Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 69 - Quần Hùng Kéo Nhau Đi Trẩy Hội

- Nhị ca, đã hơn tám trăm năm rồi, huynh còn muốn nhốt mình trong động đến bao giờ?

Sau khi cùng chưởng môn Phương Thiên tính kế Vân Trung Hậu xong, Kỳ Dật lão tổ liền gấp rút chạy về Kỳ Linh cấm đạo bản môn;

Lão cũng không thèm chào hỏi chưởng môn nhân nhà mình nửa câu, đơn phương điều động đệ tử tinh anh, sai bọn họ chạy đến Hoàng Liên Thành trước, thay mình quan sát động tĩnh thành phố này.

Còn lão thì leo lên Kinh Linh phong, đến động phủ của Nhị Ca mình cầu viện trợ.

Nhìn cánh cửa đá mấy trăm năm nay không hề mở ra dù chỉ một lần này, Kinh Lý Kỳ Dật không khỏi thở dài một tiếng.

Từ năm đó Kinh Linh lão tổ ở thành Minh Dực trở về, rồi đến khi nghe tin Minh Dực Thành bị hủy diệt trở thành một tòa thành ma, thì Kinh Linh lão tổ đã ngay lập tức chạy như đến nơi đó.

Sau khi trở về sơn môn;

Nhị ca không nói với ai một tiếng nào, kể cả thằng em kết nghĩa là Kỳ Dật mình;

Lão liền nhốt mình ở trong động phủ, không màng ngoại sự, không chịu gặp bất kỳ ai.

Mặc kệ mình ngày ngày đến cửa động phủ cùng lão nói chuyện, lão cũng không ừ hử lấy một tiếng.

- Hơn tám trăm năm rồi nha...

Kinh Lý Kỳ Dật khẽ lẩm bẩm.

Sau đó nhịn không được mà hạ giọng khuyên nhủ:

- Nhị ca à, chuyện xưa cũng đã qua rồi, huynh đừng tự trách mình có được không. Ai cũng đều có số mệnh của mình cả.

- ...

Cánh cửa đá vẫn lặng im bất động, Kỳ Dật lão tổ mặc kệ người bên trong có nghe thấy mình nói không, dứt khoát ngồi bệch xuống mặt đất, miệng liên tục lải nhải:

- Việt Thiên đại lục bây giờ vô cùng rối loạn. Cửu U lại xuất thế lần nữa, đã vậy còn liên minh với Bắc Trì (Lưu Thủy Tiên Trì), thông đồng làm bậy.

- Lại còn bỗng nhiên xuất hiện một tu chân giả, không nói một lời đạp diệt Lưu Thủy môn. Tương lai không biết cô ta có nhắm đến Kỳ Linh Sơn nhà mình hay không nữa.

- Lần này tìm đến Nhị ca cũng là do ta vô năng, một mình đấu không lại quần hùng cường giả như lang như hổ.

- Vẫn mong ngươi xuất thế, giúp ta bình ổn đại cục ha.

- ...

Tự mình nói tự mình nghe một hồi, nói đến khô cả cổ họng cũng không nghe thấy người bên trong ừ hử một tiếng.

Kỳ Dật lão tổ không khỏi cảm thấy vô cùng bất lực.

Đại ca lão (Kinh Kỳ lão tổ) thì cũng từ năm đó, sau khi rời khỏi sơn môn liền không ai biết lão đã đi đâu, bặt vô âm tín mất tăm mất dạng.

Hơn tám trăm năm rồi vẫn chưa quay về, không ai biết lão sống chết thế nào.

Giờ chuyện lớn xảy ra, cũng chỉ còn mình Kỳ Dật lão tổ cô đơn chống đỡ. Phải tự đưa khối xương già của mình ra để ngăn cơn sóng dữ.

- Ài,.. May mà chúng ta mới thu nhận một khách khanh tu vi Thiên cấp Song Ý.

Chợt nhớ ra chuyện gì, Kỳ Dật thuận mồm kể luôn:

- Cũng giúp ta đỡ một phần gánh nặng.

- Con bé tuy lớn lên dễ thương nhưng quá mức lạnh lùng, đến ta cũng thấy ớn lạnh. Suốt ngày mang mạn che mặt không ai nhìn rõ diện mạo của nàng hết nha.

- Nó gọi là gì ấy nhỉ? À đúng rồi. Là ...

Kỳ Dật tự hỏi xong tự trả lời luôn:

- Diệc Vân Tuyết.

- Cái gì?

Bỗng có một âm thanh vô cùng già nua, từ bên trong động phủ đột ngột vang lên.

