Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 53 - Mổ Lợn (Sát)

- Ngươi định mang ta đi dạo tới bao giờ đây?

Nãy giờ hai người Vân Trung Hậu cùng Tiểu Chiêu đã đảo quanh khu Bắc thành không biết bao nhiêu vòng.

Từ lầu Nghiêng Dược ở khu Nam đi ra, hai người bọn họ liền đổi trang phục hoá trang che tung ẩn tích một phen, tiếp đó đi một quãng xa đến khu Bắc thành, rồi lại luồn lách hết các con hẻm lớn nhỏ ở đây, tính ra cũng phải tốn đến hơn hai tiếng đồng hồ rồi.

Vân Trung Hậu nghe thấy sự mất kiên nhẫn trong lời nói của nàng, nên liền đứng lại mỉm cười giải thích:

- Để ẩn giấu tung tích của nàng...

"... nếu có kẻ theo dõi chúng ta, nhất định sẽ bị ta phát hiện."

- Dừng.

Không đợi hắn nói hết câu, Tiểu Chiêu phất tay cắt đứt lời của chàng thanh niên đẹp trai trước mặt.

Có kẻ muốn theo dõi nàng ư?

Trừ phi là tên đui mù nào đó muốn chết.

Dưới sức cảm ứng cường đại của một Tu Võ giả trên Thượng giới, kinh qua vô số sinh tử đại chiến, có kẻ muốn bám theo chẳng lẽ nàng không biết hay sao.

Còn cần một con kiến hôi như thằng này cảnh giới giùm nàng nữa à.

Nàng nghiêm giọng cảnh cáo:

- Dẹp đi cái xưng hô "nàng nàng" đầy buồn nôn của ngươi đi. Gọi ta một tiếng Mộc Chân đại nhân, nếu không...

"Ài, nữ nhân này thật lạnh lùng nha."

Nãy giờ không biết bao nhiêu lần mình còn chưa nói hết ý đã bị nàng chặn họng rồi, Vân Trung Hậu cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ nghĩ thầm trong lòng.

- Dạ dạ, Mộc Chân đại nhân.

Nhìn nàng đưa tay nắm lấy chuôi kiếm ở sau lưng, Vân Trung Hậu ngay lập tức ngoan ngoãn gật gật đầu, cung kính đưa tay chỉ hướng cửa Bắc thành ngay trước mắt:

- Mời ngài dời bước ra khỏi thành, ngoài đó đã được ta sắp xếp sẵn xe ngựa rồi đấy.

Vân Trung Hậu nhìn nhìn thanh trường kiếm bên ngoài bị bao phủ đầy vết gỉ sắt của Tiểu Chiêu, nhịn không được mà cảm thấy vô cùng thắc mắc trong lòng.

Hắn không hiểu, một cường giả Thiên cấp muốn bảo kiếm gì chẳng có, hô một tiếng là có người sẵn sàng dâng ngay báu vật của mình lên cho nàng, tại sao lại cứ giữ khư khư lấy một thanh kiếm mục nát bên người làm chi.

Dẫu ôm một bụng đầy nghi hoặc như vậy, nhưng khi nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Tiểu Chiêu, hắn khôn hồn nuốt ngay lời muốn hỏi lại vào bụng.

Hai người đi ra khỏi cửa thành, lại đi bộ thêm hơn mười dặm, chính thức ra khỏi phạm vi của thành Hoàng Liên.

Liền nhìn thấy bên gốc cây ven đường, đứng sẵn đấy một chiếc xe ngựa, có một lão giả đánh xe đang ngồi ngủ gật đợi sẵn hai người bọn họ.

- Niêm lão, Mộc Chân đại nhân đến rồi, mau dậy đánh xe ngựa nào.

Dường như lão già khọm khẹm này ngủ đến rất say, phải đến khi Vân Trung Hậu bước đến vỗ vỗ vào vai, lão mới giật mình bật dậy.

- À à, mau lên xe nào.

