- Cháu trai uống ly trà Atiso giải khát cho mát nè. Đây là trà do Đại trưởng lão mua ở ngoài Đà Lạt mang vào đây, thanh mát giải nhiệt rất tốt cho sức khỏe đó.
Trong phòng tiếp khách thuộc ngoại môn Phương Thiên sơn môn, trung niên nam nhân Phí Anh Kiệt vừa châm trà túi lọc Hoàng Kim Atiso vừa ba hoa kể chuyện.
Sau đó như sực nhớ ra điều gì, hắn vô cùng áy náy mà nhìn Vân Trung Hậu, đầy vẻ quan tâm nói:
- Giờ cũng qua bữa trưa mất rồi, cháu trai đến đây đã cơm nước gì chưa?
"Cơm cái con mẹ ngươi.."
Vân Trung Hậu nghe mà tức muốn nổ phổi, thầm mắng to trong lòng
Cơ mà, hắn vẫn cố giữ vẻ mặt tươi cười hòa ái, cười híp mắt mà đáp lời:
- Cảm tạ Anh Kiệt sư huynh đã quan tâm, chúng ta ở dưới núi uống trà xanh cũng no rồi.
Phí Anh Kiệt nghe hắn gọi mình một tiếng "Anh Kiệt sư huynh" mà khóe mắt giật giật liên hồi.
Đúng là xưng hô của hai khứa này không hề sai.
Xét theo vai vế tuổi tác, thì Phí Anh Kiệt dư sức gọi Vân Trung Hậu là cháu trai rồi.
Nhưng oái ăm một cái, cả hai đều là Chưởng môn nhân của hai đại đệ nhất môn phái;
Cả uy vọng lẫn bối phận đều không hề kém cạnh nhau chút nào, Vân Trung Hậu gọi Phí Anh Kiệt một tiếng sư huynh nửa chút cũng không ngoa.
- Anh Kiệt sư huynh thật là biết tiếp đãi khách quý đó.
Vân Trung Hậu mở miệng châm chọc.
Lúc trước, mỗi lần hắn đến, Phương Thiên môn đều cử hành nghi thức long trọng ở đại điện trên đỉnh Phương Thiên sơn để tiếp đãi.
Còn giờ thì như vầy đây;
Chẳng những không cho hắn bước chân vào nội môn, còn dẫn hắn vô cái phòng bé như cái lỗ mũi này để uống trà túi lọc nữa.
Thật đúng là mắt chó nhìn người mà.
- Hahaha, cháu trai thông cảm, chú và lão tổ tông Kinh Lý đang đánh dở ván cờ hay, ta cũng không dám bỏ ngang mà làm lão tổ tông mất hứng nha.
Phí Anh Kiệt chỉ chỉ Kỳ Dật lão tổ đang ngồi cạnh mình, vô cùng áy náy mà đáp lời.
- Ừm.
Kỳ Dật lão tổ nhấp ngụm trà gật gật đầu, sau đó nhìn Vân Trung Hậu mà hỏi:
- Nghe nói ngươi muốn gặp ta để bàn đại sự, đại lục Việt Thiên này còn có chuyện lớn gì nữa à?
- Vâng, chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong của Tứ Đại môn phái nhà chúng ta đấy.
Vân Trung Hậu gật đầu thần bí đáp, lại nhìn nhìn Kỳ Dật lão tổ một chút, nhếch môi cười cười nói:
- Thậm chí là an nguy của lão tổ ngài nữa đó.
- Ồ, ghê gớm vậy cơ à?
Kinh Lý Kỳ Dật ra vẻ đầy lo sợ bất an, nghiêm túc hạ giọng hỏi.
- Vâng.
Vân Trung Hậu ứng tiếng, sau đó mới nghiêm giọng mà rằng:
- Thiên cấp Song Ý lão tổ của Bắc Trì chúng ta đã bị nữ tu chân kia sát hại. Ta không chắc sau này cô ta có giết luôn ngài, rồi đạp diệt Kỳ Linh Sơn Môn luôn hay không ha.
- Nữ tu chân kia thật sự mạnh đến như vậy à?
Kinh Lý Kỳ Dật trước giờ chưa gặp Diệc Vân Tuyết, tất nhiên là không biết sự lợi hại của nàng cũng đúng thôi.
Khuôn mặt lão đầy vẻ kinh nghi bất định cũng không giả chút nào.
- Đúng vậy, tu chân giả từ trước đến nay luôn là tồn tại tựa tiên thánh thần ma trên trời.
Vân Trung Hậu lạnh lùng quyết đoán giảng:
- Chúng ta phải nhân cơ hội cô ta còn chưa trưởng thành, nhanh chóng diệt sát, nếu để cô ta có không gian phát triển...
- Ngày sau ắt thành mối họa của Tứ Đại Đệ Nhất môn phái chúng ta đấy.
