- Mau cút đi, ở lại vướng tay vướng chân.
Tiểu Chiêu phất phất tay đuổi Vân Trung Hậu.
Đợi cho Vân Trung Hậu đánh xe rời đi, đến khi không còn nghe thấy tiếng xe ngựa nữa, nàng mới nhếch môi mỉm cười, nhìn nhìn hai người Niêm Diệu lão giả cùng Diệc Vân Tuyết trước mặt.
- Haha, bé con ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi nha.
Niêm Duật ngoác rộng miệng máu, khuôn mặt vặn vẹo đầy dữ tợn hướng về phía Tiểu Chiêu nhe răng nói:
- Chúng ta sẽ cho ngươi một cái chết sung sướng hehe.
- Hừ, hai tên giặc già ngu ngốc các ngươi, nếu đã muốn chết thì ta cho các ngươi toại nguyện.
Đôi mắt Tiểu Chiêu lập loè sát khí, dường như Tiểu Mộc (Mộc Chân Kiếm của Tiểu Chiêu) cũng cảm nhận được hơi thở sát phạt của chủ nhân, khẽ reo lên hưởng ứng.
- Không cần nhiều lời vô nghĩa, các ngươi mau bắt con bé đem lại đây, để ta sưu hồn nó.
Diệc Vân Tuyết trong bộ dạng bà lão tám mươi tuổi, mất kiên nhẫn phất tay thúc giục hai lão Niêm Diệu.
Phạch!
Niêm Duật hung ác nắm hai đầu roi da đánh phạch một tiếng, đầy khí thế sẵn sàng đem roi trói Tiểu Chiêu lại.
- Hừ...
Tiểu Chiêu lạnh lùng hừ một tiếng, vươn tay ra nắm lấy chuôi kiếm gỉ sắt sau lưng, chuẩn bị rút ra nhất kích tất sát.
Nàng nén giận đã lâu.
Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khi dễ. Đường đường là một đại cường giả trên Tiên Nguyên giới, đã bị kẻ khác xem thường bao giờ đâu.
Đến cả Tiên Tôn Tiên Vương còn phải gọi nàng một tiếng Tiền Bối.
Thế mà mấy con kiến hôi trước mắt đòi rút hồn luyện phách nàng.
Thật là không biết sống chết.
- Chết đi...
Niêm Diệu hét lớn một tiếng, âm thanh vang vọng khắp núi rừng.
Kế đó, trong lúc không ai để ý, lão bí mật đánh mắt về phía Niêm Duật, ra ám hiệu với sư đệ của mình.
Cùng lúc đó, Tiểu Chiêu vận mười phần chân khí vào lòng bàn tay nắm lấy Tiểu Mộc ở trên lưng, khí thế hai bên bị kéo căng lên đến đỉnh điểm.
Một trận ác chiến giữa một Thiên Cấp Sơ Ý cảnh với hai lão quái vật có tu vi Song Ý cùng Tam Ý sắp chuẩn bị nổ ra.
Thì...
- Ách...
Thế nhưng, trong khoảnh khắc Tiểu Chiêu còn chưa kịp rút ra trường kiếm, thì một biến cố đột ngột xảy ra, khiến cho một đại cường giả trải qua vô số sinh tử như nàng cũng phải tròn mắt há hốc mồm.
Một màn kế tiếp, bất ngờ đến nỗi vượt ngoài suy đoán của tất cả mọi người.
Kể cả người trong cuộc, lẫn ba người Vương Nhàn đang quan sát ở trên ngọn núi phía xa cũng phải nghệch mặt ra, trên đỉnh đầu hiện lên vô vàn dấu chấm hỏi.
- Khốn kiếp...các ngươi dám.
...
Trên đỉnh Cửu U Sơn...
- Hắc Sát Ma Ảnh này rất có thể chính là đồng bọn của nữ Tu Chân kia, trên người hắn mang theo vô số bảo vật, chiếc áo choàng kia nhất định chính là pháp bảo che giấu dao động chân nguyên...
Vân Trung Hậu lộ ra đuôi cáo, từng luồng gió độc ma mị từ trong miệng của hắn được thổi ra, mê hoặc tâm thần của tất cả mọi người đang có mặt ở đây:
- Giết Hắc Sát Ma Ảnh, cướp Pháp Bảo, đoạt Pháp Quyết Tu Chân.
