Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 76 - Tiểu Chiêu Vẽ Hàn Họa

- Vì sao mình phải ra tay đánh trước?

Kiều Nhan nghiêng đầu hỏi Như Ngọc.

- Đơn giản thôi, nếu để Diệc Vân Tuyết ra tay với Tiểu Chiêu, tớ chắc chắn cả hai người bọn họ đều sẽ xuất ra toàn lực.

Như Ngọc ánh mắt lóe lên từng tia sáng thâm thúy, một đao vạch ngay chỗ yếu hại, ung dung giảng đạo:

- Khi đó, Luận Võ Đại Hội ắt sẽ bị các nàng đánh vỡ, đến lúc đó toàn trường tất sẽ rơi vào trong hỗn loạn.

- Cậu cũng chẳng có cơ hội ra tay được nữa.

Kiều Nhan cẩn thận suy nghĩ, thấy cũng đúng.

Vì khi Diệc Vân Tuyết muốn xuống tay với Mộc Chân Chiêu, thì phải bạo lộ ra tu vi thật sự của cô ta.

Và mọi người sẽ biết ngay cô ta chính là Tu Chân giả;

Mà bọn họ bấy lâu nay muốn truy bắt.

Mộc Chân Chiêu thì cũng không hề dễ chọc.

Thân là đại cường giả trên Tiên Nguyên giới như nàng, một khi đã xuất kiếm chắc chắn sẽ đánh cho đời sụp đất nứt.

Đến lúc đó đừng có nói mấy tòa lôi đài tỉ võ mới xây kia;

Kiều Nhan e rằng Mộc Chân Kiếm của Tiêu Chiêu sẽ đánh nổ cả cái thành Hoàng Liên này luôn chứ đùa.

- Ùm, vậy mình nên chọn ai, để đánh trước đây?

Kiều Nhan gật gù đầu đồng ý với Như Ngọc, nhưng vẫn băn khoăn không biết nên chọn ai để khiêu chiến trước.

- Cậu cứ trực tiếp chiếm lấy Nhân Trung Long Đài, khiêu chiến thẳng mặt Diệc Vân Tuyết luôn, đừng để cho cô ta có thời gian kịp chuẩn bị...

...

Đúng như Như Ngọc đoán trước, Diệc Vân Tuyết lúc này mặt mũi âm trầm, tâm thần bất định nhìn mũi thương đen kịt đang chĩa thẳng vào mặt mình kia.

- Lên đấu đê.

- Không đấu thì xuống con mẹ nó đê.

- Nhanh nào...

Đám đông bên dưới đứng chờ cả buổi trời đã sốt ruột lắm rồi, mở miệng kêu gào đòi Diệc Vân Tuyết bước ra ứng chiên.

- Hừ, như ngươi mong muốn.

Diệc Vân Tuyết lạnh lùng hừ một câu, nắm lấy chuôi kiếm nhảy lên Nhân Trung Long Đài, đứng đối mặt cùng Phí đại tiểu thư.

- Bọn họ, lại một lần nữa tái chiến nha.

- Lần trước Phí đại tiểu thư suýt bị Diệc cô nương đâm thủng đầu lâu.

- Ngươi nói xem lần này Phí tiểu thư chống đỡ được mấy chiêu, hắc hắc...

- Xùy, ngươi thì biết cái gì, lần trước là chuyện lần trước. Bây giờ thực lực cả hai đều đã bằng nhau. Chưa biết hươu chết về tay ai đâu.

- ...

Đám đông nhìn hai tiểu nữ tử lại lần nữa sắp đánh nhau, liền xì xào xôn xao bàn tán.

- Lần trước suýt chút nữa đã bị ta giết chết, bại tướng như ngươi tiến bộ cũng khá nhanh ha.

Diệc Vân Tuyết quét mắt đánh giá Kiều Nhan, nhếch môi đầy vẻ xem thường châm chọc.

- Hừ, thắng thua là chuyện bình thường của binh gia. Hôm nay ta tất thay Phí gia phục thù rửa hận.

- ĐÓN THƯƠNG.

