Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 6 - Lươn Kỳ Phong

- Lớn như vậy rồi à?!?

Hai cặp mắt già kinh ngạc nhìn chằm chằm chàng thiếu niên trước mặt.

Hơn hai năm trước cậu bé này chỉ miễn cưỡng đứng đến eo, vậy mà bây giờ đã cao tới vai của hai người rồi, mới mười hai tuổi mà thân cao mét sáu, tốc độ phát triển thật con mẹ nó dọa người.

Gương mặt không thay đổi quá nhiều, nhưng rắn rỏi góc cạnh hơn, càng nhìn càng giống một chàng thiếu niên giang hồ hơn là một đại thiếu gia của tập đoàn lớn.

Hai lão già nhìn nhau gật đầu, dù không nói ra nhưng hai người đều vừa mắt với Vương Kỳ Phong lúc này, không còn là công tử nhà giàu mặt trắng bệch nhéo ra sữa như lúc trước.

- Chú Tiêu khỏe, Giáo Sư khỏe.

Vương Nhàn mỉm cười, cuối đầu chào hỏi.

- Hai người còn chưa ăn sáng phải không, mời vào nhà đợi tôi làm bữa sáng.

Vương Nhàn đưa tay mời, quay người dẫn đường.

Hai lão già vừa uống trà vừa đánh giá xung quanh, phòng khách cũ diện tích không lớn, đồ dùng cũng không nhiều, được bài trí rất gọn gàng.

Có thể thấy đại thiếu gia của Vương thị nổi tiếng sống còn khắc khổ hơn hai lão nhiều, nói ra chắc chẳng ai tin được.

- Cảm ơn thiếu gia đã chiêu đãi bữa sáng.

Ba người ăn xong bữa sáng, lão James theo thói quen quê nhà, mở lời cảm ơn đầy trang trọng.

- Không có gì, đây là việc cháu nó nên làm, ông giáo cứ tự nhiên.

Lão Tiêu cười hớn hở, vỗ vỗ vai lão James ngồi bên cạnh.

Vương Nhàn mỉm cười gật gật đầu, ngồi ngay ngắn đối diện hai lão, sau đó vào thẳng vấn đề:

- Hôm nay mời giáo sư đến đây, trước hết là để cảm ơn ba năm học qua đã được ngài chiếu cố.

- Tiếp theo, xin mời giáo sư ra đề.

Xoạt!

Lão James nhanh chóng từ chiếc cặp xách lấy ra ba tờ giấy A4, bên trên in đầy chữ, đặt xuống bàn. Đây là bộ ba bài kiểm tra trắc nghiệm, mỗi bài gồm năm mươi câu do chính tay lão James chọn lựa.

- Mời thiếu gia.

Lão James mỉm cười đưa tay mời.

- Ta chọn Toán trước.

Đề toán này hơn một nửa đều là những câu hỏi khó nhất trong các cuộc thi học sinh giỏi quốc gia, nhưng chỉ giới hạn trong chương trình Tiểu học, cần người giải phải vận dụng những kiến thức toán tiểu học đến mức cao nhất.

Tất nhiên, chút bài tập nho nhỏ này không làm khó được Vương Nhàn, mặc dù có một số câu hơi mất thời gian để giải quyết nhưng cuối cùng trong hai giờ cũng hoàn thành xong.

Lão James lấy ra kết quả đối chiếu nhanh chóng kiểm tra, gật đầu hài lòng cất vào cặp xách, có vẻ ngay từ đầu lão không mấy xem trọng bài kiểm tra Toán này.

Lão Tiêu cũng không tỏ vẻ bất ngờ gì, chỉ nhàn nhã vừa uống trà vừa lật xem hai bộ đề thi còn lại, ai không biết chứ lão vô cùng tin tưởng vào năng lực giải Toán của thiếu gia nhà mình.

Bất quá…

- James, ông ra đề như này có làm khó hắn quá không?

Lão Tiêu lướt sơ qua một trăm câu hỏi trắc nghiệm của hai bộ đề còn lại, có chút khó hiểu quay đầu hỏi lão James.

Đến người có kiến thức như lão, là một cựu quân nhân năm xưa từng vào Nam ra Bắc, cũng bó tay trước một vài câu, lão lo lắng thiếu gia làm không được.

Có những câu hỏi vô cùng kỳ quái, có những câu lại vô cùng chi tiết, thậm chí đến lão còn chẳng có tí đầu mối nào, bốn đáp án thì nhìn có vẻ vô cùng đơn giản nhưng cái nào cũng liên quan đến nhau, làm lão như lọt vào trong sương mù không biết đường nào mà lần cả.

