- Ta cũng không dùng Mộc Chân kiếm pháp để rồi mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ.
Mộc Chân Chiêu mỉm cười ung dung dẫn đạo:
- Hôm nay ta sẽ cho các ngươi thưởng thức, thế nào mới là Lưu Thủy Trấn Phái Kiếm Pháp chân chính.
Nói rồi, tay phải nàng nâng Mộc Chân Kiếm đặt ngang khóe mắt, tay trái kết kiếm quyết vuốt dọc theo thân kiếm.
Chỉ chớp mắt, tất cả mọi người liền nhìn thấy một màn sương mù lạnh lẽo bao phủ quanh lưỡi kiếm, ngưng kết thành một dòng suối nhỏ nhẹ nhàng sóng lượn.
Bờ môi Tiểu Chiêu mấp máy, khẽ niệm:
- Đông Thủy Thất Kiếm - Hàn Họa
Lưu Thủy Trấn Phái Kiếm Pháp
Bộ kiếm pháp vang danh một thời của Lưu Thủy Tiên Trì, được tổ sư lập phái của Tiên Trì sáng tạo, dựa trên bài thơ Thất Ngôn Tứ Tuyệt nổi tiếng:
Tứ Quý Thiên Đại Việt Nhất Vịnh
Mỗi câu bảy chữ, tương ứng bảy kiếm:
Xuân Ẩm Thất Kiếm - Ẩn Sương
Hạ Lôi Thất Kiếm - Minh Âm
Thu Phong Thất Kiếm - Mộ Ảnh
Đông Thủy Thất Kiếm - Hàn Họa
Đông Thủy - Hàn Họa vừa rồi được Tiểu Chiêu thi triển ra, tuy rằng chỉ mới ngưng thế chứ chưa xuất kiếm, nhưng mọi người có thể cảm nhận được uy thế kinh thiên của nó rồi.
Mọi người dám chắc, dòng suối nhỏ toát ra hơi thở lạnh buốt đang vờn quanh thân kiếm kia, bề ngoài tuy yếu đuối vô hại, nhưng để nó quét trúng thắt lưng, chắc chắn sẽ đem ngươi chém thành hai đoạn vậy.
Thế nhưng, chưa dừng lại ở đó, chỉ nghe Tiểu Chiêu niệm khẽ một câu nữa:
- Thu Phong Thức - Mộ Ảnh.
Nàng điểm mũi chân, dùng tốc độ nhanh như điện quang vẫn thạch lao về phía Kiều Nhan.
Tốc độ quá mức nhanh chỉ để lại những tia tàn ảnh, khiến cho mọi người nhìn thấy mà trong lòng không khỏi âm thầm kinh sợ.
Trông như có ba Mộc Chân Chiêu cùng một lúc từ ba hướng vây công Phí đại tiểu thư vậy, uy thế hung mãnh, bá đạo tuyệt luân.
- Cửu Liên Hoa, khởi trận.
Phí Kiều Nhan vung trường thương, hét lớn một tiếng, chân nguyên trong cơ thể như thác lũ tuôn ra, điên cuồng rót vào Hắc Phong thương.
Từng đường văn trên thân hắc thương được rót đầy, lóe lên ánh sáng đầy quỷ mị.
- Cửu Liên Hoa kìa.
- Trời ơi, ta không nhìn lầm chứ, Phí tiểu thư một lúc đánh ra chín đóa sen.
- Không thể lầm được, chín huyễn ảnh của chín đóa hoa sen luôn nha.
- Phí đại tiểu thư lúc nào lại mạnh đến rối tinh rối mù như vậy...
Ngay lập tức đám đông bên dưới cùng đám quý nhân trên Đài Quan Chiến lập tức há hốc mồm gào lên the thé, trợn tròn mắt nhìn chín đóa hoa sen nở rộ trôi nổi lơ lửng trên đầu Phí Kiều Nhan.
- Không...không thể nào...
Hai lão giả núi Cửu U, Niêm Diệu cùng Niêm Duật núp trong một góc cũng nhịn không được mà khiếp sợ lắp bắp, ánh mắt lóe lên từng tia kinh hãi nhìn chằm chằm chín đóa hoa sen kia.
Bọn họ có nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra làm cách nào mà Phí đại tiểu thư có thể đánh ra chín đóa sen một lúc được.
Đến cả Niêm Diệu lão giả, người tinh thông và cũng là người có tu vi cao thâm nhất Cửu U Sơn, nhiều nhất chỉ học ba đóa sen mà thôi.
Thiên Cấp Tam Ý, mỗi ý tu luyện một đóa sen, mấy trăm năm rồi lão miệt mài tìm kiếm con đường đột phá, mở ra ảo diệu của đóa hoa sen thứ tư, hy vọng giúp lão đột phá Thiên cấp Đại Viên Mãn.
Chỉ là lão không thể ngờ được, một cô gái nho nhỏ, với tu vi chỉ mới Song Ý cảnh, thấp hơn lão vô số lần, lại có thể đánh ra toàn bộ chín đóa hoa sen.
Khóe miệng lão co quắp, tròng mắt trợn ngược muốn rớt luôn ra ngoài, hận không thể móc cặp mắt già của mình ra, ném lên Nhân Trung Long Đài, để được tận mắt quan sát thật kỹ chín đóa hoa đầy thâm thúy ảo diệu kia.
- Phá ảnh.
Hắc Thương quét ngang, chín đóa hoa sen màu sắc rực rỡ chói mắt bay thẳng về phía ba tàn ảnh của Tiểu Chiêu.
Mỗi đóa hoa có một màu sắc riêng, Tử Liên màu tím, Hắc Liên đen kịt, Ám Liên xám xịt, Dạ Liên đen óng ánh, Ngọc Liên sáng lấp lánh như khối bạch ngọc,...
