Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 9 - Nhẹ Lau Nước Mắt Nàng

Xịch!

Chiếc xe hơi dừng bánh, đoàn người đứng trước cổng cô nhi viện tò mò nhìn về phía chiếc xe, không biết là ai mà có thể kinh động đến hai vị lão đại:

Viện Trưởng Cô Nhi Viện và Hiệu Trưởng Trường tiểu học cùng tên:

- Thiên Âm -

Hai vị nữ giám đốc mặc dù tính tình không khó chịu lắm, nhưng không phải ai muốn gặp là gặp. Mọi người đều biết hai cơ sở thiện nguyện này không tầm thường, là tài sản thuộc sở hữu của tập đoàn Vương Thị, đứng hàng đầu cái đất Gia Định này.

Trông chiếc xe hơi rách nát muốn vào bãi phế liệu này, mọi người đều có cảm giác người đến cũng không có gì ghê gớm lắm.

Ngoại trừ hai người phụ nữ dẫn đầu là vẻ mặt nghiêm túc, đứng thẳng người ngênh đón.

Từ trên xe bước xuống bốn người, phía trước là một già một trẻ theo sau là hai cô bé chỉ mới mười hai tuổi.

- Kính chào thiếu gia.

Hai người phụ nữ đứng trước đoàn người cung kính cúi đầu chào.

Mọi người phía sau mới vỡ lẽ, hoá ra người đến là đại thiếu gia nhà mình, vội vàng cúi đầu chào theo.

- Chào hai vị viện trưởng, mọi người cứ tự nhiên.

Vương Nhàn gật đầu bình thản đáp.

- Mời thiếu gia vào bên trong viện tham quan ạ.

Hai vị viện trưởng kích động, cười nhiệt tình đưa tay ra dấu mời.

Đây là lần đầu tiên đại thiếu gia đến khu vực do mình quản lý, hai nàng cũng không dám có chút chậm trễ, vô cùng nồng nhiệt tiếp đãi thỏa mãn chàng quý tử của bà chủ, chỉ mong cậu chủ vui vẻ lúc về nhà sẽ nói tốt cho mình vài câu.

- Cảm ơn hai vị cùng mọi người đã tiếp đón. Hôm nay tôi cũng không định đến làm phiền mọi người.

- Tôi chỉ muốn đưa hai cô bé này đi.

Vương Nhàn nể mặt hai cô gái nhỏ, hành xử từ đầu đến giờ đều vô cùng khách khí, nhưng cũng không rảnh lằng nhằng rách việc, dứt khoát nói thẳng ý đồ của mình.

Nghe đến đây, tất cả mọi người hai bên khách chủ đều há mồm kinh ngạc nhìn Vương Nhàn.

Phía chủ nhà mọi người không hiểu vì cái gì, mà vị đại thiếu gia này phải lặn lội đến tận đây để đòi người.

Hắn muốn bạn gái?

Đùa, đơn giản với gia thế khủng của mình, thiếu gì đại tiểu thư lá ngọc cành vàng nguyện ngã vào lòng hắn.

Còn hai cô bé chưa phát dục trước mặt này, không những địa vị vô cùng thấp kém, mà dáng người cũng chẳng có gì nổi bật hết, bọn họ nhìn thế nào cũng không thấy điểm gì hấp dẩn.

Tuyển người hầu thì càng không rồi, đây là trường học cùng cô nhi viện nuôi trẻ mồ côi, chứ có phải là lò đào tạo osin đâu.

Hai nữ viện trưởng ánh mắt lấp lóe nhìn hai cô gái nhỏ đứng sau lưng Vương Nhàn, nửa tin nửa ngờ, cuối cùng lộ ra vẻ thương cảm:

"Không lẽ tên nhóc này bắt hai cô bé về làm nô lệ … để thỏa mãn thú tính, giống như những câu chuyện mà mình hay đọc trên mạng."

Hai người phụ nữ rét lạnh nghĩ thầm.

