồi bàn gần đó:
- Mau đưa thêm một cái ghế nữa lên.
Đợi cho chiếc ghế thứ ba đã được đặt ngay ngắn, nàng mới kéo cánh tay Vương Nhàn bước đến chỗ ngồi của mình.
Vốn Kiều Nhan còn định ngồi giữa, ngăn cách hai người Vương Nhàn Như Ngọc ở hai bên, nhưng khi thấy cái đánh mắt đầy vẻ hờ hững của Như Ngọc, Vương Nhàn bỗng nhiên chột dạ, không dám nói nửa chữ.
Hắn cũng không dám rên nửa lời, lập tức ngồi vào ngay chiếc ghế ở giữa này, thầm hô to trong lòng, cầu cho bữa tiệc mau mau qua sớm.
Đừng tưởng Như Ngọc bình thản như vậy là mọi chuyện coi như xong.
Hắn thật sự rất sợ Như Ngọc sẽ nổi cơn ghen, rồi động thủ giết chết Kiều Nhan ở ngay đương trường.
Khi đó, vì để bảo vệ bí mật của mình, chắc chắn Như Ngọc sẽ không ngần ngại, mà ra tay giết sạch sẽ toàn bộ mọi người đang có mặt ở đây để diệt khẩu.
Bởi vì một vấn đề rất là đơn giản, không cần biết ngươi là ai, ngươi thuộc về phe nào, người tốt hay kẻ xấu; một khi biết một chút xíu bí mật nhỏ của ba người Vương Nhàn thôi, đều nhất định sẽ phải chết.
-Tất Giết Tất Sát-
Giết Người Diệt Khẩu chính là như vậy.
Mọi người tất nhiên không biết, có một trái bom nguyên tử đang chực chờ phát nổ ngay bên cạnh mình.
Bọn họ chỉ đơn giản là đang hóng hớt chuyện tình tay ba vô cùng hấp dẫn của ba người Vương Nhàn Kiều Nhan Như Ngọc thôi.
Vốn tưởng rằng hôm nay sẽ có màn so đấu nhan sắc cùng uy phong giữa Phí đại mỹ nhân cùng Dược Nữ Thần Dược.
Ai ngờ giữa chừng lại xuất hiện một cô gái có vẻ ngoài tầm thường không có gì nổi bật này, làm đảo lộn toàn bộ trí tưởng tượng của bọn họ.
Trong đầu chúng nhân ở đây rất nhanh liền xuất hiện một hồi so sánh.
Nữ tử được gọi là Như Ngọc này khi đem so với Phí đại tiểu thư, thật giống như lấy một hạt bụi mà đi so với một thế giới hoàn mỹ vậy.
Cực kỳ cực kỳ là khập khiễng.
Tất cả mọi thứ, từ tư chất Võ Đạo xuất chúng, một thân song tu hai đại pháp môn kinh thế hãi tục ở bên trong; cho đến nhan sắc, khí chất cùng sức cuốn hút đầy mê hoặc ở bên ngoài.
Phí đại tiểu thư hoàn toàn là đè ép, nghiền nát, ma diệt một phàm nhân không có chút gì đáng để nói như Như Ngọc.
Phí Kiều Nhan giống như một thiên tiên thánh nữ bay lượn trên chín tầng trời, thổi nhẹ một hơi cũng đủ để đánh một con kiến hôi gọi là Như Ngọc trở thành cát bụi, đến cặn bã cũng không còn.
Ấy thế mà, chuyện này rốt cuộc là như thế nào nha?
Vì sao Phí đại tiểu thư không miểu sát Như Ngọc ngay đương trường, mà lại còn vô cùng tận tình, cẩn thận đối đãi cô ta như vậy kìa?
...
- Dược Nữ, mời.
Võ Nữ mặc dù cũng tận mắt trông thấy một màn ly kỳ vừa rồi, nhưng rất nhanh đã che giấu nội tâm hiếu kỳ của mình đi.
Mỉm cười đưa tay ra dấu mời.
Đợi cho Tiểu Chiêu ngồi ngay ngắn, nàng mới hướng về phía đám khách nhân ở chung quanh mà cao giọng mở lời:
- Cảm tạ các vị đã dành thời gian quý báu của mình để đến dự đại lễ ra mắt Dược Nữ ngày hôm nay của Thảo Dược môn chúng tôi.
- ...
Tiếp đó là một hồi giảng giải về quá khứ, lịch sử cùng chuyện xưa của các đời Dược Nữ trong quá khứ, cùng một số phong tục tập quán của Thảo Dược môn đương thời.
- Và cũng không để các vị đợi lâu, ta xin tuyên bố.
Giảng đạo đến tầm này cũng đã vừa đủ, Võ Nữ của Thảo Dược môn liền vươn bàn tay chỉ về phía Tiểu Chiêu, cao giọng hô:
- Dược Nữ chính là chủ nhân của Kỳ Lân Đài của kỳ Luận Võ Đại Hội sắp tới.
CÁI GÌ ?!????