Kiều Nhan hét lớn, tóc mái búi cao tư thái hiên ngang như một nữ chiến tướng, vung trường thương hung hăng đâm tới;

Vụt

Mũi thương sắc bén trực chỉ cổ họng đối phương, tốc độ lao tới nhanh như hồng lôi tử điện, chớp mắt đã muốn đâm thủng yết hầu của Diệc Vân Tuyết.

- Hừ, trò vặt.

Mũi thương thế tới tuy rất nhanh, nhưng dưới thần thức cường đại của Vân Tuyết, nó chẳng khác gì rùa bò cả, dễ dàng nghiêng người tránh thoát.

Cùng lúc đó, trường kiếm của Vân Tuyết như giao long vẫy đuôi, quét qua thắt lưng của Kiều Nhàn;

Muốn một kiếm đem nàng chém thành hai đoạn.

Keng

Hắc Phong thương đâu có để trường kiếm đạt được mục đích, như cuồng phong bạo vũ cuống qua đập vào lưỡi kiếm, quyết đem trường kiếm đánh văng khỏi tay của chủ nhân nó mới đặng.

Trường kiếm không đợi Hắc Phong thương quấn lấy mình, liền lui lại nửa nhịp, lấy lùi làm tiến biến chiêu, dùng góc khác đâm vào ngực trái Phí đại tiểu thư;

Muốn một kiếm đâm xuyên trái tim nàng.

Thế nhưng Phí đại tiểu không chỉ không né mà còn quét mũi thương về phía cổ họng của đối thủ, muốn cắt xuống đầu lâu của Diệc Vân Tuyết;

Lấy công đối công bức đối phương phải lui lại.

Miêu tả tuy dài, nhưng trên thực tế nó lại càng dài hơn.

Hai nữ tử trên đài tỉ võ tận dụng triệt để ưu thế chữ "Trường" của thương và kiếm, đứng từ xa múa binh khí vờn lấy nhau.

Không ai chịu nhường ai, kiếm quang thương ảnh vần vũ cuốn lấy nhau, trông đẹp mắt vô cùng, khiến cho đám đông bên dưới và đám quý nhân trên Đài Quan Chiến đều nhìn không chớp mắt.

Chỉ là, Vương Nhàn nhìn một hồi mà mí mắt muốn sụp xuống luôn rồi.

Đơn giản ha, hai nữ tử này đều biết đối phương là tu chân giả rồi, nhưng khi giao thủ lại toàn dùng võ kỹ để đối chiến nhau.

Trong mắt hắn, đây thực đúng là một trò cười mà.

Ngay từ đầu, Diệc Vân Tuyết đã dùng thần thức của mình để nhìn thấu thương kỹ gia truyền của nhà họ Phí, thành ra, trận tỷ võ này đã trở nên vô vị, mất đi ý nghĩa vốn có của nó rồi.

- Thập Thương Liên Hoàn Kích. Chết đi...

Rắc

Hai nữ đang giữ khoảng cách mà vờn nhau, bỗng nhiên Phí đại tiểu thư đột ngột biến chiêu;

Vận mười phần chân khi vào Hắc Phong thương sau đó giẫm mạnh vào mặt đất tung người nhảy lên, vung trường thương như ngũ lôi oanh đỉnh, như búa tạ ngàn cân đập thẳng xuống đầu lâu Diệc Vân Tuyết.

Diệc Vân Tuyết đứng dưới mũi thương không kịp né tránh, chỉ có thể vung trường kiếm lên đỡ.

Tiếc là phẩm chất trường kiếm quá thấp, lưỡi kiếm vừa chạm vào hắc thương đã bị sức nặng nghiền nát, vỡ tan thành trăm ngàn mảnh.

Hắc thương phang thẳng xuống, thế không thể đỡ, Diệc Vân Tuyết trong đường tơ kẽ tóc nghiêng đầu né tránh, thì vai trái nàng lãnh trọn một đập của Hắc Phong thương.

Răng rắc...

Bịch

Tiếng xương cốt bị đánh gãy răng rắc vang lên, cùng với đó là thân ảnh của Diệc Vân Tuyết như diều đứt dây, bị hắc thương đánh văng khỏi Nhân Trung Long Đài, rơi bịch xuống lại Kim Quy Võ Đài.

