Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 7 - Kiều Ân Như Ngọc

- Hehe, nhị khúc đã đứt xích, lão Tiêu còn thủ đoạn gì nữa nào.

Vương Nhàn khúc khích cười, ném đoản côn trên tay qua một bên.

- Kỳ quái, chả nhẽ nhị khúc này là đồ dỏm.

Lão Tiêu sửng sốt nhìn nửa đoạn xích treo lủng lẳng trên đoạn côn còn lại.

Lão có tự tin quả nhị khúc này nằm trong tay lão dù không nói là vô địch, nhưng không ai có thể đánh hư được.

Thế mà giữa đường lại bị đứt xích?

Câu chuyện cười này nói ai tin ?!?

- Hừ, thì đã làm sao, nhóc con chớ vui mừng quá sớm.

Mặt già nóng ran, lão Tiêu ném khúc gỗ xuống đất, cười lạnh.

Côn nhị khúc dù độc đấy, nhưng chưa phải là tuyệt chiêu của lão, năm xưa ngoài tài bắn súng ra, lão còn gây khiếp sợ cho quân địch với ngón nghề cận chiến của mình.

Xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay gân guốc, bên trên xăm một con rồng xanh uốn lượn, điểm đặc biệt là trên đầu con rồng xanh này bị một thanh dao găm quân dụng xuyên thẳng qua, trông vô cùng hung tợn.

Đây là chiến tích năm xưa của lão, đối đầu trực tiếp với tiểu đội Thanh Long của quân Đồng Minh.

Rốp rốp!

Nắm chặt bàn tay, từng đốt xương cạo vào nhau kêu rôm rốp, lão Tiêu bắt đầu vận thế.

- Hừm…

Lão James bất giác ngồi thẳng lưng, ánh mắt sáng ngời nhìn một già một trẻ trên sân.

Vụt!

Hai thân ảnh lao vào nhau, lão Tiêu cao hơn Vương Nhàn một cái đầu, trông như một con hổ lớn đang vồ một chú thỏ nhỏ vậy.

Từng ngón đòn vồ, vật, chụp, bắt, bẻ, khóa… được lão Tiêu tung ra tới tấp, đôi bàn tay như cặp móng vuốt chuyên nhằm vào các khớp xương mà bắt lấy.

Có thể tưởng tượng một khi đối thủ bị lão chụp trúng, nhất định sẽ bị chế trụ trong chớp mắt.

Tiếc là đầu hổ già hôm nay không gặp được thỏ, mà lại bắt nhầm một con lươn, bất kể lão ra đòn hiểm thế nào, móng vuốt sắc bén đến đâu đều bị Vương Nhàn uyển chuyển tránh thoát.

"Thằng nhóc này có xương không vậy?"

Nếu không phải nhìn Vương Nhàn lớn lên từ nhỏ, lão Tiêu thật tin tưởng tên nhóc con trước mặt này là người không xương.

Mới năm nào lão có thể dễ dàng xách cổ Vương Kỳ Phong như bắt gà con, vậy mà chỉ hơn hai năm, tên nhóc con này đã tiến hóa thành con lươn rồi.

Càng ra đòn lão càng khó khống chế lực lượng của mình, vì chụp không trúng sẽ không có chỗ nhận lực, đôi lần lão bị mất thăng băng suýt chút nữa té ngã.

Lão James ngồi xem cũng phải nghiến răng ken két, tiếc nuối không thôi, lão mà là Vương Nhàn thì đã tận dụng cơ hội quật ngã lão Tiêu cả chục lần rồi.

- A…

Xoạch! Bịch!

Bỗng lão Tiêu hét lên, sau đó trợt chân ngã uỵch xuống, cặp mông thân thân ái ái chào hỏi với mặt đất.

Vừa rồi, Vương Nhàn đột ngột xoay người, thi triển một động tác né tránh cực kỳ quỷ dị, lão Tiêu sốt ruột truy bắt theo, nhưng lão đã quá tự tin vào khối xương già của mình, không những bị trật vai còn mất thăng bằng tự mình ngã lăn ra đất nữa.

- Hahaha, ông làm gì đấy lão Tiêu, đang đánh một hay sao lại ngồi nghỉ rồi.

Trọng Tài James khoái chí cười to, tranh thủ châm chọc.

- Ai ui.

Lão Tiêu mặt già đỏ bừng, dứt khoát ngồi luôn dưới đất, xuýt xoa nắn lại bả vai.

- Hì hì, chú Tiêu lợi hại thật, tôi suýt chút nữa đã bị chú bắt được rồi, hehe.

Vương Nhàn cười hì hì, ngồi xổm xuống phủi phủi bụi đất trên người lão Tiêu.

- Hừ, nhóc con nhà anh, chỉ giỏi chui lủi như con chuột.

Lão Tiêu bất mãn mắng, từ đầu đến cuối tên nhóc này chỉ lo trốn, đáng hận là lão lại không cách nào bắt được hắn.

Già dơ như lão cũng khó có thể nén giận.

