Lộc cộc lộc cộc
Trên con đường mòn chạy xuôi về miền Đông của đại lục Việt Thiên, con ngựa gầy đang nhàn nhã nâng vó phi nước kiệu, kéo theo sau là một chiếc xe ngựa thô sơ giản đơn với bề ngoài không có gì làm nổi bật, ung dung chậm rãi chạy dài.
Dường như con ngựa gầy rất quen thuộc với đoạn đường này, thậm chí lúc mới lên xe, lão giả đánh xe vừa nắm dây cương thì nó liền quay đầu lại, ánh mắt đầy xem thường liếc mắt nhìn lão, ý bảo:
"Lão già, lão có biết đường không đó?'
Nên chẳng cần đến lão điều khiển, nó vẫn ngựa quen đường cũ một đường kéo xe chạy thẳng.
Lão giả đánh xe cũng không thèm để ý con ngạo mã phách lối, thản nhiên ngồi dựa lưng vào thùng xe nhắm hờ mắt như lim dim ngủ.
Hờ hững vậy thôi, chứ người ngoài không hề biết trong lòng lão, lúc này đang dâng đầy sóng to gió lớn.
Lão rốt cuộc không hiểu, lời con bé kia nói, liệu có đúng là thật hay không?
"Nó là truyền nhân dòng phụ của Cửu U Sơn, được Cửu U Sư Tổ truyền thụ cho Hắc Phong Thương ư?"
"Nhưng trong cổ tịch chưa bao giờ nhắc đến, Cửu U Sư Tổ có một thanh trường thương giống vậy nha?"
"..."
Những dòng suy nghĩ miên man, kéo tâm trí lão quay về trận đại chiến ngày hôm đó.
...
Rắc
Phụt
Cửu U Sơn khổng lồ ầm ầm trấn áp xuống, chấn vỡ phi kiếm của Diệc Vân Tuyết thành mảnh vụn, chân nguyên phản phệ khiến đan điền của nàng bị trọng thương.
Sức ép khủng bố đánh văng nàng ra ngoài, bay ra tận chân trời mất tăm mất tích.
Mọi người ở đương trường tuy rất muốn bắt lấy Vân Tuyết, nhưng không ai có gan dám truy sát nàng.
- Không cần đuổi theo, cô ta dùng truyền tống phù bỏ chạy rồi.
Tiểu Chiêu mắt sáng như minh nguyệt nhìn thấu trời xanh, dễ dàng trông thấy nơi cuối chân trời;
Diệc Vân Tuyết dù bị trọng thương nhưng trước khi hôn mê, vẫn cố gượng ép tia chân nguyên cuối cùng, kích hoạt truyền tống phù, hóa thành đoàn quang mang mờ nhạt bay đi mất.
Ở đây không có ai là cao thủ tu chân, muốn truy bắt nàng Tuyết chính là chuyện không tưởng.
- Cửu U Sơn, Tán.
Phí Kiều Nhan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vung tay tán đi huyền diệu của Hắc Phong Thương.
Sau đó miệng khẽ niệm:
- Nhỏ, Biến.
Trước ánh mắt trợn tròn của đám cường giả Thiên cấp, thanh trường thương đen kịt trên tay nàng chớp mắt biến thành một cây trâm cài tóc nhỏ bé, với những đường hoa văn tinh xảo được khắc trên thân;
Giống y như một món trang sức của thiếu nữ, chứ đâu phải là thanh pháp khí kinh quỷ khiếp thần vừa rồi đâu.
Kiều Nhan không để ý ánh mắt khiếp sợ của mọi người, ngón tay ngọc nhẹ nhàng nhón lấy chiếc trâm nhỏ, cài lên mái tóc nàng.
Trên đó đã cắm sẵn một cây trâm bạch ngọc, bây giờ lại thêm một cây hắc ngọc nữa, trắng đen tương phản trông đẹp mắt vô cùng.
Chỉ là ở đây không ai thấy kinh diễm với chúng, mà chỉ có kinh hãi cùng ngạc nhiên là nhiều thôi.
- Ngươi... ngươi...
Niêm Diệu lão giả lắp bắp một hồi, cuối cùng không nhịn được tò mò mà bước qua, vươn tay hỏi:
- Ngươi từ đâu mà có nó?
- Hừ, ngươi muốn làm gì?
Lão tổ Phương Thiên môn lập tức bước tới, chắn trước người Kiều Nhan, trừng mắt nhìn Niêm Diệu lão giả, ý tứ đối địch rất rõ ràng.
- Ý ngươi là cây trâm này hả?
Kiều Nhan không chút sợ hãi, chỉ đơn giản nhoẻn miệng cười hỏi ngược lại.
- Đúng vậy.
Niêm Diệu gật đầu, lại hỏi:
- Là ai truyền nó lại cho ngươi?
Theo lão thấy, chiếc trâm này... à không, cây hắc thương này không thể nào là vật gia truyền của Phí gia được.
Nhà họ Phí tuy tài phú kinh người, thực lực cũng là đỉnh tiêm ở tiểu thế giới, thế nhưng muốn luyện ra Pháp Khí có Pháp Trận hả?
Đây căn bản là nằm mơ nói sảng nha..
- Không giấu gì mọi ngươi.
Kiều Nhan mỉm cười quét mắt nhìn đám cường giả một vòng, rộng rãi không hề che giấu nói:
- Đây là độc môn pháp khí năm xưa Cửu U Sư Tổ tặng vợ mình. Và ta, chính là người đạt được truyền thừa của bà ấy.
- Cái gì?!?
Mọi người ở xung quanh nhịn không được mà ồ lên đầy kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên họ mới nghe đến đoạn cố sự này nha.
Cừu U lão giả thế mà cũng có vợ?