Vương Nhàn không biết hình tượng hoàn mỹ của mình trong lòng hai bà thím này đã sụp đổ, phút chốc hắn đã bị gắn cho mấy cái biệt danh vô cùng đặc sắc:

Dâm Tặc

Biến Thái

Súc Sinh

Loli Khống

Kiều Ân Như Ngọc đứng phía sau Vương Nhàn không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là niềm vui đến quá bất ngờ khiến hai nàng kích động không thôi.

Cảnh tượng người khác đến cô nhi viện nhận trẻ nhỏ làm con nuôi, hai nàng đã thấy qua không ít. Quá trình nhận nuôi dù không quá mức rườm rà, nhưng hai bên cũng phải trải qua một số thủ tục khá phức tạp.

Không có ai trực tiếp như Vương Nhàn, đơn giản chạy đến hô một câu xanh rờn:

Ta chỉ muốn đưa hai cô bé này đi.

!!!

"Thật bá đạo."

"Thật đẹp trai."

Nhìn bóng lưng cao lưng của chàng thiếu niên, hai cô bé nghĩ thầm.

Reng…reng…reng…

Tiếng chuông điện thoại vang lên, đánh vỡ bầu không khí im ắng.

Một người phụ nữ trong đám đông vội vàng bắt máy, che điện thoại nhỏ giọng gắt:

- Alo! Chuyện gì thế?

- …

- Cái gì… Thật không… Lúc nào.

Người phụ nữ kinh ngạc thốt lên, vừa hoảng hốt hỏi đầu dây bên kia, vừa lo lắng nhìn về phía Lý Như Ngọc.

Như đoán được điều gì, Như Ngọc sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt, run giọng hỏi:

- Mẹ Thu, có phải bà nội con đã…

Mọi người xung quanh đều nhìn về phía người phụ nữ gọi mẹ Thu.

Mặc dù không nỡ nhìn cô bé đau lòng, nhưng cuối cùng người phụ nữ này vẫn gật đầu, đầy khó khăn đáp:

- Nội con tim ngừng đập mười lăm phút trước, bác sĩ đã cố gắng cấp cứu nhưng vẫn không được.

- A…

Kiều Ân kinh hãi hét lên.

Lý Như Ngọc mặt trắng bệch, bên tai ù ù không còn nghe thấy gì nữa, trước mắt nàng một mảnh tối đen khuỵu chân ngã xuống.

Vương Nhàn đứng bên cạnh nhanh tay đỡ lấy Như Ngọc ôm nàng vào lòng, quay sang phân phó Kiều Ân:

- Ân, mau vào phòng thu xếp hết đồ đạc bỏ lên xe. Chú Tiêu đi cùng phụ nàng một tay. Nhanh lên.

Dứt lời, hắn đau lòng bế Như Ngọc lên, ôm nàng bước vào xe.

Hiện trường không một ai dám ngăn cản. Đồ đạc của hai cô bé vốn không nhiều, vẻn vẹn chỉ ba chiếc balo được Kiều Ân cùng lão Tiêu mang ra bỏ vào cốp, sau đó vội vàng ngồi vào xe.

- Chú Tiêu, mau chạy về Mỹ Tho.

Vương Nhàn sốt ruột giục.

- OK.

Lão Tiêu gật đầu, đạp chân ga khiến chiếc xe lao vút đi.

Mỹ Tho cách Gia Định hơn một giờ chạy xe, dưới tay nghề lão luyện của lão Tiêu khi đến nơi cũng chỉ mất bốn lăm phút.

Lý Như Ngọc sau khi được Vương Nhàn cứu tỉnh, suốt đoạn đường đều chỉ nằm trong lòng hắn khóc đến tê tâm liệt phế.

Kiều Ân ngồi đằng trước lo lắng quay đầu nhìn bạn mình, đôi mắt nàng cũng đỏ hoe đầy nước mắt.

Chiếc xe hơi dừng bánh trước căn nhà cấp bốn tồi tàn, Vương Nhàn dịu dàng lau khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, rồi nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc rối bù của Như Ngọc, lúc này hắn mới nắm lấy tay nàng bước xuống xe, nhanh chân dẫn nàng vào trong nhà.

