Siêu Cấp Binh Vương

Chương 186

Sau khi Diệp Khiêm ra dấu, mọi người bắt đầu phối hợp hướng lên trên lầu.

Kỳ quái chính là, lầu một cùng lầu hai đều không có người gác. Mọi người liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu từng bước hướng lầu ba đi đến."Ai?" Bỗng nhiên, lầu ba vang lên một tiếng quát mắng, lập tức tiếng súng vang lên. Bọn người Diệp Khiêm cuống quít tản ra ẩn nấp.

Trên lầu lại vang lên âm thanh, "Nanh Sói, Nanh Sói, đi lên a, lão tử cũng không tin các ngươi là vương giả lính đánh thuê thế giới, lão tử cũng không tin các ngươi là thần thoại bất bại. Đến a, đến ah!" Người nọ giống như tên điên, cầm súng máy điên cuồng bắn phá.

Là sợ hãi, tạo cho hắn áp lực tâm lý, để cho hắn hoàn toàn mất đi bình tĩnh.

Hắn vừa dứt lời, một ngọn phi đao chuẩn xác đâm vào cổ họng của hắn. Hắn kinh ngạc mở to con mắt, sững sờ nói không ra lời, thân thể ầm ầm ngã xuống.

Tử vong, mang đến cho họ nỗi sợ hãi, những thành viên Hắc Ưng kia giống như phát điên, họ bắn phá lung tung để giảm bớt nỗi sợ trong lòng họ. Bên ngoài, sấm chớp vang rền, bên trong lại ngập tràn trong tiếng súng, hai thứ như muốn ganh đua nhau xem ai lớn tiếng hơn.

Mặc Long nâng súng bắn tỉa trong tay lên, lập tức có hai người chết ở dưới họng súng. Thanh Phong cũng hướng trên lầu xả súng, rất nhiều thành viên Hắc Ưng trúng đạn ngã trên mặt sàn. Dưới sự yểm hộ của hai người, Diệp Khiêm, Lý Vĩ, Ngô Hoán Phong lập tức tiến công lên lầu.

Chỉ nghe thấy âm thanh tiếng súng cùng tiếng kêu thảm thiết, thành viên Hắc Ưng toàn bộ chết hết.

Kỳ quái chính là, vậy mà không có phát hiện ra bóng dáng của Liệp Ưng Johnan, Diệp Khiêm không khỏi có chút sửng sốt, chẳng lẽ hắn đã nhận được tin tức gì nên đã rời đi nơi khác? Nhưng ngẫm lại, cảm thấy không có khả năng, nếu như vậy tại sao hắn không mang thành viên Hắc Ưng đi cùng? Hơn nữa, Liệp Ưng Johnan đã dám nói ra như vậy, tin tưởng hắn cũng không phải kẻ lâm trận lùi bước.

Thành viên Hắc Ưng chỉ còn có một người sống sót, Thanh Phong đã sớm tịch thu vũ khí của hắn, một cước đạp hắn quỳ trên mặt đất, họng súng để trên đỉnh đầu của hắn. Hiển nhiên, bọn hắn cũng phát hiện Liệp Ưng Johnan không có ở đây, đành phải bắt người tra khảo.

"Nói, Liệp Ưng Johnan đang ở đâu?" Diệp Khiêm hỏi.

"Hừ!" Người nọ hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi, hiển nhiên là khinh thường trả lời câu hỏi của Diệp Khiêm.

"Đcm, sắp chết đến nơi mà còn cứng rắn." Thanh Phong lấy báng súng đập xuống dưới, lập tức máu tươi từ trên đầu người nọ chảy xuống.

"Đánh ta cũng vô dụng, ta sẽ không bán đứng đội trưởng của mình." Người nọ quát lớn.

"Ngược lại có chút cốt khí, xứng đáng làm một gã lính đánh thuê. Đáng tiếc, ngươi chọn sai huynh đệ." Diệp Khiêm tán dương nhìn hắn một cái, nói. Một người lính, nếu như ngay cả điểm ấy cốt khí đều không có, địch nhân ép hỏi liền bán đứng huynh đệ của mình, vậy hắn không xứng đáng làm một quân nhân. Tuy hắn là đối thủ của mình, là địch nhân của Nanh Sói, nhưng đứng tại góc độ cá nhân, Diệp Khiêm đối với hắn điểm này rất thưởng thức. Nhưng mà, thưởng thức quy thưởng thức, hắn kết quả cũng chỉ có một, chính là chết.

"Cho hắn thống khoái a!" Diệp Khiêm nói xong, quay người đi ra ngoài.

Thanh Phong đáp ứng, dao găm trong tay đâm vào trái tim người nọ. Rút chủy thủ ra lau sạch sẽ, liền đi theo.

Diệp Khiêm cau mày, trong nội tâm thủy chung có chút bất an, hành động của mình có thể nói là thành công, nhưng mà cũng là thất bại, bởi vì không có đánh chết Liệp Ưng Johnan, đây sẽ là một mối họa lớn. Diệp Khiêm lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Jack.

"Này, lão đại, như thế nào rồi?" Jack không thể chờ đợi được hỏi.