Chín đóa sen đứng gần nhau bay thẳng ra ngoài, như một đường cầu vồng sau cơn mưa vắt ngang qua bầu trời, trông đẹp mắt vô cùng.
Nhưng Tiểu Chiêu lại không có thời gian để nhìn ngắm vẻ đẹp muôn màu muôn sắc kia, mà phải nghiêm sắc mặt vung trường kiếm chém tới chúng.
Ầmmm
Chín đóa hoa sen bị đánh nát nổ ầm một tiếng, như pháo bông nổ tung tóe giữa trời cao, khung cảnh cực kỳ rực rỡ tráng lệ.
Tuy bị đánh nát mất, nhưng chúng đã thành công ngăn cản thế công của Tiểu Chiêu, hai tàn ảnh huyền ảo của nàng bị khựng lại, rồi từ từ tiêu tán mất.
- Trận pháp rất rốt.
Keng.
Tiểu Chiêu búng nhẹ mũi kiếm nghe keng một tiếng, khóe môi nhếch lên một đường cong đầy mê hoặc, ung dung cười nói.
- Quá khen, kiếm kỹ của ngươi cũng tinh diệu không kém.
Phí Kiều Nhan cũng mỉm cười theo, thản nhiên đáp lời.
Cả hai nữ tử tuy đang là đối địch nhau tranh chiếm lôi đài, nhưng lại hòa nhã mười phần, vừa giao thủ một chiêu liền nhịn không được mà hết lời khen ngợi nhau.
Cứ như hai người bạn thân cùng nhau luyện võ, cùng nhau đàm đạo, chứ không giống là cường địch của nhau, đánh đến ngươi sống ta chết chút nào.
- Rất tốt, để xem Hắc Phong thương của ngươi huyền diệu đến mức nào.
Nói rồi, Mộc Chân Chiêu khẽ niệm:
- Hạ Lôi Thức - Minh Âm.
Chân khí như nước vỡ đê điên cuồng chảy vào Mộc Chân Kiếm, Tiểu Chiêu thu lại trường kiếm đặt trước ngực, tay trái kết kiếm quyết vuốt dọc từ mũi kiếm xuống chuôi kiếm.
Ầmmm
Tiếng sấm nổ từ bên trong Mộc Chân Kiếm ầm ầm vang lên, đây chính là âm thanh của Minh Âm, phụ trợ của thức thứ hai:
Hạ Lôi Thất Kiếm
- Tiếp chiêu.
Tiểu Chiêu múa trường kiếm phóng tới, từng đường kiếm chiêu tinh xảo ảo diệu đan xen vào nhau, như mưa sao băng xé ngang bầu trời đánh về phía Phí Kiều Nhan.
- Thập Thương Liên Hoàn Kích, Cửu Liên Hoa, lên.
Phí Kiều Nhan đánh ra liên hoàn mười đường thương kích, dệt thành tấm lưới thương ảnh chụp về phía Tiểu Chiêu.
Trên đầu nàng, lại lần nữa hiển hóa huyễn ảnh chín đóa hoa sen, chúng vừa hiện ra đã lập tức bay xuống, như chúng tinh phủng nguyệt vờn quanh người nàng.
Chín đóa hoa sen xoay tít lên, mang theo Kiều Nhan phóng về phía Tiểu Chiêu.
Ầm ầm ầm...
Hai nữ lúc này đã xử ra toàn lực của mình, âm thanh trường thương trường kiếm va vào nhau, cùng với tiếng hoa sen bị đánh nổ ầm ầm vang lên, đinh tai nhức óc.
Thế nhưng đám đông quan chiến lại không quan tâm đến màng nhĩ đang đau nhức của mình, mà chỉ mở to mắt chăm chú theo dõi thân ảnh của hai trang tuyệt sắc giai nhân, đang bay múa trên Nhân Trung Long Đài kia.
Hai nữ tử nhảy múa bên trong thương quang kiếm ảnh, cộng với chín đóa sen nở rực rỡ muôn vàn màu sắc, khung cảnh vừa đẹp mắt vừa tráng lệ, tuyệt mỹ vô biên tuyệt diệu vô tận vậy.
- Thật đẹp nha.
- Này đâu phải đánh võ, hai người họ đang khiêu vũ thì đúng hơn nha.
- Đúng vậy, thương pháp biến ảo khôn lường, mà kiếm kỹ cũng tinh diệu đến tột độ. Ta nhìn kiếm ảnh thôi, mà thần hồn đã điên đảo mất rồi...
- ...
Đám cao thủ cường giả ai nấy đều tấm tắt khen ngợi không hết lời, đôi mắt sáng rực lóe lên từng tia sáng nóng bỏng, hận không thể đem tất cả những chiêu kiếm tinh xảo ảo diệu kia đều thu hết vào trong mắt, nhét hết vào trong đầu;
Để ngay lập tức chiếm nó làm của riêng, từ từ mà ôn luyện.
----*----
Thế nhưng, trong lúc tất cả mọi ngưởi ở đây, đều đang tập trung mười phần chú ý của mình vào hai nàng Kiều Nhan;
Thì bọn họ không hề để ý, có một nữ tử vốn đang hôn mê bất tỉnh nằm trên Kim Quy Võ Đài kia, lúc này lại chậm rãi chống tay đứng thẳng dậy.
Vụt
Nàng nhẹ nhàng vươn tay lên, từ trong hư không, vô thanh vô tức một thanh trường kiếm đột ngột hiện ra, nằm ngay ngắn trên tay nàng.
Nếu mọi người chịu liếc mắt nhìn qua, thì đều sẽ phải đáy lòng rét run, kinh hãi khiếp sợ đến tột cùng mà thốt lên ba chữ rằng:
- Tu Chân Giả...