Kiều Ân cũng vội vàng chạy theo.

Sau khi khuân hết đồ đạc vào bên trong căn nhà, Lão Tiêu mới không nỡ lòng mà bước ra ngoài, khởi động xe chạy ngược về Gia Định. Đi một đoạn khá xa, bên tai lão vẫn còn văng vẳng tiếng gào khóc của hai cô bé.

Đám tang rất nhanh được tổ chức, dưới sự chỉ đạo đâu ra đấy của Vương Nhàn, mọi thủ tục hậu sự của bà nội Như Ngọc nhanh chóng được thu xếp ổn thỏa.

Thời điểm lão Tiêu lái xe quay lại Mỹ Tho, đã là nửa tháng sau. Thắp cho người đã khuất một nén nhang, lão Tiêu lục tục vác vali đồ của hai cô bé bỏ vào cốp xe.

Hai cô bé dập đầu bái lạy, lưu luyến nhìn hai chiếc bài vị một hồi lâu, cuối cùng mới quay người rời đi.

- Dì Út à, nhờ dì ở lại trông nom linh bài của bà nội cùng ba giùm con nhé.

Lý Như Ngọc cầm chặt tay dì Út dặn dò một lúc lâu, lúc này mới yên tâm bước lên xe.

Chiếc xe cũ kỹ lăn bánh rời đi, chỉ để lại một làn bụi đất đỏ bay mù mịt.

- Chú Tiêu, đến tập đoàn đi.

Vương Nhàn phân phó.

Trên đường đi, Vương Nhàn nhàn nhã đọc bộ hồ sơ đã hoàn thiện của hai cô bé một lượt, hài lòng nói:

- Lão Tiêu làm tốt lắm.

Chuyện nhỏ thôi.

Lão Tiêu bình thản lái xe, không xem đây là một chuyện.

- Từ giờ hai em đã được tự do, muốn đi đâu, làm gì cũng được.

Vương Nhàn xoay người đưa bộ hồ sơ cho hai cô bé, mỉm cười nói:

- Hãy giữ nó cẩn thận.

Kiều Ân nhanh tay nhận lấy, giở ra bộ hồ sơ, hai cái đầu nhỏ chụm vào nhau đọc từng dòng chữ.

Đây chính là kết quả nửa tháng này lão Tiêu quay về Gia Định làm việc.

Mặc dù cô nhi viện là của nhà Vương Nhàn mở, nhưng để tránh những khúc mắc không cần thiết sau này, hắn dứt khoát nhờ lão Tiêu quay lại cô nhi viện hoàn tất mọi thủ tục, chặt đứt tất cả ràng buộc cho hai cô bé.

Kiều Ân Như Ngọc đọc bộ hồ sơ cái hiểu cái không hỏi Vương Nhàn, hắn từ tốn giải đáp thắc mắc cho hai nàng, hai cặp mắt sáng rực nhìn hắn đầy cảm kích.

- Cảm ơn chú Tiêu.

Hai cô bé đồng thanh cảm tạ lão Tiêu.

- Haha, không có gì, các ngươi hẳn nên cảm ơn hắn.

Lão Tiêu cười to, vui vẻ ngoắc ngoắc cằm chỉ về phía Vương Nhàn.

- Hihi.

Hai cô bé cười khúc khích không nói gì, ánh mắt đầy cảm động nhìn Vương Nhàn ngồi phía trước.

Một câu "Cảm ơn" căn bản không đủ để bày tỏ tấm lòng của hai nàng đối với hắn được, từ lúc gặp nhau chỉ vỏn vẹn gần một tháng, nhưng những việc hắn làm cho hai nàng đã rất rất nhiều.

Nói hai chữ "Cảm ơn" ngược lại chẳng khác gì sau khi nhận chỗ tốt của người ta, sau đó phủi tay sạch sẽ.

