Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 51 - Trung Hậu Tha Thiết Truy Cầu Tiểu Chiêu

- HAHAHAHAHAHA...

Đúng lúc này, từ dưới lầu Nghiêng Dược bỗng nhiên rộ lên một tràng cười lớn vô cùng chói tai.

Sau đó, một giọng nói đầy vẻ kiên trung hàm hậu của một tên thanh niên trẻ tuổi, từ phía cầu thang nơi cửa vào Nghiêng Dược lầu bỗng nhiên vang lên, rõ ràng từng chữ một truyền vào tai của tất cả mọi người đang có mặt ở bữa tiệc:

- Luận Võ Đại Hội náo nhiệt như vậy, làm sao có thể thiếu Tiên Trì của chúng ta được đâu này?

Tiên Trì ?!?

Mọi người vốn đang định chửi thằng ngu nào chạy đến đây, cười cợt vô lối, thế nhưng khi nghe đến hai chữ Tiên Trì bỗng nhiên sững người lại, không nhịn được lẩm bẩm tự hỏi:

- Tiên Trì nào?

- Lưu Thủy chăng?

- Chẳng phải Lưu Thủy Tiên Trì đã bị diệt môn rồi hay sao?

- ...

Rất nhanh, không để mọi người phải chờ lâu, từ dưới cầu thang bước lên một thân ảnh mà bọn họ không thể nào ngờ tới được.

Một chàng thanh niên trẻ tuổi, áo gai gọn gàng, mái tóc dài phiêu dật được tùy ý thả dài sang hai bên, nở nụ cười tươi như nắng ấm mùa xuân, khiến cho tất cả mọi người đang có mặt trên lầu Nghiêng Dược phải nhìn đến mê mẩn.

- Chào các vị, xin lỗi, ta đến trễ rồi.

Vân Trung Hậu mỉm cười chắp tay chào chúng nhân ở xung quanh một vòng, nụ cười ôn hoà hiền hậu, ngữ khí thành khẩn mười phần khiến cho mọi người không ai muốn trách tội hắn.

Nói rồi, hắn vô cùng tự nhiên bước đến chín cái ghế trống nằm ở khu Bắc lầu, chễm chệ ngồi lên chiếc ghế to nhất, nằm đầu hàng, cũng là chiếc ghế tượng trưng cho Linh Tượng đài của kỳ Luận Võ Đại Hội sắp tới.

- Vân Trung Hậu.

Kinh Lý Bảo Bình nheo mắt nhìn thằng oắt con phách lối trước mặt, nghiêm giọng gọi một tiếng.

- Sao, Kinh Lý huynh có ý kiến gì với ta chăng?

Vân Trung Hậu tỉnh bơ nghiêng đầu hỏi, sau đó hắn quét mắt nhìn quanh tất cả mọi người ở đây một vòng, khẽ nhếch môi đầy hứng thú hỏi:

- Chín cái ghế này chẳng phải để dành cho Tiên Trì của ta hay sao? Ta ngồi ở đây có gì sai đâu ha?

- Tiên Trì của ngươi? Việt Thiên đại lục làm gì còn Tiên Trì nào nữa?

Kinh Lý Bảo Bình lắc đầu, không cho là đúng phản bác lại.

- Haha, chẳng phải còn Chưởng Môn nhân là ta hay sao?

Vân Trung Hậu không hề nao núng hỏi ngược lại, sau đó nheo mắt nhìn Kinh Lý Bảo Bình, giọng điệu đầy trào phúng nói:

- Tình nghĩa Bốn nhà chúng ta mấy ngàn năm, đến khi Tiên Trì gặp nạn, Kỳ Linh Sơn liền phủi tay sạch sẽ, quay mặt không thèm nhìn người luôn nha.

- Ha hả, một mình ngươi thì làm được cái gì?

Nói rồi, Bảo Bình lại mỉa mai tiếp:

- Huống hồ, Tiên Trì bị diệt môn cũng đã được mấy tháng, nhưng đến nay chúng ta còn không hề nghe nói về việc, Tiên Trì được tái lập ha.

- Ồ, dường như Kinh Lý Phó thành chủ rất vui vẻ với chuyện Tiên Trì bị diệt môn nhỉ. Phải chăng Kỳ Linh Sơn chính là hắc thủ ở sau màn, liên thủ cùng hai tu chân giả thần bí đốt diệt Lưu Thủy cùng Vũ Ninh chăng?

- Ngươi... đặt điều dối trá, ngậm máu phun người.

"Kỳ Linh Sơn diệt Vũ Ninh gia."