Lão già họ Niêm này tác phong rất chuyên nghiệp, không nhiều lời cũng không tò mò về thân phận của khách nhân, trông thấy khách đã đến, lão liền tay nắm dây cương tay cầm sẵn roi da, chỉ cần được ra lệnh một tiếng sẽ ngay lập tức đánh chạy xe ngựa.

Chỉ là, lúc Tiểu Chiêu nhìn thấy lão giả này, khoé mắt nàng không khỏi giật nhẹ một cái.

Trong lúc không ai để ý, nàng mới khẽ nhếch môi mỉm cười đầy hứng thú, dùng đuôi mắt đánh giá Niêm lão này một phen.

Tất nhiên, nếu đối phương đã che giấu thì nàng cũng không vạch trần lão làm gì, chỉ đơn giản bước vào ngồi yên ổn bên trong xe.

- Ngươi, ở ngoài.

- Ách...

Vân Trung Hậu chỉ mới đưa tay lên, còn chưa kịp vén rèm để bước vào bên trong thùng xe, đã bị giọng nói lạnh lùng của Tiểu Chiêu cự tuyệt. Hắn không thể làm gì hơn, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi sánh vai cùng lão giả đánh xe ngựa.

Chát!

Hi!!!

Trong xe ngựa, ánh mắt Tiểu Chiêu lóe lên tia sáng kỳ dị nhìn hai người một già một trẻ phía trước.

Nàng không biết tên Vân Trung Hậu này là vô tình hay cố ý, hay là đang lợi dụng nàng làm mồi câu cá gì hay không.

Chứ theo nàng cảm ứng được, có một kẻ từ lúc nàng rời khỏi bữa tiệc đầu voi đuôi chuột đến giờ, vẫn luôn bám theo nàng.

Người này không phải ai khác chính là nữ nhân họ Diệc gọi Vân Tuyết kia.

Từ lúc lần đầu nhìn thấy nàng ở bữa tiệc, cô ta liên tục dùng thần thức dò xét nàng.

Khi còn ở trên Tiên Nguyên giới, Tu Chân giả nàng đã giết vô số, đối với cái gọi là Thần Thức này, Tiểu Chiêu cũng không thấy hiếm lạ gì.

- Hừ...

Kể cả bây giờ, luồng thần thức cực kỳ mờ nhạt đó vẫn luôn khóa chặt lấy người nàng, chưa bao giờ rời đi.

- Xe ngựa xóc nảy quá, khiến nàng... à... khiến ngài không thoải mái à Mộc Chân đại nhân.

Nghe được tiếng hừ khẽ của Tiểu Chiêu, Vân Trung Hậu liền quay đầu, ngữ khí đầy vẻ quan tâm nhẹ nhàng hỏi.

- CÓ NGƯỜI.

Vân Trung Hậu vừa dứt lời, lão giả đánh xe liền hô to lên một tiếng, khiến Vân Trung Hậu kinh ngạc quay đầu lại nhìn.

Hai người bỗng trông thấy ở phía xa, một cụ bà hơn tám mươi tuổi, da dẻ nhăn nheo, mái tóc một màu bạc trắng đã đứng ngay giữa đường từ bao giờ , rất rõ ràng, bà ta là muốn chặn xe ngựa của mình lại đấy.

Uyyy!!!

Lão giả đánh xe vội ghìm cương, khiến chiếc xe ngựa đang phóng như bay ngay lập tức dừng lại, làm cho bụi đất bốn phía bay tán loạn.

- Bà cụ à, xe ngựa đang chạy nhanh bà đứng như vậy là rất nguy hiểm đó.

Vân Trung Hậu dường như không biết chuyện gì, vẫn đầy quan tâm nhắc nhở bà cụ trước mặt.

- Mau giao người.

Bà lão tám mươi nhưng đôi mắt lại sáng rực như mặt trời giữa trưa, lạnh lùng nhìn về phía thùng xe, mở giọng khàn khàn ra lệnh.

- Vị này là phu nhân của ông à lão Niêm?

Vân Trung Hậu đầy vẻ vô tội, vỗ vai lão giả đánh xe bên cạnh mình, cười cười hỏi lão.