Vương Nhàn không nhìn lại nhưng có thể cảm nhận được hai cặp mắt đang dán chặt vào người mình, hài lòng gật gật đầu, càng ngày hắn càng thích tính cách của hai cô bé.

Chiếc xe hơi tồi tàn rách nát chạy qua cổng lớn khu đô thị, tiến vào khuôn viên của Vương thị, giữa từng chiếc xe hơi đắt tiền với vẻ ngoài bóng loáng đầy sang trọng, chiếc Honda 2000 tàn tạ của Vương Nhàn trông như con cóc ghẻ.

Lão Tiêu lái xe một mạch xông thẳng đến tòa nhà lớn nhất nằm ở trung tâm khu đô thị, lão tỉnh bơ đậu xe ngay giữa cửa lớn của tòa cao ốc cực kỳ xa hoa trang trọng, khiến đám bảo an vội vàng chạy đến vây xung quanh, chuẩn bị hỏi tội.

Mọi người xung quanh ai cũng kinh ngạc nhìn sang, không biết tên ăn mày nào không có mắt lại đến trêu chọc Vương thị.

Đây chính là tổng hành dinh của Vương thị nha, nhân viên lái xe đến làm việc đều có lối xuống hầm riêng, khách khứa vào giao dịch đều sẽ biết điều mà di chuyển vào bãi đậu xe ở khu đất bên cạnh, sau đó mới lễ độ đi vào.

Không như chiếc xe cũ nát này, một phát xông thẳng vào đậu chềnh ềnh ngay giữa cửa, không khác gì đạp thẳng vào mặt Vương thị cả.

- Này, bãi đậu xe bên kia kìa, không có mắt hả.

Tuấn Anh bước đến cạnh ghế lái của chiếc xe, tức giận hét lên.

- Láo nhể, nhóc con Anh Tuấn kia, chú mày mới không có mắt đấy.

Lão Tiêu cười to hạ kính xe, hướng về phía người đàn ông thân hình cao to vạm vỡ, đội phó đội bảo an, cười mắng.

- A, Chú Tiêu.

Nguyễn Tuấn Anh kinh ngạc thốt lên, sau đó kinh hãi nhìn về ghế lái phụ, một chàng thiếu niên trẻ tuổi đang ung dung nhìn nhìn mình.

Tuấn Anh đội phó lắp bắp run run gọi:

- Thiếu gia…

- Nhóc con anh cũng thông minh đấy, hắc hắc.

Lão Tiêu cười cười, sau đó ngoắc cằm chỉ về phía ghế sau, nghiêm túc nói:

- Thu khí thế của anh lại đi.

- Vâng vâng, hì hì.

Tuấn Anh cười hì hì gật đầu, vung tay ra hiệu cho đàn em mình thu liễm bớt lại.

Chàng thiếu niên một thân áo sơ mi trắng tiêu sái mở cửa bước ra, lại bước về phía sau mở cửa xe dắt hai cô bé xuống.

Hai cô gái nhỏ chưa trải qua tràng diện lớn như vậy bao giờ, ngượng ngùng cúi đầu đứng nép sau lưng Vương Nhàn, xem hắn như tấm bia di động đỡ giùm các nàng khỏi vô số ánh mắt xung quanh.

Đội phó Nguyễn Tuấn Anh cùng đội bảo an của mình đồng loạt đứng nghiêm người, cúi đầu cung kính hô to:

- Thiếu gia, khỏe.

Vương Nhàn mỉm cười gật gật đầu, cầm theo bộ hồ sơ, đưa tay ngoắc vị đội phó bảo an.

Nguyễn Tuấn Anh vội tiến đến, cung kính hạ thấp người xuống hỏi:

- Thiếu gia cần gì ạ?

- Dẫn tôi lên phòng chủ tịch.

- Thiếu gia cần phòng chủ tịch?!? Tòa nhà bên kia là nơi nghỉ ngơi dành cho khách, chắc chắn sẽ có phòng chủ tịch trống dành cho thiếu gia ạ.

Tuấn đội phó hiểu lầm, đưa tay chỉ vào tòa nhà gần bên.

