Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 85 - Thạch Động Thần Bí

Vừa khuất tầm mắt của Diệu lão, Vương Nhàn đẩy nhanh cước bộ dẫn hai cô gái nhỏ phóng như bay, xuyên qua khu rừng rậm bên ngoài Ngũ Hành Sơn Mạch, tiến vào vùng núi phụ vòng ngoài của Ngũ Hành Chủ Sơn.

Vốn dĩ có một con đường lớn trực tiếp đi ngang qua vùng núi phụ, nhưng để tránh chạm mặt đám người đào mỏ đang hoảng loạn chạy ngược ra, nên ba người bọn họ mới chọn con đường khó đi hơn, cây cối rậm rạp chằng chịt hơn này.

Leo lên đỉnh một ngọn phụ phong, đưa mắt trông về phía xa liền trông thấy năm ngọn chủ phong đứng sừng sững giữa thiên địa.

Năm ngọn núi lớn cao ngút trời, cao vút đâm xuyên vào tầng mây, như năm móng vuốt sắc bén của Ngũ Trảo Thần Long hùng vĩ uy nghi, đang mò mẫm vào trời xanh để thăm dò ảo diệu của thiên địa.

Thế nhưng, ngày hôm có một khe nứt lớn đột ngột hiện ra giữa năm ngọn núi này, như có một thanh lợi kiếm đâm xuyên thần trảo của Thần Long, tạo thành vết xẹo không thể liền lại được.

Vết nứt sâu hoắm tạo thành một vực sâu thăm thẳm, sâu không thấu đáy, như hắc động đen ngòm nối thẳng vào trong lòng đất, trông dữ tợn vô cùng.

Đứng trên đỉnh phụ phong, Như Ngọc cảm nhận rung động dưới bàn chân, nghiêng tai lắng nghe âm thanh của đại địa, tìm tòi nguồn cơn của trận địa chấn này.

- Sâu trong lòng đất bên dưới Thổ Thùy Phong.

Như Ngọc ánh mắt thâm thúy, nhìn chăm chú ngọn núi ngoài cùng bên trái của năm ngọn chủ phong.

Năm ngọn chủ phong của Ngũ Hành Sơn Mạch, chúng có tên lần lượt là: Kim Can Phong, Mộc Huyền Phong, Thủy Liêm Phong, Hỏa Diệm Phong, Thổ Thùy Phong;

Và nguồn cơn của thảm họa, bắt nguồn từ chính ngọn Thổ Thùy Phong kia.

- Mau qua bên đó nào.

Vương Nhàn cũng gật đầu đồng ý, sau đó ba người họ liền nhắm thẳng hướng mà giết vào.

Vượt từng ngọn núi, băng qua từng thung lũng;

Cả ba như con thoi nhảy múa giữa làn mưa đất đá.

Dọc đường đi, đá núi từ trên đỉnh các ngọn sơn phong ầm ầm đổ xuống, cán gãy vô số cây đại thụ, rồi bọn chúng kéo nhau như thác lũ, như cuồng phong bạo vũ ào ào trút xuống.

Thế không thể đỡ, nguy hiểm đến tột cùng;

Dù có là thần tiên cũng chưa chắc có thể chống đỡ được.

Thế nhưng hai kẻ tài cao gan lớn là Vương Nhàn cùng Như Ngọc lại chẳng run sợ chút nào;

Mặt không đổi sắc, lồng ngực không phập phồng, trái tim không hồi hộp;

Cước bộ không rối loạn một đường phóng như bay qua;

Giữa làn mưa gỗ đá dày đặc, thế nhưng Vương Nhàn cùng Như Ngọc lại chẳng hề hấn gì;

Không đợi những khối đá núi to lớn đập xuống đầu, hai người điểm mũi chân vào mặt đất mượn lực nhảy vọt tới nhẹ nhàng tránh thoát;

Chỉ là Kiều Nhan không có ung dung như vậy, phía ngoài nàng còn tránh được, nhưng đến khi càng vào sâu;

Khói bụi càng bốc lên mù mịt, nàng lại chưa có thần thức nên chẳng thể nhìn thấy được gì;

Dù có lấy ra Hắc Phong Thương đánh vỡ đá núi, nhưng số lượng của chúng thật sự nhiều lắm, rậm rạp chằng chịt, căn bản là không thể đón đỡ hết được.

- A...

Đúng lúc này, nàng vừa vung ngọn hắc thương đỡ khối đá lớn trên đầu, thì bỗng nhiên bên hông, một khối đá lăn ầm ầm đánh thẳng qua;

Khoảng cách quá gần, dù nàng có là Thiên cấp cường giả cũng không thể phản ứng kịp.

Nếu ở thường ngày, một Thiên cấp như nàng nếu để khối đá này đập trúng, cùng lắm bị đánh văng ra ngoài cũng không sao.

