- Anh Phong vừa ra sân, vô địch kiếm pháp liền hiển lộ thần uy, đánh cho đám người kia rách tả tơi không còn một manh giáp hahaha...
- Hừ, trẻ nhỏ khó dạy, nói khoác mà không biết ngượng mồm, thật đúng là thứ vô tri đần độn.
Vô tri?!?
Đần độn?!?
Bánh Bao Hấp nghe vậy lập tức biến sắc mặt, đôi mắt nhỏ đầy vẻ giận dữ quay đầu nhìn về phía cầu thang;
Nơi giọng nói thối như rắm chó kia được phóng ra.
Thật ra, lời hò hét của Bánh Bao Hấp đúng là vô tri thật.
Bị chê là khoác lác không biết ngượng mồm, vô tri đần độn cũng không oan chút nào.
Mọi người đang uống trà trên Hồng Trà Lâu tất nhiên đều nghe thấy hết á.
Nhưng ai sẽ đi chấp một thằng nhóc mới mười tuổi, còn chưa đến độ luyện chân khí tu võ đạo cơ chứ.
Trong mắt nhóc này, cứ kiếm kỹ tinh diệu chiêu thức đánh ra nhìn thích mắt là cậu liền kêu gào vô địch kiếm pháp liền à.
Nhưng cậu đâu có biết, dù kiếm kỹ có hoa mỹ đến mấy, một phàm nhân như anh Phong của cậu đứng trước mặt một tu võ giả chân chính, cũng chỉ như một con kiến hôi mà thôi;
Một vả đập qua là nát bét liền.
Chúng cao thủ cường giả ở đây nghe cậu nhóc khoác lác đúng là cũng ngứa lỗ tai thật.
Nhưng ngặt nỗi, ai cũng đều biết nhóc con vô tri này là cục cưng của nhà Hồng Nhiên, nên mọi người đều làm như mắt điếc tai ngơ mà lười phản bác cậu.
Tranh cãi với một thằng nhóc vô tri, vừa tổn hại mặt mũi, vừa không cẩn thận sẽ chọc giận Hồng Nhiên gia;
Ai ngu ngốc mới đi làm cái chuyện dư hơi như vậy.
Ấy thế mà, vẫn có người cố ý làm khó dễ cậu đấy.
- Hừ, trẻ nhỏ khó dạy, nói khoác không biết ngượng mồm, thật đúng là thứ vô tri đần độn.
Từ phía cầu thang, một thanh niên tóc mái bóng loáng, áo quần bảnh bao bước lên, mở miệng đầy mỉa mai châm chọc.
- Ngươi mắng ta?
Bánh Bao Hấp mặt nhỏ đỏ bừng, lần đầu tiên bị người mắng chửi thẳng mặt, cậu không tức giận mới lạ.
- Mắng nhóc con nhà mày thì làm sao?
Tên thanh niên kia cùng hai lão già hộ vệ hùng hổ bước qua, đứng trước bàn của ba người Vương Nhàn, từ trên cao nhìn xuống Bánh Bao Hấp, hếch cằm đầy khinh thường nói.
- Ngươi...
Cậu nhóc mười tuổi không biết mắng người, chỉ có thể run giọng lắp bắp.
- Ồ, đây chẳng phải là cẩu nam nhân chuyên môn liếm chó, trùm núp dưới váy phụ nữ đây ư?
Tên thanh niên quần áo là lượt biểu cảm kinh ngạc vô cùng, dường như đến giờ mới nhìn thấy Vương Nhàn đang ngồi ở một bên, mà cao giọng châm biếm.
- Không lo ở Phí gia ngoan ngoãn làm chó, còn chạy đến Bắc thành làm chi ha? Tính liếm thêm thiếu phụ nhà ai nữa à, hahaha...
Lời lẽ khó nghe ô uế đến cực điểm, từng chữ từng chữ một được phun ra nhắm thẳng vào mặt của Vương Nhàn.
Khiến cho đám người đang uống trà ở đây, lỗ tai ai nấy đều không khỏi co giật liên tục.
Dù cho người có công phu hàm dưỡng cao đến đâu, nếu bị nhục nhã một cách trắng trợn như vậy, chắc chắn sẽ phải rút đao mà chém tên thanh niên kia thành trăm đoạn mới hả giận.
Tất nhiên, Bánh Bao Hấp cũng không nhịn được, lập tức rút ra ngọc kiếm đang đặt ở trên bàn, đứng bật dậy chĩa về phía tên thanh niên quần áo là lượt kia, lửa ngập ngập trời quát lớn:
- Dám nhục nhã anh Phong của ta, chém ngươi.
