Ngọc Bút: Hôm nay bạo chương nhé ^^!
----*----
- Nếu muốn chết...
Diệc Vân Tuyết nhếch môi cười nhẹ một cái, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích nói:
- Có thể tới thử một chút.
Lại nhìn nhìn Niêm Diệu lão giả một chút, ung dung nói:
- Hôm nay ta cũng không ngại ra tay, chém thêm một Thiên cấp Tam Ý ha.
- Ngươi...
Niêm Duật mày râu dựng ngược, run giọng lắp bắp nói không nên lời.
- Hừ, muốn chém ta?
Niêm Diệu lão giả lạnh căm căm nói:
- Ngươi cũng quá xem thường Cửu U sơn chúng ta rồi đấy.
Tuy nói cho hung vậy, nhưng trong lòng lão cũng nghiêm trọng vạn phần.
Từ lúc nghe nói về Tu Chân giả xuất hiện trên bờ cõi Đại Việt, lão không nghĩ là sẽ đối địch với nàng.
Ngược lại, lão còn muốn tìm đến Diệc Vân Tuyết, để giao hảo kết bạn rồi cùng nàng mưu đồ thiên hạ.
Đạp đổ Tứ Đại môn phái đã đè đầu cưỡi cổ Cửu U sơn mấy ngàn năm qua.
Cùng chung thống trị Việt Thiên đại lục, đứng trên đỉnh thiên hạ.
Thế nhưng, dưới lời lẽ ngon ngọt đầy mê hoặc của thằng nhóc Vân Trung Hậu kia, bị nó dùng Pháp Quyết Tu Chân dụ dỗ, nên mọi chuyện mới thành ra thế này đây.
Nếu đối phương là Tu Chân giả còn chưa trưởng thành, lão tất nhiên không ngại mà ra tay truy bắt, đào móc hết bổn sự của nàng.
Thế nhưng, nhìn cách nàng ra tay hung ác ngoan độc thế này, lão không còn nắm chắc sẽ giữ được nàng lại nữa.
Nếu hôm nay Niêm Diệu lão quyết định đối địch cùng một tu chân giả cường đại, lại để nàng chạy thoát thì...
Hậu họa khôn lường.
Ngàn vạn suy nghĩ chạy nhanh trong não Niêm Diệu, khiến lão không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Vân Trung Hậu cùng cô gái nhỏ ở trong xe ngựa kia.
- Nếu bây giờ hai người các ngươi rời khỏi nơi này. Chuyện hôm nay coi như không xảy ra. Một chưởng vừa rồi ta sẽ xem như là hiểu lầm.
Dưới đôi mắt lõi đời của một con cáo già sống hơn tám trăm tuổi, Diệc Vân Tuyết sao có thể không nhìn ra do dự trong lòng của Niêm Diệu lão giả cơ chứ.
Nàng mỉm cười đầy ma mị dụ dỗ:
- Không những vậy, nếu các ngươi giúp ta một tay, bắt lại cô bé trong chiếc xe kia. Bảo tàng của Bá Quyền Vương, ta sẽ phân các ngươi một phần.
Bảo Tàng Bá Quyền Vương !!!
Ầmmm
Năm chữ này như chuông đồng gõ mạnh vào màng nhĩ của hai lão già Niêm Diệu.
Khiến hai lão không khỏi đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Diệc Vân Tuyết.
- Bảo Tàng của Bá Quyền Vương.
Niêm Diệu nheo mắt, nhíu chặt lông mày nghiêng đầu hỏi:
- Ngươi có gì làm chứng?
- Niêm lão, đừng nghe lời lẽ mê hoặc của cô ta che mắt, cô ta đang ly gián chúng ta đó.
Vân Trung Hậu ở bên kia sốt ruột vô cùng, cao giọng rống lớn:
- Chỉ cần hôm nay giết được cô ta, chúng ta sẽ cùng nhau chung hưởng Pháp Quyết Tu Chân, đạp vào trường sinh đại đạo.
- Câm miệng.
Niêm Diệu vẫn nhìn chăm chú Diệc Vân Tuyết, nghe thằng oắt con kia lải nhải liền tức giận gầm lên.
- Hắc hắc...