Lão James lắc đầu không trả lời, lẳng lặng nhìn bạn học Vương.

Vương Nhàn đầy tự tin nhìn thẳng vào mắt lão James, khẽ nhếch môi nhẹ cười.

Hắn biết đề Toán vừa rồi chẳng qua là thủ tục cho việc trốn học suốt ba năm qua, không làm đúng hết cũng được.

Nhưng hai bộ đề tiếp theo mới thật sự là dùng để thử tài hắn.

- Không bằng như thế này…

Vương Nhàn quay đầu nhìn lão Tiêu.

- Chú Tiêu đọc câu hỏi ta sẽ trả lời, như thế nào?

- Được.

Lão Tiêu vui vẻ đáp ứng, ít ra không nhìn vào đáp án, hắn sẽ không bị lẫn lộn như mình.

Thế là ba người, hai già một trẻ, một hỏi một đáp, người còn lại lẳng lặng ngồi lắng nghe.

Bộ đề đầu tiên là về Địa Lý, mỗi câu hỏi đề cập đến từng mảnh đất từng con sông được lão Tiêu đưa ra, Vương Nhàn bình thản trả lời không chút do dự. Dưới sự dẫn dắt của Vương Nhàn, hai người đối diện có cảm giác như chính mình được đặt chân đến tận nơi vậy.

Có một số câu lão Tiêu không nhịn nổi tò mò mà hỏi rộng ra, Vương Nhàn cũng không lấy làm khó chịu, ung dung giải đáp.

Bất tri bất giác năm mươi câu hỏi đã xong, lão Tiêu tuy tiếc nuối nhưng vẫn chuyển sang bộ đề cuối cùng.

Lịch Sử.

Lần này, lão Tiêu mặt dày tiếp tục giành phần đặt câu hỏi, mặc kệ hai người còn lại có đồng ý hay không.

Từng câu hỏi về Lịch Sử được lão Tiêu nêu ra, Vương Nhàn không chút nao núng giải đáp từng câu một.

Phút chốc, ba người như những chiến hữu năm xưa, đến tuổi xế chiều mới lâu ngày ngồi lại, kể cho nhau những câu chuyện ly kỳ cổ quái mà bản thân đã gặp được.

- Năm đó…

Vương Nhàn dừng lại, nhấp một ngụm trà cho ấm giọng.

Lão James kích động nhìn chằm chằm Vương Nhàn, như đang chờ đợi đáp án mà mình đã thắc mắc rất lâu.

- Năm đó như nào, ngươi nói mau.

Lão Tiêu sốt ruột giục.

- Có một người phụ nữ đưa thư trên đường làm nhiệm vụ đi ngang qua cây cầu này, bà ấy được một người cô gái trẻ trao cho một lá thư, nhưng giữa đường về, nữ đưa thư này không may bị trúng phải đạn lạc.

Lão James nghe đến đây siết chặt nắm đấm, mắt đỏ bừng.

Lão Tiêu kỳ quái nhìn lão James nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, quay sang giục Vương Nhàn:

- Chuyện tiếp theo ra làm sao, nhóc con nhà ngươi sao kể đến đoạn này lại úp úp mở mở thế.

Vương Nhàn nghiêm túc gật đầu, tiếp tục câu chuyện.

- ...

---

- James, xong rồi này ông.

Tiêu gia quơ hai tờ giấy trước mặt lão James, nãy giờ vẫn cúi đầu trầm ngâm.

- Được, tôi quyết định tin tưởng, đặt cược hết hy vọng vào cậu.

Suy tư một hồi, cuối cùng lão James cũng ngẩng đầu, trầm giọng nói.

Vừa rồi khi Vương Nhàn hoàn thành xong hai bộ đề thi còn lại, nói đúng hơn là kể xong một trăm mẩu chuyện nhỏ, khiến lão phải suy nghĩ rất nhiều.

Từ đầu lão không đặt quá nhiều kỳ vọng vào chàng trai trẻ chưa trưởng thành này, nhưng đã mấy chục năm tìm kiếm, nhờ vả đủ người, dùng đủ mọi cách đều không có kết quả, lão gần như đã hết hy vọng.

Không ngờ cuối cùng chàng trai trẻ này xuất hiện, làm cho lão phải thay đổi quyết định trong phút chót.