"Liệp Ưng Johnan không ở chỗ này!" Diệp Khiêm nói.

"Cái gì?" Jack chấn động, nói, "Lão đại, ta lập tức đi tra hành tung của hắn ngay." Jack cũng ý thức được chuyện này nghiêm trọng rồi, toàn bộ lính đánh thuê Hắc Ưng bị tiêu diệt, Liệp Ưng Johnan sẽ nhanh biết chuyện này, đến lúc đó dưới sự phẫn nộ, Liệp Ưng Johnan cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nếu như Liệp Ưng Johnan núp trong bóng tối tập kích bọn hắn, chỉ sợ bọn họ cũng không dễ dàng tránh thoát.

"Nhanh chóng điều tra!" Diệp Khiêm nói đơn giản một tiếng, liền cúp điện thoại.

Hắc Ưng, sau trận chiến đêm nay, chỉ sợ đã không thể sống yên ổn trong giới lính đánh thuê thế giới. Mặc dù nói lính đánh thuê Hắc Ưng không phải chỉ có hơn hai mươi người, nhưng Nanh Sói tuyệt đối sẽ không cho phép Liệp Ưng Johnan còn sống rời khỏi Hoa Hạ, hơn nữa Diệp Khiêm cũng phân phó Jack liên hệ rồi căn cứ Nanh Sới ở Nam Phi, tiến hành tiêu diệt căn cứ Hắc Ưng.

Mệnh lệnh này vừa ra, ý nghĩa Hắc Ưng đã không còn khả năng tồn tại.

Mọi người đem trang bị trên người tháo xuống, bỏ vào bên trong rương phía sau xe. "Lão đại, trở về đi ăn mừng không? Uống vài chén?" Thanh Phong ha ha nở nụ cười nói.

"Các ngươi đi thôi, ta phải đi về." Diệp Khiêm cười nói.

"Ai, sa đọa a, lão đại. Ôn nhu hương, anh hùng mộ, lão đại, ngươi cũng không nên rơi vào, phải tự kìm chế nha." Thanh Phong nói, "Lão đại, chiếc xe kia lúc nào thì trã lại cho ta?"

"Xe gì?" Diệp Khiêm cố ý giả bộ hồ đồ.

"Đcm, lão tử sớm biết không thể cho ngươi mượn, hiện tại liền biến thành của ngươi. Bà nội nó, vài trăm vạn ah." Thanh Phong không ngừng kêu khổ.

Diệp Khiêm ha ha cười cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Đừng nhỏ mọn như vậy, đêm nay các ngươi tiêu phí tất cả tính cho ta, còn không được sao?"

"Cái này còn không sai biệt lắm." Thanh Phong thoả mãn nói.

"Lão đại, ta cùng ngươi trở về." Ngô Hoán Phong nói.

"Ngươi không cùng bọn họ đi ăn mừng?" Diệp Khiêm kinh ngạc hỏi.

"Liệp Ưng Johnan đào tẩu rồi, ta phải trở về bảo hộ Nhiên tỷ." Ngô Hoán Phong nói.

Diệp Khiêm biết rõ tính cách của hắn, không có miễn cưỡng, gật gật đầu, nói: "Tốt rồi, chúng ta đây đi trước. Các ngươi cũng phải chú ý, đừng đùa quá trớn."

"Yên tâm đi, lão đại, ta sẽ xem chừng bọn hắn." Lý Vĩ nói.

Diệp Khiêm trợn tròn mắt, nói: "Ta chính là lo lắng ngươi."

Lý Vĩ ha ha nở nụ cười, không nói gì hết.

Biệt thự của Tống Nhiên cùng Tần Nguyệt đều ở trong cùng một khu, lái chiếc xe Porsche, Diệp Khiêm sau khi đưa Ngô Hoán Phong về biệt thự của Tống Nhiên, lại lái xe trở lại biệt thự của Tần Nguyệt. Lúc Ngô Hoán Phong xuống xe, hỏi: "Không vào nhà hả?"

Diệp Khiêm sửng sốt, nhớ tới Tống Nhiên yêu mị, Diệp Khiêm vẫn cự tuyệt. Hắn thật không biết nên đối mặt với Tống Nhiên như thế nào.

Ngô Hoán Phong chỉ bất đắc dĩ cười cười, không nói gì, quay người tiến vào trong biệt thự. Hắn là người rõ ràng nhất quan hệ giữa Diệp Khiêm cùng Tống Nhiên, chỉ là chuyện của Diệp Khiêm cùng Tống Nhiên hắn cũng không tiện nhúng tay.

Sau khi trở lại biệt thự của Tần Nguyệt, Tần Nguyệt đang ngồi trong phòng khách, trên TV đang chiếu quảng cáo nhàm chán, nhưng mà nàng cũng không có tâm tư ngồi xem. Thấy Diệp Khiêm từ bên ngoài trở về, tảng đá trong lòng Tần Nguyệt rốt cục thả xuống, nhẹ nhàng thở ra, cuống quít đứng lên nghênh đón Diệp Khiêm.
Bình Luận (0)
Comment