- Con bé ấy tên là Diệc Vân Tuyết.

Kỳ Dật lão tổ vẫn chưa ý thức được là ai đang hỏi mình, chỉ vô thức buột miệng đáp.

- Vân Tuyết?!?

- A, Nhị ca.

Kỳ Dật lão tổ lúc này mới giật mình tỉnh hồn lại, vui mừng bật người đứng dậy, chạy đến trước của đá kích động gọi:

- Ngươi cuối cùng cũng trả lời ta...

Cánh cửa đá nhanh chóng xe dịch qua một bên, từ bên trong động bước ra một thân ảnh vô cùng già nua, gương mặt dãi nắng dầm sương phủ đầy vẻ u sầu.

Khuôn mặt này vô cùng quen thuộc với dân chúng thành Minh Dực năm đó;

Lão giả này không phải ai khác, chính là vị giáo sư già đáng kính, gọi:

-Kinh Linh Hy Tùng-

Chỉ là lúc này cặp mắt già sáng rực như ánh mặt trời, kích động nhìn chằm chằm Kỳ Dật lão tổ, buột miệng hỏi:

- Ngươi có hình của con bé không?

- Không, nó suốt ngày mang mạn che mặt, không ai thấy rõ chân diện mục nó bao giờ.

- Mặc kệ, ngươi cứ vẽ lại ta xem.

- A...

Kỳ Dật sửng sốt một chút, lập tức ngồi thụp xuống, dùng ngón trỏ vẽ lại vài đường cơ bản, sơ phác lại hình ảnh của Diệc Vân Tuyết.

- Giống...giống lắm...

Dù chỉ được nhìn vài ba nét sơ phác thôi, nhưng Kinh Linh lão tổ ngay lập tức nhận ra, đây chính là cô bé Tiểu Vân Tuyết mà mình đã cứu sống năm xưa.

- Giờ con bé đang ở đâu?

Kinh Linh lão tổ nắm lấy bả vai lão Kỳ Dật, sốt sắng truy hỏi.

- Đang ở thành Hoàng Liên.

- Mau đi thôi.

Không để cho lão Kỳ Dật kịp chuẩn bị, Kinh Linh lão tổ đã xách cổ áo tam đệ mình chạy như bay xuống núi.

Một đường phóng như điên nhắm thẳng đến thành Hoàng Liên.

Xa xa còn văng vẳng tiếng trách móc của Hy Tùng lão giáo sư cùng tiếng la oai oái Kỳ Dật lão tổ:

- Nó đã tu luyện đến Thiên cấp Song Ý cảnh rồi hả?

- Lại còn là khách khanh của Kỳ Linh Sơn chúng ta nữa à?

- Oái, nhị ca nhẹ tay chút, bả vai ta sắp dứt rời luôn rồi nè...

- Hừ, sao ngươi không đến báo sớm cho ta biết hả?

- Ta phải chạy khắp nơi cầu viện trợ, chỉ mới về sơn môn thôi nha...

- Đi mau...

...

Kinh Linh lão tổ vô cùng vui mừng khi lại lần nữa nghe đến tin tức của Tiểu Vân Tuyết, cô bé mang theo tai họa mà mình vô tình cứu sống năm xưa.

Năm đó, lão ở lại thanh Minh Dực trông chừng cô bé hơn mười năm, xem nàng như cháu gái ruột mà tự tay dạy dỗ nàng;

Hy vọng mình sẽ dạy cô bé nên người, ích thiện tích đức, dùng thiện lành hóa giải tai ương;

Thế nhưng;

Vì xa nhà quá lâu, nên dạo đó lão phải quay về Kỳ Linh sơn môn một chuyến;

Chẳng ai ngờ chuyến đi này lại là lần cuối cùng lão nhìn thấy Minh Dực Thành;

Chỉ là mới vừa rời khỏi nơi đó mấy ngày, hơn một tháng sau lão đã nghe thấy tin dữ;

Thành Minh Dực sau một tiếng nổ lớn, liền bị san bằng;

Không một sinh linh nào có thể may mắn sống sót, triệt triệt để để bị hủy diệt hoàn toàn;

Đến khi lão chạy đến thì nó đã trở thành một tòa thành ma.

Kinh Linh Hy Tùng đáy lòng dâng đầy nỗi hối hận cùng tự trách;

Tự trách mình chính chính là nguồn cơn gây nên tai kiếp thảm họa cho những người đáng thương vô tội ở thành Minh Dực kia;

Bây giờ, bỗng nhiên nghe được tin Tiểu Vân Tuyết còn sống, lão như nghe được tiên âm, trong lòng mừng như điên mà ngựa không dừng vó chạy thẳng đến thành Hoàng Liên;

Vô cùng mong chờ đến ngày gặp lại Dực Vân Tuyết, cô bé mà mình xem như cháu gái ruột năm xưa...