- Phí đại tiểu thư thắng, thủ vững lôi đài. Diệc Vân Tuyết bại, hoàn toàn mất đi tư cách tranh đoạt Nhân Trung Long Đài.

Tiếng hô lớn vang lên, phán định kết quả cho cuộc tỷ võ của Phí Kiều Nhan và Diệc Vân Tuyết.

- Nhanh như vậy đã thua rồi?!?

- Phí tiểu thư mạnh đến vậy à?

- Song Tu hai đại pháp môn quả đúng thật cường đại nha...

- Ông trời thật bất công, có còn cho chúng ta con đường sống nữa không đây?

Trơ mắt nhìn thân thể Diệc Vân Tuyết bay ra khỏi võ đài, như bao cát rơi ầm xuống, khiến cho đám đông ngay lập tức run giọng khiếp sợ, nước mắt lưng tròng ngoác mồm gào khóc.

- Ha, diễn rất tốt nha.

Vương Nhàn nhìn Diệc Vân Tuyết hôn mê bất tỉnh nằm bất động trên đài tỷ võ, nhịn không được mà giơ ngón cái khen ngợi.

- Hừ, để rồi xem.

Như Ngọc, lạnh lùng khẽ hừ một tiếng.

...

- Ồ, tới lượt ta rồi hả?

Mộc Chân Chiêu lúc này mới mở mắt ra, nhìn Hắc Phong thương đang trực chỉ về phía mình, không khỏi nhếch nhẹ khóe môi cười nhạt nói.

Nói rồi, nàng bình thản đứng dậy, đưa tay ra sau lưng, rút lên Mộc Chân Kiếm.

Thanh trường kiếm cũ nát như một khúc sắt phế liệu, trên thân kiếm đóng một lớp sắt gỉ, cùng loang lổ những vết ố vàng ố đen trông nhếch nhác vô cùng.

- Lưu Thủy Tiên Trì bị diệt môn cũng đúng ha.

- Đến cả lão tổ Thiên cấp cũng không sắm nổi cho mình một cây kiếm tốt.

- Khúc sắt nát thép vụn đó làm sao đấu lại hắc thương của Phí tiểu thư.

Mọi người ở đây ai, kẻ vô tâm thì bĩu môi khinh thường chế nhạo;

Còn những người mong chờ để xem một trận đấu oanh liệt, thì lại cảm thấy lo lắng thay cho Mộc Chân Chiêu.

Trường kiếm rách nát đó, sao có thể đỡ được Hắc Phong thương đây.

Vụt.

Mũi chân khẽ điểm, gót ngọc khẽ nâng, trường bào vàng nhạt khẽ tung bay trong gió;

Khiến cho cả người Tiểu Chiêu giống như một chiếc lá vàng giữa trời thu, được cơn gió mát cuốn qua, nâng nàng bay lên đài cao vậy.

Tuyệt sắc mỹ giai nhân cử chỉ nhẹ nhàng, khí chất xuất trần phiêu dật, quanh thân nàng uốn lượn từng đoàn Tiên Linh Đạo Vận;

Khác với Diệc Vân Tuyết, đạo vận của tu chân giả cấp thấp vô cùng mỏng manh, còn Mộc Chân Chiêu thân là đại võ giả trên Tiên giới, được Tiên Linh Vận uẩn dưỡng qua vô số năm tháng;

Một khi được phóng xuất ra, chúng khiến nàng như biến thành tiên thiên thần nữ; thánh nữ bước ra từ trong bức họa;

Tuyệt mỹ vô lệ tuyệt sắc vô song, khuynh thiên khuynh địa, cả trời đất dường như chỉ có mỗi bóng hình của nàng.

- Đây là đạo vận à?

Kiều Nhan đứng đối diện Tiểu Chiêu, trong khoảng cách gần thế này, cho dù nàng còn chưa luyện ra thần thức;

Nhưng vẫn có thể cảm nhận được những gợn sóng vô hình uyển chuyển vờn quanh người của hoàng bào nữ tử kia.

Nhịn không nổi tò mò liền buột miệng hỏi.

- Đúng vậy...

