Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 63 - Bên Khung Cửa Sổ, Vân Tuyết Thụ Đạo

Trên đỉnh một ngọn núi vô danh, một bà lão mặt mũi nhăn nheo đang đứng dõi mắt nhìn về hướng tòa thành ở phía xa.

Tuy bề ngoài đã hơn chín mươi, có cảm giác như một cơn gió thổi qua cũng đủ cuốn bà lão đi mất.

Nhưng bằng mắt thường không thể nhìn thấy, quanh người bà ta ẩn hiện từng đoàn linh vận nhàn nhạt đang nhẹ nhàng uốn lượn.

- Không biết ở nơi này, liệu có tìm được truyền nhân cho ta hay không đây?

Nói rồi bà ta dùng thần thức nội thị, đảo quanh cơ thể mình một vòng, cảm giác được thọ nguyên ít ỏi của mình dần xói mòn hết, không khỏi lo lắng thì thầm:

- Chỉ còn một năm nữa thôi, thì ta cũng phải về với tổ tiên rồi (ý là chết ý ạ).

- Phải nhanh chóng tìm ra hạt giống tốt mới đặng.

Đoạn, bà ta phất tay, thi triển một đạo ẩn hình quyết sau đó đạp phi kiếm bay thẳng về phía tòa thành ở trước mặt, vừa bay lượn trên bầu trời, bà ta vừa dùng thần thức cẩn thận quét toàn bộ trẻ em ở bên dưới.

Hy vọng sẽ tìm được một đứa trẻ có linh căn có thể nhận được truyền thừa này của mình.

Vừa bay đến cửa thành, đập vào mắt bà ta là ba chữ như rồng bay phượng múa được khắc trên mặt tấm biển lớn, treo ngay trên cổng thành:

"Thành Minh Dực"

...

Không một ai, kể cả bà lão đang đạp phi kiếm bay trên bầu trời có thể hay biết.

Khi tia thần thức bà ta quét qua, trong căn phòng nhỏ của một bé gái mười tuổi nọ, miếng ngọc giản khắc hình đám mây trắng cùng bông tuyết tám cạnh treo trên cổ nàng;

Bỗng nhiên lóe lên từng đoàn ánh sáng trắng yêu dị.

- Oa...

Cô bé đánh một cái ngáp thật dài, khẽ đưa bàn tay nhỏ dụi dụi đôi mắt mỏi mệt sau nhiều giờ liền mải mê đọc sách.

Sau đó nàng mới nhẹ nhàng gấp lại cuốn Dược Thảo Sơ Kinh, mà Hy Tùng lão giáo sư đã để lại cho mình, cẩn thận đặt lên trên giá sách ngay bên cạnh.

Nhìn ra khung cửa sổ, cô bé thẫn thờ suy nghĩ vẩn vơ đến xuất thần.

Nét u buồn hiếm thấy, chỉ nên xuất hiện trên gương mặt trải qua gió sương của người trưởng thành, lúc này lại hiện ra rõ ràng trên mặt cô nhóc chỉ mới hơn mười tuổi.

Nàng lại nhớ đến cô bé tóc ngắn, cô bạn nhỏ đầu tiên và cũng là duy nhất của mình, mà trong lần đầu trốn nhà đi chơi, nàng vô tình gặp được.

- Không biết giờ nhỏ ấy thế nào rồi nhỉ?

Từ ngày hôm đó đến nay, ba mẹ quản nàng chặt hơn trước rất nhiều.

Có thấy phía xa dưới gốc cây lộc vừng, có hai lão giả đang ngồi đánh cờ kia không?

Đó là hai vị trưởng lão, nghe nói hình như là cao thủ Địa cấp gì đó, do ba mẹ nàng cố ý sắp xếp đến đây để trông chừng nàng đó.

Hai lão giả này tu vi Võ Đạo cao thâm, giác quan nhạy bén cao hơn nàng vô số lần.

Chỉ cần nàng ngo ngoe đôi chân nhỏ một chút thôi, là hai lão ngay lập tức quay đầu nhìn lại ngay.

Tuy rằng bọn họ chỉ mỉm cười với nàng một cái, rồi lại quay người tiếp tục đánh cờ tiếp.

Nhưng trong lòng cô bé lại cảm thấy bực bội, bức bách vô cùng.