Diệc Vân Tuyết cười cười, đầy khiêu khích nói:
- Nếu các ngươi muốn bị diệt môn, cứ việc ra tay.
- Hừ, ngươi có gì làm bằng chứng về kho báu của Bá Quyền Vương.
Không bị ý khinh thường trong lời nói của Diệc Vân Tuyết chọc giận, Niêm Diệu vẫn nghiêm túc hỏi đạo.
Đối với lão, không biết hôm nay có giữ lại được Diệc Vân Tuyết hay không.
Trừ phi nắm chắc tiêu diệt được nàng, nếu không, đi kết thù cùng một Tu Chân giả cường đại quả thật là một việc không hề lý trí một chút nào
Thay vì vậy, nhắm đến kho báu của Bá Quyền Vương không ngon ăn hơn sao.
Vân Trung Hậu chỉ mới Địa cấp, một ngón tay cũng đủ nghiền chết hắn rồi, còn cô bé Thiên cấp Sơ Ý kia.
Một Tam Ý cảnh cường giả như lão thật không để cô bé này vào mắt.
Nếu bắt cô bé này giao cho Diệc Vân Tuyết, vừa có thể kết bạn cùng tu chân giả, vừa được chia một phần bảo tàng nữa.
Lão cũng đã Thiên cấp Tam Ý cảnh rồi.
Nếu còn lấy được gia tài của Bá Quyền Vương, một cường giả Vô Tận Viên Mãn Tam Ý cảnh, chắc chắn...
Lão sẽ có cơ hội Vấn Đỉnh Vô Thượng.
- Hắc hắc...
Diệc Vân Tuyết biết mình đã gieo vào lòng Tam Ý cảnh cường giả một hạt giống vô cùng mị hoặc, liền rút trong túi áo ra một chiếc vòng tay màu đen, đã bị sứt mẻ đến không còn nguyên vẹn, tươi cười giảng đạo:
- Đây chính là chiếc vòng tay thứ nhất trong bộ Khuynh Tâm song ngọc.
Sau đó nàng hất cằm về phía chiếc xe ngựa, ung dung kể:
- Chiếc vòng tay còn lại, chính ở trên tay của con bé Mộc Chân Chiêu kia.
- Để kể luôn cho hai lão già các ngươi biết...
Diệc Vân Tuyết cũng không vội vàng ra tay làm gì, con mồi đã ở đây, không chạy đâu cho thoát khỏi lòng bàn tay nàng.
Chậm rãi kể chuyện:
- Hai chiếc vòng tay chính là chí bảo của Bá Quyền Vương năm xưa, là chìa khóa để hắn ta trọng sinh xuất thế. Và tàn hồn của Bá Cương, chính đang trú ngụ ở bên trong nó.
Nói rồi, nàng vung tay, một đoàn chân nguyên bằng mắt thường không thể thấy, nhanh chóng chui vào chiếc vòng tay, bao phủ tàn hồn của Bá Cương lại.
Sau đó mới lôi hắn ra bên ngoài.
Một chuyện cứ như trong mơ, nhưng lại xảy ra rành rành trước mắt tất cả mọi người đang có mặt ở đương trường.
Chỉ thấy một đoàn tàn hồn mỏng như sương khói từ chiếc vòng tay bay ra, lơ lửng ngay trước mắt của đám người.
- A...
Vừa bay ra, tàn hồn của Bá Cương đã ngay lập tức dập đầu quỳ lạy, hướng về phía Diệc Vân Tuyết cầu xin tha mạng:
- Đại nhân tha mạng... đại nhân tha mạng...
- Đứng lên đi.
Diệc Vân Tuyết phất tay cản lại, đợi cho tàn hồn Bá Cương đứng dậy, nàng mới hất cằm về phía hai lão già Niêm Diệu, bình thản nói:
- Mau giải thích cho bọn họ biết mọi chuyện đi.
- A...
Tàn hồn Bá Cương ngay lập tức quay đầu lại, dường như cảm ứng được cái gì liền hô to:
- Nó, là nó. Một nửa hồn phách của Bá Cương ta đang ở trong chiếc xe ngựa kia.
Hai lão già Niêm Diệu nghe vậy, liền giật thót mình đồng loạt quay đầu nhìn về phía chiếc xe ngựa, ánh mắt liên tục lóe lên từng đoàn ánh sáng tham lam dữ tợn.