- Được rồi, trận này dừng tại đây, xem như hai bên hòa. Ta chấm cho hắn "Đạt", lão Tiêu thấy thế nào.

Lão James cười hỏi lão Tiêu.

- Hừ, dù chẳng ra làm sao, nhưng cũng không tệ, coi như thông qua.

Lão Tiêu hậm hực đáp lời.

- Về nhà thôi thiếu gia.

Lão Tiêu nhìn bóng lưng lão James vừa khuất sau con hẻm, liền muốn đạp chân ga.

- Không cần.

Vương Nhàn lắc đầu, đưa tay cản lại.

- Đến Thiên Âm trước.

- Đến Thiên Âm làm gì?

Lão Tiêu quay đầu nhìn Vương Nhàn, thắc mắc hỏi.

- Tìm đệ tử.

- Ha hả, ta trước giờ không thu đệ tử, một mình nhóc con nhà anh là đủ mệt rồi.

Tiêu gia cười to, khoát khoát tay từ chối.

Lão quyết định trước khi chủ tịch về, phải thu thập tên nhóc con này thật ổn thỏa, không cho hắn nghịch dại nữa.

- Ai bảo là tìm đệ tử cho ông?!?

Vương Nhàn cặp mắt trắng dã nhìn chằm chằm lão Tiêu.

Nói đùa, lão Tiêu tuy cũng được coi là một cao thủ, nhưng muốn bái sư thì… chúng ta nên cân nhắc thi vào Học Viện Quân Sự hay hơn.

- Khụ khụ.

Lão Tiêu mặt già nóng bừng, che miệng ho khan.

Quả thật, thà bảo lão đi dạy dỗ người ta một trận, còn vui hơn là đi dạy học cho người khác.

- Đi thôi chú Tiêu.

Lão Tiêu thuần thục đánh bánh lái, chiếc xe cũ kỹ như con ngựa già ì ạch chạy khỏi lề đường.

Giữa chiếc giường thô sơ trong căn phòng nhỏ, dưới ánh đèn vàng, một cô bé đang nằm đọc sách, cứ chốc lát nàng lại đặt cuốn sách xuống, sốt ruột nhìn chiếc đồng hồ báo thức nho nhỏ đầu giường.

- Muộn thế này rồi, sao giờ còn chưa về ta?

Nhìn bầu trời một mảnh tối đen ngoài cửa sổ, nàng lo lắng lẩm bẩm.

- A…

Đôi tai nhỏ vểnh lên, lắng nghe tiếng bước chân quen thuộc đang đến gần, nàng vui mừng nhảy xuống giường, chạy lại chiếc bàn nhỏ, nhanh chóng mở ra cà mèn cơm.

Két!

- Chưa ăn nữa à nhỏ.

Giọng nói trẻ thơ đầy mệt mỏi vang lên.

Bóng dáng nhỏ nhắn mở cửa bước vào phòng, mặt mũi cô bé lấm lem đầy vết bẩn, từng lọn tóc bện vào nhau, quần áo bẩn thỉu bốc lên mùi mồ hôi nồng nặc.

- Chưa, còn đang đợi cậu về ăn một lượt. Tắm rửa thay đồ trước đi nhỏ.

Không ngại mùi mồ hôi, Trần Kiều Ân đỡ lấy túi nước lèo đã lạnh trên tay cô bé kia, sau đó vội đẩy cô vào phòng tắm.

Trong lúc chờ cô bạn tốt của mình đi tắm, nàng thuần thục đổ túi nước lèo lạnh lẽo ra chiếc bát trống trên bàn.

Dù cơm canh trên bàn đã nguội lạnh, nhưng hai cô gái nhỏ vẫn ăn uống vô cùng ngon lành.

- Ui chát thế.

Nhấp một ngụm nước lèo, Trần Kiều Ân nhăn nhó lắc lắc mái tóc đuôi ngựa.

- Nhưng nhiều muối, lại nhiều dinh dưỡng của xương tủy rất tốt cho cơ thể.

Cô bé đối diện nhỏ giọng khuyên, dù bị vị chát trong nước lèo làm cho nhăn mặt, nhưng vẫn cố nuốt xuống.

- Hừ, rõ ràng là mụ già đó làm sai, lúc thì nêm quá mặn, khi thì quên bỏ muối, vậy mà lúc nào người bị đánh cũng là cậu. Mụ già khốn kiếp.

Kiều Ân tức giận bất bình mắng, đưa tay qua định vén tay áo của cô bé đối diện lên.

- Để tớ xem vết thương của cậu.

- Sắp lành rồi, tớ không sao. Dù gì ngày mai tớ cũng nhận được tiền công rồi nhỏ.

Cô bé đối diện rụt tay tránh, cúi đầu và cơm.

Nghe đến đây, Trần Kiều Ân không nhịn được nữa, mắt đỏ hoe nức nở:

- Hức hức, đã hẹn hôm nay trả tiền công cho cậu, không đưa thì thôi còn bắt cậu ở lại làm thêm, đến tận bây giờ mới về.