Lão không nghĩ Vương Kỳ Phong sẽ trả lời đúng toàn bộ, chỉ cần hai mươi câu là lão cũng vui lắm rồi, số còn lại sẽ do lão giải đáp, coi như cung cấp đầu mối cho hắn.

Ai ngờ được, Vương Kỳ Phong trả lời đúng toàn bộ, thậm chí một số việc còn tường tận hơn lão nhiều. Mặc dù vẫn còn nửa tin nửa ngờ, cũng không thể tìm ai để bảo chứng, nhưng lão James quyết định sẽ cho Vương Kỳ Phong một cơ hội, cũng như cho chính mình một cơ hội vậy.

Thu hồi hai bài kiểm tra, lão James lấy ra một tờ giấy vô cùng cũ kỹ, đã được gấp làm bốn, viền tờ giấy đầy vết rạn chứng tỏ nó đã tồn tại rất nhiều năm, đưa qua cho Vương Nhàn.

Vương Nhàn không nói một lời, cẩn thận cất kỹ mảnh giấy nhỏ này.

Những gì cần nói đã nói, cần trao đổi cũng đã được giải quyết thông qua hai bài kiểm tra, người lớn nói ít làm nhiều.

- Thi văn đã xong. Cũng trưa rồi, hai vị đợi một lát, tôi đi làm bữa trưa.

Vương Nhàn mỉm cười đứng lên, thuần thục tiến vào bếp.

Để lại hai lão già ngồi trò chuyện.

Dù nghe danh về nhau đã vài năm, nhưng đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt nói chuyện.

Trước kia khi đưa bạn Vương đi học, hai lão cũng thoáng nhìn thấy nhau, nhưng lão James là hiệu phó, bạn Vương trên trường cũng không gây ra chuyện lớn gì, nên hai người xem như nước sông không lộn nước giếng.

Giờ gặp nhau hai lão hận biết nhau muộn.

Năm xưa nếu lão Tiêu nhập ngũ sớm hơn, lão James không xảy ra cố sự để rồi về nước, hẳn hai người đã là kẻ địch của nhau, cầm súng bắn nhau rồi.

Hai cựu quân nhân có vô số chuyện để nói.

- Nào, tôi mời ông một ly.

Tiêu gia kính.

- Đây, tôi cũng kính ông một ly.

Giáo sư nâng.

- Hahaha...

---

Qua bữa trưa, cơm nước xong xuôi.

- Thi văn đã xong, giờ đến lúc thi võ. Chào chú Tiêu.

Vương Nhàn cúi đầu chào lão Tiêu đứng trước mặt, lại quay về lão James, cúi đầu hô:

- Mời giáo sư làm trọng tài.

Lão Tiêu tùy ý liếc lão James, hai người vai vế ngang nhau, không cần hành lễ.

- Được, ta đồng ý. Có điều đừng lật bàn là được.

Trọng tài James thong thả rót cho mình một ly trà, mỉm cười gật đầu chấp thuận.

Ngồi trong mái hiên, nhìn một già một trẻ đứng dưới sân giữa trưa nắng, lão không khỏi mỉm cười. Hai người kia không người nào đơn giản, nhất là chàng trai trẻ mới làm xong bài thi văn một cách hoàn mỹ vừa rồi, đến hồi thi võ ắt sẽ cho lão xem một màn đầy đặc sắc.

- Chú Tiêu, mời.

Vương Nhàn thủ thế, ra dấu mời, kính lão đắc thọ, nhường lão Tiêu ra đòn trước.

- Đợi đã.

Lão Tiêu giơ tay cản lại, quay người bước về phía chiếc Honda cũ nát, từ cốp xe lấy ra ba khúc gỗ.

Hai khúc ngắn gắn với nhau bằng một đoạn xích sắt, chính là côn nhị khúc đấy.

Khúc gỗ còn lại đơn giản là đoản côn chỉ dài hơn cánh tay một chút.

- Nhìn anh mấy năm này béo tốt, da dày lên không ít, thích hợp dùng đoản côn đi.

Lão Tiêu ném khúc gỗ ngắn qua cho Vương Nhàn, phần mình huơ nhị khúc một vòng, trông vô cùng đẹp mắt.

- Già dơ.

Trọng tài James lắc lắc đầu cười cười. Đây rõ ràng là cậy già lên mặt một cách lộ liễu.

Côn nhị khúc đã rất linh hoạt, trong tay lão già dơ họ Tiêu lại càng biến ảo khó lường hơn.

So với đoạn gỗ ngắn trong tay chàng thiếu niên kia, quả thật lão già này rõ ràng chiếm hết lợi thế.