Không chỉ một mình Kinh Linh lão tổ, mà vô số các lộ cao thủ cường giả ở khắp nơi trên cõi Việt Thiên đại lục đều kéo nhau đánh đến thành Hoàng Liên;

Dù vô tâm hay hữu ý, bọn họ đều nhắm vào một người duy nhất, ý đồ đánh cướp pháp quyết bản môn của một nữ Tu Chân cực kỳ cường đại:

Nàng là...

-Diệc Vân Tuyết-

----*----

Ngoại truyện:

Thần Uy Của Vân Tuyết Ngọc Giản

Trong động phủ trên một ngọn núi vô danh cao hơn mười ngàn mét, một vòng xoáy hư không đen ngòm bỗng nhiên hiển hiện;

Bằng mắt thường có thể nhìn thấy, không gian bên trong động phủ bị vòng xoáy đen ngòm này kéo giãn ra xoay tròn theo;

Tất cả đồ dùng vật dụng ở trong đây đều bị bóp thành méo mó vặn vẹo trông quỷ dị vô cùng.

Vụt!

Ngay tức thời, một miếng ngọc giản màu trắng ngọc kéo theo một bé gái mười tuổi từ bên trong vòng xoáy hư không bay ra, nhẹ nhàng đặt nàng nằm lên chiếc giường đá trong động phủ.

Chiếc ngọc giản đang bay lơ lửng trên người cô bé, thì bỗng nhiên một đoàn ánh sáng trắng từ bên trong nó bay ra, huyễn hóa thành một chiếc gương vô cùng thần kỳ.

Gương thần vừa ngưng kết thành, thì trên mặt gương liền vươn ra một cánh tay, muốn nắm lấy cổ cô bé kéo xuyên qua mặt gương, xuyên đến đầu bên kia nơi có chủ nhân của bàn tay kỳ dị.

Ầm ầmmmm

Chỉ là bàn tay kia vừa chạm vào người cô bé, thì mây đen từ bốn phương tám hướng ầm ầm kéo đến, thiên ý lạnh lùng xuyên qua đỉnh núi, chiếu thẳng vào trong động phủ, sát khí nhắm thẳng vào bàn tay kia.

Ý tứ rất rõ ràng, nếu chủ nhân muốn vượt mặt thiên cơ, từ giới diện này xuyên qua qua giới diện kia để bắt người;

Nhất định sẽ thiên đạo nghiêm minh trừng phạt.

- Hừ, lão tặc thiên khốn kiếp...

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Tuy mắng chửi là vậy nhưng chủ nhân ở đầu bên kia vẫn phải rút tay về, mặt gương ngay sau đó liền biến mất.

Rầmmm

Sấm sét trên trời đánh một tiếng thị uy, sau đó mây đen dày đặc đang vần vũ quanh đỉnh núi cũng tán đi;

Bầu trời ngay lập tức trở lại trong xanh như cũ, như chưa từng có thiên ý hiển hiện ở đây vậy.

Bên trong động phủ, vòng xoáy đen đã biết mất từ lâu.

Chỉ còn mỗi mình bé gái đang nằm hôn mê bất tỉnh và miếng ngọc giản đang bay lơ lửng trên người nàng thôi.

Cơ mà...

Ầmmmm

Nhanh như chớp, miếng ngọc giản lấy một tốc độ như vân tinh vẫn thạch, chỉ để lại một vết trắng cắt vào không trung;

Nó nhắm thẳng lên chín tầng trời, lấy một lực lượng cực kỳ cực kỳ khủng bố đánh mở ra một vết nứt hư không.

Nếu có một Chứng Đạo giả ở đây nhìn thấy, nhất định sẽ nhìn ra đây là vết nứt hư không xuyên giới diện, từ giới diện cấp thấp mở ra một thông đạo thông hướng giới diện cao cấp hơn.

Một lần nữa, thần uy của miếng ngọc giản lại một lần nữa hiển hiện;

Phải nói, lực lượng ẩn chứa bên trong miếng ngọc giản này vô biên vô tận, uy mãnh vô cùng, cường đại đến mức không ai có thể tưởng tượng được.

Chỉ là lần này nó đã rời khỏi thế giới này, quay về lại thế giới mà nó vốn nên thuộc về...

...

Bình Luận (0)
Comment