Hai lão già Niêm Diệu Niêm Duật vốn còn định buông thêm mấy câu hăm dọa rồi bất ngờ ra tay với Diệc Vân Tuyết, thì ba lão già kia lại đột ngột giành ra tay trước;
Hai lão còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thì ba đoàn chân khí hùng hậu như thác lũ đã cuốn tới, như trời sụp đất nứt đập thẳng vào mặt hai người họ.
Hai lão vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, như hai đầu trâu già ngoác mồm gào rú:
- KHỐN KIẾP, LŨ CHÓ MÁ CHÚNG BÂY...
Hai lão đúng là vừa giận vừa sợ thật.
Rõ ràng trước khi đến đây, hai lão đã cải trang cẩn thận rồi tự soi cho nhau, rồi cải biến trang phục thêm một lần nữa, sau đó mới dám xuất đầu diện lộ.
Hai lão chắc chắn vạn phần, ngoại trừ Vân Trung Hậu cùng một phe, và Diệc Vân Tuyết có thần thức cường đại có thể đâm xuyên lớp hóa trang ra;
Thì không một ai ở đây có thể nhìn thấu chân diện mục của bọn họ được.
Chuyện Cửu U Sơn kết minh cùng Lưu Thủy Tiên Trì cũng hoàn toàn là một bí mật, không một ai hay biết;
Thế nhưng chuyện này là sao đây?
Vì sao Phương Thiên môn và Kỳ Linh Sơn ba lão già kia lại đột nhiên ra tay với hai lão vậy kìa?
Ầm ầmmm
Không kịp suy nghĩ huyền cơ bên trong, Niêm Diệu chỉ đành cắn răng liều mạng vung chưởng nghênh đón, chật vật chống đỡ;
Chân khí từ nơi các vị cường giả Thiên Cấp Tam Ý đánh nhau nổ tung ra;
Từng luồng sóng xung kích quét ngang trời xanh, thổi tung đại địa, dọa cho đám đông bên dưới vội vàng vắt giò lên cổ bỏ chạy, rời khỏi nơi đại chiến xảy ra càng xa càng tốt.
Khiến Đại Quảng Trường mới rồi còn đông nghịt người, chớp mắt đã không còn một mống, trơ trọi một mảnh.
Trên đài cao, Diệc Vân Tuyết lắc người đứng qua một bên, ung dung xem năm tên lão giả múa may quay cuồng, đánh nhau đến quên trời quên đất.
Kim Quy Võ Đài mặc dù rắn chắc vô cùng nhưng đã bị năm lão đánh cho rung chuyển dữ dội, mặt sàn bằng đá núi cứng rắn lúc này đã giăng đầy vết nứt như mạng nhện rồi.
Từng huyễn ảnh đóa hoa sen được hai lão già Niêm Diệu đánh ra, còn chưa kịp lóe sáng thì đã bị chân khí như sóng thần tràn tới nhấn chìm, ngay lập tức bị vùi dập không chút thương tiếc.
Ầmmm
Phụt...
Kim Quy Võ Đài rốt cuộc không chịu nổi sức ép khủng bố liên tục chà đạp, tức thì bị đánh nổ thành trăm ngàn mảnh, ầm ầm đổ sập xuống;
Khung cảnh phải nói là hùng tráng chấn động kinh người.
Niêm Diệu mặc dù là Thiên Cấp Tam Ý, nhưng trước mặt lão cũng là hai Tam Ý cảnh lão tổ, hai tay nan đối bốn chưởng;
Cứng rắn lãnh một đá vào bụng để mượn lực bay ngược về sau giữ khoảng cách.
Chân khí trong lồng ngực nhộn nhạo khó có thể kìm nén, Niêm Diệu bay được nửa đường đã phải phun ra một ngụm máu tươi, tóc mai tán loạn, trường bào rách lỗ chỗ, thê thảm đến tột cùng.
- Khụ khụ, Phương Thiên môn cùng Kỳ Linh Cấm Đạo lũ chó má chúng bây, định ám hại chúng ta hả?
Niêm Diệu lão giả vừa ôm ngực ho sù sụ, vừa đưa tay chùi máu tươi nơi khóe miệng, ánh mắt tràn đầy nỗi phẫn hận giận dữ gầm lên..
- Hừ, phải giết đám ôn dịch các ngươi, Việt Thiên này mới sớm ngày được yên ổn.
Phương Thiên môn lão giả lạnh lùng trừng mắt gằn giọng:
- Giết các ngươi, đạp đổ Cửu U sơn, trời liền quang mưa liền tạnh.
- Ha hả, hahaha...
Niêm Diệu nha hả cười to, lớn tiếng quát:
- Muốn đạp diệt Cửu U Sơn chúng ta sao, hahaha...
Chuyện đến nước này, hai lão cũng không già mặt cãi láo nữa, trực tiếp lộ ra chân thân của mình.
- Ai dám diệt sơn môn của ta...
Niêm Diệu còn chưa dứt tiếng cười, thì một giọng nói âm u như từ sâu dưới địa ngục văng vẳng vang vọng lên;
Người còn chưa tới, nhưng tiếng nói thì đã theo gió bay lại đây, từng chữ từng chữ một rõ ràng truyền vào tai của tất cả mọi người;
Khiến cho chúng nhân ở đương trường không khỏi sống lưng lạnh toát, mồ hôi lạnh chảy dòng ròng;
Từ trong giọng nói có thể nhận ra, người này tu vi võ đạo cao thâm khó dò, chân khí hùng hậu đến cực điểm, thì giọng nói mới có thể truyền đi xa mà vẫn giữ nguyên âm lượng như vậy.
- Là ai vậy kìa?
Mọi người đồng loạt ngoái đầu trông về phương hướng giọng nói âm u kia phát ra.
Liền thấy từ nơi chân trời, một chấm đen lấy tốc độ như bôn lôi phóng như bay tới.
Chỉ trong chớp mắt, thân ảnh già nua đã xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Lão giả tóc mây bạc trắng như những sợi bông, chảy dọc theo thân hình cao gầy khẳng khiu của lão, khuôn mặt già phủ đầy nếp nhăn, hiện ra nét phong trần mệt mỏi sau nhiều năm phải trải qua sương gió của tuổi trẻ.
- Hahaha, quả báo đã tới, hôm nay cho dù là tu chân giả hay là đám già dơ Kỳ Linh cấm đạo các ngươi...
Niêm Diệu lập tức nhìn ra lão giả mới đến là ai, không khỏi ngửa đầu cười to, chỉ vào mặt hai người Kinh Lý Kỳ Dật cùng Kinh Linh Hy Tùng gằn giọng nói:
- Đừng hòng một ai chạy thoát...
- Là ai diệt sơn môn của ta?
Lão giả già nua mới xuất hiện kia, đạp ngọn gió chạy đến Đại Quảng Trường, liền trực tiếp nhảy lên đám tỷ võ đài.
Ánh mắt âm hàn u ám quét qua chúng cường giả Thiên cấp của các bên, rét căm căm truy hỏi.
- Là bọn nó, Kỳ Linh Sơn mưu đồ bá chủ thiên hạ, cấu kết cùng nữ ma đầu Tu Chân đạp diệt Lưu Thủy Tiên Trì của ngươi đó.
Niêm Diệu hướng về phía lão giả kia, dương dương hếch cằm cáo trạng:
- Tác Thiên ngươi mau giết sạch chúng nó đi...
----*----