- Thằng ngáo này, khinh lão Tiêu ta mù đường hả, muốn nghỉ ngơi thì Thiếu gia đến đây làm quái gì.

Lão Tiêu đứng bên cạnh tức giận giơ chân lên, muốn đạp qua một cái.

- Nơi tôi muốn lên là văn phòng của chủ tịch Vương Kỳ, thăm quan nơi cha tôi làm việc một lát.

Vương Nhàn mỉm cười lại nói.

Đúng là không trách Anh Tuấn được, Vương Nhàn dẫn theo hai cô bé (dù hai nàng còn khá nhỏ) ai chẳng nghĩ hắn muốn tìm một căn phòng rộng rãi tiện nghi thoải mái mà hành sự.

"Sao không nói rõ ra từ trước đi chứ!" Tuấn Anh đội phó trong lòng thầm oán trách một tiếng.

- Cái này, sợ là không tiện lắm. Chủ Tịch có dặn, văn phòng của ngài ấy không cho bất kỳ ai bước vào ạ.

Tuấn đội phó ngượng ngùng, cười khổ giải thích.

- Nhưng tôi là con trai ông ta, không có cái gì gọi là bất tiện cả.

Vương Nhàn không cho là đúng, quay sang lão Tiêu phân phó:

- Lão Tiêu dẫn tôi lên.

Lão Tiêu trừng mắt nhìn Tuấn Anh đội phó, đi trước mở đường xông vào tòa nhà.

Nguyễn Tuấn Anh lúng túng không dám cản đường, đành bước theo phía sau bốn người Vương Nhàn.

Chỉ là mới vào đại sảnh đã bị một đám người cản lại, đứng đầu là một người đàn ông trung niên thân hình to lớn.

- Thiếu gia dừng bước, phòng của chủ tịch là cấm địa không cho phép bất kỳ ai tùy ý ra vào.

Trương Long đưa tay cản bốn người Vương Nhàn, lạnh lùng nói.

Cánh tay đầy cơ bắp dưới lớp áo nổi lên cuồn cuộn, chứng tỏ là một người không hề dễ đối phó.

- Trương Long, ngươi muốn ăn đòn đúng không.

Lão Tiêu tức giận xắn tay áo, hùng hổ bước tới định đánh cho tên đô con này một trận.

Vương Nhàn đưa tay cản lão Tiêu, bước lên một bước ngẩng đầu đánh giá người đàn ông trung niên trước mặt.

Trương Long nhếch mép cười, không coi đây là một chuyện, ánh mắt trêu tức nhìn lão Tiêu cùng chàng trai trẻ.

Hắn thân là đội trưởng đội bảo an, chỉ nghe sự điều động trực tiếp của chủ tịch, một già một trẻ trước mặt căn bản không được hắn đặt vào mắt.

- Tránh đường.

Vương Nhàn trầm giọng nói.

- Thiếu gia, nếu ngài đến đây chỉ để lên phòng của chủ tịch vui đùa cùng hai cô bé này, vậy ngài nên về đi thì hơn. Nếu không còn chuyện gì nữa, mời.

Trương Long mỉm cười khoe hàm răng trắng bóc, đầy thân ái đưa tay ra… đuổi khách.

Vương Nhàn khẽ híp đôi mắt.

Phanh!

Ngay lập tức âm thanh va chạm vang lên, mọi người dưới đại sảnh trợn mắt nhìn thân ảnh to lớn bay vút lên, nặng nề đập vào quầy tiếp khách.

Ầm!

Hiện trường bỗng lặng thinh, kinh hãi nhìn người đàn ông miệng sùi bọt mép nằm bẹp dưới đất.

- Ọe… ọe…ọe.

Một lúc sau, Trương Long mới lồm cồm bò dậy nôn thốc nôn tháo, nhưng ngoài đống nước bọt thì hắn cũng chẳng phun ra chút máu nào.