Bọn lão tất nhiên từ bên trong cổ tịch đã từng thấy một trang viết về Bá Quyền Vương cùng hình vẽ của hắn, giờ so sánh với diện mạo của tàn hồn này, không thể giả mạo mà cũng không lẫn đi đâu được.
Niêm Diệu lúc này đã hoàn toàn tin tưởng, cơ duyên của mình đã gần ngay trước mắt rồi.
Chỉ cần bắt lấy con bé đang ở bên trong chiếc xe ngựa, tất sẽ mở được kho báu của Bá Quyền Vương.
Tất nhiên, Diệc Vân Tuyết là Chân Tu, Niêm Diệu là Võ Tu, cả hai nước giếng không phạm nước sông, việc phân chia kho báu không hề có xung đột gì.
Chỉ cần có đủ tài nguyên, Niêm Diệu chắc chắn sẽ có cơ hội, và lão hoàn toàn tin tưởng vào trí tuệ của mình, chắc chắn sẽ:
Vấn Đỉnh Vô Thượng.
Niêm Diệu sẽ tự khắc trở thành bá chủ của Việt Thiên tiểu thế giới này, hắc hắc hắc.
- Các ngươi...
Vân Trung Hậu trông thấy ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của ba lão quái vật đang nhìn chằm chằm về phía mình, không khỏi hãi hùng khiếp vía.
Đôi chân run rẩy muốn lập tức quay người bỏ chạy.
Thế nhưng, trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của mọi người, Vân Trung Hậu mặt mũi vặn vẹo, rút trường kiếm của mình ra, chĩa về phía hai lão già Niêm Diệu, vừa sợ hãi vừa phẫn nộ gào lên:
- Bọn mày muốn bắt giết đệ tử của Tiên Trì tao hả? Trước hết phải bước qua xác tao.
Một Địa cấp nho nhỏ, chỉ là một con kiến hôi dùng một chân cũng đủ nghiền chết, thế mà cũng dám giương nanh múa vuốt với mình.
Khiến cho ba lão quái vật ở bên kia, không khỏi thầm khen ngợi lá gan của tên nhóc này thật béo.
- Tốt, can đảm của ngươi thật đáng khen ngợi. Tiếc là, ngươi chỉ như một con muỗi vo ve thôi.
Niêm Diệu cười khẩy, đầy khinh thường nói, sau đó híp lại đôi mắt dụ dỗ:
- Chỉ cần ngươi chủ động đem con bé ấy qua đây, chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
- Láo toét, Tiên Trì của tao thà chết chứ không chịu nhục. Chúng mày muốn ly gián chúng ta hả?
Vân Trung Hậu nghiến răng nghiến lợi mắng:
- Đ* con mẹ lũ quái vật sống dai như đỉa đói chúng mày nhé.
- Mày... mày... thằng ranh con mất dạy.
Niêm Duật lão giả sống tới chừng tuổi này, người gặp người kính người sợ lão, chứ có ai dám chửi thẳng mặt lão như thế này đâu, liền nộ khí trùng thiên gầm lên:
- Chỉ với những lời này của mày, thì hôm nay nhất định mày phải chết.
- Tao thề sẽ bẻ gãy từng đốt xương trên người mày, rút hồn luyện cốt khiến cho mày từ từ chết trong đau đớn, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
- Được, có ngon thì nhào vô, lũ quái vật.
Hai tay nắm chặt chuôi kiếm, chĩa về phía ba lão quái vật trước mặt, Vân Trung Hậu dữ tợn gào lên.
- Đủ rồi.
Đúng lúc này...
Đương lúc hai bên đang mắng chửi nhau đến say sưa, một giọng nói lạnh lùng đầy bình thản từ bên trong chiếc xe ngựa vang lên.
Tiểu Chiêu trong tà váy dài màu vàng nhạt khẽ vén rèm bước ra ngoài, đứng cạnh Vân Trung Hậu bình thản nhìn xuống ba người Diệc Vân Tuyết Niêm Diệu Niêm Duật trước mắt.
- Mộc Chân Chiêu đừng sợ, nàng mau chạy đi, để ta ở đây ngăn cản ba lão quái vật này lại.