- Hức, mụ già khốn kiếp, ngày mai còn không trả tiền tớ đến đập quán.

Kiều Ân ấm ức khóc.

- Được rồi được rồi, ngày mai mình sẽ đòi lấy tiền cho bằng được, sau đó sẽ dẫn cậu đi ăn một bữa thật ngon. Mau nín khóc đi, khóc nhiều xấu lắm nhỏ.

Cô bé đối diện thấy Kiều Ân bật khóc, mắt nàng cũng đỏ hoe, vội bước qua ôm lấy vai cô bạn tốt của mình dỗ dành.

- Như Ngọc à, cậu lúc nào cũng nhẫn nhịn để người ta ăn hiếp. Người chịu thiệt nhất chính là cậu á.

Dưới ngọn đèn vàng, chỉ còn lời thầm thì của hai cô gái nhỏ.

Phụt!

- Đậu xanh rau má, mấy người nấu cái con * gì mà mặn vãi * thế. Cho chó ăn đấy à, đcm.

Gã giang hồ mắt trâu vừa mới húp một ngụm nước phở đã vội phun ra ngoài. Hắn đứng bật dậy tức giận mắng.

- Không biết nấu phở thì dẹp tiệm mẹ đi, f"ck!

Ầm!

Đạp văng chiếc ghế, gã mắt trâu hậm hực bỏ đi.

Nhìn người đàn ông hung dữ vừa bước ra khỏi quán, Lý Như Ngọc lúc này mới dám tiến đến, run rẩy dựng chiếc ghế lên.

- Con Ngọc đâu rồi, vô đây tao biểu.

Tiếng hét lanh lảnh từ trong bếp vọng ra.

Lý Như Ngọc vội vàng cúi đầu chạy vào, rối rít xin lỗi.

- Tao đã dặn mày bao nhiêu lần rồi, có biết từ khi nhận mày vào, quán này đã mất bao nhiêu khách rồi không, hả hả hả!

Mỗi chữ "hả", mụ chủ quán lại đẩy Như Ngọc một cái.

- Mụ già kia, bà làm gì vậy hả.

Cô bé Kiều Ân xông vào đẩy mụ chủ quán ra, che trước mặt bạn thân mình.

Sáng nay vì lo lắng cô bạn thân lại bị mụ già này ăn hiếp, nàng trốn học chạy qua đây, vừa đến nơi đã khiến nàng giận sôi người.

- Á à, con nhỏ này hôm nay lại đến nữa đấy à, còn dám xía vào chuyện nhà của bà nữa.

- Tôi dám đến đấy, thì làm sao, tôi còn dám đòi tiền công bà ăn chặn của bạn tôi nữa đấy.

Kiều Ân chống nạnh rống lên.

- Đã hứa hôm qua trả tiền cho bạn tôi, không những không trả còn ép bạn tôi ở lại đến tận tối thui mới về.

- Đúng là đồ đàn bà vừa già vừa xấu vừa độc ác. Đẻ con không có … !@#$%.

Kiều Ân lựa những từ ngữ thâm độc nhất mà nàng biết, mắng như tát nước.

(Không chỉ mụ chủ quán bị chửi đến nghẹn họng, mà người nào đó đứng ngoài cửa quán phở cũng phải trợn tròn mắt.

"Phụ nữ khi tức giận thật kinh khủng nha, kể cả con nhóc mới có tí tuổi đầu này cũng không ngoại lệ."

Hắn nghĩ thầm.)

- Mày…mày…mày…

Mụ chủ quán phẫn nộ lắp bắp.

Nhìn quanh một vòng không thấy cái gì vừa tay, mụ liền chộp cái vá dài đang ngập trong nồi nước lèo sôi sùng sục, nghiến răng nghiến lợi đập vào mặt hai nàng Kiều Ân.

- Áaaa…

Hai cô gái nhỏ nhắm tịt mắt lại, kinh hãi hét lên.

Cốp!

Khoảnh khắc cái vá đầy nước sôi sắp đập vào mặt hai nàng, ngay lập tức đã bị chặn lại.

Âm thanh chói tai khiến hai nàng giật mình, hí mắt ngước lên nhìn.

Chỉ thấy một cánh tay thon dài đang đỡ cái vá nóng hổi, toàn bộ nước sôi đều hắt lên người chàng thiếu niên đang đứng chắn trước mặt các nàng, trên ngực áo hắn vẫn còn hơi khói bốc lên nghi ngút. Một ít nước sôi còn bắn lên mặt chàng thiếu niên nữa.

Hình ảnh này khắc sâu vào trái tim Kiều Ân Như Ngọc, vô số năm sau cả hai cô gái đều không thể nào quên được.

Cảm nhận duy nhất trong lòng Kiều Ân lúc này chính là:

"Có lẽ hắn đau lắm, nước phở đang sôi tưới lên da thịt ai chịu cho được."

Bình Luận (0)
Comment