Vương Nhàn mỉm cười đứng nhìn, một đá này hắn cũng đã nương chân mà nhắm vào vùng bụng, nếu hắn hung ác đá vào tim thì Trương Long giờ này đã thăng thiên rồi.

- Đi thôi.

Vương Nhàn ung dung dẫn theo ba người Kiều Ân bước vào thang máy, mọi người xung quanh không một ai dám đứng ra ngăn cản.

Dù sao đây cũng là đại thiếu gia của nhà mình, không ai dại gì mà áp dụng vũ lực với hắn cả, chỉ đành trơ mắt nhìn bốn người biến mất sau cánh cửa thang máy.

- Đội trưởng, anh không sao chứ.

Nguyễn Tuấn Anh vội vàng chạy đến nâng Trương Long dậy, quan tâm hỏi.

- Không…sao… Mau… đi theo bọn họ.

Trương Long thở hổn hển nói, khập khiễng cùng Tuấn Anh bước vào thang máy bên cạnh, mau chóng chạy lên tầng cao nhất của tòa nhà.

Cửa thang máy vừa mở ra, hai người liền trông thấy phòng của chủ tịch đã bị mở toang cửa, vội vàng chạy vào.

- Hừ.

Lão Tiêu đánh mắt qua, không nói một chữ khinh thường hừ lạnh.

Vương Nhàn chậm rãi tiến đến bàn làm việc của lão Vương, đứng trước két sắt quan sát một hồi.

Trương Long cùng Tuấn Anh dù lo lắng nhưng cũng không tiến lên ngăn cản, mọi giấy tờ quan trọng đều được an toàn cất bên trong két sắt, mật mã cũng chỉ mình Chủ Tịch là biết được, đại thiếu gia căn bản là mở không đặng.

Đúng vậy, Vương Nhàn tuy là con trai lão Vương, nhưng cũng không thể biết cái mật mã tối quan trọng này được, đúng là căn bản mở không ra.

Chỉ có điều là, ai nói với ngươi là hắn sẽ mở két sắt như những thần trộm trong các bộ phim hành động được chiếu rộng rãi ở các rạp phim đâu này?

Đem túi hồ sơ đặt trên bàn, Vương Nhàn từ bên trong rút ra một con dao găm dài hơn năm tấc (tầm hơn một gang tay theo hệ đo lường Việt Nam), toàn thân một màu đen kịt.

Phập!

Không nói một lời, hắn cắm thẳng con dao găm vào cửa két sắt, một phát ngập đến tận chuôi.

Dưới ánh mắt kinh ngạc lẫn khiếp sợ của năm người còn lại, cánh cửa kiên cố đến mức đạn súng máy bắn cũng không thủng của chiếc két sắt, lúc này lại bị con dao găm dễ dàng rạch bốn đường, như cắt ra một miếng đậu hũ nhỏ ngay giữa một khối đậu hũ lớn vậy.

Kiều Ân Như Ngọc trước giờ chưa tiếp xúc với mặt hàng két sắt này, nên cảm giác không lớn lắm.

Nhưng lão Tiêu cùng Trương Long Anh Tuấn thì khác, bọn hắn biết tủ sắt này cứng rắn vô cùng, là sản phẩm két sắt bảo mật cao cấp nhất trong phân khúc hàng chất lượng cao do chính tay chủ tịch đích thân lựa chọn.

Đạn bắn không thủng, máy khoan cũng không thể khoan xuyên qua được, vậy mà dễ dàng bị Vương Nhàn cắt xuống như cắt một miếng thịt vậy.

Trương Long thầm rét lạnh, may mắn hắn chỉ cản đường, không động tay động chân với thiếu gia, nếu không chiếc két sắt này chính là tấm gương của hắn.

Gỡ xuống khối phế sắt hình vuông, Vương Nhàn thò tay vào lục lọi tìm kiếm một hồi, bên trong có vàng, tiền Việt lẫn đô la cùng những xấp giấy tờ dày cộm, nhưng hắn căn bản không để mắt đến.