Cô gái nhỏ này nha, lần đầu được nếm trái ngọt trốn ra ngoài đi chơi, làm sao có thể chịu được hai lão già khọm khẹm này suốt ngày canh giữ cơ chứ.

Thế nhưng nàng cũng không biết làm cách nào để vượt qua hai tảng đá khó nhằn này hết.

Nũng nịu, năn nỉ, giận dỗi, khóc lóc, bất kể nàng có khó chịu như thế nào, hai lão cũng chỉ ngồi trơ ra làm như không nghe không thấy.

Rồi nàng chuyển qua dùng đồ ăn ngon, thậm chí là chôm luôn hũ rượu quý của ba nàng cho hai lão.

Thì bọn họ cũng sẽ ngay lập tức từ chối không nhận.

Hết đường, nàng chỉ đành chạy vào phòng, úp mặt vào gối khóc rấm rứt một hồi, rồi ngủ quên mất.

Cứ thế một ngày của nàng coi như xong.

Suy nghĩ trong đầu cô nhóc thay đổi liên tục, cuối cùng nàng cắn răng, vừa đưa tay lên bóp lấy mũi của mình vừa ngậm thật chặt miệng.

Quyết định nín thở đến chết mới thôi.

Tất nhiên, không phải là nàng đang giận dỗi, rồi tự tử bằng cái cách ngô nghê như vậy >.<

Đây là phương án cuối cùng, tuyệt đại sát chiêu mà nàng tình cờ nghe lỏm được:

"Nín Thở"

Để che đi hơi thở của mình.

Dĩ nhiên là nàng không biết, muốn che đi khí tức ít nhất phải luyện ra chân khí mới làm được.

Không những vậy, còn có mùi hương cơ thể, tiếng bước chân, tiếng gió khi nàng di chuyển sẽ phát ra nữa.

Một cô bé ngây thơ như nàng đương nhiên sẽ không hiểu được.

Cứ nghĩ rằng chỉ cần nín thở là hai lão giả kia sẽ không nghe thấy mình thôi.

Thế nhưng, một màn quỷ dị kế tiếp xảy ra, khiến cho cô bé ngây thơ này mừng rỡ đến tột cùng;

Nhưng người ở ngoài nếu nhìn thấy mọi chuyện, nhất định sẽ phải rùng mình rợn tóc gáy.

Cô bé tận lực nín thở, nhón mũi chân khẽ khàng đi về phía hai lão giả.

Phù!!!

Chỉ là vừa đến trước mặt bọn họ, nàng rốt cuộc nhịn không nổi nữa mà há mồm thở phù một cái, khiến cho hai lão tóc mai bay toán loạn.

- Gió khỉ này ở đâu ra ấy nhỉ?

Có điều, nàng vốn tưởng hai lão sẽ lập tức phát hiện ra mình rồi, thế nhưng hai lão chỉ ngẩng đầu nhìn về phía nàng mắng một câu bâng quơ sau đó...

Lại cắm cúi vào bàn cờ đánh tiếp.

"Không phát hiện?"

Cô bé ban đầu là kinh hãi, sau đó là mừng như điên vì đòn sát thủ của mình đã phát huy tác dụng, trong lòng nàng đắc ý không thôi.

Thế nhưng, nếu lúc này nàng chịu quay đầu lại nhìn, thì nhất định sẽ thấy, ở bên khung cửa sổ, có một bé gái giống y như nàng, đang ngồi thẫn thờ ngay chỗ nàng vừa ngồi đó.

Từ vóc dáng khuôn mặt, cho đến cả ánh mắt đều giống nàng như đúc.

Nếu như nàng chịu quay đầu lại, chắc chắn trái tim nhỏ bé của nàng sẽ hãi hùng khiếp vía mà ngất ngay lập tức.

Bé gái bên khung cửa sổ là ai?

Là cái xác không hồn của cô, hay là huyễn ảnh do loại lực lượng thần bí nào đó tạo nên chăng?

Chẳng ai có thể biết được, vì kể cả hai lão giả đang ngồi đánh cờ dưới gốc cây, khi liếc mắt nhìn sang cũng không nhận ra có điều gì khác thường hết.

"Hoan hô"

Cô nhóc trong lòng reo hò liên hồi, sau đó nhẹ điểm mũi chân, như một cơn gió chạy lướt qua người hai lão giả.

Nàng như con thỏ nhỏ được xổ lồng, chạy một mạch từ nơi phòng ngủ ra đến tận cổng lớn.