- Nhưng Kỳ Linh Sơn và Phương Thiên môn trước giờ chưa từng có xung đột lợi ích với cô ta.
Kinh Lý Kỳ Dật không cho là đúng, có chút lo sợ nói:
- Huống hồ chúng ta tu võ, cô ta tu chân, vốn nước giếng không phạm nước sông.
- Kỳ Linh Sơn chúng ta không muốn kết thù cùng một tán nhân tu chân cường đại như vậy đâu.
Phí Anh Kiệt ở một bên cũng gật đầu đồng ý mà rằng:
- Ta cũng đồng ý với lão tổ tông Kinh Lý, Phương Thiên môn chúng ta còn muốn kết minh cùng nữ tu chân kia đây.
- Hừ, cô ta sẽ để mắt đến đám kiến hôi như chúng ta hay sao?
Vân Trung Hậu hừ một tiếng, lạnh lùng phản bác, tiếp đó mới dụ dỗ:
- Chỉ cần bắt được nữ tu chân này, rồi moi ra bí mật của cô ta, Pháp Quyết Tu Chân đó sẽ là của chúng ta rồi.
- Thật vậy à?
Hai người Kỳ Dật Anh Kiệt hai mắt sáng rực lên, vô thức buột miệng hỏi.
- Đúng vậy.
Vân Trung Hậu tự tin gật đầu một cách chắc nịch đáp, nở nụ cười đầy mê hoặc mở miệng hứa hẹn:
- Yên tâm, đến lúc đó ta chắc chắn sẽ chia cho Kỳ Linh cấm đạo và Phương Thiên môn của các vị, mỗi nhà một bản.
Hai người Kỳ Dật ánh mắt lóe lên những tia sáng tham lam quay sang nhìn nhau.
Chỉ là, Phí Anh Kiệt còn hơi do dự, nhìn Vân Trung Hậu nghiêm giọng hỏi:
- Nói thì hay lắm, thế nhưng ngươi lấy tự tin đâu ra mà đòi làm chủ chuyện này?
- Hừ, bởi vì ta có người mà nữ tu chân kia muốn cướp.
Vân Trung Hậu hếch cằm kiêu ngạo đáp, vươn tay chỉ sang Mộc Chân Chiêu nãy giờ vẫn ngồi im lặng bên cạnh mình, cao giọng mà rằng:
- Chính là nàng, Mộc Chân lão tổ tông của ta nha.
...
- Hừ, cũng may là nhờ có ái nữ của ngươi mật báo, nếu không chúng ta đã trúng gian kế của thằng ranh con này rồi.
Nhìn bóng lưng hai người Vân Trung Hậu xuống núi, khuôn mặt của Kỳ Dật lão tổ không khỏi hiện lên đầy vẻ âm trầm, có chút may mắn khi chiếm được tiên cơ, lạnh lùng nói.
- Đúng vậy, nó muốn lợi dụng chúng ta làm con tốt thí mạng, đâu ngờ rằng bị chúng ta tương kế tựu kế đâu, hắc hắc...
Phí Anh Kiệt lạnh lùng nhếch môi cười, sau đó nói với Mạc Tư Thành đứng bên cạnh mình, chậm rãi phân phó:
- Mạc sư huynh, chiến dịch lần này do anh lãnh đội, dẫn theo hai mươi đệ tử tinh anh Địa Cấp, cùng ba vị lão tổ Thiên cấp Sơ Ý cảnh đến thành Hoàng Liên.
- Mọi chuyện sẽ do Phí Kiều Nhan và anh toàn quyền xử lý.
- Nhớ, đệ tử Địa cấp đến là để do thám, nhớ cải trang cho kỹ vào. Còn Thiên cấp lão tổ là chờ cho bọn chúng đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, mới được ra tay thu lưới nhé.
- Vâng thưa chưởng môn đại nhân.
Mạc Tư Thành chắp tay cung kính tuân lệnh.
- Đi đi, chúc mọi người thượng lộ bình an, vạn sự suôn sẻ, tạm biệt.
- Cảm ơn môn chủ.
Mạc Tư Thành cảm tạ một tiếng, lúc này mới rời đi, dẫn theo đám người hướng về thành Hoàng Liên, ngày đêm gấp rút kéo quân chạy đến trang viên nhà họ Phí.
- Kinh Lý lão tổ tông, chúc ta hợp tác vui vẻ.
- Phí nhóc con, hợp tác vui vẻ, hahaha...
- Hahaha...
Đứng trên đỉnh Phương Thiên phong, hai tên cáo già đắc ý nhìn nhau một hồi, cuối cùng không nhịn được mà hahaha cười lớn...
...
Hắc Điêu động, Hắc Điêu sơn mạch.
- Động chủ, chúng ta lần này đi đâu vậy?
Trong thạch động sâu trong lòng núi, hai tên đầu mục vừa ôm một đống lớn tiềm hành dạ phục màu đen phân phát cho đám lâu la, xong xuôi đâu đó, hai tên này mới tự khoác lên mình một bộ.