Vết sẹo trong lòng Kinh Lý Bảo Bình này lại bị Vân Trung Hậu một lần nữa đâm trúng, khiến lão lập tức phẫn nộ, vươn lên ngón trỏ run rẩy chỉ thẳng mũi Vân Trung Hậu mắng.

- Hừ, chính tay Kỳ Dật lão tổ của các người dùng Hoả Linh thiên thạch đốt trụi Vũ Ninh gia, mọi người ở hiện trường đều nhìn thấy tận mắt, ngươi còn chối cãi.

Vân Trung Hậu bật dậy ngồi thẳng người, khí thế mười phần hùng hổ hỏi tội.

- Được rồi, hôm nay là ngày vui của Thảo Dược môn chúng ta, các vị muốn tính sổ ân oán thì hãy hẹn nhau ngày khác.

Không muốn để Kinh Lý Bảo Bình phải tổn hại thêm mặt mũi, Võ Nữ phất tay đánh gãy hai tên nam nhân đang tranh luận trước mặt này:

- Đừng làm hỏng tâm trạng vui vẻ của mọi người.

Nếu tính vai vế, nàng làm Võ Nữ, đại diện của Thảo Dược Môn ở thành Hoàng Liên, địa vị không hề kém cạnh Vân Trung Hậu cùng Kinh Lý Bảo Bình chút nào.

Nàng vừa cắt ngang, Bảo Bình liền nhân cơ hội mà ngồi xuống, lạnh lùng liếc Vân Trung Hậu hừ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Hừ, chỉ là một Địa cấp Võ Tu nho nhỏ mà cũng phách lối đòi thượng Linh Tượng Đài, thật không biết sống chết mà.

Tất nhiên, toàn trường đang yên tĩnh để xem một màn kịch này, nên lời thì thầm của Kinh Lý Bảo Bình cho dù nhỏ, nhưng vẫn rõ ràng truyền vào tai của tất cả mọi người ở đây, đều là những cao thủ võ giả có thính giác cực kỳ nhạy bén hết.

- Đúng vậy, chỉ một mình Vân chưởng môn, không biết lấy lực lương đâu để thủ Nhân Trung Long Đài, đối chiến cùng Thiên cấp cường giả của ba nhà chúng ta đây?

Võ Nữ mỉm cười đầy ái ngại, ái ngại cho chút lực lượng nhỏ bé của một chưởng môn nhân đã người ta bị diệt môn này, hỏi một câu.

Mọi người xung quanh cũng đang vô cùng tò mò quan sát lấy Vân Trung Hậu, không biết vị chưởng môn cửa nát nhà tan này lấy tiền vốn ở đâu mà tự tin đến như vậy.

- Thiên cấp cường giả của Tiên Trì?

Vân Trung Hậu khoe hàm răng trắng bóc, thẳng tắp đều một hàng của mình, cười cười hướng về phía Võ Nữ chậm rãi nói:

- Chẳng phải có một người đang ở đây hay sao?

- A...

Võ Nữ giật mình sửng sốt bật thốt lên một tiếng.

Chúng khách nhân ở bốn phía cũng dời mắt theo Vân Trung Hậu, đồng loạt quay đầu về nhìn phía Võ Nữ.

Không thể nào là Võ Nữ được?

Nàng từ nhỏ đã sống trong Thảo Dược sơn môn ở phương Nam, không chút liên quan gì đến Lưu Thủy Tiên Trì ở tận phương Bắc xa xôi.

Huống hồ nàng chỉ mới có tu vi Địa cấp, không phải Thiên cấp cường giả nha.

Không để mọi người thắc mắc lâu thêm, Vân Trung Hậu vươn ngón trỏ chỉ về chỗ bên cạnh Võ Nữ, vô cùng cao hứng tươi cười nói:

- Chính là Mộc Chân Chiêu, Dược Nữ mà quý môn của ngươi nhận vơ đó ha.

- Dược Nữ nhận vơ?

Mọi người ai nấy đều bất ngờ với chuyện tình đầy ly kỳ này, không biết rốt cuộc là có cái huyền cơ gì ở đây mà mình còn chưa được biết.

- Dược Nữ?

Võ Nữ cũng vô cùng kinh ngạc quay người nhìn nữ tử váy vàng ngồi cạnh mình.

Không thể trách Võ Nữ đến cả chuyện quan trọng này mà cũng không biết được.

Mộc Chân Chiêu được hai lão Thiện Quái bí mật mang về sơn môn, rồi lão tổ tông vô duyên vô cớ ban cho nàng ngôi vị Dược Nữ, mọi chuyện ẩn tình bên trong đều bị giấu kín, không ai biết rõ thân phận của nàng hết.

Đến bây giờ có chưởng môn nhân nhà người ta đến đòi người, nàng mới sững sờ đến mức không nói lên lời.