- Không phải, là muốn cướp người đấy.

Niêm lão ngoắc cằm về phía sau, bình tĩnh giải thích.

- Không biết quý danh của cụ là gì?

Vân chưởng môn ngữ khí mười phần ôn hòa, mỉm cười hỏi đạo:

- Hà cớ gì lại muốn chặn xe cướp người của môn phái chúng tôi đây?

- Không cần nhiều lời, mau giao người, nếu không chết.

Nói rồi, bà cụ rút trường kiếm giắt ở bên hông chĩa thẳng về phía hai người Vân Trung Hậu, khí thế lăng liệt át sát vạn phần.

Nếu sinh viên các trường đại học có mặt ở đây, nhất định là sẽ trợn mắt ngoác mồm đến răng rơi đầy đất. Bà lão bán sách mà bọn họ vẫn thường xua đuổi, không ngờ lại là một cường giả Võ Tu vô cùng uy mãnh nha.

Nói đúng hơn, bà cụ này chính là Diệc Vân Tuyết đã dùng thuật biến hình của Tu Chân giả để che mắt đối phương.

Trước đó, cảm thấy xe ngựa chở Tiểu Chiêu đã rời xa khỏi Hoàng Liên Thành, nàng liền dứt khoát vung tay đánh lên một đường biến hình quyết, đạp lên phi kiếm bay tới trước chặn đầu.

Thần thức của nàng quét chiếc xe ngựa một vòng, vẫn là hai người Vân Trung Hậu cùng Mộc Chân Chiêu.

Còn lão giả đánh xe này?!?

Tính lừa nàng chắc?!?

Lão giả này chính là người mà mấy hôm trước đã cùng nàng đánh vào tận nội viện Phí gia đó nha.

Một Thiên cấp Song Ý cường giả, mặc dù cường đại, nhưng chỉ có mình lão cũng chẳng làm nên trò trống gì.

Tất yếu không thể bảo hộ Vân Trung Hậu chỉ mới Địa cấp, cùng một cô gái chỉ có cảnh giới Sơ Ý được.

- Haha, cụ đừng đùa, nếu cần tiền chúng ta có thể đưa một ít vàng bạc làm lộ phí, không cần phải đi làm đạo tặc nha.

Vân Trung Hậu không xem trọng bà cụ trước mặt này một chút nào, cười lớn giảng đạo.

- Nhóc con, bà ta là một cường giả Thiên cấp Song Ý đó, đừng có hỗn láo.

Niêm Duật trông thấy khí thế của Diệc Vân Tuyết vô cùng cường đại, nghiêm túc nhắc nhở một câu.

- Cường giả Thiên cấp Song Ý.

Vân Trung Hậu nghẹn ngào gào lên, sau đó vẻ mặt đầy kinh hãi ôm lấy vai Niêm Duật, run run nói:

- Niêm lão à, tiền bảo kê ta cũng đưa hết rồi, ông nhất định phải bảo vệ hai người chúng ta đó nha.

"Con mẹ nó, con lợn này vừa được cái mã đẹp trai, mà cái tài diễn xuất của nó cũng thật điệu con mẹ nó nghệ. Không ra Đại Việt ngoài kia đi đóng phim điện ảnh kể cũng phí ha."

Trông thấy biểu hiện giả vờ sợ hãi của Vân Trung Hậu cứ như thật, khiến khóe môi của Niêm Duật không khỏi co quắp đến méo xệch, thầm mắng to trong lòng.

Huýttt!!!

Nhịn xuống xúc động vung tay đập chết con hàng đang giả vờ gào khóc ôm lấy vai mình này, lão vận khí đan điền, chu môi huýt một tiếng.

Tếng huýt sáo được tạo ra từ luồng chân khí hùng hậu của một cường giả Thiên cấp Song Ý cảnh chói tai vô cùng, khiến chim chóc ở xung quanh bị kinh sợ bay tán loạn.

Vụt!!!

Liền đó, từ phía xa cách chỗ này hơn một dặm, thấp hai bóng người dùng khinh công đạp ngọn cây bách tùng lao như bay phóng tới.