Vân Trung Hậu khuôn mặt đầy sốt sắng, quay sang nhìn Tiểu Chiêu ở bên cạnh, lo lắng giục nàng bỏ trốn.
- Ha hả, hôm nay hai người các ngươi, đừng mong có ai chạy thoát.
Niêm Diệu cười lớn, nắm chắc mười phần cao giọng nói.
- Thế cơ à?
Tiểu Chiêu ánh mắt lóe lên sát khí, nheo lại đôi mắt nhìn ba kẻ không biết sống chết là gì ở trước mặt mình.
Kể cũng lạ, từ khi thức tỉnh đến giờ, nàng vẫn chưa ra tay giết người, Tiểu Mộc lâu lắm rồi cũng chưa được uống máu của kẻ địch, vẫn đang kêu gào đòi ra khỏi vỏ nha.
Thế nhưng hôm nay liên tục có người tự dẫn xác đến, thật đúng là chán sống, biết đâm đầu vào chỗ chết mà.
Nói rồi, nàng khẽ điểm mũi chân, như một chiếc lông vũ nhảy khỏi xe ngựa, nhẹ nhàng đạp xuống mặt đất.
Nàng nhìn nhìn hai lão già cùng một bà cụ trước mắt, không quay đầu bình thản ra lệnh cho Vân Trung Hậu:
- Ngươi hãy mau đến chỗ sư phụ, trước khi Luận Võ Đại Hội diễn ra, phải dẫn người đến thành Hoàng Liên tìm ta.
- Nếu không, đừng nói đến chuyện tranh thiên hạ đệ nhất môn phái.
Vân Trung Hậu kinh hãi há hốc mồm, lắp bắp nói:
- Còn nàng...nàng...
- Mau cút đi, ở lại vướng tay vướng chân.
Tiểu Chiêu phất phất tay đuổi người.
Vân Trung Hậu lo lắng vạn phần, hết nhìn ba người Diệc Vân Tuyết, rồi lại nhìn bóng lưng mềm mại của Tiểu Chiêu.
Sau cùng hắn cắn răng căm hận nói:
- Được, nếu đánh không lại ba lão quái vật kia, nàng phải mau bỏ trốn nha. Ngày sau ta nhất định sẽ giết sạch bọn chúng, giải mối hận này.
Nói rồi, hắn giận dữ đánh mắt liếc lão già Niêm Diệu một cái, liền nắm dây cương quay đầu xe, thúc ngựa rời đi.
Híiii
Ba người Diệc Vân Tuyết cũng không ngăn cản, con kiến hôi kia ngày sau tiêu diệt cũng được.
Quan trọng nhất, vẫn là con mồi đã ở lại tìm cái chết, bọn lão sẽ từ từ mà xử lý con bé này ha.
...
- Haha, thật đúng là thiên đường có cửa không đi, địa ngục không lối lại cứ đâm đầu vào.
Như Ngọc nhìn một màn bên dưới, không khỏi nhếch môi mỉm cười.
- Cậu đang nói Mộc Chân Chiêu á hả?
Kiều Nhan đứng bên cạnh nghe vậy, không khỏi vô thức bật hỏi.
- Không...
Như Ngọc lắc đầu đáp:
- Là hai lão già núi Cửu U kia.
- Hả?
Kiều Nhan kinh ngạc vạn phần, tròn mắt quay sang hỏi Như Ngọc.
Theo nàng thấy, kết cục coi như đã định rồi.
Dù cho là mình, Chân Võ Tứ Tu bốn đại pháp môn cũng không thể đấu lại Diệc Vân Tuyết cùng lão giả Thiên Cấp Tam Ý kia được nha.
Tiếp theo, nhất định Tiểu Chiêu sẽ bị Diệc Vân Tuyết dùng phép sưu hồn để moi ra toàn bộ bí mật.
Nghĩ đến sưu hồn, Kiều Nhan không nhịn được mà sợ run người.
Thuật pháp này tà ác vô cùng, tra tấn linh hồn khiến kẻ bị sưu phải chịu đau đớn không thể tưởng tượng được, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.
Căn bản là thống khổ còn hơn bị rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
- Để rồi xem...
Như Ngọc mỉm cười, khẽ lẩm bẩm.
----*----