- Ồ...
Tất cả cao thủ cường giả thuộc về thế lực của tam đại môn phái, đang có mặt ở bữa tiệc đều ngay lập tức kinh ngạc mà ồ lên.
Dường như bọn họ vừa nghe một tin tức cực kỳ cực kỳ không hợp thói thường vậy, ánh mắt không khỏi đầy nghi hoặc nhìn về phía Võ Nữ của Thần Dược.
- Sao lại như vậy...
Một người ngồi ở khu Tây lầu nhịn không được mà bật thốt lên hỏi:
- Không phải mỗi lần tổ chức đại hội luận võ, người chấp chưởng Kỳ Lân Đài luôn là Võ Nữ các đời hay sao?
- Đúng vậy, chính là nàng nha Võ Nữ đại nhân.
- Nếu Võ Nữ không chủ đạo Kỳ Lân Đài thì để nàng đăng quang ngôi vị Võ Nữ làm cái gì?
- ...
Một người mở đầu đặt nghi vấn, người thứ hai người thứ ba, rồi toàn bộ đám khách nhân ở đây, ai nấy đều nhao nhao ồn ào hỏi vặn theo.
- Các vị cứ bình tĩnh, dù sao kỳ Luận Võ Đại Hội lần này cũng là một ngoại lệ.
Võ Nữ vô cùng ổn trọng giơ tay đè xuống đám đông đang nháo nhào trước mặt, đợi cho mọi người đều ổn định ngồi xuống, nàng mới hướng về phía Phí Kiều Nhan mỉm cười nói:
- Ta tự nhận mình tài hèn sức mọn, đấu không lại Phí đại tiểu thư vậy.
Từ đầu đến cuối, nàng không hề tỏ ra khó chịu khi cúi đầu nhận thua trước mặt một nữ nhân khác.
Dù cho nàng đang ngồi trên ngôi vị Võ Nữ của Thần Dược, một vị trí mà đời đời đều là đệ tử thiên tài, ngàn năm có một, đệ nhất tu võ giả thế hệ trẻ của Thảo Dược môn.
Chứng tỏ tâm tính trầm ổn vạn phần, vô cùng hiếm có của nàng.
- Ạch...
Mọi người như được đánh tỉnh, lúc này mới vỡ lẽ ra một sự thật mà ai cũng đều biết.
Võ Nữ chỉ mới có tu vi Địa Cấp Tam Thanh đỉnh phong thôi.
Trong khi Phí đại tiểu thư đã là cường giả Thiên Cấp Sơ Ý, lại còn là một thân tu hai võ nữa.
Võ Nữ nhận thua Phí Kiều Nhan thật ra cũng không phải là chuyện khó giải thich gì.
- Vậy chẳng lẽ, Dược Nữ nàng...
Mọi người bỗng nhiên hiểu ra huyền cơ nào đó, lại dường như nhận ra một bí mật vô cùng kinh người, đều không khỏi đổ ánh mắt về phía Tiểu Chiêu.
- Đúng vậy...
Võ Nữ cũng không hề che giấu, hào sảng vung tay cao giọng nói:
- Dược Nữ đời này, quý danh Mộc Chân Chiêu, chính là một cường giả Thiên Cấp Sơ Ý.
Ầmmmm
- Không thể nào...
Đám đông ngay lập tức sôi trào, liên tục trợn mắt há hốc mồm gào lên.
Dược Nữ lại là Thiên cấp cường giả ư?
Dược Nữ của Thảo Dược môn từ khi nào đã cường đại đến như vậy?
Mới có hai mươi mấy tuổi đã mang trong người một thân tu vi cực kỳ khủng bố, phải mất đến mấy trăm năm, trải qua ngàn cay vạn đắng mới có thể tu luyện lên được.
Chẳng phải nói Dược Nữ của Thần Dược, suốt đời chỉ biết trồng cây nấu thuốc, không động đến việc binh đao hay sao?
Làm thế nào một nữ nhân yếu đuối như nàng có thể ma luyện nên một thân tu vi cường đại như vậy được?
Đây chính là một câu chuyện cực kỳ hoang đường, vô lý đến cực điểm. Đánh chết cũng không ai có thể tin được.
- Các vị không tin cũng không quan trọng, mệnh lệnh của lão tổ tông đã được ban bố. Ta chỉ là một đệ tử nho nhỏ không thể làm trái vậy.
Nói rồi, Võ Nữ ung dung ngồi xuống, bình thản nâng lên ly nước trái cây trên bàn, dường như nàng không hề để ý đến biểu tình kinh hãi cùng khiếp sợ của đám đông trước mặt.
- Tốt, nếu Thần Dược đã chọn ra được người chưởng quản Kỳ Lân Đài, vậy thì Kỳ Linh Sơn của chúng ta cũng xin được phép công bố.
Kinh Lý Bảo Bình lúc này mới đứng lên mở lời, cắt đứt dòng suy nghĩ của đám khách nhân, chậm rãi mà hữu lực nói:
- Chủ đạo Kim Quy Đài của lần đại hội này, chính là Diệc Vân Tuyết.