Dọc đường ai cũng như ai, đều không hề nhận ra có một cô gái nhỏ đang phóng như bay lướt qua người bọn họ.

Vừa lúc cô bé bước qua cổng lớn, cái xác không hồn đang ngồi bên cửa sổ kia liền lập tức đứng dậy;

Nó như một xác chết cứng nhắc đi từng bước về phía chiếc giường nhỏ, xốc lên tấm chăn rồi nằm thẳng đơ xuống giường, cuối cùng trùm chăn kín mít đầu.

Trông giống như cô bé sau nhiều đọc sách mà mệt mỏi liền đi ngủ mất.

...

Cùng lúc đó, bé gái tóc ngắn nọ vốn đang đứng dưới mái hiên, sốt ruột ngóng chờ cô bạn nhỏ của mình tìm đến.

Thì bỗng ngay trước mắt nàng, một bà lão cưỡi phi kiếm từ trên trời cao hạ xuống.

- A...

Cô bé kinh hãi há hốc mồm hét lên đầy kinh hãi.

Bà lão nhanh chóng vung tay ném ra mười mấy miếng trận kỳ, một trận pháp ẩn giấu nhanh chóng được hình thành, ngăn cách toàn bộ âm thanh cùng hình ảnh xung quanh.

- Bé con đừng sợ, ta không làm hại con.

Bà lão mỉm cười đầy hoà ái nhìn nàng.

- Bà là tiên nữ ạ?

Cô bé tròn xoe mắt kinh ngạc hỏi.

- Không...

Bà lão lắc đầu đáp, sau đó chậm rãi giảng đạo:

- Ta là Võ Nghi Hàm, truyền nhân đời thứ Mười của Thiên Sơn nhất mạch, Soán Thiên Thủy Sư Tổ.

- Ta thấy con và ta có duyên làm sư đồ.

Nói đến đây, bà lão nghiêm túc vạn phần, trầm giọng hỏi:

- Con có nguyện bái ta làm sư phụ, tiếp nhận truyền thừa của Thiên Sơn nhất mạch chúng ta hay không?

- Dạ con nguyện ý.

Cô bé tóc ngắn ngay lập tức quỳ xuống nền đất, dập đầu ba vái chín lạy, giọng nói trẻ con cao vút cao giọng hô:

- Con, Minh Trang xin phép được tiếp nhận truyền thừa Thiên Sơn nhất mạch của Soán Thiên Thủy Sư Tổ.

- Xin sư phụ nhận ba vái chín lạy ạ.

- Tốt tốt tốt, mau đứng lên, lại đây ngồi với ta.

Võ Nghi Hàm cao hứng không thôi, thầm khen cô bé tuy còn nhỏ nhưng cấp bậc lễ nghĩa rất đủ đầy, vừa dễ thương vừa hiểu chuyện.

Đã thế, tư chất của nàng vô cùng xuất sắc, Thủy linh căn cũng rất tinh khiết, là một mầm non tuyệt hảo cho mạch Tu Chân của mình.

Bà vội vàng cúi người nâng cô đứng dậy, hai sư đồ dìu nhau bước đến chiếc bàn học nho nhỏ của nàng.

- Để ta kể cho con nghe về mạch Tu Chân này của chúng ta...

Nữ lão nhân chậm rãi kể lại chuyện xưa.

Từ lúc ba vị Thủy Sư Tổ: Vô Thượng đạo nhân, Soán Thiên, Báo Điên; trèo lên đỉnh Thiên Sơn cảm ngộ sự huyền diệu của thiên địa, sáng tạo ra ba quyển tuyệt đại công pháp.

Đến lúc chúng cao thủ cường giả trên khắp cõi Đại Việt chống ngoại xâm, rồi nội loạn đánh nhau đến trời sụp đất nứt, cuối cùng bị đày ải vào Việt Thiên Tiểu thế giới này đây.

Cô bé tóc ngắn, Minh Trang ngồi bên cạnh nghe đến say sưa, như si như say, như mộng như ảo, chậm rãi thụ đạo.

Chỉ là không một ai hay biết, kể cả hai sư đồ Võ Nghi Hàm cũng không phát hiện ra, bên ngoài phòng ngủ của Minh Trang, ngay bên dưới khung cửa sổ;

Có một bé gái cũng đang ngồi ngay ngắn lắng nghe toàn bộ truyền thuyết mà bà lão vừa kể.