- Đúng vậy, Dược Nữ Mộc Chân Chiêu. Đáng ra, nên gọi nàng Thi Hoạ Thủy mới đúng, nàng chính là Thiên cấp cường giả của Luu Thủy Tiên Trì ta.

- Ồ...

Mọi người ai nấy đều ồ lên vô cùng kinh ngạc, lại đồng loạt im lặng, dỏng tai lên hướng về phía Vân Trung Hậu nghe hắn giải thích.

- Các vị hẳn là biết, Tiên Trì ngoài Phúc Vân Phi Vũ ra, còn một mạch nữa gọi là Linh Thủy.

Vân Trung Hậu hạ giọng đầy trầm ấm, chậm rãi giảng đạo:

- Và Thi Họa Thủy chính là truyền nhân ngoài sơn môn của mạch Linh Thủy.

- Nhiều năm trước, vì một số hiểu lầm mà mạch chủ đời này của Linh Thủy phong bỏ ra ngoài Tiên Trì. Thế nhưng, ta là chưởng môn nhân tất nhiên không đành lòng nhìn môn phái của mình chia năm xẻ bảy. Năm nào ta cũng gửi thư tín với ý muốn thỉnh Thương trưởng lão dời giá quay về sơn môn.

- Chỉ là, lúc ta sắp thành công đem các nàng đưa trở lại Tiên Trì, thì Thương trưởng lão đột nhiên phải bế tử quan để tìm kiếm cảm ứng đột phá. Đúng lúc này, hai lão tổ Thiện Quái của quý môn lại đột nhiên chạy đến cướp người.

- Nếu không, bây giờ Thi Họa Thủy đã yên ổn đi cùng ta rồi nha.

Vân Trung Hậu ngữ khí vạn phần tiếc nuối, ánh mắt chứa chan tình cảm tha thiết, đầy chân thành cùng ấm áp nhìn thẳng vào đôi mắt của Mộc Chân Chiêu.

Khiến cho trong lòng của mọi người, ai nấy đều không nhịn được mà đồng cảm cho cảnh ngộ của vị chưởng môn nhân đáng thương này.

- Hừ, đừng tưởng chút trò vặt ấy là có thể qua mắt được ta. Tiểu ma nữ họ Vũ Ninh kia nhiều lần đến tìm sư phụ ta đòi đánh đòi giết, mà Lưu Thủy Tiên Trì các ngươi không hề ngó ngàng gi đến chúng ta ha.

Mộc Chân Chiêu hờ hững đáp.

Chỉ là chút vướng bận thế tục, nàng quả thật không đặt Tiên Trì nho nhỏ cùng con kiến hôi đang ra vẻ đáng thương trước mặt này vào mắt.

- Ài, là do ta quản Khuynh Thành không chặt, để con bé ấy làm khó sư phụ nàng bao nhiêu năm qua. Ta thật sự xin lỗi hai nàng.

Vân Trung Hậu đầy vẻ hối lỗi, rời khỏi ghế lớn, đứng ngay ngắn dưới đất chắp tay cúi đầu nhận sai, từ đầu đến cuối đều thiết tha chân thành vạn phần, khiến cho ai nấy ở đây đều hoàn toàn tin tưởng lời hắn nói.

Tất nhiên, mọi chuyện hắn nói đều là sự thật đấy.

Quả thật, ngày tết năm nào hắn cũng viết thư hỏi thăm sức khoẻ sư phụ hai người Thi Hoạ Thủy (Mộc Chân Chiêu), câu chữ bên trong ngập tràn thành ý, mong muốn hai người sớm quay lại sơn môn.

Còn Vũ Ninh Khuynh Thành tự tiện chạy đến đòi đánh đòi cướp, là do ai sai khiến thì không người nào biết được.

Dù sao người của Vũ Ninh gia cùng Lưu Thủy Tiên Trì bây giờ đều đã chết không toàn thây, sớm thành tro bụi.

Người chết thì không ai đối chứng được nha, hắc hắc hắc...

Nói rồi, hắn vươn tay chỉ về phía chiếc ghế to nhất ở khu Bắc ra dấu mời, ánh mắt tràn ngập tia sáng lấp lánh đầy thành khẩn hướng về phía Mộc Chân Chiêu, tha thiết thỉnh nàng:

- Mộc Chân Chiêu, hãy quay về với Tiên Trì, Phúc Vân Phi Vũ đều đã không còn, ân oán năm xưa giờ đã thành khói bụi, nàng đừng để bụng với người đã chết nữa nha.

----*----

Ngọc Bút: Mọi người chấm cho Mỹ Nam Nhân của chúng ta mấy điểm nè ^^!

Bình Luận (0)
Comment