Mọi người ánh mắt không khỏi phát sáng lên, đều không nhịn được hấp dẫn mà lẩm bẩm theo:
- Giết Hắc Sát Ma Ảnh, cướp Pháp Bảo, đoạt Pháp Quyết Tu Chân...
- ...
Trên đỉnh núi Cửu U, sau khi bốn người Vân Trung Hậu bàn bạc xong đâu đó.
Hắn mới nhìn về phía hai lão già Niêm Diệu, nghiêm túc nói:
- Chúng ta mới gặp lần đầu, vì để chắc chắn cũng như bảo vệ chính ta, xin hai vị lấy máu ra thề độc mới đặng.
- Hừ, ngươi không tin chúng ta.
Niêm Duật nghe vậy liền khó chịu nói.
- Ta tin, nhưng để đảm bảo các người sẽ không giữa đường lật lọng, còn xin hai người thề độc nha.
- Được.
Niêm Diệu không suy nghĩ nhiều, chỉ là một Địa cấp nho nhỏ, cũng chẳng uy hiếp gì đến mình, lão liền nhanh chóng đáp ứng.
- Ta, Niêm Diệu, trời đất chứng giám, lấy tính mạng ra tuyên bố huyết thệ. Sẽ cùng Vân Trung Hậu hợp lực tiêu diệt Tu Chân giả cùng Hắc Sát Ma Ảnh. Chung hưởng pháp quyết Tu Chân.
- Nếu phản bội, sẽ bị thiên lôi đánh chết.
Niêm Diệu ngữ khí nghiêm cẩn vạn phần, giơ lên kiếm quyết tuyên ra huyết thệ.
- Đại sư huynh...
Niêm Duật trông thấy Niêm Diệu tuyên một lời thề độc địa như vậy, không khỏi kêu lên một tiếng.
Chỉ là trông thấy ánh mắt của Đại sư huynh nghiêm khắc nhìn mình, khiến lão không thể làm gì khác, cũng đành tuyên bố huyết thệ theo.
- Tốt...
Vân Trung Hậu lúc này mới an tâm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Kết bạn hợp tác cùng hai lão già núi Cửu U này cũng là một chuyện vô cùng phiêu lưu đấy.
Nếu hai lão vừa đoạt được Pháp Quyết Tu Chân liền phản sát, một dao đâm sau lưng mình thì toi.
Rất may là hai lão đã tuyên bố huyết thệ, xem như cũng bớt một phần lo lắng cho Vân Trung Hậu.
Lúc này hắn mới mỉm cười nói:
- Cảm ơn hai người đã hợp tác.
Lại nói:
- Tất nhiên, nếu không có gì nắm chắc, ta sẽ không dám mạo muội đến mà quấy rầy thanh tĩnh của hai vị.
Liền đó, Vân Trung Hậu rút từ trong ngực áo ra một viên cầu nho nhỏ, kích thước chỉ bé bằng trái nhãn, bên ngoài phủ một màu đen kịt, trông như một cục đá ven đường không chút nổi bật nào, đưa qua cho Niêm Diệu lão giả.
- Đây chính là Lôi Điện Diệt Nguyên Cầu, một pháp bảo chuyên đối phó với Tu Chân giả, mà trong lúc vô tình ta may mắn nhặt được.
Xoẹt xoẹt !!!
Vừa nói, Vân Trung Hậu vừa cẩn thận truyền một tia chân khí vào Lôi Điện Diệt Nguyên Cầu trong lòng bàn tay, ngay lập tức trên bề mặt viên đá nhỏ lượn lờ những đường sấm sét vô cùng mỏng manh.
Nhưng sức mạnh ẩn chứa bên trong chúng lại cực kỳ cường đại.
Chỉ một vài tia sét nho nhỏ cũng đã khiến cả người Vân Trung Hậu tê tê dại dại, liên tục run rẩy, sau khi những tia sét tan đi, hắn mới rùng mình một cái, run giọng nói:
- Có nó, khi có cơ hội sẽ vây khốn được Tu Chân giả, tiêu trừ sạch sẽ chân nguyên trong cơ thể đối phương, khiến đối phương dù cường đại đến mấy, cũng sẽ dễ dàng bị chúng ta khống chế.
- Ồ...
Hai lão già Niêm Diệu ánh mắt không khỏi phát sáng, nhìn chằm chằm viên đá nhỏ trên tay Vân Trung Hậu.