Vừa vươn tay hướng Diệc Vân Tuyết, ông ta cao giọng nói:
- Diệc nữ hiệp, Khách Khanh trưởng lão của Kỳ Linh cấm đạo chúng ta, tu vi Thiên cấp Song Ý, đệ nhất thế hệ trẻ của đại lục vậy.
Đúng vậy, ông ta dám cam đoan, thế hệ trẻ nếu có kẻ thứ hai đạt đến tu vi Thiên cấp Song Ý, ông ta sẽ ngay lập tức nhai nuốt đôi giày ngay dưới chân mình.
Thậm chí là tươi sống cắn nuốt giày dép của tất cả mọi người đang có mặt ở đây cũng được.
- Đệ nhất thế hệ trẻ Việt Thiên đại lục.
- Làm sao có thể như vậy được.
- Từ khi nào thế giới này lại dễ dàng tu luyện lên Thiên cấp đại cảnh giới như vậy chứ?
- Nàng thật sự là cường giả Thiên cấp Song Ý cảnh nha. Ôiiii...
Đám đông cho dù đã đoán được, Diệc Vân Tuyết chính là nữ cường giả đã đánh vào tận nội viện Phí gia mấy hôm trước, nhưng ít nhiều gì bọn họ vẫn mong suy đoán của mình là sai lầm.
Nhưng bây giờ, chính miệng người đại diện của Kỳ Linh sơn đã công khai xác thực, thì chuyện này hoàn toàn là thật rồi.
- Trời ơiii, người với người sao lại cách biệt nhau xa đến vậy.
Không ít người ở đây, tuổi đời nhiều hơn gấp mấy lần Diệc Vân Tuyết, nhưng tu vi võ đạo chỉ mới Nhân Cấp đỉnh phong.
Còn Diệc Vân Tuyết còn trẻ như thế, lại đạt đến Thiên cấp rồi.
Chênh lệch như vậy, cách biệt như vậy, thật đúng là đem họ ma sát đè ép nghiền nát cực kỳ triệt để luôn nha.
- Hừ...
Diệc Vân Tuyết khẽ hừ lạnh, ánh mắt hờ hững, chẳng thèm đem biểu cảm của đám người ở xung quanh đặt vào mắt.
Nếu bọn họ biết, nàng chính là nữ tu chân mấy tháng trước đã một cước đạp đổ Lưu Thủy, một kiếm chém đôi Tiên Trì; thì không biết bọn họ sẽ còn kinh hoảng đến mức nào nữa.
Còn không phải răng rơi đầy đất, quỳ xuống dập đầu xin tha mạng liền ấy chứ, hừ hừ...
- Còn về khu Bắc thành, chín cái ghế này đại biểu cho chín tòa lôi đài, và chiếc ghế đầu tiên, chính là tượng trưng cho Linh Tượng Đài nha.
Kinh Lý Bảo Bình, Phó thành chủ của Hoàng Liên Thành không để cho mọi người kịp tỉnh hồn lại, đã tiếp tục mở lời:
- Các vị khách nhân đang có mặt ở đây, bất kể các vị là ai. Chỉ cần tự tin vào một thân võ tu của mình, đều có thể leo lên ngồi, đến ngày đại hội được mở màn, tất thượng đài vậy.
Nói rồi, ông ta nở nụ cười tỏa nắng của mình, đưa mắt quét một lượt toàn thể mấy trăm con người ở lầu Nghiêng Dược một phen.
Ánh mắt đầy vẻ cổ vũ, cổ động mười phần nồng nhiệt.
Tất nhiên, ở đây chẳng có ai ngu ngốc đến mức đi leo lên mấy cái trống ở khu Bắc lầu làm gì, sợ rằng bữa tiệc vừa kết thúc, chưa kịp về đến nhà, thì giữa đường đã bị người ta diệt sát mất rồi.
Thế nhưng, vẫn luôn có kẻ không biết sống chết, vẫn còn có một người dám vuốt râu hùm của tam đại đệ nhất môn phái đấy.
- HAHAHAHAHAHA...
Đúng lúc này, từ dưới lầu Nghiêng Dược bỗng nhiên rộ lên một tràng cười lớn vô cùng chói tai.
Sau đó, một giọng nói đầy vẻ kiên trung hàm hậu của một tên thanh niên trẻ tuổi, từ phía cầu thang nơi cửa vào Nghiêng Dược lầu bỗng nhiên vang lên, rõ ràng từng chữ một truyền vào tai của tất cả mọi người đang có mặt ở bữa tiệc:
- Luận Võ Đại Hội náo nhiệt như vậy, làm sao có thể thiếu Tiên Trì của chúng ta được đâu này?
----*----
Tái bút: Mấy nay hơi bận nên hôm qua không viết được, hôm nay sẽ viết nhiều hơn coi như bù lại ngày hôm qua không đăng chương mới.
Các bạn thông cảm nhớ ^^!