Tiểu Chiêu gật đầu đáp, lại quét mắt đánh giá Phí Kiều Nhan từ trên xuống dưới một vòng, nhoẻn miệng cười khen ngợi:

- Ngươi linh giác rất nhạy bén đó. Không hổ là người Chân Võ Song Tu ha.

Chân Võ Song Tu?!?

Đám khán giả đang chăm chú lắng nghe hai nữ đàm đạo, thế nhưng khi nghe tới khúc này liền như lạc vào trong sương mù, bọn họ không hiểu rốt cuộc cái gì là:

"Chân Võ Song Tu"

- Quá khen, so với đại võ giả trên Tiên giới như ngươi, ta thật chẳng là gì đâu nhỉ?

Kiều Nhan mặc dù rất là kiêu ngạo một thân tu vi Chân Võ Song Tu của mình;

Nhưng chỉ dám ngạo thị quần hùng ở Việt Thiên đại lục thôi;

Còn ở trước mặt một đại võ giả như Tiểu Chiêu, nàng tự biết thân biết phận mà khiêm nhường khách sáo lại một câu.

Nghe Phí đại tiểu thư kể ra lai lịch của mình, Tiểu Chiêu cũng không mấy bất ngờ.

Kiều Nhan dù sao cũng là nữ nhân của Vương Kỳ Phong, được Như Ngọc tiết lộ một chút thân phận của mình cho nàng, Tiêu Chiêu cũng không lấy làm lạ.

Liền vung nhẹ Mộc Chân Kiếm, nhoẻn miệng cười nói:

- Ngươi đã biết ta là ai, vậy cũng nên biết, chút thương pháp sơ sài của nhà họ Phí không thể đánh lại ta vậy.

- Ừm, đúng là như vậy thật, thế nên ta xin mạn phép được dùng chút huyền diệu nhé.

Kiều Nhan cũng không khó chịu khi nghe Tiểu Chiêu chê cười thương pháp gia truyền của nhà mình, chỉ huơ nhẹ mũi thương khẽ cười nói.

- Tốt, tùy ý ngươi.

Tiểu Chiêu thản nhiên đáp.

Sau đó đưa mắt cẩn thận quan sát hình vẽ của những đóa hoa sen, được khắc trên mũi hắc thương, nghiêm túc hỏi:

- Trận pháp thật tinh diệu, nó tên gọi là gì vậy?

- Đây là Hắc Phong thương, còn chúng được gọi là:

Cửu Liên Phủng Sơn trận

Kiều Nhan cũng không chút che giấu, rộng rãi giới thiệu Hắc Phong Thương trên tay mình:

- Nó được phục chế từ Chúng Tinh Phủng Nguyệt Đồ của Đoạn Chỉ lão kỳ nhân, thâm thúy thuần thiên, đại đạo hạo nhiên vậy.

- Diệu một bức Chúng Tinh Phủng Nguyệt Đồ, diệu một trận Cửu Liên Phủng Sơn.

Tiểu Chiêu không dám xem thường thanh Pháp khí được khắc Pháp trận thâm thúy ảo diệu trên tay Kiều Nhan, gật gù đầu khen ngợi một tiếng.

- Quá khen.

Kiều Nhan vung trường thương một vòng, thủ thế sâm nghiêm nghênh đón đại địch, mũi thương trực chỉ cổ họng Mộc Chân Chiêu, nghiêm túc nói:

- Mời.

- Tốt, ta cũng không dùng Mộc Chân kiếm pháp để rồi mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ.

Mộc Chân Chiêu mỉm cười ung dung dẫn đạo:

- Hôm nay ta sẽ lấy Lưu Thủy trấn phái kiếm pháp để cho đám võ giả các ngươi mở rộng tầm mắt vậy.

Nói rồi, tay phải nàng nâng Mộc Chân Kiếm đặt ngang khóe mắt, tay trái kết kiếm quyết vuốt dọc theo thân kiếm.

Chỉ chớp mắt, tất cả mọi người liền nhìn thấy một màn sương mù lạnh lẽo bao phủ quanh lưỡi kiếm, ngưng kết thành một dòng suối nhỏ nhẹ nhàng sóng lượn.

Miệng Tiểu Chiêu khẽ niệm:

- Đông Thủy Thất Kiếm

Hàn

Họa

----*----

Bình Luận (0)
Comment