Phen này lão Tiêu thật sự muốn đánh cho Vương Nhàn một trận rồi, tốt nhất để bạn học Vương nằm liệt cả mùa hè, tránh ra đường gây tai họa.

- Thế nào, người thi không có ý kiến với đề bài, người xem lại có ý kiến.

Lão Tiêu hếch mũi trừng vị khán giả duy nhất ngồi dưới hiên nhà kia.

- Nhóc con nhận thua còn kịp, để tránh ăn đau khổ. Ngoan ngoãn theo ta về nhà đi, hắc hắc.

Tiêu gia nhe hàm răng, cười cười đe dọa.

- Ha, vừa vặn tôi cũng không thích nhị khúc cho lắm. Chú Tiêu, xin mời.

Vương Nhàn cười đáp, bóp bóp thử độ cứng của khúc gỗ trong tay, lại đổi một thế thủ để đối ứng với côn nhị khúc của đối phương, sau đó mới ra dấu mời.

- Haha, tốt, nghé con thật không biết sợ cọp. Ăn một gậy của lão Tiêu ta.

Tiêu gia cười lớn, vung côn phóng tới.

Vút!

Côn chưa đến mà tiếng gió đã rít lên, chứng tỏ người chơi hệ côn này không phải hạng đơn giản.

Cốp! Xích! Cộp!

Tiếng gỗ đập vào xương vang lên.

Chớp mắt qua một chiêu, hai người đã đổi chỗ cho nhau.

Một chiêu vừa rồi lão Tiêu chiếm thuợng phong, dẫu vậy lão cũng phải kinh ngạc về độ lỳ lợm của chàng thiếu niên Vương Kỳ Phong.

Đánh với nhị khúc người ta thường chọn áp sát cận thân rồi dùng cầm nã thủ để triệt tiêu lợi thế của nó, nên mở màn lão Tiêu thương giả vờ vung côn sau đó bất ngờ đâm thẳng vào đối phương.

Vương Nhàn tuy nhanh trí gạt đầu côn ra, nhưng vẫn bị lão Tiêu biến đâm thành đập, gõ vào xương vai một phát.

- Hay, côn ra rất độc.

Lão James cũng không khỏi vỗ tay khen ngợi, lão già dơ này quả nhiên sống lâu, trong đầu cũng sẽ nghĩ ra vài đường côn cổ quái.

Vương Nhàn biết lão Tiêu hôm nay quyết đánh mình liệt giường, đảm bảo sẽ không ra chiêu theo lẽ thường, dứt khoát đổi đối sách.

- Chú Tiêu, ta kính lão một gậy.

Vút Vút Vút!

Vương Nhàn vung gậy lao vào.

Bụp Bụp Bụp!

Ba gậy của hắn bị đối phương đỡ.

Bốp! Bốp! Bốp!

Hắn liên tiếp lãnh ba côn vào lưng,

Sau đó là ba gậy tiếp theo của hắn cũng bị lão Tiêu đỡ được, Vương Nhàn liền ăn trọn ba côn vào bắp tay bên trái.

Lão Tiêu vui vẻ múa nhị khúc, mỗi lần đỡ một gậy là lão lại gõ cho Vương Nhàn một phát, gõ đến nghiện. Côn lão Tiêu tuy hiểm nhưng không độc, chuyên đánh vào vùng nhiều thịt gây cho người ta cực kỳ đau đớn.

Bất quá, lão Tiêu không hề biết rằng, tay trái Vương Nhàn mỗi lần đỡ nhị khúc đều xảo diệu đánh trúng chính giữa của sợi xích.

Tuy cách này trong thực chiến chả ai ngu ngốc dùng, nhưng Vương Nhàn cậy da dày thịt béo dứt khoát phải chặt đứt sợi xích cho bằng được.

Đang lúc lão Tiêu thấy có gì đó không ổn, đoản côn của Vương Nhàn đã đập thẳng vào đầu của nhị khúc, người ngoài nhìn vào trông như Vương Nhàn đang đánh bóng chày vậy.

Quả bóng lúc này chính là đoạn côn bị đứt xích kia, nhưng nó không bay lên trời mà phóng thẳng về phía lão trọng tài đang xem chiến.

Xoảng! Bốp!

Ấm trà vỡ nát, nước bắn tung tóe đầy người lão James.

Hai cặp mắt già ngây ngẩn nhìn nhau, kinh ngạc không thốt nên lời.

- Thật con mẹ nó, còn có thể chơi lên như vậy?!?

Bình Luận (0)
Comment