Hai bóng người nhảy đến, phân trước sau bao vây chặn đường rút lui của Diệc Vân Tuyết lại.

- Đạo tặc to gan, mau xưng rõ họ tên, đừng giả thần giả quỷ.

Người đứng trước mặt Diệc Vân Tuyết, là một lão giả mặc áo gai, trông giống đồng bạn với lão giả đánh xe ngựa, lão dựng đứng lông mi, mở miệng quát to.

Trung niên nam nhân đứng sau nàng mặc trang phục của Lưu Thủy Tiên Trì, chính là Vũ Ninh Khinh Tật.

Từ lúc Vân Trung Hậu quyết định gây dựng lại sơn môn, hắn đã ngay lập tức đầu nhập vào Lưu Thủy môn, trở thành đệ nhất lão tổ của Tiên Trì.

Dù sao Vũ Ninh gia cùng Lưu Thủy môn cũng là thông gia với nhau, giờ lão xuất hiện ở đây cũng không có gì phải khó hiểu.

Chỉ là, hai lão giả bảo tiêu thì lại khác.

- Haha, từ khi nào cường giả Thiên cấp núi Cửu U lại rách nát đến mức, phải đi làm bảo tiêu cho Tiên Trì kiếm vài đồng bạc lẻ rồi.

Mặc dù bị ba cường giả Thiên cấp bao vây nhưng Diệc Vân Tuyết không hề sợ hãi một chút nào, ung dung cười lớn trào phúng hai lão giả trước mặt.

Đúng vậy, lão giả trước mặt nàng chính là Niêm Diệu, cường giả Thiên cấp Tam Ý của Cửu U Sơn.

- Hừ, dạo gần đây Hắc Sát Ma Ảnh hoành hành ác độc, chuyên rút hồn luyện cốt người vô tội.

Niêm Diệu lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệc Vân Tuyết, nghiêm giọng gằn từng chữ:

- Chúng ta nghi ngờ ngươi chính là tên ác đồ này, hôm nay thay trời hành đạo diệt trừ ma tặc vậy.

- Haha, ma tu đáng chết vạn lần mà còn bảo là người vô tội, lại còn dát vàng lên mặt mình cái gì thay trời hành đạo.

Diệc Vân Tuyết cười lớn đầy châm chọc:

- Cửu U Sơn từ xưa đến nay vẫn cứ không biết xấu hổ, vô địch vô liêm sỉ như vậy nha.

- Láo toét, dám nhục mạ Cửu U Sơn chúng ta. Dù hôm nay ngươi có là Hắc Sát Ma Ảnh hay không..

Niêm Duật ngồi trên xe nghe vậy liền phẫn nộ hét lớn.

Vúttt

Ngay lập tức lão bật người nhảy tung lên vung roi ngựa đập thẳng xuống đỉnh đầu Diệc Vân Tuyết, vừa nghiến răng nghiến lợi mắng, khí thế ác liệt vạn phần:

- ĐỀU NHẤT ĐỊNH PHẢI CHẾT.

Niêm Diệu cũng không để cho Diệc Vân Tuyết có cơ hội chống đỡ, cũng vận mười thành chân khí vào lòng bàn tay, vung chưởng đánh thẳng vào lồng lực nàng.

Vũ Ninh Khinh Tật từ phía sau cũng một quyền đấm thẳng vào lưng Diệc Vân Tuyết.

Dưới sự vây công của ba đại sát chiêu, khiến mọi người có cảm giác như bà lão hơn tám mươi này sẽ ngay tức khắc bị đánh thành thịt vụn.

Thế nhưng...

Xoẹt!!!

Một tiếng xoẹt sắc bén vang lên, như âm thanh của dao phay cắt ngang qua một khối thịt lợn vậy.

Chỉ có điều, dao phay ở đây chính là một thanh trường kiếm, và khối thịt lợn ở đây, không ai khác chính là:

Vũ Ninh Khinh Tật

----*----

Bình Luận (0)
Comment