- Hahaha...
Tên thanh niên nhìn khuôn mặt nhỏ tròn ú ụ như cái bánh bao của cậu nhóc, nhin không được mà cười lớn, lại nhếch môi chế nhạo:
- Nhóc con miệng còn hôi sữa như mày, tốt nhất nên ngoan ngoãn ở nhà bú tí mẹ đi ha.
Rồi nhìn sang Vương Nhàn, cao giọng chế giễu:
- Vương Kỳ Phong nha Vương Kỳ Phong, cẩu nam nhân ăn bám đến cực điểm nhà ngươi, bị chửi mà chỉ biết ngồi im để cho một thằng nhóc vô tri ra mặt thay mình.
- Ngươi quả thật vô địch vô liêm cmn sỉ nha, ha hả, hahaha...
- Hì...
Vương Nhàn nâng chén trà khẽ nhấp một ngụm, sau đó lại nhàn nhã tựa lưng vào ghế, khoanh tay híp mắt cười hì hì, nhìn tên thanh niên đang khiêu khóc mình này.
Hắn không biết con ruồi con muỗi này ở đâu lại chạy đến vo ve nữa.
Từ lúc Phí đại tiểu thư công khai hắn là nam nhân của nàng, thì đàn ông trong thiên hạ đều xem hắn như sinh tử đại địch, có mối thù cướp vợ không đội trời chung.
Tất nhiên, một thiên tài luyện võ như nàng, cường giả Thiên cấp một thân luyện hai đại pháp môn; kẻ nào khi nghĩ đến nàng mà chẳng thèm thuồng, hận không thể ngay lập tức cướp nàng về làm vợ cơ chứ.
Nhưng nàng từ trước đến giờ đều cự tuyệt nam nhân khác ở ngoài vạn dặm, để rồi đột ngột công bố với toàn thiên hạ mình là hoa đã có chủ;
Mà chủ nhân của bông hoa vạn người mê kia, không ngờ lại là một tên phàm nhân phế vật, không biết tu cổ võ, không luyện ra nổi một tia chân khí;
Đã vậy hắn còn mặt dày mày dạn đến ăn nhờ ở đậu tại Phí gia nữa;
Tên Vương Kỳ Phong này quả thật là không hề biết liêm sỉ là cái gì;
Siêu cấp ăn bám, ăn bám đến cực điểm, ăn bám đến triệt để luôn ha.
- Khốn kiếp, ngươi đáng chết.
Bánh Bao Hấp bị những lời lẽ ô uế của tên thanh niên trước mặt hoàn toàn chọc giận, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đầy phẫn nộ nghiến răng vung kiếm, đánh ra một đường Mai Hoa Độ.
- Hoa nở.
Miệng khẽ niệm, ngọc kiếm của cậu lấy một góc vô cùng quỷ mị đâm thẳng vào mắt của tên thanh niên kia.
Cộp!!!
Thế kiếm rất độc, nhưng tiếc là tốc độ quá chậm, cậu nhóc lại còn chưa luyện ra chân khí;
Nên tên thanh niên kia dễ dàng đưa tay ra đỡ, gạt bay thanh ngọc kiếm ra khỏi bàn tay nhỏ bé..
Ngọc kiếm rơi xuống nền gỗ nghe cộp một tiếng, may mà chất liệu của kiếm ngọc vô cùng cao cấp, nếu không đã vỡ tan tành rồi.
- Hừ, vô tri...
Ánh mắt tên thanh niên lóe lên sát khí.
Hai ngón tay khép lại kết thành kiếm quyết, đâm thẳng về phía mi tâm ngay giữa trán cậu nhóc.
- Đừng.
Mọi người ở đương trường nhìn thấy một màn này, ngay lập tức biến sắc mặt, không khỏi kinh hô một tiếng.
Cậu bé này nếu ăn một kiếm quyết của tên thanh niên kia nhất định sẽ phải chết nha.
Vút Vụt!!!
Thế nhưng, khoảnh khắc ngón tay như lợi kiếm của tên thanh niên sắp đâm thủng mi tâm Bánh Bao Hấp;
Thì một ngọn roi mây như rắn độc quất tới, đánh thẳng về phía bàn tay của hắn.
Tốc độ ngọn roi mây vừa ngoan nhanh vừa ngoan độc, phát sau nhưng tới trước, nếu tên thanh niên không chịu thu tay lại, cánh tay của hắn nhất định sẽ bị ngọn roi mây này đánh gãy làm hai đoạn...
- Lưu Sơn, ngươi muốn Lưu Manh động của ngươi bị diệt môn hả???
----*----