Một lúc sau, Vương Nhàn khẽ mỉm cười, lấy một khối gỗ nhỏ cỡ ba ngón tay, đây chính là con dấu của tập đoàn Vương Thị mà hắn muốn.

- Thiếu gia, không được… đừng…

Trương Long Tuấn Anh mồ hôi lạnh đua nhau ròng ròng, trừng mắt nhìn chằm chằm con dấu trong tay Vương Nhàn, vô cùng lo lắng hắn dùng con dấu này ấn loạn, thậm chí là bán luôn tập đoàn Vương thị đi cũng nên.

Hai người mặc dù nôn nóng vạn phần, nhưng cũng không dám bước lên ngăn cản, chỉ đành trơ mắt nhìn chàng thiếu niên lấy ra bộ hồ sơ, nhàn nhã lật từng trang sau đó đóng con dấu thật mạnh xuống.

Bụp…Bụp…Bụp…

- Yên tâm, tôi không bán cái tập đoàn này đi đâu.

Vương Nhàn nhìn hai tên đô con mặt mũi trắng bệch đang kinh hãi nhìn mình nãy giờ, cười nói:

- Haha, giữ bản cam kết này cho cẩn thận, bao giờ lão Vương về các người hãy đưa cho lão. Bên tôi còn giữ một bản, các người không nên bất cẩn mà đem nó đốt đi nhé.

Dứt lời hắn ném bản cam kết lên bàn, lại quay đầu nhìn về phía két sắt đã bị khoét mất một miếng thật lớn nói:

- À, nhớ đặt giùm tôi cái tủ khác luôn nhé, cảm ơn.

Nói xong, hắn thu hồi bộ hồ sơ, dẫn đám Kiều Ân ra khỏi phòng, để lại hai người Trương Long vẫn còn đứng ngây ngẩn.

- Cái gì, nó chạy đến công ty đánh tụi bây gây náo loạn, lại còn dám dẫn người ngoài vào phòng làm việc của tao. Còn trộm ra con dấu gốc, đánh dấu loạn một hồi nữa hả?

Trong văn phòng ở phía bên kia đại dương, Vương Kỳ mặt mày dữ tợn gầm thét vào chiếc điện thoại.

- Sao tụi bây không sớm báo cho tao biết hả! Con mẹ nó, còn ngây ra đó làm gì mau gửi bản cam kết chó má gì đó qua đây cho bố. Nhanh.

"Điều 1: Chủ tịch Vương Kỳ từ nay không được quản, ra lệnh ràng buộc con trai cả của mình, Vương Kỳ Phong dưới bất kỳ hình thức nào."

"Điều 2: Toàn bộ tài sản, cổ phần, tiền bạc đất đai của Vương Kỳ Phong được kế thừa từ tập đoàn cùng gia đình nhà họ Vương, sẽ được Vương Kỳ Phong chuyển giao toàn bộ cho em trai mình, con trai thứ hai của chủ tịch Vương Kỳ, Vương Kỳ Quang."

- Vương Kỳ Phong khốn kiếp, ngỗ nghịch, thằng trời đánh mất dạy.

Rầm!

Lão Vương tức giận ném chiếc máy tính bảng vào bức tường đối diện, nghiến răng nghiến lợi mắng.

Mặc dù các điều khoản trong cam kết không gây bất lợi gì cho lão, nhưng từ giờ lão căn bản là không thể quản được đứa con trai lớn của mình nữa.

Tiền không lấy, quyền lực hắn cũng không cần, giờ có bản cam kết này, Vương Kỳ căn bản không thể nói gì Vương Kỳ Phong được.

Chỉ là, một cậu bé 3 tuổi nào đó, lúc này vẫn còn đang tập nói bi bô, đã được định sẵn thân phận làm người thừa kế của tập đoàn Vương thị.

Nhiều năm sau, lúc gặp được Vương Kỳ Phong lần đầu tiên, hắn chỉ biết cười khổ nhìn anh trai mình, đáng thương nói:

"Anh Hai à, nồi cơm anh không ăn, sao lại úp hết lên đầu em vậy?"

Bình Luận (0)
Comment