Sau khi chấn chỉnh đội hình, kiểm kê nhân số đâu vào đó hết, lúc này hướng lên nam nhân đeo mặt nạ chim ưng đang đứng trên đài cao, cung kính hỏi.
- Mỗi người các ngươi lĩnh mười lăm quân, chia nhau ra, từ bốn hướng mà di chuyển vào Thành Hoàng Liên. Ẩn mình chờ đợi.
- Khi nào đại chiến xảy ra, cứ nhắm vào đệ tử của Phương Thiên môn cùng Kỳ Linh sơn mà tha hồ chém giết.
- Mỗi mạng một chỉ vàng, sau khi chiến dịch hoàn thành, quay về động ta sẽ ban thưởng.
Hai tên đầu mục cùng đám lâu la ánh mắt đều sáng rực lên, nắm chặt chuôi dao găm đoản kiếm giấu thật kỹ trong người mình.
- Thế nhưng mà, đây là lần đầu tiên chúng ta xuất động, nhân số lại ít như vậy, đệ tử có chút không nắm chắc ha.
Đầu Trâu, một trong hai tên đầu mục mang mặt nạ Hắc Ngưu có chút lo lắng vấn đạo.
Bọn chúng trước giờ chỉ là đám thổ phỉ trong núi Hắc Điêu, suốt ngày chỉ lo ăn chơi phè phỡn, rảnh rỗi xuống núi trêu chọc ít thiếu nữ thiếu phụ;
Đánh cướp chút dân thường nho nhỏ, có bao giờ chơi lớn như thế này đâu.
- Không lẽ mấy tháng này rèn luyện, tốn không ít tâm tư của ta, các ngươi lại đem cho chó ăn hết hả.
Hắc Điểu sau lớp mặt nạ chim ưng giận dữ rống lớn, khiến cho hai tên đầu mục ngay lập tức co rụt đầu lại.
Sau đó hắn mới chậm rãi giải thích:
- Càng ít người càng dễ ẩn giấu. Hai người các ngươi nay cũng đều lên Thiên Cấp Sơ Ý hết rồi, đừng có phế vật như vậy.
Lại vung chân đá vào hai cái rương bên cánh khiến cho chúng bật tung nắp ra, bên trong xếp thẳng đứng từng ống thủy tinh nước dịch màu xám đục, Hắc Điểu nghiêm giọng nói:
- Đây là Thúc Linh Dược, trong một canh giờ khiến cho thực lực của các ngươi tăng lên một bậc. Mỗi người một ống...
- Nhớ lấy.
- Chỉ khi có hiệu lệnh của ta, các ngươi mới được phép uống. Uống xong, nhất định phải ra tay chém giết đám đệ tử của Phương Thiên Kỳ Linh, gặp đâu giết đó, không cần để ý hậu quả.
- Vâng thưa động chủ...
----*----
Xuân Tiêu Viện, kỹ viện lớn nhất khu Bắc thành Hoàng Liên.
Trong mật thất bên dưới tòa kỹ viện, hai lão giả núi Cửu U ánh mắt âm u nhìn nhau, Niêm Duật không khỏi lo lắng nói:
- Đại sư huynh, chúng ta tuy núp ở dưới đất có thể tránh được thần thức của nữ tu chân, nhưng trên kia xảy ra chuyện gì cũng khó mà biết được nha.
- Ngươi đừng nóng vội, cứ đợi ở đây thêm ít hôm, khi nào Vân Trung Hậu quay lại Hoàng Liên, nhất định sẽ đến tìm chúng ta thôi.
- Không ấy, để ta lên trên đó nghe ngóng chút tin tức?
Niêm Duật trong lòng ngứa ngáy cồn cào, nhịn không được liền đứng dậy, muốn đi lên trên mật thất.
- Ài...
Nhìn thằng đệ mình, Niêm Diệu cũng có chút sốt ruột theo.
Hai người bọn họ đợi ở đây hơn một tuần rồi, thế mà chưa thấy Vân Trung Hậu đâu, trong lòng quả thật ngứa ngáy khó nhịn đi.
- Được rồi, ngươi cẩn thận thu liễm khí tức, hóa trang cho cẩn thận. Đi nhanh về sớm.
- Vâng sư huynh...
Tốn một hồi công phu hóa trang, lại cẩn thận mò mẫm lên trên mặt đất;
Phù!!!
Niêm Duật núp trong con hẻm nhỏ sau lưng Xuân Tiêu Viện, đứng một hồi nhưng cũng không thấy động tĩnh gì, không khỏi có chút vui mừng mà thở phù một cái.
- Hắc hắc...
Thế nhưng, một tiếng cười khàn khàn bỗng nhiên phát ra ngay sau lưng, khiến tóc gáy lão dựng đứng lên, kinh hãi quay bật người lại...
- Tìm ngươi đã lâu, Cửu U nhất mạch...