- Chuyện xưa kể đến đây thôi...

Kể xong đoạn chuyện xưa, bà lão lại cẩn thận đánh thêm vài đường cấm chế ngăn cách toàn bộ phạm vi mười mét xung quanh.

Sau đó mới nghiêm túc ngồi thẳng lưng nói:

- Bây giờ ta sẽ truyền cho con pháp quyết của bản môn, nó có tên là:

[Mường Thiên Tạo Hoá Quyết]

- ...

Từng chữ từng chữ một của pháp quyết như được khắc sâu vào trong trí óc của Minh Trang.

Cùng lúc đó, ngồi dưới khung cửa sổ, bé gái tóc dài dưới trí nhớ kinh người của nàng, cũng đem toàn bộ bản pháp quyết học thuộc, không bỏ sót dù chỉ nửa chữ.

...

Cứ thế, suốt một tháng ròng, hàng ngày từ lúc trời còn chưa sáng, mặt trời còn chưa lên, bé gái tóc dài nhỏ nhắn kia lại lén lút chạy đến nhà cô bạn mình, dưới khung khung cửa sổ nàng ngồi ngay ngắn ở chỗ cũ;

Lặng lẽ lắng nghe Võ Nghi Hàm truyền đạo cho Minh Trang.

...

- Minh Thông trưởng lão, con có thể hỏi ông vấn đề này không ạ?

Thế nhưng có một vấn đề khá là kinh điển đã xuất hiện.

Dưới sự chỉ bảo tận tình của Võ Nghi Hàm, Minh Trang không mất bao lâu đã luyện ra được chân nguyên, chính thức trở thành Tu Chân giả chính hiệu.

Còn bé gái kia, chỉ nghe đạo chứ không được trực tiếp thụ đạo;

Không có ai chỉ dẫn nàng cách hành kinh, chuyển mạch, vận khí; vị trí các huyệt đạo cùng các lộ kinh mạch nàng cũng mù tịt.

Vì vậy, dù trí nhớ nàng có kinh người đến mấy, tư chất tốt đến đâu, tâm trí nàng cũng như lạc vào trong sương mù.

Không thể ngưng tụ linh khí, tất nhiên không thể luyện ra một tia chân nguyên nào.

Hết cách, nàng đành tìm đến một vị trưởng lão trong nhà, dè dặt đặt câu hỏi:

- Thông Trưởng lão, ông có thể dạy con cái này được không ạ?

Theo cô bé, đại trưởng lão nhị trưởng lão,... vô cùng nghiêm khắc đối với nàng, chỉ cần nàng mở miệng hỏi nửa câu có chút liên quan đến võ học thôi, bọn họ sẽ ngay lập tức nghiêm túc nhắc nhở nàng:

- Không được phép hỏi nhiều, cha con sẽ dùng gia pháp trừng phạt chúng ta.

Chỉ có mỗi lão già Minh Thông này là dễ dãi nhất, thường ngày vẫn tươi cười hoà ái với nàng.

Chính là lão, lần trước nàng trốn nhà đi chơi được, cũng có một phần là do ông ta giúp một tay đấy.

Bây giờ, cô gái nhỏ tuy có chút lo sợ bất an, nhưng vẫn muốn thử một lần.

- Ồ, lại hỏi về võ công hả nhóc con.

Minh Thông trưởng lão híp lại đôi mắt dài hẹp đầy gian xảo của mình, nhìn bé gái chỉ cao tới eo mình này, nhe răng cười cười nói:

- Ngươi cũng nên biết, không ai được phép nói về cái này với ngươi nha.

- Dạ không mà.

Cô bé có chút hờn dỗi ngoe nguẩy suối tóc của mình, có chút khó chịu chu môi nói:

- Cái này biết rùi, khổ lắm nói mãi.

Lúc nào cũng vậy, chỉ cần nàng mở miệng hỏi, là mọi người cứ như gặp quỷ mà ngay lập tức chặn họng nàng một câu như vậy.

Khiến cô gái nhỏ cảm thấy vô cùng bất mãn đấy.

- Rồi rồi, là ta sai, ta trách lầm ngươi được chưa.

Nhìn thấy cô bé vừa mới tươi cười liền đổi sắc mặt, hờn dỗi vô cớ, Minh Thông liền vội ngồi xổm xuống, dỗ dành nàng.