Vốn tưởng rằng thằng nhóc này chỉ nói miệng cho hay, rồi đến lúc gặp chuyện, phải để hai lão tự mình ra trận, ác chiến cùng Tu Chân giả ba trăm hiệp mới bắt được đối phương.
Không ngờ thằng nhóc này lại còn có một viên đá thần kỳ như vậy, thật khéo nha?
- Đây, Niêm Diệu tiền bối hãy giữ nó.
Vân Trung Hậu vô cùng sảng khoái, dứt khoát đưa Lôi Điện Diệt Nguyên Cầu cho lão già Niêm Diệu.
- Ha hả, tốt tốt tốt...
Niêm Diệu cười lớn, trong não liên tục ảo tưởng ra hình ảnh Tu Chân giả bị bao vây trong Lôi Điện Diệt Nguyên Cầu do chính tay mình ném ra.
Dù Tu Chân giả kia có cường đại đến mấy, tu vi mạnh mẽ vô địch, thuật pháp vô biên đến đâu.
Thì sau khi chân nguyên bị Lôi Cầu triệt tiêu hết, cũng sẽ trở thành dê béo tùy ý lão giết thịt.
HAHAHA...
...
Đúng như vậy, một màn tự sướng đầy ảo tưởng sức mạnh của Niêm Diệu rốt cuộc cũng đã xảy ra ngay trước mắt lão.
- HAHAHA...
Khiến cho lão không khỏi cười lớn, hung ác nói:
- Này thì Tu Chân giả với chúng tôi, hahaha...
Sự việc chuyển biến quá nhanh, khiến tất cả mọi người không thể lường trước được, vừa cảm thấy kinh hãi với lòng dạ ác độc đầy âm hiểm xảo trá của hai lão già núi Cửu U này.
Vốn là hai lão đã dâng lên khí thế của mình, hùng hổ bước về phía Tiểu Chiêu, chuẩn bị ra tay bắt lấy nàng.
Thì trong lúc không ai để ý, Niêm Diệu đã bí mật đánh mắt ra ám hiệu với Niêm Duật, sau đó lão đưa tay vào ngực áo rút ra Lôi Điện Diệt Nguyên Cầu.
Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của Tiểu Chiêu, lão nhanh như cắt truyền mười phần chân khí vào Lôi Cầu, sau đó ném ngược ra sau.
Lôi Điện Diệt Nguyên Cầu chuẩn xác bay thẳng về phía Diệc Vân Tuyết.
Diệc Vân Tuyết mặc dù cũng kinh ngạc vô cùng, nhưng nàng vẫn đang cảnh giác hai lão già này, nên không hề nao núng mà huy động mũi kiếm chém thẳng về phía viên đá nho nhỏ trước mặt mình.
Thế nhưng, viên đá nhỏ này không chỉ không bị phi kiếm đánh thành bột phấn như trong tưởng tượng, mà nó còn hút cứng lấy phi kiếm của nàng.
Dù Diệc Vân Tuyết có dùng đến mười thành chân nguyên cũng không thể gỡ được phi kiếm của mình ra.
Biết đại sự không ổn nàng ngay lập tức muốn buông tay ra khỏi phi kiếm, nhưng lúc này đã quá muộn, kể cả nàng cũng không thể khống chế cơ thể mình, bị Lôi Điện Diệt Nguyên Cầu hút chặt lấy.
- Khốn kiếp...các ngươi dám.
Diệc Vân Tuyết đáy lòng hô to "Thôi xong rồi", nhịn không được mà phẫn nộ rít lên.
Mặc kệ nàng cố gắng vùng vẫy cũng không thể xoay chuyển được sát cục đã định.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy từng đoàn từng đoàn lôi điện như thác lũ từ bên trong lôi cầu bay ra.
Đầu tiên là bao phủ phi kiếm của Diệc Vân Tuyết, sau đó chúng nó như lũ cuốn mà chảy về phía cánh tay, rồi nhanh chóng lan tràn ra toàn thân của nàng.
Chỉ mấy hơi thở sau, nơi Diệc Vân Tuyết vừa đứng, lúc này người ta chỉ còn thấy một quả cầu lôi điện bự tổ chảng mà thôi.
Và bên trong nó, chính là một tu chân giả cường đại đang bị từng tia sét tàn phá cơ thể.
Dòng lũ lôi điện tràn vào từng ngõ ngách nhỏ nhất trong cơ thể nàng, chúng nó đi đến đâu, chân nguyên của nàng ngay lập tức bị nó cắn nuốt sạch sẽ.