Bọn họ căn bản là không thể tưởng tượng nổi.
Đến ngay Niêm Diệu lão giả, chưởng quản nhất mạch Cửu U thế hệ này, cũng như lạc vào trong sương mù, mờ mịt không biết là cái truyền thuyết này có đúng là thật hay không nữa.
- Ngươi lấy gì làm bằng chứng?
Niêm Diệu nhíu mày, ngữ khí đầy vẻ không tin nghiêm giọng truy hỏi.
- Hừ, đây chính là thư tay của ông ấy.
Nói đoạn, Kiều Nhan rút từ trong túi gấm bên hông ra một mảnh da dê cũ nát, ném qua cho Niêm Diệu lão giả.
Văn tự bên trên được viết bằng chữ Việt cổ, dấu tích đầy vẻ cổ lão xa xưa, nếu không phải người am hiểu cổ tịch, nhất định sẽ không thể đọc hiểu được.
Rất may, Niêm Diệu chính là một người như vậy, huống hồ, chữ viết tay của Cửu U lão giả, ở đây ai có thể quen thuộc với nó hơn lão được chứ.
- Ngươi hiểu rồi chứ. Ta đây căn bản là không cùng mạch với ngươi, mạch này của ta là do chính thê của Cửu U Sư Tổ truyền thừa lại, ngươi không những không được làm khó ta.
Kiều Nhan nhìn chằm chằm Niêm Diệu, cao giọng nói:
- Mà còn phải thủ hộ lấy mạch chúng ta nữa.
- Ách...
Mọi người ở đây nghe vậy, nhịn không được mà cười khổ một cái.
Tuy là chuyện nội bộ của môn phái nhà người ta, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt như táp phải ruồi của lão, ai nấy không nhịn được mà phải hả hê trong lòng.
Ngươi suốt ngày truy sát gia môn nhà người ta, cuối cùng lại bị một con bé mới hơn hai mươi đè đầu cưỡi cổ, quả báo rốt cuộc cũng đến, lại đến rất tốt.
- Niêm Diệu, từ nay về sau, ngươi phải làm thủ hộ giả của ta, không được pháp trái ý dù chỉ nữa chữ. Ngươi rõ chứ?
Kiều Nhan nghiêm mặt tuyên cáo, sau đó bí mật quay đầu nhoẻn miệng cười với Vương Nhàn ở bên kia, nháy nháy mắt ra hiệu với hắn một cái.
- Cái này...cái kia...
Niêm Diệu lão giả cứ như vậy, ù ù cạc cạc không hiểu mô tê gì đã bị Phí đại tiểu thư bắt đi mất.
Đến cả Vân Trung Hậu ở một bên cũng không dám ra mặt phản đối dù chỉ nửa lời.
Rõ ràng, đây là chuyện trong nội bộ nhà người ta, người ngoài như hắn cũng không có quyền mà đưa ra ý kiến gì cả.
Cuối cùng, hắn đành mặt mày xám xịt, dẫn theo Niêm Duật cùng Tiểu Chiêu rời đi.
...
Tất nhiên, làm sao người ngoài biết được, vì để Kiều Nhan danh chính ngôn thuận dùng Hắc Phong Thương, mà Vương Nhàn phải dùng đến bút tích của Cửu U lão giả để soạn khống một bức thư tay.
Làm bằng chứng để lừa gạt lão bất tử Niêm Diệu về phe mình.
Lại còn không ai liên hệ trường thương pháp khí này được xuất xứ từ chính tay hắn.
Nhất tiễn hạ song điêu, nhất cử lưỡng tiện.
Đương nhiên, Cửu U Sư Tổ trong truyền thuyết, đúng là có một vị ái thê thật.
Nhưng lão vì phải ẩn cư trên núi Cửu U, để tham ngộ ảo diệu của chín đóa hoa sen, nên một năm nửa tháng khó mà quay về nhà thăm vợ được.
Cửu Liên Hoa là trân bảo hiếm thấy, là tinh hoa của thiên địa trong thế giới nhỏ này.
Hàng ngày phải chăm bón tưới tiêu, chăm sóc kỹ lưỡng cực kỳ cực kỳ tỉ mỉ, thì nó mới đơm hoa kết quả được.
Nên lão đành phải định cư trên ngọn Cửu U Sơn một thời gian rất dài.
Định kỳ thời gian, lão lại viết một lá thư tay, sau đó niêm phong cẩn thận gắn vào chân của Ưng Nhi (chim ưng theo bên người lão), thả nó bay đi tìm nữ chủ nhân của mình.
Trong một lần không may, Ưng Nhi bị thương nặng, may mắn được Đoạn Chỉ kỳ nhân cứu sống, từ đó, bút tích của lão liền lộ ra ngoài.
Chuyện xưa lâm li bi đát như vậy, ấy mới có lý do để Vương Nhàn lợi dụng, lừa thu Niêm Diệu vào tay.
"Hừ, mặc kệ, tạm thời cứ ở gần chúng nó cái đã. Từ từ rồi mình cũng sẽ biết chân tướng thật giả như nào thôi."
Lão già Niêm Diệu tròng mắt láo liên đảo mấy vòng, trong lòng âm thầm tính toán một phen.
Ầm Ầmmm
- Cái quái quỷ gì thế?
Đương suy nghĩ đến nhập thần, thì một tiếng nổ lớn long trời lở đất làm lão giật mình bật người dậy, tiếng nổ chấn cho thần hồn lão điên đảo, nhịn không được buộc miệng chửi thề một câu.
Híiii
Mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội khiến con ngựa gầy phải gấp rút dừng vó, nhảy cẫng lên hý một tiếng thật dài.
Báo hiệu có nguy hiểm ở ngay phía trước.
- Tiểu thư, bên ngoài xảy ra chuyện rồi.
----*----