- Dạ.

Cô bé sụt sịt một cái, lúc này mới ngẩng mặt lên nói:

- Việc này là bí mật của chúng ta, ông có thể giữ kín nó, không tiết lộ với bất kỳ ai được không ạ?

- Được, ta hứa.

Lão Minh Thông mắt già láo liên, đầy hứng thú nhếch môi cười, hạ giọng cam đoan, sau đó tò mò hỏi:

- Ngoài võ công ra, rốt cuộc là ngươi muốn hỏi ta cái gì vậy nhóc?

Cô bé cẩn thận nhìn xung quanh một vòng, trông thấy Thông trưởng lão gật đầu với mình, ý bảo xung quanh không có ai, nàng mới nhỏ giọng thì thầm:

- Là Tu Chân ạ.

- Tu Chân...

Minh Thông trưởng lão rùng mình một cái, một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng lão, suýt chút nữa khiến lão nhịn không được mà hét ầm lên.

Tu Chân?

Con bé rốt cuộc nghe được hai chữ này từ đâu?

Ở Việt Thiên đại lục này làm gì có Tu Chân giả, mà cũng chẳng có ai kể chuyện tu chân hết.

Làm sao một con bé mười tuổi như nó có thể biết được hai chữ này???

...

- Dạ đúng rồi, là Tu Chân ý ạ.

Cô bé thật thà, không chút phòng bị kể:

- Nó tên là [Mường Thiên Tạo Hoá Quyết]...

Sau đó cô bé đem toàn bộ pháp quyết tu chân, cùng cách hít thở vận khí hành kinh chuyển mạch mà nàng nghe trộm được;

Tường tận kể lại với Minh Thông lão giả trước mặt.

- Híttt...

Lão già này nghe được pháp quyết tu chân thâm diệu huyền ảo, nhịn không được mà liên tục hít vào mấy ngụm khí lạnh...

Ánh mắt lão đảo liên tục, trong lòng lóe lên từng luồng suy nghĩ vô cùng lớn mật.

Nếu lão đem pháp quyết này truyền cho con cháu thuộc dòng của mình, ai cũng đều trở thành tu chân giả.

Thì nhất định có thể đem dòng phụ của các vị đại trưởng lão, nhị trưởng lão... đạp xuống dưới chân.

Thậm chí đến cả dòng chính của Dực gia phải cúi đầu xưng thần với mình.

Sau đó đem toàn bộ các gia tộc ở thành Minh Dực thu vào lòng bàn tay là chuyện chắc chắn rồi.

- Tiểu Vân Tuyết...

Nghĩ vậy, lão liền nắm lấy vai cô bé, nghiêm túc trầm giọng nói:

- Chuyện này vô cùng lớn, con nhất định không được phép nói về Tu Chân với bất kỳ ai. Kể cả cha mẹ con cũng không được phép tiết lộ, nếu không, bọn họ nhất định sẽ nghiêm phạt đấy.

- Con nhớ chưa.

Cô bé ngây thơ, không hiểu lòng người hiểm ác.

Không biết vị trưởng lão thường ngày vẫn hòa ái với mình, đã đánh chủ ý lên Dực gia, thậm chí muốn cướp ngôi gia chủ từ cha nàng.

Nàng thật thà gật gật đầu đáp lời:

- Dạ, con nhớ rồi ạ.

- ...

Sau khi được Minh Thông trưởng lão truyền thụ, Tiểu Vân Tuyết liền vùi đầu vào luyện khí tu chân, liên tục vận hành chu thiên đến quên ăn quên ngủ...

Cuối cùng thành quả cũng đã đến.

Đến ngày nàng luyện ra được một tia chân nguyên đầu tiên;

Thì Minh Thông, cùng đám con cháu thuộc dòng của lão cũng vừa lúc luyện thành Mường Thiên Tạo Hóa Quyết.

Ầmmmm

Hơi thở tu chân bằng mắt thường không ai có thể nhìn thấy được, ngùn ngụt bốc lên trên bầu trời nhà họ Dực.

Nguyên một đám người cùng lúc trở thành tu chân, không khống chế được mà vô thức phát ra khí tức của mình.

Khiến cho Dực gia như thùng thuốc súng bị châm lửa, nổ tung lên vậy...

----*----

Bình Luận (0)
Comment