Từng lộ kinh mạch của Diệc Vân Tuyết vừa rồi còn dồi dào chân nguyên, sau khi dòng lũ lôi điện cuốn qua, liền trở thành một mảnh trống rỗng.
Vân Tuyết của chúng ta có thể cảm nhận được, lôi điện như những cơn đại hồng thủy từ bốn phương tám hướng, đang điên cuồng gào thét đánh về phía đan điền của nàng.
Nếu để nó cắn nuốt đan điền thì đời nàng coi như xong.
Toàn bộ tu vi đạo hạnh sẽ ngay tức thời bị phế bỏ.
Nàng sẽ trở thành một phế nhân, còn yếu ớt hơn cả một phàm nhân nữa.
Và chắc chắn, ngày hôm nay chính là ngày chết của nàng.
Nhưng hai lão quái vật ngoài kia nhất định sẽ không để nàng chết ngay, mà sẽ từ từ tra tấn, đày đọa thân thể để moi ra toàn bộ bí mật của nàng.
Nếu nàng thất thủ, Pháp Quyết Tu Chân của Soán Thiên Nhất Mạch sẽ bị truyền ra ngoài.
Công sức bảo vệ mấy ngàn năm của các vị tiền bối sẽ bị hủy diệt ngay trong tay nàng.
Nàng sẽ là tội đồ của mạch Soán Thiên.
"KHÔNG THỂ CHẾT ĐƯỢC."
Diệc Vân Tuyết gào to trong lòng.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, sinh tử cách nhau chỉ một đường.
Nàng hóp bụng lại, mở miệng phun ra một lá bùa nhỏ, bên trên vẽ đầy những đường văn mười phần kỳ quái, không đợi Lôi Điện Diệt Nguyên Cầu có phản ứng.
Nàng lại cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết nhắm thẳng vào lá bùa chú quỷ dị đang lơ lửng trước mặt.
Máu tươi của Tu Chân giả thấm đẫm bề mặt lá bùa, ngay lập tức kích hoạt những đường văn quái dị kia, khiến cho toàn bộ lá bùa ngay lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ.
Ánh sáng chói mắt xuyên qua Lôi Cầu to lớn đang bao phủ lấy nàng, chiếu sáng toàn bộ trời đất xung quanh.
- A...
Ánh sáng trắng không chỉ làm loá mắt, mà còn thiêu đốt con ngươi của tất cả mọi sinh linh trong khu vực, khiến cho hai lão già Niêm Diệu, Tiểu Chiêu, lẫn ba người Vương Nhàn đang quan chiến ở phía xa;
Kể cả muông thú vạn loài động vật ở xung quanh đều phải đau đớn mà nhắm tịt mắt lại.
Ba người Tiểu Chiêu ngay lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát, lông tóc dựng đứng lên, vội vàng điểm mũi chân quay người bỏ chạy.
Ầmmmmm....
Một tiếng nổ lớn như ngàn tỷ vạn đường kinh lôi nổ tung một lượt giữa trời quang, âm thanh đinh tai nhức óc khuấy đảo trời xanh, đánh tan toàn bộ mây trắng đang bay trên bầu trời.
Bên dưới, sóng xung kích lấy lôi cầu bao phủ Diệc Vân Tuyết làm trung tâm, điên cuồng quét ngang ra bốn phía, khiến cho cây cối xung bị đánh thành mảnh vụn, tan nát không còn một mảnh.
Mặt đất ở phạm vi năm mươi dặm xung quanh rung chuyển dữ dội, nhà tranh vách đất ầm ầm đổ ập xuống.
Rung động mạnh đến mức lan đến cả Hoàng Liên Thành, khiến cho chúng cao thủ cường giả cùng dân thường ở đây tưởng rằng trời sụp đất nứt đến nơi.
Tất cả mọi người đều không khỏi hướng ánh mắt nhìn về phía Bắc, nơi vụ nổ truyền đến.
Đáy lòng bọn họ dâng lên từng đợt sóng to gió lớn, không biết là thần thánh phương nào đang đánh nhau mà động tĩnh lớn đến như vậy.
...
Ánh sáng trắng chói mắt tan đi, hai lão giả Niêm Diệu cùng Tiểu Chiêu lúc này mới dám mở mắt.
Thế nhưng xung quanh bọn họ chỉ là một mảnh trống trơn, nơi này mới đó còn cây cối mọc um tùm, bây giờ đều đã bị bốc hơi hết, mặt đất dưới chân đều bị quét sạch sẽ, không để lại dù chỉ là một cục đá nhỏ.