Nhưng dưới cơn mưa đá núi như lũ cuốn thế này, cước bộ trật nhịp một chút thôi, chắc chắn sẽ bị chôn vùi trong phút chốc.

Nên biết Việt Thiên tiểu thế giới chỉ là một thứ nguyên ở giới diện cấp thấp.

Võ tu ở đây chỉ mạnh mẽ hơn người thường một chút thôi, chứ không có cường đại như gia tộc Mộc Chân trên Tiên Nguyên giới.

Với quá nhiều hạn chế như vậy, Kiều Nhan căn bản là không thể chống chọi với tràng thảm họa khủng bố như này được.

Xoạt

Trong đường tơ kẽ tóc, lúc khối đá lớn sắp cán qua người nàng, thì một bàn tay nhỏ bé từ trong màn bụi đất mù mịt vươn ra, những ngón tay mềm mại không xương nắm lấy cổ tay nàng, kéo mạnh Kiều Nhan về phía trước;

Chớp mắt liền tránh thoát được sát cơ hung hiểm.

- Đi theo tớ.

Một giọng nói dịu dàng truyền vào tai, tựa như tiếng chuông đồng gõ mạnh vào tâm trí đang hỗn loạn của Kiều Nhan, đánh tỉnh nàng dậy.

- Ùm.

Kiều Nhan gật đầu ứng tiếng, sau đó nép sát phía sau Như Ngọc, tùy ý cô bạn mình kéo nàng xuyên qua khói lửa.

Bất chợt, Kiều Nhan như nhớ ra điều gì liền hỏi:

- Anh Phong đâu rồi Ngọc?

Giữa tràng diện âm thanh ồn ào hỗn loạn, nhưng Như Ngọc vẫn nghe thấy rõ ràng lời Kiều Nhan nói, bình thản mỉm cười đáp, từng chữ một truyền rõ vào tai nàng Nhan:

- Anh ấy đi trước mở đường rồi.

- A...

Rất nhan, Kiều Nhan cảm thấy đi ở sau lưng Như Ngọc, hay đúng hơn là cả hai nàng đi theo sau Vương Nhàn, áp lực bỗng giảm đi rất nhiều.

Đá núi không còn phủ xuống đầu dày đặc như lúc mới bước vào thung lũng nữa.

Tất nhiên, cả hai nàng đều không thể nhìn xuyên qua đám bụi đất dày đặc để nhìn tình hình ở phía trước;

Nhưng Như Ngọc với thính giác nhạy bén kinh người, có thể dễ dàng phân biệt giữa đống âm thanh gỗ đá đầy hỗn loạn;

Là hàng loạt tiếng nổ đùng đùng của những khối đá to lớn bị Vương Nhàn đánh vỡ.

Hắn chạy ở phía trước gặp đá phá đá, gặp cây gỗ đánh vỡ cây gỗ; bất kể vật cản gì, chỉ cần có chút uy hiếp đến hai cô gái nhỏ ở đằng sau;

Hắn đều thẳng tay nghiền ép qua, nghiền nát chúng thành mảnh vụn.

Âm thanh đùng đùng ấy, tuy đinh tai nhức óc, nhưng chúng lại như ngọn hải đăng dẫn đường cho Như Ngọc, dắt tay Kiều Nhan chạy theo phía sau Vương Nhàn.

Xoạt!

- Ưm...

Bỗng nhiên hai nàng Như Ngọc Kiều Nhan có cảm giác như bước qua một màn nước mát lạnh, cảm giác thư sướng khiến Kiều Nhan nhịn không được mà khẽ rên một tiếng.

- A, sao yên tĩnh quá vậy.

Ngây ngốc một hồi lâu,, lúc này nàng mới chợt phát hiện, âm thanh ồn ào hỗn loạn mới rồi đã biến mất hoàn toàn.

Nàng liền mở choàng mắt, ngay lập Kiều Nhan nhận ra, ba người họ đang đứng trong một gian thạch động rộng rãi, bốn phía xung quanh không có bất kỳ cái gì, sạch sẽ thoáng đãng vô cùng.

- Sao lại như vậy được?

Vừa mới quay đầy nhìn về hướng cửa động, Kiều Nhan không giấu được nỗi khiếp sợ, vô thức buộc miệng bật hỏi.

Có thể nhìn thấy, ở bên ngoài cửa động, đất đá từ trên núi cao vẫn đang ào ào đổ xuống, nhưng bên trong lại chẳng nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.

Sự yên tĩnh bất bình thường này khiến cho Kiều Nhan nhịn không được phải rùng mình một cái, lông tóc dựng đứng khẽ lẩm bẩm:

- Đây rốt cuộc là nơi nào nha?

----*----

Bình Luận (0)
Comment