Phía xa trước mắt, chính là một miệng hố rộng đến cả trăm mét, khiến cho đại địa nhìn cứ như là một miếng đậu hủ, bị người ta dùng muỗng khoét mất một miếng lớn vậy.
Khung cảnh trông cực kỳ đáng sợ.
- Cô ta còn sống hay không?
Hai lão giả Niêm Diệu quay đầu nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ kinh nghi bất định, nhịn không được mà lo lắng bật hỏi.
- Không chắc được.
Tiểu Chiêu ngữ khí ngưng trọng, lắc lắc đầu lẩm bẩm.
Theo nàng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Nếu Tu Chân giả kia đã dùng đến đòn sát thủ, tất nhiên phải chuẩn bị đường sống cho mình.
Nàng không tin Diệc Vân Tuyết cùng đường rồi tự sát được.
Chuyện này là không thể nào.
"Tất nhiên, cô ta trọng thương là chuyện chắc chắn rồi."
Tiểu Chiêu nhíu mày suy tư, thầm suy đoán trong lòng.
- Đại sư huynh, giờ chúng ta nên làm gì tiếp đây.
Niêm Duật lo lắng hỏi.
Lão không biết Diệc Vân Tuyết đã chết hay chưa, nếu để đối phương chạy thoát, rồi quay lại trả thù mình thì thật sự, rất khó chơi nha.
- Không cần phải sợ, tiếp đến chúng ta cứ ẩn núp ở Hoàng Liên Thành chờ đợi thời cơ đi.
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Niêm Diệu cũng rầu muốn chết.
Cơ hội ngon ăn như vậy, lại để cho một Tu Chân giả may mắn chạy thoát, thật sự quá mức ăn hại đi.
Híiii
Đúng lúc này, từ phương xa có tiếng ngựa hí, khiến cho ba người đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy từ phương xa, Vân Trung Hậu lúc nãy chạy như chó chết đã đánh xe ngựa trở lại.
Vốn hắn còn đang hớn hở vì sắp được chia phần công pháp tu chân, nhưng khi thấy nét mặt âm trầm của hai già một nữ trước mặt, hắn lập tức nhận ra mọi chuyện hỏng bét rồi.
- Thế nào? Không bắt được à?
Vân Trung Hậu nhíu nhíu mày hướng về phía hai lão Niêm Diệu, sốt sắng hỏi.
- Đúng vậy. Cô ta đánh nổ Lôi Điện Diệt Nguyên Cầu, sau đó chết mất xác hay đã chạy trốn thì chúng ta không biết được.
Niêm Duật ngưng trọng đáp.
- Xíttttt
Vân Trung Hậu mím môi rít lên đầy tiếc nuối.
Cơ hội ngon ăn như vậy mà lại để con mồi chạy thoát, thật sự đáng tiếc ha.
- Không sao, bây giờ chúng ta cứ tách ra đã. Ta đưa Mộc Chân Chiêu đi gặp sư phụ của nàng trước. Đợi đến kỳ Luận Võ Đại Hội rồi tính tiếp.
Vân Trung Hậu suy tư một hồi, cuối cùng dứt khoát nói:
- Nhất định cô ta sẽ còn xuất hiện.
- Thế nhưng Lôi Điện Diệt Nguyên Cầu đã không còn nha.
Niêm Diệu lão giả hai tay trống trơn, áy náy nói.
- Không sao, đến lúc đó hẵng hay. Hai ông về thành đi.
Vân Trung Hậu phất tay tỏ vẻ không sao, sau đó quay sang Tiểu Chiêu nhẹ nhàng nói:
- Đi thôi Chiêu, ta dẫn nàng đi gặp sư phụ.
Hắn vô cùng tự nhiên gọi thẳng tên Tiểu Chiêu, không chút ngượng ngùng nào, vươn tay chỉ về phía xe ngựa.
Tiểu Chiêu tuy rằng khó chịu, nhưng sau vụ việc vừa rồi, trông thấy biểu hiện thấy chết không sờn của Vân Trung Hậu, nàng cũng không tiện phát tác với hắn.
Im lặng bước vào bên trong xe ngựa.
Vân Trung Hậu vô cùng tinh ý, leo lên ngồi ngay trước cửa rèm của thùng xe, nắm dây cương vung roi đánh ngựa chạy đi...
---*---